Hoàng Thượng Không Thể Ăn Ta - Chương 97: Tình cũ có thể quên hay không?

Hoàng Thượng Không Thể Ăn Ta Chương 97: Tình cũ có thể quên hay không?
"Ngữ Hàm, muội phải gả cho nam nhân này, rất nham hiểm."

"A......" Quý Ngữ Hàm cười khan hai tiếng.

Hic hic, điểm này nàng đã sớm biết!

"Ta đoán đệ ấy cũng không xác định được vào thời khắc mấu chốt, ta đến tột cùng sẽ giúp ai, cho nên lần này, cố ý thử dò xét ta."

"A......" Quý Ngữ Hàm tiếp tục cười khan.

Này đích xác rất giống chuyện Đoan Mộc Ly sẽ làm.

"Muội nói...... Nếu như người ta giúp là Tề Mị nhi, hắn sẽ đối với ta như thế nào?"

"A...... Không biết."

Đuôi mắt dài hơi hất lên, Đoan Mộc Hồng cười đến rất yêu nghiệt, giống như hồ ly chỉ cần quấy rối, "Ta cũng đoán không ra tâm tư của đệ ấy, nhưng mà ta rất muốn thử xem."

"......" Cái đó, thì ra đối với hắn dùng mỹ nhân kế, mục đích rất phức tạp a......

Quý Ngữ Hàm cố gắng để cho mình không bị hắn mê hoặc, lời nói thành khẩn mà khuyên hắn thay đổi chủ ý, "Xúc động là ma quỷ......"

"Ma quỷ?" Đoan Mộc Hồng nghe không hiểu.

A nga, Đoan Mộc Hồng gần đây cũng không lộ diện, chưa nghe nàng dùng qua từ ngữ thông dụng ở hiện đại.

Quý Ngữ Hàm đổi cách nói khác, "Xúc động là..... đầu trâu mặt ngựa!"

"......" Đoan Mộc Hồng nghe những lời này như thế nào cũng rất muốn cười.

"Khụ, khụ, không sai, chính là ý đó đi."

Quý Ngữ Hàm rất nghiêm túc, "Đoan Mộc Ly......" Quá âm hiểm, "Nếu huynh thử dò xét hắn, nhất định sẽ bị hắn nhìn ra được, sau đó huynh có thể sẽ bị chỉnh rất thảm."

Đoan Mộc Hồng vẫn không đổi chủ ý, "Ta ngược lại thật tò mò đệ ấy sẽ chỉnh ta như thế nào."

Quý Ngữ Hàm sửng sốt một chút, đột nhiên có chút tỉnh ngộ.

Huynh đệ hai người bọn họ trước kia thường ồn ào, tỷ như Đoan Mộc Ly sẽ ở trên chăn của hắn đổ nước, sau đó nói hắn đái dầm...... Khụ, khụ.

Nhưng mà sau này xảy ra chuyện của Tề Mị nhi, coi như hiểu lầm được cởi bỏ, hai người bọn họ thủy chung có chút thay đổi.

Đoan Mộc Hồng làm như vậy...... Chính là muốn đánh vỡ cục diện bế tắc hiện nay sao?

Nghĩ như vậy, nàng không định ngăn trở nữa.

Không biết sau khi hai huynh đệ này hòa hảo, không phải nàng có thể tự do mà nhìn yêu nghiệt đại mỹ nhân trước mắt đến chảy nước miếng sao......"Ực".

Chẳng qua là......

Băn khoăn một chút, Quý Ngữ Hàm vẫn hỏi trực tiếp, "Huynh đối với Tề Mị nhi......"

"Coi như là buông tay." Đoan Mộc Hồng lạnh nhạt cười cười.

Một đôi mắt hoa đào mê hoặc lòng người nhìn chằm chằm Quý Ngữ Hàm, "Ta rất hâm mộ các muội, chờ chuyện này qua đi, ta cũng nên cẩn thận tìm kiếm nửa kia của mình."

"Hoa hoa, rốt cục nghĩ thông suốt rồi?" Phi Phi cùng người khác đánh đến mệt mỏi liền sáp đến hỏi.

