Đúng Lúc Gặp Được Anh - Chương 34: Bạch Liên Loan Online
Chương trước- Chương 1: Làm Đàn Ông Điên Cuồng 1
- Chương 2: Làm Đàn Ông Điên Cuồng 2
- Chương 3: Làm Đàn Ông Điên Cuồng 3
- Chương 4: Một Đóa Tiểu Bạch Hoa 1
- Chương 5: Một Đóa Tiểu Bạch Hoa 2
- Chương 6: Một Chiếc Khăn Thêu Lấy Được Lòng Người
- Chương 7: Một Chiếc Khăn Thêu Đổi Lấy Lòng Người 2
- Chương 8: Nuông Chiều 1
- Chương 9: Nuông Chiều 2
- Chương 10: Thẩm Khiêm Dạy Cô Bài Học Đầu Tiên
- Chương 11: Thẩm Loan Cho Ông Ta Cảm Giác Thành Tựu
- Chương 12: Xương Rồng Cảnh, Bé Shota
- Chương 13: Phép Khích Tướng, Khổ Nhục Kế
- Chương 14: Rút Củ Cải Mang Ra Bùn
- Chương 15: Thông Minh Như Yêu Quái, Còn Yêu Quái Thì Ăn Thịt Người
- Chương 16: Hay Cô Cũng Nếm Thử Cảm Giác Này?
- Chương 17: Ăn Miếng Trả Miếng
- Chương 18: Hạ Hoài
- Chương 18: Hạ Hoài
- Chương 19: A Khiêm, Nghe Nói Cậu Có Một Đứa Em Gái À?
- Chương 19: A Khiêm, Nghe Nói Cậu Có Một Đứa Em Gái À?
- Chương 20: Là Lục Gia
- Chương 20: Là Lục Gia
- Chương 21: Giở Trò
- Chương 22: Thật Thật Giả Giả
- Chương 23: Anh Đẹp Trai Trong Tiệm Bánh Ngọt
- Chương 24: Xảo Quyệt
- Chương 25: Chu Trì
- Chương 26: Hoa Sen Mọc Lên Từ Nước Trong
- Chương 27: Thiếu Niên Ngồi Xe Lăn Đời Trước
- Chương 28: Cô Muốn Cứu Cậu Ấy!
- Chương 29: Ai Là Bạn Bè Với Cô? Cậu Chứ Ai!
- Chương 30: Chìa Khóa Chìa Khóa Đâu
- Chương 31: Không Đánh Thức Được Một Người Đang Giả Vờ Ngủ
- Chương 32: Nhất Định Sẽ Không Đi Lên Vết Xe Đổ
- Chương 33: Thay Mận Đổi Đào
- Chương 34: Bạch Liên Loan Online
- Chương 35: Bạch Liên Loan Tiến Công
- Chương 36: Anh Ta Mềm Lòng
- Chương 37: Tốt Nhất Cô Ấy Đừng Lừa Tôi
- Chương 38: Bất Lực Trở Về
- Chương 39: Xuất Viện Trở Về Nhà
- Chương 40: Dường Như Đã To Gan Hơn Một Chút
- Chương 41: Phố Đồng Thau
- Chương 42: Chẳng sợ giết người phóng hỏa
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đúng Lúc Gặp Được Anh
Chương 34: Bạch Liên Loan Online
Nhà cũ của nhà họ Thẩm vào ban đêm đèn đuốc sáng trưng.
Ông cụ đã sớm lên lầu nghỉ ngơi, Dương Lam và Thẩm Yên ngồi ở trên sô pha xem TV.
Thẩm Xuân Giang mở ra một phần tài liệu trong ngực, nhưng không ngừng nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, rõ ràng đang thất thần.
Thẩm Khiêm vừa vào cửa đã bị gọi lại.
“Ba?”
“Buổi sáng Loan Loan ra ngoài, bây giờ còn chưa trở về, hay con lái xe đi ra ngoài tìm…”
“Tìm cái gì?” Dương Lam cắt ngang lời ông ta: “Đã sắp hai mươi tuổi rồi, còn sợ nó đi lạc sao?”
Sắc mặt Thẩm Xuân Giang đột nhiên trầm xuống, ánh mắt tất nhiên không tốt.
Ông ta không thích bị người khác cắt ngang, càng không thích bị người khác phản bác lại.
Dương Lam cười lạnh, nhưng cũng biết điều mà câm miệng.
“Ba đã gọi điện thoại chưa?” Thẩm Khiêm thuận miệng hỏi.
“Ba cũng không biết số điện thoại của nó.” Thẩm Yên mỉm cười, đáy mắt không thèm che dấu vui sướng khi người gặp họa.
Thẩm Khiêm đảo mắt nhìn ba mình.
Thẩm Xuân Giang có chút xấu hổ mà tránh tầm mắt anh ta.
Ông ta cũng không biết.
Cuối cùng, Thẩm Khiêm vẫn ra ngoài, lái xe đến trung tâm thành phố.
Lúc này, điện thoại vang lên, là dãy số xa lạ, anh ta chấp nhận.
“Anh…”
Trung tâm bệnh viện thành phố, lầu hai, ngoại khoa.
Thẩm Khiêm tìm được phòng bệnh 206, giơ tay nắm then cửa, nhẹ nhàng đẩy ra.
Trên giường bệnh, khuôn mặt thiếu nữ tái nhợt một mỉm cười nhìn anh ta.
Bên trái thái dương dán băng gạc, dường như còn chảy ra chút máu tươi, xương gò má và sườn cổ đều bị trầy da mức độ khác nhau.
Lông mày người đàn ông đột nhiên nhíu lại: “Sao lại thế này?”
“Tai nạn xe hơi nhỏ.”
“Nhỏ?”
Cô lúng ta lúng túng nói: “Không bị thương gân động cốt, chỉ bị trầy chút ngoài da…”
Ý là, cái này cũng không được gọi là nhỏ?
Thẩm Khiêm không mặn không nhạt nhìn cô một cái, Thẩm Loan theo thói quen định cúi đầu, mím môi, giống như đứa trẻ làm sai chuyện...
Ghế chân cọ xát với mặt đất tạo ra tiếng vang, giây tiếp theo, người đàn ông đã kéo ghế giường ra rồi ngồi bên trên, hai tròng mắt khúc xạ ra vài phần ánh sáng sắc bén.
“Rốt cuộc sao lại thế này?”
Thẩm Loan giương mắt, đôi mắt trong trẻo trên khuôn mặt tái nhợt, mang theo ánh sáng lấp lánh như pha lê.
Trắng và đen, tương phản sắc nét rõ ràng.
Ánh mắt người đàn ông hơi lóe, xẹt qua một tia nguy hiểm, rồi lướt qua.
Thẩm Loan đã sớm nghĩ ra lý do giải thích, chuyện ngăn cản Chu Trì tìm đường chết nói thành băng đảng đua xe cướp túi của cô, bên trong có mười vạn mà buổi sáng hôm nay cô cầm thẻ đến ngân hàng rút, vừa lúc có chiếc taxi, cô nói tài xế đuổi theo, nhưng động tác của tài xế quá chậm, dưới sự tức giận cô đã đá người xuống xe, dứt khoát tự mình lái, cuối cùng xảy ra tai nạn xe cộ…
Cho dù là tài xế xe taxi bên kia, hay xe vận tải lớn, theo tình hình của Thẩm Loan lúc này, bằng sức bản thân muốn dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện, căn bản không thể nào.
Nếu không có cách tự mình làm, rất đơn giản, vậy tìm “Cứu viện”.
Mà Thẩm Khiêm chắc chắn là lựa chọn tốt nhất!
Cô không làm được, nhưng với anh ta mà nói thì không cần tốn nhiều sức.
Nhưng mà, trước đó cần phải thuyết phục anh ta đồng ý mới được.
“…Chuyện là như vậy.” Thẩm Loan nói xong, tiện thể cúi đầu, mái tóc đen dài chia thành hai bên, rũ xuống đầu vai, lộ ra một đoạn cổ trắng tuyết, tinh tế, gầy yếu, dường như chỉ cần nhẹ nhàng nắm một cái là có thể bẻ gãy.
Thẩm Khiêm thu lại cổ tay áo, dùng để che laij ngón tay đang xoắn xuýt của mình, nhưng trên mặt vẫn không cảm xúc.
“Mười vạn đã làm em mạo hiểm tính mạng?” Anh ta trầm giọng.
Thẩm Loan dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá anh ta: “Không đáng sao?” Cô sửng sốt, đáy mắt hiện lên tia ảm đạm, rồi lan thành một vòng tự ti rất nhạt: “Em… Chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.”
Lúc nói chuyện, đầu ngón tay cũng văn chặt lấy nhau.
Xấu hổ, ngại ngùng, bối rối, thấp thỏm, đủ loại cảm xúc chồng chất giống như muốn đè chết cô.
Thật lâu sau, một tiếng than nhẹ phát ra từ bên môi người đàn ông…
Ông cụ đã sớm lên lầu nghỉ ngơi, Dương Lam và Thẩm Yên ngồi ở trên sô pha xem TV.
Thẩm Xuân Giang mở ra một phần tài liệu trong ngực, nhưng không ngừng nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, rõ ràng đang thất thần.
Thẩm Khiêm vừa vào cửa đã bị gọi lại.
“Ba?”
“Buổi sáng Loan Loan ra ngoài, bây giờ còn chưa trở về, hay con lái xe đi ra ngoài tìm…”
“Tìm cái gì?” Dương Lam cắt ngang lời ông ta: “Đã sắp hai mươi tuổi rồi, còn sợ nó đi lạc sao?”
Sắc mặt Thẩm Xuân Giang đột nhiên trầm xuống, ánh mắt tất nhiên không tốt.
Ông ta không thích bị người khác cắt ngang, càng không thích bị người khác phản bác lại.
Dương Lam cười lạnh, nhưng cũng biết điều mà câm miệng.
“Ba đã gọi điện thoại chưa?” Thẩm Khiêm thuận miệng hỏi.
“Ba cũng không biết số điện thoại của nó.” Thẩm Yên mỉm cười, đáy mắt không thèm che dấu vui sướng khi người gặp họa.
Thẩm Khiêm đảo mắt nhìn ba mình.
Thẩm Xuân Giang có chút xấu hổ mà tránh tầm mắt anh ta.
Ông ta cũng không biết.
Cuối cùng, Thẩm Khiêm vẫn ra ngoài, lái xe đến trung tâm thành phố.
Lúc này, điện thoại vang lên, là dãy số xa lạ, anh ta chấp nhận.
“Anh…”
Trung tâm bệnh viện thành phố, lầu hai, ngoại khoa.
Thẩm Khiêm tìm được phòng bệnh 206, giơ tay nắm then cửa, nhẹ nhàng đẩy ra.
Trên giường bệnh, khuôn mặt thiếu nữ tái nhợt một mỉm cười nhìn anh ta.
Bên trái thái dương dán băng gạc, dường như còn chảy ra chút máu tươi, xương gò má và sườn cổ đều bị trầy da mức độ khác nhau.
Lông mày người đàn ông đột nhiên nhíu lại: “Sao lại thế này?”
“Tai nạn xe hơi nhỏ.”
“Nhỏ?”
Cô lúng ta lúng túng nói: “Không bị thương gân động cốt, chỉ bị trầy chút ngoài da…”
Ý là, cái này cũng không được gọi là nhỏ?
Thẩm Khiêm không mặn không nhạt nhìn cô một cái, Thẩm Loan theo thói quen định cúi đầu, mím môi, giống như đứa trẻ làm sai chuyện...
Ghế chân cọ xát với mặt đất tạo ra tiếng vang, giây tiếp theo, người đàn ông đã kéo ghế giường ra rồi ngồi bên trên, hai tròng mắt khúc xạ ra vài phần ánh sáng sắc bén.
“Rốt cuộc sao lại thế này?”
Thẩm Loan giương mắt, đôi mắt trong trẻo trên khuôn mặt tái nhợt, mang theo ánh sáng lấp lánh như pha lê.
Trắng và đen, tương phản sắc nét rõ ràng.
Ánh mắt người đàn ông hơi lóe, xẹt qua một tia nguy hiểm, rồi lướt qua.
Thẩm Loan đã sớm nghĩ ra lý do giải thích, chuyện ngăn cản Chu Trì tìm đường chết nói thành băng đảng đua xe cướp túi của cô, bên trong có mười vạn mà buổi sáng hôm nay cô cầm thẻ đến ngân hàng rút, vừa lúc có chiếc taxi, cô nói tài xế đuổi theo, nhưng động tác của tài xế quá chậm, dưới sự tức giận cô đã đá người xuống xe, dứt khoát tự mình lái, cuối cùng xảy ra tai nạn xe cộ…
Cho dù là tài xế xe taxi bên kia, hay xe vận tải lớn, theo tình hình của Thẩm Loan lúc này, bằng sức bản thân muốn dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện, căn bản không thể nào.
Nếu không có cách tự mình làm, rất đơn giản, vậy tìm “Cứu viện”.
Mà Thẩm Khiêm chắc chắn là lựa chọn tốt nhất!
Cô không làm được, nhưng với anh ta mà nói thì không cần tốn nhiều sức.
Nhưng mà, trước đó cần phải thuyết phục anh ta đồng ý mới được.
“…Chuyện là như vậy.” Thẩm Loan nói xong, tiện thể cúi đầu, mái tóc đen dài chia thành hai bên, rũ xuống đầu vai, lộ ra một đoạn cổ trắng tuyết, tinh tế, gầy yếu, dường như chỉ cần nhẹ nhàng nắm một cái là có thể bẻ gãy.
Thẩm Khiêm thu lại cổ tay áo, dùng để che laij ngón tay đang xoắn xuýt của mình, nhưng trên mặt vẫn không cảm xúc.
“Mười vạn đã làm em mạo hiểm tính mạng?” Anh ta trầm giọng.
Thẩm Loan dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá anh ta: “Không đáng sao?” Cô sửng sốt, đáy mắt hiện lên tia ảm đạm, rồi lan thành một vòng tự ti rất nhạt: “Em… Chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.”
Lúc nói chuyện, đầu ngón tay cũng văn chặt lấy nhau.
Xấu hổ, ngại ngùng, bối rối, thấp thỏm, đủ loại cảm xúc chồng chất giống như muốn đè chết cô.
Thật lâu sau, một tiếng than nhẹ phát ra từ bên môi người đàn ông…
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Làm Đàn Ông Điên Cuồng 1
- Chương 2: Làm Đàn Ông Điên Cuồng 2
- Chương 3: Làm Đàn Ông Điên Cuồng 3
- Chương 4: Một Đóa Tiểu Bạch Hoa 1
- Chương 5: Một Đóa Tiểu Bạch Hoa 2
- Chương 6: Một Chiếc Khăn Thêu Lấy Được Lòng Người
- Chương 7: Một Chiếc Khăn Thêu Đổi Lấy Lòng Người 2
- Chương 8: Nuông Chiều 1
- Chương 9: Nuông Chiều 2
- Chương 10: Thẩm Khiêm Dạy Cô Bài Học Đầu Tiên
- Chương 11: Thẩm Loan Cho Ông Ta Cảm Giác Thành Tựu
- Chương 12: Xương Rồng Cảnh, Bé Shota
- Chương 13: Phép Khích Tướng, Khổ Nhục Kế
- Chương 14: Rút Củ Cải Mang Ra Bùn
- Chương 15: Thông Minh Như Yêu Quái, Còn Yêu Quái Thì Ăn Thịt Người
- Chương 16: Hay Cô Cũng Nếm Thử Cảm Giác Này?
- Chương 17: Ăn Miếng Trả Miếng
- Chương 18: Hạ Hoài
- Chương 18: Hạ Hoài
- Chương 19: A Khiêm, Nghe Nói Cậu Có Một Đứa Em Gái À?
- Chương 19: A Khiêm, Nghe Nói Cậu Có Một Đứa Em Gái À?
- Chương 20: Là Lục Gia
- Chương 20: Là Lục Gia
- Chương 21: Giở Trò
- Chương 22: Thật Thật Giả Giả
- Chương 23: Anh Đẹp Trai Trong Tiệm Bánh Ngọt
- Chương 24: Xảo Quyệt
- Chương 25: Chu Trì
- Chương 26: Hoa Sen Mọc Lên Từ Nước Trong
- Chương 27: Thiếu Niên Ngồi Xe Lăn Đời Trước
- Chương 28: Cô Muốn Cứu Cậu Ấy!
- Chương 29: Ai Là Bạn Bè Với Cô? Cậu Chứ Ai!
- Chương 30: Chìa Khóa Chìa Khóa Đâu
- Chương 31: Không Đánh Thức Được Một Người Đang Giả Vờ Ngủ
- Chương 32: Nhất Định Sẽ Không Đi Lên Vết Xe Đổ
- Chương 33: Thay Mận Đổi Đào
- Chương 34: Bạch Liên Loan Online
- Chương 35: Bạch Liên Loan Tiến Công
- Chương 36: Anh Ta Mềm Lòng
- Chương 37: Tốt Nhất Cô Ấy Đừng Lừa Tôi
- Chương 38: Bất Lực Trở Về
- Chương 39: Xuất Viện Trở Về Nhà
- Chương 40: Dường Như Đã To Gan Hơn Một Chút
- Chương 41: Phố Đồng Thau
- Chương 42: Chẳng sợ giết người phóng hỏa
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- bình luận