Di Thu - Chương 22
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90-91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Di Thu
Chương 22
CHƯƠNG 22
Ở với lão làm vườn lâu ngày, hai người cũng chầm chậm quen thân. Ban đầu Thu Nhi chỉ làm mấy chuyện lão làm vườn phân phó, bây giờ đã dám mở miệng hỏi một ít vấn đề về hoa cỏ. Cứ mỗi lần nói đến hoa cỏ, lão làm vườn sẽ nhiều lời hơn, có khi còn có thể câu lên một hai nụ cười.
Thu Nhi quan tâm những cây hoa này khiến lão làm vườn thập phần cao hứng. Bình thường nam nhân đều khinh thường những kẻ nói chuyện cùng cỏ hoa như lão, bởi vậy, chỉ cần Thu Nhi hỏi lão liền dốc hết kinh nghiệm mà chỉ dạy.
Những lời Yến thái y từng nói hắn đều ghi tạc trong lòng. Những việc khác hắn làm không được, nhưng chăm sóc hoa cỏ thì vẫn có thể. Hắn nghĩ nên chăm chỉ học tập, sau này có thể trở thành nghề nghiệp hắn tương lai.
Tống Lâm sau khi thành gia cũng vẫn thường xuyên tới thăm Thu Nhi, hỏi tình hình thân thể hắn gần đây như thế nào. Lâu ngày, cảm xúc Thu Nhi cũng chậm chậm tiêu tan, trở lại vị trí mà nó nên ở. Tâm tình đã không còn như xưa, hiện tại Thu Nhi có thể thực thản nhiên ngồi bên cạnh Tống Lâm, kể với hắn việc nhà, thậm chí cùng nhau tâm sự chuyện Tiểu Xa nhà hắn.
Không lâu sau Tướng quân phủ xảy ra một đại sự_tướng quân phải xuất chinh! Chiến sự biên cương từ vài năm trước đã bình ổn. Tống Di trước khi hồi kinh đã hạ lệnh gia cố lại tường thành, chỉnh đốn lại quân ngũ, tất cả sắp xếp ổn thỏa mới trở về. Lúc ấy hắn còn tưởng rằng bản thân sẽ không bao giờ trở lại nơi đây. Thật không ngờ địch quốc có động tĩnh, chiến sự nơi biên thùy lại lần nữa sôi động.
Tống Lâm uể oải tìm Thu Nhi cáo biệt. Tướng quân xuất chính hắn phải đi theo. Hắn tân hôn chưa được bao lâu thật sự không nghĩ sẽ rời xa thê tử. Hơn nữa đánh giặc vốn là chuyện cực kì nguy hiểm, Tống Lâm oán giận, đối Thu Nhi nói: “Từ xưa cho tới nay, ta một thân một mình chưa từng lo lắng bản thân sẽ ra sao, sống ở đây hay là báo danh với Diêm Vương dưới đó cũng chẳng có gì khác nhau! Nhưng giờ đây ta là người đã có gia đình, ta không thể bỏ lại Tiểu Xa, càng không muốn bỏ lại cái mạng nhỏ này!”.
Thu Nhi an ủi hắn, nói: “Vậy ngươi nói với tướng quân, cố gắng đổi người! Ngươi vừa thành gia, hiện tại bắt ngươi ra biên cương thật sự có chút khó xử.”
“Đó là đi đánh giặc chứ không phải làm cái gì khác. Ai cũng không phải ngốc tử! Lấy mệnh mình ra đánh đổi làm gì có ai muốn làm!” Tống Lâm càng nghĩ càng bi ai.
Tống Lâm là người đã cứu mạng Thu Nhi. Thu Nhi không muốn thấy hắn phiền lòng mà mặt co mày cáu. Hắn vẫn luôn ghi tạc trong lòng phải giúp đỡ Tống Lâm. Giải quyết xong khúc mắc của bản thân, tình cảm mà Thu Nhi dành cho hắn đã phức tạp không thể lí giải bằng lời. Thu Nhi đối Tống Lâm nói: “Ta có thể thay ngươi đi! Chúng ta đi tìm tướng quân!”.
Tống Lâm đầu tiên là giật mình, tiện đà hét lớn: “Đừng có nói chuyện nực cười, ngươi không được! Nhìn xem thân thể của ngươi đi, không được, tuyệt đối không thể được!”.
“Ta chỉ là không thể làm việc tốn sức, những cái khác vẫn được!”.
“Thái y thì sao? Ngươi đúng giờ phải tới nhà Yến thái y!”.
“Cái kia tự ta cũng có thể làm được!”.
Tống Lâm chăm chú nhìn Thu Nhi. Hắn biết rõ thân thể Thu Nhi mà lăn lộn nơi chiến trường thật sự rất miễn cưỡng, thế nhưng sâu trong thâm tâm lại không muốn bỏ lại kiều thê mà ra chiến trường. Tống Lâm do dự mãi, cuối cùng lòng ích kỉ chiến thắng lương tri, hắn dẫn Thu Nhi cùng nhau đứng trước mặt tướng quân giải trình.
Tướng quân nghe xong những lời Tống Lâm giải thích, thực ra hắn cũng hiểu tân lang chưa được bao lâu chẳng ai muốn xa nhà, chính là mang theo Thu Nhi không khỏi quá khiên cưỡng. Tướng quân lệnh cho Tống Lâm cùng Thu Nhi trước cứ hãy lui xuống, hắn sẽ tìm cách khác lo liệu.
Tướng quân phân phó quản gia tìm cho hắn một thị đồng từ trong phủ, kết quả quản gia tìm người vẫn là tìm tới Thu Nhi.
Bất đắc dĩ, tướng quân đành phải gọi Thu Nhi tới trước mặt, hỏi thân thể hắn có thể chịu được chiến chinh hay không, áo cơm hàng ngày liệu có thể tự mình đảm nhiệm.
Thu Nhi cũng không dám mười phần nắm chắc, nhưng tình huống như vậy nói không nắm chắc cũng không được.
Tướng quân nhìn Thu Nhi, nói trắng, nếu hắn ở trên đường sinh bệnh, phải chuẩn bị tốt tinh thần hy sinh. Đây là xuất môn đánh giặc, không thể chỉ vì một người mà chậm trễ quân xa. Thu Nhi sớm đã hiểu, cũng sớm đã đáp ứng trong lòng.
Tướng quân coi như thông cảm Thu Nhi, biết hắn không thể kị mã liền phân phó cho hắn ngồi xe ngựa dẫn đầu đoàn hỏa xa. Đội trưởng đội hỏa xa hiểu ý, liền tìm cho Thu Nhi một vị trí thích hợp, còn giúp hắn sắp xếp hành lý gọn gàng.
Hào khí đồng loạt vang xa, Thu Nhi nắm chặt xe ngựa, cả đại quân chậm rãi xuất phát
Ở với lão làm vườn lâu ngày, hai người cũng chầm chậm quen thân. Ban đầu Thu Nhi chỉ làm mấy chuyện lão làm vườn phân phó, bây giờ đã dám mở miệng hỏi một ít vấn đề về hoa cỏ. Cứ mỗi lần nói đến hoa cỏ, lão làm vườn sẽ nhiều lời hơn, có khi còn có thể câu lên một hai nụ cười.
Thu Nhi quan tâm những cây hoa này khiến lão làm vườn thập phần cao hứng. Bình thường nam nhân đều khinh thường những kẻ nói chuyện cùng cỏ hoa như lão, bởi vậy, chỉ cần Thu Nhi hỏi lão liền dốc hết kinh nghiệm mà chỉ dạy.
Những lời Yến thái y từng nói hắn đều ghi tạc trong lòng. Những việc khác hắn làm không được, nhưng chăm sóc hoa cỏ thì vẫn có thể. Hắn nghĩ nên chăm chỉ học tập, sau này có thể trở thành nghề nghiệp hắn tương lai.
Tống Lâm sau khi thành gia cũng vẫn thường xuyên tới thăm Thu Nhi, hỏi tình hình thân thể hắn gần đây như thế nào. Lâu ngày, cảm xúc Thu Nhi cũng chậm chậm tiêu tan, trở lại vị trí mà nó nên ở. Tâm tình đã không còn như xưa, hiện tại Thu Nhi có thể thực thản nhiên ngồi bên cạnh Tống Lâm, kể với hắn việc nhà, thậm chí cùng nhau tâm sự chuyện Tiểu Xa nhà hắn.
Không lâu sau Tướng quân phủ xảy ra một đại sự_tướng quân phải xuất chinh! Chiến sự biên cương từ vài năm trước đã bình ổn. Tống Di trước khi hồi kinh đã hạ lệnh gia cố lại tường thành, chỉnh đốn lại quân ngũ, tất cả sắp xếp ổn thỏa mới trở về. Lúc ấy hắn còn tưởng rằng bản thân sẽ không bao giờ trở lại nơi đây. Thật không ngờ địch quốc có động tĩnh, chiến sự nơi biên thùy lại lần nữa sôi động.
