Hoàng Thượng Không Thể Ăn Ta - Chương 109: Bí mật ngoài ý muốn

Hoàng Thượng Không Thể Ăn Ta Chương 109: Bí mật ngoài ý muốn
Không Không bắt đầu đối với bản lĩnh này của Dạ Cẩm cảm thấy hứng thú, "Cũng không biết năm đó Dạ Cẩm rốt cuộc có kỳ ngộ gì, có phải xông qua được mấy bức tường này, chúng ta cũng có thể xuyên tới xuyên lui như vậy?"

"Nói không chừng bảo tàng chính là cái này!" Những người khác cũng rất phấn chấn.

Đoan Mộc Ly nhìn chung quanh thạch thất, "Nơi này có lẽ căn bản không có bảo tàng thần kỳ gì cả."

"Tại sao?" Tất cả mọi người không thể nào tiếp nhận điều phỏng đoán này, cùng kêu lên hỏi.

"Các ngươi có nhớ sợi lụa làm bằng tơ vàng ngân tuyến kia không?"

"Nhớ, " Phi Phi tức giận nói, "Sợi lụa rất cổ quái viết hai chữ ‘ Vô dụng ’, chữ viết còn rất khó nhìn."

"Không sai, " Đoan Mộc Ly cười nói, " Rất khó coi giống như bức họa kia."

"......" Mọi người như bị sét đánh, "Ngươi nói chữ viết cùng vẽ bức họa đó chính là một người?"

"Rất có thể."

"......"

Quý Ngữ Hàm muốn khóc, "Cho nên hai chữ vô dụng kia nói là nơi này giấu bảo vật vô dụng? Chúng ta là vận khí tốt, nếu không, muốn xông qua những gian thạch thất này sẽ rất chết thảm......"

Hoàn toàn là đùa giỡn người chơi......

Mọi người nhìn theo Oa Oa vẫn sôi nổi theo sát bọn họ.

Đứa nhỏ đáng yêu như thế, chủ nhân chắc không phải là người xấu xa như vậy?

Cũng không nhất định......

Tất cả mọi người nhìn về phía Quý Ngữ Hàm rất khả ái cùng người bên cạnh nàng Đoan Mộc Ly thật sự là rất không khả ái.

Mọi việc vẫn có ngoài ý muốn......

"Vô dụng hay có tác dụng, ta vẫn muốn đi tiếp!" Phi Phi mở miệng trước tỏ thái độ.

"Đúng!" Những người khác cũng gật đầu đồng ý.

Cuộc sống của bọn họ đã rất mãn nguyện, cũng không thiếu cái gì, cho nên đối với bảo tàng hứng thú không quá lớn, ngược lại lòng hiếu kỳ tràn đầy mười phần, không giải câu đố này là không thể.

"Thật ra thì ý chính lời của ta là rất không cam tâm, " Không Không thẳng thắn, "Ta vẫn hi vọng chỗ này có thể mang ta đến hiện đại."

"Sao ngươi đối với hiện đại lại hiếu kỳ như vậy?" Tất cả mọi người kinh ngạc.

Mặc dù nghe Quý Ngữ Hàm nói, hiện đại quả thật rất mới mẻ, có thể đi chơi một lần đương nhiên được, không đi cũng không sao, họ không giống như Không Không muốn đến hiện đại lại rầu rỉ như vậy.

Không Không băn khoăn nhìn bọn họ, sau đó chẳng qua là than thở, không lên tiếng.

"Sao ngươi lại dây dưa như vậy!" Phi Phi mắng hắn, "Có lời thì nói nhanh lên !"

Nói thì nói, ai sợ ai!

Không Không bất mãn, nói thẳng, "Ta muốn đi mua tóc giả!"

"......" Thật là chí hướng xa vời......

Từng đợt sét đánh xuống, mọi người suýt nữa đứng không được.

Không Không lại không hề cảm thấy ý nghĩ của mình kỳ quặc, giải thích, "Ta không muốn tiếp tục giả làm hòa thượng, nhưng mà tóc còn phải thời gian rất lâu mới có thể mọc ra, cho nên vẫn muốn mua tóc giả như Quý tiểu thư nói."

"......" Quý Ngữ Hàm rưng rưng dựa vào vào trong ngực Đoan Mộc Ly, hu hu...... Sớm biết như vậy nàng cũng sẽ không phổ cập cho bọn họ biết đồ dùng thông dụng hiện đại!

Phát hiện "Lý tưởng" của mình không được đồng tình, Không Không rất bất mãn kháng nghị, "Cái này gọi là lòng thích cái đẹp, ai ai cũng có!"

"......" Mấy nam nhân nhịn không được đánh hội đồng Không Không.

"Lại đánh nhau?"

Thanh âm xa lạ như không quan tâm ở cách đó không xa vang lên.

Mọi người ngẩng đầu, nhìn thiếu niên xa lạ đang đi tới, "Dạ Cẩm?"

"Là ta." Dạ Cẩm Đã đổi một bộ dáng mới tâm tình rất tốt đi tới, "Rốt cục thoát khỏi khuôn mặt trẻ con đó rồi."

"......" Quý Ngữ Hàm rất muốn chảy nước miếng, "Ngươi có thể so sánh với Đoan Mộc Hồng thử xem, người nào yêu nghiệt hơn."

"Tiểu Quả Quả?" Đoan Mộc Ly cười ôm chặt nàng, gần sát bên tai nàng thấp giọng gọi nàng.

"...... Nhưng mà đẹp nhất vẫn là chàng!" Quý Ngữ Hàm lập tức dùng vẻ mặt chân thành nhìn lão công nhà mình.

Hu hu, Đoan Mộc Ly thật sự rất đẹp, chẳng qua là không yêu mị mà thôi, nếu không lúc nàng lần đầu tiên nhìn thấy hắn cũng sẽ không cho đó là một mỹ nhân đang tắm a!

Chuyện cũ khiến cho nàng rơi lệ a......

Đổi lại hình tượng khiến cho mình hết sức hài lòng, tâm tình Dạ Cẩm hết sức không tệ đi về phía gian thạch thất mới phát hiện.

"So với Tam cô nương hàng năm là một gương mặt, ta vẫn là thích như bây giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể biến đổi hình tượng."

Mọi người im lặng theo sát đi theo.

Đúng vậy, bất quá điều kiện tiên quyết là phải "Tự sát" một lần......

Khi Dạ Cẩm đang nói chuyện thì chạy tới vách tường trước mặt.

Bởi vì trên vách tường không có bức họa nào gợi ý, hắn thử dò xét định dùng nội lực đẩy một cái.

Ngoài dự liệu của hắn, tường này giống như là căn bản hoạt động, dường như tay của hắn mới vừa chạm vào, vách tường liền bắt đầu chậm chạp xoay tròn.

Dạ Cẩm dùng sức quá mạnh, vách tường chuyển động mở ra, hắn thiếu chút nữa ngã vào,

Tất cả mọi người lo lắng bên trong có bố trí cơ quan quỷ dị, vội vàng xông tới ——

Ách...... Mọi người giữ vững tư thế tiến lên, sững sờ tại chỗ.

Bên kia có người......

Đúng vậy, cửa mở ra, bên kia có người.

Người ở bên kia cũng không tốt gì hơn so với bọn họ, cũng đang không dám tin nhìn bọn họ, con ngươi cũng sắp trừng đi ra.

Người của hai bên hóa đá liếc nhìn nhau, Đoan Mộc Ly khôi phục lại bình tĩnh trước tiên.

Đạp mạnh Phi Phi một cước đem hắn tỉnh lại, lại đem Oa Oa đứng trên mặt đất, vẫn hoang mang nhặt lên, thả vào trong ví bên hông Quý Ngữ Hàm

Sau đó Đoan Mộc Ly cũng rất ôn nhu hôn nhẹ nương tử bảo bối trong ngực, muốn cho nàng hoàn hồn.

...... Đãi ngộ khác biệt quá rõ ràng.

Bạn bị đạp tỉnh cũng không phải là người tốt...... Cho nên cũng dùng phương pháp giống như vậy đánh thức Không Không.

Một đám người không có một chút lương thiện, một đạp rồi cứ một đạp, đem những người khác đánh thức.

Người đứng đối diện...... Lại là Tam cô nương.

Thấy mấy người bọn Phi Phi hành động, Tam cô nương cũng rốt cục hoàn hồn, không suy nghĩ đã hỏi, "Tại sao các ngươi lại ở chỗ này!"

Nghe được thanh âm chất vấn, một đám người lập tức hết sức kích động...... quay đầu về phía Đoan Mộc Ly.

Che miệng, che miệng, che mắt, che mắt, nắm tay, nắm tay......

Xác định Đoan Mộc Ly không thể dùng bất kỳ loại phương thức"Lấy đức thu phục người", mấy người bọn Phi Phi cùng nhau mở miệng, hỏi ngược lại Tam cô nương, "Ngươi nói thử xem?"

Không đợi Tam cô nương trả lời, bọn họ cùng nhau hoan hô, vỗ tay ăn mừng, "Tự học thành tài!"

Bọn họ rốt cuộc cũng đã học được cách thức của Đoan Mộc Ly!

"......" Quý Ngữ Hàm đập mạnh đầu vào ngực khóc lớn.

Tam cô nương không hiểu bọn họ nói gì, cũng không hiểu bọn họ đang làm gì nhưng thật ra là đang động kinh...... Còn tưởng rằng bọn họ là đang ăn mừng thắng lợi xông tới.

Vẻ mặt như lâm đại địch, Tam cô nương lui về phía sau mấy bước, "Các ngươi làm sao có thể biết chỗ này!"

"Câm miệng!" Một đám người cùng nhau quát Đoan Mộc Ly, tránh cho hắn cướp trả lời.

Đoan Mộc Ly bật cười nhìn bọn họ, mang theo Quý Ngữ Hàm đứng ở một bên, chờ xem thành quả của bọn họ khi "Tự học thành tài" đem biểu diễn.

Một phen sau khi thương lượng, mặc dù bọn họ căn bản không hiểu tại sao ở chỗ này nhìn thấy Tam cô nương, nhưng Đoan Mộc Hồng thì lại đang cười đến rất yêu nghiệt nhìn nàng ta, "Tại sao không thể biết?"

Đoan Mộc Hồng dĩ nhiên là không thể có được bình tĩnh như Đoan Mộc Ly, nhưng hắn cười đến rất yêu mị rất mê người, có thể phân tán sự chú ý của đối phương, cũng không quá dễ dàng bị nhìn ra sơ hở.

Tam cô nương do dự không khẳng định nhìn bọn họ, sau đó tầm mắt rơi vào trên vách tường phía sau bọn họ.

"Bức tường có thể dời đi chỗ khác?"

Đoan Mộc Ly đạp bay mấy người... tự học thành tài, tự mình ra sân.

Hắn cười nhìn Tam cô nương, "Nơi này có cơ quan, ta dĩ nhiên là rõ ràng hơn ngươi rồi."

"Ngươi nói bậy!"

Đúng là chưa bao giờ biết bức tường kia có thể hoạt động, Tam cô nương có chút hoảng hốt, "Nơi này có cơ quan, chỉ có một mình ta biết, ngươi không thể nào biết!"

"Vậy ngươi nói thử, sao ta lại tới được đây?"

Đoan Mộc Ly nhàn nhã cười hỏi ngược lại, bộ dáng thấy thế nào đều nắm giữ hết.

Quý Ngữ Hàm im lặng rơi lệ, khích lệ vỗ vỗ bả vai mấy người bọn Phi Phi.

Đây mới là thật mạnh mẽ, các ngươi còn phải học, học đi......

"......" Mấy người Phi Phi ôm hận xoa trán, thừa nhận trên con đường phúc hắc này, mình còn cần tiếp tục học thêm.

Lại lui về sau một bước, Tam cô nương muốn cho mình định thần lại.

"Đoan Mộc Ly, ngươi đừng gạt ta!"

"Ta rất ít khi gạt người."

"......" Mọi người lặng lẽ đấm ngực dậm chân, hộc máu ở trong lòng.

Đoan Mộc Ly bình tĩnh hướng về phía Tam cô nương cười, "Hơn nữa ngươi thua ở trong tay ta cũng không phải là một lần hai lần, sao lần này lại khó tiếp nhận thực tế như vậy?"

"Đây là địa bàn của ta! Trừ phi ngươi sống lâu hơn ta, nếu không sao lại biết được!"

Địa bàn của Tam cô nương...... Nơi này chính là Thần Ma cốc?

Mọi người đều là sửng sốt.

Lần trước thời điểm Đoan Mộc Ly nói khoát bọn họ cũng nghe thấy, Thần Ma cốc ở Dạ quốc rất vắng vẻ gần Khoa Ngõa Thành.

Nếu muốn từ Tề Loan quốc chạy tới, cho dù là ra roi thúc ngựa, cũng phải dùng thời gian hơn mười ngày, bọn họ sao đột nhiên lại chạy tới nơi này?

Thần sắc Đoan Mộc Ly không hề thay đổi, cười nhạt nhìn Tam cô nương, "Tại sao ngươi cho là trên cõi đời này chỉ có một mình ngươi trường sinh bất lão?"

"A......"

Tam cô nương cười lạnh một tiếng, "Đoan Mộc Ly, ta biết ngươi thông minh, nhưng bịa chuyện cũng đừng quá mức, liền dễ dàng lộ ra sơ hở."

"Nói thế nào?" Đoan Mộc Ly trên mặt không thấy chút nào lo lắng, bình tĩnh cười hỏi nàng.

Tam cô nương nhìn hắn từ trên xuống dưới, "Lấy ngoại hình cùng tài cán của ngươi, căn bản không cách nào mai một ở trong đống người này, nếu như trường sinh bất lão, sẽ không đến bây giờ còn chưa bị người khác phát hiện."

Phi Phi kéo kéo Quý Ngữ Hàm, vẻ mặt cổ quái, "Cục than nhỏ, bất kể nàng ta có mục đích gì muốn gả cho Đoan Mộc Ly, nhưng ngược lại nàng ta thật ra rất coi trọng nam nhân của ngươi."

"Đúng vậy, thật là một người dũng cảm lại có trí tưởng tượng." Những người khác cũng phụ họa.

"Còn là một người chán sống." Đoan Mộc Hồng xoa trán.

Nghe lời của bọn họ, trên mặt Tam cô nương lúc hồng lúc xanh, chỉ có thể cứng rắn nghiêm mặt, chờ Đoan Mộc Ly trả lời.

Đoan Mộc Ly cười lắc đầu, "Nếu như hắn cho tới bây giờ chưa từng lộ diện trước mặt người khác?"

Hắn vừa nói vừa đem Dạ Cẩm mới vừa đổi gương mặt kéo qua, "Tam cô nương từng thấy hắn chưa? Hắn là một vị ẩn sĩ, không biết đã sống mấy trăm tuổi."

"......" Dạ Cẩm tạm thời bị kéo tới làm khách mời cứ như vậy thành ẩn sĩ, đứng yên không nói gì.

Tam cô nương nhìn thiếu niên yêu nghiệt chưa bao giờ gặp mặt trước mắt, cười nhạt.

"Ngươi cho rằng tùy tiện kéo tới một người ta sẽ tin sao?"

Đoan Mộc Ly cười cười, không đầu không đuôi cho ra một câu "Không nghĩ tới Tam cô nương xem thường mình như vậy."

"...... Ngươi lại đang nói nhăng nói cuội gì đó!"

"Chúng ta lần này tới, là muốn xông vào địa bàn của ngươi, Tam cô nương nói ta sẽ dẫn một người không dính dáng cùng nhau hành động, hay là thừa nhận Thần Ma cốc của ngươi thật ra thì không có gì nguy hiểm ?"

"Ngươi......"

Tam cô nương bị hắn trách móc không nói được gì, ánh mắt phẫn hận di chuyển qua lại ở giữa Đoan Mộc Ly cùng Dạ Cẩm.

Tạm thời xác định không được thân phận Dạ Cẩm, vẻ mặt Tam cô nương lại lạnh lùng.

"Đoan Mộc Ly, ta đã có đoạn thời gian không đi tìm ngươi, tại sao ngươi còn muốn xông vào địa bàn của ta!"

Cái này bọn họ biết!

Một đám người vô cùng hưng phấn cùng hô to, "Ngươi nói thử xem!"

"......" Quý Ngữ Hàm lần nữa đập mạnh khóc lớn.

Bởi vì bọn họ đột nhiên xuất hiện, Tam cô nương vốn là có chút hoảng hốt, hiện tại chưa có phòng bị lại bị bọn họ đồng thanh kêu to, trong lòng càng loạn hơn.

Theo bản năng, nàng ta kinh ngạc hỏi, "Ngươi biết?"

"Ngươi nói thử xem!" lại cùng hô to......

Khụ, khụ, "Ngươi nói thử xem" đúng là một câu trả lời rất vạn năng.

Chuyện ngoài ý muốn quá nhiều, Tam cô nương có chút hoảng sợ.

Cũng không biết nàng đụng phải cơ quan gì, bức tường phía sau nàng đột nhiên nứt ra, mọi người chỉ thấy bên trong cửa một khoảng màu xanh.

Tam cô nương cười quái dị một tiếng, nhanh chóng đi vào, vách tường cũng theo đó khép lại.

"Đừng đuổi theo." Đoan Mộc Ly gọi lại mấy người bọn Phi Phi.

"Ngươi để cho nàng đi như vậy?"

Tam cô nương lúc gần đi cười hết sức quỷ dị, cứ như vậy để cho nàng ta rời đi, nghĩ như thế nào cũng cảm giác trong lòng không ổn.

Đoan Mộc Ly cười cười, "Đi về." Vừa nói vừa mang theo mọi người đi trở về vị trí trước kia của bọn họ trong gian thạch thất.

Bọn họ mới vừa đi ra, vách tường liền tự động quay lại.

Quý Ngữ Hàm rất kinh ngạc lại gần để xem một chút, cửa tự động xoay tròn?

Đoan Mộc Ly đem Quý Ngữ Hàm ôm trở về trong ngực, luôn luôn cười, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Mọi người nhìn bốn phía, đây quả thật là gian thạch thất dưới tẩm cung, nhưng sao lại xuyên qua tường chính là Thần Ma cốc ?

Đoan Mộc Ly cười giải thích, "Bức tường này chắc là bảo tàng thần bí trong truyền thuyết."

"Bức tường?"

Đoan Mộc Ly không nói gì, đưa tay đẩy đẩy tường mặt, tường vẫn không nhúc nhích, không có dấu hiệu có thể di động.

Lúc mọi người kinh ngạc, hắn giải thích, "Trước kia lúc Dạ Cẩm đẩy tường nhắc tới Tam cô nương, cho nên phía sau tường liền biến thành Thần Ma cốc, nói cách khác, có bức tường này, muốn đi nơi nào cũng có thể."

...... Cửa như ý?

Quý Ngữ Hàm trợn mắt hốc mồm, đây là cánh cửa Doremon lưu lại......

"Thật hay giả?"

Không Không vẻ mặt hưng phấn đứng ở trước bức tường, "Ta muốn đi mua tóc giả!"

"......" Mọi người cũng.

Nhưng chờ hắn đẩy tường, mọi người muốn trực tiếp hôn mê ——

Trước mắt là từng "Đầu người", mà một cô gái tóc ngắn đang chải tóc cho một "Đầu người".

Trước mắt đột nhiên có nhiều như vậy tuấn nam mỹ nữ ăn mặt cổ trang xuất hiện, cô gái ngây dại.

Nhìn thấy quen thuộc cảnh vật, Quý Ngữ Hàm trước hết phục hồi tinh thần lại, khóc ròng đứng ra.

"Cái đó, chúng tôi thuộc phim trường gần đây, tới mua tóc giả."

"......" Cô gái chưa biết hoàn hồn thế nào, tầm mắt dính ở trên người mấy trai đẹp, trong mắt từ từ tỏa ra bong bong phấn hồng, "Phim, phim trường...... Mới, người mới sao? Diễn cái gì?"

Quý Ngữ Hàm nhanh chóng chọn lựa tóc giả, rất muốn rơi lệ trả lời nàng ấy.

"Đúng, người mới, diễn thử... Cuộc sống nơi nào không có động kinh..." Hu hu!

Sửng sốt nửa ngày Không Không rốt cục hoàn hồn , "Đây là hiện đại? Thế nhưng có bán đầu người !"

"..."

Quý Ngữ Hàm khóc lớn, giải thích với cô gái bán hàng suýt hôn mê kia, "Hắn nhập diễn quá sâu, bình thường liền thường xuyên động kinh... Cô tha thứ cho hắn đi!"

Cô gái máy móc gật gật đầu, "Thực là diễn viên chuyên nghiệp a."

"Đúng vậy đúng vậy, người mới thì cần phải cố gắng nhiều mà.” Huh u.

Cuối cùng chọn xong rồi, trên người lại không có tiền, Quý Ngữ Hàm lấy xuống một cây trâm gài tóc, "Này..."

"Không cần không cần! Coi như ta tặng các vị vậy!"

Cô gái liên tục xua tay, trong mắt tràn đầy những trái tim màu hồng nhìn mấy vị soái ca, "Có thể cho tôi xin chữ kí không?"

"... Được ." Quý Ngữ Hàm vội vàng ý bảo bọn họ lại đây kí tên.

Đoan Mộc Ly đi tới trước hết, nhíu mày nhìn mắt bút bi, sau đó dùng tư thế nắm bút lông lấy bút kí tên.

"Nhập diễn quá sâu, nhập diễn quá sâu..." Quý Ngữ Hàm lập tức giải thích với cô gái đang trợn mắt há hốc mồm.

Thật vất vả ép buộc xong rồi, Quý Ngữ Hàm vội vàng đem bọn họ đẩy vào bên trong tường, sau đó chỉ ra ngoài cửa hang, “Nhìn kìa, có đĩa bay!"

Nhưng sức haaxp dẫn của đĩa bay không thể nào hấp dẫn bằng soái ca…. Bạn bán tóc giả vẫn nhìn không chuyển mắt nhìn bọn Đoan Mộc Ly.

Cũng không thể tự dưng biến mất như thế?

Nếu như vậy nói không chừng có thể hù chết người….

Quý Ngữ Hàm đang rối rắm , Đoan Mộc Ly cười nhìn ra ngoài cửa hiệu, “Anh ta bắt đầu cởi áo rồi."

Ở đâu, ở đâu???

Anh ta cũng nhất định là mỹ nam a!

Bạn bán tóc giả lập tức chảy hai hang…. Máu mũi, bị lừa lập tức nhìn về phía ngoài cửa.

Chờ nàng phát hiện ngoài cử không hề có gì, lúc quay đầu lại——

“Người đâu? Soái ca thành đàn đâu?

Bên kia bức tường, Quý Ngữ Hàm đang chảy mồ hôi như suối.

Quả nhiên là cuộc sống động kinh, quay trở về hiện đại cũng phải co giật một cái mới yên mà…..

Lần đầu tiên kiến thức đến hiện đại chân chính, bọn Phi Phi đều thực hưng phấn, "Cục than nhỏ, chúng ta lại trở về một lần."

"Lo chính sự trước đi, " Đoan Mộc Ly cười đến thực thần bí, "Bắt lấy Tam cô nương."

Hả?

Quý Ngữ Hàm hoài nghi nhìn hắn, nụ cười này có vấn đề.

Tuy rằng lão công nhà nàng hình như cũng chưa bao giờ cười như bình thường…. Khụ.

Nhưng mà lần này, thật sự nụ cười lần này có vấn đề cực lớn.

Cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, Quý Ngữ Hàm không hỏi nhiều, chỉ tò mò theo dõi hắn.

Hiện tại mọi người đx biết vì sao vừa rồi hắn không vội mà truy bắt Tam cô nương .

Chỉ càn có bức tường này, mặc cho Tam cô nương trốn đến đâu, đều có thể không tốn chút công sức nào đã bắt được nàng ta.

Tam cô nương võ công rất cao, cho nên mọi người đều vung tay chân làm nóng gân cốt, làm chuẩn bị.

"Các ngươi đều đứng ở chỗ này, đừng đi vào." Đoan Mộc Ly cười nhìn bọn họ.

"Nhiều người luôn có thể nhiều giúp đỡ."

Phi Phi lườm hắn một cái, "Ngươi sợ chúng ta liên lụy ngươi?"

"Không phải."

Đoan Mộc Ly cười nói, "Thần ma cốc nguy hiểm nhiều lắm, ta đi vào một mình trước, nếu có gì nguy cấp , các ngươi cũng có thể tiếp ứng nhanh một chút."

Mọi người đều cảm thấy lời này có chút đạo lý, chỉ có Quý Ngữ Hàm vẫn thực hoài nghi.

Đây không giống như phong cách từ trước đến nay của Đoan Mộc Ly a...

Hơn nữa cho dù là thật sự có nguy hiểm không biết, hắn cũng nhất định sẽ mang theo nàng mới đúng, sao bây giờ lại bảo nàng ở ở lại tại chỗ cùng những người khác?

Đoan Mộc Ly cười hôn nàng một chút, sau đó tâm tình khá tốt hướng về phía tường nói, "Đi tìm Tam cô nương."

Chờ khi vách tường lại bị đẩy ra, trước mắt mọi người lại là một mảnh xanh mát.

Lúc này khoảng cách gần, bọn họ thấy rõ .

Đó là một loại màu xanh giống như một loại dây gì đó, bò đầy vách tường cùng mặt đất, còn từ trên trần rũ xuống vài nhánh, ánh toàn bộ phòng đều màu xanh sâu kín .

Đối với thực vật tinh thong một cách lạ thường, Mặc Kì Thụy biến sắc, bọn Thanh Long đã kinh ngạc mở miệng trước, "Chủ..."

Đoan Mộc Ly không quay đầu, chỉ phất tay áo về hướng bọn Thanh Long.

Lập tức hiểu ý, bọn Thanh Long lập tức câm miệng, còn liên thủ đem Mặc Kì Thụy đang định mở miệng điểm á huyệt.

Quả nhiên có vấn đề nha... Quý Ngữ Hàm càng thêm tin tưởng phán đoán của mình.

Tam cô nương an vị trên một chiếc ghế có dây màu xanh quấn chằng chịt, thấy Đoan Mộc Ly bước vào, sắc mặt cổ quái thay đổi vài lần.

Trước mắt có dây màu xanh ngăn cản tầm mắt, Đoan Mộc vung tay trực tiếp cắt đứt chúng nó.

Quý Ngữ Hàm nhanh chóng chọn lựa tóc giả, rất muốn khóc trả lời nàng.

"Đúng, là người mới, vở kịch tên là...... Cuộc sống nơi nào không động kinh......" Ô!

Sửng sốt nửa ngày Không Không rốt cục hồi thần, "Đây chính là hiện đại? Cho nên có bán đầu người !"

"......"

Quý Ngữ Hàm khóc lớn, đối với cô gái bán hàng đã sắp bất tỉnh giải thích, "Hắn nhập vai quá mức, bình thường liền thường động kinh...... Ngươi tha thứ cho hắn đi!"

Cô gái bán hàng máy móc gật đầu, "Thật là diễn viên kinh nghiệm."

"Đúng vậy a Đúng vậy a, người mới chính là phải cố gắng nhiều hơn." Ô.

Cuối cùng cũng chọn xong, trên người vừa không có tiền, Quý Ngữ Hàm rút ra một cây trâm gài tóc, "Cái này......"

"Không cần, không cần! Coi như là ta tặng cho các ngươi!"

Cô gái bán hàng liên tiếp xua tay, mặt tràn đầy bong bong phấn hồng nhìn mấy trai đẹp, "Có thể trước hết để cho bọn họ ký tên cho ta được không?"

"...... được." Quý Ngữ Hàm vội vàng, ý bảo bọn họ chạy tới ký tên.

Đoan Mộc Ly trước tiên đi tới, cau mày liếc nhìn bút Mark, sau đó dùng tư thế cầm bút lông ký tên.

"Nhập vai quá sâu, nhập vai quá sâu......" Quý Ngữ Hàm lập tức đối với cô gái bán hàng trợn mắt hốc mồm giải thích.

Thật vất vả ký tên nhiều lần xong, Quý Ngữ Hàm vội vàng đem bọn họ đẩy trở về tường, sau đó chỉ ra ngoài cửa hàng, "Nhìn kìa, đĩa bay!"

Mị lực đĩa bay không lớn bằng trai đẹp...... cô gái bán hàng vẫn như cũ không chớp mắt nhìn mấy người bọn Đoan Mộc Ly.

Cũng không thể cứ như vậy biến mất?

Đoán chừng là muốn đem người khác hù chết......

Quý Ngữ Hàm đang băn khoăn, Đoan Mộc Ly cười nhìn về phía ngoài cửa hàng, rất bình tĩnh nói, "Thì ra là anh ta đã bắt đầu lõa thể chạy."

Nơi nào nơi nào?

Mĩ nam ca ca nhất định là mĩ nam!

