Đúng Lúc Gặp Được Anh - Chương 44
Chương trước- Chương 1: Làm Đàn Ông Điên Cuồng 1
- Chương 2: Làm Đàn Ông Điên Cuồng 2
- Chương 3: Làm Đàn Ông Điên Cuồng 3
- Chương 4: Một Đóa Tiểu Bạch Hoa 1
- Chương 5: Một Đóa Tiểu Bạch Hoa 2
- Chương 6: Một Chiếc Khăn Thêu Lấy Được Lòng Người
- Chương 7: Một Chiếc Khăn Thêu Đổi Lấy Lòng Người 2
- Chương 8: Nuông Chiều 1
- Chương 9: Nuông Chiều 2
- Chương 10: Thẩm Khiêm Dạy Cô Bài Học Đầu Tiên
- Chương 11: Thẩm Loan Cho Ông Ta Cảm Giác Thành Tựu
- Chương 12: Xương Rồng Cảnh, Bé Shota
- Chương 13: Phép Khích Tướng, Khổ Nhục Kế
- Chương 14: Rút Củ Cải Mang Ra Bùn
- Chương 15: Thông Minh Như Yêu Quái, Còn Yêu Quái Thì Ăn Thịt Người
- Chương 16: Hay Cô Cũng Nếm Thử Cảm Giác Này?
- Chương 17: Ăn Miếng Trả Miếng
- Chương 18: Hạ Hoài
- Chương 18: Hạ Hoài
- Chương 19: A Khiêm, Nghe Nói Cậu Có Một Đứa Em Gái À?
- Chương 19: A Khiêm, Nghe Nói Cậu Có Một Đứa Em Gái À?
- Chương 20: Là Lục Gia
- Chương 20: Là Lục Gia
- Chương 21: Giở Trò
- Chương 22: Thật Thật Giả Giả
- Chương 23: Anh Đẹp Trai Trong Tiệm Bánh Ngọt
- Chương 24: Xảo Quyệt
- Chương 25: Chu Trì
- Chương 26: Hoa Sen Mọc Lên Từ Nước Trong
- Chương 27: Thiếu Niên Ngồi Xe Lăn Đời Trước
- Chương 28: Cô Muốn Cứu Cậu Ấy!
- Chương 29: Ai Là Bạn Bè Với Cô? Cậu Chứ Ai!
- Chương 30: Chìa Khóa Chìa Khóa Đâu
- Chương 31: Không Đánh Thức Được Một Người Đang Giả Vờ Ngủ
- Chương 32: Nhất Định Sẽ Không Đi Lên Vết Xe Đổ
- Chương 33: Thay Mận Đổi Đào
- Chương 34: Bạch Liên Loan Online
- Chương 35: Bạch Liên Loan Tiến Công
- Chương 36: Anh Ta Mềm Lòng
- Chương 37: Tốt Nhất Cô Ấy Đừng Lừa Tôi
- Chương 38: Bất Lực Trở Về
- Chương 39: Xuất Viện Trở Về Nhà
- Chương 40: Dường Như Đã To Gan Hơn Một Chút
- Chương 41: Phố Đồng Thau
- Chương 42: Chẳng sợ giết người phóng hỏa
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đúng Lúc Gặp Được Anh
Chương 44
Chương 39: Cô cũng muốn nếm thử
Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song
Thẩm Loan mỉm cười, lúc này Chu Trì mới phát hiện, cô gái này có một đôi má lúm đồng tiền thật ngọt ngào.
Cô nói, “Không có gì, chỉ là một số suy đoán cần được chứng minh thực tế.”
Chu Trì nghĩ rằng trong lòng cô ấy có đối tượng để hoài nghi, “Được rồi, bây giờ tôi sẽ tiến hành theo dõi ngược, nhưng tôi không cam đoan nhất định có thể thành công.”
“Thử xem đi.” Giọng điệu trầm thấp, dường như cô cũng không thèm để ý, nhưng trong đôi mắt kia lại tràn đầy ánh sáng lạnh lẽo, làm cho người ta không rét mà run.
Chu Trì bắt đầu hành động, thao tác trên bàn phím nhanh hơn mấy lần trước, trên màn hình bắt đầu hiển thị bắt đầu một lượng lớn mã số.
Thẩm Loan tuy nhìn không hiểu, nhưng vẫn tập trung tinh thần.
Chu Trì lại nhịn không được liếc nhìn cô một cái, mang theo vài phần tò mò, lại bị trực tiếp bị cô bắt được.
“Tập trung.” Cô trầm giọng nhắc nhở.
“Ồ.”
