Bóng dáng Ngu Phương Linh xuất hiện ở giao diện bên trong thành Trường An khi mới bắt đầu trò chơi, trên đỉnh đầu cô xuất hiện một khung tiến độ rất to, tiến độ đã đạt tới 100%, phía dưới khung tiến độ là một cái nút màu xanh lục, bên trên hiện lên bốn chữ to “Rời khỏi trò chơi”.
Cô mở ra khung rời đi của trò chơi, chỉ cần ấn xuống, là có thể hoàn toàn trở về hiện thực.
“Đinh, chúc mừng ký chủ hoàn thành 100% tiến độ xuyên, trước khi rời khỏi trò chơi, ngài có thể đổi tất cả tiến độ xuyên, để nhận một phần khen thưởng của trò chơi.” Hệ thống vừa dứt lời, giao diện trò chơi nhiều thêm một lựa chọn “Nhận khen thưởng hay không”.
Ngu Phương Linh lựa chọn “Nhận”.
“Đinh, chúc mừng ký chủ nhận được một quả trứng vàng thời không, hiện tại bạn đã có thể mở trứng, mở ra thời không bạn muốn.”
Ngu Phương Linh nhấn “Mở”.
“Đang đọc lấy tiến độ.”
10 giây trôi qua, hệ thống nói: “Mời nhập vào mục đích thời không lần này bạn muốn.”
Trước mặt Ngu Phương Linh nhiều ra một khung nhập, cô không chút do dự nhập vào bốn chữ “Bách Lí sơn trang”.
Hệ thống: “Đang khởi động thông đạo thời không, xin ký chủ chuẩn bị sẵn sàng. Thời không lần này tổng cộng có 30 phút, xin ký chủ sắp xếp thời gian hợp lý cho mình.”
Cảm giác choáng váng trời đất quay cuồng trôi qua, Ngu Phương Linh mở to mắt. Vẫn là thành Trường An quen thuộc như cũ, đầu đường người đến người đi, tiếng rao hàng không dứt.
Nhưng, dường như lại có chỗ nào không giống.
Thời gian chỉ có nửa tiếng, Ngu Phương Linh không thể tìm tòi nghiên cứu nhiều, cô nhờ vào con đường trong trí nhớ, chạy như bay về hướng Bách Lí sơn trang.
Hệ thống không nói thời không sẽ xuyên đến năm nào, cô ôm hy vọng nhập vào bốn chữ “Bách Lí sơn trang”.
Khi cô rời khỏi Bách Lí Triều Hoa, cách thời gian Bách Lí sơn trang bị huỷ diệt đã mười mấy năm, trên đời này đã không còn Bách Lí sơn trang, nếu hệ thống truyền tống cô đến Bách Lí sơn trang, chỉ có thể đưa cô về trước lúc Bách Lí sơn trang bị hủy diệt, như vậy cô sẽ có thể gặp mặt Bách Lí Triều Hoa lần cuối cùng.
Hệ thống truyền tống thành công, chẳng phải là thuyết minh, suy đoán của cô là đúng.
Ngu Phương Linh kích động mà đứng trước cửa lớn của Bách Lí sơn trang, ngẩng đầu nhìn tòa phủ đệ rộng lớn này, hơi nhíu mày.
Cô từng ở Bách Lí sơn trang một khoảng thời gian, nhớ mang máng Bách Lí sơn trang không phải dáng vẻ này.
Thị vệ trước cửa thấy cô bồi hồi không đi, quát hỏi: “Ngươi là người phương nào? Cứ đứng ở chỗ này làm gì?”
Ngu Phương Linh cắn răng, đi lên nói: “Ta tên Ngu Phương Linh, đến bái kiến Thất công tử Bách Lí Triều Hoa của Bách Lí sơn trang, phiền đại ca thông báo giúp ta một tiếng, báo tên của ta, hắn nhất định sẽ hiểu.”
“Chờ.” Thị vệ kia ném xuống một câu, nhanh chóng mà vào sơn trang.
Không cần một lát, đã đi ra một thanh niên mặc cẩm y. Vẻ mặt thanh niên kia vội vàng, dường như là chạy vội ra ngoài, thấy Ngu Phương Linh đứng trước cửa, kinh ngạc, khó có thể tin hỏi: “Cô nương chính là Ngu Phương Linh?”
“Là ta, ngươi là?” Ngu Phương Linh khó hiểu.
“Tại hạ Bách Lí Nguyệt, là trang chủ của Bách Lí sơn trang.”
