Hoàng Thượng Không Thể Ăn Ta - Chương 43: Cục than nhỏ, ta hận ngươi
Chương trước- Chương 1: Bi kịch lần đầu tiên gặp mặt
- Chương 2: Ăn quả táo cũng có thể gây tai nạn chết người
- Chương 3: Dĩ nhiên là Hoàng Thượng!
- Chương 4: Trông ngươi có vẻ ăn rất ngon
- Chương 5: Vào ở tẩm cung của Hoàng Thượng
- Chương 6: Bị lừa cùng giường
- Chương 7: Cấm địa bí mật của hoàng cung
- Chương 8: Nam nhân mặt lạnh như khối băng
- Chương 9: Biến thành vật sở hữu của hắn
- Chương 10: Đi tham quan lâm triều
- Chương 11: Đậu hủ... Chính là bị ăn như vậy
- Chương 12: Con trai của Hoàng Thượng
- Chương 13: Khối băng đại gia khó hầu hạ
- Chương 14: Các ngươi có quan hệ thân mật sao?
- Chương 15: Nàng giống như đột nhiên biến thành bảo bối
- Chương 16: Mọi người ai ai cũng nham hiểm
- Chương 17: Vương gia thần bí Phong gian quốc
- Chương 18: Giống như có người đang ghen?
- Chương 19: Lãng mạn.....Dưới ánh trăng?
- Chương 20: Nhịp tim ái muội
- Chương 21: Vương gia khối băng ghen
- Chương 22: Bị bắt xem nửa thân trần của mỹ nam
- Chương 23: Lần đầu tiên ôm nhau mà ngủ
- Chương 24: Chạy ra khỏi hoàng cung
- Chương 25: Bị bắt hiến vũ
- Chương 26: Đêm nay liền lưu lại thị tẩm đi
- Chương 27: Con của nàng và Hoàng Thượng
- Chương 28: Cấm địa của Hoàng gia
- Chương 29: "Bồi" hoàng thượng lâm triều
- Chương 30: Vì nữ nhân mà đập đầu vào tường
- Chương 31: Như vậy cho nên coi như đã gả!
- Chương 32: Tập tranh bí mật của hoàng thượng
- Chương 33: Cuộc hành trình trốn cung náo nhiệt
- Chương 34: Vậy lấy thân báo đáp đi
- Chương 35: Rốt cục... Bị ăn
- Chương 36: Sau đêm động phòng hoa chúc
- Chương 37: Cải trang vi hành
- Chương 38: Ba nam nhân... Diễn trò luận võ
- Chương 39: Thật là may mắn
- Chương 40: Cứu vớt võ lâm
- Chương 41: Minh chủ võ lâm
- Chương 42: Vào cung hành thích
- Chương 43: Cục than nhỏ, ta hận ngươi
- Chương 44: Hoàng huynh yêu nghiệt
- Chương 45: Hồ ly tinh vô tội
- Chương 46: Nàng muốn nhìn yêu nghiệt
- Chương 47: Kế hoạch ám sát
- Chương 48: Bị hoàng huynh yêu nghiệt bắt đi
- Chương 49: Ngày ngày ở cùng yêu nghiệt
- Chương 50: Khác thường...... Là bởi vì động tâm
- Chương 51: Đều bởi vì yêu
- Chương 52: Người thần bí
- Chương 53: Nàng thành anh hùng
- Chương 54: Nam nhân thay lòng
- Chương 55: "Chết mà sống lại"
- Chương 56: Nàng thành thực vật trân quý cần bảo vệ
- Chương 57: Có người muốn giết nàng
- Chương 58: Đại hỗn chiến bi kịch..... và hài kịch
- Chương 59: Ăn cái đó...... Là có nguy hiểm
- Chương 60: Không phải họa sẽ là phúc
- Chương 61: Ngươi có thể ước gì được nấy sao?
- Chương 62: "Thuộc hạ" phách lối
- Chương 63: Vĩnh viễn trung thành
- Chương 64: Nam nhân là tiểu tam
- Chương 65: Mĩ thiếu niên
- Chương 66: Diệt nước Tề loan
- Chương 67: Hình như có gian tình?
- Chương 68: Gặp phải âm mưu, không cần lo lắng
- Chương 69: Hai người cùng lúc tìm nàng ước hẹn
- Chương 70: Ngươi là nữ nhân tốt
- Chương 71: Lại làm bộ thâm tình với nàng
- Chương 72: Sau này hãy làm bạn với ta đi
- Chương 73: Tiểu tử khả ái
- Chương 74: Rời cung đi hẹn hò
- Chương 75: Cùng tình địch
- Chương 76: Chuyện cũ lại cháy tiếp
- Chương 77: Vô cùng náo nhiệt đi bắt kẻ thông dâm
- Chương 78: Giỏi cho gian tình trắng trợn táo bạo kia
- Chương 79: Chuyện khi làm mẹ kế
- Chương 80: Hắn có nữ nhân khác!
- Chương 81: Tức giận, bỏ hoàng thượng rời cung trốn đi
- Chương 82: Đi thôi, bỏ trốn thôi!
- Chương 83: Cho nên nàng ở cùng nam nhân khác
- Chương 84: Có nàng, có thiên hạ
- Chương 85: Không phải là tình nhân cũ?
- Chương 86: Thử nghiệm hiệu quả xuân dược...... Khóc
- Chương 87: Khích bác quan hệ bốn nước
- Chương 88: Muốn giang sơn hay muốn mỹ nhân?
- Chương 89: Thú tội và hãm hại
- Chương 90: Nàng có tin vui!
- Chương 91: Tiểu Trong Suốt biến thân
- Chương 92: Tiểu trong suốt nóng nảy
- Chương 93: Nàng nói chuyện thực chọc người tức giận sao?
- Chương 94: Đây mới là xảo quyệt
- Chương 95: Vấn đề dưỡng thai
- Chương 96: Mục đích đám cưới
- Chương 97: Tình cũ có thể quên hay không?
- Chương 98: "Lấy đức thu phục người" thật quá mạnh mẽ!
- Chương 99: Ta đập đầu vào tường đây, ngươi có để cho người sống hay không!
- Chương 100: Tiếp tục"Lấy đức thu phục người"
- Chương 101: Võ công là mây trôi, thông minh quan trọng nhất!
- Chương 102: Cơm nước xong, chúng ta đào tẩm cung lên
- Chương 103: Ngươi rời cung, vậy ai đi xem mặt?
- Chương 104: Tổ chức thành đoàn thể rời cung đi du lịch
- Chương 105: Đập đầu vào tường xong, tới đây bắt đầu làm việc
- Chương 106: Hình như ta là nữ !
- Chương 107: Các ngươi cùng lõa thể chạy qua !
- Chương 108: Người tốt không đấu cùng phúc hắc!
- Chương 109: Bí mật ngoài ý muốn
- Chương 110: Thắng lợi tất nhiên là thuộc về phúc hắc
- Chương 111: Đoan Mộc Ly khi còn bé
- Chương 112: Hai đứa nhỏ vô tư
- Chương 113: Trên đường đi, bị trêu đùa
- Chương 114: Bi kịch luôn là bọn họ
- Chương 115: Mùa đông ấm áp
- Chương 116: Làm sơn tặc cũng không dễ dàng
- Chương 117: Câu dẫn là một kỹ thuật sống
- Chương 118: "Yêu tinh" cũng muốn quốc tế hóa
- Chương 119: Thần tiên rất tuấn tú
- Chương 120: Lịch sử các thần tiên
- Chương 121: Nàng và Tiên đế... Hình như rất sâu xa
- Chương 122: Thần tiên cũng sợ phúc hắc
- Chương 123: Kỳ thực thần tiên không dễ bán
- Chương 124: Bán thân cho chính nương tử của mình
- Chương 125: Kỳ thực mọi người đều rất hạnh phúc
- Chương 126: Ngoại truyện hiện đại: Chuyến đi động kinh
- Chương 127: Ngoại truyện hiện đại: Kỳ thật là đi báo thù
- Chương 128: Ngoại truyện hiện đại: Dân chúng hiện đại chịu khổ rồi
- Chương 129: Ngoại truyện hiện đại: Bọn họ nổi tiếng
- Chương 130: Ngoại truyện hiện đại: Dạ Cẩm
- Chương 131: Ngoại truyện hiện đại: Trời sinh một đôi
- Chương 132: Cửa thời không biến mất
- Chương 133: Tiểu đội động kinh "Kiểm tra cuối kỳ "
- Chương 134: Đào hố chôn nàng ta đi
- Chương 135: Người tình cũ thần bí
- Chương 136: Giả trang nữ nhân là kỹ thuật sống
- Chương 137: Phải bình tĩnh thổ lộ
- Chương 138: Ngoại truyện Tiểu Dật: Nương tử tương lai
- Chương 139: Hồi ký của Quả Quả
- Chương 140: Hồi ký của Quả Quả: Ô, không nên ăn nàng!
- Chương 141: Hồi ký của Quả Quả: Từ từ tình yêu sẽ đến
- Chương 142: Sắc tâm mênh mông, Sắc đảm quá thiếu
- Chương 143: Ai là người động kinh nhất
- Chương 144: Giấy hưu thư cho ai
- Chương 145: Rốt cục cũng tìm được cơ hội báo thù!
- Chương 146: Nàng dám không chịu trách nhiệm với ta?!
- Chương 147: Ta dự định sờ chết hắn!
- Chương 148: Thật mạnh mẽ, tự học thành tài!
- Chương 149: Đây là trả thù!
- Chương 150: Ta muốn sờ sờ hắn
- Chương 151: Thiên hạ ai không động kinh
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Hoàng Thượng Không Thể Ăn Ta
Chương 43: Cục than nhỏ, ta hận ngươi
Mặc dù Ảnh Linh Chi bị Quý Ngữ Hàm ăn, nó đã xuất hiện nhưng cùng xuất hiện song song với nó là Tiên Hạc quả vẫn còn chạy trốn không thấy bóng dáng đâu, nhưng nhất định nó vẫn còn ở trong rừng cây ngày đó.
Cho nên bọn họ cũng tạm thời ở lại Bình An Thành, mỗi ngày đi vào rừng cây lục soát.
Nhưng có một vấn đề......
Bọn Phi Phi chết sống không chịu để cho Quý Ngữ Hàm đi theo, chẳng qua Đoan Mộc Ly không yên lòng để cho nàng rời khỏi cạnh mình trong thời gian dài, kiên trì muốn dẫn nàng theo.
"Trời ơi, nếu cục than nhỏ này đi theo nữa, ta sẽ chết ở chỗ này!"
Đoan Mộc Ly bình tĩnh mà chỉ vào trong sân,
"Cây kia đang thích hợp treo ngược."
"......"
Mặc Kỳ Thụy cũng không thể giá lạnh nữa, mở miệng ngăn cản, "Lấy may mắn của nàng, bất kể người nào trong chúng ta tìm được Tiên Hạc quả, cuối cùng cũng rất có thể chạy vào trong bụng của nàng."
"......" Thật ra thì nàng còn sợ ăn thứ thần kỳ gì đó nữa mà.
Giống như bây giờ, nếu ăn một lần nữa, sẽ trở nên càng mạnh hơn......
Càng làm người ta vất vả hơn, ngày ngày phải làm gì đó hay chế tạo người gì đó, tiêu bớt năng lượng,......
Một phen thương lượng...... Khụ, khụ, thật ra là Đoan Mộc Ly dùng võ lực theo chân bọn họ"Thương lượng".
Tất cả mọi người đồng ý, sau khi Quý Ngữ Hàm đến rừng cây, sống chết không mở miệng, nếu nhìn thấy đồ kỳ quái, lập tức làm ra thanh âm gọi bọn họ đến.
Đến bên ngoài rừng cây, mọi người tản ra khắp nơi tìm Tiên Hạc quả, còn lại Quý Ngữ Hàm cầm một quyển tiểu thuyết, dựa vào cây khô xem sách.
Xem một chút......
"Ba" một tiếng, một quả dại rơi bên người nàng.
Quý Ngữ Hàm nhìn cái quả gì đó cảm thấy giống quả táo, nếu rơi trên đầu nàng, nàng cũng thành Newton a...... Quả táo?
Chọt chọt vào quả dại màu hồng hồng, xác định đây không phải là ảo giác của mình, Quý Ngữ Hàm dùng sức gõ vào cái chiêng bên cạnh, gọi bọn họ trở lại.
Quá 囧, đơn giản giống như là ca diễn......
"A a a......" Trong rừng cây một tiếng thét chói tai vui mừng, xuất hiện đầu tiên ở trước mắt nàng chính là Phi Phi.
Nhìn thấy quả dại hồng hồng, ánh mắt Phi Phi sáng ngời, bất chấp tất cả liền nhào tới.
Nàng phát hiện Tiên Hạc quả, dĩ nhiên là giữ lại cho lão công của mình, tuyệt đối không thể để cho người khác cướp mất.
Quý Ngữ Hàm vừa muốn rút tay về phía sau, liền thấy Đoan Mộc Ly mới vừa chạy tới hướng với nàng ra dấu tay.
Có ý gì? Không cho nàng muốn hành động sao?
Quý Ngữ Hàm sững sờ một chút, Phi Phi đã đánh tới.
Bởi vì sợ Tiên Hạc quả bị người khác đoạt đi, hắn xông đến quá nhanh, nhất thời không thấy rõ đường dưới chân ——
Piu~
Phi Phi té với với hình ảnh thật rất khiếm nhã.
Mặt Phi Phi xanh mét.
Cũng là đại nam nhân, vừa luyện võ, té một cái cũng không sao
Nhưng mấu chốt là...... Lúc hắn té, miệng vừa đúng lúc nhào tới quả dại hồng hồng, miệng dập đầu vỡ, vỏ của quả dại cũng bị hắn gặm một miếng.
"Điên rồi, ta không có ý định ăn!"
Hắn chuẩn bị cướp được, trở về báo cáo kết quả của nhiệm vụ !
Đoan Mộc Ly bình tĩnh mà đi tới, "Tiên Hạc quả nhất định ăn hết một quả mới có tác dụng, nếu đã gặm lớp vỏ, ngươi liền ăn đi."
Phi Phi liếc nhìn Tiên Hạc quả, bất đắc dĩ bắt đầu ăn.
"Hoàng huynh, hắn cần Tiên Hạc quả cứu mạng? Nếu như không cần, ngươi cũng không cần phải đau lòng."
Cũng đúng, đây cũng không phải là hắn cố ý!
Hắc hắc, hắn cũng không phải tốt số giống như Cục than nhỏ sao? Trùng hợp thế nào liền được ăn Tiên Hạc quả!
Phi Phi trong nháy mắt liền mặt mày hớn hở, hì hục mà gặm Tiên Hạc quả, còn vội vàng nói chuyện, "Chủ nhân khỏe mạnh, không cần Tiên Hạc quả cứu mạng...... Trời!"
Hắn mới vừa ý thức được mình nói sai.
Đoan Mộc Ly cười, "Thì ra là ngươi thật sự là thủ hạ của hoàng huynh."
"Nam hồ ly đáng chết!"
Phi Phi tức giận mắng hắn, "Thật âm hiểm giảo hoạt!"
Mắng như vậy, hắn bắt đầu cảm thấy không đúng.
"Sao ngươi lại bình tĩnh như vậy? Ngươi không phải tìm Tiên Hạc quả để bảo vệ tánh mạng sao?"
"Đúng vậy."
Đoan Mộc Ly bình tĩnh mà xoay người đi vào trong rừng cây, "Ta còn phải tiếp tục tìm."
"......"
Phi Phi cảm giác mây đen bọc đỉnh đầu, "Tìm? Vậy mới vừa rồi, ta ăn là cái gì?"
"Một loại quả dại khiến cho người ta tiêu chảy, " Thanh âm lạnh buốt của Mặc Kỳ Thụy bay tới, "Không có tên, chẳng qua là dáng dấp có chút giống Tiên Hạc quả."
Còn ngại mặt Phi Phi không đủ xanh, " Chủ nhân chúng tôi ngược lại cho nó một cái tên."
"Tên là gì?"
Quý Ngữ Hàm không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, núp ở phía sau cây, tránh ánh mắt giết người hỏi.
"Gọi là ‘ ngày mai hãy nói ’."
"......" Hoàn toàn nghe không hiểu.
Quý Ngữ Hàm không hiểu ra sao, "Tên này có ý nghĩa gì?"
Tứ đại thị vệ cũng nhịn cười, rất nghiêm chỉnh mà nói, "Bởi vì ăn quả này, sẽ phải không ngừng chạy tới nhà xí, bất kể có bao nhiêu chuyện, đều phải đợi ngày mai hãy nói."
"......"
Ha ha ha......
"Cục than nhỏ, ta hận ngươi ——" Chạy như điên rời đi, Phi Phi điên cuồng hét lên.
Ha ha ha......
Ngày đó...... Phi Phi cứ như vậy không thấy bóng dáng, khụ, khụ.
Sáng sớm ngày thứ hai, tất cả mọi người ăn điểm tâm xong, Phi Phi mới xuất hiện với vành mắt giống như vẽ thêm một lớp trang điểm màu đen của than khói.
"Cục than nhỏ, ta hận ngươi!"
Phi Phi nói chuyện cũng không còn khí lực, nhưng thanh âm gây hấn ngược lại thật lớn.
"Phốc...... Khụ, khụ, ta cũng cho cái đó là Tiên Hạc quả a, ta vô tội."
"Nói nhảm! Ngày hôm qua ta cũng nhớ rất rõ......"
"Ở đâu mà nhớ lại ?" Tứ đại thị vệ đột nhiên cùng nhau ngắt lời hắn.
"Ha ha ha ha......" Tất cả mọi người rất không có lương tâm mà cười thật to.
"......" Phi Phi đã sắp tức đến run người, mặt xanh nghiêm túc rống to, "Cục than nhỏ”
"Phốc...... Khụ, khụ, ngươi không thể đem tức giận trút hết trên người ta, " Quý Ngữ Hàm kháng nghị, "Ta là thiện lương, bọn họ mới Vô Lương Tâm."
"......" Mọi người cùng nhau khinh bỉ nàng.
Đoan Mộc Ly ôm nương tử hôn nhẹ, bình tĩnh mà nhìn Phi Phi, "Là ngươi tự mình chạy tới cướp, đem quả dại ăn, chỉ có thể trách ngươi chạy quá nhanh, không bằng cứ đem chân chặt cho hả giận đi."
"......" Mọi người phục.
Phi Phi tức giận không có nơi ăn vạ, kéo cao tay áo nơi cánh tay, "Cũng đừng ngắt lời ta!"
Mọi người im lặng, rất nể tình nà chờ hắn phát biểu giải thích cao minh.
Lần này Phi Phi đem nửa câu sau của "Ngày hôm qua nhớ rất rõ" bỏ bớt, tức giận chỉ vào Đoan Mộc Ly, "Ngày hôm qua ngươi rõ ràng có thể chạy tới trước ta, nhưng sau đó đột nhiên liền dừng lại, ngươi căn bản đã sớm phát hiện đó không phải là Tiên Hạc quả, cố ý chỉnh ta!"
Ừ...... Mọi người nghe được đều gật đầu.
"Đã như vậy, thì không thể giận cái chân."
"Ừ, là bởi vì đầu phản ứng chậm, nên giận cái đầu."
"Không bằng đem đầu chém cho hả giận."
Mọi người ngươi một câu ta một câu, dựa theo Logic của Đoan Mộc Ly, giúp Phi Phi làm ra một lựa chọn "Sáng suốt".
Cho nên bọn họ cũng tạm thời ở lại Bình An Thành, mỗi ngày đi vào rừng cây lục soát.
Nhưng có một vấn đề......
Bọn Phi Phi chết sống không chịu để cho Quý Ngữ Hàm đi theo, chẳng qua Đoan Mộc Ly không yên lòng để cho nàng rời khỏi cạnh mình trong thời gian dài, kiên trì muốn dẫn nàng theo.
"Trời ơi, nếu cục than nhỏ này đi theo nữa, ta sẽ chết ở chỗ này!"
Đoan Mộc Ly bình tĩnh mà chỉ vào trong sân,
"Cây kia đang thích hợp treo ngược."
"......"
Mặc Kỳ Thụy cũng không thể giá lạnh nữa, mở miệng ngăn cản, "Lấy may mắn của nàng, bất kể người nào trong chúng ta tìm được Tiên Hạc quả, cuối cùng cũng rất có thể chạy vào trong bụng của nàng."
"......" Thật ra thì nàng còn sợ ăn thứ thần kỳ gì đó nữa mà.
Giống như bây giờ, nếu ăn một lần nữa, sẽ trở nên càng mạnh hơn......
Càng làm người ta vất vả hơn, ngày ngày phải làm gì đó hay chế tạo người gì đó, tiêu bớt năng lượng,......
Một phen thương lượng...... Khụ, khụ, thật ra là Đoan Mộc Ly dùng võ lực theo chân bọn họ"Thương lượng".
Tất cả mọi người đồng ý, sau khi Quý Ngữ Hàm đến rừng cây, sống chết không mở miệng, nếu nhìn thấy đồ kỳ quái, lập tức làm ra thanh âm gọi bọn họ đến.
Đến bên ngoài rừng cây, mọi người tản ra khắp nơi tìm Tiên Hạc quả, còn lại Quý Ngữ Hàm cầm một quyển tiểu thuyết, dựa vào cây khô xem sách.
Xem một chút......
"Ba" một tiếng, một quả dại rơi bên người nàng.
Quý Ngữ Hàm nhìn cái quả gì đó cảm thấy giống quả táo, nếu rơi trên đầu nàng, nàng cũng thành Newton a...... Quả táo?
Chọt chọt vào quả dại màu hồng hồng, xác định đây không phải là ảo giác của mình, Quý Ngữ Hàm dùng sức gõ vào cái chiêng bên cạnh, gọi bọn họ trở lại.
Quá 囧, đơn giản giống như là ca diễn......
"A a a......" Trong rừng cây một tiếng thét chói tai vui mừng, xuất hiện đầu tiên ở trước mắt nàng chính là Phi Phi.
Nhìn thấy quả dại hồng hồng, ánh mắt Phi Phi sáng ngời, bất chấp tất cả liền nhào tới.
Nàng phát hiện Tiên Hạc quả, dĩ nhiên là giữ lại cho lão công của mình, tuyệt đối không thể để cho người khác cướp mất.
Quý Ngữ Hàm vừa muốn rút tay về phía sau, liền thấy Đoan Mộc Ly mới vừa chạy tới hướng với nàng ra dấu tay.
Có ý gì? Không cho nàng muốn hành động sao?
Quý Ngữ Hàm sững sờ một chút, Phi Phi đã đánh tới.
Bởi vì sợ Tiên Hạc quả bị người khác đoạt đi, hắn xông đến quá nhanh, nhất thời không thấy rõ đường dưới chân ——
Piu~
Phi Phi té với với hình ảnh thật rất khiếm nhã.
Mặt Phi Phi xanh mét.
Cũng là đại nam nhân, vừa luyện võ, té một cái cũng không sao
Nhưng mấu chốt là...... Lúc hắn té, miệng vừa đúng lúc nhào tới quả dại hồng hồng, miệng dập đầu vỡ, vỏ của quả dại cũng bị hắn gặm một miếng.
"Điên rồi, ta không có ý định ăn!"
Hắn chuẩn bị cướp được, trở về báo cáo kết quả của nhiệm vụ !
Đoan Mộc Ly bình tĩnh mà đi tới, "Tiên Hạc quả nhất định ăn hết một quả mới có tác dụng, nếu đã gặm lớp vỏ, ngươi liền ăn đi."
Phi Phi liếc nhìn Tiên Hạc quả, bất đắc dĩ bắt đầu ăn.
"Hoàng huynh, hắn cần Tiên Hạc quả cứu mạng? Nếu như không cần, ngươi cũng không cần phải đau lòng."
Cũng đúng, đây cũng không phải là hắn cố ý!
Hắc hắc, hắn cũng không phải tốt số giống như Cục than nhỏ sao? Trùng hợp thế nào liền được ăn Tiên Hạc quả!
Phi Phi trong nháy mắt liền mặt mày hớn hở, hì hục mà gặm Tiên Hạc quả, còn vội vàng nói chuyện, "Chủ nhân khỏe mạnh, không cần Tiên Hạc quả cứu mạng...... Trời!"
Hắn mới vừa ý thức được mình nói sai.
Đoan Mộc Ly cười, "Thì ra là ngươi thật sự là thủ hạ của hoàng huynh."
"Nam hồ ly đáng chết!"
Phi Phi tức giận mắng hắn, "Thật âm hiểm giảo hoạt!"
Mắng như vậy, hắn bắt đầu cảm thấy không đúng.
"Sao ngươi lại bình tĩnh như vậy? Ngươi không phải tìm Tiên Hạc quả để bảo vệ tánh mạng sao?"
"Đúng vậy."
Đoan Mộc Ly bình tĩnh mà xoay người đi vào trong rừng cây, "Ta còn phải tiếp tục tìm."
"......"
Phi Phi cảm giác mây đen bọc đỉnh đầu, "Tìm? Vậy mới vừa rồi, ta ăn là cái gì?"
"Một loại quả dại khiến cho người ta tiêu chảy, " Thanh âm lạnh buốt của Mặc Kỳ Thụy bay tới, "Không có tên, chẳng qua là dáng dấp có chút giống Tiên Hạc quả."
Còn ngại mặt Phi Phi không đủ xanh, " Chủ nhân chúng tôi ngược lại cho nó một cái tên."
"Tên là gì?"
Quý Ngữ Hàm không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, núp ở phía sau cây, tránh ánh mắt giết người hỏi.
"Gọi là ‘ ngày mai hãy nói ’."
"......" Hoàn toàn nghe không hiểu.
Quý Ngữ Hàm không hiểu ra sao, "Tên này có ý nghĩa gì?"
Tứ đại thị vệ cũng nhịn cười, rất nghiêm chỉnh mà nói, "Bởi vì ăn quả này, sẽ phải không ngừng chạy tới nhà xí, bất kể có bao nhiêu chuyện, đều phải đợi ngày mai hãy nói."
"......"
Ha ha ha......
"Cục than nhỏ, ta hận ngươi ——" Chạy như điên rời đi, Phi Phi điên cuồng hét lên.
Ha ha ha......
Ngày đó...... Phi Phi cứ như vậy không thấy bóng dáng, khụ, khụ.
Sáng sớm ngày thứ hai, tất cả mọi người ăn điểm tâm xong, Phi Phi mới xuất hiện với vành mắt giống như vẽ thêm một lớp trang điểm màu đen của than khói.
"Cục than nhỏ, ta hận ngươi!"
Phi Phi nói chuyện cũng không còn khí lực, nhưng thanh âm gây hấn ngược lại thật lớn.
"Phốc...... Khụ, khụ, ta cũng cho cái đó là Tiên Hạc quả a, ta vô tội."
"Nói nhảm! Ngày hôm qua ta cũng nhớ rất rõ......"
"Ở đâu mà nhớ lại ?" Tứ đại thị vệ đột nhiên cùng nhau ngắt lời hắn.
"Ha ha ha ha......" Tất cả mọi người rất không có lương tâm mà cười thật to.
"......" Phi Phi đã sắp tức đến run người, mặt xanh nghiêm túc rống to, "Cục than nhỏ”
"Phốc...... Khụ, khụ, ngươi không thể đem tức giận trút hết trên người ta, " Quý Ngữ Hàm kháng nghị, "Ta là thiện lương, bọn họ mới Vô Lương Tâm."
"......" Mọi người cùng nhau khinh bỉ nàng.
Đoan Mộc Ly ôm nương tử hôn nhẹ, bình tĩnh mà nhìn Phi Phi, "Là ngươi tự mình chạy tới cướp, đem quả dại ăn, chỉ có thể trách ngươi chạy quá nhanh, không bằng cứ đem chân chặt cho hả giận đi."
"......" Mọi người phục.
Phi Phi tức giận không có nơi ăn vạ, kéo cao tay áo nơi cánh tay, "Cũng đừng ngắt lời ta!"
Mọi người im lặng, rất nể tình nà chờ hắn phát biểu giải thích cao minh.
Lần này Phi Phi đem nửa câu sau của "Ngày hôm qua nhớ rất rõ" bỏ bớt, tức giận chỉ vào Đoan Mộc Ly, "Ngày hôm qua ngươi rõ ràng có thể chạy tới trước ta, nhưng sau đó đột nhiên liền dừng lại, ngươi căn bản đã sớm phát hiện đó không phải là Tiên Hạc quả, cố ý chỉnh ta!"
Ừ...... Mọi người nghe được đều gật đầu.
"Đã như vậy, thì không thể giận cái chân."
"Ừ, là bởi vì đầu phản ứng chậm, nên giận cái đầu."
"Không bằng đem đầu chém cho hả giận."
Mọi người ngươi một câu ta một câu, dựa theo Logic của Đoan Mộc Ly, giúp Phi Phi làm ra một lựa chọn "Sáng suốt".
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Bi kịch lần đầu tiên gặp mặt
- Chương 2: Ăn quả táo cũng có thể gây tai nạn chết người
- Chương 3: Dĩ nhiên là Hoàng Thượng!
- Chương 4: Trông ngươi có vẻ ăn rất ngon
- Chương 5: Vào ở tẩm cung của Hoàng Thượng
- Chương 6: Bị lừa cùng giường
- Chương 7: Cấm địa bí mật của hoàng cung
- Chương 8: Nam nhân mặt lạnh như khối băng
- Chương 9: Biến thành vật sở hữu của hắn
- Chương 10: Đi tham quan lâm triều
- Chương 11: Đậu hủ... Chính là bị ăn như vậy
- Chương 12: Con trai của Hoàng Thượng
- Chương 13: Khối băng đại gia khó hầu hạ
- Chương 14: Các ngươi có quan hệ thân mật sao?
- Chương 15: Nàng giống như đột nhiên biến thành bảo bối
- Chương 16: Mọi người ai ai cũng nham hiểm
- Chương 17: Vương gia thần bí Phong gian quốc
- Chương 18: Giống như có người đang ghen?
- Chương 19: Lãng mạn.....Dưới ánh trăng?
- Chương 20: Nhịp tim ái muội
- Chương 21: Vương gia khối băng ghen
- Chương 22: Bị bắt xem nửa thân trần của mỹ nam
- Chương 23: Lần đầu tiên ôm nhau mà ngủ
- Chương 24: Chạy ra khỏi hoàng cung
- Chương 25: Bị bắt hiến vũ
- Chương 26: Đêm nay liền lưu lại thị tẩm đi
- Chương 27: Con của nàng và Hoàng Thượng
- Chương 28: Cấm địa của Hoàng gia
- Chương 29: "Bồi" hoàng thượng lâm triều
- Chương 30: Vì nữ nhân mà đập đầu vào tường
- Chương 31: Như vậy cho nên coi như đã gả!
- Chương 32: Tập tranh bí mật của hoàng thượng
- Chương 33: Cuộc hành trình trốn cung náo nhiệt
- Chương 34: Vậy lấy thân báo đáp đi
- Chương 35: Rốt cục... Bị ăn
- Chương 36: Sau đêm động phòng hoa chúc
- Chương 37: Cải trang vi hành
- Chương 38: Ba nam nhân... Diễn trò luận võ
- Chương 39: Thật là may mắn
- Chương 40: Cứu vớt võ lâm
- Chương 41: Minh chủ võ lâm
- Chương 42: Vào cung hành thích
- Chương 43: Cục than nhỏ, ta hận ngươi
- Chương 44: Hoàng huynh yêu nghiệt
- Chương 45: Hồ ly tinh vô tội
- Chương 46: Nàng muốn nhìn yêu nghiệt
- Chương 47: Kế hoạch ám sát
- Chương 48: Bị hoàng huynh yêu nghiệt bắt đi
- Chương 49: Ngày ngày ở cùng yêu nghiệt
- Chương 50: Khác thường...... Là bởi vì động tâm
- Chương 51: Đều bởi vì yêu
- Chương 52: Người thần bí
- Chương 53: Nàng thành anh hùng
- Chương 54: Nam nhân thay lòng
- Chương 55: "Chết mà sống lại"
- Chương 56: Nàng thành thực vật trân quý cần bảo vệ
- Chương 57: Có người muốn giết nàng
- Chương 58: Đại hỗn chiến bi kịch..... và hài kịch
- Chương 59: Ăn cái đó...... Là có nguy hiểm
- Chương 60: Không phải họa sẽ là phúc
- Chương 61: Ngươi có thể ước gì được nấy sao?
- Chương 62: "Thuộc hạ" phách lối
- Chương 63: Vĩnh viễn trung thành
- Chương 64: Nam nhân là tiểu tam
- Chương 65: Mĩ thiếu niên
- Chương 66: Diệt nước Tề loan
- Chương 67: Hình như có gian tình?
- Chương 68: Gặp phải âm mưu, không cần lo lắng
- Chương 69: Hai người cùng lúc tìm nàng ước hẹn
- Chương 70: Ngươi là nữ nhân tốt
- Chương 71: Lại làm bộ thâm tình với nàng
- Chương 72: Sau này hãy làm bạn với ta đi
- Chương 73: Tiểu tử khả ái
- Chương 74: Rời cung đi hẹn hò
- Chương 75: Cùng tình địch
- Chương 76: Chuyện cũ lại cháy tiếp
- Chương 77: Vô cùng náo nhiệt đi bắt kẻ thông dâm
- Chương 78: Giỏi cho gian tình trắng trợn táo bạo kia
- Chương 79: Chuyện khi làm mẹ kế
- Chương 80: Hắn có nữ nhân khác!
- Chương 81: Tức giận, bỏ hoàng thượng rời cung trốn đi
- Chương 82: Đi thôi, bỏ trốn thôi!
- Chương 83: Cho nên nàng ở cùng nam nhân khác
- Chương 84: Có nàng, có thiên hạ
- Chương 85: Không phải là tình nhân cũ?
- Chương 86: Thử nghiệm hiệu quả xuân dược...... Khóc
- Chương 87: Khích bác quan hệ bốn nước
- Chương 88: Muốn giang sơn hay muốn mỹ nhân?
- Chương 89: Thú tội và hãm hại
- Chương 90: Nàng có tin vui!
- Chương 91: Tiểu Trong Suốt biến thân
- Chương 92: Tiểu trong suốt nóng nảy
- Chương 93: Nàng nói chuyện thực chọc người tức giận sao?
- Chương 94: Đây mới là xảo quyệt
- Chương 95: Vấn đề dưỡng thai
- Chương 96: Mục đích đám cưới
- Chương 97: Tình cũ có thể quên hay không?
- Chương 98: "Lấy đức thu phục người" thật quá mạnh mẽ!
- Chương 99: Ta đập đầu vào tường đây, ngươi có để cho người sống hay không!
- Chương 100: Tiếp tục"Lấy đức thu phục người"
- Chương 101: Võ công là mây trôi, thông minh quan trọng nhất!
- Chương 102: Cơm nước xong, chúng ta đào tẩm cung lên
- Chương 103: Ngươi rời cung, vậy ai đi xem mặt?
- Chương 104: Tổ chức thành đoàn thể rời cung đi du lịch
- Chương 105: Đập đầu vào tường xong, tới đây bắt đầu làm việc
- Chương 106: Hình như ta là nữ !
- Chương 107: Các ngươi cùng lõa thể chạy qua !
- Chương 108: Người tốt không đấu cùng phúc hắc!
- Chương 109: Bí mật ngoài ý muốn
- Chương 110: Thắng lợi tất nhiên là thuộc về phúc hắc
- Chương 111: Đoan Mộc Ly khi còn bé
- Chương 112: Hai đứa nhỏ vô tư
- Chương 113: Trên đường đi, bị trêu đùa
- Chương 114: Bi kịch luôn là bọn họ
- Chương 115: Mùa đông ấm áp
- Chương 116: Làm sơn tặc cũng không dễ dàng
- Chương 117: Câu dẫn là một kỹ thuật sống
- Chương 118: "Yêu tinh" cũng muốn quốc tế hóa
- Chương 119: Thần tiên rất tuấn tú
- Chương 120: Lịch sử các thần tiên
- Chương 121: Nàng và Tiên đế... Hình như rất sâu xa
- Chương 122: Thần tiên cũng sợ phúc hắc
- Chương 123: Kỳ thực thần tiên không dễ bán
- Chương 124: Bán thân cho chính nương tử của mình
- Chương 125: Kỳ thực mọi người đều rất hạnh phúc
- Chương 126: Ngoại truyện hiện đại: Chuyến đi động kinh
- Chương 127: Ngoại truyện hiện đại: Kỳ thật là đi báo thù
- Chương 128: Ngoại truyện hiện đại: Dân chúng hiện đại chịu khổ rồi
- Chương 129: Ngoại truyện hiện đại: Bọn họ nổi tiếng
- Chương 130: Ngoại truyện hiện đại: Dạ Cẩm
- Chương 131: Ngoại truyện hiện đại: Trời sinh một đôi
- Chương 132: Cửa thời không biến mất
- Chương 133: Tiểu đội động kinh "Kiểm tra cuối kỳ "
- Chương 134: Đào hố chôn nàng ta đi
- Chương 135: Người tình cũ thần bí
- Chương 136: Giả trang nữ nhân là kỹ thuật sống
- Chương 137: Phải bình tĩnh thổ lộ
- Chương 138: Ngoại truyện Tiểu Dật: Nương tử tương lai
- Chương 139: Hồi ký của Quả Quả
- Chương 140: Hồi ký của Quả Quả: Ô, không nên ăn nàng!
- Chương 141: Hồi ký của Quả Quả: Từ từ tình yêu sẽ đến
- Chương 142: Sắc tâm mênh mông, Sắc đảm quá thiếu
- Chương 143: Ai là người động kinh nhất
- Chương 144: Giấy hưu thư cho ai
- Chương 145: Rốt cục cũng tìm được cơ hội báo thù!
- Chương 146: Nàng dám không chịu trách nhiệm với ta?!
- Chương 147: Ta dự định sờ chết hắn!
- Chương 148: Thật mạnh mẽ, tự học thành tài!
- Chương 149: Đây là trả thù!
- Chương 150: Ta muốn sờ sờ hắn
- Chương 151: Thiên hạ ai không động kinh
- bình luận