Đúng Lúc Gặp Được Anh - Chương 51
Chương trước- Chương 1: Làm Đàn Ông Điên Cuồng 1
- Chương 2: Làm Đàn Ông Điên Cuồng 2
- Chương 3: Làm Đàn Ông Điên Cuồng 3
- Chương 4: Một Đóa Tiểu Bạch Hoa 1
- Chương 5: Một Đóa Tiểu Bạch Hoa 2
- Chương 6: Một Chiếc Khăn Thêu Lấy Được Lòng Người
- Chương 7: Một Chiếc Khăn Thêu Đổi Lấy Lòng Người 2
- Chương 8: Nuông Chiều 1
- Chương 9: Nuông Chiều 2
- Chương 10: Thẩm Khiêm Dạy Cô Bài Học Đầu Tiên
- Chương 11: Thẩm Loan Cho Ông Ta Cảm Giác Thành Tựu
- Chương 12: Xương Rồng Cảnh, Bé Shota
- Chương 13: Phép Khích Tướng, Khổ Nhục Kế
- Chương 14: Rút Củ Cải Mang Ra Bùn
- Chương 15: Thông Minh Như Yêu Quái, Còn Yêu Quái Thì Ăn Thịt Người
- Chương 16: Hay Cô Cũng Nếm Thử Cảm Giác Này?
- Chương 17: Ăn Miếng Trả Miếng
- Chương 18: Hạ Hoài
- Chương 18: Hạ Hoài
- Chương 19: A Khiêm, Nghe Nói Cậu Có Một Đứa Em Gái À?
- Chương 19: A Khiêm, Nghe Nói Cậu Có Một Đứa Em Gái À?
- Chương 20: Là Lục Gia
- Chương 20: Là Lục Gia
- Chương 21: Giở Trò
- Chương 22: Thật Thật Giả Giả
- Chương 23: Anh Đẹp Trai Trong Tiệm Bánh Ngọt
- Chương 24: Xảo Quyệt
- Chương 25: Chu Trì
- Chương 26: Hoa Sen Mọc Lên Từ Nước Trong
- Chương 27: Thiếu Niên Ngồi Xe Lăn Đời Trước
- Chương 28: Cô Muốn Cứu Cậu Ấy!
- Chương 29: Ai Là Bạn Bè Với Cô? Cậu Chứ Ai!
- Chương 30: Chìa Khóa Chìa Khóa Đâu
- Chương 31: Không Đánh Thức Được Một Người Đang Giả Vờ Ngủ
- Chương 32: Nhất Định Sẽ Không Đi Lên Vết Xe Đổ
- Chương 33: Thay Mận Đổi Đào
- Chương 34: Bạch Liên Loan Online
- Chương 35: Bạch Liên Loan Tiến Công
- Chương 36: Anh Ta Mềm Lòng
- Chương 37: Tốt Nhất Cô Ấy Đừng Lừa Tôi
- Chương 38: Bất Lực Trở Về
- Chương 39: Xuất Viện Trở Về Nhà
- Chương 40: Dường Như Đã To Gan Hơn Một Chút
- Chương 41: Phố Đồng Thau
- Chương 42: Chẳng sợ giết người phóng hỏa
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đúng Lúc Gặp Được Anh
Chương 51
Chương 46: Điều trị đặc biệt
Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song
“Thẩm Loan, sao con lại đứng ngây ra đó không gọi chị cả sao?” Thẩm Xuân Giang đột nhiên nói.
Thẩm Loan ân cần lễ độ: “Chị cả.”
“Ừm.” Thẩm Nhu thản nhiên đáp lại.
So với Thẩm Yên không phân biệt được tình huống tốt xấu hổ cùng tranh giành, Thẩm Như hiển nhiên thông minh hơn, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, ít nhất cũng duy trì vẻ ngoài lễ phép và bình tĩnh, cũng là toàn bộ giáo dưỡng của trưởng nữ và thể diện.