Ngu Phương Linh càng giật mình hơn cả thanh niên. Cô căn bản chưa từng nghe nói đến người tên Bách Lí Nguyệt này bao giờ. Chẳng lẽ hệ thống đưa cô đến thời không trước khi Bách Lí Triều Hoa sinh ra? Bách Lí Triều Hoa là vai chính, hắn tồn tại đồng nghĩa với thế giới tồn tại, chiếu theo đạo lý này, thời không trước khi hắn sinh ra hẳn không nên tồn tại.
“Ngu cô nương muốn tìm Thất công tử, người đó đúng là đang ở bên trong trang, có điều trước khi muốn gặp Thất công tử, xin Ngu cô nương trước tiên đi cùng tại hạ tới gặp lão tổ tông của chúng ta, thân phận của Ngu cô nương còn cần lão tổ tông xác nhận.” Bách Lí Nguyệt lễ phép nói.
“Xin trang chủ dẫn đường.” Ngu Phương Linh gật đầu. Đã đến chỗ này, không bằng trước tiên cứ đi gặp vị “Lão tổ tông” đã rồi nói.
Bách Lí Nguyệt mời Ngu Phương Linh bước vào trong sảnh lớn, nói với tỳ nữ hầu hạ: “Mời lão thái thái đến đây.”
“Tuân lệnh.” Tỳ nữ đáp.
Ngu Phương Linh đứng giữa sảnh lớn một lát, cô ngửa đầu nhìn giữa sảnh treo một bức tranh, không đợi cô nhìn kỹ, phía sau đã vang lên tiếng bước chân, cô quay đầu lại.
Một bà lão đầu đầy tóc bạc chống quải trượng, được nhóm nha hoàn nâng đỡ, vội vã đi về phía bên này.
Khi nhìn thấy Ngu Phương Linh, trên mặt bà lão lộ ra vẻ khiếp sợ, vội vàng đẩy nha hoàn bên người ra, bước đi như bay mà đến trước mặt cô, đánh giá cô trên dưới một lần: “Thật sự là Ngu cô nương?”
Ngu Phương Linh chưa kịp trả lời, bà ấy đã tự mình lẩm bẩm: “Đúng rồi, giống y như đúc với người trên bức tranh. Đã qua nhiều năm như vậy, sẽ không có người tới giả mạo.”
“Vị lão phu nhân này là…” Ngu Phương Linh cảm thấy bà lão này, mơ hồ có vài phần quen thuộc.
“Tỷ tỷ, tỷ không còn nhớ ta sao? Ta là Minh Châu đây.” Bà lão khàn giọng nói.
Ngu Phương Linh thoáng ngây người, cong lưỡi: “Ngài, ngài là Minh Châu?”
“Ta đã già rồi, tỷ tỷ vẫn còn trẻ như vậy, Thất thúc quả nhiên không nói sai, tỷ tỷ thật sự là hồ ly tinh, không già không chết.”
“Trên đời này đại khái chỉ còn mỗi tỷ tỷ là còn nhớ rõ, Bách Lí Triều Hoa đã từng là Thất công tử của Bách Lí sơn trang. Bách Lí sơn trang này đã được xây dựng lại, chỉ là, không bao giờ có Thất công tử của Bách Lí sơn trang nữa.” Minh Châu thở dài.
Minh Châu đã tóc trắng xoá, con cháu đầy đàn, Bách Lí Triều Hoa hắn chẳng phải là…
Sắc mặt Ngu Phương Linh lập tức trắng đi rất nhiều.
Minh Châu giống như hiểu được suy nghĩ của Ngu Phương Linh: “Tỷ tỷ muốn gặp Thất thúc, đi theo ta đi, nếu lại muộn mấy ngày…”
Minh Châu thấp giọng nói, giọng nói dần dần phiêu tán trong gió.
Ngu Phương Linh đi theo phía sau Minh Châu, hai người xuyên qua một hành lang dài, đi sâu vào trong. Gió nhẹ phất vào mặt, đưa tới một mùi hương nồng.
Đây là mùi hoa quýt nở.
Trước cửa nhà Ngu Phương Linh ở quê có một cây quýt lâu năm, mỗi năm khi đến tháng 4 tháng 5, hoa quýt nở, trước cửa cả ngày đều bay mùi hương nồng như vậy.
Minh Châu đứng ở trước cổng vòm, nói với Ngu Phương Linh: “Tỷ tỷ, Thất thúc đang ở bên trong. Có thể gặp tỷ tỷ một lần cuối cùng, chắc hẳn đời này của Thất thúc cũng không còn gì tiếc nuối.”
Ngu Phương Linh không nhớ rõ là mình đã đi qua cổng vòm như thế nào.
Gió nhẹ đưa tới đều là mùi hoa quýt, trong chỗ sâu, một bóng dáng màu trắng đang dựa nghiêng trên ghế tre, dùng tay gối đầu, hai mắt nhắm lại, đang ngủ gật.
Ấm áp rắc một bóng râm, che chở quanh thân hắn. Gió lay động cánh hoa màu trắng, làm sợi tóc trắng của hắn phất phơ.
Tóc dài đen nhánh như lụa trước kia, hiện giờ tất cả đã hoa râm, như đầu đội đầy tuyết.
Hắn già rồi.
Đây là Bách Lí Triều Hoa trăm tuổi.
Bách Lí Triều Hoa tươi sống, đã chết vào năm Ngu Phương Linh phi thăng mà đi, để lại chỉ là một khối thể xác không có linh hồn, bị thời gian từng chút mài mòn.
Bên hông hắn treo kiếm Linh Tê, là kiếm Linh Tê từng làm bạn bên hắn cả đời.
Hắn lẻ loi một mình, đi hơn phân nửa đời người, từng yêu từng hận, kết quả là, bên hắn cả đời, chỉ có thanh kiếm Linh Tế đã từng dính máu của Ngu Phương Linh.
Ngu Phương Linh thả nhẹ bước chân, chậm rãi đi đến trước mặt hắn, cúi người nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của hắn, nhẹ giọng gọi: “Triều Hoa.”
Lông mi Bách Lí Triều Hoa run lên, xốc mí mắt, nhìn cô một cái, dường như cũng không thấy ngoài ý muốn: “Nàng lại tới nữa.”
“Đúng vậy, ta tới gặp chàng.”
“Giấc mơ lần này, có thể dài thêm chút nữa hay không? Đây đại khái có lẽ là một lần cuối cùng ta mơ thấy nàng, Linh Nhi, để ta nhìn kỹ nàng vài lần, nhớ kỹ bộ dáng của nàng, như vậy chờ ta vào luân hồi, còn có thể ở trong biển người mênh mông tìm được nàng.” Giọng nói của hắn cũng già nua giống khuôn mặt hắn, đứt quãng, mỗi một câu đều giống như một thanh kiếm sắc bén, cắt lên tim Ngu Phương Linh.
Hóa ra hắn cho rằng đây chỉ là một giấc mơ, xem ra trong nhiều thập niên qua, hắn không phải là lần đầu tiên mơ thấy cô. Hắn tạo cho chính mình một khung cảnh trong mơ tốt đẹp, ở trong mộng, cô vẫn mang dáng vẻ trẻ tuổi như cũ, hàng đêm gặp gỡ hắn.
Mũi Ngu Phương Linh đau xót, một giọt nước mắt chảy xuống, “Tạch” một tiếng, rơi lên mu bàn tay Bách Lí Triều Hoa.
Khác với độ ấm hư vô mờ mịt ở trong mơ, giọt nước mắt này làm làm nóng Bách Lí Triều Hoa. Đầu ngón tay Bách Lí Triều Hoa run rẩy, kinh ngạc mà nhìn Ngu Phương Linh: “Ta không phải đang nằm mơ.”
Ngu Phương Linh khóc gật đầu: “Chàng không hể nằm mơ, là ta, ta đã trở về gặp chàng.”
“Nàng không hề đi?” Bách Lí Triều Hoa nắm lấy tay cô, giống như vô số lần đã từng, đan chặt năm ngón tay với cô, trong vẻ mặt toàn là kích động.
“Ta phải đi, chỉ là ta không bỏ được chàng, muốn gặp chàng lần nữa.” Nước mắt Ngu Phương Linh như dây hạt châu bị cắt đứt, cô nắm chặt tay Bách Lí Triều Hoa, cúi đầu, khóc không thành tiếng, “Vì sao khi ta đi rồi thế giới không khởi động lại? Ta rõ ràng là muốn kết thúc đau khổ cho chàng…”
Thế giới không hề khởi động lại, ở trong tuyến thời gian của Bách Lí Triều Hoa, cô đi rồi, hắn đợi cô cả đời, cô độc cả đời.
Bách Lí Triều Hoa đột nhiên hiểu được, “Ngu Phương Linh” trước mắt này, tất nhiên là Ngu Phương Linh từ quá khứ xuyên về hiện tại, đại khái là sau khi bọn họ từ biệt, cô đã vận dụng năng lực nào đó, đi vào thế giới hiện tại này.
“Chớ khóc, Linh Nhi.” Bách Lí Triều Hoa gian nan mà nâng cánh tay, dịu dàng lau đi nước mắt trên khóe mắt cô, “Ta nói rồi, tất cả đều là ta cam tâm tình nguyện, tựa như lúc trước ta cam tâm tình nguyện để nàng rời đi. Còn có thể gặp mặt nàng một lần cuối cùng, ta rất vui vẻ, chung quy trời cao cũng không tính là bạc đãi ta.”
Lúc Bách Lí Triều Hoa nói lời này, đã rất suy yếu rồi, dường như mỗi từng câu từng chữ, đều dùng hết sức lực cả đời của hắn.
Tầm mắt hắn đã mơ hồ, mơ hồ đến nỗi không còn thấy rõ khuôn mặt của Ngu Phương Linh, ngay cả cánh tay đang nâng lên, xoa nước mắt trên khóe mắt Ngu Phương Linh, cũng đang run rẩy.
Tựa như một chiếc đèn cạn dầu, một chút ánh sáng mỏng manh, không cam lòng mà giãy giụa.
Hai mắt hắn nhắm lại, mỗi một nếp nhăn trên mặt đều đang hân hoan nhảy nhót, lẳng lặng mà dựa lên ghế tre, trong miệng lẩm bẩm: “Linh Nhi có thể tới gặp ta một lần cuối cùng, trong lòng ta rất vui mừng, rất vui mừng…”
Giọng nói của hắn càng ngày càng nhỏ, dường như đã đắm chìm trong thế giới của mình. Ngu Phương Linh gọi vài tiếng, hắn cũng không phản ứng.
Ngu Phương Linh nhớ tới gì đó, đột nhiên nắm lấy tay hắn, dùng ngón tay nhanh chóng viết xuống lòng bàn tay hắn ——
Triều Hoa, người ta yêu.
Thật lâu thật lâu trước kia, Bách Lí Triều Hoa đã hỏi cô, có thật sự từng yêu hắn hay không? Từ khi bọn họ quen biết tới nay, Ngu Phương Linh đối với hắn, dường như lợi dụng luôn lớn hơn yêu. Mỗi một lần cô đến bên người hắn, đều luôn mang theo mục đích công lược, ngay cả việc bọn họ kết làm vợ chồng, đều là hắn cưỡng bách cô.
Bách Lí Triều Hoa hồi tưởng lại, không khỏi rơi vào tuyệt vọng, có lẽ, cho dù cô yêu hắn, hắn cũng sẽ chỉ cho đó là cảnh trong mơ mà thôi.
Sau khi Ngu Phương Linh nhanh chóng viết ra bốn chữ này, tay Bách Lí Triều Hoa mất sức, rơi xuống khỏi tay cô.
Hắn yên lặng ngủ say, khóe miệng cong lên một độ cung hạnh phúc. Ngu Phương Linh biết, hắn sẽ không bao giờ tỉnh lại, lần này hắn có thể ở trong giấc mơ của hắn, ở bên cô đến thiên hoang địa lão.
“Đinh, kiểm tra đo lường cho thấy vai chính đã tử vong, thế giới sắp khởi động lại.” Âm thanh hệ thống vang lên, “Mời ký chủ khởi động thông đạo rời đi, hãy mau rời khỏi thế giới này.”
Toàn bộ thế giới đều đang lay động, sắp trời sập đất lún, quy về hư vô. Bách Lí Triều Hoa an tĩnh mà nằm ở trên ghế tre, bóng dáng trên mặt đất trở nên mơ hồ.
Khóe mắt Ngu Phương Linh rưng rưng, nâng cánh tay, nhấn khung chữ “Rời khỏi trò chơi”.
“Đang khởi động, chuẩn bị sẵn sàng.” Hệ thống máy móc nói.
Ngu Phương Linh nắm lấy cơ hội cuối cùng, nhìn thoáng qua Bách Lí Triều Hoa, trong mắt tràn đầy lưu luyến si mê cùng không buông, thấp giọng nói: “Tạm biệt, người yêu trong trang giấy của tôi.”
Tiếp theo, là bóng tối không bờ bến, hoàn toàn nuốt hết tất cả ý thức của cô.