Di Thu - Chương 31
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90-91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Di Thu
Chương 31
CHƯƠNG 31
Tướng quân chật vật đứng dậy, phát hiện thân mình trơn tuột, trên giường chỉ có một chiếc chăn. Tướng quân quyết định đem chăn đắp cho Thu Nhi, còn mình để thân trần truồng xuống giường, nhặt quần áo lên phủi phủi rồi mới mặc lên.
Tiếp đến tướng quân nhìn tới Thu Nhi, hắn cũng là thân mình trần trụi, hậu huyệt phía dưới ngậm đầy cạn vật màu trắng. Để dấu diếm sự tình, tướng quân lại lau mình giúp Thu Nhi, cũng mặc cho hắn một tầng nội y. Làm xong xuôi mọi việc, tướng quân cũng mồ hôi đẫm trán.
Lau mồ hôi, tướng quân cẩn thận nhìn chung quanh đại trướng, còn cẩn thận kiểm tra xem hắn có để sót cái gì khác thường hay không mới mở trướng môn, phân phó thủ vệ gọi quân y tới. Chờ quân y đến đây, tướng quân lại bắt đầu khẩn trương. Hắn không biết từ mạch tượng Thu Nhi có thể tiết lộ bí mật tối qua hay không.
Tướng quân nín thở chăm chú nhìn Thái y bắt mạch cho Thu Nhi, trong đại trướng tràn ngập không khí im lặng khẩn trương. Mắt thấy tay quân y vừa nhấc, tướng quân liền khẩn cấp hỏi: “Làm sao rồi?” Quân y kinh ngạc nhìn tướng quân, cảm giác xấu hổ nhanh chóng tản ra. Tướng quân thầm nghĩ không tốt, thật muốn cho mình hai cái bạt tai, hắn này là giấu đầu lòi đuôi rồi còn gì! Quá khẩn trương trái lại dễ khiến người ta nghi ngờ.
Quân y trừng mắt nhìn nhìn, đầu óc quay quay mấy vòng, bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Di Thu không có việc gì! Chính là đoạn thời gian trước quá mệt mỏi. Xét trên phương diện khác, hắn sinh bệnh trái lại là hiện tượng tốt, thuyết minh rằng thân thể hắn đã thả lỏng cảnh giác, sẽ không còn mất ngủ nữa. Nghỉ ngơi cho tốt, ăn vào chút phó dược sẽ không còn việc gì, sẽ không chậm trễ ngày hành quân trở về của chúng ta!”.
Hành quân? Tướng quân trong lòng mừng thầm, nguyên lai quân y liên tưởng tới việc khác. Tướng quân thoải mái dùng bậc thang quân y đưa hắn, ra vẻ nghiêm túc đạo mạo, nói: “Đi được là tốt rồi! Ta thấy hắn nhiệt độ cao tới dọa người, nếu không thể đi sẽ rất phiền toái. Không thể vì một người mà kéo dài hành trình được!”.
Đến buổi chiều, Thu Nhi liền dần dần hạ sốt. Ngày hôm sau, thời điểm khải hoàn, tướng quân còn cố ý chọn một xe ngựa, nói là trận đánh này khiến mình mệt chết đi, hơn nữa thân thể Thu Nhi chưa hồi phục như cũ, cho nên lúc này bọn họ ngồi xe ngựa sẽ tốt hơn.
Cảm giác không như lần xuất quân ra tiền tuyến, trên chuyến hồi trình tâm tình mọi người đều thực thả lỏng, dọc đường đi còn có thể hát hát cười cười. Qua những thành trấn đặc sắc hoặc những địa phương có phong cảnh đẹp, tướng quân có khi sẽ cho các tướng sĩ nửa ngày nghỉ ngơi, tự do hoạt động. Thắng trận này tiền thưởng mọi người cũng không thiếu, mua chút quà tặng người thân tự nhiên là chuyện tốt.
Những người khác mua này mua nọ hoặc đi du sơn ngoạn thủy, còn tướng quân và Thu Nhi đều một chỗ cùng nhau làm tình. Hai người kia hoan ái đã không còn giới hạn trong buổi tối cùng lên giường, cho dù là ban ngày, trên mã xa, bọn họ đều có thể làm đến vài lần.
Thu Nhi ngồi trên người tướng quân, hậu đình ngậm nuốt tướng quân phân thân. Mặc cho xe ngựa xóc nảy, bọn họ càng không cần cố sức, tình hình càng có thể thuận lợi tiến hành. Những cái hôn nhiệt tình qua đi, hai người lại một lần nghênh đón cao trào, cơ hồ đồng thời bắn ra. Tướng quân thoát lực dựa vào nhuyễn ***, cánh tay vẫn ôm chặt lấy Thu Nhi.
“Ngươi sao rồi? Muốn ta đi ra không?” Tướng quân xoa đầu Thu Nhi, ôn nhu hỏi.
Thu Nhi lắc lắc đầu, toàn bộ thân mình hắn đều dựa vào người tướng quân. Hoan ái qua đi khiến cho hắn ngay cả động cũng lười không muốn động. Tướng quân kéo chăn đắp lên người Thu Nhi, nói: “Vậy cứ để thế đi, ngươi không lạnh là tốt rồi.”
Xe ngựa xóc nảy, phân thân tướng quân ngay tại tiểu huyệt Thu Nhi sát qua trượt lại, vòng qua vòng lại mấy hồi cuối cùng lại cứng lên. Lần này đã là lần thứ tư trong ngày, hai người lại tiếp tục làm một trận phiên giang đảo hải. Thời điểm chạng vạng, xe ngựa dừng chân, hai chân Thu Nhi nhuyễn đến mức không đứng thẳng dậy được, việc gì cũng chưa làm liền trực tiếp ngủ, tướng quân cũng giống như luyện một ngày quyền, thân mình mệt mỏi hư nhuyễn (cái này chắc gọi là “tinh tẫn nhân vong” đây ha?, “tinh trùng hết thì người cũng die”, khà khà ~).
Sau lần đó, hai người không dám miệt mài như vậy nữa, mặc dù xúc động nhưng vẫn nhìn nhau mà ngồi, vì nghĩ cho thân mình nên cuối cùng cũng phải nín nhịn.
Tình sự dễ khiến người ta trở nên thân mật, câu này cũng không phải không có lí, tướng quân không còn giữ thần sắc nghiêm nghị khi nói chuyện với Thu Nhi, thời điểm không có người còn thích ủng Thu Nhi trong ***g ngực, Thu Nhi cũng không còn sợ hãi tướng quân, có khi còn chủ động đùa hắn.
.
Tướng quân chật vật đứng dậy, phát hiện thân mình trơn tuột, trên giường chỉ có một chiếc chăn. Tướng quân quyết định đem chăn đắp cho Thu Nhi, còn mình để thân trần truồng xuống giường, nhặt quần áo lên phủi phủi rồi mới mặc lên.
Tiếp đến tướng quân nhìn tới Thu Nhi, hắn cũng là thân mình trần trụi, hậu huyệt phía dưới ngậm đầy cạn vật màu trắng. Để dấu diếm sự tình, tướng quân lại lau mình giúp Thu Nhi, cũng mặc cho hắn một tầng nội y. Làm xong xuôi mọi việc, tướng quân cũng mồ hôi đẫm trán.
Lau mồ hôi, tướng quân cẩn thận nhìn chung quanh đại trướng, còn cẩn thận kiểm tra xem hắn có để sót cái gì khác thường hay không mới mở trướng môn, phân phó thủ vệ gọi quân y tới. Chờ quân y đến đây, tướng quân lại bắt đầu khẩn trương. Hắn không biết từ mạch tượng Thu Nhi có thể tiết lộ bí mật tối qua hay không.
Tướng quân nín thở chăm chú nhìn Thái y bắt mạch cho Thu Nhi, trong đại trướng tràn ngập không khí im lặng khẩn trương. Mắt thấy tay quân y vừa nhấc, tướng quân liền khẩn cấp hỏi: “Làm sao rồi?” Quân y kinh ngạc nhìn tướng quân, cảm giác xấu hổ nhanh chóng tản ra. Tướng quân thầm nghĩ không tốt, thật muốn cho mình hai cái bạt tai, hắn này là giấu đầu lòi đuôi rồi còn gì! Quá khẩn trương trái lại dễ khiến người ta nghi ngờ.
Quân y trừng mắt nhìn nhìn, đầu óc quay quay mấy vòng, bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Di Thu không có việc gì! Chính là đoạn thời gian trước quá mệt mỏi. Xét trên phương diện khác, hắn sinh bệnh trái lại là hiện tượng tốt, thuyết minh rằng thân thể hắn đã thả lỏng cảnh giác, sẽ không còn mất ngủ nữa. Nghỉ ngơi cho tốt, ăn vào chút phó dược sẽ không còn việc gì, sẽ không chậm trễ ngày hành quân trở về của chúng ta!”.
Hành quân? Tướng quân trong lòng mừng thầm, nguyên lai quân y liên tưởng tới việc khác. Tướng quân thoải mái dùng bậc thang quân y đưa hắn, ra vẻ nghiêm túc đạo mạo, nói: “Đi được là tốt rồi! Ta thấy hắn nhiệt độ cao tới dọa người, nếu không thể đi sẽ rất phiền toái. Không thể vì một người mà kéo dài hành trình được!”.
Đến buổi chiều, Thu Nhi liền dần dần hạ sốt. Ngày hôm sau, thời điểm khải hoàn, tướng quân còn cố ý chọn một xe ngựa, nói là trận đánh này khiến mình mệt chết đi, hơn nữa thân thể Thu Nhi chưa hồi phục như cũ, cho nên lúc này bọn họ ngồi xe ngựa sẽ tốt hơn.
Cảm giác không như lần xuất quân ra tiền tuyến, trên chuyến hồi trình tâm tình mọi người đều thực thả lỏng, dọc đường đi còn có thể hát hát cười cười. Qua những thành trấn đặc sắc hoặc những địa phương có phong cảnh đẹp, tướng quân có khi sẽ cho các tướng sĩ nửa ngày nghỉ ngơi, tự do hoạt động. Thắng trận này tiền thưởng mọi người cũng không thiếu, mua chút quà tặng người thân tự nhiên là chuyện tốt.
Những người khác mua này mua nọ hoặc đi du sơn ngoạn thủy, còn tướng quân và Thu Nhi đều một chỗ cùng nhau làm tình. Hai người kia hoan ái đã không còn giới hạn trong buổi tối cùng lên giường, cho dù là ban ngày, trên mã xa, bọn họ đều có thể làm đến vài lần.
Thu Nhi ngồi trên người tướng quân, hậu đình ngậm nuốt tướng quân phân thân. Mặc cho xe ngựa xóc nảy, bọn họ càng không cần cố sức, tình hình càng có thể thuận lợi tiến hành. Những cái hôn nhiệt tình qua đi, hai người lại một lần nghênh đón cao trào, cơ hồ đồng thời bắn ra. Tướng quân thoát lực dựa vào nhuyễn ***, cánh tay vẫn ôm chặt lấy Thu Nhi.
“Ngươi sao rồi? Muốn ta đi ra không?” Tướng quân xoa đầu Thu Nhi, ôn nhu hỏi.
Thu Nhi lắc lắc đầu, toàn bộ thân mình hắn đều dựa vào người tướng quân. Hoan ái qua đi khiến cho hắn ngay cả động cũng lười không muốn động. Tướng quân kéo chăn đắp lên người Thu Nhi, nói: “Vậy cứ để thế đi, ngươi không lạnh là tốt rồi.”
Xe ngựa xóc nảy, phân thân tướng quân ngay tại tiểu huyệt Thu Nhi sát qua trượt lại, vòng qua vòng lại mấy hồi cuối cùng lại cứng lên. Lần này đã là lần thứ tư trong ngày, hai người lại tiếp tục làm một trận phiên giang đảo hải. Thời điểm chạng vạng, xe ngựa dừng chân, hai chân Thu Nhi nhuyễn đến mức không đứng thẳng dậy được, việc gì cũng chưa làm liền trực tiếp ngủ, tướng quân cũng giống như luyện một ngày quyền, thân mình mệt mỏi hư nhuyễn (cái này chắc gọi là “tinh tẫn nhân vong” đây ha?, “tinh trùng hết thì người cũng die”, khà khà ~).
Sau lần đó, hai người không dám miệt mài như vậy nữa, mặc dù xúc động nhưng vẫn nhìn nhau mà ngồi, vì nghĩ cho thân mình nên cuối cùng cũng phải nín nhịn.
Tình sự dễ khiến người ta trở nên thân mật, câu này cũng không phải không có lí, tướng quân không còn giữ thần sắc nghiêm nghị khi nói chuyện với Thu Nhi, thời điểm không có người còn thích ủng Thu Nhi trong ***g ngực, Thu Nhi cũng không còn sợ hãi tướng quân, có khi còn chủ động đùa hắn.
.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90-91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108