“Từ nay về sau, ba chị em các con phải hòa thuận.”
Thẩm Loan gật đầu, cười vô hại.
Thẩm Yên vẻ mặt phiền não, đang chuẩn bị nói cái gì đó, lại bị ánh mắt Thẩm Như ngăn lại.
“Ba yên tâm, con có chừng mực.”
“Vậy là tốt rồi.” Thẩm Xuân Giang luôn hài lòng với con gái lớn, nếu không cũng sẽ không sắp xếp cho cô vào công ty.
Ông nội Giang cũng từ phòng làm việc đi ra.
Thẩm Như cung kính gọi một tiếng “Ông nội”.
“Khi nào về?”
“Hai giờ chiều ạ.”
“Chuyện bên nước M xử lý xong rồi?”
Thẩm Như biết lão gia tử muốn hỏi cái gì, “Hội đồng quản trị tập đoàn C-one đã đồng ý đầu tư thêm, về vấn đề tiền bạc thì một tuần sau sẽ đến sổ sách.”
Thẩm Tông Minh hài lòng gật đầu, “Lần này vất vả cho cháu rồi.”
Thẩm Như khiêm tốn cười: “Dạ tất cả đều dựa vào công ty con từ trên xuống dưới đồng tâm hiệp lực, cháu cũng không dám kể công.”
“Không kiêu ngạo, không nóng nảy, rất tốt.”
Một già và một trẻ sóng vai nhau đi thẳng đến nhà ăn.
Đời thứ ba của Thẩm gia, chỉ có Thẩm Khiêm và Thẩm Như được vào công ty, có chức vị đứng đắn. Ngay cả Thẩm Xuân Giang đối với hai đứa nhỏ này cũng đặt kỳ vọng rất cao, vậy nên, khi Thẩm Như về nhà, đã được hưởng thụ đãi ngộ như vậy, Thẩm Loan cũng không cảm thấy kỳ quái.
Ở trong ngôi nhà này, phải có được thực lực mới có thể có được chỗ dựa, mà cái gọi là “cưng chiều” cũng chẳng qua là hoa trong gương, trăng trong nước*, chỉ là hư ảo mà thôi.
Đây cũng là lí do tại sao, sau khi Thẩm Loan lưu lại cho lão gia tử và Thẩm Xuân Giang ấn tượng ban đầu rất tốt, cô ấy cũng không thừa thắng xông lên, mà chỉ trở thành sủng vật thôi.
Đạo lý này, ở kiếp trước cô mất suốt hai năm trời mới hiểu ra.
Ví dụ như học thêu, đầu tư vào sở thích của mình, nhất định sẽ có được sự yêu thích nhất thời của Thẩm Tông Minh, nhưng sau này, khi thời gian trôi qua, tất cả đều sẽ bị lãng quên một cách tàn nhẫn.
Chỉ có lợi ích mới là vĩnh cửu.
Để Thẩm Tông Minh nhìn thấy lợi ích mà cô có thể mang tới cho gia đình này, chẳng hạn như Bất động Sản Thiên Thủy của Thẩm Khiêm và quỹ ủy thác* trong tay Thẩm Như nắm giữ.
“Thẩm Loan, đừng tưởng rằng chỉ gọi chị tôi một tiếng chị, cô đã nghĩ mình thật sự trở thành người của gia tộc này, cũng không nhìn xem bản thân có tư cách gì mà đòi làm chị em với chúng tôi.” Thẩm Yên hừ lạnh, lướt qua cô rồi cất bước đuổi theo, “Chị, chị chờ em với.”
Thẩm Loan cũng không bỏ qua ánh mắt ngưỡng mộ và khâm phục của Thẩm Yên khi cô ta nhìn về phía Thẩm Như, cô khẽ mỉm cười.
“Phu nhân, đồ ăn đã chuẩn bị xong.”
Dương Lam gật đầu, “Trên bếp còn đang hấp bánh phù dung, cô đi canh lửa đi, ba phút nữa nó sẽ chín.”
“Vâng.”
Người một nhà quây quần ngồi trên bàn ăn, mắt thường cũng có thể nhìn thấy được rõ ràng đồ ăn so với lúc bình thường cũng phong phú hơn rất nhiều.
Trong lúc đó, Thẩm Xuân Giang và Dương Lam đều gắp thức ăn cho Thẩm Như, hỏi han ân cần, đương nhiên nó trở thành sự cưng chiều của cha mẹ hiền từ dành cho con gái mình.
Thẩm Như cười, tất cả đều nhận lấy, ngược lại cô cũng dùng đũa chung gắp thức ăn cho Thẩm Tông Minh.
Một loạt các động tác đều khá tự nhiên, như thể chúng đã được thực hiện hàng ngàn lần.
Mà lão gia tử cũng tương đối cảm tình, so với bình thường cũng ăn thêm một chén cơm.
Tuy nhiên, cô thấy Thẩm Như vẫn là vẻ ngoài trang nghiêm và trầm ổn kia, không kiêu ngạo cũng không ngạo nghễ, rất thản nhiên mà đối diện.
Thẩm Loan yên lặng ăn cơm trong chén, cho dù là biểu cảm hay hành động, cô đều rất ngoan ngoãn.
Mọi người chỉ nghĩ cô ấy đang im lặng ăn cơm, họ nhìn cũng quen rồi, nhưng họ không biết, định lực của cô ấy như vậy làm sao không thể so sánh được với Thẩm Như?
Chỉ có thể nói rằng vàng đang ở ngay trước mắt, nhưng họ lại mắt mù theo thói quen coi nó như một đống phân, cho dù đống phân đó có sáng lên cũng sẽ không thay đổi được quan điểm của bọn họ.
“Anh cả đâu?” Thẩm Như ăn cũng gần xong, buông đũa xuống, mở miệng hỏi.
----------
*Vô Song: Hnay trả đủ 4 chương nha mn , tầng lớp trong hào môn rất phức tạp nên nhiều từ mk vẫn sẽ để Hán Việt nha.
*Quỹ ủy thác:
“Quỹ ủy thác hay còn được gọi là quỹ đầu tư, là một phương thức đầu tư tập hợp” chia sẻ lợi ích và chia sẻ rủi ro.
Đề cập đến việc thông qua hợp đồng hoặc hình thức công ty, thông qua việc phát hành chứng chỉ quỹ, tập trung hầu hết các quỹ không xác định trong xã hội, hình thành một quy mô nhất định của tài sản ủy thác, giao cho các tổ chức đầu tư chuyên ngành theo nguyên tắc danh mục đầu tư để thực hiện đầu tư phi tập trung, thu nhập thu được được chia sẻ bởi các nhà đầu tư theo tỷ lệ góp vốn, và chịu rủi ro tương ứng của một hệ thống ủy thác đầu tư tập hợp.
*Hoa trong gương, trăng trong nước: (thành ngữ)
Chỉ ý cảnh linh hoạt mà không thể đoán trước trong thơ, sau đó so sánh cảnh tượng hư ảo.
Nguồn gốc của thành ngữ: “Tam giáo được ghi trong Đường Cố Tả Phố Tăng Lục, ghi chép của nhà Đường Nói về việc lãnh đạo nữ tu sĩ của chùa Đại Đức An Quốc thượng tọa được ban tử phương bào (áo cà sa màu tím) cho Pháp sư chùa Nguyên Bí Tháp.”
Ví dụ:
+Chuyện lực không thể đạt được, chỉ là điều không tưởng, giống như hoa trong gương trăng trong nước, không thể đạt được.
+Hoa trong gương trăng trong nước không thể không nói là một loại tiếc nuối, nhưng mà nó lại được coi như là một loại khiếm khuyết hoàn mỹ.
+Những gì ngoài sức của chúng ta chỉ là hư ảo, như hoa trong gương trăng trong nước, không thể đạt được.
Nguồn: Baidu Bách khoa toàn thư.
Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song
“Thẩm Loan, sao con lại đứng ngây ra đó không gọi chị cả sao?” Thẩm Xuân Giang đột nhiên nói.
Thẩm Loan ân cần lễ độ: “Chị cả.”
“Ừm.” Thẩm Nhu thản nhiên đáp lại.
So với Thẩm Yên không phân biệt được tình huống tốt xấu hổ cùng tranh giành, Thẩm Như hiển nhiên thông minh hơn, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, ít nhất cũng duy trì vẻ ngoài lễ phép và bình tĩnh, cũng là toàn bộ giáo dưỡng của trưởng nữ và thể diện.
“Từ nay về sau, ba chị em các con phải hòa thuận.”
Thẩm Loan gật đầu, cười vô hại.
Thẩm Yên vẻ mặt phiền não, đang chuẩn bị nói cái gì đó, lại bị ánh mắt Thẩm Như ngăn lại.
“Ba yên tâm, con có chừng mực.”
“Vậy là tốt rồi.” Thẩm Xuân Giang luôn hài lòng với con gái lớn, nếu không cũng sẽ không sắp xếp cho cô vào công ty.
Ông nội Giang cũng từ phòng làm việc đi ra.
Thẩm Như cung kính gọi một tiếng “Ông nội”.
“Khi nào về?”
“Hai giờ chiều ạ.”
“Chuyện bên nước M xử lý xong rồi?”
Thẩm Như biết lão gia tử muốn hỏi cái gì, “Hội đồng quản trị tập đoàn C-one đã đồng ý đầu tư thêm, về vấn đề tiền bạc thì một tuần sau sẽ đến sổ sách.”
Thẩm Tông Minh hài lòng gật đầu, “Lần này vất vả cho cháu rồi.”
Thẩm Như khiêm tốn cười: “Dạ tất cả đều dựa vào công ty con từ trên xuống dưới đồng tâm hiệp lực, cháu cũng không dám kể công.”
“Không kiêu ngạo, không nóng nảy, rất tốt.”
Một già và một trẻ sóng vai nhau đi thẳng đến nhà ăn.
Đời thứ ba của Thẩm gia, chỉ có Thẩm Khiêm và Thẩm Như được vào công ty, có chức vị đứng đắn. Ngay cả Thẩm Xuân Giang đối với hai đứa nhỏ này cũng đặt kỳ vọng rất cao, vậy nên, khi Thẩm Như về nhà, đã được hưởng thụ đãi ngộ như vậy, Thẩm Loan cũng không cảm thấy kỳ quái.
Ở trong ngôi nhà này, phải có được thực lực mới có thể có được chỗ dựa, mà cái gọi là “cưng chiều” cũng chẳng qua là hoa trong gương, trăng trong nước*, chỉ là hư ảo mà thôi.
Đây cũng là lí do tại sao, sau khi Thẩm Loan lưu lại cho lão gia tử và Thẩm Xuân Giang ấn tượng ban đầu rất tốt, cô ấy cũng không thừa thắng xông lên, mà chỉ trở thành sủng vật thôi.
Đạo lý này, ở kiếp trước cô mất suốt hai năm trời mới hiểu ra.
Ví dụ như học thêu, đầu tư vào sở thích của mình, nhất định sẽ có được sự yêu thích nhất thời của Thẩm Tông Minh, nhưng sau này, khi thời gian trôi qua, tất cả đều sẽ bị lãng quên một cách tàn nhẫn.
Chỉ có lợi ích mới là vĩnh cửu.
Để Thẩm Tông Minh nhìn thấy lợi ích mà cô có thể mang tới cho gia đình này, chẳng hạn như Bất động Sản Thiên Thủy của Thẩm Khiêm và quỹ ủy thác* trong tay Thẩm Như nắm giữ.
“Thẩm Loan, đừng tưởng rằng chỉ gọi chị tôi một tiếng chị, cô đã nghĩ mình thật sự trở thành người của gia tộc này, cũng không nhìn xem bản thân có tư cách gì mà đòi làm chị em với chúng tôi.” Thẩm Yên hừ lạnh, lướt qua cô rồi cất bước đuổi theo, “Chị, chị chờ em với.”
Thẩm Loan cũng không bỏ qua ánh mắt ngưỡng mộ và khâm phục của Thẩm Yên khi cô ta nhìn về phía Thẩm Như, cô khẽ mỉm cười.
“Phu nhân, đồ ăn đã chuẩn bị xong.”
Dương Lam gật đầu, “Trên bếp còn đang hấp bánh phù dung, cô đi canh lửa đi, ba phút nữa nó sẽ chín.”
“Vâng.”
Người một nhà quây quần ngồi trên bàn ăn, mắt thường cũng có thể nhìn thấy được rõ ràng đồ ăn so với lúc bình thường cũng phong phú hơn rất nhiều.
Trong lúc đó, Thẩm Xuân Giang và Dương Lam đều gắp thức ăn cho Thẩm Như, hỏi han ân cần, đương nhiên nó trở thành sự cưng chiều của cha mẹ hiền từ dành cho con gái mình.
Thẩm Như cười, tất cả đều nhận lấy, ngược lại cô cũng dùng đũa chung gắp thức ăn cho Thẩm Tông Minh.
Một loạt các động tác đều khá tự nhiên, như thể chúng đã được thực hiện hàng ngàn lần.
Mà lão gia tử cũng tương đối cảm tình, so với bình thường cũng ăn thêm một chén cơm.
Tuy nhiên, cô thấy Thẩm Như vẫn là vẻ ngoài trang nghiêm và trầm ổn kia, không kiêu ngạo cũng không ngạo nghễ, rất thản nhiên mà đối diện.
Thẩm Loan yên lặng ăn cơm trong chén, cho dù là biểu cảm hay hành động, cô đều rất ngoan ngoãn.
Mọi người chỉ nghĩ cô ấy đang im lặng ăn cơm, họ nhìn cũng quen rồi, nhưng họ không biết, định lực của cô ấy như vậy làm sao không thể so sánh được với Thẩm Như?
Chỉ có thể nói rằng vàng đang ở ngay trước mắt, nhưng họ lại mắt mù theo thói quen coi nó như một đống phân, cho dù đống phân đó có sáng lên cũng sẽ không thay đổi được quan điểm của bọn họ.
“Anh cả đâu?” Thẩm Như ăn cũng gần xong, buông đũa xuống, mở miệng hỏi.
----------
*Vô Song: Hnay trả đủ 4 chương nha mn , tầng lớp trong hào môn rất phức tạp nên nhiều từ mk vẫn sẽ để Hán Việt nha.
*Quỹ ủy thác:
“Quỹ ủy thác hay còn được gọi là quỹ đầu tư, là một phương thức đầu tư tập hợp” chia sẻ lợi ích và chia sẻ rủi ro.
Đề cập đến việc thông qua hợp đồng hoặc hình thức công ty, thông qua việc phát hành chứng chỉ quỹ, tập trung hầu hết các quỹ không xác định trong xã hội, hình thành một quy mô nhất định của tài sản ủy thác, giao cho các tổ chức đầu tư chuyên ngành theo nguyên tắc danh mục đầu tư để thực hiện đầu tư phi tập trung, thu nhập thu được được chia sẻ bởi các nhà đầu tư theo tỷ lệ góp vốn, và chịu rủi ro tương ứng của một hệ thống ủy thác đầu tư tập hợp.
*Hoa trong gương, trăng trong nước: (thành ngữ)
Chỉ ý cảnh linh hoạt mà không thể đoán trước trong thơ, sau đó so sánh cảnh tượng hư ảo.
Nguồn gốc của thành ngữ: “Tam giáo được ghi trong Đường Cố Tả Phố Tăng Lục, ghi chép của nhà Đường Nói về việc lãnh đạo nữ tu sĩ của chùa Đại Đức An Quốc thượng tọa được ban tử phương bào (áo cà sa màu tím) cho Pháp sư chùa Nguyên Bí Tháp.”
Ví dụ:
+Chuyện lực không thể đạt được, chỉ là điều không tưởng, giống như hoa trong gương trăng trong nước, không thể đạt được.
+Hoa trong gương trăng trong nước không thể không nói là một loại tiếc nuối, nhưng mà nó lại được coi như là một loại khiếm khuyết hoàn mỹ.
+Những gì ngoài sức của chúng ta chỉ là hư ảo, như hoa trong gương trăng trong nước, không thể đạt được.
Nguồn: Baidu Bách khoa toàn thư.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Làm Đàn Ông Điên Cuồng 1
- Chương 2: Làm Đàn Ông Điên Cuồng 2
- Chương 3: Làm Đàn Ông Điên Cuồng 3
- Chương 4: Một Đóa Tiểu Bạch Hoa 1
- Chương 5: Một Đóa Tiểu Bạch Hoa 2
- Chương 6: Một Chiếc Khăn Thêu Lấy Được Lòng Người
- Chương 7: Một Chiếc Khăn Thêu Đổi Lấy Lòng Người 2
- Chương 8: Nuông Chiều 1
- Chương 9: Nuông Chiều 2
- Chương 10: Thẩm Khiêm Dạy Cô Bài Học Đầu Tiên
- Chương 11: Thẩm Loan Cho Ông Ta Cảm Giác Thành Tựu
- Chương 12: Xương Rồng Cảnh, Bé Shota
- Chương 13: Phép Khích Tướng, Khổ Nhục Kế
- Chương 14: Rút Củ Cải Mang Ra Bùn
- Chương 15: Thông Minh Như Yêu Quái, Còn Yêu Quái Thì Ăn Thịt Người
- Chương 16: Hay Cô Cũng Nếm Thử Cảm Giác Này?
- Chương 17: Ăn Miếng Trả Miếng
- Chương 18: Hạ Hoài
- Chương 18: Hạ Hoài
- Chương 19: A Khiêm, Nghe Nói Cậu Có Một Đứa Em Gái À?
- Chương 19: A Khiêm, Nghe Nói Cậu Có Một Đứa Em Gái À?
- Chương 20: Là Lục Gia
- Chương 20: Là Lục Gia
- Chương 21: Giở Trò
- Chương 22: Thật Thật Giả Giả
- Chương 23: Anh Đẹp Trai Trong Tiệm Bánh Ngọt
- Chương 24: Xảo Quyệt
- Chương 25: Chu Trì
- Chương 26: Hoa Sen Mọc Lên Từ Nước Trong
- Chương 27: Thiếu Niên Ngồi Xe Lăn Đời Trước
- Chương 28: Cô Muốn Cứu Cậu Ấy!
- Chương 29: Ai Là Bạn Bè Với Cô? Cậu Chứ Ai!
- Chương 30: Chìa Khóa Chìa Khóa Đâu
- Chương 31: Không Đánh Thức Được Một Người Đang Giả Vờ Ngủ
- Chương 32: Nhất Định Sẽ Không Đi Lên Vết Xe Đổ
- Chương 33: Thay Mận Đổi Đào
- Chương 34: Bạch Liên Loan Online
- Chương 35: Bạch Liên Loan Tiến Công
- Chương 36: Anh Ta Mềm Lòng
- Chương 37: Tốt Nhất Cô Ấy Đừng Lừa Tôi
- Chương 38: Bất Lực Trở Về
- Chương 39: Xuất Viện Trở Về Nhà
- Chương 40: Dường Như Đã To Gan Hơn Một Chút
- Chương 41: Phố Đồng Thau
- Chương 42: Chẳng sợ giết người phóng hỏa
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87