Thùng gỗ rất lớn, một người tắm, thậm chí có thể ở bên trong bơi hai cái, hai người tắm thì lại có vẻ hơi chen chúc. Sau khi Bách Lí Triều Hoa ngồi xuống, duỗi tay ôm cô vào trong lòng ngực.
“Ca ca, ta cảm thấy nhân thiết huynh sắp tan vỡ.” Ngu Phương Linh ỷ ở trước ngực hắn, nơi da thịt hai người sát nhau, như đang bốc cháy, nóng đến sợ.
Cô không dám cử động, sợ vừa không cẩn thận, đốt ngọn lửa nhỏ thành lửa lớn cháy lan ra đồng cỏ.
“Nhân thiết là cái gì?” Bách Lí Triều Hoa nghiêng đầu, vẻ mặt khó có khi thoạt nhìn có vài phần ngốc.
“Nhân thiết chính là Triều Hoa ca ca huynh hẳn phải là một công tử như thần tiên, nhưng biểu hiện hiện tại của huynh lại giống như một yêu nghiệt muốn ăn thịt người.”
“Hóa ra vi phu ở trong cảm nhận của Linh Nhi lại là dáng vẻ này.” Bách Lí Triều Hoa sờ soạng, bắt lấy tay cô, cùng năm ngón tay của cô đan chặt, cúi đầu, khóe miệng cong cong, “Nếu ta thật sự là thần tiên, vì Linh Nhi, ta cam nguyện rút bỏ tiên cốt, rơi vào hồng trần, làm yêu nghiệt cuốn lấy Linh Nhi.”
Ngu Phương Linh rũ mắt, nhìn bàn tay đang đan chặt với tay của Bách Lí Triều Hoa.
Khi Bách Lí Triều Hoa hoan hảo với cô có hai thói quen, đan chặt năm ngón tay với cô, hoặc là dùng tay ấn ngực cô, lòng bàn tay cảm thụ được tiếng tim đập của cô.
Dường như chỉ có như vậy, hắn mới có thể nắm chặt được cô ở trong tay.
Khi động tình, hắn sẽ hôn ngực cô, giống như một tín đồ thành kính, tín ngưỡng vào thần duy nhất của hắn.
Càng nhiều lúc, hắn sẽ biểu hiện ra chiếm hữu dục cực mạnh, từng tấc công thành đoạt đất, hung ác lại bá đạo.
Chỉ có khi đối đãi với vị trí ngực này, hắn trước nay đều rất ôn nhu, cẩn thận, phảng phất như đang đền bù cái gì, thế cho nên làm Ngu Phương Linh hoài nghi, hắn rốt cuộc có phải đã phát hiện ra bí mật của cô hay không.
Đáng tiếc, không có bằng chứng.
Bách Lí Triều Hoa thích ôm Ngu Phương Linh làm bậy, lại không hoang đường, chuyện Ngu Phương Linh lo lắng, đều không xảy ra. Hắn xài chung một thùng nước với cô, thật sự chỉ là ngại phiền toái khi nấu thêm một thùng nước thôi sao.
Hắn thích Ngu Phương Linh vô cùng, thích đến hận không thể mỗi ngày đều ôm ở trong ngực, lần này tới lúc động tình, hắn cũng chỉ nắm chặt năm ngón tay của cô, cúi đầu, ôn nhu mà hôn lên đôi mắt.
Đây là lạc thú gần đây của hắn.
Hắn phát hiện, khi hắn hôn đôi mắt của nàng, lông mi của nàng sẽ giống như cánh bướm, run rẩy không ngừng. Càng run rẩy mạnh, càng chứng minh, trong lòng nàng kích động.
Ngu Phương Linh có chút giả nhân giả nghĩa, luôn cất giấu cảm xúc thích hắn, giấu hết những cảm xúc mặt đỏ tim đập ở mặt ngoài bình tĩnh.
Từ khi Bách Lí Triều Hoa phát hiện bí mật này, liền thích cưỡng chế nàng, làm những kích động cùng vui mừng của nàng, từng chút mà khai quật ra.
Khai quật càng nhiều, trong lòng hắn càng vui, bởi vì này đó đều là tình yêu của Ngu Phương Linh.
Hắn thích cảm nhận bộ dáng của Ngu Phương Linh khi thích của hắn.
Bách Lí Triều Hoa nâng mặt Ngu Phương Linh lên, chỉ hôn mấy lần liền thôi, nước dần dần chuyển lạnh, hắn cũng muốn hoang đường một hồi, lại lo lắng thân thể Ngu Phương Linh không chịu nổi khi hắn hoang đường.