"......" Khóe miệng Quý Ngữ Hàm co quắp, "Ngươi gọi hắn là cái gì?"

"Hoa hoa a."

Phi Phi uống một ngụm trà, "Ta đối với hai mắt như hoa đào của hắn có ấn tượng quá sâu khắc, nhưng mà gọi Hoa Đào lại cảm thấy quá nữ tính."

“......" Gọi Hoa Hoa thì có cảm giác nam nhân một chút nào sao?

Quý Ngữ Hàm rơi lệ, dùng thanh âm nghẹn ngào hỏi, "Ngươi không phải nổi hứng đặt cho mỗi người một biệt hiệu đó chứ?"

"Cục than nhỏ, ngươi muốn nghe thử sao?"

"Không cần." Quý Ngữ Hàm vội vàng khoát tay, nàng đã bị sét đánh sợ rồi.

Đoan Mộc Hồng cũng không để ý biệt hiệu mới của mình, liếc Phi Phi một cái, "Ta đã nghĩ thông suốt, khi nào thì ngươi mới chịu nghĩ thông suốt?"

Phi Phi lườm hắn một cái, "Ta vốn cũng không muốn đem mình lượn quanh vào thời điểm này, giống vì cục than nhỏ lắm sao? Ta ở lại trong cung cũng không phải bởi vì nàng ~"

Quý Ngữ Hàm giả bộ ngu ngơ, những người khác đều lấy ánh mắt khi dễ nhìn Phi Phi.

Nghĩ một đằng nói một nẻo!

Khinh bỉ khinh bỉ, mọi người lại phát hiện......

"Không Không, tại sao ngươi còn không đi?"

Nguy cơ hắn bị đuổi giết cũng đã giải trừ, hơn nữa cũng không có thầm mến người nào, tại sao vẫn nương nhờ trong cung?

Hơn nữa trong cung cũng không phải là nơi thái bình gì, ví dụ như tình huống ngày hôm nay, hắn sẽ bị kéo tới làm hộ vệ tạm thời.

Bị phát hiện?

Không Không sửng sốt, lập tức biến thành bộ dáng xuất trần thoát tục, "Ta ở lại chỗ này, là vì cảm thụ linh khí đất trời."

"Đừng giả bộ!"

Phi Phi nhịn không được mắng hắn, "Chúng ta cũng biết ngươi không phải là xuất gia thật, giả bộ cao tăng đắc đạo gì chứ!"

Không Không nhìn hắn, lắc đầu than thở, hết sức cao thâm mà nói, "Ngươi, vẫn không hiểu đâu."

"Còn giả bộ!"

Phi Phi bắt đầu xăn tay áo, "Đánh xong liền hiểu!"

Không Không lập tức tránh ra, hô to khẩu hiệu học được từ chỗ Quý Ngữ Hàm, "Phải lấy đức thu phục người!"

"......" Quý Ngữ Hàm rơi lệ nắm lên một nhúm hạt dưa, vừa nhìn bọn họ đuổi theo đánh nhau vừa gặm.

Dáng vẻ này không giống trước đêm đại chiến, thật ra giống như bọn họ tới mở liên hoan hơn......

Võ công của Không Không vốn kém nhất ở đây, hiện tại lại bị vây đánh, càng không có phần thắng.

"Được được được, ta nói!" Không Không giơ tay đầu hàng.

"Khụ, khụ, ta...... Không có chỗ để đi." Thần sắc hắn lúng túng.

Tất cả mọi người hoài nghi nhìn hắn, "Ngươi nói thế nào cũng là tiền minh chủ võ lâm, làm sao không có chỗ để đi?"

"Nơi trước kia ta thường tới, người nhà cũng có thể tìm được ta."

Không Không ấp úng nói, "Ta không muốn về nhà."

Người nhà dù tìm như thế nào, cũng không tìm đến hoàng cung của Tề Loan Quốc.

Phi Phi khinh bỉ hắn, "Đã bao nhiêu tuổi rồi, còn học người ta bỏ nhà trốn đi!"

"......" Không Không buồn bực.

Không phải hắn cũng bị buộc sao, có nhà lại không được trở về !

"Ngươi là người nơi nào?" Đoan Mộc Hồng hỏi hắn.

"À..... Khụ, khụ, chỗ nhỏ thôi, người bình thường cũng không nghe tên vùng này."

Thái độ tránh né của hắn làm cho tất cả mọi người hoài nghi.

Phi phi đánh hắn, "Ngươi không phải lẫn vào, đến bên cạnh chúng ta làm gián điệp chứ?"

"Không phải!"

Không Không lập tức lui về phía sau một bước dài, phủ nhận.

Tội danh này nếu được thiết lập, hắn có thể trực tiếp đi tới chỗ Diêm Vương trình diện!

Sợ bọn họ lại hoài nghi, Không Không không thể làm gì khác hơn là bịa chuyện, "Thật ra thì ta bị tổn thương tình cảm, không muốn trở về nơi thương tâm đó!"

"Sau đó thì sao?" Ánh mắt mọi người đồng loạt sáng rực.

Khụ, khụ, tin tức để nhiều chuyện đúng là rất thu hút mọi người mà.

Không Không không biết biạ chuyện, phát hiện mọi người hỏi tiếp, hắn bối rối.

Không có biện pháp, hắn không thể làm gì khác hơn là đem chuyện xưa của Đoan Mộc Hồng hơi sửa đổi một chút, mang cho mình dùng.

"Nhớ năm đó...... Ta thích một người, không nghĩ tới đang lúc ta rời nhà học võ mấy năm, nhà nàng vì nàng định ra hôn sự, ta trước đêm thành thân của nàng chạy về nhà, muốn cho nàng cùng ta cao bay xa chạy......"

Không Không xoa trán, mặt cực kỳ bi ai, trong lòng suy nghĩ...... Nên lấy kết thúc như thế nào có thể tin đây?

Sau đó?

Tất cả mọi người chờ kịch tính phát triển, nhưng khi nhìn thấy tâm tình hắn xuống thấp, không thể làm gì khác hơn là chịu đựng không thúc giục hắn.

"Nàng nói trong lòng nàng có ta, chẳng qua là đã có hôn ước trong người...... Hơn nữa chúng ta không thể không quan tâm ánh mắt thế tục......"

Không Không che mắt, dùng sức đè, muốn ấn ra chút nước mắt.

Nga...... Tất cả mọi người hiểu rõ gật đầu, cảm thấy tiếc hận thay bọn họ.

Khó trách Không Không không chịu về nhà, nhất định là sợ xúc động thương tâm.

Thấy bọn họ tin tưởng, Không Không cao hứng, không ngừng cố gắng bịa chuyện một chút ——

"Thật ra cho dù không trở về, ta hiện giờ cũng giống như...... Tiểu Mễ."

Nhất thời không nói ra được người tên, Không Không đã nói cái tên mình quen thuộc nhất.

Sau khi nói xong, hắn liền vẻ mặt bi thương đứng ở cửa, làm bộ dáng nhìn về quê hương xa xăm.

Tất cả mọi người không có mở miệng quấy rầy hắn, vì vậy trong lúc đang là một mảnh yên tĩnh...... Có tiếng bước chân nhỏ nhẹ vang lên.

Lúc mọi người đề phòng cảnh giác, một người áo đen bịt mặt đột nhiên xuất hiện ở cửa.

Trên tay của hắn không cầm vũ khí, giống như là muốn vào nhà, lúc nhìn thấy Không Không ở cửa, hắn ngây dại.

Giống như quá kinh ngạc..., hoàn toàn nói không ra lời, hắn hết sức kích động dùng tay chỉ chỉ Không Không.

Nhìn kỹ, ngón tay còn khẽ run.

Mọi người đã nhìn ra người này không phải là cao thủ hạng nhất gì, cho nên cũng không lo lắng.

Nguyên nhân bọn họ muốn suy đoán là...... Người này sao lại co giật nữa vậy?

Qua nửa ngày, Người áo đen rốt cục ý thức được không đúng, vung tay gạt mặt nạ ra, tiếp tục kích động.

Lúc này người khiếp sợ biến thành Không Không ——

"Tiểu Mễ!"

"......" Cái tên quen thuộc này khiến cho mọi người đều giật mình.

Suy nghĩ một chút là mới vừa rồi nghe qua chuyện tình yêu của Không Không, nhìn lại nam nhân đứng ở cửa một chút, đang kích động tố cáo, một phòng đầy người tập thể ngất đi.

Tiếng ngã xuống đất sau lưng khiến cho Không Không phục hồi tinh thần, điên rồi.

"Ta...... Các ngươi đừng hiểu lầm!"

Hắn tùy tiện bịa tên người nào đó không bịa, không nên nói Tiểu Mễ mà!

"Chúng ta hiểu." Tất cả mọi người gật đầu liên tục.

Thì ra là "Không thể không quan tâm ánh mắt thế tục" là ý này...... Bọn họ trước đó chưa lĩnh hội đủ.

Tất cả mọi người rất "Tự giác" đứng lên, định cho bọn họ một cơ hội.

"Khụ, khụ, các ngươi cứ ôn chuyện cũ, chúng ta đi ra ngoài một chút."

Không Không mặt xanh mét, "Các ngươi nếu không tin nữa, ta liền đem đầu đụng vào tường!"

Mọi người còn chưa kịp mở miệng ngăn cản đây, mới ra phát hiện, còn chưa hiểu đây là chuyện gì xảy ra bạn Tiểu Mễ liền khẩn trương kêu lên, "Ngươi không thể thương tổn chính mình!"

"......" Tất cả mọi người co giật.

Không Không nổi giận, "Hắn là bằng hữu cùng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, còn là biểu muội phu của ta!"

Phi Phi vỗ vỗ bả vai hắn, "Chúng ta biết các ngươi khi còn bé đã biết nhau, cũng biết hắn đã thành thân."

"...... Ta nhảy hồ đây!" Không Không giận đến sắp bùng nổ, chuẩn bị nhảy hồ hạ nhiệt độ.

Bi kịch là Tiểu Mễ vẫn nghe nhưng không hiểu bọn họ đang nói cái gì, nghe hắn nói những lời này, cũng có chút nóng nảy.

"Ngươi đây không phải là ép ta cũng nhảy sao!"

Không Không không để ý tới hắn, "phù phù" một tiếng nhảy vào hồ.

Bạn Tiểu Mễ...... Không chút do dự nhảy vào theo.

"......" Mọi người tiếp tục co giật.

"Cái đó, Hàm chủ nhân...... Đây không phải giống như câu chuyện Titanic người nói hôm trước sao?"

"Đúng vậy, ‘ Ngươi nhảy ta cũng nhảy ’ a." Tất cả mọi người cảm khái.

"......" Quý Ngữ Hàm che mặt khóc lớn.

Một đám người đang vây xem Không Không cùng Tiểu Mễ, Tề Mị nhi thản nhiên xuất hiện.

Nàng nhìn Đoan Mộc Hồng, sau liền cúi đầu, chậm rãi đi tới, giống như đối với mọi người không có chút đề phòng nào.

Thừa dịp nàng cúi đầu, Đoan Mộc Hồng cùng Quý Ngữ Hàm nhanh chóng nháy mắt.

Ách...... Hắn thật sự chuẩn bị làm bộ giúp Tề Mị nhi? Quý Ngữ Hàm gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Đứng lại ở trước mặt mọi người, Tề Mị nhi vẫn không ngẩng đầu.

Nàng thanh âm không lớn, "Thật xin lỗi, ta hôm nay không thể không tới."

Không ai để ý tới nàng ta.

Trước đó, bọn họ cũng có thương lượng qua, ngay cả Đoan Mộc Ly cũng có thể bị nàng ta lừa nhiều năm như vậy, cho nên bất kể nữ nhân này nói gì, nói có nhiều, cũng tuyệt đối không thể tin tưởng.

Dĩ nhiên, Đoan Mộc Ly cũng sẽ bị lừa gạt, nguyên nhân rất lớn cũng là bởi vì hắn không thể nào nhìn thẳng Tề Mị nhi......

"Các ngươi đừng nhìn chung quanh, hãy nghe ta nói là được."

Thanh âm Tề Mị nhi vẫn không lớn, "Có người ở nơi xa giám thị nơi này, ta chỉ là một tiểu tốt mà thôi, ba ngày nay, các ngươi gặp rất nhiều nguy hiểm."

Quý Ngữ Hàm nghe thế nào...... Cũng cảm thấy nàng đang cố ý hù dọa người.

Nhưng mà vẫn là nghe thử nàng ta nói thế nào trước đã.

"Ngươi nghĩ sao?" Phi Phi có chút không nhịn được hỏi.

Tề Mị nhi ngước mắt lên, có chút khẩn trương liếc nhìn Đoan Mộc Hồng, sau đó tầm mắt rơi vào trên người Quý Ngữ Hàm, "Ta muốn để cho các ngươi cứu ta một mạng."

“Cục than nhỏ, nàng ta cảm thấy ngươi ngốc."

"...... Tại sao nói như vậy?" Quý Ngữ Hàm lấy ánh mắt bi phẫn nhìn Phi Phi.

"Chúng ta nhiều người như vậy, nàng tahết lần này tới lần khác chỉ nhìn ngươi, nhất định là cảm thấy ngươi dễ lừa gạt nhất."

"......" Rõ ràng là nàng ta cảm thấy trong này, nàng nói chuyện tương đối có phần trọng lượng, có thể ra quyết định mới đúng? Hic hic.

Thanh kiếm của Phi Phi nhét vào trong tay Quý Ngữ Hàm, "Cục than nhỏ, nàng ta nói ngươi ngốc, chuyện này nếu đổi là ta, ta nhịn không được, chỉ không hiểu ngươi ngĩ sao thôi."

"......"

"Chém nàng!" Những người khác đều cổ vũ nàng cố gắng lên.

"......" Quý Ngữ Hàm rơi lệ, "Các ngươi thừa nhận đi, các ngươi chính là tới ăn mừng!"

Thật ra thì...... Cũng không kém nhiều lắm. Tất cả mọi người đều nhìn trời.

Bọn họ ở nơi đó ồn ào, Tề Mị nhi hoàn toàn không ai nhìn ở một bên......

Ngược lại Đoan Mộc Hồng "Nhớ tới tình cũ ", quay đầu nhìn nàng, "Ngươi làm sao vậy?"

Tề Mị nhi rốt cục có cơ hội mở miệng, vẻ mặt cứng đờ hơi có chút hòa hoãn.

"Ta...... Bọn họ cho ta uống độc dược, nếu như đến lúc ta không thể trở về phục mệnh, độc phát tác mà chết."

"Ngươi nghĩ chúng ta giúp ngươi?"

"Sai, ", Phi Phi làm khó, chen vào nói, "Ngươi nên hỏi nàng ‘tại sao chúng ta phải giúp ngươi ’."

Mặt Tề Mị nhi trắng bệch, "Ta biết mình trước kia thật có lỗi với các ngươi, đối với ngươi thật sự là bị ép buộc...... Ta từ nhỏ là thủ hạ của bọn họ, khi đó ta căn bản không có năng lực phản kháng, cũng không dám nói cho các ngươi biết."

" Bọn họ nào?"

Tề Mị nhi do dự một chút, hình như là nhát gan không dám nói.

"Ngươi an tâm nói đi."

Tề Mị nhi có chút sợ hãi nhìn bọn họ một cái, "Là người Đại Hưng Quốc."

"......" Nghe nói như thế, Không Không đang ở trong hồ ngâm nước lại chìm luôn.

"Sao ngươi cứ làm ta sợ vậy!" Bạn Tiểu Mễ luống cuống tay chân mà đem người vớt lên.

Mọi người xoa trán, Quý Ngữ Hàm rơi lệ, đang nói chính sự, hai người bọn họ sao lại giành diễn a......

Trong bốn nước, Đại Hưng Quốc làm việc tác phong luôn luôn khiêm tốn, hơn nữa bởi vì con đường thông hành bất tiện, cùng ba nước khác đơn giản là không có lui tới gì.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận