Đúng Lúc Gặp Được Anh - Chương 80
Chương trước- Chương 1: Làm Đàn Ông Điên Cuồng 1
- Chương 2: Làm Đàn Ông Điên Cuồng 2
- Chương 3: Làm Đàn Ông Điên Cuồng 3
- Chương 4: Một Đóa Tiểu Bạch Hoa 1
- Chương 5: Một Đóa Tiểu Bạch Hoa 2
- Chương 6: Một Chiếc Khăn Thêu Lấy Được Lòng Người
- Chương 7: Một Chiếc Khăn Thêu Đổi Lấy Lòng Người 2
- Chương 8: Nuông Chiều 1
- Chương 9: Nuông Chiều 2
- Chương 10: Thẩm Khiêm Dạy Cô Bài Học Đầu Tiên
- Chương 11: Thẩm Loan Cho Ông Ta Cảm Giác Thành Tựu
- Chương 12: Xương Rồng Cảnh, Bé Shota
- Chương 13: Phép Khích Tướng, Khổ Nhục Kế
- Chương 14: Rút Củ Cải Mang Ra Bùn
- Chương 15: Thông Minh Như Yêu Quái, Còn Yêu Quái Thì Ăn Thịt Người
- Chương 16: Hay Cô Cũng Nếm Thử Cảm Giác Này?
- Chương 17: Ăn Miếng Trả Miếng
- Chương 18: Hạ Hoài
- Chương 18: Hạ Hoài
- Chương 19: A Khiêm, Nghe Nói Cậu Có Một Đứa Em Gái À?
- Chương 19: A Khiêm, Nghe Nói Cậu Có Một Đứa Em Gái À?
- Chương 20: Là Lục Gia
- Chương 20: Là Lục Gia
- Chương 21: Giở Trò
- Chương 22: Thật Thật Giả Giả
- Chương 23: Anh Đẹp Trai Trong Tiệm Bánh Ngọt
- Chương 24: Xảo Quyệt
- Chương 25: Chu Trì
- Chương 26: Hoa Sen Mọc Lên Từ Nước Trong
- Chương 27: Thiếu Niên Ngồi Xe Lăn Đời Trước
- Chương 28: Cô Muốn Cứu Cậu Ấy!
- Chương 29: Ai Là Bạn Bè Với Cô? Cậu Chứ Ai!
- Chương 30: Chìa Khóa Chìa Khóa Đâu
- Chương 31: Không Đánh Thức Được Một Người Đang Giả Vờ Ngủ
- Chương 32: Nhất Định Sẽ Không Đi Lên Vết Xe Đổ
- Chương 33: Thay Mận Đổi Đào
- Chương 34: Bạch Liên Loan Online
- Chương 35: Bạch Liên Loan Tiến Công
- Chương 36: Anh Ta Mềm Lòng
- Chương 37: Tốt Nhất Cô Ấy Đừng Lừa Tôi
- Chương 38: Bất Lực Trở Về
- Chương 39: Xuất Viện Trở Về Nhà
- Chương 40: Dường Như Đã To Gan Hơn Một Chút
- Chương 41: Phố Đồng Thau
- Chương 42: Chẳng sợ giết người phóng hỏa
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đúng Lúc Gặp Được Anh
Chương 80
“Ừm, tỉnh rồi.” Thẩm Loan nhẹ nhàng mở miệng.
Thẩm Khiêm vuốt ve khuôn mặt vẫn còn tái nhợt của cô, ánh mắt trong phút chốc lộ ra vẻ dịu dàng chưa từng có, “Tống Lẫm nói, em đã chạy trốn, không có ở cùng người cậu ta an bài, nói cho anh biết, sau đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Loan chỉ dùng đôi mắt vừa đen vừa sáng kia nhìn anh ta, cũng không đáp lại.
“Em không có bị....” Anh chậm rãi nói, trong lòng có chút mong đợi: “Em...”
“Phải, tôi bị người ta hãʍ Ꮒϊếp, tôi bị hãʍ Ꮒϊếp được chưa, tôi không ngại, anh sợ cái gì?”
“Loan.” Anh gầm nhẹ, “Em đừng như vậy.”
“Thực xin lỗi, làm anh thất vọng rồi, tôi không làm với người mà Tống Lẫm sắp xếp, cũng không có nghĩa là tôi không làm với người đàn ông khác. Thẩm Khiêm, đây không phải là kết quả mà anh vẫn luôn muốn sao?”
“Loan Loan, em đừng như vậy, anh biết là em đang tức giận, nhưng em đừng đem loại chuyện này ra đùa giỡn, nó không buồn cười chút nào.”
Thẩm Loan vừa thương hại, vừa khinh bỉ mà nhìn anh ta một cái, đây là lần đầu tiên cô ở trước mặt Thẩm Khiêm bày ra loại cảm xúc tiêu cực mãnh liệt như vậy, “Ồ, vậy anh cứ coi như là tôi đang nói đùa đi.”
“THẨM, LOAN.”
“Thật ra tôi rất hận anh.” Cô hời hợt, nhưng lại không biết những lời tiếp mà cô nói, cũng đủ để đẩy người đàn ông kia vào địa ngục, “Nếu lúc đó, anh có thể ngăn cản Tống Lẫm ép buộc tôi, như vậy, tôi cũng không phải đến mức uống ly rượu đã bị pha thuốc kia. Tôi đã mở miệng cầu xin anh, nhưng tại sao anh lại tàn nhẫn như vậy, tại sao?”
“Loan, xin lỗi, anh không biết cậu ta sẽ làm như vậy?”
“Không quan trọng nữa.” Thẩm Loan tránh đi cảm xúc đang dao động của anh ta, “Bây giờ nói cái gì cũng đã muộn.”
“ANH, KHÔNG, TIN.” Người đàn ông nắm chặt nắm đấm, gân xanh trên trán hiện ra, “Em nhất định là đang lừa anh, muốn khiến anh phải áy náy và đau lòng.”
Thẩm Loan cười lạnh, ánh mắt nhìn anh ta giống như nhìn một tên hề.
Hai tròng mắt của Thẩm Khiêm đỏ tươi, đáy mắt bao trùm vẻ bạo ngược, xen lẫn điên cuồng và tàn nhẫn, giống như một con dã thú không khống chế được cảm xúc mà đem Thẩm Loan lật người lại, hướng đầu cô xuống dưới rồi đè lên giường, sau đó điên cuồng lột áo ngủ trên người cô ra, cho đến khi anh ta nhìn thấy trên tấm lưng trắng như tuyết của cô, chứa đầy những vết sẹo vết bầm tím đan xen, trong phút chốc, những vết sẹo kia giống như hóa thành vô số mũi tên, hung hăng cắm vào ngực anh.
“Không phải vậy đâu, không có khả năng.”
“Nhìn rõ chưa?” Thẩm Loan cười, “Có muốn tiếp tục kiểm tra hay không?”
Tay người đàn ông giống như chạm vào sắt vụn, đột nhiên rụt trở về, anh đứng thẳng người, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống lộ ra một cỗ lạnh thấu xương: “Người kia, là ai?”
Thẩm Loan kéo áo ngủ xuống, che đi tấm lưng đầy màu xanh xanh tím tím, lật người lại, mặt nhìn thẳng lên trên.
Một cao một thấp, ánh mắt hai người ở giữa không trung giao nhau, đột nhiên, cô mỉm cười.
“Có lẽ là một tên say rượu, có lẽ là một tên côn đồ, không cần biết thân phận người đó là ai, chỉ cần thân thể của người đó khỏe mạnh, không bị tàn phế và có thứ kia là được.”
Biểu cảm không sao cả của cô và cả lời nói phóng đãng của cô, đều không thể che dấu nỗi bi thương và phẫn nộ từ sâu thẳm trong đôi mắt kia, cô đang hận, lại không có sức chống lại, mà tất cả đều là do anh, vốn dĩ anh có thể ngăn cản, nhưng anh lại không làm như vậy, anh không chỉ chấp nhận cách làm của Tống Lẫm, mà còn thuận nước đẩy thuyền, ý muốn thăm dò cô.
Chưa bao giờ anh ta có cảm xúc tự chán ghét bản thân vây quanh mình như vậy, trong lòng Thẩm Khiêm đau như dao cắt.
“Anh sẽ cho em một câu trả lời.” Người đàn ông nhìn cô thật sâu, sau đó quay người rời đi.
Đồng thời cửa đóng lại, vẻ ẩn nhẫn yếu ớt trong mắt Thẩm Loan đã bị vẻ sắc bén thay thế, thậm chí ngay cả một chút nước mắt rươm rướm cũng không có.
Cô hiểu được sự hối hận trong mắt Thẩm Khiêm, cũng hiểu được tác dụng của anh ta trong chuyện này.
Được rồi, vậy cứ thuận nước đẩy thuyền, mượn đao gϊếŧ người thôi.
Ngày hôm sau, dưới sự chăm chú và ngạc nhiên của cả nhà, Thẩm Khiêm đã tự mình mang bữa sáng lên phòng của Thẩm Loan.
Đồng thời, còn có nửa ly nước ấm.
“Ăn rồi.”
Thẩm Loan cúi đầu, nhìn viên thuốc màu trắng trong tay anh, châm chọc cười: “Cùng một cạm bẫy, không ai sẽ ngu đến mức nhảy vào lần thứ hai.’
Cả người Thẩm Khiêm cứng đờ, trong từng câu từng chữ mà cô nói ra, đều thể hiện sự đề phòng của cô đối với anh, điều này khiến trong lòng anh như bị người ta đâm vào một nhát, khiến máu chảy ra đầm đìa.
“Đây là thuốc tránh thai.”
“Mang đi đi.”
“Loan Loan, nghe lời...”
“Tôi bảo anh mang đi đi.”
“Chẳng lẽ, em muốn sinh con cho tên đàn ông kia sao?” Trong mắt Thẩm Khiêm tràn ngập tơ máu, khó nén vẻ tiều tụy, trong một đêm, anh ta phảng phất như già đi ba tuổi, giờ phút này, hai tay ôm lấy bờ vai của cô gái khẽ run lên, giống như một con cự thú bị nhốt trong l*иg, nhưng lại được vẽ như một nhà tù và tự trói mình trong một cái kén.
------ ngoài lề ------
Vậy là, đáp án chương trước là D, trực tiếp trở về Ninh Thành.
Về phần A, Tìm Loan Loan, vốn dĩ là không cần, bởi vì Chu quản gia đã bẩm báo trước rồi.
Thẩm Khiêm vuốt ve khuôn mặt vẫn còn tái nhợt của cô, ánh mắt trong phút chốc lộ ra vẻ dịu dàng chưa từng có, “Tống Lẫm nói, em đã chạy trốn, không có ở cùng người cậu ta an bài, nói cho anh biết, sau đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Loan chỉ dùng đôi mắt vừa đen vừa sáng kia nhìn anh ta, cũng không đáp lại.
“Em không có bị....” Anh chậm rãi nói, trong lòng có chút mong đợi: “Em...”
“Phải, tôi bị người ta hãʍ Ꮒϊếp, tôi bị hãʍ Ꮒϊếp được chưa, tôi không ngại, anh sợ cái gì?”
“Loan.” Anh gầm nhẹ, “Em đừng như vậy.”
“Thực xin lỗi, làm anh thất vọng rồi, tôi không làm với người mà Tống Lẫm sắp xếp, cũng không có nghĩa là tôi không làm với người đàn ông khác. Thẩm Khiêm, đây không phải là kết quả mà anh vẫn luôn muốn sao?”
“Loan Loan, em đừng như vậy, anh biết là em đang tức giận, nhưng em đừng đem loại chuyện này ra đùa giỡn, nó không buồn cười chút nào.”
Thẩm Loan vừa thương hại, vừa khinh bỉ mà nhìn anh ta một cái, đây là lần đầu tiên cô ở trước mặt Thẩm Khiêm bày ra loại cảm xúc tiêu cực mãnh liệt như vậy, “Ồ, vậy anh cứ coi như là tôi đang nói đùa đi.”
“THẨM, LOAN.”
“Thật ra tôi rất hận anh.” Cô hời hợt, nhưng lại không biết những lời tiếp mà cô nói, cũng đủ để đẩy người đàn ông kia vào địa ngục, “Nếu lúc đó, anh có thể ngăn cản Tống Lẫm ép buộc tôi, như vậy, tôi cũng không phải đến mức uống ly rượu đã bị pha thuốc kia. Tôi đã mở miệng cầu xin anh, nhưng tại sao anh lại tàn nhẫn như vậy, tại sao?”
“Loan, xin lỗi, anh không biết cậu ta sẽ làm như vậy?”
“Không quan trọng nữa.” Thẩm Loan tránh đi cảm xúc đang dao động của anh ta, “Bây giờ nói cái gì cũng đã muộn.”
“ANH, KHÔNG, TIN.” Người đàn ông nắm chặt nắm đấm, gân xanh trên trán hiện ra, “Em nhất định là đang lừa anh, muốn khiến anh phải áy náy và đau lòng.”
Thẩm Loan cười lạnh, ánh mắt nhìn anh ta giống như nhìn một tên hề.
Hai tròng mắt của Thẩm Khiêm đỏ tươi, đáy mắt bao trùm vẻ bạo ngược, xen lẫn điên cuồng và tàn nhẫn, giống như một con dã thú không khống chế được cảm xúc mà đem Thẩm Loan lật người lại, hướng đầu cô xuống dưới rồi đè lên giường, sau đó điên cuồng lột áo ngủ trên người cô ra, cho đến khi anh ta nhìn thấy trên tấm lưng trắng như tuyết của cô, chứa đầy những vết sẹo vết bầm tím đan xen, trong phút chốc, những vết sẹo kia giống như hóa thành vô số mũi tên, hung hăng cắm vào ngực anh.
“Không phải vậy đâu, không có khả năng.”
“Nhìn rõ chưa?” Thẩm Loan cười, “Có muốn tiếp tục kiểm tra hay không?”
Tay người đàn ông giống như chạm vào sắt vụn, đột nhiên rụt trở về, anh đứng thẳng người, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống lộ ra một cỗ lạnh thấu xương: “Người kia, là ai?”
Thẩm Loan kéo áo ngủ xuống, che đi tấm lưng đầy màu xanh xanh tím tím, lật người lại, mặt nhìn thẳng lên trên.
Một cao một thấp, ánh mắt hai người ở giữa không trung giao nhau, đột nhiên, cô mỉm cười.
“Có lẽ là một tên say rượu, có lẽ là một tên côn đồ, không cần biết thân phận người đó là ai, chỉ cần thân thể của người đó khỏe mạnh, không bị tàn phế và có thứ kia là được.”
Biểu cảm không sao cả của cô và cả lời nói phóng đãng của cô, đều không thể che dấu nỗi bi thương và phẫn nộ từ sâu thẳm trong đôi mắt kia, cô đang hận, lại không có sức chống lại, mà tất cả đều là do anh, vốn dĩ anh có thể ngăn cản, nhưng anh lại không làm như vậy, anh không chỉ chấp nhận cách làm của Tống Lẫm, mà còn thuận nước đẩy thuyền, ý muốn thăm dò cô.
Chưa bao giờ anh ta có cảm xúc tự chán ghét bản thân vây quanh mình như vậy, trong lòng Thẩm Khiêm đau như dao cắt.
“Anh sẽ cho em một câu trả lời.” Người đàn ông nhìn cô thật sâu, sau đó quay người rời đi.
Đồng thời cửa đóng lại, vẻ ẩn nhẫn yếu ớt trong mắt Thẩm Loan đã bị vẻ sắc bén thay thế, thậm chí ngay cả một chút nước mắt rươm rướm cũng không có.
Cô hiểu được sự hối hận trong mắt Thẩm Khiêm, cũng hiểu được tác dụng của anh ta trong chuyện này.
Được rồi, vậy cứ thuận nước đẩy thuyền, mượn đao gϊếŧ người thôi.
Ngày hôm sau, dưới sự chăm chú và ngạc nhiên của cả nhà, Thẩm Khiêm đã tự mình mang bữa sáng lên phòng của Thẩm Loan.
Đồng thời, còn có nửa ly nước ấm.
“Ăn rồi.”
Thẩm Loan cúi đầu, nhìn viên thuốc màu trắng trong tay anh, châm chọc cười: “Cùng một cạm bẫy, không ai sẽ ngu đến mức nhảy vào lần thứ hai.’
Cả người Thẩm Khiêm cứng đờ, trong từng câu từng chữ mà cô nói ra, đều thể hiện sự đề phòng của cô đối với anh, điều này khiến trong lòng anh như bị người ta đâm vào một nhát, khiến máu chảy ra đầm đìa.
“Đây là thuốc tránh thai.”
“Mang đi đi.”
“Loan Loan, nghe lời...”
“Tôi bảo anh mang đi đi.”
“Chẳng lẽ, em muốn sinh con cho tên đàn ông kia sao?” Trong mắt Thẩm Khiêm tràn ngập tơ máu, khó nén vẻ tiều tụy, trong một đêm, anh ta phảng phất như già đi ba tuổi, giờ phút này, hai tay ôm lấy bờ vai của cô gái khẽ run lên, giống như một con cự thú bị nhốt trong l*иg, nhưng lại được vẽ như một nhà tù và tự trói mình trong một cái kén.
------ ngoài lề ------
Vậy là, đáp án chương trước là D, trực tiếp trở về Ninh Thành.
Về phần A, Tìm Loan Loan, vốn dĩ là không cần, bởi vì Chu quản gia đã bẩm báo trước rồi.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Làm Đàn Ông Điên Cuồng 1
- Chương 2: Làm Đàn Ông Điên Cuồng 2
- Chương 3: Làm Đàn Ông Điên Cuồng 3
- Chương 4: Một Đóa Tiểu Bạch Hoa 1
- Chương 5: Một Đóa Tiểu Bạch Hoa 2
- Chương 6: Một Chiếc Khăn Thêu Lấy Được Lòng Người
- Chương 7: Một Chiếc Khăn Thêu Đổi Lấy Lòng Người 2
- Chương 8: Nuông Chiều 1
- Chương 9: Nuông Chiều 2
- Chương 10: Thẩm Khiêm Dạy Cô Bài Học Đầu Tiên
- Chương 11: Thẩm Loan Cho Ông Ta Cảm Giác Thành Tựu
- Chương 12: Xương Rồng Cảnh, Bé Shota
- Chương 13: Phép Khích Tướng, Khổ Nhục Kế
- Chương 14: Rút Củ Cải Mang Ra Bùn
- Chương 15: Thông Minh Như Yêu Quái, Còn Yêu Quái Thì Ăn Thịt Người
- Chương 16: Hay Cô Cũng Nếm Thử Cảm Giác Này?
- Chương 17: Ăn Miếng Trả Miếng
- Chương 18: Hạ Hoài
- Chương 18: Hạ Hoài
- Chương 19: A Khiêm, Nghe Nói Cậu Có Một Đứa Em Gái À?
- Chương 19: A Khiêm, Nghe Nói Cậu Có Một Đứa Em Gái À?
- Chương 20: Là Lục Gia
- Chương 20: Là Lục Gia
- Chương 21: Giở Trò
- Chương 22: Thật Thật Giả Giả
- Chương 23: Anh Đẹp Trai Trong Tiệm Bánh Ngọt
- Chương 24: Xảo Quyệt
- Chương 25: Chu Trì
- Chương 26: Hoa Sen Mọc Lên Từ Nước Trong
- Chương 27: Thiếu Niên Ngồi Xe Lăn Đời Trước
- Chương 28: Cô Muốn Cứu Cậu Ấy!
- Chương 29: Ai Là Bạn Bè Với Cô? Cậu Chứ Ai!
- Chương 30: Chìa Khóa Chìa Khóa Đâu
- Chương 31: Không Đánh Thức Được Một Người Đang Giả Vờ Ngủ
- Chương 32: Nhất Định Sẽ Không Đi Lên Vết Xe Đổ
- Chương 33: Thay Mận Đổi Đào
- Chương 34: Bạch Liên Loan Online
- Chương 35: Bạch Liên Loan Tiến Công
- Chương 36: Anh Ta Mềm Lòng
- Chương 37: Tốt Nhất Cô Ấy Đừng Lừa Tôi
- Chương 38: Bất Lực Trở Về
- Chương 39: Xuất Viện Trở Về Nhà
- Chương 40: Dường Như Đã To Gan Hơn Một Chút
- Chương 41: Phố Đồng Thau
- Chương 42: Chẳng sợ giết người phóng hỏa
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87