Cô gái bán hàng không chịu thua kém khiến cho hai đường máu mũi chảy ra, lập tức bị lừa nhìn về phía ngoài cửa.

Chờ nàng phát hiện ngoài cửa không có gì, thời điểm quay đầu trở lại ——

Người đâu? Đoàn mĩ nam đẹp trai đâu?

Phía bên kia tường, Quý Ngữ Hàm đang mồ hôi như thác nước.

Quả nhiên là cuộc sống động kinh, trở về hiện đại cũng cần rút ra một cái......

Lần đầu tiên thấy được hiện đại chân chính, mấy người bọn Phi Phi cũng rất hưng phấn, "cục than nhỏ, chúng ta trở về một lần nữa."

"Trước chánh sự bận rộn, " Đoan Mộc Ly cười đến rất thần bí, "Đem Tam cô nương bắt được rồi hãy nói."

Di?

Quý Ngữ Hàm hoài nghi nhìn hắn, cười đến có vấn đề.

Mặc dù lão công nhà nàng cũng không có thế nào cười quá bình thường...... Khụ, khụ.

Nhưng mà lần này, thật đúng là loại phương pháp cười có vấn đề lớn.

Cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì, Quý Ngữ Hàm không hỏi nhiều, chẳng qua là tò mò theo dõi hắn.

Hiện tại mọi người biết hắn tại sao trước đó không vội đuổi theo Tam cô nương.

Có bức tường này, mặc cho Tam cô nương trốn ở nơi nào, cũng có thể không tốn sức tìm được nàng.

Tam cô nương võ công rất cao, cho nên tất cả mọi người hoạt động gân cốt một chút, chuẩn bị.

"Các ngươi cũng đứng ở chỗ này, đừng đi vào." Đoan Mộc Ly cười nhìn bọn họ.

"Nhiều người luôn có thể nhiều trợ thủ."

Phi Phi lườm hắn một cái, "Ngươi sợ chúng ta liên lụy ngươi?"

"Không phải."

Đoan Mộc Ly cười nói, "Thần Ma cốc nguy hiểm quá nhiều, ta trước một mình đi vào, vạn nhất có nguy cấp gì, các ngươi cũng có thể tiếp ứng tốt hơn."

Tất cả mọi người cảm thấy lời này có chút đạo lý, chỉ có Quý Ngữ Hàm rất hoài nghi.

Này, không giống như phong cách nhất quán của Đoan Mộc Ly......

Hơn nữa, coi như thật sự không biết có nguy hiểm hay không, hắn cũng nhất định sẽ mang theo nàng mới đúng, sao hiện tại lại bảo nàng cùng những người khác ở lại chỗ này?

Đoan Mộc Ly cười hôn nàng một cái, sau đó tâm tình tương đối tốt hơn hướng về phía tường nói, "Đi tìm Tam cô nương."

Chờ vách tường lần nữa bị đẩy ra, trước mắt mọi người lại là một khoảng màu xanh.

Lúc này khoảng cách rất gần, bọn họ thấy rõ.

Đó là một bức màn màu xanh do cây leo bò đầy vách tường cùng mặt đất, còn từ trên đỉnh rũ xuống mấy cái, khiến cả gian phòng đều là màu xanh xa thẳm.

Mặc Kỳ Thụy đối với thực vật kỳ lạ tinh thông nhất, vẻ mặt liền biến sắc, mấy người bọnThanh Long đã trước tiên kinh ngạc mở miệng, "Chủ......"

Đoan Mộc Ly không có quay đầu lại, chẳng qua là hướng tới mấy người Thanh Long xua tay áo một cái.

Lập tức hiểu ý, bọn Thanh Long im miệng, còn liên thủ đem định mở miệng nói chuyện giúp Mặc Kỳ Thụy đang bị á huyệt.

Quả nhiên có vấn đề nha...... Quý Ngữ Hàm càng thêm tin chắc phỏng đoán của mình.

Tam cô nương đang an vị trên ghế ở sau một bức màn màu xanh nhìn thấy Đoan Mộc Ly bước vào, sắc mặt cổ quái thay đổi mấy lần.

Trước mắt có bức màn ngăn trở tầm mắt, Đoan Mộc Ly định trực tiếp lấy tay kéo đứt chúng.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận