Đúng Lúc Gặp Được Anh - Chương 20: Là Lục Gia
Chương trước- Chương 1: Làm Đàn Ông Điên Cuồng 1
- Chương 2: Làm Đàn Ông Điên Cuồng 2
- Chương 3: Làm Đàn Ông Điên Cuồng 3
- Chương 4: Một Đóa Tiểu Bạch Hoa 1
- Chương 5: Một Đóa Tiểu Bạch Hoa 2
- Chương 6: Một Chiếc Khăn Thêu Lấy Được Lòng Người
- Chương 7: Một Chiếc Khăn Thêu Đổi Lấy Lòng Người 2
- Chương 8: Nuông Chiều 1
- Chương 9: Nuông Chiều 2
- Chương 10: Thẩm Khiêm Dạy Cô Bài Học Đầu Tiên
- Chương 11: Thẩm Loan Cho Ông Ta Cảm Giác Thành Tựu
- Chương 12: Xương Rồng Cảnh, Bé Shota
- Chương 13: Phép Khích Tướng, Khổ Nhục Kế
- Chương 14: Rút Củ Cải Mang Ra Bùn
- Chương 15: Thông Minh Như Yêu Quái, Còn Yêu Quái Thì Ăn Thịt Người
- Chương 16: Hay Cô Cũng Nếm Thử Cảm Giác Này?
- Chương 17: Ăn Miếng Trả Miếng
- Chương 18: Hạ Hoài
- Chương 18: Hạ Hoài
- Chương 19: A Khiêm, Nghe Nói Cậu Có Một Đứa Em Gái À?
- Chương 19: A Khiêm, Nghe Nói Cậu Có Một Đứa Em Gái À?
- Chương 20: Là Lục Gia
- Chương 20: Là Lục Gia
- Chương 21: Giở Trò
- Chương 22: Thật Thật Giả Giả
- Chương 23: Anh Đẹp Trai Trong Tiệm Bánh Ngọt
- Chương 24: Xảo Quyệt
- Chương 25: Chu Trì
- Chương 26: Hoa Sen Mọc Lên Từ Nước Trong
- Chương 27: Thiếu Niên Ngồi Xe Lăn Đời Trước
- Chương 28: Cô Muốn Cứu Cậu Ấy!
- Chương 29: Ai Là Bạn Bè Với Cô? Cậu Chứ Ai!
- Chương 30: Chìa Khóa Chìa Khóa Đâu
- Chương 31: Không Đánh Thức Được Một Người Đang Giả Vờ Ngủ
- Chương 32: Nhất Định Sẽ Không Đi Lên Vết Xe Đổ
- Chương 33: Thay Mận Đổi Đào
- Chương 34: Bạch Liên Loan Online
- Chương 35: Bạch Liên Loan Tiến Công
- Chương 36: Anh Ta Mềm Lòng
- Chương 37: Tốt Nhất Cô Ấy Đừng Lừa Tôi
- Chương 38: Bất Lực Trở Về
- Chương 39: Xuất Viện Trở Về Nhà
- Chương 40: Dường Như Đã To Gan Hơn Một Chút
- Chương 41: Phố Đồng Thau
- Chương 42: Chẳng sợ giết người phóng hỏa
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đúng Lúc Gặp Được Anh
Chương 20: Là Lục Gia
Ba người vẫn chưa lộ ra cảm xúc.
Hạ Hoài kéo khóe miệng: “Khó trách ba cậu dám đưa người về nhà, mẹ cậu còn đồng ý.”
Nghĩ đến, cũng chỉ như nuôi thú cưng.
Một đứa con gái không tranh tài sản, tất nhiên không có uy hiếp.
“A Khiêm, em gái mới của cậu thế nào?”
“Cái gì thế nào?”
“Lớn lên được không? Dáng người nóng bỏng không?”
Loại vấn đề nhàm chán này, chỉ có Hạ Hoài sẽ hỏi vậy.
Động tác của Thẩm Khiêm dừng một chút, muốn ra bài ngừng ở giữa không khí, hai giây sau, mới rơi xuống trên mặt bàn, mí mắt không nâng: “Cao, gầy.”
Hạ Hoài hứng thú, truy vấn: “Cao bao nhiêu? Gầy thế nào?”
“1m7 trở lên, 40 đến 45 kg.”
Tần Trạch Ngôn nhướng mày: “Có khác gì cây gậy trúc?”
Khóe miệng Thẩm Khiêm khẽ nhếch lên, trong đầu hiện lên hình ảnh thiếu nữ mảnh khảnh yểu điệu, thật sự giống cây gậy trúc.
Tống Lẫm nhín thấy một màn này, hơi kinh ngạc, giây lát lướt qua.
Hai mắt Hạ Hoài tỏa sáng, anh ta không thích vưu vật gợi cảm, ngược lại khá thích kiểu mảnh khảnh, nếu có một gương mặt thanh thuần …
Nghĩ đến cũng có thể khiến hô hấp dồn dập, toàn thân nóng lên.
“Cái kia… Em gái cậu trông thế nào?”
Thẩm Khiêm nhíu mày, không biết bất mãn với nhan sắc của thiếu nữ hay là bất mãn với vấn đề của Hạ Hoài, nhàn nhạt phun ra một chữ ——
“Xấu.”
Hạ Hoài tươi cười chợt tắt, lập tức mất hết hứng thú.
Đánh xong một vòng, Tống Lẫm úp bài: “Thời gian không còn sớm.”
Tần Trạch Ngôn: “Đi bar?”
“Không được” Thẩm Khiêm xách áo khoác lên: “Ngày mai tôi có việc.”
“Được, vậy giải tán thôi.”
Một đám người rời khỏi phòng, khi đi qua hành lang, vừa lúc thấy giám đốc câu lạc bộ cúi đầu khom lưng đi ra từ một gian phòng khác, còn đặc biệt buồn cười dùng tay áo lau mồ hôi, xoay người thấy bốn vị cậu chủ, lấy lại tươi cười lần nữa giơ lên, vội vã tiến lên--
“Cậu chủ Thẩm, cậu chủ Hạ, cậu chủ Tần, cậu chủ Tống, các vị chơi vui không?”
“Tôi nói này giám đốc Tiếu, nhìn dáng vẻ ông mồ hôi đầy đầu, phòng đó có hồng thủy mãnh thú?” Hạ Hoài mở miệng trêu chọc.
Ai ngờ, không những không hài hước, ngược lại khiến vị giám đốc này sợ tới mức mặt không còn chút máu.
“Cậu chủ Hạ, tiểu tổ tông của tôi! Ngài nói nhỏ một chút…”
Hạ Hoài nhíu mày: “Thật sự có mãnh thú?”
Giám đốc Tiếu sợ anh ta nói thêm gì nữa khiến vị bên
trong kia nghe được, trực tiếp nói thẳng ra thân phận: “Là Lục Gia!”
Hạ Hoài thoáng chốc im lặng.
Ngay cả Thẩm Khiêm, Tống Lẫm và Tần Trạch Ngôn cũng thu hồi chế nhạo, lập tức thay đổi thái độ.
Nhìn chung ở thành phố Ninh, có thể đảm đương nổi một tiếng “Lục Gia”, trừ bỏ vị kia ra, anh ta không nghĩ đến ai khác!
Cũng khó trách giám đốc Tiếu sẽ nơm nớp lo sợ như thế.
“Cái kia…” Hạ Hoài ho nhẹ: “Hóa ra là chú Lục ở bên trong.”
Ba của Hạ Hoài là Hạ Hồng Nghiệp và Lục gia là anh em kết nghĩa, đứng hàng thứ tư, cho nên Hạ Hoài gọi “Chú” cũng không sai.
Giám đốc Tiếu hiển nhiên cũng rõ ràng tầng quan hệ này, tròng mắt chuyển động, đề nghị nói: “Hay là ngài đi vào chào hỏi?”
Mặt mày Thẩm Khiêm khẽ nhúc nhích.
Tống Lẫm đột nhiên muốn hút thuốc.
Tần Trạch Ngôn không có phản ứng gì dư thừa.
Hạ Hoài tưởng tượng đến chú Lục kia gương mặt uy nghiêm, không kiềm được lòng bàn chân phát lạnh, hàm răng cắn chặt, thiếu chút nữa cắn vào môi.
Ngẫm lại cũng đã như thế này, gặp mặt làm gì?
“Không không không…” Hạ Hoài liên tiếp xua tay: “Chú Lục tới chỗ này, chắc chắn bận việc, không nên đi vào quấy rầy.”
Giám đốc Tiếu gật đầu: “Vậy được.” Ông ta muốn cho cậu chủ Hạ mặt mũi, nếu đối phương không cần, cũng không cần miễn cưỡng.
Ánh mắt Thẩm Khiêm âm trầm.
Tống Lẫm nghiện thuốc lá.
Lúc mấy người đang chuẩn bị rời đi, cửa phòng lớn đóng chặt đột nhiên mở ra từ bên trong …
Hạ Hoài kéo khóe miệng: “Khó trách ba cậu dám đưa người về nhà, mẹ cậu còn đồng ý.”
Nghĩ đến, cũng chỉ như nuôi thú cưng.
Một đứa con gái không tranh tài sản, tất nhiên không có uy hiếp.
“A Khiêm, em gái mới của cậu thế nào?”
“Cái gì thế nào?”
“Lớn lên được không? Dáng người nóng bỏng không?”
Loại vấn đề nhàm chán này, chỉ có Hạ Hoài sẽ hỏi vậy.
Động tác của Thẩm Khiêm dừng một chút, muốn ra bài ngừng ở giữa không khí, hai giây sau, mới rơi xuống trên mặt bàn, mí mắt không nâng: “Cao, gầy.”
Hạ Hoài hứng thú, truy vấn: “Cao bao nhiêu? Gầy thế nào?”
“1m7 trở lên, 40 đến 45 kg.”
Tần Trạch Ngôn nhướng mày: “Có khác gì cây gậy trúc?”
Khóe miệng Thẩm Khiêm khẽ nhếch lên, trong đầu hiện lên hình ảnh thiếu nữ mảnh khảnh yểu điệu, thật sự giống cây gậy trúc.
Tống Lẫm nhín thấy một màn này, hơi kinh ngạc, giây lát lướt qua.
Hai mắt Hạ Hoài tỏa sáng, anh ta không thích vưu vật gợi cảm, ngược lại khá thích kiểu mảnh khảnh, nếu có một gương mặt thanh thuần …
Nghĩ đến cũng có thể khiến hô hấp dồn dập, toàn thân nóng lên.
“Cái kia… Em gái cậu trông thế nào?”
Thẩm Khiêm nhíu mày, không biết bất mãn với nhan sắc của thiếu nữ hay là bất mãn với vấn đề của Hạ Hoài, nhàn nhạt phun ra một chữ ——
“Xấu.”
Hạ Hoài tươi cười chợt tắt, lập tức mất hết hứng thú.
Đánh xong một vòng, Tống Lẫm úp bài: “Thời gian không còn sớm.”
Tần Trạch Ngôn: “Đi bar?”
“Không được” Thẩm Khiêm xách áo khoác lên: “Ngày mai tôi có việc.”
“Được, vậy giải tán thôi.”
Một đám người rời khỏi phòng, khi đi qua hành lang, vừa lúc thấy giám đốc câu lạc bộ cúi đầu khom lưng đi ra từ một gian phòng khác, còn đặc biệt buồn cười dùng tay áo lau mồ hôi, xoay người thấy bốn vị cậu chủ, lấy lại tươi cười lần nữa giơ lên, vội vã tiến lên--
“Cậu chủ Thẩm, cậu chủ Hạ, cậu chủ Tần, cậu chủ Tống, các vị chơi vui không?”
“Tôi nói này giám đốc Tiếu, nhìn dáng vẻ ông mồ hôi đầy đầu, phòng đó có hồng thủy mãnh thú?” Hạ Hoài mở miệng trêu chọc.
Ai ngờ, không những không hài hước, ngược lại khiến vị giám đốc này sợ tới mức mặt không còn chút máu.
“Cậu chủ Hạ, tiểu tổ tông của tôi! Ngài nói nhỏ một chút…”
Hạ Hoài nhíu mày: “Thật sự có mãnh thú?”
Giám đốc Tiếu sợ anh ta nói thêm gì nữa khiến vị bên
trong kia nghe được, trực tiếp nói thẳng ra thân phận: “Là Lục Gia!”
Hạ Hoài thoáng chốc im lặng.
Ngay cả Thẩm Khiêm, Tống Lẫm và Tần Trạch Ngôn cũng thu hồi chế nhạo, lập tức thay đổi thái độ.
Nhìn chung ở thành phố Ninh, có thể đảm đương nổi một tiếng “Lục Gia”, trừ bỏ vị kia ra, anh ta không nghĩ đến ai khác!
Cũng khó trách giám đốc Tiếu sẽ nơm nớp lo sợ như thế.
“Cái kia…” Hạ Hoài ho nhẹ: “Hóa ra là chú Lục ở bên trong.”
Ba của Hạ Hoài là Hạ Hồng Nghiệp và Lục gia là anh em kết nghĩa, đứng hàng thứ tư, cho nên Hạ Hoài gọi “Chú” cũng không sai.