Nếu như làm nàng bị thương thân mình, cảm lạnh sinh bệnh, khó chịu chính là Ngu Phương Linh, đau lòng lại là hắn.
Hai người tắm trong chốc lát, từng người mặc vào xiêm y. Một lát sau, Đinh Đương đưa tiểu nhị tới thu dọn tàn cục.
Đợi thu dọn phòng sạch sẽ, bóng đêm đã chìm sâu.
Ngu Phương Linh bọc xiêm y, gối trên một cánh tay Bách Lí Triều Hoa, ỷ ở trong lòng ngực hắn, trợn tròn mắt nhìn trăng ngoài cửa sổ.
“Sao còn chưa ngủ?” Bách Lí Triều Hoa có thính giác nhanh nhạy, nghe được ra tiếng hít thở của cô không phải tiếng hít thở khi ngủ.
“Không ngủ được.” Đã nhiều ngày ở bên cạnh Bách Lí Triều Hoa, không phải ăn thì chính là ngủ, cũng sắp bị hắn nuôi thành heo.
“Có tâm sự?” Bách Lí Triều Hoa có thể cảm giác ra được, Ngu Phương Linh có bí mật gạt hắn.
Ngu Phương Linh xoay người, mặt hướng về phía hắn. Vì giấu đi cặp mắt màu đỏ kia, khi ngủ hắn cũng quấn lụa trắng.
Ngu Phương Linh giơ tay, nhấc lụa trắng che mắt của hắn lên, tiến tới, hôn nhẹ lên nuốt ruồi đỏ ở khóe mắt hắn.
Bách Lí Triều Hoa bật cười, nắm lấy tay nàng: “Đừng lo lắng, ta cam đoan với nàng, thú Ngũ Độc sẽ là của chúng ta.”
Hắn chỉ biết Ngu Phương Linh muốn thú Ngũ Độc, nhưng trước nay cũng không hỏi nàng vì sao muốn thú Ngũ Độc, có lẽ hắn cũng ẩn ẩn có thể cảm giác được, thú Ngũ Độc là cấm kỵ của Ngu Phương Linh, phá vỡ cấm kỵ này, hắn sẽ vĩnh viễn mất đi nàng.
“Ừm.” Ngu Phương Linh nghiêng đầu. Cô tin năng lực của Bách Lí Triều Hoa, đây cũng là nguyên nhân cô đi theo Bách Lí Triều Hoa.
“Nếu không ngủ được, hay làm chút chuyện khác.” Bách Lí Triều Hoa đột nhiên xoay người, khóe môi giơ lên một độ cung tà khí.
“Đừng làm bậy.” Ngu Phương Linh chống lấy hắn, “Mới vừa tắm rửa xong, ta cũng không muốn tắm lại lần nữa.”
Hai người đùa cười, “Đinh” một tiếng, một thứ gì từ ngoài cửa sổ bắn vào trong phòng, đâm lên tấm bình phong.
Sắc mặt Bách Lí Triều Hoa khẽ đổi, lập tức buông Ngu Phương Linh ra, xoay người ngồi dậy, rút kiếm Linh Tê đang treo ở đầu giường, bảo vệ Ngu Phương Linh ở sau người.
Trừ bỏ một tiếng động kia, không có bất luận dị thường gì nữa, đêm dài lại lần nữa khôi phục yên tĩnh.
Ngu Phương Linh dò đầu ra từ sau lưng hắn, nhìn cửa sổ, nghi ngờ nói: “Không có ai.”
Bách Lí Triều Hoa ngưng thần lắng nghe, đích xác không nghe ra âm thanh khác.
Ngu Phương Linh sửa lại vạt áo, xuống giường, đi đến trước tấm bình phong.
Một cây phi tiêu dính tờ giấy khảm trong bình phong, Ngu Phương Linh lấy ra một tấm khăn, bao lấy phi tiêu, gỡ tờ giấy trên phi tiêu xuống: “Nơi này có phong thư, là cho huynh, đề tên… Đường Tinh Dao.”
Bách Lí Triều Hoa đẩy kiếm Linh Tê về vỏ kiếm, chậm rãi đi đến bên người cô, nhàn nhạt nói: “Thư nói gì đó?”
“Nàng nói, thú Ngũ Độc ở trong tay nàng, nếu huynh muốn thú Ngũ Độc, tối nay giờ Tý, gặp ở quán trà Vong Tiên.”
Quán trà Vong Tiên xây ở giữa sườn núi Thất Tuyệt Lĩnh, lần trước bọn họ đi Thất Tuyệt Lĩnh, còn từng đi con đường này, tên quán trà nghe rất phiêu nhiên thế ngoại, trên thực tế chỉ là một quán trà bình thường, mỗi ngày cung cấp nước trà, lữ khách dùng chân ở lại uống.
Bách Lí Triều Hoa trầm mặc.
Ngu Phương Linh đi đến trước bàn, nương ngọn lửa đèn dầu, thiêu tờ giấy. Nhìn tro tàn màu đen kia, tinh thần của cô không khỏi phiêu xa.
Đường Tinh Dao là nữ phụ số hai của trò chơi này, tạm thời cứ định nghĩa như vậy đi, bối cảnh của trò chơi này tuy rằng là giang hồ, nhưng định vị trên thị trường lại hướng theo nữ tính, làm giới nữ vào trò chơi, tất nhiên sẽ không có nữ chính.
Nói đúng ra, mỗi một người chơi tham dự trò chơi này, đều là nữ chính trong trò chơi, lựa chọn khác nhau, con đường công lược khác nhau, kết cục tạo ra cũng sẽ không giống nhau.
Theo ý nghĩa truyền thống mà nói, nữ phụ tồn tại sẽ phải ngáng chân nam nữ chính, suy xét tới đây chỉ là trò chơi, vì gia tăng cảm giác sảng khoái cho người chơi, vì người chơi cung cấp càng nhiều lựa chọn, nữ phụ Đường Tinh Dao cũng là nhân vật được công lược trong đó.
Đương nhiên, trước mắt trò chơi đang thí nghiệm, người chơi chỉ có mỗi Ngu Phương Linh, thông đạo công lược nhân vật đang đóng cửa.
Ngu Phương Linh nhớ rõ, nhân vật Đường Tinh Dao này, giả thiết mới bắt đầu là người yêu thầm Bách Lí Triều Hoa, tình địch của người chơi, kế tiếp nếu lựa chọn công lược đối tượng này, tất nhiên sẽ phải làm giảm giá trị yêu thầm của nàng đi.
Nói cách khác, Đường Tinh Dao này, hiện tại là tình địch của cô.
Đường Tinh Dao là đại tiểu thư của Đường Môn, thú Ngũ Độc được Đường Môn nuôi dưỡng từ nhỏ, tất nhiên nàng ấy sẽ am hiểu các loại tập tính của thú Ngũ Độc, bí mật thú Ngũ Độc thích ăn anh đào, cũng là nàng tiết lộ cho Bách Lí Triều Hoa. Hiện giờ nàng đi vào Thất Tuyệt Lĩnh này, thú Ngũ Độc rơi vào trong tay nàng, đích xác có vài phần đáng tin.
Ngu Phương Linh xem nhẹ phần ghen tuông trong lòng, hỏi Bách Lí Triều Hoa: “Huynh đi chứ?”
Đường Tinh Dao lấy thú Ngũ Độc, đêm hôm khuya khoắt hẹn Bách Lí Triều Hoa, việc này rất nhiều điểm đáng ngờ. Nhưng là người giang hồ từ trước đến nay kẻ tài cao gan cũng lớn, cho dù trước mặt có núi đao biển lửa, cũng sẽ không nhíu mày chút nào.
Huống hồ lần này mồi Đường Tinh Dao thả ra lại là thú Ngũ Độc.
Bách Lí Triều Hoa gật đầu.
Lúc này cách giờ Tý chỉ còn nửa canh giờ, không trì hoãn được nữa, Ngu Phương Linh cùng Bách Lí Triều Hoa thay đổi xiêm y tiện hành động, báo với Đinh Đương vài câu, dắt ngựa ra khỏi chuồng, đi quán trà Vong Tiên.
Ngu Phương Linh ngồi trong lòng ngực Bách Lí Triều Hoa, tuấn mã chở hai người, đạp lên ánh trăng rơi đầy đất, bay nhanh trong gió đêm.
Không trung treo vòng trăng, chiếu xung quanh sáng trong, hình dánh núi non nơi xa, rõ ràng chiếu vào đáy mắt Ngu Phương Linh.
Nếu lần này thuận lợi, bắt được thú Ngũ Độc, cô sẽ có thể rời khỏi trò chơi này.
Đây là chuyện từ khi Ngu Phương Linh vào trò chơi tới nay, vẫn luôn nhớ mãi.
Lấy được năm ngàn vạn khen thưởng, trả hết nợ nần cho công ty, tiền dư lại mua một cửa hàng nhỏ, mở một hiệu sách, thuận tiện tạo phát sóng trực tiếp làm hot mạng, đẩy mạnh tiêu thụ hiệu sách cho cô. Từ nay về sau, trải qua nhưng ngày tiêu dao tự tại.
Đây là kế hoạch mà Ngu Phương Linh đã dự định tốt.
Ngu Phương Linh nghiêng đầu nhìn nhìn Bách Lí Triều Hoa ở phía sau, nơi này chung quy cũng chỉ là một thế giới trong trò chơi, Bách Lí Triều Hoa yêu cô sâu đậm, chờ đến khi thế giới khởi động lại, số liệu toàn bộ đổi mới, yêu hận hắn có với cô, đều sẽ biến mất.
Coi như mình làm một hồi mộng đẹp, trong mộng có một công tử thần tiên vào hồng trần, yêu cô một hồi.
Những ý niệm đó của Ngu Phương Linh, Bách Lí Triều Hoa cũng không biết, cũng giống Ngu Phương Linh, hắn cũng có kế hoạch cho tương lai của chính mình.
Hắn ôm Ngu Phương Linh, tất cả mơ ước trong lòng, đều là ngày lành trong tương lai của bọn họ.
Đợi hắn bắt được thú Ngũ Độc, trị liệu khỏi hai mắt, lại giết Phù Loan báo thù cho Bách Lí sơn trang, sẽ chậu vàng rửa tay, mang theo kiều thê của hắn cao chạy xa bay, trải qua sinh hoạt của thần tiên.
Nghĩ như vậy, khóe môi Bách Lí Triều Hoa không nhịn được cong lên, trong thế giới đen nhánh, cũng giống như nhiều thêm một dải ánh sáng ấm áp. Hắn biết, đó là Ngu Phương Linh, nàng xuất hiện, giống như cảnh xuân tươi đẹp, phóng ở trong lòng hắn.
Hai người có tâm sự, cùng cưỡi một con ngựa, dần dần tiếp cận quán trà Vong Tiên. Lúc này, quán trà hẳn là đã đóng cửa, xa xa nhìn lại, có một vầng sáng mờ nhạt, thoáng ẩn thoáng hiện ở trong bóng đêm.
Là đèn lồng treo ở trước quán trà.
Có một đoạn sườn núi không tiện cưỡi ngựa.
Ngu Phương Linh đỡ Bách Lí Triều Hoa xuống ngựa, buộc ngựa dưới tàng cây.
Tay trái Bách Lí Triều Hoa nắm tay Ngu Phương Linh, tay phải cầm kiếm Linh Tê, được Ngu Phương Linh dẫn đi, dần tới quán trà.
Cửa quán trà đóng chặt, trong viện bày một chiếc bàn gỗ nát, ánh trăng đổ xuống, chiếu lên bóng dáng của thiếu nữ đang ngồi ở trước bàn.
Thiếu nữ mặc váy dài tuyệt sắc, tóc đen búi cao, trên búi tóc cài cây trâm bạc tua rua. Thiếu nữ có dung nhan cực đẹp, vốn nên là cảnh đẹp ý vui, giờ phút này vẻ mặt thoạt nhìn lại có chút dữ tợn.
Chỉ thấy nàng thẳng lưng, cứng người ngồi ở dưới ánh trăng, hai mắt trừng to, đôi môi không ngừng mấp máy, giống như muốn nói gì.
Thanh âm quá nhỏ, Ngu Phương Linh không nghe rõ.
Cô buông tay Bách Lí Triều Hoa ra, tiến lên vài bước, cảnh giác hỏi: “Cô nương chính là Đường Tinh Dao? Là ngươi hẹn Triều Hoa tới đây? Vậy thú Ngũ Độc đâu?”
Sắc mặt Đường Tinh Dao trắng bệch, trên trán lăn xuống vô số mồ hôi lạnh, liều mạng mà giương môi, từ trong họng phát ra âm thanh khàn khàn, âm thanh kia đứt quãng: “Đi mau… Bách Lí Triều Hoa… Đi mau.”
Lúc này Ngu Phương Linh nghe rõ, sắc mặt cô tức thì trở nên cực kỳ khó coi, nắm lấy tay Bách Lí Triều Hoa, xoay người liền chạy.
Mới vừa chạy được vài bước, một đạo chưởng phong như sấm rền ập vào trước mặt.
Chưởng phong này Ngu Phương Linh quá quen thuộc, giống như Thái Sơn nứt toạc, giống như tứ hải sụp đổ, người thường căn bản không có đường đánh trả. Lúc trước cô mang theo Bách Lí Triều Hoa chạy trốn ra khỏi Hoa thần giáo, chính là bị đạo chưởng phong này đẩy trở về.