Dưới ánh trăng, thiếu nữ váy trắng dẫm lên ánh trăng nhỏ vụn, vẻ mặt căm giận, trong miệng nhắc mãi: “Bách Lí Triều Hoa đáng chết, Bách Lí Triều Hoa thối tha, không rên một tiếng đã đi khỏi Dược Vương Cốc, làm hại bổn cô nương phải chạy xa như vậy.”
Nàng coi đá trên mặt đất là Bách Lí Triều Hoa, dùng mũi chân đá cho hả giận, cẩm ủng đẹp đẽ quý giá, bị nàng đạp, lây dính không ít nước bùn, nàng cũng hoàn toàn không để bụng.
“Thú Ngũ Độc kia cực kỳ giảo hoạt, đến cả người trong Đường Môn chúng ta cũng không bắt được, ngươi là một người mù, sao có thể bắt được.” Thiếu nữ tức giận mà dậm hai chân.
Nàng quen biết Bách Lí Triều Hoa là ở Dược Vương Cốc, lúc ấy nàng cùng đệ tử Đường Môn đi Dược Vương Cốc giao lưu dược lý, thấy một người mù anh tuấn ôm một cây kiếm, suốt ngày ngồi ở trên đỉnh núi, không biết suy nghĩ cái gì, bất luận ai nói chuyện với hắn, hắn đều sẽ không nói một lời, dần dà, liền thấy hứng thú.
Về sau, nàng nghe được, người mù này chính là Bách Lí Triều Hoa của Bách Lí sơn trang. Hai tháng trước, Sở Dao Hề của Hoa thần giáo đưa hắn đến Dược Vương Cốc, lại trả giá bằng chính mạng sống của mình.
Hắn không đơn thuần chỉ tàn nhẫn đối với Sở Dao Hề, đối với chính mình còn ác hơn, thương thế của hắn phải dưỡng ba năm mới có khả năng khôi phục, hắn vì có thể một lần nữa cầm kiếm, nguyện làm người thuốc cho Dược Vương Cốc, tùy ý bọn họ hạ mãnh dược vào mình.
Khi dùng mãnh dược, tất nhiên sẽ có di chứng về sau, hắn bồi thường bằng một đôi mắt.
Đường Tinh Dao đưa ra cách dùng máu của thú Ngũ Độc trong Đường Môn khả năng sẽ trị khỏi đôi mắt cho hắn, mới có thể nói được với hắn mấy câu, tuy rằng thái độ của hắn vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng đối lập với trước, đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất sẽ nói với nàng mấy câu.
Đường Tinh Dao vì để có thể được nói chuyện với hắn nhiều hơn, lấy bí mật về thú Ngũ Độc ra dụ dỗ hắn, ai nghĩ rằng, sau khi Bách Lí Triều Hoa có được bí mật về thú Ngũ Độc, đã rời khỏi Dược Vương Cốc. Đường Tinh Dao hỏi thăm nhiều nơi, mới biết được hắn tới Thất Tuyệt Lĩnh, đuổi bắt thú Ngũ Độc đang đi lạc của Đường Môn.
“Bách Lí Triều Hoa, ngươi chạy xa như vậy, kết quả còn không phải quay về cầu ta.” Đường Tinh Dao hừ một tiếng, gỡ xuống một khối ngọc ở trên cổ, dùng lòng bàn tay nâng.
Ánh trăng bao phủ xuống, hoa quang lưu chuyển, không nhìn kỹ, sẽ tưởng là khối huyết ngọc, nếu cẩn thận phân biệt, sẽ phát hiện căn bản không phải huyết ngọc, mà là trong ngọc có máu chảy xuôi.
Đường Tinh Dao một lần nữa nhét ngọc trở lại trong áo, khoanh tay, vừa đi vừa hừ ca. Nghĩ đến việc Bách Lí Triều Hoa không bắt được thú Ngũ Độc, sẽ phải trở về cầu nàng, tâm tình của nàng cực vui.
Đột nhiên, nàng ngừng bước chân.
Ánh trăng sáng trong treo trên trời cao, chiếu ra một bóng người tiên phong đạo cốt, người nọ trên người mặc trường bào màu tím nhạt đẹp đẽ quý giá, trên mặt mang mặt nạ có vẽ hoa Mẫu Đơn, khoanh tay đối lập với đá xanh phía trên, vạt áo phiêu phiêu, dường như đang đứng ở phía cuối ánh trăng.
Nửa khuôn mặt của hắn đều giấu ở dưới mặt nạ, chỉ lộ ra một đôi môi mỏng, nghe nói, nam nhân môi mỏng như vậy hơn phân đều sẽ nửa bạc tình.
Khi Đường Tinh Dao nhìn về phía hắn, hắn từ xa xa nhìn lại về phía Đường Tinh Dao, khóe môi nhàn nhạt mà cong nhẹ.
Rõ ràng là một nụ cười cực kỳ đẹp, nói là phong hoa tuyệt đại cũng không quá, nhưng Đường Tinh Dao lại lạnh cả người, lạnh đến đáy lòng.
Đêm trăng tịch mịch như vậy, nam nhân ưu nhã, tổ hợp lại, thật sự quá quỷ mị.
…
…
Gần Thất Tuyệt Lĩnh chỉ có một khách điếm, chính là khách điếm lần trước Ngu Phương Linh cùng Bách Lí Triều Hoa ở. Ngu Phương Linh nắm tay Bách Lí Triều Hoa, trở lại khách điếm, mới vừa vào cửa, đã nghe được một tiếng cười lạnh: “Đây không phải là người quen cũ hay sao.”
Ngu Phương Linh ngước mắt, nhìn về nơi tiếng cười lạnh phát ra.
Tống Yêu Yêu đứng ở cửa sổ, đón gió mà đứng, một đôi con ngươi đen nhánh, trực tiếp mà nhìn thẳng vào cô cùng Bách Lí Triều Hoa.
Một kiếm kia của Bách Lí Triều Hoa, làm trên mặt nàng ta để lại vết sẹo, không thể không mang khăn che mặt, che giấu đi vết sẹo xấu xí vặn vẹo kia.
Nàng ta đứng ở chỗ cửa sổ này đã rất lâu, nhìn Ngu Phương Linh cùng Bách Lí Triều Hoa năm ngón tay đan chặt, sóng vai mà đi, Ngu Phương Linh kia không những không chết, nét mặt còn toả sáng, lại thấy hai người thân mật như thế, nàng ta đã hiểu ra cái gì, trong lòng không khỏi ghen ghét mất mát.
Ngu Phương Linh biết nàng ta có thù oán với Bách Lí Triều Hoa, theo bản năng che ở trước người Bách Lí Triều Hoa, cảnh giác mà nhìn nàng ta: “Ngươi muốn làm gì?”
“Yên tâm đi, Bách Lí công tử có kiếm Linh Tê trong tay, ta cũng không dám trêu chọc.” Đáy mắt Tống Yêu Yêu lóe lên ánh sáng cổ quái, “Mấy ngày không thấy, hai vị đã gắn bó keo sơn, chắc là nhện độc kia của ta trong lúc vô tình đã làm Hồng Nương. Yêu Yêu vô cùng tò mò, đến tột cùng là hai vị đã sớm có ý này, hay là đánh bậy đánh bạ lấy phương pháp phá giải độc?”
Tống Yêu Yêu ghi hận Ngu Phương Linh trong lòng, vốn muốn ác độc mà nhục nhã nàng vài câu, nhưng lại kiêng kị Bách Lí Triều Hoa. Kiếm Linh Tê trong tay Bách Lí Triều Hoa, lần trước chỉ huỷ hoại dung mạo của nàng ta, giờ lại trêu chọc hắn, lần này không ổn có khi sẽ bù cả mạng vào.
Nếu bảo nàng ta cứ coi như cái gì cũng chưa thấy, nàng ta lại rất không cam lòng, lúc này mới mở miệng châm chọc.
Tống Yêu Yêu nói lập tức làm Ngu Phương Linh nhớ tới đêm đó thân trúng hàn độc, chủ động chui vào trong ngực Bách Lí Triều Hoa, cuối cùng hiến tế chính mình, bị ăn sạch sẽ không thôi, còn cùng hắn làm phu thê, không khỏi đỏ mặt, thế nhưng cũng nhất thời không chú ý tới trong lời nói của Tống Yêu Yêu ngầm có ý châm chọc.
Cô đối với Bách Lí Triều Hoa, hẳn là xem như sớm có ý này. Khi nhìn thấy bức vẽ về hắn, cô đã mơ ước sắc đẹp của hắn. Sau khi xuyên vào trò chơi, cô luôn quan tâm hắn mọi nơi, lúc ban đầu là mang tâm thái vào chăm nhãi con, ai lại tưởng được, còn đường chăm nhãi con này càng đi càng nghiêng.
Đến nỗi Bách Lí Triều Hoa coi trọng cô, cô cũng không nghĩ ra, Bách Lí Triều Hoa động tâm tư với cô từ lúc nào. Sau khi người nam nhân này gặp biến cố lớn, đã không còn là thiếu niên trong sáng như nước giống lúc trước, tâm tư của hắn bị giấu sâu trong đáy lòng, rốt cuộc như thế nào, chỉ có chính hắn biết.
Tống Yêu Yêu thấy bộ dáng hơi xuất thần của Ngu Phương Linh, không có được hiệu quả chính mình muốn, không khỏi cắn nhẹ môi. Có lẽ là nàng ta nói quá mịt mờ, Ngu Phương Linh cũng không thể lĩnh ngộ ý nhục nhã của nàng ta, nàng ta đang muốn châm chọc thêm vài câu, đột nhiên nhìn thấy tay Bách Lí Triều Hoa đặt lên chuôi kiếm bên hông.
Tống Yêu Yêu lập tức ngậm miệng lại, không dám nói thêm một câu.
Lời Tống Yêu Yêu nói cũng có câu nói đúng, nhện độc của nàng ta làm Hồng Nương cho Bách Lí Triều Hoa cùng Ngu Phương Linh, nếu không có đêm hôm đó, Bách Lí Triều Hoa sẽ cất giấu tâm tư của mình ở dưới chỗ sâu trong đáy lòng.
Là khi Ngu Phương Linh trúng độc, ôm hắn, triệu hồi ra tất cả tà niệm của hắn. Nếu không phải hắn chiếm hữu nàng, ép nàng làm phu thê, hắn cũng sẽ không hiểu ra, hóa ra cùng người trong lòng mình kết hợp, là một chuyện hạnh phúc nhất trên thế gian này.
Cũng do nguyên nhân như thế, hận ý không thể chém Tống Yêu Yêu thiên đao vạn quả ngày đó lập tức nhạt đi không ít, lại niệm tình lúc đó nàng ta có công, lúc này mới để Tống Yêu Yêu nhảy nhót cho tới bây giờ.
“Yêu Yêu.” Đang lúc không khí yên tĩnh, một giọng nữ thanh lãnh đột ngột vang lên.
Tiết Hồng Lệ đứng trên cầu thang gỗ, đỡ lan can, lạnh lùng mà nhìn Tống Yêu Yêu, trong mắt không thiếu ý cảnh cáo.
Tống Yêu Yêu vốn cực kỳ sợ hãi Tiết Hồng Lệ, vội vàng cúi đầu, đi lên cầu thang, bóng dáng biến mất ở cửa thang lầu.
Người Độc Vương Cốc ám toán bọn họ, làm họ lỡ mất dịp tốt để bắt thú Ngũ Độc, vài phần ấn tượng tốt mà Ngu Phương Linh có với Úc Cẩm Huyền đã mất không còn sót lại chút gì. Khi Úc Cẩm Huyền đứng ở trên lầu nhìn về phía cô, cô quay đầu đi, nắm lấy tay Bách Lí Triều Hoa, xoay người rời đi.
Khách điếm nhiều người, lần này Đinh Đương chỉ đặt hai gian phòng, Ngu Phương Linh đã bái đường thành thân với Bách Lí Triều Hoa, tất nhiên sẽ phải ở chung với hắn.
Ngu Phương Linh cùng Bách Lí Triều Hoa mới vừa vào nhà không bao lâu, Đinh Đương đã mang vịt nướng trở lại.
Ngu Phương Linh ăn chán chê một bữa, nước ấm tiểu nhị nấu cũng đã đến. Bọn họ chuyển thùng gỗ chuyên tắm gội dọn vào trong nhà, rót đầy nước ấm, Bách Lí Triều Hoa đưa đủ bạc, bọn họ còn tặng miễn phí một rổ cánh hoa.
Ngu Phương Linh ném cánh hoa vào trong nước, thừa dịp Bách Lí Triều Hoa còn ở dưới lầu dùng bữa, nhanh chóng cởi xiêm y, tháo dây buộc tóc, vào thùng gỗ tắm.
Cánh hoa phiếm mùi hương, hơi nước tràn ngập khắp gian nhà, bọt nước trong suốt lăn trên da thịt, huân hai má cô thành ửng đỏ nhàn nhạt.
Ngu Phương Linh dựa vào thùng gỗ, thở phào nhẹ nhõm, cô dùng tay vớt cánh hoa, qua hơi nước nhìn về phía cánh tay mình.
Đã nhiều ngày phóng túng, thủ cung sa Hoa Hi phu nhân chấm cho cô quả nhiên đã không có bóng dáng.
Cô nhẹ nhàng vỗ lên cánh tay dài, sâu kín mà than.
Không thể tưởng được cô giữ mình trong sạch nhiều năm như vậy, ngay cả lúc khó khăn nhất cũng không hề khuất phục với quy tắc trong vòng, thế nhưng lại ở trong trò chơi ném đi tiết tháo thủ nhiều năm như vậy.
“Tiết tháo ơi tiết tháo, nát đầy đất.” Ngu Phương Linh nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên trường hợp khi mình cùng Bách Lí Triều Hoa làm bậy. Cô là ôm quyết tâm lập tức rời khỏi trò chơi, mới thả bay chính mình như vậy. Bách Lí Triều Hoa phong hoa vô song, cô cũng không tính là có hại, nghĩ như vậy, cô lại vui lên.
“Tiết tháo nào vậy?” Giọng nói của Bách Lí Triều Hoa đột nhiên không kịp phòng ngừa mà vang lên ở sau người.
Ngu Phương Linh giật mình, sợ tới mức chìm vào trong nước, quay đầu thấy Bách Lí Triều Hoa đứng ở bên thùng gỗ, vẻ mặt khó lường mà “Nhìn” cô.
“Sao huynh đi vào lại không có tiếng động?” Ngu Phương Linh nhìn về phía cửa phòng ở sau hắn. Gặp quỷ rồi, sao cả tiếng đóng cửa cũng không nghe thấy, hắn trực tiếp xuyên tường đi vào sao?
“Là nàng tự mình say mê, quá mức nhập thần.” Khóe môi Bách Lí Triều Hoa gợi lên một ý cười nhạt nhẽo, tay phải dò ra, tay trái nắm lấy tay áo rũ xuống, nửa ngồi xổm bên thùng gỗ, dùng đầu ngón tay khuấy nước trong thùng, giọng nói trầm thấp mất tiếng, hiện ra vài phần ái / muội, “Nói cho ta, nghĩ tới gì mà nhập thần như vậy?”
“Ta đang thưởng thức vẻ đẹp của mình.” Ngu Phương Linh đỏ mặt bậy bạ, dù sao Bách Lí Triều Hoa cũng không nhìn thấy mặt cô giờ đang đỏ giống quả táo.
“Hửm?” Bách Lí Triều Hoa sờ soạng, đầu ngón tay sờ lên da thịt của cô, dao động đến trên má cô, hai ngón tay cùng thu lại, nắm thịt trên mặt cô, kéo kéo, “Không ngờ rằng nương tử lại rất tự tin với bề ngoài của mình.”
“Đó là đương nhiên, gương mặt này của ta đây, dư dả để xứng được với gương mặt của huynh.” Ngu Phương Linh nhịn xuống da gà, nhẹ nhàng mà chụp nhẹ gương mặt của hắn, làm mặt hắn dính toàn nước, thậm chí có một mảnh cánh hoa dính ở chóp mũi của hắn, đôi mắt cô nhìn chằm chằm cánh hoa cánh này, nhịn ý cười, “Huynh không có hại.”
Bách Lí Triều Hoa cũng không ngại, hắn dùng ngón tay dốc lòng mà miêu tả ngũ quan của nàng, nhưng bất luận hắn miêu ta như thế nào, cũng không thể phác hoạ ra được hình tượng cụ thể.
“Chớ có sờ, chờ hai mắt của huynh khỏi, sẽ biết ta có bộ dáng gì.” Ngu Phương Linh nắm lấy tay Bách Lí Triều Hoa. Dáng vẻ này của Bách Lí Triều Hoa thật sự làm người đau lòng, cô tưởng niệm ánh mắt thâm thúy đen láy kia của hắn.
Cặp mắt kia từng có tươi đẹp thuở thiếu niên, cũng có khoan dung sau khi trải qua tai kiếp. Tất cả tinh quang cuồn cuộn trong thế gian, đều từng hội tụ trong đáy mắt hắn.
Bách Lí Triều Hoa thu tay, đứng dậy, cởi bỏ đai lưng, cởi áo ngoài.
Ngu Phương Linh giật mình: “Huynh định làm gì?”
“Tắm rửa.” Bách Lí Triều Hoa hơi mỉm cười.
“Không phải như ta nghĩ đấy chứ?”
“Nàng đã nghĩ gì, không ngại nói cho ta nghe.” Bách Lí Triều Hoa cởi bỏ tất cả xiêm y trên người, làm trò trước mặt Ngu Phương Linh, bước vào thùng gỗ, “Lại nấu thêm một thùng nước, không biết phải nấu tới bao lâu, dù sao cũng là nước nương tử tắm, ta không chê.”
Ngu Phương Linh: “…” Ta có thể ghét bỏ không?