Giám đốc Tiếu hiển nhiên cũng rõ ràng tầng quan hệ này, tròng mắt chuyển động, đề nghị nói: “Hay là ngài đi vào chào hỏi?”
Mặt mày Thẩm Khiêm khẽ nhúc nhích.
Tống Lẫm đột nhiên muốn hút thuốc.
Tần Trạch Ngôn không có phản ứng gì dư thừa.
Hạ Hoài tưởng tượng đến chú Lục kia gương mặt uy nghiêm, không kiềm được lòng bàn chân phát lạnh, hàm răng cắn chặt, thiếu chút nữa cắn vào môi.
Ngẫm lại cũng đã như thế này, gặp mặt làm gì?
“Không không không…” Hạ Hoài liên tiếp xua tay: “Chú Lục tới chỗ này, chắc chắn bận việc, không nên đi vào quấy rầy.”
Giám đốc Tiếu gật đầu: “Vậy được.” Ông ta muốn cho cậu chủ Hạ mặt mũi, nếu đối phương không cần, cũng không cần miễn cưỡng.
Ánh mắt Thẩm Khiêm âm trầm.
Tống Lẫm nghiện thuốc lá.
Lúc mấy người đang chuẩn bị rời đi, cửa phòng lớn đóng chặt đột nhiên mở ra từ bên trong …
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Làm Đàn Ông Điên Cuồng 1
- Chương 2: Làm Đàn Ông Điên Cuồng 2
- Chương 3: Làm Đàn Ông Điên Cuồng 3
- Chương 4: Một Đóa Tiểu Bạch Hoa 1
- Chương 5: Một Đóa Tiểu Bạch Hoa 2
- Chương 6: Một Chiếc Khăn Thêu Lấy Được Lòng Người
- Chương 7: Một Chiếc Khăn Thêu Đổi Lấy Lòng Người 2
- Chương 8: Nuông Chiều 1
- Chương 9: Nuông Chiều 2
- Chương 10: Thẩm Khiêm Dạy Cô Bài Học Đầu Tiên
- Chương 11: Thẩm Loan Cho Ông Ta Cảm Giác Thành Tựu
- Chương 12: Xương Rồng Cảnh, Bé Shota
- Chương 13: Phép Khích Tướng, Khổ Nhục Kế
- Chương 14: Rút Củ Cải Mang Ra Bùn
- Chương 15: Thông Minh Như Yêu Quái, Còn Yêu Quái Thì Ăn Thịt Người
- Chương 16: Hay Cô Cũng Nếm Thử Cảm Giác Này?
- Chương 17: Ăn Miếng Trả Miếng
- Chương 18: Hạ Hoài
- Chương 18: Hạ Hoài
- Chương 19: A Khiêm, Nghe Nói Cậu Có Một Đứa Em Gái À?
- Chương 19: A Khiêm, Nghe Nói Cậu Có Một Đứa Em Gái À?
- Chương 20: Là Lục Gia
- Chương 20: Là Lục Gia
- Chương 21: Giở Trò
- Chương 22: Thật Thật Giả Giả
- Chương 23: Anh Đẹp Trai Trong Tiệm Bánh Ngọt
- Chương 24: Xảo Quyệt
- Chương 25: Chu Trì
- Chương 26: Hoa Sen Mọc Lên Từ Nước Trong
- Chương 27: Thiếu Niên Ngồi Xe Lăn Đời Trước
- Chương 28: Cô Muốn Cứu Cậu Ấy!
- Chương 29: Ai Là Bạn Bè Với Cô? Cậu Chứ Ai!
- Chương 30: Chìa Khóa Chìa Khóa Đâu
- Chương 31: Không Đánh Thức Được Một Người Đang Giả Vờ Ngủ
- Chương 32: Nhất Định Sẽ Không Đi Lên Vết Xe Đổ
- Chương 33: Thay Mận Đổi Đào
- Chương 34: Bạch Liên Loan Online
- Chương 35: Bạch Liên Loan Tiến Công
- Chương 36: Anh Ta Mềm Lòng
- Chương 37: Tốt Nhất Cô Ấy Đừng Lừa Tôi
- Chương 38: Bất Lực Trở Về
- Chương 39: Xuất Viện Trở Về Nhà
- Chương 40: Dường Như Đã To Gan Hơn Một Chút
- Chương 41: Phố Đồng Thau
- Chương 42: Chẳng sợ giết người phóng hỏa
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- bình luận