Hoàng Thượng Không Thể Ăn Ta - Chương 89: Thú tội và hãm hại
Chương trước- Chương 1: Bi kịch lần đầu tiên gặp mặt
- Chương 2: Ăn quả táo cũng có thể gây tai nạn chết người
- Chương 3: Dĩ nhiên là Hoàng Thượng!
- Chương 4: Trông ngươi có vẻ ăn rất ngon
- Chương 5: Vào ở tẩm cung của Hoàng Thượng
- Chương 6: Bị lừa cùng giường
- Chương 7: Cấm địa bí mật của hoàng cung
- Chương 8: Nam nhân mặt lạnh như khối băng
- Chương 9: Biến thành vật sở hữu của hắn
- Chương 10: Đi tham quan lâm triều
- Chương 11: Đậu hủ... Chính là bị ăn như vậy
- Chương 12: Con trai của Hoàng Thượng
- Chương 13: Khối băng đại gia khó hầu hạ
- Chương 14: Các ngươi có quan hệ thân mật sao?
- Chương 15: Nàng giống như đột nhiên biến thành bảo bối
- Chương 16: Mọi người ai ai cũng nham hiểm
- Chương 17: Vương gia thần bí Phong gian quốc
- Chương 18: Giống như có người đang ghen?
- Chương 19: Lãng mạn.....Dưới ánh trăng?
- Chương 20: Nhịp tim ái muội
- Chương 21: Vương gia khối băng ghen
- Chương 22: Bị bắt xem nửa thân trần của mỹ nam
- Chương 23: Lần đầu tiên ôm nhau mà ngủ
- Chương 24: Chạy ra khỏi hoàng cung
- Chương 25: Bị bắt hiến vũ
- Chương 26: Đêm nay liền lưu lại thị tẩm đi
- Chương 27: Con của nàng và Hoàng Thượng
- Chương 28: Cấm địa của Hoàng gia
- Chương 29: "Bồi" hoàng thượng lâm triều
- Chương 30: Vì nữ nhân mà đập đầu vào tường
- Chương 31: Như vậy cho nên coi như đã gả!
- Chương 32: Tập tranh bí mật của hoàng thượng
- Chương 33: Cuộc hành trình trốn cung náo nhiệt
- Chương 34: Vậy lấy thân báo đáp đi
- Chương 35: Rốt cục... Bị ăn
- Chương 36: Sau đêm động phòng hoa chúc
- Chương 37: Cải trang vi hành
- Chương 38: Ba nam nhân... Diễn trò luận võ
- Chương 39: Thật là may mắn
- Chương 40: Cứu vớt võ lâm
- Chương 41: Minh chủ võ lâm
- Chương 42: Vào cung hành thích
- Chương 43: Cục than nhỏ, ta hận ngươi
- Chương 44: Hoàng huynh yêu nghiệt
- Chương 45: Hồ ly tinh vô tội
- Chương 46: Nàng muốn nhìn yêu nghiệt
- Chương 47: Kế hoạch ám sát
- Chương 48: Bị hoàng huynh yêu nghiệt bắt đi
- Chương 49: Ngày ngày ở cùng yêu nghiệt
- Chương 50: Khác thường...... Là bởi vì động tâm
- Chương 51: Đều bởi vì yêu
- Chương 52: Người thần bí
- Chương 53: Nàng thành anh hùng
- Chương 54: Nam nhân thay lòng
- Chương 55: "Chết mà sống lại"
- Chương 56: Nàng thành thực vật trân quý cần bảo vệ
- Chương 57: Có người muốn giết nàng
- Chương 58: Đại hỗn chiến bi kịch..... và hài kịch
- Chương 59: Ăn cái đó...... Là có nguy hiểm
- Chương 60: Không phải họa sẽ là phúc
- Chương 61: Ngươi có thể ước gì được nấy sao?
- Chương 62: "Thuộc hạ" phách lối
- Chương 63: Vĩnh viễn trung thành
- Chương 64: Nam nhân là tiểu tam
- Chương 65: Mĩ thiếu niên
- Chương 66: Diệt nước Tề loan
- Chương 67: Hình như có gian tình?
- Chương 68: Gặp phải âm mưu, không cần lo lắng
- Chương 69: Hai người cùng lúc tìm nàng ước hẹn
- Chương 70: Ngươi là nữ nhân tốt
- Chương 71: Lại làm bộ thâm tình với nàng
- Chương 72: Sau này hãy làm bạn với ta đi
- Chương 73: Tiểu tử khả ái
- Chương 74: Rời cung đi hẹn hò
- Chương 75: Cùng tình địch
- Chương 76: Chuyện cũ lại cháy tiếp
- Chương 77: Vô cùng náo nhiệt đi bắt kẻ thông dâm
- Chương 78: Giỏi cho gian tình trắng trợn táo bạo kia
- Chương 79: Chuyện khi làm mẹ kế
- Chương 80: Hắn có nữ nhân khác!
- Chương 81: Tức giận, bỏ hoàng thượng rời cung trốn đi
- Chương 82: Đi thôi, bỏ trốn thôi!
- Chương 83: Cho nên nàng ở cùng nam nhân khác
- Chương 84: Có nàng, có thiên hạ
- Chương 85: Không phải là tình nhân cũ?
- Chương 86: Thử nghiệm hiệu quả xuân dược...... Khóc
- Chương 87: Khích bác quan hệ bốn nước
- Chương 88: Muốn giang sơn hay muốn mỹ nhân?
- Chương 89: Thú tội và hãm hại
- Chương 90: Nàng có tin vui!
- Chương 91: Tiểu Trong Suốt biến thân
- Chương 92: Tiểu trong suốt nóng nảy
- Chương 93: Nàng nói chuyện thực chọc người tức giận sao?
- Chương 94: Đây mới là xảo quyệt
- Chương 95: Vấn đề dưỡng thai
- Chương 96: Mục đích đám cưới
- Chương 97: Tình cũ có thể quên hay không?
- Chương 98: "Lấy đức thu phục người" thật quá mạnh mẽ!
- Chương 99: Ta đập đầu vào tường đây, ngươi có để cho người sống hay không!
- Chương 100: Tiếp tục"Lấy đức thu phục người"
- Chương 101: Võ công là mây trôi, thông minh quan trọng nhất!
- Chương 102: Cơm nước xong, chúng ta đào tẩm cung lên
- Chương 103: Ngươi rời cung, vậy ai đi xem mặt?
- Chương 104: Tổ chức thành đoàn thể rời cung đi du lịch
- Chương 105: Đập đầu vào tường xong, tới đây bắt đầu làm việc
- Chương 106: Hình như ta là nữ !
- Chương 107: Các ngươi cùng lõa thể chạy qua !
- Chương 108: Người tốt không đấu cùng phúc hắc!
- Chương 109: Bí mật ngoài ý muốn
- Chương 110: Thắng lợi tất nhiên là thuộc về phúc hắc
- Chương 111: Đoan Mộc Ly khi còn bé
- Chương 112: Hai đứa nhỏ vô tư
- Chương 113: Trên đường đi, bị trêu đùa
- Chương 114: Bi kịch luôn là bọn họ
- Chương 115: Mùa đông ấm áp
- Chương 116: Làm sơn tặc cũng không dễ dàng
- Chương 117: Câu dẫn là một kỹ thuật sống
- Chương 118: "Yêu tinh" cũng muốn quốc tế hóa
- Chương 119: Thần tiên rất tuấn tú
- Chương 120: Lịch sử các thần tiên
- Chương 121: Nàng và Tiên đế... Hình như rất sâu xa
- Chương 122: Thần tiên cũng sợ phúc hắc
- Chương 123: Kỳ thực thần tiên không dễ bán
- Chương 124: Bán thân cho chính nương tử của mình
- Chương 125: Kỳ thực mọi người đều rất hạnh phúc
- Chương 126: Ngoại truyện hiện đại: Chuyến đi động kinh
- Chương 127: Ngoại truyện hiện đại: Kỳ thật là đi báo thù
- Chương 128: Ngoại truyện hiện đại: Dân chúng hiện đại chịu khổ rồi
- Chương 129: Ngoại truyện hiện đại: Bọn họ nổi tiếng
- Chương 130: Ngoại truyện hiện đại: Dạ Cẩm
- Chương 131: Ngoại truyện hiện đại: Trời sinh một đôi
- Chương 132: Cửa thời không biến mất
- Chương 133: Tiểu đội động kinh "Kiểm tra cuối kỳ "
- Chương 134: Đào hố chôn nàng ta đi
- Chương 135: Người tình cũ thần bí
- Chương 136: Giả trang nữ nhân là kỹ thuật sống
- Chương 137: Phải bình tĩnh thổ lộ
- Chương 138: Ngoại truyện Tiểu Dật: Nương tử tương lai
- Chương 139: Hồi ký của Quả Quả
- Chương 140: Hồi ký của Quả Quả: Ô, không nên ăn nàng!
- Chương 141: Hồi ký của Quả Quả: Từ từ tình yêu sẽ đến
- Chương 142: Sắc tâm mênh mông, Sắc đảm quá thiếu
- Chương 143: Ai là người động kinh nhất
- Chương 144: Giấy hưu thư cho ai
- Chương 145: Rốt cục cũng tìm được cơ hội báo thù!
- Chương 146: Nàng dám không chịu trách nhiệm với ta?!
- Chương 147: Ta dự định sờ chết hắn!
- Chương 148: Thật mạnh mẽ, tự học thành tài!
- Chương 149: Đây là trả thù!
- Chương 150: Ta muốn sờ sờ hắn
- Chương 151: Thiên hạ ai không động kinh
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Hoàng Thượng Không Thể Ăn Ta
Chương 89: Thú tội và hãm hại
"Bởi vì Thụy Vương gia là người có thực lực nhất thống bốn nước."
Đem chất lỏng màu hồng trong bình thủy tinh ở trước mắt hắn đung đưa, lóe sáng hấp dẫn, gương mặt Mặc Kỳ Thụy vẫn lạnh đột nhiên hít sâu một hơi.
"Ta sẽ suy nghĩ."
"Được, lọ ‘ Vong ưu ’ này, đưa cho Thụy Vương gia trước."
Tam cô nương nhìn ra ý chí của hắn dao động, cố ý đem thuốc lưu lại.
Móng tay màu hồng nhạt nhẹ nhàng đập lên thân bình thủy tinh, "Nếu như Thụy Vương gia không muốn để cho Quý tiểu thư chính mắt thấy cảnh diệt quốc, không bằng sớm cho nàng uống Vong Ưu."
Mặc Kỳ Thụy nhìn bình nhỏ tinh xảo trước mắt, không trả lời.
......
——— ————
Thời điểm Đoan Mộc Ly bận rộn chính sự, Quý Ngữ Hàm bình thường một mình ở trong cung hoảng.
Hoàng cung rất lớn, nhưng mà mỗi ngày nàng đều có mấy nơi nhất định phải đi, dĩ nhiên đều là nơi cố định.
Hôm nay, nàng đi ngang qua căn phòng mà mỗi ngày đều sử dụng lò sưởi, ngoài ý muốn thấy Mặc Kỳ Thụy đứng ở bên cửa sổ.
"Thụy Vương gia?"
Nàng tò mò đi tới, "Sao hôm nay lại hăng hái ra ngoài đi dạo vậy?"
Vị khối băng đại soái ca này phần lớn thời gian mỗi ngày đều ở trong phòng, nghiên cứu từng loại từng loại dược phẩm, rất ít khi thấy hắn ra cửa.
Thanh âm Mặc Kỳ Thụy vẫn lãnh khốc như trước, "Cách vách rất ồn."
Phốc......
Quý Ngữ Hàm bật cười hỏi hắn, "Phi Phi lại đang hát àh? Không bằng ngươi dời đến cung khác ở đi."
"Không cần, " Mặc Kỳ Thụy nhìn nụ cười của nàng, "Dù sao hắn cũng chỉ hát ban ngày."
Ánh mắt không lưu dấu vết liếc qua Tiểu Trong Suốt tựa hồ như đang ngủ, hắn mở miệng, "Đi vào ngồi một chút."
"Được." Quý Ngữ Hàm không hoài nghi, sảng khoái gật đầu.
Hai người mới ngồi bên cạnh bàn ổn định, Mặc Kỳ Thụy đưa tay rót ly trà đưa qua, "Ta vẫn nợ ngươi một câu cám ơn."
"A?"
Quý Ngữ Hàm mờ mịt, "Cám ơn cái gì?"
"Ngươi cho ta một Tiên Hạc Quả."
"A...... Có sao."
Quý Ngữ Hàm ngượng ngùng cười cười, "Nhưng mà cũng không phải là công lao của ta, " Nàng chỉ trộm Tiểu Trong Suốt ở đỉnh đầu,
"Là tên tiểu tử này lợi hại."
"Bất kể nói thế nào, là ngươi đã cứu ta một mạng, " Mặc Kỳ Thụy nhìn nàng thật sâu, "Nếu không ta rất nhanh sẽ bị hàn độc phát tác mà chết."
Ách...... Sao có cảm giác nghiêm túc vậy?
Quý Ngữ Hàm ngượng ngùng cười cười, "Đều là bằng hữu mà."
Mặc Kỳ Thụy không trả lời, nhìn nàng một lát, rốt cục lại mở miệng.
"Lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, cảm giác giống như tiểu hồ ly không cẩn thận rơi vào trong nước, lại thật vất vả bò ra."
"......" Quý Ngữ Hàm rơi lệ.
Nàng lúc ấy đúng là rất chật vật, nhưng hắn làm gì nhớ rõ như vậy, hic hic.
Hắn khi đó chính là đột nhiên từ trong mộ đi ra, nhìn quỷ khí xâm nhập......
"Hơn nữa còn là tiểu hồ ly lá gan rất nhỏ." Mặc Kỳ Thụy đột nhiên lại thêm một câu.
"......" Rõ ràng là hắn rất giống quỷ! Hu hu......
Nhớ lại tình cảnh lúc ấy, vẻ mặt khối băng hiếm khi có được chút ôn nhu, "Chỉ là theo ngươi nói mấy câu, ta mới phát hiện ta nhìn sai, ngươi không phải là tiểu hồ ly, mà là con thỏ nhỏ."
Quý Ngữ Hàm bi phẫn uống trà.
Tại sao nhất định phải dùng động vật so sánh vậy!
Hu hu, cũng không phải là vườn thú!
Mặc Kỳ Thụy nhìn nàng, "Ngươi có nhớ không? Ngươi còn thiếu ta măng mùa đông."
“......" Rõ ràng là hắn lúc ấy không tìm được phòng bếp, nàng không có cách nào làm cho hắn ăn, sao liền biến thành nàng thiếu hắn......
Dưới ánh mắt lạnh buốt của hắn, Quý Ngữ Hàm bi phẫn thừa nhận, "Ta nhớ."
Hic hic, nếu là hắn đuổi theo bên trái, dựa vào mặt lạnh này nhất định bên phải phát triển.
Mặc Kỳ Thụy đứng lên, "Hiện tại liền làm cho ta ăn đi."
A?
Quý Ngữ Hàm sửng sốt, "Hiện tại?"
"Đúng, ta muốn ăn."
"......" Vị khối băng đại gia này thật đúng là nhiệt huyết dâng trào.
Vậy thì đến phòng bếp thôi......
Không bao lâu, hai người lần nữa ngồi lại trước bàn, mà Mặc Kỳ Thụy mặt lạnh ăn măng mùa đông.
"......" Quý Ngữ Hàm rất muốn khóc.
Mặc dù biết hắn luôn luôn có vẻ mặt như vậy, có thể dùng gương mặt như vậy ăn món ăn nàng làm...... Nàng rất khó để không nghi ngờ mình làm món ăn có phải rất khó ăn hay không.
May mà, khối băng đại gia lên tiếng ——
"Ăn thật ngon."
"Hắc hắc, chẳng qua là chút thức ăn đơn giản."
"Thật ra ta rất hi vọng ngươi vẫn có thể nhớ chuyện từ khi chúng ta quen biết."
Ách......
Mặc Kỳ Thụy nói không đầu không đuôi khiến cho Quý Ngữ Hàm mờ mịt.
Đang nói cái gì vậy?
Mặc Kỳ Thụy tiếp tục nói không đầu không đuôi của hắn, "Ngươi từng ích kỷ chưa?"
"Đương nhiên là có a." Quý Ngữ Hàm thản nhiên thừa nhận.
"Ví dụ như?"
"Ách......"
Quý Ngữ Hàm băn khoăn nửa ngày, "Nhất thời không nghĩ ra, nhưng mà nhất định có."
Mặc Kỳ Thụy cười khổ ở trong lòng, "Nhất định đều là chuyện nhỏ, ngươi có từng bởi vì ích kỷ mà tổn thương người khác chưa?"
"Cái này......"
Quý Ngữ Hàm bắt đầu cẩn thận nhớ lại, "Có sao? Cũng có......"
“Ngươi......"
Mặc Kỳ Thụy bất đắc dĩ thở dài, đột nhiên để đũa xuống dùng sức ôm nàng một cái, sau đó lập tức rút tay về.
Ách......
Quý Ngữ Hàm ngây dại. Hiện tại nàng cũng......
Ai, vẫn là giả bộ ngu đi.
Vì vậy hai người, một thì tiếp tục ăn cái gì đó, còn một nhìn trời, làm bộ chuyện gì cũng chưa xảy ra
"Ngữ...... Ngữ Hàm, nếu như ngươi yêu một người không yêu ngươi, ngươi sẽ làm sao?"
Cái đó...... Mới vừa kỳ quái ôm nàng một cái, hiện tại hỏi nàng vấn đề này, rất khó trả lời......
Quý Ngữ Hàm đang rất khó nghĩ, giống như nhìn thấu tâm tư của nàng, Mặc Kỳ Thụy thấp giọng mở miệng, " Nói thật đi."
Nói thật......"Thật ra thì ta không hề nghĩ đến." Quý Ngữ Hàm có chút 囧trả lời.
Ở hiện đại, bởi vì nàng có khuôn mặt không giống như người tốt, dẫn đến nam sinh nghiêm chỉnh đều không thích nàng...... khóc.
Cho nên nàng vẫn bi phẫn trong cuộc sống, giống như chưa từng nghĩ tình yêu là như thế nào.
Đến cổ đại, nàng liền một đường bị hãm hại lừa gạt mà yêu Đoan Mộc Ly...... Nước mắt dài như sợi mì.
Khụ, khụ, nhưng mà nói thế nào, nàng thật đúng là không có phiền não vấn đề này.
"Vậy bây giờ suy nghĩ một chút?"
Sao hỏi vấn đề kỳ quái như vậy......
Nhưng mà luôn luôn một chữ như vàng, Mặc Kỳ Thụy hôm nay đột nhiên nhiều lời như thế, Quý Ngữ Hàm cũng rất nể tình mà suy nghĩ một chút.
Ngày ngày hi vọng hắn không hạnh phúc, hy vọng hắn cùng những nữ sinh khác chia tay, thật tốt có thể đi đến nói một câu"Nhìn thấy ngươi không tốt, ta an tâm" ?
囧...... Giống như không giống chuyện nàng sẽ làm.
Cái này...... Quý Ngữ Hàm băn khoăn, " Vấn đề này giống như rất khó......"
——————
Có lẽ nàng sẽ cũng theo đuổi, có lẽ nàng sẽ ảm đạm đến thương tâm, một mình khổ sở......
"Còn chưa từng xảy ra chuyện này, ta thật là có chút không nói chính xác được."
Trên mặt luôn luôn băng giá đột nhiên lộ ra một nụ cười, "Thật sự là không nói chính xác được, trước kia ta cũng cho là mình sẽ yên lặng chúc phúc cho ngươi."
"......"
Quý Ngữ Hàm không biết nên trước tiên kinh ngạc hắn cười hay là kinh ngạc hắn thú tội.
Rất lúng túng, nàng dời ánh mắt sang chỗ khác, sau đó tầm mắt rơi trên bàn, nhanh chóng nói sang chuyện khác
" Điểm tâm rất đẹp mắt, nhìn tựa như ăn thật ngon."
Trên một lớp giòn giòn, còn phủ thêm một lớp nước đường màu hồng nhạt nhìn hết sức mê người.
Hơi híp mắt, Mặc Kỳ Thụy không lên tiếng.
Lúc này tẻ ngắt thật sự là...... Đổ mồ hôi.
Cho nên Quý Ngữ Hàm vô cùng tập trung tinh lực vào khen ngợi món điểm tâm trên bàn, nhiều góc độ còn thiếu chút nữa giúp nó thêu dệt thành một câu chuyện huyền thoai.
Nghe nửa ngày, Mặc Kỳ Thụy nhíu mày, "Ngươi không nếm thử sao?"
Cái này......
Quý Ngữ Hàm lúng túng, " Màu hồng xinh đẹp như vậy nhất định là phẩm màu, ta không biết phẩm màu cổ đại làm bằng gì......"
Nếu là đồ kỳ quái gì đó...... Ai, thực không nên ăn lung tung.
Mặt Mặc Kỳ Thụy cứng một cái, sau hắn tự giễu cười cười, "Ý trời."
Hả?
Quý Ngữ Hàm mờ mịt, "Ngươi hôm nay sao vậy?"
"Không có gì." Mặc Kỳ Thụy ánh mắt phức tạp nhìn điểm tâm trên bàn tăng them vẻ huyền bí
"......" Món điểm tâm này là đặc biệt chuẩn bị cho nàng?
Được rồi, nếu là điểm tâm trong hoàng cung, dù sao ăn cũng không hại thân.
Quý Ngữ Hàm lấy một khối điểm tâm, muốn đưa vào miệng.
Mặc Kỳ Thụy ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào động tác của nàng.
Điểm tâm một chút xíu nữa đến gần bên mép, trái tim Mặc Kỳ Thụy cũng càng ngày càng treo cao.
Đúng lúc lập tức sẽ dính vào đôi môi Quý Ngữ Hàm......
"Chờ một chút!"
Mặc Kỳ Thụy đột nhiên kéo tay của nàng, đánh bay khối điểm tâm, vẻ mặt tượng băng như phủ lên một tầng tinh khiết.
"......"
Tay Quý Ngữ Hàm còn bị hắn nắm thật chặc, nàng cẩn thận hỏi, "Ngươi......"
"Đừng dễ dàng tin tưởng người khác như vậy!"
