Hôm Nay Công Tử Hắc Hóa Chưa? - Chương 92

Hôm Nay Công Tử Hắc Hóa Chưa? Chương 92
Ban đêm tiếng đàn sáo trong Vạn Hoa Lâu không dứt bên tai, ban ngày vắng lạnh, có điều so sánh với ngày xưa, hôm nay coi như náo nhiệt. Bởi vì hôm nay là ngày bảng hoa khôi một tháng đổi một lần, các cô nương trong lâu từ sáng sớm đã dậy xem xếp hạng của mình, không hề buồn ngủ, luyện cầm thì luyện cầm, học múa thì học múa.

Ngu Phương Linh đi xuống khỏi cầu thang uốn lượn, thấy Bách Lí Lam đang đứng nhìn bảng gỗ phía trước cửa.

“Ngươi đang xem gì vậy?” Ngu Phương Linh đi đến phía sau hắn.

“Bảng hoa khôi.” Bách Lí Lam trả lời, “Chủ nhân của Vạn Hoa Lâu cũng là một người thông minh, không chỉ đơn thuần dùng hoa đặt biệt danh cho các cô nương, mà còn làm ra một bảng xếp hạng, mỗi tháng bảng xếp hạng đều đổi mới, chỉ là một nơi như Tần lâu Sở quán này, giờ lại làm ra vài phần khí thế chém giết gió tanh mưa máu.”

“Hoa khôi tháng này là ai?”

“Hoa Hồng.” Bách Lí Lam giơ tay chỉ cái tên trên đầu bảng xếp hạng, chia sẻ chuyện vừa đi hóng hớt được cho Ngu Phương Linh, “Nghe nói hoa khôi trước kia là Thủy Tiên, Thủy Tiên có dáng vẻ mạo mỹ, múa cũng đẹp, thường kéo theo các quý nhân vung tiền như rác, một lần bá chiếm hoa khôi ba năm.”

Ngu Phương Linh nhìn lướt qua xếp hạng, bảng xếp hạng chỉ lấy mười hai tên, Thủy Tiên vừa lúc xếp hạng thứ mười hai.

“Nếu nàng đã lợi hại như vậy, liên tục bá chiếm bảng ba năm, tại sao hiện lại bị rớt xếp hạng?”

“Ba tháng trước nàng bị té ngã, đầu vai lưu lại một vết sẹo không xóa được, hơn nữa tuổi lớn, không còn cảm giác mới mẻ, khách nhân cũng dần dần không còn thích nàng.” Bách Lí Lam thở dài, “Giờ làm danh kỹ của thanh lâu, cũng không dễ hơn so với việc chúng ta làm kiếm khách đầu đao liếm máu.”

“Ngươi đã tiếc hận như vậy, không bằng đi nâng đỡ nàng, như vậy xếp hạng của nàng không phải sẽ bay lên sao.” Ngu Phương Linh trêu chọc một câu.

“Ta làm gì có tiền! Nói tiếp, ta cũng giống như công tử vậy, ngoại trừ người trong lòng mình, tuyệt không liếc nhìn cô nương khác một cái.”

“Vậy để ta đi nâng đỡ nàng.” Ngu Phương Linh xoay người rời đi.

Bách Lí Lam hơi sửng sốt, không phản ứng kịp.

Ngu Phương Linh tìm một nha hoàn, hỏi nơi ở của Thủy Tiên.

Thủy Tiên không ở trong phòng, nàng cầm theo một bầu rượu, chạy đến đình hóng gió ở cuối sân, tự rót tự uống.

Ngu Phương Linh bước vào đình hóng gió, ngồi xuống đối diện nàng.

Thủy Tiên cầm bầu rượu, mở to đôi mắt mông lung say lờ đờ nhìn cô: “Ngươi là ai?”

“Người tới nâng đỡ cô nương.”

Thủy Tiên cho rằng mình nghe lầm, dùng tay gõ đầu: “Chắc ta đã uống say.”

“Cô nương có muốn đoạt lại danh hiệu hoa khôi?” Ngu Phương Linh nghiêng người về phía trước, để sát vào một chút. Cho dù ở cổ đại Thủy Tiên đã hơi nhiều tuổi, cũng khó có thể che giấu dung mạo đã từng rung động lòng người.

“Ta già rồi, trên đầu vai còn có một vết sẹo xấu, làm sao còn làm hoa khôi được nữa?”

“Ai nói hoa khôi nhất định phải trẻ nhất đẹp nhất?” Ngu Phương Linh hỏi lại.

Cô đã đi hỏi thăm, Thủy Tiên năm nay hai lăm, cũng đã lớn, nhưng không thể xưng là già. Hai mươi lăm tuổi, là đường ranh giới của phụ nữ, từ ngây ngô non nớt lột xác ra thành thục trí thức, ở trong vòng giải trí, hai mươi lăm tuổi mới bạo cũng không phải số ít.

“Chỉ cần cô nương chịu nghe ta, tuổi cùng vết sẹo của cô nương, đều sẽ trở thành đặc điểm nổi bật.”

Thủy Tiên ngẩng đầu, lúc này mới nghiêm túc liếc nhìn Ngu Phương Linh, khinh thường nói: “Một tiểu nha đầu như ngươi thì biết cái gì.”

“Nếu cô nương đã hiểu biết hơn ta, vậy cô thử nói, đặc điểm của cô nương là gì?”

“Ta đẹp, ta còn biết múa, ta…” Thủy Tiên nói, ngây ngẩn cả người. Cẩn thận nghĩ lại, nàng thật đúng là không có đặc điểm gì. Làm danh kỹ trong thanh lâu, có mấy ai lại không biết múa, tuổi xuân dễ tàn, hiện giờ ngay cả vẻ đẹp nàng luôn tự hào cũng không còn nữa.

“Nếu Vạn Hoa Lâu lấy hoa làm biệt danh, vậy thì lấy hoa làm ví dụ. Trăm hoa trên thế gian các có loại mỹ lệ, nhưng thường được người nhắc tới, chỉ có vài loại mà thôi. Mẫu đơn quốc sắc thiên hương, hoa mai phẩm tính cao khiết, hoa cúc đạm bạc danh lợi, hoa lan thanh nhã thoát tục, hoa đào nghi thất nghi gia… Những đặc điểm mà ta vừa nói. Vạn Hoa Lâu không thiếu nhất chính là cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, Thủy Tiên cô nương, ngươi đã hiểu chưa?”

Thật ra Ngu Phương Linh đang muốn marketing đóng gói với Thủy Tiên, suy xét đến việc Thủy Tiên nghe không hiểu, cô liền sửa lấy ví dụ về trăm hoa. Cạnh tranh trong giới giải trí rất lớn, nếu muốn trổ hết tài năng, nhất định phải có đặc điểm riêng của chính mình, cũng chính là nhân thiết mà đoàn đội chế tạo ra, như là nữ cường, vẻ tham ăn, vạn nhân mê…

Bộ quy tắc này ghép vào Vạn Hoa Lâu cũng giống như vậy, mỗi cô nương trong Vạn Hoa Lâu mỗi ngày đều tiếp đãi toàn quan lớn quý nhân, nếu muốn có danh tiếng, dù sao cũng phải có mấy thứ nên cải tạo lại. Không khoa trương chút nào mà nói, các nàng chẳng những xinh đẹp, còn tinh thông cầm kỳ thư họa, các nàng thiếu chính là marketing đóng gói.

Thủy Tiên cái hiểu cái không: “Hình như ta đã hơi hiểu.”

“Hãy đi tìm một sư phó có tay nghề tốt, biến vết sẹo trên đầu vai này thành một đóa hoa, còn nữa, quần áo phải tăng thêm, đồ trang sức cũng thay đổi, còn về việc hóa trang, dáng vẻ hóa trang này không hợp với cô nương…”

“Chỉ là quần áo trang sức này đều là thứ thịnh hành nhất gần đây.” Thủy Tiên không vui.

“Cô nương định muốn chạy theo mọi người hay là phải có đặc điểm riêng của chính mình?”

“Cái này…” Thủy Tiên ngẩn ra.

“Cô nương nói cô biết múa, như vậy chúng ta liền bắt đầu từ việc múa.”

“Các cô nương khác trong lâu cũng biết nhảy, tiểu yêu tinh Hoa Nhài kia, vòng eo là nhỏ nhất trong số chúng ta, khách nhân thích nhất là xem nàng ta múa.” Thủy Tiên nhíu mày.

“Không sao hết, chúng ta sẽ không múa giống nàng. Điệu múa của chúng ta lần này rất có địa vị.”

“Địa vị gì?”

“Cho ta chút thời gian, để ta soạn ra một câu chuyện xưa mỹ lệ lại động lòng người, tăng thêm khí chất cho điệu múa của chúng ta, lại tìm một tiên sinh kể chuyện, nhét chút tiền, để hắn tuyên truyền giúp.”

Thủy Tiên: “…”

Ngu Phương Linh vỗ bả vai nàng: “Tin tưởng ta, trải qua ta cải tạo, chẳng sợ khóe mắt của cô nương có nếp nhăn, đều sẽ lộ ra mị lực kinh tâm động phách.”

Thủy Tiên vừa nghe đến nếp nhăn ở khóe mắt, hoảng loạn mà che lại hai mắt của mình.

Ngu Phương Linh ở bên này đang cải tạo Thủy Tiên, Bách Lí Triều Hoa bên kia tiếp tục dựa theo kế hoạch, tản tin tức của Hồng Ngọc Nô ra.

Trải qua mấy ngày truyền bá, tin tức hẳn đã truyền tới tai Phù Loan, vì thăm dò chủ nhân bí mật của Hồng Ngọc Nô, Phù Loan nghe được tin tức về Hồng Ngọc Nô, sẽ không ngồi yên không nhìn đến.

Bách Lí Triều Hoa sắp xếp thám tử, mỗi ngày cải trang đi vào Vạn Hoa Lâu, nhớ kỹ dáng vẻ nhóm người có liên quan đến Phù Loan, vẽ thành tranh đưa tới tay Bách Lí Triều Hoa.

Hơn nửa tháng sau, tung tích về Phù Loan vẫn không có tin tức, về việc Ngu Phương Linh cải tạo Thủy Tiên cũng đã gần có hiệu quả.

Cô giúp Thủy Tiên, cũng không phải là do cô đột nhiên tốt bụng quá độ, mà là có nguyên do của mình.

Bách Lí Triều Hoa đã biết thứ cô muốn chính là mặt nạ Mẫu Đơn, mặc dù thật sự dụ được Phù Loan ra, Bách Lí Triều Hoa ở bên cạnh, cô cũng không có khả năng sẽ lấy được mặt nạ Mẫu Đơn, ngoại trừ việc tự ra tay trước.

Cô biết lấy sự cẩn thận của Phù Loan, sẽ không dễ dàng hiện thân, chưa có ai từng gặp gương mặt thật của hắn, cho dù hắn có đi vào Vạn Hoa Lâu, ở dưới mí mắt của bọn họ, thì bọn họ cũng không nhận ra được.

Cô phải làm chính là, vòng qua Bách Lí Triều Hoa, để Phù Loan chủ động tìm tới cô. Như vậy mới có thể tránh việc Bách Lí Triều Hoa giành trước một bước lấy được mặt nạ Mẫu Đơn, huỷ hoại nó.

Ngu Phương Linh làm như vậy, là do bất đắc dĩ. Cô không lấy mặt nạ Mẫu Đơn, thời gian nhiệm vụ mất đi hiệu lực, cô cũng cần thiết rời đi. Không bằng sớm đi hoàn thành nhiệm vụ, cách thức hóa số liệu trong thế giới, như vậy Bách Lí Triều Hoa sẽ không còn phải trải qua một lần lại một lần thống khổ cầu mà không được.

Ngu Phương Linh đã từng nói, hấp dẫn Phù Loan không phải là đàn Hồng Ngọc Nô, mà là chủ nhân hiện tại của Hồng Ngọc Nô. Năm đó cô giả thành Tư Họa, cướp Hồng Ngọc Nô của Phù Loan, đến giờ Phù Loan vẫn luôn đang truy tìm thân phận của cô.

Nói cách khác, thứ hấp dẫn Phù Loan hiện thân chính là “Tư Họa”.

Ngu Phương Linh muốn lợi dụng Thủy Tiên, truyền lại một tin tức tới Phù Loan —— cô chính là “Tư Họa” năm đó đã cướp Hồng Ngọc Nô đi.

Vì thế, Ngu Phương Linh cố ý điều tra tư liệu về ký ức của Tư Họa, ở trong trí nhớ của Tư Họa tìm được một điệu múa.

Phù Loan là người phong nhã, khi rảnh rỗi từng tạo ra một điệu múa, nhưng do một động tác cuối cùng còn có tỳ vết, nên điệu múa này đã bị gác lại.

Tư Họa làm người hầu hạ bên cạnh Phù Loan, đã từng nghe theo lời Phù Loan phân phó, nhảy điệu múa hắn sáng tạo này cho hắn xem. Phù Loan trước sau không thể hoàn thiện chỗ tỳ vết, đơn giản dùng lửa thiêu sạch bản mẫu, do Tư Họa nhảy quá nhiều lần, ngược lại đã nhớ kỹ động tác.

Ngoại trừ Phù Loan, có thể nhảy ra điệu múa này, cũng chỉ có Tư Họa.

Nếu Thủy Tiên có thể nhảy ra được điệu múa này, hơn nữa truyền bá ra ngoài, tin chắc rằng sẽ không lâu nữa, Phù Loan sẽ như con cá chủ động cắn câu.

Bản thân Thủy Tiên đã biết khiêu vũ, học thêm một điệu múa mới đối với nàng mà nói là chuyện dễ như trở bàn tay, chẳng sợ Phù Loan tạo ra điệu múa này đúng là khó múa, nhưng một động tác có tỳ vết cuối cùng, do được Ngu Phương Linh cải thiện, cũng hoàn mỹ mà dung nhập vào trong bài múa này.

Ngu Phương Linh điều chỉnh lại trang sức trên tóc của Thủy Tiên một lần nữa, chế tạo cho nàng một hình tượng hoàn toàn mới. Hình tượng mới của Thủy Tiên thanh lãnh cao nhã, cố tình trên đầu vai lại có một đóa hồng mai điểm xuyết trên da thịt tuyết trắng, trong lạnh lộ ra diễm.

Lại qua hai ngày, sẽ là ngày Thủy Tiên lên đài biểu diễn, nàng sẽ mang đến cho mọi người một màn vũ đạo kinh diễm.

Chuyện Ngu Phương Linh đang nâng đỡ Thủy Tiên, Bách Lí Triều Hoa biết, hắn kêu Bách Lí Lam nhìn chằm chằm một khoảng thời gian, cũng không thấy dị thường, nên không để ở trong lòng, chỉ coi là nàng nhất thời hứng khởi, chơi một chút, đơn giản mặc kệ nàng chơi.

Tranh mỗi ngày thám tử đưa lên cũng đủ làm hắn đau đầu.

Chưa có ai từng gặp gương mặt thật của Phù Loan, bọn họ càng không biết, Phù Loan có thể dịch dung để đến hay không. Nếu Phù Loan không chủ động tới đoạt đàn, bọn họ có chờ thêm một hai năm, chỉ sợ cũng không dẫn được Phù Loan ra.

Hai ngày sau, Thủy Tiên lên đài biểu diễn. Khi lên đài, tiếng đàn bắt đầu trước, mọi người nín thở chờ đợi, toàn bộ ngọn đèn trong Vạn Hoa Lâu đều tắt, khi mọi người ở đây đang không biết làm sao, ngọn đèn dầu trên đài sen cẩm thạch trắng sáng lên, cánh tay Thủy Tiên quấn lụa đỏ bay từ trên trời xuống, muôn vàn ngọn đèn dầu điểm xuyết cho vẻ đẹp của nàng…

Như Ngu Phương Linh dự đoán, một điệu múa của Thủy Tiên oanh động toàn bộ thành Trường An.

Sau ngày Thủy Tiên múa, việc kinh doanh trong Vạn Hoa Lâu thịnh vượng hơn trước kia vài lần. Kinh doanh tốt, người đến người đi sẽ càng nhiều, tranh đưa lên chỗ Bách Lí Triều Hoa dày cả tập.

Bách Lí Triều Hoa tự mình nhìn một lần, chọn ra người khả nghi, để Bách Lí Lam đi điều tra. Hôm nay Bách Lí Lam truyền tới một tin tức, sau khi Bách Lí Triều Hoa nhận được tin bồ câu mang đến, để lại hai ám vệ ở lại bảo hộ Ngu Phương Linh, tự mình ra cửa.

Thủy Tiên lại nổi tiếng lần nữa, chờ bảng xếp hạng hoa khôi tháng sau, không hề nghi ngờ sẽ là khôi thủ, nàng vui mừng mà bày một bàn tiệc, gọi người mời Ngu Phương Linh tới.

Ngu Phương Linh mới vừa bước vào phòng, Thủy Tiên đã đến nghênh đón, nắm lấy tay cô: “Thiếp thân có thể có hôm nay, ít nhiều là do Liễu cô nương chỉ điểm, Liễu cô nương mau vào, tiệc rượu hôm nay là chuẩn bị riêng vì cô nương.”

“Thủy Tiên cô nương khách khí.” Ngu Phương Linh ngồi xuống. Hôm nay cô tới, cũng là muốn hỏi thăm gần đây có khách hàng đặc thù nào tới tìm Thủy Tiên hay không.

Thủy Tiên nghe xong câu hỏi của cô, nhăn mày: “Khách nhân có hứng thú với điệu múa của thiếp thân thật ra rất nhiều, không biết Liễu cô nương hỏi là vị nào đây?”

“Cô nương có từng làm theo lời ta nói?”

“Tất nhiên là có rồi, thiếp thân có thể có hôm nay, toàn nhờ vào Liễu cô nương, thiếp thân không dám kể công.” Thủy Tiên bưng lên một ly rượu, dùng tay nâng đưa cho Ngu Phương Linh, “Phàm là người cảm thấy hứng thú với điệu múa này, Thủy Tiên đều chiếu theo lời Liễu cô nương nói, là lúc say rượu mộng du đoạt được ở Cửu Trọng Thiên, nhưng thật ra chưa từng xuất hiện khách nhân tương đối đặc thù như trong lời nói của Liễu cô nương.”

Ngu Phương Linh không nói nữa.

Tiệc ăn được một nửa, một nha hoàn vội vàng đi vào, thấp giọng thì thầm vài câu với Thủy Tiên.

Thủy Tiên gật đầu, kêu nàng đi ra ngoài, quay đầu nói với Ngu Phương Linh: “Liễu cô nương, nơi này của thiếp thân có một vị khách nhân, gần đây ở trong lâu tiêu không ít tiền, xếp hạng tháng sau của thiếp thân, đều dựa vào vị khách này. Vị khách này nói là người quen cũ của Liễu cô nương, muốn gặp Liễu cô nương một lần, không biết Liễu cô nương có thể đi gặp mặt hay không?”

Tâm tư Ngu Phương Linh động đậy, hỏi: “Hắn tên là gì?”

“Hắn tự xưng là Tề Ngọc, nói Liễu cô nương vừa nghe tên này sẽ biết hắn là ai.”

Ngu Phương Linh đột nhiên đứng lên, nhanh chóng hỏi: “Người ở nơi nào?”

Thủy Tiên nghe ý của cô chính là chịu gặp mặt, vui mừng nói: “Đang ở cách vách, Liễu cô nương mời dời bước.”

Ngu Phương Linh đi sang căn phòng bên cạnh, đẩy cửa phòng, đã thấy sau bình phong mơ hồ chiếu ra một bóng dáng cao dài.

Thủy Tiên đưa người tới, chậm rãi lui ra ngoài, khép cửa phòng.

Thanh niên đứng ở sau bình phong nghe thấy âm thanh, vòng qua bình phong, dáng vẻ kích động mà gọi một tiếng: “Liễu sư muội.”

Ngu Phương Linh theo bản năng mà nhíu mày: “Sao huynh lại tới đây?”

“Lần trước là ta lỗ mãng, không biết Liễu sư muội có chỗ khó xử, Liễu sư muội, thừa dịp Bách Lí Triều Hoa không ở đây, mau cùng ta rời đi.” Tề Ngọc vội vàng mà nói.

Đáy lòng Ngu Phương Linh trầm xuống.

Trong Vạn Hoa Lâu này nơi nơi đều là thám tử của Bách Lí Triều Hoa, hôm nay sau khi Tề Ngọc vào lâu, thám tử thấy mặt hắn, hơn nửa là sẽ vẽ lại dáng vẻ của hắn, dâng lên cho Bách Lí Triều Hoa. Bách Lí Triều Hoa nếu như biết hắn theo tới, hắn sẽ mất mạng.

“Huynh đi theo ta.” Ngu Phương Linh ném xuống một câu, xoay người mở cửa phòng. Tề Ngọc này đã nhận định cô bị Bách Lí Triều Hoa bắt cóc, mới có thể đi theo đến đây, muốn cứu cô ra biển lửa. Cô cần phải tìm chỗ an toàn, đưa Tề Ngọc rời đi, rồi nói rõ ràng với hắn.

Mặt Tề Ngọc lộ vẻ vui mừng, đuổi kịp Ngu Phương Linh.

Ngu Phương Linh biết thám tử của Bách Lí Triều Hoa ở đâu, cô tránh đi thám tử, mang theo Tề Ngọc đi ra từ một cánh cửa hông để ra khỏi Vạn Hoa Lâu.

Sau khi hai người rời khỏi Vạn Hoa Lâu, đi đến chỗ sâu trong ngõ nhỏ yên tĩnh, cho đến khi đi vào một ngõ nhỏ không người, Ngu Phương Linh đang muốn xoay người, nói rõ ràng với Tề Ngọc ở phía sau, sau cổ đột nhiên đau đớn, bóng tối che trời lấp đất đánh úp lại.

Trước khi ngất xỉu, trong đầu Ngu Phương Linh đã hiện lên một cái tên: Phù Loan.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Sao sao!
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận