Hoàng Thượng Không Thể Ăn Ta - Chương 116: Làm sơn tặc cũng không dễ dàng
Chương trước- Chương 1: Bi kịch lần đầu tiên gặp mặt
- Chương 2: Ăn quả táo cũng có thể gây tai nạn chết người
- Chương 3: Dĩ nhiên là Hoàng Thượng!
- Chương 4: Trông ngươi có vẻ ăn rất ngon
- Chương 5: Vào ở tẩm cung của Hoàng Thượng
- Chương 6: Bị lừa cùng giường
- Chương 7: Cấm địa bí mật của hoàng cung
- Chương 8: Nam nhân mặt lạnh như khối băng
- Chương 9: Biến thành vật sở hữu của hắn
- Chương 10: Đi tham quan lâm triều
- Chương 11: Đậu hủ... Chính là bị ăn như vậy
- Chương 12: Con trai của Hoàng Thượng
- Chương 13: Khối băng đại gia khó hầu hạ
- Chương 14: Các ngươi có quan hệ thân mật sao?
- Chương 15: Nàng giống như đột nhiên biến thành bảo bối
- Chương 16: Mọi người ai ai cũng nham hiểm
- Chương 17: Vương gia thần bí Phong gian quốc
- Chương 18: Giống như có người đang ghen?
- Chương 19: Lãng mạn.....Dưới ánh trăng?
- Chương 20: Nhịp tim ái muội
- Chương 21: Vương gia khối băng ghen
- Chương 22: Bị bắt xem nửa thân trần của mỹ nam
- Chương 23: Lần đầu tiên ôm nhau mà ngủ
- Chương 24: Chạy ra khỏi hoàng cung
- Chương 25: Bị bắt hiến vũ
- Chương 26: Đêm nay liền lưu lại thị tẩm đi
- Chương 27: Con của nàng và Hoàng Thượng
- Chương 28: Cấm địa của Hoàng gia
- Chương 29: "Bồi" hoàng thượng lâm triều
- Chương 30: Vì nữ nhân mà đập đầu vào tường
- Chương 31: Như vậy cho nên coi như đã gả!
- Chương 32: Tập tranh bí mật của hoàng thượng
- Chương 33: Cuộc hành trình trốn cung náo nhiệt
- Chương 34: Vậy lấy thân báo đáp đi
- Chương 35: Rốt cục... Bị ăn
- Chương 36: Sau đêm động phòng hoa chúc
- Chương 37: Cải trang vi hành
- Chương 38: Ba nam nhân... Diễn trò luận võ
- Chương 39: Thật là may mắn
- Chương 40: Cứu vớt võ lâm
- Chương 41: Minh chủ võ lâm
- Chương 42: Vào cung hành thích
- Chương 43: Cục than nhỏ, ta hận ngươi
- Chương 44: Hoàng huynh yêu nghiệt
- Chương 45: Hồ ly tinh vô tội
- Chương 46: Nàng muốn nhìn yêu nghiệt
- Chương 47: Kế hoạch ám sát
- Chương 48: Bị hoàng huynh yêu nghiệt bắt đi
- Chương 49: Ngày ngày ở cùng yêu nghiệt
- Chương 50: Khác thường...... Là bởi vì động tâm
- Chương 51: Đều bởi vì yêu
- Chương 52: Người thần bí
- Chương 53: Nàng thành anh hùng
- Chương 54: Nam nhân thay lòng
- Chương 55: "Chết mà sống lại"
- Chương 56: Nàng thành thực vật trân quý cần bảo vệ
- Chương 57: Có người muốn giết nàng
- Chương 58: Đại hỗn chiến bi kịch..... và hài kịch
- Chương 59: Ăn cái đó...... Là có nguy hiểm
- Chương 60: Không phải họa sẽ là phúc
- Chương 61: Ngươi có thể ước gì được nấy sao?
- Chương 62: "Thuộc hạ" phách lối
- Chương 63: Vĩnh viễn trung thành
- Chương 64: Nam nhân là tiểu tam
- Chương 65: Mĩ thiếu niên
- Chương 66: Diệt nước Tề loan
- Chương 67: Hình như có gian tình?
- Chương 68: Gặp phải âm mưu, không cần lo lắng
- Chương 69: Hai người cùng lúc tìm nàng ước hẹn
- Chương 70: Ngươi là nữ nhân tốt
- Chương 71: Lại làm bộ thâm tình với nàng
- Chương 72: Sau này hãy làm bạn với ta đi
- Chương 73: Tiểu tử khả ái
- Chương 74: Rời cung đi hẹn hò
- Chương 75: Cùng tình địch
- Chương 76: Chuyện cũ lại cháy tiếp
- Chương 77: Vô cùng náo nhiệt đi bắt kẻ thông dâm
- Chương 78: Giỏi cho gian tình trắng trợn táo bạo kia
- Chương 79: Chuyện khi làm mẹ kế
- Chương 80: Hắn có nữ nhân khác!
- Chương 81: Tức giận, bỏ hoàng thượng rời cung trốn đi
- Chương 82: Đi thôi, bỏ trốn thôi!
- Chương 83: Cho nên nàng ở cùng nam nhân khác
- Chương 84: Có nàng, có thiên hạ
- Chương 85: Không phải là tình nhân cũ?
- Chương 86: Thử nghiệm hiệu quả xuân dược...... Khóc
- Chương 87: Khích bác quan hệ bốn nước
- Chương 88: Muốn giang sơn hay muốn mỹ nhân?
- Chương 89: Thú tội và hãm hại
- Chương 90: Nàng có tin vui!
- Chương 91: Tiểu Trong Suốt biến thân
- Chương 92: Tiểu trong suốt nóng nảy
- Chương 93: Nàng nói chuyện thực chọc người tức giận sao?
- Chương 94: Đây mới là xảo quyệt
- Chương 95: Vấn đề dưỡng thai
- Chương 96: Mục đích đám cưới
- Chương 97: Tình cũ có thể quên hay không?
- Chương 98: "Lấy đức thu phục người" thật quá mạnh mẽ!
- Chương 99: Ta đập đầu vào tường đây, ngươi có để cho người sống hay không!
- Chương 100: Tiếp tục"Lấy đức thu phục người"
- Chương 101: Võ công là mây trôi, thông minh quan trọng nhất!
- Chương 102: Cơm nước xong, chúng ta đào tẩm cung lên
- Chương 103: Ngươi rời cung, vậy ai đi xem mặt?
- Chương 104: Tổ chức thành đoàn thể rời cung đi du lịch
- Chương 105: Đập đầu vào tường xong, tới đây bắt đầu làm việc
- Chương 106: Hình như ta là nữ !
- Chương 107: Các ngươi cùng lõa thể chạy qua !
- Chương 108: Người tốt không đấu cùng phúc hắc!
- Chương 109: Bí mật ngoài ý muốn
- Chương 110: Thắng lợi tất nhiên là thuộc về phúc hắc
- Chương 111: Đoan Mộc Ly khi còn bé
- Chương 112: Hai đứa nhỏ vô tư
- Chương 113: Trên đường đi, bị trêu đùa
- Chương 114: Bi kịch luôn là bọn họ
- Chương 115: Mùa đông ấm áp
- Chương 116: Làm sơn tặc cũng không dễ dàng
- Chương 117: Câu dẫn là một kỹ thuật sống
- Chương 118: "Yêu tinh" cũng muốn quốc tế hóa
- Chương 119: Thần tiên rất tuấn tú
- Chương 120: Lịch sử các thần tiên
- Chương 121: Nàng và Tiên đế... Hình như rất sâu xa
- Chương 122: Thần tiên cũng sợ phúc hắc
- Chương 123: Kỳ thực thần tiên không dễ bán
- Chương 124: Bán thân cho chính nương tử của mình
- Chương 125: Kỳ thực mọi người đều rất hạnh phúc
- Chương 126: Ngoại truyện hiện đại: Chuyến đi động kinh
- Chương 127: Ngoại truyện hiện đại: Kỳ thật là đi báo thù
- Chương 128: Ngoại truyện hiện đại: Dân chúng hiện đại chịu khổ rồi
- Chương 129: Ngoại truyện hiện đại: Bọn họ nổi tiếng
- Chương 130: Ngoại truyện hiện đại: Dạ Cẩm
- Chương 131: Ngoại truyện hiện đại: Trời sinh một đôi
- Chương 132: Cửa thời không biến mất
- Chương 133: Tiểu đội động kinh "Kiểm tra cuối kỳ "
- Chương 134: Đào hố chôn nàng ta đi
- Chương 135: Người tình cũ thần bí
- Chương 136: Giả trang nữ nhân là kỹ thuật sống
- Chương 137: Phải bình tĩnh thổ lộ
- Chương 138: Ngoại truyện Tiểu Dật: Nương tử tương lai
- Chương 139: Hồi ký của Quả Quả
- Chương 140: Hồi ký của Quả Quả: Ô, không nên ăn nàng!
- Chương 141: Hồi ký của Quả Quả: Từ từ tình yêu sẽ đến
- Chương 142: Sắc tâm mênh mông, Sắc đảm quá thiếu
- Chương 143: Ai là người động kinh nhất
- Chương 144: Giấy hưu thư cho ai
- Chương 145: Rốt cục cũng tìm được cơ hội báo thù!
- Chương 146: Nàng dám không chịu trách nhiệm với ta?!
- Chương 147: Ta dự định sờ chết hắn!
- Chương 148: Thật mạnh mẽ, tự học thành tài!
- Chương 149: Đây là trả thù!
- Chương 150: Ta muốn sờ sờ hắn
- Chương 151: Thiên hạ ai không động kinh
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Hoàng Thượng Không Thể Ăn Ta
Chương 116: Làm sơn tặc cũng không dễ dàng
Trong lòng tràn đầy không hiểu, băn khoăn đi về phía hố sâu đã bị che giấu.
Nàng sắp đến bên bờ hố, mọi người nhìn thấy Đoan Mộc Ly không có ý định gọi lại, thì bắt đầu khẩn trương.
"Dừng!" Phi Phi cùng Mặc Kỳ Thụy cùng kêu lên gọi dừng.
"Đoan Mộc Ly, đây cũng không phải là nói giỡn, Cục than nhỏ hiện tại không có một chút võ công nào, càng đừng nói hiện tại nàng đang mang thai, cho dù là bình thường, té xuống như vậy cũng sẽ bị thương!"
Đoan Mộc Ly cười cười, "Ta biết, ta cũng sẽ không để cho Quả Quả bị thương."
"Khụ, khụ, không có gì, các ngươi không cần lo lắng."
Quý Ngữ Hàm vừa nói vừa bước nhanh từ phía trên hố sâu đi tới.
Di?
Nàng còn tưởng rằng Đoan Mộc Ly sẽ dùng nội lực nâng nàng từ xa, không nghĩ tới dưới bàn chân đạp sẽ là đất bằng.
Phía dưới không phải là hố sao?
Lúc mọi người kinh ngạc đến ngây người, Đoan Mộc Ly cười đứng dậy, đi tới sau người của Quý Ngữ Hàm ôm nàng.
"Hiện tại các ngươi tin rồi chứ?"
"Làm sao có thể?"
Đoan Mộc Ly cũng chưa đi đến hiện đại, cho dù hắn thông minh, cũng không thể có chuyện ma thuật tinh diệu không thầy mà tự thông được, cái này quá không thuộc về khoa học trái đất rồi?
Phi Phi không tin lao tới, mở ra cỏ tranh phía trên đang đắp ——
Cái hố vẫn còn.
Quý Ngữ Hàm cũng ngây ngẩn cả người.
Nàng mới vừa rồi rõ ràng có cảm giác chân đạp lên đất thật!
Mắt thấy mọi người đều bị hù dọa, Đoan Mộc Ly ôm nàng trở về nhà gỗ, cho đến khi xác định người khác không nghe được bọn họ nói chuyện, mới mở miệng giải thích.
"Tiểu Quả Quả, ban nãy ta có đặt tấm ván ở trên miệng hố."
Nếu không hắn sao có thể để cho Quả Quả mạo hiểm.
"Nhưng lúc Phi Phi vén cỏ tranh lên......"
Đoan Mộc Ly bình tĩnh, "lúc ta đến ôm nàng, thuận tay đem tấm ván đánh nát."
"......"
Cho nên mảnh vụn tấm gỗ liền rơi xuống đáy hố, những người khác không phát hiện được ?
Quý Ngữ Hàm đập mạnh khóc lớn, "Chàng thật sự có thể gạt người!"
"Tiểu Quả Quả, " Đoan Mộc Ly thân mật ôm nàng, hôn nàng một cái, "Ta sẽ không gạt nàng."
"......" Hu hu, nàng biết, nếu không ngày ngày thật sự sẽ là bi kịch.
——— ——————
Chuyện hố sâu chẳng những không thể làm cho Đoan Mộc Ly"Hiện nguyên hình", ngược lại để cho Phi Phi thất bại không ít, thật sự là thất bại hoàn toàn.(chia buồn cùng Phi ca, thành công thì ít mà thất bại thì nhiều)
Nhưng mà......
Một người khi đã xác định mình có thể trường sinh bất lão, căn bản cũng không có khái niệm thời gian.
Cho nên niềm tin báo thù của mấy người bọn Phi Phi hết sức kiên định, đã quyết định chủ ý, cho dù có cố gắng một trăm năm, cũng nhất định phải vạch trần bộ mặt thật sự của Đoan Mộc Ly, lại giúp mình báo thù rửa hận!
Thỏa thuận đã xong, bọn họ lại có chủ ý mới ——
Giả làm sơn tặc.
Nghe rất đơn giản, chỉ là kế hoạch này vẫn rất có chất lượng kỹ thuật.
Ít nhất không để cho Đoan Mộc Ly nhận ra, đây mới chính là vấn đề khó khăn không nhỏ.
Cho nên bọn họ tốn thời gian mấy ngày thay đổi thói quen khẩu âm cùng nói chuyện, còn phái người đi ra ngoài mua mấy bộ y phục và bông vải.
Mua bông vải làm cái gì?
Dĩ nhiên là nhét vào trong quần áo, thay đổi hình thể...... Bọn họ vì ứng phó với Đoan Mộc Ly, thật đúng là rất nỗ lực.
Vào lúc giả trang, thì những ý kiến khác nhau xuất hiện.
Không Không tức giận mà đem một đống bông vải ném xuống, "Tại sao ta phải giả dạng làm bụng lớn như vậy! Quá khó coi !"
Chiều rộng của Phi Phi lại thêm một nửa bả vai so với bình thường, vỗ vỗ hắn, "Bụng lớn thì có sao đâu, nếu như không đánh ngã Đoan Mộc Ly, sau này đầu chúng ta sẽ lớn."
Không Không bất mãn, "Đầu lớn không phải là có vẻ thông minh hơn sao?"
"......" -_-|||
Mặc Kỳ Thụy lạnh buốt khuyên Phi Phi, "Không cần nói với hắn, đầu hắn đã lớn."
"Thật sao?" Không Không còn sờ sờ đầu.
"...... Điên rồi! đừng dài dòng, mau đổi!" Mọi người đồng nhất quát hắn.
Chờ Không Không cuối cùng đem một đống bông vải nhét vào trong quần áo ngụy trang bụng lớn, mọi người kiểm tra lẫn nhau một lần, khiêng mấy đại đao mới mua đem ra cửa.
Quý Ngữ Hàm cùng Đoan Mộc Ly đang ngồi chồm hổm nghiên cứu dấu chân kỳ quái trong tuyết đến tột cùng là dã thú gì, đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm.
Ngẩng đầu lên, bọn họ thấy một đám người bịt mặt bộ dáng sơn tặc.
"......" Khóe miệng Quý Ngữ Hàm co quắp địa nhìn thân hình "Khôi ngô" của bọn họ.
Kéo tay áo Đoan Mộc Ly, nàng nhỏ giọng nhắc nhở, "Trị an không tốt...... Chàng xem những sơn tặc này cũng mập như vậy, nhất định là đánh cướp quá nhiều, ăn được quá no."
Đoan Mộc Ly giương mắt nhìn bọn họ, sau đó cười cười, "Cũng có thể bọn họ là dựa vào săn thú mà sống, ăn nhiều heo rừng."
Quý Ngữ Hàm hết sức mờ mịt, "Tại sao nhất định là ăn heo rừng?"
Trên núi, con mồi rõ ràng có rất nhiều mà.
Đoan Mộc Ly quay đầu, hướng về phía nàng cười ôn hòa, "Tiểu Quả Quả, không phải là nàng nói cho ta biết ‘ ăn gì bổ nấy’ sao."
"...... Vậy ăn heo rừng....." Quý Ngữ Hàm khóe miệng co quắp.
"Bổ não heo." Đoan Mộc Ly hết sức bình tĩnh tuyên bố đáp án.
"......" Từ khi ra sân đến giờ, mấy người bọn Phi Phi còn chưa có cơ hội mở miệng suýt nữa té xuống.
Quý Ngữ Hàm trên mặt mang hai hàng lệ nóng, "Tại sao nói như vậy?"
Đoan Mộc Ly nâng cằm nhìn về phía một đám người bịt mặt, hình như đang suy tư, "Bọn họ nhìn rất đần."
"...... Bọn họ còn chưa lên tiếng mà......" Quý Ngữ Hàm khóc lớn.
Đoan Mộc Ly rất "Khoan dung" lắc đầu, trong ánh mắt khi nhìn người bịt mặt tràn đầy thương hại, "Người quá ngu ngốc, không cần lên tiếng cũng nhìn ra được."
"Phốc ——"
Một trong những người bịt mặt hộc máu ngã xuống đất.
Cố chịu đựng!
Những người khác đem hắn đở dậy, mắt ngậm lệ nóng, chúng ta không thể cứ bị hắn đánh bại như vậy!
Nâng lại ý chí chiến đấu, người bịt mặt A quyết định coi thường Đoan Mộc Ly, hướng về phía Quý Ngữ Hàm mở miệng.
"Ôi ~ đây là đâu mà có tiểu mỹ nhân!"
"......" Vẻ mặt Quý Ngữ Hàm từ kinh ngạc đến kích động.
"Hái hoa tặc!" Quý Ngữ Hàm chấn phấn, "Ta rốt cục thấy hái hoa tặc thật !"
"......" Cả người người bịt mặt co giật mạnh một cái.
Quý Ngữ Hàm vẫn còn đang hăng hái bừng bừng, "Các ngươi là một sơn trại ? Trong sơn trại có nữ tặc không?"
"......" Tiếp tục co giật.
Chỉ là câu hỏi này có trả lời được không, trong sơn trại cũng có nữ tặc?
Một đám người cũng không biết vấn đề này, bất quá trong Khiếu Thiên bảo của Phi Phi có nữ sát thủ.
Cho nên mọi người gật đầu, "Có!"
"Thật tốt quá!"
Quý Ngữ Hàm kích động đến kéo tay áo của Đoan Mộc Ly, "Này, vừa đúng có mĩ nam, nữ sơn tặc nhất định sẽ thích, các ngươi đem hai chúng ta cùng nhau bắt lên núi đi!"
Đoan Mộc Ly bật cười, "Tiểu Quả Quả, nàng muốn đến sơn trại dạo à?"
"Đúng vậy, " Quý Ngữ Hàm kích động, "Lúc ta vừa mới lên nhà trẻ, lý tưởng cuộc sống của ta chính là làm Sơn Đại Vương."
"......" Mọi người co giật tập thể.
Chí hướng này quá cao xa rồi......
Chỉ có Đoan Mộc Ly vẫn còn rất hăng hái hỏi nàng, "Tại sao?"
"Như vậy ta mà có thể gọi thủ hạ lâu la đem giáo viên bắt về, ta cũng không cần đến nhà trẻ nữa."
". . . . . ."
Người bịt mặt cũng muốn vỗ trán, bọn họ còn đang nghi ngờ sao nàng còn chưa bị Đoan Mộc Ly kích thích đến điên, thì ra là khi nàng còn bé đã là một đứa nhỏ bị động kinh, nên đã có kinh nghiệm ~
Dừng một chút!
Bọn họ ngụy trang nửa ngày, không phải là tới nghe Quý Ngữ Hàm kể về chuyện động kinh hồi xưa .
Bọn họ hiện tại gánh vác trọng trách lớn—— Là làm hái hoa tặc!
Người bịt mặt A hung tợn mở miệng, "Trên núi không cần nam nhân, chỉ cần mỹ nhân!"
"A. . . . . ." Quý Ngữ Hàm ra vẻ nuối tiếc, "Vậy ta không đi."
". . . . . ."
Người bịt mặt lại một trận khí huyết cuồn cuộn, "Chúng ta không phải tới mời ngươi, là tới cướp ngươi!"
Vừa nói đại đao sáng ngời, " Không ngoan ngoãn đi theo chúng ta, đừng trách chúng ta không khách sáo!"
Đoan Mộc Ly nhìn đao của bọn họ, nhíu mày.
"Quả Quả, ta mới vừa phát hiện đao của bọn họ dung, soi còn rõ hơn cả gương đồng."
Quý Ngữ Hàm nhìn một chút, "Đúng nha, nhưng mà ở hiện đại gương soi rõ hơn, chờ chúng ta trở về hiện đại, mua nhiều gương một chút đem về đây."
"Được." Đoan Mộc Ly cười, hôn nàng.
". . . . . ." Người bịt mặt muốn hôn mê.
"Hai người các ngươi rốt cuộc có nghe thấy chúng ta nói gì không! Lập tức đứng lên đi theo chúng ta, nếu không chúng ta sẽ chém người!"
Quý Ngữ Hàm nghi ngờ nhìn chung quanh một chút, "Mấy người Phi Phi cũng không ở đây. . . . . . Làm sao bây giờ?"
"Yên tâm đi."
Đoan Mộc Ly bình tĩnh ôm nàng, "Coi như võ công của ta mất hết, cũng nhất định sẽ bảo vệ nàng chu toàn ."
". . . . . ." Quý Ngữ Hàm co giật nhẹ.
Sau đó nàng phối hợp, "Nhưng chàng không biết võ công, nhất định sẽ bị thương đó."
"Chỉ cần còn một hơi thở, Mặc Kỳ Thụy sẽ đem ta cứu sống ."
Vốn là vẫn đang cười, Đoan Mộc Ly đột nhiên nhíu mi, "Chỉ là ta có thể phải hôn mê một đoạn thời gian, có chuyện rất quan trọng,. . . . . ."
Người bịt mặt nhìn không chịu nổi , giơ lên đại đao, làm bộ sắp chém xuống .
Đoan Mộc Ly"Không sợ gian nguy" , ngữ tốc thật nhanh tiếp tục giao phó, "Ăn U Minh quả sẽ ——"
". . . . . ." Tất cả người bịt mặt giật mình, không phải là ăn có thể trường sinh bất lão sao? Chẳng lẽ còn có truyền thuyết khác?
Sửng sốt, đao cũng không chém xuống.
Chỉ có một người bịt mặt bụng bự tay run lên, một đao đâm vào thân thể Đoan Mộc Ly, Trường Đao đâm thủng xuyên qua người hắn.
"Trời ơi! Không Không ngươi điên rồi!" Phi Phi mắng to một câu.
Mặc Kỳ Thụy nhanh chóng chạy qua, muốn"Cấp cứu" cho Đoan Mộc Ly.
"Ta không phải muốn chém xuống!"
Không Không cũng muốn điên rồi, "Sư phụ, đồ nhi bất hiếu a ——"
"Biết là tốt rồi."
Đoan Mộc Ly như sắp ngất đi bình tĩnh cười một tiếng, đem đao từ dưới nách xuyên qua rút ra, ném đi sau đó cười đứng lên.
" Lòng hăng hái của mấy người các ngươi không tệ."
"Ngươi ngươi ngươi. . . . . ."
Phát hiện hắn một chút cũng không bị thương, mọi người mới phát hiện lại bị lừa.
"Làm sao có thể!"
Không Không tức giận mà đem bụng giả lấy ra, ném vào trong tuyết, "Chúng ta lần này đã ngụy trang rất nhiều!"
". . . . . ." Khóe miệng Quý Ngữ Hàm co quắp nhìn đống bông vải, tất cả mọi người thật có sáng kiến.
Đoan Mộc Ly cười một tiếng, "Trên người các ngươi dính sợi bông , hơn nữa lần sau nếu có ngụy trang, đừng cùng nhau hành động, nếu không nhân số nhiều rất dễ nhìn ra sơ hở."
Nói đúng quá đi. . . . . .
Dừng! Cái gì nói đúng, hắn là đang dạy dỗ bọn họ sao!
Phi Phi nổi giận, " Như vậy, ngươi mới vừa nói ‘ bổ não heo’ chính là đang nói chúng ta đần!"
Đoan Mộc Ly mỉm cười, "Ngươi nói thử xem?"
". . . . . ." Bọn họ nói muốn đem hắn treo ngược lên đánh!
Một đám người bi phẫn đập cây.
Cho nên lại thất bại, còn bị mắng một trận!
Quý Ngữ Hàm đồng tình nhìn bọn họ, "Hay buông tay đi, đừng nghĩ đến báo thù."
"Không được!" Không Không nắm quyền, "Cơm có thể không ăn, thù không thể không báo!"
"Khụ, khụ, trưa nay ta làm sườn xào chua ngọt."
"Lúc nào thì ăn cơm?" Không Không lập tức thay đổi biểu tình, vội hỏi.
". . . . . . Ngươi không có tiền đồ!" Mọi người đem hắn đạp bay.
"Nàng làm sườn xào chua ngọt ăn rất ngon mà. . . . . . A!"
Bị đạp đến nơi xa Không Không đột nhiên phát ra một tiếng kêu ngắn ngủi sợ hãi.
Chuyện gì?
Mọi người đều cả kinh, vội vàng chạy tới.
Chờ bọn họ đến bên người Không Không——
"Điên àh! Một con hồ ly cũng đáng giá để ngươi sợ hãi kêu lên! Có phải là nam nhân hay không!" Mọi người nhịn không được mắng hắn.
Nàng sắp đến bên bờ hố, mọi người nhìn thấy Đoan Mộc Ly không có ý định gọi lại, thì bắt đầu khẩn trương.
"Dừng!" Phi Phi cùng Mặc Kỳ Thụy cùng kêu lên gọi dừng.
"Đoan Mộc Ly, đây cũng không phải là nói giỡn, Cục than nhỏ hiện tại không có một chút võ công nào, càng đừng nói hiện tại nàng đang mang thai, cho dù là bình thường, té xuống như vậy cũng sẽ bị thương!"
Đoan Mộc Ly cười cười, "Ta biết, ta cũng sẽ không để cho Quả Quả bị thương."
"Khụ, khụ, không có gì, các ngươi không cần lo lắng."
Quý Ngữ Hàm vừa nói vừa bước nhanh từ phía trên hố sâu đi tới.
Di?
Nàng còn tưởng rằng Đoan Mộc Ly sẽ dùng nội lực nâng nàng từ xa, không nghĩ tới dưới bàn chân đạp sẽ là đất bằng.
Phía dưới không phải là hố sao?
Lúc mọi người kinh ngạc đến ngây người, Đoan Mộc Ly cười đứng dậy, đi tới sau người của Quý Ngữ Hàm ôm nàng.
"Hiện tại các ngươi tin rồi chứ?"
"Làm sao có thể?"
Đoan Mộc Ly cũng chưa đi đến hiện đại, cho dù hắn thông minh, cũng không thể có chuyện ma thuật tinh diệu không thầy mà tự thông được, cái này quá không thuộc về khoa học trái đất rồi?
Phi Phi không tin lao tới, mở ra cỏ tranh phía trên đang đắp ——
Cái hố vẫn còn.
Quý Ngữ Hàm cũng ngây ngẩn cả người.
Nàng mới vừa rồi rõ ràng có cảm giác chân đạp lên đất thật!
Mắt thấy mọi người đều bị hù dọa, Đoan Mộc Ly ôm nàng trở về nhà gỗ, cho đến khi xác định người khác không nghe được bọn họ nói chuyện, mới mở miệng giải thích.
"Tiểu Quả Quả, ban nãy ta có đặt tấm ván ở trên miệng hố."
Nếu không hắn sao có thể để cho Quả Quả mạo hiểm.
"Nhưng lúc Phi Phi vén cỏ tranh lên......"
Đoan Mộc Ly bình tĩnh, "lúc ta đến ôm nàng, thuận tay đem tấm ván đánh nát."
"......"
Cho nên mảnh vụn tấm gỗ liền rơi xuống đáy hố, những người khác không phát hiện được ?
Quý Ngữ Hàm đập mạnh khóc lớn, "Chàng thật sự có thể gạt người!"
"Tiểu Quả Quả, " Đoan Mộc Ly thân mật ôm nàng, hôn nàng một cái, "Ta sẽ không gạt nàng."
"......" Hu hu, nàng biết, nếu không ngày ngày thật sự sẽ là bi kịch.
——— ——————
Chuyện hố sâu chẳng những không thể làm cho Đoan Mộc Ly"Hiện nguyên hình", ngược lại để cho Phi Phi thất bại không ít, thật sự là thất bại hoàn toàn.(chia buồn cùng Phi ca, thành công thì ít mà thất bại thì nhiều)
Nhưng mà......
Một người khi đã xác định mình có thể trường sinh bất lão, căn bản cũng không có khái niệm thời gian.
Cho nên niềm tin báo thù của mấy người bọn Phi Phi hết sức kiên định, đã quyết định chủ ý, cho dù có cố gắng một trăm năm, cũng nhất định phải vạch trần bộ mặt thật sự của Đoan Mộc Ly, lại giúp mình báo thù rửa hận!
Thỏa thuận đã xong, bọn họ lại có chủ ý mới ——
Giả làm sơn tặc.
Nghe rất đơn giản, chỉ là kế hoạch này vẫn rất có chất lượng kỹ thuật.
Ít nhất không để cho Đoan Mộc Ly nhận ra, đây mới chính là vấn đề khó khăn không nhỏ.
Cho nên bọn họ tốn thời gian mấy ngày thay đổi thói quen khẩu âm cùng nói chuyện, còn phái người đi ra ngoài mua mấy bộ y phục và bông vải.
Mua bông vải làm cái gì?
Dĩ nhiên là nhét vào trong quần áo, thay đổi hình thể...... Bọn họ vì ứng phó với Đoan Mộc Ly, thật đúng là rất nỗ lực.
Vào lúc giả trang, thì những ý kiến khác nhau xuất hiện.
Không Không tức giận mà đem một đống bông vải ném xuống, "Tại sao ta phải giả dạng làm bụng lớn như vậy! Quá khó coi !"
Chiều rộng của Phi Phi lại thêm một nửa bả vai so với bình thường, vỗ vỗ hắn, "Bụng lớn thì có sao đâu, nếu như không đánh ngã Đoan Mộc Ly, sau này đầu chúng ta sẽ lớn."
Không Không bất mãn, "Đầu lớn không phải là có vẻ thông minh hơn sao?"
"......" -_-|||
Mặc Kỳ Thụy lạnh buốt khuyên Phi Phi, "Không cần nói với hắn, đầu hắn đã lớn."
"Thật sao?" Không Không còn sờ sờ đầu.
"...... Điên rồi! đừng dài dòng, mau đổi!" Mọi người đồng nhất quát hắn.
Chờ Không Không cuối cùng đem một đống bông vải nhét vào trong quần áo ngụy trang bụng lớn, mọi người kiểm tra lẫn nhau một lần, khiêng mấy đại đao mới mua đem ra cửa.
Quý Ngữ Hàm cùng Đoan Mộc Ly đang ngồi chồm hổm nghiên cứu dấu chân kỳ quái trong tuyết đến tột cùng là dã thú gì, đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm.
Ngẩng đầu lên, bọn họ thấy một đám người bịt mặt bộ dáng sơn tặc.
"......" Khóe miệng Quý Ngữ Hàm co quắp địa nhìn thân hình "Khôi ngô" của bọn họ.
Kéo tay áo Đoan Mộc Ly, nàng nhỏ giọng nhắc nhở, "Trị an không tốt...... Chàng xem những sơn tặc này cũng mập như vậy, nhất định là đánh cướp quá nhiều, ăn được quá no."
Đoan Mộc Ly giương mắt nhìn bọn họ, sau đó cười cười, "Cũng có thể bọn họ là dựa vào săn thú mà sống, ăn nhiều heo rừng."
Quý Ngữ Hàm hết sức mờ mịt, "Tại sao nhất định là ăn heo rừng?"
Trên núi, con mồi rõ ràng có rất nhiều mà.
Đoan Mộc Ly quay đầu, hướng về phía nàng cười ôn hòa, "Tiểu Quả Quả, không phải là nàng nói cho ta biết ‘ ăn gì bổ nấy’ sao."
"...... Vậy ăn heo rừng....." Quý Ngữ Hàm khóe miệng co quắp.
"Bổ não heo." Đoan Mộc Ly hết sức bình tĩnh tuyên bố đáp án.
"......" Từ khi ra sân đến giờ, mấy người bọn Phi Phi còn chưa có cơ hội mở miệng suýt nữa té xuống.
Quý Ngữ Hàm trên mặt mang hai hàng lệ nóng, "Tại sao nói như vậy?"
Đoan Mộc Ly nâng cằm nhìn về phía một đám người bịt mặt, hình như đang suy tư, "Bọn họ nhìn rất đần."
"...... Bọn họ còn chưa lên tiếng mà......" Quý Ngữ Hàm khóc lớn.
Đoan Mộc Ly rất "Khoan dung" lắc đầu, trong ánh mắt khi nhìn người bịt mặt tràn đầy thương hại, "Người quá ngu ngốc, không cần lên tiếng cũng nhìn ra được."
"Phốc ——"
Một trong những người bịt mặt hộc máu ngã xuống đất.
Cố chịu đựng!
Những người khác đem hắn đở dậy, mắt ngậm lệ nóng, chúng ta không thể cứ bị hắn đánh bại như vậy!
Nâng lại ý chí chiến đấu, người bịt mặt A quyết định coi thường Đoan Mộc Ly, hướng về phía Quý Ngữ Hàm mở miệng.
"Ôi ~ đây là đâu mà có tiểu mỹ nhân!"
"......" Vẻ mặt Quý Ngữ Hàm từ kinh ngạc đến kích động.
"Hái hoa tặc!" Quý Ngữ Hàm chấn phấn, "Ta rốt cục thấy hái hoa tặc thật !"
"......" Cả người người bịt mặt co giật mạnh một cái.
Quý Ngữ Hàm vẫn còn đang hăng hái bừng bừng, "Các ngươi là một sơn trại ? Trong sơn trại có nữ tặc không?"
"......" Tiếp tục co giật.
Chỉ là câu hỏi này có trả lời được không, trong sơn trại cũng có nữ tặc?
Một đám người cũng không biết vấn đề này, bất quá trong Khiếu Thiên bảo của Phi Phi có nữ sát thủ.
Cho nên mọi người gật đầu, "Có!"
"Thật tốt quá!"
Quý Ngữ Hàm kích động đến kéo tay áo của Đoan Mộc Ly, "Này, vừa đúng có mĩ nam, nữ sơn tặc nhất định sẽ thích, các ngươi đem hai chúng ta cùng nhau bắt lên núi đi!"
Đoan Mộc Ly bật cười, "Tiểu Quả Quả, nàng muốn đến sơn trại dạo à?"
"Đúng vậy, " Quý Ngữ Hàm kích động, "Lúc ta vừa mới lên nhà trẻ, lý tưởng cuộc sống của ta chính là làm Sơn Đại Vương."
"......" Mọi người co giật tập thể.
Chí hướng này quá cao xa rồi......
Chỉ có Đoan Mộc Ly vẫn còn rất hăng hái hỏi nàng, "Tại sao?"
"Như vậy ta mà có thể gọi thủ hạ lâu la đem giáo viên bắt về, ta cũng không cần đến nhà trẻ nữa."
". . . . . ."
Người bịt mặt cũng muốn vỗ trán, bọn họ còn đang nghi ngờ sao nàng còn chưa bị Đoan Mộc Ly kích thích đến điên, thì ra là khi nàng còn bé đã là một đứa nhỏ bị động kinh, nên đã có kinh nghiệm ~
Dừng một chút!
Bọn họ ngụy trang nửa ngày, không phải là tới nghe Quý Ngữ Hàm kể về chuyện động kinh hồi xưa .
Bọn họ hiện tại gánh vác trọng trách lớn—— Là làm hái hoa tặc!
Người bịt mặt A hung tợn mở miệng, "Trên núi không cần nam nhân, chỉ cần mỹ nhân!"
"A. . . . . ." Quý Ngữ Hàm ra vẻ nuối tiếc, "Vậy ta không đi."
". . . . . ."
Người bịt mặt lại một trận khí huyết cuồn cuộn, "Chúng ta không phải tới mời ngươi, là tới cướp ngươi!"
Vừa nói đại đao sáng ngời, " Không ngoan ngoãn đi theo chúng ta, đừng trách chúng ta không khách sáo!"
Đoan Mộc Ly nhìn đao của bọn họ, nhíu mày.
"Quả Quả, ta mới vừa phát hiện đao của bọn họ dung, soi còn rõ hơn cả gương đồng."
Quý Ngữ Hàm nhìn một chút, "Đúng nha, nhưng mà ở hiện đại gương soi rõ hơn, chờ chúng ta trở về hiện đại, mua nhiều gương một chút đem về đây."
"Được." Đoan Mộc Ly cười, hôn nàng.
". . . . . ." Người bịt mặt muốn hôn mê.
"Hai người các ngươi rốt cuộc có nghe thấy chúng ta nói gì không! Lập tức đứng lên đi theo chúng ta, nếu không chúng ta sẽ chém người!"
Quý Ngữ Hàm nghi ngờ nhìn chung quanh một chút, "Mấy người Phi Phi cũng không ở đây. . . . . . Làm sao bây giờ?"
"Yên tâm đi."
Đoan Mộc Ly bình tĩnh ôm nàng, "Coi như võ công của ta mất hết, cũng nhất định sẽ bảo vệ nàng chu toàn ."
". . . . . ." Quý Ngữ Hàm co giật nhẹ.
Sau đó nàng phối hợp, "Nhưng chàng không biết võ công, nhất định sẽ bị thương đó."
"Chỉ cần còn một hơi thở, Mặc Kỳ Thụy sẽ đem ta cứu sống ."
Vốn là vẫn đang cười, Đoan Mộc Ly đột nhiên nhíu mi, "Chỉ là ta có thể phải hôn mê một đoạn thời gian, có chuyện rất quan trọng,. . . . . ."
Người bịt mặt nhìn không chịu nổi , giơ lên đại đao, làm bộ sắp chém xuống .
Đoan Mộc Ly"Không sợ gian nguy" , ngữ tốc thật nhanh tiếp tục giao phó, "Ăn U Minh quả sẽ ——"
". . . . . ." Tất cả người bịt mặt giật mình, không phải là ăn có thể trường sinh bất lão sao? Chẳng lẽ còn có truyền thuyết khác?
Sửng sốt, đao cũng không chém xuống.
Chỉ có một người bịt mặt bụng bự tay run lên, một đao đâm vào thân thể Đoan Mộc Ly, Trường Đao đâm thủng xuyên qua người hắn.
"Trời ơi! Không Không ngươi điên rồi!" Phi Phi mắng to một câu.
Mặc Kỳ Thụy nhanh chóng chạy qua, muốn"Cấp cứu" cho Đoan Mộc Ly.
"Ta không phải muốn chém xuống!"
Không Không cũng muốn điên rồi, "Sư phụ, đồ nhi bất hiếu a ——"
"Biết là tốt rồi."
Đoan Mộc Ly như sắp ngất đi bình tĩnh cười một tiếng, đem đao từ dưới nách xuyên qua rút ra, ném đi sau đó cười đứng lên.
" Lòng hăng hái của mấy người các ngươi không tệ."
"Ngươi ngươi ngươi. . . . . ."
Phát hiện hắn một chút cũng không bị thương, mọi người mới phát hiện lại bị lừa.
"Làm sao có thể!"
Không Không tức giận mà đem bụng giả lấy ra, ném vào trong tuyết, "Chúng ta lần này đã ngụy trang rất nhiều!"
". . . . . ." Khóe miệng Quý Ngữ Hàm co quắp nhìn đống bông vải, tất cả mọi người thật có sáng kiến.
Đoan Mộc Ly cười một tiếng, "Trên người các ngươi dính sợi bông , hơn nữa lần sau nếu có ngụy trang, đừng cùng nhau hành động, nếu không nhân số nhiều rất dễ nhìn ra sơ hở."
Nói đúng quá đi. . . . . .
Dừng! Cái gì nói đúng, hắn là đang dạy dỗ bọn họ sao!
Phi Phi nổi giận, " Như vậy, ngươi mới vừa nói ‘ bổ não heo’ chính là đang nói chúng ta đần!"
Đoan Mộc Ly mỉm cười, "Ngươi nói thử xem?"
". . . . . ." Bọn họ nói muốn đem hắn treo ngược lên đánh!
Một đám người bi phẫn đập cây.
Cho nên lại thất bại, còn bị mắng một trận!
Quý Ngữ Hàm đồng tình nhìn bọn họ, "Hay buông tay đi, đừng nghĩ đến báo thù."
"Không được!" Không Không nắm quyền, "Cơm có thể không ăn, thù không thể không báo!"
"Khụ, khụ, trưa nay ta làm sườn xào chua ngọt."
"Lúc nào thì ăn cơm?" Không Không lập tức thay đổi biểu tình, vội hỏi.
". . . . . . Ngươi không có tiền đồ!" Mọi người đem hắn đạp bay.
"Nàng làm sườn xào chua ngọt ăn rất ngon mà. . . . . . A!"
Bị đạp đến nơi xa Không Không đột nhiên phát ra một tiếng kêu ngắn ngủi sợ hãi.
Chuyện gì?
Mọi người đều cả kinh, vội vàng chạy tới.
Chờ bọn họ đến bên người Không Không——
"Điên àh! Một con hồ ly cũng đáng giá để ngươi sợ hãi kêu lên! Có phải là nam nhân hay không!" Mọi người nhịn không được mắng hắn.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Bi kịch lần đầu tiên gặp mặt
- Chương 2: Ăn quả táo cũng có thể gây tai nạn chết người
- Chương 3: Dĩ nhiên là Hoàng Thượng!
- Chương 4: Trông ngươi có vẻ ăn rất ngon
- Chương 5: Vào ở tẩm cung của Hoàng Thượng
- Chương 6: Bị lừa cùng giường
- Chương 7: Cấm địa bí mật của hoàng cung
- Chương 8: Nam nhân mặt lạnh như khối băng
- Chương 9: Biến thành vật sở hữu của hắn
- Chương 10: Đi tham quan lâm triều
- Chương 11: Đậu hủ... Chính là bị ăn như vậy
- Chương 12: Con trai của Hoàng Thượng
- Chương 13: Khối băng đại gia khó hầu hạ
- Chương 14: Các ngươi có quan hệ thân mật sao?
- Chương 15: Nàng giống như đột nhiên biến thành bảo bối
- Chương 16: Mọi người ai ai cũng nham hiểm
- Chương 17: Vương gia thần bí Phong gian quốc
- Chương 18: Giống như có người đang ghen?
- Chương 19: Lãng mạn.....Dưới ánh trăng?
- Chương 20: Nhịp tim ái muội
- Chương 21: Vương gia khối băng ghen
- Chương 22: Bị bắt xem nửa thân trần của mỹ nam
- Chương 23: Lần đầu tiên ôm nhau mà ngủ
- Chương 24: Chạy ra khỏi hoàng cung
- Chương 25: Bị bắt hiến vũ
- Chương 26: Đêm nay liền lưu lại thị tẩm đi
- Chương 27: Con của nàng và Hoàng Thượng
- Chương 28: Cấm địa của Hoàng gia
- Chương 29: "Bồi" hoàng thượng lâm triều
- Chương 30: Vì nữ nhân mà đập đầu vào tường
- Chương 31: Như vậy cho nên coi như đã gả!
- Chương 32: Tập tranh bí mật của hoàng thượng
- Chương 33: Cuộc hành trình trốn cung náo nhiệt
- Chương 34: Vậy lấy thân báo đáp đi
- Chương 35: Rốt cục... Bị ăn
- Chương 36: Sau đêm động phòng hoa chúc
- Chương 37: Cải trang vi hành
- Chương 38: Ba nam nhân... Diễn trò luận võ
- Chương 39: Thật là may mắn
- Chương 40: Cứu vớt võ lâm
- Chương 41: Minh chủ võ lâm
- Chương 42: Vào cung hành thích
- Chương 43: Cục than nhỏ, ta hận ngươi
- Chương 44: Hoàng huynh yêu nghiệt
- Chương 45: Hồ ly tinh vô tội
- Chương 46: Nàng muốn nhìn yêu nghiệt
- Chương 47: Kế hoạch ám sát
- Chương 48: Bị hoàng huynh yêu nghiệt bắt đi
- Chương 49: Ngày ngày ở cùng yêu nghiệt
- Chương 50: Khác thường...... Là bởi vì động tâm
- Chương 51: Đều bởi vì yêu
- Chương 52: Người thần bí
- Chương 53: Nàng thành anh hùng
- Chương 54: Nam nhân thay lòng
- Chương 55: "Chết mà sống lại"
- Chương 56: Nàng thành thực vật trân quý cần bảo vệ
- Chương 57: Có người muốn giết nàng
- Chương 58: Đại hỗn chiến bi kịch..... và hài kịch
- Chương 59: Ăn cái đó...... Là có nguy hiểm
- Chương 60: Không phải họa sẽ là phúc
- Chương 61: Ngươi có thể ước gì được nấy sao?
- Chương 62: "Thuộc hạ" phách lối
- Chương 63: Vĩnh viễn trung thành
- Chương 64: Nam nhân là tiểu tam
- Chương 65: Mĩ thiếu niên
- Chương 66: Diệt nước Tề loan
- Chương 67: Hình như có gian tình?
- Chương 68: Gặp phải âm mưu, không cần lo lắng
- Chương 69: Hai người cùng lúc tìm nàng ước hẹn
- Chương 70: Ngươi là nữ nhân tốt
- Chương 71: Lại làm bộ thâm tình với nàng
- Chương 72: Sau này hãy làm bạn với ta đi
- Chương 73: Tiểu tử khả ái
- Chương 74: Rời cung đi hẹn hò
- Chương 75: Cùng tình địch
- Chương 76: Chuyện cũ lại cháy tiếp
- Chương 77: Vô cùng náo nhiệt đi bắt kẻ thông dâm
- Chương 78: Giỏi cho gian tình trắng trợn táo bạo kia
- Chương 79: Chuyện khi làm mẹ kế
- Chương 80: Hắn có nữ nhân khác!
- Chương 81: Tức giận, bỏ hoàng thượng rời cung trốn đi
- Chương 82: Đi thôi, bỏ trốn thôi!
- Chương 83: Cho nên nàng ở cùng nam nhân khác
- Chương 84: Có nàng, có thiên hạ
- Chương 85: Không phải là tình nhân cũ?
- Chương 86: Thử nghiệm hiệu quả xuân dược...... Khóc
- Chương 87: Khích bác quan hệ bốn nước
- Chương 88: Muốn giang sơn hay muốn mỹ nhân?
- Chương 89: Thú tội và hãm hại
- Chương 90: Nàng có tin vui!
- Chương 91: Tiểu Trong Suốt biến thân
- Chương 92: Tiểu trong suốt nóng nảy
- Chương 93: Nàng nói chuyện thực chọc người tức giận sao?
- Chương 94: Đây mới là xảo quyệt
- Chương 95: Vấn đề dưỡng thai
- Chương 96: Mục đích đám cưới
- Chương 97: Tình cũ có thể quên hay không?
- Chương 98: "Lấy đức thu phục người" thật quá mạnh mẽ!
- Chương 99: Ta đập đầu vào tường đây, ngươi có để cho người sống hay không!
- Chương 100: Tiếp tục"Lấy đức thu phục người"
- Chương 101: Võ công là mây trôi, thông minh quan trọng nhất!
- Chương 102: Cơm nước xong, chúng ta đào tẩm cung lên
- Chương 103: Ngươi rời cung, vậy ai đi xem mặt?
- Chương 104: Tổ chức thành đoàn thể rời cung đi du lịch
- Chương 105: Đập đầu vào tường xong, tới đây bắt đầu làm việc
- Chương 106: Hình như ta là nữ !
- Chương 107: Các ngươi cùng lõa thể chạy qua !
- Chương 108: Người tốt không đấu cùng phúc hắc!
- Chương 109: Bí mật ngoài ý muốn
- Chương 110: Thắng lợi tất nhiên là thuộc về phúc hắc
- Chương 111: Đoan Mộc Ly khi còn bé
- Chương 112: Hai đứa nhỏ vô tư
- Chương 113: Trên đường đi, bị trêu đùa
- Chương 114: Bi kịch luôn là bọn họ
- Chương 115: Mùa đông ấm áp
- Chương 116: Làm sơn tặc cũng không dễ dàng
- Chương 117: Câu dẫn là một kỹ thuật sống
- Chương 118: "Yêu tinh" cũng muốn quốc tế hóa
- Chương 119: Thần tiên rất tuấn tú
- Chương 120: Lịch sử các thần tiên
- Chương 121: Nàng và Tiên đế... Hình như rất sâu xa
- Chương 122: Thần tiên cũng sợ phúc hắc
- Chương 123: Kỳ thực thần tiên không dễ bán
- Chương 124: Bán thân cho chính nương tử của mình
- Chương 125: Kỳ thực mọi người đều rất hạnh phúc
- Chương 126: Ngoại truyện hiện đại: Chuyến đi động kinh
- Chương 127: Ngoại truyện hiện đại: Kỳ thật là đi báo thù
- Chương 128: Ngoại truyện hiện đại: Dân chúng hiện đại chịu khổ rồi
- Chương 129: Ngoại truyện hiện đại: Bọn họ nổi tiếng
- Chương 130: Ngoại truyện hiện đại: Dạ Cẩm
- Chương 131: Ngoại truyện hiện đại: Trời sinh một đôi
- Chương 132: Cửa thời không biến mất
- Chương 133: Tiểu đội động kinh "Kiểm tra cuối kỳ "
- Chương 134: Đào hố chôn nàng ta đi
- Chương 135: Người tình cũ thần bí
- Chương 136: Giả trang nữ nhân là kỹ thuật sống
- Chương 137: Phải bình tĩnh thổ lộ
- Chương 138: Ngoại truyện Tiểu Dật: Nương tử tương lai
- Chương 139: Hồi ký của Quả Quả
- Chương 140: Hồi ký của Quả Quả: Ô, không nên ăn nàng!
- Chương 141: Hồi ký của Quả Quả: Từ từ tình yêu sẽ đến
- Chương 142: Sắc tâm mênh mông, Sắc đảm quá thiếu
- Chương 143: Ai là người động kinh nhất
- Chương 144: Giấy hưu thư cho ai
- Chương 145: Rốt cục cũng tìm được cơ hội báo thù!
- Chương 146: Nàng dám không chịu trách nhiệm với ta?!
- Chương 147: Ta dự định sờ chết hắn!
- Chương 148: Thật mạnh mẽ, tự học thành tài!
- Chương 149: Đây là trả thù!
- Chương 150: Ta muốn sờ sờ hắn
- Chương 151: Thiên hạ ai không động kinh