Liếc mắt một cái, đã nửa tiếng trôi qua, Chu Trì đột nhiên thở ra một hơi dài, ngả người ra sau, dựa vào trên ghế, “Xong rồi tự mình xem đi.”
Cô nhìn thấy một thứ gì đó giống như bản đồ xuất hiện trên màn hình hiển thị, các đường nét màu đen đan xen dày đặc, ở góc dưới bên trái còn đánh dấu thước đo, mà trong những đường màu đen này xuất hiện một đường màu đỏ dày lên với một chấm màu xanh lam chuyển động phía trên đó.
“Bản đồ tuyến đường hàng không.” Thẩm Loan nhướng mày.
“Làm sao cô biết?” Chu Trì vẻ mặt kinh ngạc, phải biết rằng, đây không phải là tuyến đường hàng không theo ý nghĩa truyền thống, mà là thông qua một bộ quy tắc bố cục theo thói quen do chính anh làm ra.
Trước đó, Chu Trì dám nói ngoại trừ mình ra, sẽ không còn người khác có thể hiểu được.
Nhưng Thẩm Loan lại hiểu.
Cô ấy dường như biết anh ta rất rõ, về mọi mặt, từ trong ra ngoài.
Mà loại cảm giác này không phải chỉ một lần hai lần, giống như bọn họ quen biết đã lâu, lâu đến nỗi Thẩm Loan đã hiểu rõ anh như lòng bàn tay.
Nhưng Chu Trì nghĩ thế nào cũng không moi ra được chút ký ức nào có liên quan đến cô.
“Vậy nên, tôi đoán đúng rồi à.” Cô gái cười khúc khích.
Chỉ là “đoán” thôi sao? Chu Trì trong lòng thầm hỏi.
“Lợi dụng Duch virus xâm nhập vào thiết bị đầu ra của đối phương sẽ lấy được thông tin định vị, không khó để phát hiện đó cũng là điện thoại di động, mà chủ nhân của chiếc điện thoại lúc này đang dùng tốc độ 950 km/h đi về hướng tây nam, điểm đến là....” Giọng nói vừa dừng lại, Chu Trì lại bắt đầu gõ bàn phím, rất nhanh đã đưa ra đáp án “Bắc Hải.”
Ánh mắt Thẩm Loan chợt lóe, nhưng cũng không quá kinh ngạc.
Lúc cô và Thẩm Khiêm nói chuyện, cô mơ hồ nghe thấy thông tin chuyến bay được phát từ đầu bên kia, trong lòng đã có suy đoán.
Điều duy nhất cô không biết là anh ta sẽ đi đâu.
Bây giờ cô cũng tìm ra được.
Hóa ra là Bắc Hải à.
Bắc Hải, nằm ở bờ biển phía đông của Vịnh Bắc Bộ, là một trong 14 thành phố ven biển rộng mở của Trung Quốc, có môi trường thoải mái và khí hậu dễ chịu.
Mà nơi này cũng là phúc địa của Thẩm Khiêm, dự án “Khu nghỉ dưỡng bãi biển” do anh ta xúc tiến không chỉ trở thành con gà đẻ trứng vàng lớn nhất trong Bất động sản Thiên Thủy, mà còn trở thành chỗ dựa vững chắc nhất của anh ta trong cuộc chiến giành quyền kiểm soát Minh Đạt trong tương lai.
Kiếp trước, Thẩm Loan và anh ta âm thầm tranh đấu, có câu nói, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Vì thế, cô còn đặc biệt dành ra thời gian để nghiên cứu về Thẩm Khiêm, bao gồm tính cách, thích và không thích, kinh nghiệm, quá trình khởi nghiệp. Thậm chí cô còn tìm hiểu anh ta có bao nhiêu bạn bè, qua lại với những ai, hẹn hò với cô gái nào, trong cuộc sống có thói quen gì, Thẩm Loan đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Đương nhiên, cô biết dự án Bắc Hải có ý nghĩa như thế nào đối với Thẩm Khiêm và nó quan trọng thế nào trong tương lai.
Cô đã sớm biết ở nơi đó ngàn vàng cũng khó mua, một khi đã như vậy, nếu cô không làm chút gì đó, thì làm sao có thể xứng với cơ duyên mà ông trời ban cho cô được?
Chu Trì: “Bây giờ cô đã biết người kia là ai rồi đúng không?”
“Phải.” Nụ cười của Thẩm Loan càng ngày càng sâu, “Tôi đã sớm biết.”
Nhưng suy đoán mà cô muốn chứng minh vẫn chưa dừng lại ở đó, nhưng mà, xem ra trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn, hơn nữa trong lòng cô cũng biết rõ.