Tống Lâm uể oải tìm Thu Nhi cáo biệt. Tướng quân xuất chính hắn phải đi theo. Hắn tân hôn chưa được bao lâu thật sự không nghĩ sẽ rời xa thê tử. Hơn nữa đánh giặc vốn là chuyện cực kì nguy hiểm, Tống Lâm oán giận, đối Thu Nhi nói: “Từ xưa cho tới nay, ta một thân một mình chưa từng lo lắng bản thân sẽ ra sao, sống ở đây hay là báo danh với Diêm Vương dưới đó cũng chẳng có gì khác nhau! Nhưng giờ đây ta là người đã có gia đình, ta không thể bỏ lại Tiểu Xa, càng không muốn bỏ lại cái mạng nhỏ này!”.
Thu Nhi an ủi hắn, nói: “Vậy ngươi nói với tướng quân, cố gắng đổi người! Ngươi vừa thành gia, hiện tại bắt ngươi ra biên cương thật sự có chút khó xử.”
“Đó là đi đánh giặc chứ không phải làm cái gì khác. Ai cũng không phải ngốc tử! Lấy mệnh mình ra đánh đổi làm gì có ai muốn làm!” Tống Lâm càng nghĩ càng bi ai.
Tống Lâm là người đã cứu mạng Thu Nhi. Thu Nhi không muốn thấy hắn phiền lòng mà mặt co mày cáu. Hắn vẫn luôn ghi tạc trong lòng phải giúp đỡ Tống Lâm. Giải quyết xong khúc mắc của bản thân, tình cảm mà Thu Nhi dành cho hắn đã phức tạp không thể lí giải bằng lời. Thu Nhi đối Tống Lâm nói: “Ta có thể thay ngươi đi! Chúng ta đi tìm tướng quân!”.
Tống Lâm đầu tiên là giật mình, tiện đà hét lớn: “Đừng có nói chuyện nực cười, ngươi không được! Nhìn xem thân thể của ngươi đi, không được, tuyệt đối không thể được!”.
“Ta chỉ là không thể làm việc tốn sức, những cái khác vẫn được!”.
“Thái y thì sao? Ngươi đúng giờ phải tới nhà Yến thái y!”.
“Cái kia tự ta cũng có thể làm được!”.
Tống Lâm chăm chú nhìn Thu Nhi. Hắn biết rõ thân thể Thu Nhi mà lăn lộn nơi chiến trường thật sự rất miễn cưỡng, thế nhưng sâu trong thâm tâm lại không muốn bỏ lại kiều thê mà ra chiến trường. Tống Lâm do dự mãi, cuối cùng lòng ích kỉ chiến thắng lương tri, hắn dẫn Thu Nhi cùng nhau đứng trước mặt tướng quân giải trình.
Tướng quân nghe xong những lời Tống Lâm giải thích, thực ra hắn cũng hiểu tân lang chưa được bao lâu chẳng ai muốn xa nhà, chính là mang theo Thu Nhi không khỏi quá khiên cưỡng. Tướng quân lệnh cho Tống Lâm cùng Thu Nhi trước cứ hãy lui xuống, hắn sẽ tìm cách khác lo liệu.
Tướng quân phân phó quản gia tìm cho hắn một thị đồng từ trong phủ, kết quả quản gia tìm người vẫn là tìm tới Thu Nhi.
Bất đắc dĩ, tướng quân đành phải gọi Thu Nhi tới trước mặt, hỏi thân thể hắn có thể chịu được chiến chinh hay không, áo cơm hàng ngày liệu có thể tự mình đảm nhiệm.
Thu Nhi cũng không dám mười phần nắm chắc, nhưng tình huống như vậy nói không nắm chắc cũng không được.
Tướng quân nhìn Thu Nhi, nói trắng, nếu hắn ở trên đường sinh bệnh, phải chuẩn bị tốt tinh thần hy sinh. Đây là xuất môn đánh giặc, không thể chỉ vì một người mà chậm trễ quân xa. Thu Nhi sớm đã hiểu, cũng sớm đã đáp ứng trong lòng.
Tướng quân coi như thông cảm Thu Nhi, biết hắn không thể kị mã liền phân phó cho hắn ngồi xe ngựa dẫn đầu đoàn hỏa xa. Đội trưởng đội hỏa xa hiểu ý, liền tìm cho Thu Nhi một vị trí thích hợp, còn giúp hắn sắp xếp hành lý gọn gàng.
Hào khí đồng loạt vang xa, Thu Nhi nắm chặt xe ngựa, cả đại quân chậm rãi xuất phát
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90-91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108