Ngu Phương Linh cười nói: “Ta nói đùa thôi.”
Cô cố gắng chống đỡ thân thể của mình, tiến đến bên tai Bách Lí Triều Hoa, tươi cười vừa ngọt lại vừa đẹp: “Nói cho huynh một bí mật, ta sẽ không đau.”
“Nhưng ta sẽ sợ.” Khóe môi cô cong được một nửa, lại hạ xuống, “Ta không xuống tay được. Triều Hoa, huynh giúp ta nhé. Ta sẽ không đau, ta sẽ khó chịu, độc hóa cốt đan tra tấn ta ngày đêm, loại mùi vị này sống không bằng chết, Triều Hoa, coi như là huynh bồi thường ta. Ta chết ở trong tay huynh nhiều lần như vậy, lần này, huynh bồi thường ta.”
Trò chơi này tạo ra quá chân thật, Ngu Phương Linh là một người nhiệt tình yêu thương sinh mệnh, muốn cô cầm dao kết thúc tính mạng của mình, đối với cô mà nói, là một chuyện rất khó xử. Cô thật sự không xuống tay được.
Càng quan trọng là, cô cần phải để Bách Lí Triều Hoa tự tay giết mình, như vậy cô mới có khả năng lấy được mặt nạ Mẫu Đơn từ trong tay Bách Lí Triều Hoa.
Đây mới là mục đích cuối cùng của cô.
Là cô ích kỷ, tới một bước này rồi, vẫn muốn hoàn thành nhiệm vụ. Cô đã chạy tới bước đường này, không thể thất bại trong gang tấc.
Khi Bách Lí Triều Hoa đang ngây ngốc, cô lấy chủy thủ mình đã giấu kỹ, nhét vào trong tay Bách Lí Triều Hoa.
Chủy thủ là cô lấy ra từ ô đựng đồ của hệ thống, là vật phẩm lần đâu tiên đi công lược.
Cô bao lại bàn tay Bách Lí Triều Hoa, để một đầu khác của chủy thủ đè lên ngực mình, cầu xin nói: “Triều Hoa, hãy giúp ta.”
Tay Bách Lí Triều Hoa đang run rẩy, im lặng không nói gì, đáy mắt lại có thứ gì đang từng chút vỡ ra.
Nhìn Bách Lí Triều Hoa như vậy, Ngu Phương Linh lại có chút không đành lòng. Ép buộc Bách Lí Triều Hoa như vậy, có lẽ đã quá tàn nhẫn. Cô luôn chỉ nghĩ đến nhiệm vụ, lại đã quên đối với Bách Lí Triều Hoa mà nói, lại tự tay giết cô một lần, so giết chính hắn càng thêm tàn khốc.
Cô thở dài, buông tay hắn ra: “Thôi, là ta đang làm khó dễ huynh. Triều Hoa, rất xin lỗi, ta chỉ suy xét đến chính mình, lại không nghĩ tới huynh. Ta…”
Giọng nói của Ngu Phương Linh ngừng lại.
Chủy thủ trong tay Bách Lí Triều Hoa, đã đâm vào ngực cô. Vệt máu đỏ tươi theo miệng vết thương chảy ra, nhỏ giọt xuống giường, giống như một đóa mạn châu sa hoa chậm rãi tràn ra.
Bách Lí Triều Hoa buông tay, ôm cô vào trong lòng ngực, nhắm hai mắt, một giọt nước mắt theo khóe mắt hắn trượt xuống, nhuốm ướt nốt ruồi màu đỏ.
Hắn ôm chặt Ngu Phương Linh, cũng chưa nói gì, đôi tay vòng sau lưng Ngu Phương Linh nhuốm máu, đầu ngón tay không tự chủ được mà run rẩy.
Bên môi Ngu Phương Linh trào ra vết máu.
Cô cố sức mà ngẩng đầu, nhìn nước mắt che kín gò má hắn, vươn tay, lau đi nước mắt ở khóe mắt hắn: “Đồ ngốc, đừng khóc, ta sẽ trở về. Huynh đừng quên, ta đã nói, huynh và ta lịch chính là tình kiếp, chú định phải dây dưa cả đời, huynh đừng mơ thoát khỏi ta.”
“Trở về sớm một chút.” Bách Lí Triều Hoa dán mặt mình lên gương mặt nàng, cảm thụ được hơi nóng trong thân thể nàng, tiếng nói khàn khản trầm thấp mang theo nghẹn ngào, từng câu từng chữ cất giấu tuyệt vọng khó có thể miêu tả, “Ta sợ ta không chờ được lâu như vậy.”
Hắn là một người phàm, không có bao nhiêu bảy năm có thể chờ nàng.
Ngu Phương Linh hơi mỉm cười: “Ta sẽ trở về sớm, lần này sẽ không để huynh chờ lâu.”
“Được, không được lừa ta.”
“Triều Hoa, ta lập tức phải đi. Ngày ấy ta ngất xỉu ở trong lòng ngực huynh, trên người có treo mặt nạ Mẫu Đơn chắc huynh cũng thấy rồi? Mặt nạ Mẫu Đơn đối với ta rất quan trọng, Triều Hoa, có thể trả nó lại cho ta hay không?”
“Đây mới là mục đích của nàng.” Bách Lí Triều Hoa vén một lọn tóc của cô lên, dịu dàng mà cài sau tai cô, vừa mở miệng đã vạch trần tâm tư của cô, dù cho như thế, giọng nói của hắn cũng không thấy tức giận chút nào, “Mặt nạ đích xác nằm trong tay ta.”
Thời gian không còn nhiều lắm, Ngu Phương Linh hơi đâu mà lo lắng Bách Lí Triều Hoa đã hiểu rõ bí mật của mình. Đây là một nước cờ, ai mềm lòng trước, người đó sẽ thua.
Cô giống như không hề nghe thấy câu “Mục đích” kia, trong mắt hàm chứa khẩn cầu: “Trả nó lại cho ta, Triều Hoa, xin huynh.”
“Là mong muốn của Linh Nhi, ta tất nhiên sẽ đồng ý.” Bách Lí Triều Hoa dịu dàng hôn xuống giữa mày cô, vươn tay, kéo cơ quan trên đầu giường, mở ngăn kéo, lấy mặt nạ ra.
Hóa ra hắn đã sớm nhân lúc Ngu Phương Linh không chú ý, đặt mặt nạ Mẫu Đơn ở đầu giường.
Ánh mắt Ngu Phương Linh dừng trên mặt nạ Mẫu Đơn, đáy mắt lộ ra vẻ kích động. Lúc này không thể giữ được áo choàng, ít ra còn có thể lấy được vật phẩm công lược.
Bách Lí Triều Hoa nắm lấy tay Ngu Phương Linh, đặt mặt nạ Mẫu Đơn vào lòng bàn tay cô.
Ngu Phương Linh nắm chặt mặt nạ.
Trận đánh cờ này, chẳng sợ hắn đã nhìn thấy thiên cơ trước, nhưng vẫn bại bởi cô. So ra hắn vẫn mềm lòng hơn cô.
“Triều Hoa, huynh nghe kỹ, Triều Ca… Hắn ta là hung thủ cầm đầu mưu hại Bách Lí sơn trang, hắn còn muốn 《 Hoa thần quyết 》của Phù Loan, huynh phải đề phòng hắn, không thể dễ dàng tin tưởng hắn…” Ngu Phương Linh cảm giác được sinh mệnh đang gia tốc xói mòn, bên tai đã vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống, cô nắm lấy cơ hội cuối cùng, nói dã tâm của Bách Lí Triều Ca cho Bách Lí Triều Hoa, “Còn có, ta đi rồi, hãy thiêu thân thể Liễu Uyển Âm thành tro, giao cho Tề Ngọc…”
【 Hệ thống kiểm tra đo lường cho thấy nhân vật khuôn mẫu của ký chủ đã tử vong, sắp tiêu hao 10% tiến độ xuyên qua, truyền tống ký chủ về thời điểm sống lại, xin ký chủ chuẩn bị sẵn sàng. 】
Ngu Phương Linh còn chưa nói xong, giữa mày hiện lên một đóa mạn châu sa hoa màu máu, ánh sáng chói mắt bao lại thân thể của cô. Cảm giác choáng váng quen thuộc lại đến, kéo ý thức của cô ra khỏi thân thể Liễu Uyển Âm, cô chỉ kịp nói qua loa hai câu, ý thức đã biến mất.
Bàn tay đang chế trụ Bách Lí Triều Hoa, đột nhiên mất lực, rơi xuống khỏi người Bách Lí Triều Hoa.
Bách Lí Triều Hoa mở to đôi mắt mờ mịt, gọi một tiếng: “Linh Nhi.”
Tất nhiên là không ai đáp lại hắn.
Hắn cụp mắt nhìn đôi tay lây dính máu tươi, bỗng nhiên điên cuồng mà nở nụ cười, tươi cười hàm chứa vài phần âm trầm trầm quỷ dị: “Đi rồi, lại đi rồi… Linh Nhi, đây là một lần cuối cùng.”
Một lần cuối cùng dung túng nàng.
Biết rõ nàng muốn mặt nạ Mẫu Đơn, biết rõ nàng yêu cầu hắn tự tay giết nàng, là muốn lấy mặt nạ Mẫu Đơn, hắn chỉ có thể dung túng nàng lần này.
Đây là một lần cuối cùng. Bên môi Bách Lí Triều Hoa câu lấy ý cười nhợt nhạt, đáy lòng một giọng nói âm u mà lặp lại.
“Mạn châu sa hoa… Là nàng! Nàng đã trở lại!” Ngoài cửa vang lên tiếng nói hốt hoảng của Bách Lí Triều Lộ.
Bách Lí Triều Hoa thu ý cười, mặt vô cảm mà quay đầu nhìn về phía Bách Lí Triều Lộ.
Bách Lí Triều Lộ luôn luôn trầm tĩnh nội liễm, khó có khi mang bộ dáng thất thố, khó có thể tin mà nhìn chằm chằm Ngu Phương Linh đang nằm trong lòng ngực hắn: “Sẽ không nhớ lầm, chính là nàng…”
“Ngươi nói cái gì?” Bách Lí Triều Hoa nhíu mày, không vui hỏi.
“Ta nhớ rõ, khi nàng rời đi giữa mày cũng có một đóa mạn châu sa hoa.” Giọng nói của Bách Lí Triều Lộ hơi phát run, chỉ vào Ngu Phương Linh trong lòng ngực Bách Lí Triều Hoa.
Bách Lí Triều Hoa dường như ý thức được cái gì, gấp gáp nói: “Ngươi lặp lại lần nữa! Nàng là ai!”
“Mùa đông năm chín tuổi, ngươi rơi vào trong hồ băng, có một nữ nhân nhảy xuống cứu ngươi. Người cứu ngươi không phải Tam tỷ, là một nữ nhân giữa mày có mạn châu sa hoa, nàng đột nhiên xuất hiện, lại bỗng nhiên biến mất, giống như đang nằm mơ. Ta đã quên bộ dáng của nàng, nhưng ta vĩnh viễn nhớ rõ mạn châu sa hoa giữa mày nàng…” Vẻ mặt Bách Lí Triều Lộ mơ hồ, như rơi vào trạng thái mê loạn, trong miệng lẩm bẩm tự nói, cũng như đang thuyết phục chính mình, không ngừng lặp lại một câu, “Ta sẽ không nhớ lầm, sẽ không nhớ lầm, chính là nàng! Ta đã thấy, vừa rồi giữa mày nàng cũng có một đóa mạn châu sa hoa.”
Bách Lí Triều Hoa ngẩn ra, tất cả biểu tình cứng ở trên mặt.
Không khí dường như lập tức an tĩnh, đến tiếng gió ngoài phòng cũng biến mất, chỉ còn lồng chim trên hành lang, vẹt năm màu tê tâm liệt phế mà kêu: “Tiểu nương tử! Tiểu nương tử!”
Đột nhiên, Bách Lí Triều Hoa mở miệng, một ngụm máu đỏ tươi phun ra, tiếp theo, là bóng tối trào đến, từng chút cắn nuốt ý thức của hắn.
Trước mắt Bách Lí Triều Hoa đều không nhìn thấy gì, trong tai cũng không nghe được gì, hắn giống như rơi vào trong một vực sâu lạnh như băng.
Vẫn luôn rơi… Rơi xuống nơi tối tăm, không có cuối.
“Giáo chủ! Giáo chủ!” Bách Lí Lam nghe thấy động tĩnh, chạy vội vào từ ngoài phòng, rơi vào đáy mắt hắn chính là cả người Bách Lí Triều Hoa dính máu, mở to hai mắt, đáy mắt tử khí âm trầm ngã về sau.
…
…
Trong phòng cho khách của viện Mẫu Đan, Úc Cẩm Huyền rót một ly trà. Trà này vừa được pha, mùi hương nhàn nhạt theo khí nóng tản ra trong không khí, trong nhà toàn bộ đều phiếm mùi trà mát lạnh.
Gió thổi vang chuông gió dưới hiên, leng keng vô cùng dễ nghe.
Úc Cẩm Huyền bưng chén trà, nhẹ nhấp một ngụm.
Đợi hắn uống xong ly trà này, còn phải đi xem bệnh cho Ngu Phương Linh. Ngu Phương Linh không còn nhiều thời gian, hắn vừa rồi lật xem được một phương thuốc trong sách cổ, có lẽ sẽ hữu dụng.
Tiết Hồng Lệ vội vàng đi vào từ ngoài phòng, trên mặt ngày thường không có nhiều biểu cảm gì giờ lại mang theo vẻ phức tạp.
“Làm sao vậy?” Úc Cẩm Huyền lấy ra một chung trà trống không, xách ấm trà, rót nước trà vào trong ly, không chút để ý hỏi một câu.
“Mới vừa truyền đến tin tức, Liễu cô nương đã chết.”
“… Chết như thế nào?” Tay Úc Cẩm Huyền run lên, nước trà nóng bỏng suýt nữa đổ đầy tay hắn.
“Tự sát.”
“Ầm” một tiếng, ấm trà trong tay Úc Cẩm Huyền đột nhiên rơi xuống bàn, nhanh như chớp mà lăn ra ngoài. Nước trà nóng bỏng từ trong miệng ấm trút ra, chưa đến một lát đã làm ướt tấm thảm đẹp đẽ quý giá dưới chân Úc Cẩm Huyền, ướt loang lổ.
Đáy mắt Úc Cẩm Huyền cũng theo đó mà dính lây sương mù, loang lổ tràn lan, không nhìn rõ ánh mắt.