Bắc Hải, đó là một miếng bánh ngọt.
Khiến cô cũng muốn nếm thử.
Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song
Thẩm Loan mỉm cười, lúc này Chu Trì mới phát hiện, cô gái này có một đôi má lúm đồng tiền thật ngọt ngào.
Cô nói, “Không có gì, chỉ là một số suy đoán cần được chứng minh thực tế.”
Chu Trì nghĩ rằng trong lòng cô ấy có đối tượng để hoài nghi, “Được rồi, bây giờ tôi sẽ tiến hành theo dõi ngược, nhưng tôi không cam đoan nhất định có thể thành công.”
“Thử xem đi.” Giọng điệu trầm thấp, dường như cô cũng không thèm để ý, nhưng trong đôi mắt kia lại tràn đầy ánh sáng lạnh lẽo, làm cho người ta không rét mà run.
Chu Trì bắt đầu hành động, thao tác trên bàn phím nhanh hơn mấy lần trước, trên màn hình bắt đầu hiển thị bắt đầu một lượng lớn mã số.
Thẩm Loan tuy nhìn không hiểu, nhưng vẫn tập trung tinh thần.
Chu Trì lại nhịn không được liếc nhìn cô một cái, mang theo vài phần tò mò, lại bị trực tiếp bị cô bắt được.
“Tập trung.” Cô trầm giọng nhắc nhở.
“Ồ.”
Liếc mắt một cái, đã nửa tiếng trôi qua, Chu Trì đột nhiên thở ra một hơi dài, ngả người ra sau, dựa vào trên ghế, “Xong rồi tự mình xem đi.”
Cô nhìn thấy một thứ gì đó giống như bản đồ xuất hiện trên màn hình hiển thị, các đường nét màu đen đan xen dày đặc, ở góc dưới bên trái còn đánh dấu thước đo, mà trong những đường màu đen này xuất hiện một đường màu đỏ dày lên với một chấm màu xanh lam chuyển động phía trên đó.
“Bản đồ tuyến đường hàng không.” Thẩm Loan nhướng mày.
“Làm sao cô biết?” Chu Trì vẻ mặt kinh ngạc, phải biết rằng, đây không phải là tuyến đường hàng không theo ý nghĩa truyền thống, mà là thông qua một bộ quy tắc bố cục theo thói quen do chính anh làm ra.
Trước đó, Chu Trì dám nói ngoại trừ mình ra, sẽ không còn người khác có thể hiểu được.
Nhưng Thẩm Loan lại hiểu.
Cô ấy dường như biết anh ta rất rõ, về mọi mặt, từ trong ra ngoài.
Mà loại cảm giác này không phải chỉ một lần hai lần, giống như bọn họ quen biết đã lâu, lâu đến nỗi Thẩm Loan đã hiểu rõ anh như lòng bàn tay.
Nhưng Chu Trì nghĩ thế nào cũng không moi ra được chút ký ức nào có liên quan đến cô.
“Vậy nên, tôi đoán đúng rồi à.” Cô gái cười khúc khích.
Chỉ là “đoán” thôi sao? Chu Trì trong lòng thầm hỏi.
“Lợi dụng Duch virus xâm nhập vào thiết bị đầu ra của đối phương sẽ lấy được thông tin định vị, không khó để phát hiện đó cũng là điện thoại di động, mà chủ nhân của chiếc điện thoại lúc này đang dùng tốc độ 950 km/h đi về hướng tây nam, điểm đến là....” Giọng nói vừa dừng lại, Chu Trì lại bắt đầu gõ bàn phím, rất nhanh đã đưa ra đáp án “Bắc Hải.”
Ánh mắt Thẩm Loan chợt lóe, nhưng cũng không quá kinh ngạc.
Lúc cô và Thẩm Khiêm nói chuyện, cô mơ hồ nghe thấy thông tin chuyến bay được phát từ đầu bên kia, trong lòng đã có suy đoán.
Điều duy nhất cô không biết là anh ta sẽ đi đâu.
Bây giờ cô cũng tìm ra được.
Hóa ra là Bắc Hải à.
Bắc Hải, nằm ở bờ biển phía đông của Vịnh Bắc Bộ, là một trong 14 thành phố ven biển rộng mở của Trung Quốc, có môi trường thoải mái và khí hậu dễ chịu.
Mà nơi này cũng là phúc địa của Thẩm Khiêm, dự án “Khu nghỉ dưỡng bãi biển” do anh ta xúc tiến không chỉ trở thành con gà đẻ trứng vàng lớn nhất trong Bất động sản Thiên Thủy, mà còn trở thành chỗ dựa vững chắc nhất của anh ta trong cuộc chiến giành quyền kiểm soát Minh Đạt trong tương lai.
Kiếp trước, Thẩm Loan và anh ta âm thầm tranh đấu, có câu nói, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Vì thế, cô còn đặc biệt dành ra thời gian để nghiên cứu về Thẩm Khiêm, bao gồm tính cách, thích và không thích, kinh nghiệm, quá trình khởi nghiệp. Thậm chí cô còn tìm hiểu anh ta có bao nhiêu bạn bè, qua lại với những ai, hẹn hò với cô gái nào, trong cuộc sống có thói quen gì, Thẩm Loan đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Đương nhiên, cô biết dự án Bắc Hải có ý nghĩa như thế nào đối với Thẩm Khiêm và nó quan trọng thế nào trong tương lai.
Cô đã sớm biết ở nơi đó ngàn vàng cũng khó mua, một khi đã như vậy, nếu cô không làm chút gì đó, thì làm sao có thể xứng với cơ duyên mà ông trời ban cho cô được?
Chu Trì: “Bây giờ cô đã biết người kia là ai rồi đúng không?”
“Phải.” Nụ cười của Thẩm Loan càng ngày càng sâu, “Tôi đã sớm biết.”
Nhưng suy đoán mà cô muốn chứng minh vẫn chưa dừng lại ở đó, nhưng mà, xem ra trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn, hơn nữa trong lòng cô cũng biết rõ.
Bắc Hải, đó là một miếng bánh ngọt.
Khiến cô cũng muốn nếm thử.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Làm Đàn Ông Điên Cuồng 1
- Chương 2: Làm Đàn Ông Điên Cuồng 2
- Chương 3: Làm Đàn Ông Điên Cuồng 3
- Chương 4: Một Đóa Tiểu Bạch Hoa 1
- Chương 5: Một Đóa Tiểu Bạch Hoa 2
- Chương 6: Một Chiếc Khăn Thêu Lấy Được Lòng Người
- Chương 7: Một Chiếc Khăn Thêu Đổi Lấy Lòng Người 2
- Chương 8: Nuông Chiều 1
- Chương 9: Nuông Chiều 2
- Chương 10: Thẩm Khiêm Dạy Cô Bài Học Đầu Tiên
- Chương 11: Thẩm Loan Cho Ông Ta Cảm Giác Thành Tựu
- Chương 12: Xương Rồng Cảnh, Bé Shota
- Chương 13: Phép Khích Tướng, Khổ Nhục Kế
- Chương 14: Rút Củ Cải Mang Ra Bùn
- Chương 15: Thông Minh Như Yêu Quái, Còn Yêu Quái Thì Ăn Thịt Người
- Chương 16: Hay Cô Cũng Nếm Thử Cảm Giác Này?
- Chương 17: Ăn Miếng Trả Miếng
- Chương 18: Hạ Hoài
- Chương 18: Hạ Hoài
- Chương 19: A Khiêm, Nghe Nói Cậu Có Một Đứa Em Gái À?
- Chương 19: A Khiêm, Nghe Nói Cậu Có Một Đứa Em Gái À?
- Chương 20: Là Lục Gia
- Chương 20: Là Lục Gia
- Chương 21: Giở Trò
- Chương 22: Thật Thật Giả Giả
- Chương 23: Anh Đẹp Trai Trong Tiệm Bánh Ngọt
- Chương 24: Xảo Quyệt
- Chương 25: Chu Trì
- Chương 26: Hoa Sen Mọc Lên Từ Nước Trong
- Chương 27: Thiếu Niên Ngồi Xe Lăn Đời Trước
- Chương 28: Cô Muốn Cứu Cậu Ấy!
- Chương 29: Ai Là Bạn Bè Với Cô? Cậu Chứ Ai!
- Chương 30: Chìa Khóa Chìa Khóa Đâu
- Chương 31: Không Đánh Thức Được Một Người Đang Giả Vờ Ngủ
- Chương 32: Nhất Định Sẽ Không Đi Lên Vết Xe Đổ
- Chương 33: Thay Mận Đổi Đào
- Chương 34: Bạch Liên Loan Online
- Chương 35: Bạch Liên Loan Tiến Công
- Chương 36: Anh Ta Mềm Lòng
- Chương 37: Tốt Nhất Cô Ấy Đừng Lừa Tôi
- Chương 38: Bất Lực Trở Về
- Chương 39: Xuất Viện Trở Về Nhà
- Chương 40: Dường Như Đã To Gan Hơn Một Chút
- Chương 41: Phố Đồng Thau
- Chương 42: Chẳng sợ giết người phóng hỏa
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87