Bóng dáng vốn đứng ở ngoài cửa sổ không biết đã biến mất từ khi nào.
Ngu Phương Linh đưa lưng về phía cửa, lại nhắm mắt hát, không chú ý thấy Minh Châu khác lạ.
Lông mi Minh Châu run rẩy, nhẹ nhàng mà thở phào. Đây là ám hiệu mà Minh Châu đã hẹn trước với Bách Lí Triều Hoa, chỉ cần Bách Lí Triều Hoa rời đi, Minh Châu sẽ không cần phải làm nũng quấn lấy đòi Ngu Phương Linh ca hát.
Đầu nhỏ của Minh Châu suy nghĩ không rõ, hơn nửa đêm, vì sao Bách Lí Triều Hoa không ngủ được, muốn tới nghe Ngu Phương Linh hát. Thúc ấy muốn nghe Ngu Phương Linh hát, vậy vì sao không đích thân đến tìm Ngu Phương Linh.
Minh Châu nghĩ hồi lâu, nghĩ không ra, đơn giản không nghĩ nữa, cô bé nghiêm túc nghe Ngu Phương Linh hát, nhịn không được trộm nở nụ cười.
Ngu Phương Linh là người thứ hai từng hát cho cô bé nghe ngoại trừ Đường Tinh Dao.
Cô bé càng ngày càng thích Ngu Phương Linh. Nếu như thất thúc có thể cưới Ngu Phương Linh, giống như cha cưới mẫu thân, vậy cô bé có thể chơi đùa cùng với Ngu Phương Linh mỗi ngày.
Minh Châu hạ quyết tâm, nhất định phải giúp thất thúc theo đuổi được Ngu Phương Linh.
Dù sao Minh Châu vẫn còn nhỏ tuổi, miên man suy nghĩ trong chốc lát, chịu không nổi nữa, nhắm mắt lại, ghé vào ngực Ngu Phương Linh, nặng nề ngủ.
Ý thức của Ngu Phương Linh mơ hồ, hát mãi cuối cùng cũng chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng phát ra tiếng vang “Kẽo kẹt”, cánh cửa hé mở, tiếp theo, từ kẹt cửa bay vào một sợi khói trắng.
Khói trắng kia bay vào trong phòng, dần dần tản ra. Hai người đang ôm nhau ngủ trên giường, sau khi ngửi khói trắng, ngủ càng say, ngay cả khi có người đi vào cũng không phát hiện.
Trong bóng đêm, một đôi tay tái nhợt mảnh khảnh, chậm rãi đẩy cửa phòng ra.
Ánh trăng trắng bệch rơi đầy đất, trên mặt đất chiếu ra một bóng dáng cao dài, gió đêm xuyên qua khóm trúc, phất qua tay áo to rộng của hắn.
Bách Lí Triều Hoa nâng chân, dẫm lên ánh trăng, chậm rãi đi đến trước giường, liếc nhìn hai người đang nằm trên giường.
Ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, chiếu vào đáy mắt đen tối của hắn, xem không rõ.
Hắn phất tay áo, kéo theo một trận gió, “Bang” một tiếng khép cửa phòng lại. Động tĩnh lớn như vậy, hai người trên giường vẫn không có phản ứng.
Bách Lí Triều Hoa ngồi xuống cạnh giường, bàn tay mảnh khảnh tái nhợt vươn ra từ trong tay áo, đầu ngón tay run nhè nhẹ, dừng ở trên mặt Ngu Phương Linh.
Giống như lúc trước miêu tả không biết bao nhiêu lần, hắn ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, đầu ngón tay miêu tả khuôn mặt của nàng. Từng tấc, nhiều lần, không chê phiền, đầu ngón tay lộ ra dịu dàng cùng tưởng niệm, từ mặt mày mơn trớn đến mũi, cuối cùng dừng lại bên môi.
Đột nhiên, một giọt nước mắt nóng bỏng trượt xuống từ khóe mắt hắn, lăn qua nốt ruồi đỏ kia, một đường lăn vào bên gáy.
Nàng đã trở lại.
Nàng thật sự đã trở lại.
Lần này không phải hắn nằm mơ.
Cho dù nàng thay đổi khuôn mặt, hắn đã vô cùng chắc chắn, cô nương trước mặt này, là Ngu Phương Linh hắn thương nhớ ngày đêm bảy năm.
Bởi vì khúc ca nàng hát cho Minh Châu nghe kia, trên đời này ngoại trừ Ngu Phương Linh, sẽ không có người khác biết hát.