Mặc Kỳ Thụy chợt đứng lên, cánh tay đảo qua, bùm bùm một trận âm thanh hỗn loạn, cả món điểm tâm nện vào trên vách tường, vỡ thành bột.
Đem chất lỏng màu hồng trong bình thủy tinh ở trước mắt hắn đung đưa, lóe sáng hấp dẫn, gương mặt Mặc Kỳ Thụy vẫn lạnh đột nhiên hít sâu một hơi.
"Ta sẽ suy nghĩ."
"Được, lọ ‘ Vong ưu ’ này, đưa cho Thụy Vương gia trước."
Tam cô nương nhìn ra ý chí của hắn dao động, cố ý đem thuốc lưu lại.
Móng tay màu hồng nhạt nhẹ nhàng đập lên thân bình thủy tinh, "Nếu như Thụy Vương gia không muốn để cho Quý tiểu thư chính mắt thấy cảnh diệt quốc, không bằng sớm cho nàng uống Vong Ưu."
Mặc Kỳ Thụy nhìn bình nhỏ tinh xảo trước mắt, không trả lời.
......
——— ————
Thời điểm Đoan Mộc Ly bận rộn chính sự, Quý Ngữ Hàm bình thường một mình ở trong cung hoảng.
Hoàng cung rất lớn, nhưng mà mỗi ngày nàng đều có mấy nơi nhất định phải đi, dĩ nhiên đều là nơi cố định.
Hôm nay, nàng đi ngang qua căn phòng mà mỗi ngày đều sử dụng lò sưởi, ngoài ý muốn thấy Mặc Kỳ Thụy đứng ở bên cửa sổ.
"Thụy Vương gia?"
Nàng tò mò đi tới, "Sao hôm nay lại hăng hái ra ngoài đi dạo vậy?"
Vị khối băng đại soái ca này phần lớn thời gian mỗi ngày đều ở trong phòng, nghiên cứu từng loại từng loại dược phẩm, rất ít khi thấy hắn ra cửa.
Thanh âm Mặc Kỳ Thụy vẫn lãnh khốc như trước, "Cách vách rất ồn."
Phốc......
Quý Ngữ Hàm bật cười hỏi hắn, "Phi Phi lại đang hát àh? Không bằng ngươi dời đến cung khác ở đi."
"Không cần, " Mặc Kỳ Thụy nhìn nụ cười của nàng, "Dù sao hắn cũng chỉ hát ban ngày."
Ánh mắt không lưu dấu vết liếc qua Tiểu Trong Suốt tựa hồ như đang ngủ, hắn mở miệng, "Đi vào ngồi một chút."
"Được." Quý Ngữ Hàm không hoài nghi, sảng khoái gật đầu.
Hai người mới ngồi bên cạnh bàn ổn định, Mặc Kỳ Thụy đưa tay rót ly trà đưa qua, "Ta vẫn nợ ngươi một câu cám ơn."
"A?"
Quý Ngữ Hàm mờ mịt, "Cám ơn cái gì?"
"Ngươi cho ta một Tiên Hạc Quả."
"A...... Có sao."
Quý Ngữ Hàm ngượng ngùng cười cười, "Nhưng mà cũng không phải là công lao của ta, " Nàng chỉ trộm Tiểu Trong Suốt ở đỉnh đầu,
"Là tên tiểu tử này lợi hại."
"Bất kể nói thế nào, là ngươi đã cứu ta một mạng, " Mặc Kỳ Thụy nhìn nàng thật sâu, "Nếu không ta rất nhanh sẽ bị hàn độc phát tác mà chết."
Ách...... Sao có cảm giác nghiêm túc vậy?
Quý Ngữ Hàm ngượng ngùng cười cười, "Đều là bằng hữu mà."
Mặc Kỳ Thụy không trả lời, nhìn nàng một lát, rốt cục lại mở miệng.
"Lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, cảm giác giống như tiểu hồ ly không cẩn thận rơi vào trong nước, lại thật vất vả bò ra."
"......" Quý Ngữ Hàm rơi lệ.
Nàng lúc ấy đúng là rất chật vật, nhưng hắn làm gì nhớ rõ như vậy, hic hic.
Hắn khi đó chính là đột nhiên từ trong mộ đi ra, nhìn quỷ khí xâm nhập......
"Hơn nữa còn là tiểu hồ ly lá gan rất nhỏ." Mặc Kỳ Thụy đột nhiên lại thêm một câu.
"......" Rõ ràng là hắn rất giống quỷ! Hu hu......
Nhớ lại tình cảnh lúc ấy, vẻ mặt khối băng hiếm khi có được chút ôn nhu, "Chỉ là theo ngươi nói mấy câu, ta mới phát hiện ta nhìn sai, ngươi không phải là tiểu hồ ly, mà là con thỏ nhỏ."
Quý Ngữ Hàm bi phẫn uống trà.
Tại sao nhất định phải dùng động vật so sánh vậy!
Hu hu, cũng không phải là vườn thú!
Mặc Kỳ Thụy nhìn nàng, "Ngươi có nhớ không? Ngươi còn thiếu ta măng mùa đông."
“......" Rõ ràng là hắn lúc ấy không tìm được phòng bếp, nàng không có cách nào làm cho hắn ăn, sao liền biến thành nàng thiếu hắn......
Dưới ánh mắt lạnh buốt của hắn, Quý Ngữ Hàm bi phẫn thừa nhận, "Ta nhớ."
Hic hic, nếu là hắn đuổi theo bên trái, dựa vào mặt lạnh này nhất định bên phải phát triển.
Mặc Kỳ Thụy đứng lên, "Hiện tại liền làm cho ta ăn đi."
A?
Quý Ngữ Hàm sửng sốt, "Hiện tại?"
"Đúng, ta muốn ăn."
"......" Vị khối băng đại gia này thật đúng là nhiệt huyết dâng trào.
Vậy thì đến phòng bếp thôi......
Không bao lâu, hai người lần nữa ngồi lại trước bàn, mà Mặc Kỳ Thụy mặt lạnh ăn măng mùa đông.
"......" Quý Ngữ Hàm rất muốn khóc.
Mặc dù biết hắn luôn luôn có vẻ mặt như vậy, có thể dùng gương mặt như vậy ăn món ăn nàng làm...... Nàng rất khó để không nghi ngờ mình làm món ăn có phải rất khó ăn hay không.
May mà, khối băng đại gia lên tiếng ——
"Ăn thật ngon."
"Hắc hắc, chẳng qua là chút thức ăn đơn giản."
"Thật ra ta rất hi vọng ngươi vẫn có thể nhớ chuyện từ khi chúng ta quen biết."
Ách......
Mặc Kỳ Thụy nói không đầu không đuôi khiến cho Quý Ngữ Hàm mờ mịt.
Đang nói cái gì vậy?
Mặc Kỳ Thụy tiếp tục nói không đầu không đuôi của hắn, "Ngươi từng ích kỷ chưa?"
"Đương nhiên là có a." Quý Ngữ Hàm thản nhiên thừa nhận.
"Ví dụ như?"
"Ách......"
Quý Ngữ Hàm băn khoăn nửa ngày, "Nhất thời không nghĩ ra, nhưng mà nhất định có."
Mặc Kỳ Thụy cười khổ ở trong lòng, "Nhất định đều là chuyện nhỏ, ngươi có từng bởi vì ích kỷ mà tổn thương người khác chưa?"
"Cái này......"
Quý Ngữ Hàm bắt đầu cẩn thận nhớ lại, "Có sao? Cũng có......"
“Ngươi......"
Mặc Kỳ Thụy bất đắc dĩ thở dài, đột nhiên để đũa xuống dùng sức ôm nàng một cái, sau đó lập tức rút tay về.
Ách......
Quý Ngữ Hàm ngây dại. Hiện tại nàng cũng......
Ai, vẫn là giả bộ ngu đi.
Vì vậy hai người, một thì tiếp tục ăn cái gì đó, còn một nhìn trời, làm bộ chuyện gì cũng chưa xảy ra
"Ngữ...... Ngữ Hàm, nếu như ngươi yêu một người không yêu ngươi, ngươi sẽ làm sao?"
Cái đó...... Mới vừa kỳ quái ôm nàng một cái, hiện tại hỏi nàng vấn đề này, rất khó trả lời......
Quý Ngữ Hàm đang rất khó nghĩ, giống như nhìn thấu tâm tư của nàng, Mặc Kỳ Thụy thấp giọng mở miệng, " Nói thật đi."
Nói thật......"Thật ra thì ta không hề nghĩ đến." Quý Ngữ Hàm có chút 囧trả lời.
Ở hiện đại, bởi vì nàng có khuôn mặt không giống như người tốt, dẫn đến nam sinh nghiêm chỉnh đều không thích nàng...... khóc.
Cho nên nàng vẫn bi phẫn trong cuộc sống, giống như chưa từng nghĩ tình yêu là như thế nào.
Đến cổ đại, nàng liền một đường bị hãm hại lừa gạt mà yêu Đoan Mộc Ly...... Nước mắt dài như sợi mì.
Khụ, khụ, nhưng mà nói thế nào, nàng thật đúng là không có phiền não vấn đề này.
"Vậy bây giờ suy nghĩ một chút?"
Sao hỏi vấn đề kỳ quái như vậy......
Nhưng mà luôn luôn một chữ như vàng, Mặc Kỳ Thụy hôm nay đột nhiên nhiều lời như thế, Quý Ngữ Hàm cũng rất nể tình mà suy nghĩ một chút.
Ngày ngày hi vọng hắn không hạnh phúc, hy vọng hắn cùng những nữ sinh khác chia tay, thật tốt có thể đi đến nói một câu"Nhìn thấy ngươi không tốt, ta an tâm" ?
囧...... Giống như không giống chuyện nàng sẽ làm.
Cái này...... Quý Ngữ Hàm băn khoăn, " Vấn đề này giống như rất khó......"
——————
Có lẽ nàng sẽ cũng theo đuổi, có lẽ nàng sẽ ảm đạm đến thương tâm, một mình khổ sở......
"Còn chưa từng xảy ra chuyện này, ta thật là có chút không nói chính xác được."
Trên mặt luôn luôn băng giá đột nhiên lộ ra một nụ cười, "Thật sự là không nói chính xác được, trước kia ta cũng cho là mình sẽ yên lặng chúc phúc cho ngươi."
"......"
Quý Ngữ Hàm không biết nên trước tiên kinh ngạc hắn cười hay là kinh ngạc hắn thú tội.
Rất lúng túng, nàng dời ánh mắt sang chỗ khác, sau đó tầm mắt rơi trên bàn, nhanh chóng nói sang chuyện khác
" Điểm tâm rất đẹp mắt, nhìn tựa như ăn thật ngon."
Trên một lớp giòn giòn, còn phủ thêm một lớp nước đường màu hồng nhạt nhìn hết sức mê người.
Hơi híp mắt, Mặc Kỳ Thụy không lên tiếng.
Lúc này tẻ ngắt thật sự là...... Đổ mồ hôi.
Cho nên Quý Ngữ Hàm vô cùng tập trung tinh lực vào khen ngợi món điểm tâm trên bàn, nhiều góc độ còn thiếu chút nữa giúp nó thêu dệt thành một câu chuyện huyền thoai.
Nghe nửa ngày, Mặc Kỳ Thụy nhíu mày, "Ngươi không nếm thử sao?"
Cái này......
Quý Ngữ Hàm lúng túng, " Màu hồng xinh đẹp như vậy nhất định là phẩm màu, ta không biết phẩm màu cổ đại làm bằng gì......"
Nếu là đồ kỳ quái gì đó...... Ai, thực không nên ăn lung tung.
Mặt Mặc Kỳ Thụy cứng một cái, sau hắn tự giễu cười cười, "Ý trời."
Hả?
Quý Ngữ Hàm mờ mịt, "Ngươi hôm nay sao vậy?"
"Không có gì." Mặc Kỳ Thụy ánh mắt phức tạp nhìn điểm tâm trên bàn tăng them vẻ huyền bí
"......" Món điểm tâm này là đặc biệt chuẩn bị cho nàng?
Được rồi, nếu là điểm tâm trong hoàng cung, dù sao ăn cũng không hại thân.
Quý Ngữ Hàm lấy một khối điểm tâm, muốn đưa vào miệng.
Mặc Kỳ Thụy ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào động tác của nàng.
Điểm tâm một chút xíu nữa đến gần bên mép, trái tim Mặc Kỳ Thụy cũng càng ngày càng treo cao.
Đúng lúc lập tức sẽ dính vào đôi môi Quý Ngữ Hàm......
"Chờ một chút!"
Mặc Kỳ Thụy đột nhiên kéo tay của nàng, đánh bay khối điểm tâm, vẻ mặt tượng băng như phủ lên một tầng tinh khiết.
"......"
Tay Quý Ngữ Hàm còn bị hắn nắm thật chặc, nàng cẩn thận hỏi, "Ngươi......"
"Đừng dễ dàng tin tưởng người khác như vậy!"
Mặc Kỳ Thụy chợt đứng lên, cánh tay đảo qua, bùm bùm một trận âm thanh hỗn loạn, cả món điểm tâm nện vào trên vách tường, vỡ thành bột.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Bi kịch lần đầu tiên gặp mặt
- Chương 2: Ăn quả táo cũng có thể gây tai nạn chết người
- Chương 3: Dĩ nhiên là Hoàng Thượng!
- Chương 4: Trông ngươi có vẻ ăn rất ngon
- Chương 5: Vào ở tẩm cung của Hoàng Thượng
- Chương 6: Bị lừa cùng giường
- Chương 7: Cấm địa bí mật của hoàng cung
- Chương 8: Nam nhân mặt lạnh như khối băng
- Chương 9: Biến thành vật sở hữu của hắn
- Chương 10: Đi tham quan lâm triều
- Chương 11: Đậu hủ... Chính là bị ăn như vậy
- Chương 12: Con trai của Hoàng Thượng
- Chương 13: Khối băng đại gia khó hầu hạ
- Chương 14: Các ngươi có quan hệ thân mật sao?
- Chương 15: Nàng giống như đột nhiên biến thành bảo bối
- Chương 16: Mọi người ai ai cũng nham hiểm
- Chương 17: Vương gia thần bí Phong gian quốc
- Chương 18: Giống như có người đang ghen?
- Chương 19: Lãng mạn.....Dưới ánh trăng?
- Chương 20: Nhịp tim ái muội
- Chương 21: Vương gia khối băng ghen
- Chương 22: Bị bắt xem nửa thân trần của mỹ nam
- Chương 23: Lần đầu tiên ôm nhau mà ngủ
- Chương 24: Chạy ra khỏi hoàng cung
- Chương 25: Bị bắt hiến vũ
- Chương 26: Đêm nay liền lưu lại thị tẩm đi
- Chương 27: Con của nàng và Hoàng Thượng
- Chương 28: Cấm địa của Hoàng gia
- Chương 29: "Bồi" hoàng thượng lâm triều
- Chương 30: Vì nữ nhân mà đập đầu vào tường
- Chương 31: Như vậy cho nên coi như đã gả!
- Chương 32: Tập tranh bí mật của hoàng thượng
- Chương 33: Cuộc hành trình trốn cung náo nhiệt
- Chương 34: Vậy lấy thân báo đáp đi
- Chương 35: Rốt cục... Bị ăn
- Chương 36: Sau đêm động phòng hoa chúc
- Chương 37: Cải trang vi hành
- Chương 38: Ba nam nhân... Diễn trò luận võ
- Chương 39: Thật là may mắn
- Chương 40: Cứu vớt võ lâm
- Chương 41: Minh chủ võ lâm
- Chương 42: Vào cung hành thích
- Chương 43: Cục than nhỏ, ta hận ngươi
- Chương 44: Hoàng huynh yêu nghiệt
- Chương 45: Hồ ly tinh vô tội
- Chương 46: Nàng muốn nhìn yêu nghiệt
- Chương 47: Kế hoạch ám sát
- Chương 48: Bị hoàng huynh yêu nghiệt bắt đi
- Chương 49: Ngày ngày ở cùng yêu nghiệt
- Chương 50: Khác thường...... Là bởi vì động tâm
- Chương 51: Đều bởi vì yêu
- Chương 52: Người thần bí
- Chương 53: Nàng thành anh hùng
- Chương 54: Nam nhân thay lòng
- Chương 55: "Chết mà sống lại"
- Chương 56: Nàng thành thực vật trân quý cần bảo vệ
- Chương 57: Có người muốn giết nàng
- Chương 58: Đại hỗn chiến bi kịch..... và hài kịch
- Chương 59: Ăn cái đó...... Là có nguy hiểm
- Chương 60: Không phải họa sẽ là phúc
- Chương 61: Ngươi có thể ước gì được nấy sao?
- Chương 62: "Thuộc hạ" phách lối
- Chương 63: Vĩnh viễn trung thành
- Chương 64: Nam nhân là tiểu tam
- Chương 65: Mĩ thiếu niên
- Chương 66: Diệt nước Tề loan
- Chương 67: Hình như có gian tình?
- Chương 68: Gặp phải âm mưu, không cần lo lắng
- Chương 69: Hai người cùng lúc tìm nàng ước hẹn
- Chương 70: Ngươi là nữ nhân tốt
- Chương 71: Lại làm bộ thâm tình với nàng
- Chương 72: Sau này hãy làm bạn với ta đi
- Chương 73: Tiểu tử khả ái
- Chương 74: Rời cung đi hẹn hò
- Chương 75: Cùng tình địch
- Chương 76: Chuyện cũ lại cháy tiếp
- Chương 77: Vô cùng náo nhiệt đi bắt kẻ thông dâm
- Chương 78: Giỏi cho gian tình trắng trợn táo bạo kia
- Chương 79: Chuyện khi làm mẹ kế
- Chương 80: Hắn có nữ nhân khác!
- Chương 81: Tức giận, bỏ hoàng thượng rời cung trốn đi
- Chương 82: Đi thôi, bỏ trốn thôi!
- Chương 83: Cho nên nàng ở cùng nam nhân khác
- Chương 84: Có nàng, có thiên hạ
- Chương 85: Không phải là tình nhân cũ?
- Chương 86: Thử nghiệm hiệu quả xuân dược...... Khóc
- Chương 87: Khích bác quan hệ bốn nước
- Chương 88: Muốn giang sơn hay muốn mỹ nhân?
- Chương 89: Thú tội và hãm hại
- Chương 90: Nàng có tin vui!
- Chương 91: Tiểu Trong Suốt biến thân
- Chương 92: Tiểu trong suốt nóng nảy
- Chương 93: Nàng nói chuyện thực chọc người tức giận sao?
- Chương 94: Đây mới là xảo quyệt
- Chương 95: Vấn đề dưỡng thai
- Chương 96: Mục đích đám cưới
- Chương 97: Tình cũ có thể quên hay không?
- Chương 98: "Lấy đức thu phục người" thật quá mạnh mẽ!
- Chương 99: Ta đập đầu vào tường đây, ngươi có để cho người sống hay không!
- Chương 100: Tiếp tục"Lấy đức thu phục người"
- Chương 101: Võ công là mây trôi, thông minh quan trọng nhất!
- Chương 102: Cơm nước xong, chúng ta đào tẩm cung lên
- Chương 103: Ngươi rời cung, vậy ai đi xem mặt?
- Chương 104: Tổ chức thành đoàn thể rời cung đi du lịch
- Chương 105: Đập đầu vào tường xong, tới đây bắt đầu làm việc
- Chương 106: Hình như ta là nữ !
- Chương 107: Các ngươi cùng lõa thể chạy qua !
- Chương 108: Người tốt không đấu cùng phúc hắc!
- Chương 109: Bí mật ngoài ý muốn
- Chương 110: Thắng lợi tất nhiên là thuộc về phúc hắc
- Chương 111: Đoan Mộc Ly khi còn bé
- Chương 112: Hai đứa nhỏ vô tư
- Chương 113: Trên đường đi, bị trêu đùa
- Chương 114: Bi kịch luôn là bọn họ
- Chương 115: Mùa đông ấm áp
- Chương 116: Làm sơn tặc cũng không dễ dàng
- Chương 117: Câu dẫn là một kỹ thuật sống
- Chương 118: "Yêu tinh" cũng muốn quốc tế hóa
- Chương 119: Thần tiên rất tuấn tú
- Chương 120: Lịch sử các thần tiên
- Chương 121: Nàng và Tiên đế... Hình như rất sâu xa
- Chương 122: Thần tiên cũng sợ phúc hắc
- Chương 123: Kỳ thực thần tiên không dễ bán
- Chương 124: Bán thân cho chính nương tử của mình
- Chương 125: Kỳ thực mọi người đều rất hạnh phúc
- Chương 126: Ngoại truyện hiện đại: Chuyến đi động kinh
- Chương 127: Ngoại truyện hiện đại: Kỳ thật là đi báo thù
- Chương 128: Ngoại truyện hiện đại: Dân chúng hiện đại chịu khổ rồi
- Chương 129: Ngoại truyện hiện đại: Bọn họ nổi tiếng
- Chương 130: Ngoại truyện hiện đại: Dạ Cẩm
- Chương 131: Ngoại truyện hiện đại: Trời sinh một đôi
- Chương 132: Cửa thời không biến mất
- Chương 133: Tiểu đội động kinh "Kiểm tra cuối kỳ "
- Chương 134: Đào hố chôn nàng ta đi
- Chương 135: Người tình cũ thần bí
- Chương 136: Giả trang nữ nhân là kỹ thuật sống
- Chương 137: Phải bình tĩnh thổ lộ
- Chương 138: Ngoại truyện Tiểu Dật: Nương tử tương lai
- Chương 139: Hồi ký của Quả Quả
- Chương 140: Hồi ký của Quả Quả: Ô, không nên ăn nàng!
- Chương 141: Hồi ký của Quả Quả: Từ từ tình yêu sẽ đến
- Chương 142: Sắc tâm mênh mông, Sắc đảm quá thiếu
- Chương 143: Ai là người động kinh nhất
- Chương 144: Giấy hưu thư cho ai
- Chương 145: Rốt cục cũng tìm được cơ hội báo thù!
- Chương 146: Nàng dám không chịu trách nhiệm với ta?!
- Chương 147: Ta dự định sờ chết hắn!
- Chương 148: Thật mạnh mẽ, tự học thành tài!
- Chương 149: Đây là trả thù!
- Chương 150: Ta muốn sờ sờ hắn
- Chương 151: Thiên hạ ai không động kinh
- bình luận