Đúng Lúc Gặp Được Anh - Chương 22: Thật Thật Giả Giả
Chương trước- Chương 1: Làm Đàn Ông Điên Cuồng 1
- Chương 2: Làm Đàn Ông Điên Cuồng 2
- Chương 3: Làm Đàn Ông Điên Cuồng 3
- Chương 4: Một Đóa Tiểu Bạch Hoa 1
- Chương 5: Một Đóa Tiểu Bạch Hoa 2
- Chương 6: Một Chiếc Khăn Thêu Lấy Được Lòng Người
- Chương 7: Một Chiếc Khăn Thêu Đổi Lấy Lòng Người 2
- Chương 8: Nuông Chiều 1
- Chương 9: Nuông Chiều 2
- Chương 10: Thẩm Khiêm Dạy Cô Bài Học Đầu Tiên
- Chương 11: Thẩm Loan Cho Ông Ta Cảm Giác Thành Tựu
- Chương 12: Xương Rồng Cảnh, Bé Shota
- Chương 13: Phép Khích Tướng, Khổ Nhục Kế
- Chương 14: Rút Củ Cải Mang Ra Bùn
- Chương 15: Thông Minh Như Yêu Quái, Còn Yêu Quái Thì Ăn Thịt Người
- Chương 16: Hay Cô Cũng Nếm Thử Cảm Giác Này?
- Chương 17: Ăn Miếng Trả Miếng
- Chương 18: Hạ Hoài
- Chương 18: Hạ Hoài
- Chương 19: A Khiêm, Nghe Nói Cậu Có Một Đứa Em Gái À?
- Chương 19: A Khiêm, Nghe Nói Cậu Có Một Đứa Em Gái À?
- Chương 20: Là Lục Gia
- Chương 20: Là Lục Gia
- Chương 21: Giở Trò
- Chương 22: Thật Thật Giả Giả
- Chương 23: Anh Đẹp Trai Trong Tiệm Bánh Ngọt
- Chương 24: Xảo Quyệt
- Chương 25: Chu Trì
- Chương 26: Hoa Sen Mọc Lên Từ Nước Trong
- Chương 27: Thiếu Niên Ngồi Xe Lăn Đời Trước
- Chương 28: Cô Muốn Cứu Cậu Ấy!
- Chương 29: Ai Là Bạn Bè Với Cô? Cậu Chứ Ai!
- Chương 30: Chìa Khóa Chìa Khóa Đâu
- Chương 31: Không Đánh Thức Được Một Người Đang Giả Vờ Ngủ
- Chương 32: Nhất Định Sẽ Không Đi Lên Vết Xe Đổ
- Chương 33: Thay Mận Đổi Đào
- Chương 34: Bạch Liên Loan Online
- Chương 35: Bạch Liên Loan Tiến Công
- Chương 36: Anh Ta Mềm Lòng
- Chương 37: Tốt Nhất Cô Ấy Đừng Lừa Tôi
- Chương 38: Bất Lực Trở Về
- Chương 39: Xuất Viện Trở Về Nhà
- Chương 40: Dường Như Đã To Gan Hơn Một Chút
- Chương 41: Phố Đồng Thau
- Chương 42: Chẳng sợ giết người phóng hỏa
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đúng Lúc Gặp Được Anh
Chương 22: Thật Thật Giả Giả
“Thẩm Loan, cô dám làm mà không dám nhận?”
“Nhưng em không làm nhận làm sao được?”
Thẩm Yên tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Nói dối!”
“Em không biết chị vì sao muốn em thừa nhận chuyện em không làm, nếu…” cô gái dừng một chút, như hạ quyết tâm: “Như vậy có thể khiến chị vui vẻ, em sẽ thừa nhận …”
Gió thổi qua, góc váy màu trắng bay bay, cũng thổi loạn mái tóc đen dài như thác nước.
Bóng dáng thon gầy càng thêm tinh tế.
“Anh! Anh nghe thấy chưa? Cô ta thừa nhận!” Thẩm Yên nói với sang hướng vườn.
Lúc đầu Thẩm Loan nghi ngờ, sau đó bừng tỉnh lại, thuận thế nhìn qua thấy người đàn ông đứng cách đó không xa bị cây hoa chuối che khuất, nghe thấy toàn bộ nội dung cuộc nói chuyện của hai người họ.
Cánh môi của cô gái ngập ngừng, muốn giải thích, nhưng cuối cùng không nói ra.
Sắc mặt trắng bạch, hai tròng mắt cũng dần ảm đạm.
“Anh, anh đã nghe thấy được, chúng ta đi nói với ba và ông nội…” Nói xong kéo tay áo Thẩm Khiêm.
Lại bị người đàn ông lẳng lặng tránh đi.
“Tiểu Yên, đủ rồi. Em còn muốn gây sự tới khi nào?”
“Anh!” Thẩm Yên khó có thể tin: “Anh nói em gây sự?!”
Thẩm Khiêm nhàn nhạt nhìn cô ta một cái: “Chuyện này so với đánh để nhận tội có khác gì nhau?”
“Anh… không tin em?” Môi cô ta run run, trong mắt tất cả đều là ngạc nhiên.
“Được. Chuyện này nếu đã qua thì không cần nhắc lại. Nếu là thật, chỉ có thể chứng minh em diễn không bằng người ta, dây dưa qua lại, không bằng tỉnh lại đi.”
Nếu là thật …
Đối với Thẩm Yên mà nói, cô ta bị hãm hại là thật.
Đối Thẩm Loan mà nói, cô bị đẩy ngã là thật.
Tỉnh lại?
Tỉnh cái gì?
Lần sau tái diễn chuyện này, nên hòa nhau một ván như thế nào.
Lời này rõ ràng là nói với Thẩm Yên, nhưng cũng là nói với Thẩm Loan.
Thẩm Khiêm giống như biết rất rõ, lại giống như cái gì cũng không rõ.
Thật thật giả giả, ba phải cái nào cũng được.
Thẩm Yên cắn răng, dậm dậm chân, xoay người chạy đi, cũng không biết có để lời nói này vào đầu hay không.
Thẩm Loan chỉ mím môi, theo thói quen nheo mắt, che dấu một tia âm trầm.
“Không phải cô muốn ra ngoài sao?”
Cô nghe thấy vậy, bất tri bất giác ngẩng đầu, đáy mắt một mảnh mờ mịt: “Anh đang nói chuyện
với tôi?”
Thẩm Khiêm cười nhạt, mắt tựa lưu li.
Sau một lúc lâu, Thẩm Loan mới gật gật đầu, mang theo vài phần nhảy nhót và vui sướng.
“Đi thôi, lên xe.”
Chiếc xe màu đen chạy băng băng vững vàng, ngôi nhà cũ xa xa dần khuất sau lưng, càng ngày càng nhỏ, cho đến khi không thể thấy.
Thẩm Loan ngồi ở ghế phụ, có hơi căng thẳng nắm chặt làn váy.
Thật ra là vui sướng nhiều hơn.
Sự phấn khích trong máu này, mang theo sự tàn bạo và hung ác, bị cô áp chế ở sâu trong linh hồn, được giải phóng dưới dạng “Căng thẳng” và “Co quắp”.
Dáng vẻ này trong mắt người đàn ông--
Cô gái rụt rè và lúng túng khiến anh ta bất ngờ thụ sủng nhược kinh.
“Đi đâu?”
“Quảng trường trung tâm.”
Bên trong xe lại lần nữa yên tĩnh lại.
Thẩm Loan quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt toát ra vẻ tò mò.
Đột nhiên -
“Anh, anh có biết làm thế nào mới có thể khiến chi phiếu đổi thành tiền mặt không?”
Thẩm Khiêm: “Đến ngân hàng.”
Anh ta không hỏi chi phiếu là từ đâu ra, Thẩm Loan cũng không mở miệng giải thích.
Cùng lúc đó tại nhà họ Thẩm.
“Thưa Tiên sinh, ở đây.” Chu quản gia đưa giấy tờ qua.
Thẩm Xuân Giang đưa tay nhận lấy, kiểm tra một lần, xác định không có vấn đề gì mới xoay người rời đi.
Nói nhỏ: “Lại quên lấy giấy tờ…”
Chu Khánh Phúc hơi kinh hãi, ánh mắt càng thêm sâu.
Rất nhanh, tiếng động cơ truyền đến, lần này Thẩm Xuân Giang cố tình trở về để lấy giấy tờ, tất nhiên còn phải quay lại công ty.
“Nhưng em không làm nhận làm sao được?”
Thẩm Yên tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Nói dối!”
“Em không biết chị vì sao muốn em thừa nhận chuyện em không làm, nếu…” cô gái dừng một chút, như hạ quyết tâm: “Như vậy có thể khiến chị vui vẻ, em sẽ thừa nhận …”
Gió thổi qua, góc váy màu trắng bay bay, cũng thổi loạn mái tóc đen dài như thác nước.
Bóng dáng thon gầy càng thêm tinh tế.
“Anh! Anh nghe thấy chưa? Cô ta thừa nhận!” Thẩm Yên nói với sang hướng vườn.
Lúc đầu Thẩm Loan nghi ngờ, sau đó bừng tỉnh lại, thuận thế nhìn qua thấy người đàn ông đứng cách đó không xa bị cây hoa chuối che khuất, nghe thấy toàn bộ nội dung cuộc nói chuyện của hai người họ.
Cánh môi của cô gái ngập ngừng, muốn giải thích, nhưng cuối cùng không nói ra.
Sắc mặt trắng bạch, hai tròng mắt cũng dần ảm đạm.
“Anh, anh đã nghe thấy được, chúng ta đi nói với ba và ông nội…” Nói xong kéo tay áo Thẩm Khiêm.
Lại bị người đàn ông lẳng lặng tránh đi.
“Tiểu Yên, đủ rồi. Em còn muốn gây sự tới khi nào?”
“Anh!” Thẩm Yên khó có thể tin: “Anh nói em gây sự?!”
Thẩm Khiêm nhàn nhạt nhìn cô ta một cái: “Chuyện này so với đánh để nhận tội có khác gì nhau?”
“Anh… không tin em?” Môi cô ta run run, trong mắt tất cả đều là ngạc nhiên.
“Được. Chuyện này nếu đã qua thì không cần nhắc lại. Nếu là thật, chỉ có thể chứng minh em diễn không bằng người ta, dây dưa qua lại, không bằng tỉnh lại đi.”
Nếu là thật …
Đối với Thẩm Yên mà nói, cô ta bị hãm hại là thật.
Đối Thẩm Loan mà nói, cô bị đẩy ngã là thật.
Tỉnh lại?
Tỉnh cái gì?
Lần sau tái diễn chuyện này, nên hòa nhau một ván như thế nào.
Lời này rõ ràng là nói với Thẩm Yên, nhưng cũng là nói với Thẩm Loan.
Thẩm Khiêm giống như biết rất rõ, lại giống như cái gì cũng không rõ.
Thật thật giả giả, ba phải cái nào cũng được.
Thẩm Yên cắn răng, dậm dậm chân, xoay người chạy đi, cũng không biết có để lời nói này vào đầu hay không.
Thẩm Loan chỉ mím môi, theo thói quen nheo mắt, che dấu một tia âm trầm.
“Không phải cô muốn ra ngoài sao?”
Cô nghe thấy vậy, bất tri bất giác ngẩng đầu, đáy mắt một mảnh mờ mịt: “Anh đang nói chuyện
với tôi?”
Thẩm Khiêm cười nhạt, mắt tựa lưu li.
Sau một lúc lâu, Thẩm Loan mới gật gật đầu, mang theo vài phần nhảy nhót và vui sướng.
“Đi thôi, lên xe.”
Chiếc xe màu đen chạy băng băng vững vàng, ngôi nhà cũ xa xa dần khuất sau lưng, càng ngày càng nhỏ, cho đến khi không thể thấy.
Thẩm Loan ngồi ở ghế phụ, có hơi căng thẳng nắm chặt làn váy.
Thật ra là vui sướng nhiều hơn.
Sự phấn khích trong máu này, mang theo sự tàn bạo và hung ác, bị cô áp chế ở sâu trong linh hồn, được giải phóng dưới dạng “Căng thẳng” và “Co quắp”.
Dáng vẻ này trong mắt người đàn ông--
Cô gái rụt rè và lúng túng khiến anh ta bất ngờ thụ sủng nhược kinh.
“Đi đâu?”
“Quảng trường trung tâm.”
Bên trong xe lại lần nữa yên tĩnh lại.
Thẩm Loan quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt toát ra vẻ tò mò.
Đột nhiên -
“Anh, anh có biết làm thế nào mới có thể khiến chi phiếu đổi thành tiền mặt không?”
Thẩm Khiêm: “Đến ngân hàng.”
Anh ta không hỏi chi phiếu là từ đâu ra, Thẩm Loan cũng không mở miệng giải thích.
Cùng lúc đó tại nhà họ Thẩm.
“Thưa Tiên sinh, ở đây.” Chu quản gia đưa giấy tờ qua.
Thẩm Xuân Giang đưa tay nhận lấy, kiểm tra một lần, xác định không có vấn đề gì mới xoay người rời đi.
Nói nhỏ: “Lại quên lấy giấy tờ…”
Chu Khánh Phúc hơi kinh hãi, ánh mắt càng thêm sâu.
Rất nhanh, tiếng động cơ truyền đến, lần này Thẩm Xuân Giang cố tình trở về để lấy giấy tờ, tất nhiên còn phải quay lại công ty.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Làm Đàn Ông Điên Cuồng 1
- Chương 2: Làm Đàn Ông Điên Cuồng 2
- Chương 3: Làm Đàn Ông Điên Cuồng 3
- Chương 4: Một Đóa Tiểu Bạch Hoa 1
- Chương 5: Một Đóa Tiểu Bạch Hoa 2
- Chương 6: Một Chiếc Khăn Thêu Lấy Được Lòng Người
- Chương 7: Một Chiếc Khăn Thêu Đổi Lấy Lòng Người 2
- Chương 8: Nuông Chiều 1
- Chương 9: Nuông Chiều 2
- Chương 10: Thẩm Khiêm Dạy Cô Bài Học Đầu Tiên
- Chương 11: Thẩm Loan Cho Ông Ta Cảm Giác Thành Tựu
- Chương 12: Xương Rồng Cảnh, Bé Shota
- Chương 13: Phép Khích Tướng, Khổ Nhục Kế
- Chương 14: Rút Củ Cải Mang Ra Bùn
- Chương 15: Thông Minh Như Yêu Quái, Còn Yêu Quái Thì Ăn Thịt Người
- Chương 16: Hay Cô Cũng Nếm Thử Cảm Giác Này?
- Chương 17: Ăn Miếng Trả Miếng
- Chương 18: Hạ Hoài
- Chương 18: Hạ Hoài
- Chương 19: A Khiêm, Nghe Nói Cậu Có Một Đứa Em Gái À?
- Chương 19: A Khiêm, Nghe Nói Cậu Có Một Đứa Em Gái À?
- Chương 20: Là Lục Gia
- Chương 20: Là Lục Gia
- Chương 21: Giở Trò
- Chương 22: Thật Thật Giả Giả
- Chương 23: Anh Đẹp Trai Trong Tiệm Bánh Ngọt
- Chương 24: Xảo Quyệt
- Chương 25: Chu Trì
- Chương 26: Hoa Sen Mọc Lên Từ Nước Trong
- Chương 27: Thiếu Niên Ngồi Xe Lăn Đời Trước
- Chương 28: Cô Muốn Cứu Cậu Ấy!
- Chương 29: Ai Là Bạn Bè Với Cô? Cậu Chứ Ai!
- Chương 30: Chìa Khóa Chìa Khóa Đâu
- Chương 31: Không Đánh Thức Được Một Người Đang Giả Vờ Ngủ
- Chương 32: Nhất Định Sẽ Không Đi Lên Vết Xe Đổ
- Chương 33: Thay Mận Đổi Đào
- Chương 34: Bạch Liên Loan Online
- Chương 35: Bạch Liên Loan Tiến Công
- Chương 36: Anh Ta Mềm Lòng
- Chương 37: Tốt Nhất Cô Ấy Đừng Lừa Tôi
- Chương 38: Bất Lực Trở Về
- Chương 39: Xuất Viện Trở Về Nhà
- Chương 40: Dường Như Đã To Gan Hơn Một Chút
- Chương 41: Phố Đồng Thau
- Chương 42: Chẳng sợ giết người phóng hỏa
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87