Bách Lí Triều Hoa có trí nhớ kinh người, năm đó Ngu Phương Linh dựa vào trong lòng ngực hắn, từng hát hoàn chỉnh khúc ca này. Hắn từng lật xem rất nhiều bản nhạc, không hề tìm được khúc ca nào, mà có âm luật giống ca khúc này.
Có thể nói, khúc ca này là độc nhất vô nhị.
Nếu nàng không phải Ngu Phương Linh, làm sao sẽ biết khúc ca này.
Ở bên hồ hắn đã hoài nghi thân phận của Ngu Phương Linh, nàng cho rằng hắn không nghe thấy, trên thực tế hắn đều nghe được.
Cả đời này, hắn từng gặp rất nhiều người, chỉ có cô nương Ngu Phương Linh này, sẽ tóm lấy người khác luôn miệng đùa giỡn gọi “Tiểu bảo bối”.
Đối với hắn như thế, đối với Minh Châu cũng vậy.
Trong nháy mắt kia, trong đầu hắn chuyển qua vô số ý nghĩ, những ý nghĩ hoang đường đó, tại bảy năm thời gian, sinh trưởng tốt giống như cỏ dại, lan tràn.
Hắn phải dùng hết sức lực toàn thân, mới có thể ức chế được những ý nghĩ điên cuồng đó, không làm mình thất thố phát điên.
Hắn thậm chí không để lộ ra chút dị thường nào, bình tĩnh hờ hững như cũ mà nhìn nàng, như đang nhìn một người xa lạ.
Hắn sợ bị lừa.
Chẳng sợ cô nương lần này có tương tự với Ngu Phương Linh ở trong trí nhớ, hắn cũng không dám mặc kệ những hy vọng đó tàn sát bừa bãi ở trong lòng. Hắn hiểu rõ, một khi đống hy vọng này tàn sát bừa bãi, khi hy vọng tan biến, đợi hắn sẽ là lúc vạn kiếp bất phục.
Hắn nhớ lại bảy năm nay, chờ đợi giống như ác mộng.
Hắn một lần rồi lại một lần mà nhận sai người, trải qua vô số lần hy vọng tan biến rồi thống khổ dày vò. Đáng giận nhất chính là những kẻ có dụng tâm kín đáo, cố ý bắt chước theo Ngu Phương Linh, tùy thời đi theo bên cạnh hắn, mỗi khi hắn thật sự cho rằng nàng đã trở lại, thì lại luôn cho hắn một đòn trí mạng.
Liễu Uyển Âm là con tin của Danh Kiếm sơn trang, hắn lo lắng, lần này lại là một âm mưu.
Cho nên hắn gọi Minh Châu tới, để cô bé quấn lấy Ngu Phương Linh, dẫn đường nàng hát khúc ca kia. Chỉ có như vậy mới có thể không kinh động tới Ngu Phương Linh, xác nhận thân phận của nàng.
Nàng giống như thú Ngũ Độc vậy, khiếp đảm lại vô sỉ, nếu nàng biết, hắn đã phát hiện ra thân phận của nàng, nhất định sẽ giống như lần trước, chạy trốn rất xa.
Bách Lí Triều Hoa vốn tưởng rằng, hắn đợi bảy năm, đau bảy năm, khi bắt được Ngu Phương Linh, nhất định sẽ điên cuồng mà đòi lại tất cả ở trên người nàng. Bất luận dùng phương thức gì, thủ đoạn gì, cũng muốn làm nàng cảm nhận một hồi, tuyệt vọng phát điên của hắn.
Chân chính xác nhận được thân phận của nàng, hắn lại bình tĩnh hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng.
Xa cách gặp lại, không ngờ hắn có thể an tĩnh mà ngồi ở bên cạnh nàng, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, giống như năm đó, đầu ngón tay miêu tả khuôn mặt của nàng, ôn nhu, lại lo lắng cẩn thận.
Bảy năm…
Lần luân hồi này, không ngờ lại dài tới bảy năm.
So với bất cứ lần chờ đợi nào của trước kia, còn dài lâu hơn, dài đến nỗi làm hắn cho rằng, nàng đã lịch kiếp phi thăng, sẽ không trở lại.
Không có người biết, bảy năm tới nay, hắn không có lúc nào là không nhớ nàng, nghĩ nàng. Chỉ cần nhớ tới nàng một lần lại một lần biến mất ở trước mặt hắn, ngực hắn như có một con dao sắc nhọn đang lăng trì, mỗi một lần hô hấp đều kéo theo đau đớn.
Trước kia hắn yêu nàng bao nhiêu, trong bảy năm chờ đợi dài dòng, hắn liền hận nàng bấy nhiêu.
Hận không thể nghiền nát nàng, lại từng miếng nuốt vào, dung nhập vào máu thịt, như vậy, nàng sẽ không thể tách ra khỏi hắn.
Ánh mắt của Bách Lí Triều Hoa dừng ở trên mặt Ngu Phương Linh, đáy mắt phiếm tối tăm, đầu ngón tay tái nhợt lạnh băng, đè xuống môi nàng.
Môi nàng mềm mại ấm áp, khi đầu ngón tay hắn áp xuống, nàng thuận theo mà hơi hơi mở môi, lộ ra hàm răng chỉnh tề.
Hơi thở ướt nóng phun vào đầu ngón tay hắn.
Là hô hấp của nàng, nàng còn sống, nàng lại lần nữa, mang theo tiếng tim đập cùng nhiệt độ cơ thể của người phàm, về lại bên cạnh hắn.
Tim Bách Lí Triều Hoa hơi run, như đang có một mảnh lông chim mềm nhẹ, dừng ở đầu quả tim hắn.
Lúc này đây, không phải hắn đang nằm mơ.
Ánh mắt Bách Lí Triều Hoa tối đi vài phần, đầu ngón tay lướt qua cằm nàng, một đường dao động đến cổ, năm ngón tay thu lại, sẽ dễ dàng mà bóp cổ mảnh khảnh của nàng vào trong tay.
Chỉ cần thoáng dùng sức, là có thể vặn gãy cổ nàng, kết thúc tâm ma cả đời hắn.
Ngu Phương Linh tồn tại chính là tâm ma của hắn, lần này nàng trở về, hắn cũng không hề mừng rỡ như điên như trong tưởng tượng, bởi vì hắn không đoán ra được, lúc này đây có phải là lần gặp mặt cuối cùng hay không.
Nàng là quỷ mị trong núi, hắn chỉ là phàm nhân, nếu nàng khăng khăng phi thăng, làm sao hắn có thể giữ được nàng.
Cùng với cứ lo được lo mất như vậy, hoảng sợ tới một ngày không chịu nổi, chờ một lần rồi lại một lần, không bằng giết nàng, hoàn toàn chặt đứt tâm ma này, cũng tốt hơn khi vui thích ngắn ngủi qua đi, chỉ còn lại một mình hắn, thừa nhận thống khổ cùng tuyệt vọng không hề dứt.
Giết nàng! Giết nàng! Sung sướng ngọt ngào như hoa trong gương, trăng trong nước, không cần cũng thế. Đau dài cũng là đau, đau ngắn cũng là đau, giết nàng, chỉ một lần đau, từ nay về sau, nàng phi thăng, hắn bị đày xuống địa ngục Vô Gian. Đáy lòng có một âm thanh như vậy cứ hò hét, tiếng kêu đinh tai nhức óc.
Những ý nghĩ hoang đường lại tuyệt vọng, lại một lần giống như cỏ dại, tàn sát bừa bãi ở đáy lòng hắn.
Năm ngón tay của Bách Lí Triều Hoa chậm rãi buộc chặt, tối tăm dưới đáy mắt dần dần hóa thành sát ý.
Cận kề cái chết mà Ngu Phương Linh vẫn không biết nguy hiểm đã tiến đến, cô bị nhốt ở sâu trong bóng đè, cảm giác được hô hấp khó khăn, theo bản năng ngẩng cổ, phí công mà mở đôi môi, dùng sức mà hô hấp không khí mới mẻ.
Cổ của nàng trắng nõn yếu ớt như vậy, giống như một món đồ sứ tuyệt đẹp, mỹ lệ lại dễ vỡ, dễ dàng kích khởi dục vọng bạo ngược thích giết chóc dưới đáy lòng.
Ánh mắt Bách Lí Triều Hoa âm trầm nhìn chằm chằm cổ Ngu Phương Linh, sức lực càng thu càng chặt…
Khi sắp sửa vặn gãy xương cổ của nàng, ánh mắt hắn hơi đổi, đầu ngón tay như bị bỏng, nhanh chóng buông lỏng cổ nàng ra.
Bàn tay kia lùi về trong tay áo, cho dù có tay áo che đậy, từ biên độ chấn động trong tay áo mà xem, bàn tay kia đang không ngừng run rẩy.
Bách Lí Triều Hoa vươn tay trái, nắm lấy cổ tay phải, chỉ có như thế, mới có thể làm tay hắn không run mạnh như vậy nữa.
Suýt chút nữa, hắn đã giết Ngu Phương Linh.
Nghĩ đến tiếng xương cổ của nàng đứt gãy ở dưới tay hắn, bên tai hắn thậm chí sinh ra ảo giác, ẩn ẩn nghe thấy tiếng xương cổ đứt gãy, âm thanh kia đánh thức hắn từ trong bóng ma đáng sợ, làm hắn chấn kinh mà buông lỏng tay ra.
Hắn không xuống tay được.
Tay này nhuốm qua vô số máu người, không muốn dính nhất, là máu của Ngu Phương Linh.
Nàng là tâm ma hắn, cũng là nữ nhân duy nhất hắn từng yêu trên đời này.
Cả đời này, hắn chỉ từng yêu mỗi Ngu Phương Linh, oanh oanh liệt liệt, yêu hận tình thù, đều quy về trên người nàng.
Nữ nhân hắn yêu sâu đậm như vậy, làm sao hắn có thể ra tay giết nàng lần nữa.
Làm sao hắn có thể giết nàng.
Cho dù đem hắn thiên đao vạn quả, róc thịt lấy xương, hắn cũng không thể động vào một sợi lông tơ của nàng.
Ánh trăng trắng bệch xuyên qua song cửa sổ, rơi rải rác trên giường, chiếu ra một đoạn vạt áo tuyết trắng.
Hai tròng mắt của Bách Lí Triều Hoa u ám, tham luyến mà nhìn Ngu Phương Linh, tay trái nắm lấy tay áo đang rũ xuống, nâng lên bàn tay đang run rẩy kia, giống như đã qua vô số lần, nắm lấy tay nàng, ngón tay đan vào giữa khe hở, cùng năm ngón tay của nàng dán chặt.
“Linh Nhi.” Xa cách bảy năm, hắn rốt cuộc lại lần nữa làm trò trước mặt nàng, gọi ra tên nàng, âm thanh mất tiếng trầm thấp, trong bóng đêm yên tĩnh quạnh quẽ, nghe ra như là ai đang đè thấp tiếng nói nhẹ khóc.
Hắn biết, nàng không nghe được gì.
Đêm đầu hắn chiếm hữu nàng, hắn cũng ôm nàng như thế này, hàm tên nàng ở đầu lưỡi, nhẹ nhàng gọi, từng câu từng chữ, triền miên tận xương.
Những ý niệm đáng sợ đó của hắn, nàng không nghe được cũng tốt.
Vốn do hắn cưỡng ép nàng ở lại bên người.
Cũng chính bởi vì vậy, bảy năm trước ở Độc Vương Cốc, nàng cùng hắn gần trong gang tấc, nhưng lại không chịu nhận nhau.
“Linh Nhi, những chuyện đó đều đã qua, nàng không chịu nhận ta, ta không trách nàng.” Hắn nhẹ giọng nỉ non, cực lực thuyết phục chính mình, Ngu Phương Linh không chịu nói rõ thân phận với hắn, là do oán hận hắn chiếm đoạt thân mình của nàng.
Là hắn phát điên, nổi lên tà niệm, mới nhân lúc nàng trúng độc, làm phu thê với nàng, lấy mạng ép bức, ép nàng cùng hắn bái thiên địa.
Hắn không chỉ chiếm đoạt thân mình của nàng, còn nhiều lần giết nàng.
Nàng oán hắn, hận hắn, không chịu nhận hắn, về tình cảm có thể tha thứ.
Hắn chịu đựng bảy năm dài dòng, rốt cuộc lại chờ được nàng về. Lần này hắn không nên bá đạo ngang ngược giống như trước kia, hắn hẳn phải từ từ mưu tính, nghĩ ra một biện pháp chu toàn, làm nàng vĩnh viễn ở lại bên cạnh mình.
“Chắc chắn sẽ có biện pháp giữ nàng lại bên cạnh ta, đúng hay không?” Bách Lí Triều Hoa đan sẵn vào năm ngón tay của Ngu Phương Linh, cúi đầu, mềm nhẹ ấn một cái hôn lên mu bàn tay của nàng.
“Linh Nhi, ta đã sớm nói với nàng, nàng không nên trêu chọc ta.” Ánh mắt Bách Lí Triều Hoa đen tối, đáy mắt có ánh sáng kích động kỳ quái, trong bóng đêm yên tĩnh này, một mình lẩm bẩm tự nói.
Bỗng nhiên, hắn thấp giọng nở nụ cười, tươi cười cất giấu cố chấp, giọng điệu ôn nhu như lời thì thầm giữa tình nhân: “Lần này sẽ không dễ dàng làm nàng bỏ trốn khỏi ta nữa.”
Editor: Q17