Ngu Phương Linh đi đến trước người hắn, nhìn tờ giấy trước mặt hắn.
Nét chữ của Úc Cẩm Huyền cũng giống như tính cách của hắn, ôn nhuận như ngọc, không thấy chút gai nhọn nào. Ngu Phương Linh không rõ vẻ dịu dàng như vậy rốt cuộc là trời sinh, hay là ngụy trang ra, cô từng gặp rất nhiều người, có một số người rất am hiểu ngụy trang.
Trong trí nhớ của Tống Yêu Yêu, Úc Cẩm Huyền rất dịu dàng ôn nhu, Tống Yêu Yêu sợ hắn, là bởi vì nàng ta đã từng tận mắt nhìn thấy hắn tự tay biến lão cốc chủ thành con rối. Khi đó nàng ta còn nhỏ tuổi, khóe miệng Úc Cẩm Huyền cong lên ý cười ôn nhu, một màn làm lão cốc chủ phun máu kia, đã để lại bóng ma mãnh liệt trong lòng Tống Yêu Yêu.
Mặc kệ về sau Úc Cẩm Huyền có ôn tồn lễ độ như thế nào, bóng ma trong lòng Tống Yêu Yêu trước sau cũng không vứt đi được.
Úc Cẩm Huyền viết xong tên của mấy vị thuốc, gác bút về chỗ, cầm lấy giấy, làm khô nét mực bên trên.
Ngu Phương Linh nhìn trong chốc lát, đi trở về chỗ cũ ngồi xuống. Cô mở giao diện hệ thống ra, tính xem còn bao lâu thì nhiệm vụ mất đi hiệu lực.
Lúc trước đoạt đàn Hồng Ngọc Nô, kinh nghiệm của cô chưa đủ, võ công của Phù Loan lại cao cường, thời gian một phút ngắn ngủn, cô vẫn không thể chạy thoát khỏi Phù Loan, cuối cùng thất bại trong gang tấc.
Lần này cô phải hấp thụ kinh nghiệm, không thể tái phạm sai lầm lần đó.
Cô đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, thăm dò nhìn lại.
Cô đoán không sai, ngoài cửa sổ có một hồ nước, do là ban đêm nên không nhìn rõ lắm, chỉ đại khái nhìn ra hồ nước kia đen xì, ánh trăng phiêu ở trên mặt nước, gợn nước nhoáng lên, ánh trăng liền nát.
Cô vừa rồi ngồi ở trên ghế nghỉ tạm, gió đêm phất từ cửa sổ vào, loáng thoáng mang theo mùi tanh, cô liền suy đoán ngoài cửa sổ có hồ.
Ngu Phương Linh nhìn hồ nước kia, trong lòng rất nhanh đã có chủ ý.
Không biết qua bao lâu, trong đầu truyền đến âm thanh nhắc nhở: “Hệ thống nhắc nhở, cách thời gian nhiệm vụ lần này mất đi hiệu lực chỉ còn lại ba phút.”
Ngu Phương Linh thầm giật mình, đi đến bên cạnh bàn, bình tĩnh mà xách ấm trà, đổ một ly trà, dùng ngón tay nâng đế ly, đi đến trước mặt Úc Cẩm Huyền: “Thiếu cốc chủ, uống chén trà giải khát đi.”
Úc Cẩm Huyền hẳn là gặp phải vấn đề khó khăn không nhỏ, hắn viết xong một tờ giấy, nhíu mày, lại vò giấy thành một cụm, ném ở dưới chân, như thế lặp đi lặp lại vài lần, cũng không tìm được biện pháp giải quyết vừa lòng.
Tiếng nói của Ngu Phương Linh kéo tinh thần của hắn từ trong cảm xúc bực bội ra ngoài.
Hắn nâng tay, tiếp nhận chén. Còn lo lắng chạm vào ngón tay của Ngu Phương Linh, trong động tác của hắn lộ ra vài phần cẩn thận.
Ngu Phương Linh nín thở ngưng thần, vào lúc ngón tay hắn sắp tiếp xúc tới chén trà, nghiêng về phía trước một chút, mắt thấy sắp đụng phải tay hắn.
Hắn vội vàng lùi tay về, để tránh đụng phải mu bàn tay đang lõa lồ ra bên ngoài cánh tay áo của Ngu Phương Linh.
Lần co rụt này của Úc Cẩm Huyền, vừa lúc như ý nguyện của Ngu Phương Linh, cô cố ý đổ nước trà vào người Úc Cẩm Huyền, tay run lên, chén rơi xuống bên chân Úc Cẩm Huyền.
Cả một chén nước trà màu nâu kia, tất cả đều hắt ở trên người Úc Cẩm Huyền.
“Thực xin lỗi, Thiếu cốc chủ, không phải ta cố ý, ta… Ta lau nó giúp ngài.” Ngu Phương Linh rút từ cổ tay áo ra khăn đã sớm chuẩn bị, kinh hoảng thất thố mà lau đi nước trà trên người Úc Cẩm Huyển.
Ngày thường Tống Yêu Yêu rất sợ Úc Cẩm Huyền, lúc này cô va chạm vào Úc Cẩm Huyền, sợ hãi tới nỗi làm tay vội chân loạn là phản ứng bình thường.
Ngu Phương Linh dùng khăn hoảng loạn mà lau quần áo cho Úc Cẩm Huyền, nhân lúc Úc Cẩm Huyền chưa chuẩn bị, kéo xuống ngọc bội phượng hoàng triền ti bên eo hắn, xoay người chạy tới cửa sổ bỏ trốn.
Úc Cẩm Huyền hơi sửng sốt, phản ứng lại đây, thân hình lướt nhanh, đuổi theo.
Ngu Phương Linh nhảy qua cửa sổ, không chút do dự nhảy xuống hồ nước sâu ngoài cửa sổ. Cô biết Úc Cẩm Huyền không biết bơi, đuổi theo cũng vô dụng.
Sau khi Ngu Phương Linh nhảy vào trong hồ, nín thở bơi tới bên bờ, rất nhanh, trong đầu đã truyền đến âm thanh nhắc nhở của hệ thống: “Đinh, chúc mừng ký chủ thành công thu về đạo cụ: Ngọc bội phượng hoàng triền ti, tiến độ công lược 100%! Sắp khởi động thông đạo truyền tống, xin ký chủ chuẩn bị sẵn sàng.”
Trong lòng Ngu Phương Linh mừng lớn, ở trong một vùng ánh sáng trắng, giữa mày của cô hiện lên đồ án mạn châu sa hoa, ý thức ở trong choáng váng, dần dần rút khỏi thân thể Tống Yêu Yêu.
Cơ thể của Tống Yêu Yêu không có Ngu Phương Linh khống chế, chậm rãi chìm xuống đáy hồ.
Úc Cẩm Huyền đứng ở bên bờ, chỉ kịp nhìn thấy một vòng ánh sáng mỏng manh truyền tới từ đáy hồ, sắc mặt của hắn trầm xuống, quát lớn: “Người đâu!”
Trời sắp sáng, lúc này chỉ có thủ vệ trực đêm còn tỉnh, nghe thấy tiếng quát của Úc Cẩm Huyền, nhóm thủ vệ vọt vào trong Dược Các, ôm quyển với Úc Cẩm Huyền: “Thiếu cốc chủ.”
【 Đinh, đã truyền tống thành công, hoan nghênh trở về. 】
Ngu Phương Linh đứng ở một ngõ nhỏ không người trong thành Trường An, mở giao diện hệ thống ra, hơn nữa lần này nhận được khen thưởng, tiến độ xuyên qua tích cóp tới 82%, cách tiến độ xuyên qua 100%, chỉ kém hai nhiệm vụ cấp A nữa thôi.
Quá tốt rồi!
Có kinh nghiệm lần này, ở nhiệm vụ kế tiếp, Ngu Phương Linh hoàn toàn có thể phục chế theo con đường này, như vậy là có thể bảo đảm áo choàng luôn bất tử, bắt khen thưởng về được tay.
Cô cầm ngọc bội phượng hoàng triền ti vừa mới lấy về được, bỏ vào ô đựng đồ của hệ thống.
Ngọc bội phượng hoàng triền ti là di vật mẫu thân Úc Cẩm Huyền để lại cho hắn, đối với người khác mà nói, đó chỉ là một miếng ngọc bội bình thường, nhưng đối với Úc Cẩm Huyền mà nói, đó lại là niệm tưởng duy nhất mà mẫu thân lưu lại trên đời này, vẫn nên nghĩ ra cách trả lại Úc Cẩm Huyền cho thỏa đáng.
Ngu Phương Linh khi lấy đồ của người khác, có hai nguyên tắc: Một, đồ vật quan trọng nhất đối với người khác, sau khi nhiệm vụ hoàn thành, cần thiết phải trả lại; hai, đồ vật ảnh hưởng tuyến cốt truyện, sau khi nhiệm vụ hoàn thành, cũng phải trả lại. Như là ngọc bội phượng hoàng triền ti của Úc Cẩm Huyển, hay lại như kiếm Linh Tê của Bách Lí Triều Hoa.
Ngọc bội phượng hoàng triền ti vẫn phải trả lại, nhưng phải lên kế hoạch chu đáo chặt chẽ một chút, tìm một thời cơ tương đối tốt để trả lại, nếu như trực tiếp đưa trả, chẳng phải đang chói lọi mà nói cho Úc Cẩm Huyền, cô chính là người đoạt ngọc bội của hắn, Úc Cẩm Huyền chẳng lẽ còn không trực tiếp độc chết cô.
Sáng sớm cuối mùa thu, trong núi có sương mù. Một tầng sương trắng hơi mỏng che chở xung quanh, mơ hồ có thể thấy được mấy đỉnh núi xanh ngắt.
Độc Vương Cốc có hàng cây phong lá đỏ, xa xa nhìn lại, như là từng ngọn lửa đang thiêu đốt, hợp với sương mù như ẩn như hiện.
Cuối rừng phong là một hồ nước sâu, Úc Cẩm Huyền luyện thuốc ở Dược Các, nên đào thêm một cái hồ ở bên cạnh. Giờ phút này, thị vệ biết bơi của Độc Vương Cốc đều xuống nước, đang ở trong nước vớt gì đó.
Hôm nay đúng là ngày Úc Cẩm Huyền cùng Bách Lí Triều Ca hẹn nói chuyện hợp tác, trời còn chưa sáng Tiết Hồng Lệ đã ra khỏi núi tiếp đón đám người Bách Lí Triều Ca vào Độc Vương Cốc, nàng dẫn nhóm Bách Lí Triều Ca vào núi, nhìn thấy sâu trong đám sương, Úc Cẩm Huyền khoanh tay đứng bên hồ, khuôn mặt âm trầm đáng sợ, trong lòng hiện lên một tia kinh ngạc.
Úc Cẩm Huyền có tính tình ôn nhu dịu dàng, rất ít khi tức giận, một khi tức giận, nhất định là có người chạm vào vảy ngược của hắn.
Tiết Hồng Lệ xoay người nhìn thoáng qua nhóm người Bách Lí Triều Ca, hạ giọng nói: “Vài vị xin chờ một lát, Hồng Lệ đi báo cáo với Thiếu cốc chủ.”
“Tiết cô nương khách khí rồi.” Bách Lí Triều Ca hơi mỉm cười, tiếng nói trong sáng như ngọc.
Sóng vai đứng chung một chỗ với Bách Lí Triều Ca chính là Bách Lí Triều Hoa, Bách Lí Triều Hoa mặc bạch sam, bên hông treo kiếm Linh Tê làm người Ma giáo nghe tiếng sợ vỡ mật. Đôi mắt hắn quấn lụa trắng, tục truyền, hắn từng bị trọng thương, bị người Dược Vương Cốc hạ mãnh dược, dẫn tới đôi mắt bị độc tố ăn mòn, hai mắt mù.
Cho dù mắt hắn quấn lụa trắng, đối lập với Bách Lí Triều Ca đứng bên người, phong hoa cũng không giảm chút nào, ngược lại bởi vì một vòng lụa trắng quấn mắt kia, làm người không khỏi nhìn nhiều vài lần.
Phía sau Bách Lí Triều Hoa là ba người Bách Lí Triều Lộ, Đinh Đương cùng Đường Tinh Dao.
Đường Tinh Dao đại biểu cho Đường Môn, nguyện ý trợ giúp Bách Lí thị báo thù, chỉ vì mấy năm nay Phù Loan thống trị Hoa thần giáo, đã không thỏa mãn với việc mở rộng võ lâm giang sơn như lúc trước, giờ còn đánh chủ ý tới Thục Trung Đường Môn ở phương xa, hiện giờ mỗi một người trong giang hồ đều cảm thấy bất an, đều đang âm thầm tìm kiếm phương pháp tự bảo vệ mình.
Tiết Hồng Lệ xoay người đi tới chỗ Úc Cẩm Huyền, nhẹ giọng nói: “Thiếu cốc chủ, khách nhân đã tới.”
Úc Cẩm Huyền chưa mở miệng, trong nước chui ra một người, trong ngực ôm một thi thể lạnh băng tái nhợt: “Thiếu cốc chủ, tìm được người rồi.”
Ánh mắt Tiết Hồng Lệ dừng ở trên thi thể kia, sau khi thấy rõ khuôn mặt của thi thể, sắc mặt khẽ đổi, thất thanh nói: “Yêu Yêu.”
Câu xưng hô này khiến cho Bách Lí Triều Hoa chú ý, hắn quay đầu nhìn về phía bên hồ, chỉ thấy nam tử tuổi trẻ cả người ướt đẫm, trong lòng ngực ôm thi thể của Tống Yêu Yêu, nước gợn sóng, chậm rãi bơi tới bờ.
Tống Yêu Yêu mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, ngâm lâu ở trong nước, gương mặt đã sưng vù lên, nhưng ngũ quan vẫn có thể nhận ra.
Cơ thể Bách Lí Triều Hoa không dễ phát hiện mà nhẹ lung lay. Mọi người đều đang chú ý tới Tống Yêu Yêu đang được vớt lên, phản ứng nhỏ bé cũng không có ai phát hiện.
Tống Yêu Yêu từ nhỏ lớn lên ở Độc Vương Cốc, ngày thường Tiết Hồng Lệ tuy lạnh mặt, nhưng quan hệ với Tống Yêu Yêu kỳ thật vẫn có vài phần tình ý, nàng chợt thấy thảm trạng của Tống Yêu Yêu, khó có thể tin hỏi: “Thiếu cốc chủ, Yêu Yêu nàng làm sao sẽ…”
“Nàng tự mình nhảy xuống nước.” Giọng nói của Úc Cẩm Huyền nghe không ra chút cảm xúc nào. Trên thực tế, hắn cũng thấy vô cùng khó hiểu, phản ứng đêm qua của Tống Yêu Yêu, vô cùng không bình thường, hắn không nghĩ ra được đang êm đẹp, vì sao Tống Yêu Yêu phải đoạt phượng hoàng triền ti của hắn rồi tự sát.
Tống Yêu Yêu không biết bơi.
Một lát sau, thị vệ xuống nước lần lượt trồi lên mặt nước, lắc đầu với Úc Cẩm Huyền: “Hồi bẩm Thiếu cốc chủ, nhóm thuộc hạ đã tìm khắp, vẫn chưa phát hiện tung tích của ngọc bội phượng hoàng triền ti.”
Tiết Hồng Lệ thông minh cỡ nào, chỉ nghe được dăm ba câu, cũng đã đại khái đoán ra được chuyện. Có thể chọc tức Úc Cẩm Huyền, nhất định là Tống Yêu Yêu cầm ngọc bội phượng hoàng triền ti, nhảy xuống hồ nước.
Nàng không rõ lắm vì sao Tống Yêu Yêu lại làm ra hành động này, nghe thị vệ hội báo, nàng nghĩ nghĩ, nói: “Thiếu cốc chủ, đáy hồ đều là nước bùn, nói vậy ngọc bội phượng hoàng triền ti kia rớt vào trong bùn, Hồng Lệ kiến nghị, không ngại rút cạn nước hồ.”
“Theo lời Tiết cô nương nói, cho các ngươi thời gian mười ngày, rút cạn nước trong hồ.” Úc Cẩm Huyền nghe vậy, sắc mặt cuối cùng tốt hơn rất nhiều.
Cử chỉ dị thường, lại vô cùng minh xác mà hướng về phía ngọc bội phượng hoàng triền ti mà đến, cuối cùng còn nhảy vào trong hồ. Bách Lí Triều Hoa nhìn Tống Yêu Yêu đang nằm trên mặt đất, chỉ cảm thấy trước mắt tối đi một lát, một suy đoán lớn mật xông ra từ trong đầu hắn.
Nghĩ đến khả năng này, hắn suýt nữa không thể đứng vững.
“Công tử, ngươi làm sao vậy?” Đinh Đương phát hiện phản ứng dị thường của Bách Lí Triều Hoa, tiến lên hai bước, đỡ lấy cánh tay hắn, “Thân thể công tử có chỗ nào không khoẻ sao?”
Bách Lí Triều Hoa luyện thần công chí cương chí dương kia, tẩu hỏa nhập ma, thương tổn tâm mạch, nửa năm qua, hắn chôn giấu tất cả chuyện thương tâm xuống đáy lòng, Đinh Đương lo lắng hắn sẽ bị chân khí của chính mình phản phệ, lại lần nữa xảy ra sự kiện đại khai sát giới như trên thuyền kia.
“Đường cô nương, xem giúp ta trên ngực Tống Yêu Yêu có vết do kiếm làm bị thương hay không?” Bách Lí Triều Hoa nói khẽ với Đường Tinh Dao.
Đường Tinh Dao gật đầu, đi đến trước người Tống Yêu Yêu, vạch vạt áo của nàng ta nhìn thoáng qua, quay đầu lại nói với Bách Lí Triều Hoa: “Không có vết kiếm làm bị thương.”
Sắc mặt Bách Lí Triều Hoa lập tức trắng, đột nhiên lảo đảo về phía sau một bước, may có Đinh Đương vẫn luôn bắt lấy cánh tay hắn, mới không bị ngã.
“Công tử, xảy ra chuyện gì?” Đinh Đương hoảng sợ.
Sắc mặt Bách Lí Triều Hoa trắng đến nỗi không thấy máu, bàn tay đang bắt lấy cổ tay hắn kia, năm ngón tay khép lại, dường như muốn bóp nát cổ tay của Đinh Đương: “Nàng đã trở lại.”
Đinh Đương khó hiểu: “Công tử đang nói ai cơ?”
Bách Lí Triều Hoa cũng không nói cho hắn đáp án, quanh thân hắn phiếm một loại thương tâm cùng tuyệt vọng, dường như gặp phải đả kích rất lớn, thấp giọng lẩm bẩm: “Nếu đã trở lại, vì sao không tới gặp ta…”
Editor: Q17