Niệm Niệm Có Ăn - Chương 24: Tiệc du viên (dạo chơi trong vườn)

Niệm Niệm Có Ăn Chương 24: Tiệc du viên (dạo chơi trong vườn)
Đã qua bao nhiêu ngày rồi, Hình bộ sắp lật tung hết cả kinh thành lên, mà sao có thể vẫn còn cá lọt lưới đây?

Huống chi là con cá to thế này.

Ta nghĩ mãi vẫn không ra.

Theo ta thấy, người này nếu không phải đã sớm rời khỏi kinh thành, hoặc là đã trốn vào một nơi không ai ngờ tới.

Vừa nghĩ đến đây, ta bất giác ngồi thẳng dậy, có khi nào hắn đang trốn trong hoàng cung không?

Không đúng, không đúng, thị vệ đại nội đi tuần tra đến tám trăm vòng một ngày, trừ khi hắn hóa thành một cái đài sen trong ngự hoa viên, nếu không làm sao có thể tránh khỏi bao nhiêu đôi mắt như vậy?

Trong khi ta trầm ngâm suy nghĩ, Lạc Cầm rón ra rón rén đi tới, đột nhiên lên tiếng, dọa ta sợ hết hồn.

“Tiểu thư, ngày mai đi dự tiệc, người muốn mặc bộ nào ạ?”

À đúng rồi, còn phải đi dự tiệc nữa, ta hữu khí vô lực (uể oải) trả lời: “Mặc bộ váy xếp ly thêu chút hoa cỏ ngậm sương (1) đi.”

Năm ngày trước, Tạ phu nhân, thê tử của Triệu vương, biểu cô của thế tử Cố Tư Hoành gửi cho ta một tấm thiếp mời, đặc biệt mở tiệc ở vương phủ để ăn mừng bà ấy mới có cháu đích tôn.

Triệu vương không giống với phụ thân của Cố Tư Hoành, ông ấy thật sự mang huyết mạch hoàng gia, là thứ huynh của đương kim thánh thượng, bởi vì là người trung hậu, nên có quan hệ tốt nhất với hoàng thượng, so với đám huynh đệ, địa vị rất cao.

Tạ phu nhân cũng rất tốt, trong thiếp mời mẫu thân và ta, chỉ có điều, đúng hôm ấy mẫu thân đã có hẹn đi nhà cữu phụ, nên chỉ có một mình ta đi dự tiệc.

·

Chỉ có điều, khi vừa tới phủ Triệu vương, ta mới biết bản thân đúng là ếch ngồi đáy giếng, thế trận của buổi tiệc này đúng là ta chưa nhìn thấy bao giờ.

Ngươi xem xem, chỉ nói ngay bên cửa ngách dành cho người hầu tặng lễ, đã xếp hàng dài như một con rồng rồi, con đường ở trước cửa chính vương phủ cũng đang tắc nghẽn, chúng ta phải đợi khoảng nửa canh giờ mới chạy qua được, tới một cái ngõ dài, thì xuống xe.

Lạc Cầm đỡ ta, nhìn hàng ngựa xe như nước, há miệng rất to: “Tiểu thư, đây là người toàn kinh thành đều đến hết đi ạ.”

Dù ta cũng rất ngạc nhiên, nhưng khuôn mặt vẫn điềm tĩnh, vỗ tay nàng: “Lạc Cầm, cố gắng biểu hiện đi, đừng có kinh ngạc như vậy.”

Bởi vì số người dự tiệc rất đông, phủ Triệu vương cũng thiết kế hai nơi mở tiệc, một bên là tiệc chính, để đám phu nhân ở đại sảnh dùng, còn một bên là tiệc du viên, bày vô số thức ăn ngon ở khu vườn lớn nhất trong vương phủ, để đám tiểu thư, công tử thăm vườn mệt rồi thì nghỉ chân, ăn uống.

Phương pháp này cũng hơi mới lạ, nha hoàn vương phủ đưa ta tới cửa hoa viên, cười với ta, nói: “Trong này có gánh hát, thuyền nhỏ, các loại tạp kỹ…, hy vọng tiểu thư được chơi thoải thích.”

Ta hưng phấn đến nỗi xắn cả tay áo lên, Lạc Cầm giữ ta, thì ta mới thu lại hết biểu hiện kích động trên mặt, cười cảm ơn nha hoàn, học theo các tiểu thư khác đi chậm rì rì vào trong.

Người trong vườn đã rất đông, náo nhiệt y hệt hội đèn lồng rằm tháng Giêng mỗi năm. Không biết là ai nghĩ ra cách làm này, đúng là linh hoạt hơn người.

Trong đám người qua lại không ngớt, ta và Lạc Cầm phát hiện ra một cái hồ lớn trong hoa viên, bên hồ có đài diễn kịch, từ xa cũng nghe thấy tiếng hát i i a a.

Ta thích nhất là xem kịch, ngay sau đó liền không thèm thưởng thức các loại hoa cỏ bên đường, hay nếm thử món ngon được bày trên lối đi, chỉ nhắm thẳng tới đài diễn kịch bên kia.

Một đường tới đây, ta đều phải không ngừng chào hỏi với các tiểu thư đi ngang qua, lại ra mồ hôi đầy người, khi tới trước đài diễn kịch thì đúng lúc đã hát xong một màn, chuẩn bị lui xuống, nửa canh giờ sau mới lại diễn kịch mới.

Ta chỉ có thể ngồi dưới đài đợi, tiện tay nhón một miếng bánh hoa quế, đưa lên mũi ngửi rồi mới ăn từ từ.

Đúng là không hổ danh bánh hoa quế của vương phủ, vị mềm mại, mịn màng, chỉ hơi ngọt một chút, không bị ngấy tí nào, ta không nhịn được lại nhón một miếng nữa.

Lạc Cầm đứng bên cạnh, lau miệng thay ta: “Tiểu thư ăn đến nỗi dính hết lên mép rồi, nô tỳ đi rót trà cho người ạ.”

Ta chỉ vào hũ nhỏ trên bàn: “Trong này không có trà sao?”

“Tiểu thư à.” Lạc Cầm hết cách, “Đấy là cái chum để uống rượu ạ.”

Ta cười, tâm trạng tốt vô cùng, ngẩng mặt nhìn nàng: “Thế em đi nhanh rồi quay lại, ta còn muốn chơi thuyền nữa. Nếu nhìn thấy Trần Thiến Thiến thì mang nàng tới đây nhé.”

“Vâng ạ.” Lạc Cầm đáp ứng xong liền đi.

Kịch đã hát xong nên khách khứa đang nhao nhao giải tán, đi nơi khác dạo chơi, dưới đài chỉ còn lại một mình ta, lộ giữa khoảng không trống trải (2). Ta chẳng có việc gì làm, chỉ có thể quay sang phía hồ ngắm thuyền, dư quang khóe mắt lại thoáng thấy bóng dáng của tên cao to trong đám người đi đi lại lại bên đường.

Tên cao to cũng đến rồi?

Ta tò mò đứng dậy, thấy hắn cùng đám người đi về phía núi giả ở góc tây nam, liền dặn hạ nhân vương phủ đứng dưới đài diễn kịch: “Nếu nha hoàn lúc nãy trở về đây, bảo nàng đợi một chút, ta rất nhanh sẽ quay lại.”

Chẳng qua là, khi ta đi theo đám người tới núi giả, nhìn thế nào cũng không thấy tên cao to đâu cả.

Quái lạ, lẽ nào vừa rồi ta bị hoa mắt?

Ta dụi mắt, đang chuẩn bị quay về đường cũ, thì ai biết lại thoáng thấy bóng Tần Nhược.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, ta thấy ả nhanh chóng rẽ vào con đường nhỏ, liền không nhịn được mà đuổi theo.

·

Con đường nhỏ Tần Nhược đi chẳng có một ai, vô cùng nhỏ hẹp, hẻo lánh, cứ như là khe hở giữa núi đá, không để ý một chút liền bị va vào đầu.

Bởi vì là núi giả, cho dù đi vào đường nhỏ không người, cũng có thể nghe thấy rất nhiều âm thanh náo nhiệt của mọi người đang chơi đùa ở bên cạnh. Sau lần thứ ba bị cụng đầu, ta đau không chịu nổi, lại không dám kêu, chỉ có thể tự mình xoa thái dương, quyết định quay ra, ai biết được vào đúng lúc này lại nghe thấy tiếng của Tần Nhược.

“Từ nhỏ ta đã không thèm để ý Cố Tư Hoành, có gì mà mất mát chứ?”

Ơ, ta dừng bước chân, quay lại, nhòm ra ngoài qua lỗ hổng trên đá.

Hóa ra, cuối đường chính là lối khác của núi giả, phía ngoài có một bức tường, cùng với hai ngọn núi giả trở thành ngõ cụt, người ở ngoài không vào được, thảo nào Tần Nhược chọn vào đây nói chuyện.

Ta chăm chú nhìn nữ tử đang nói chuyện với ả, nữ tử này mặc váy để cưỡi ngựa (3) màu xanh phỉ thúy, tóc cài bộ diêu vàng lấp lánh, da trắng không tì vết (4), nhìn có vẻ yếu đuối, nhu nhược, khi nữ tử này nghe Tần Nhược nói chuyện, cũng chỉ cười dịu dàng mà không đáp lời.

“Biểu tỷ, muội ghét nhất là cá tính yếu đuối này của tỷ!” Tần Nhược tức giận, đến bộ diêu bằng ngọc trên tóc cũng lung lay theo: “Tỷ vẫn còn có thể khuyên giải hay an ủi muội sao, hôm nay trưởng tẩu của tỷ đã có đích tử rồi, tỷ thì đến mấy ả thiếp thất cũng không quản được, để cho người khác giật hết uy phong.”

“Thế thì có làm sao?” Nữ tử kia nhẹ nhàng vỗ Tần Nhược, động viên: “Mọi sự đều chỉ có thể gặp mà không thể cầu, việc của tỷ không cần muội lo lắng, muội cũng đừng đi gây phiền phức với người khác nữa, đã hiểu chưa?”

Ta dính lấy vách đá, cảm thấy khó hiểu, tính cách biểu tỷ tốt như vậy, sao lại có biểu muội đáng ghét thế không biết?

“Không hiểu!” Tần Nhược hất tay nàng ra, “Biểu tỷ, tỷ không suy nghĩ cho bản thân, cũng phải suy nghĩ cho người khác chứ, tỷ không tranh không đoạt, làm liên lụy đến nhân duyên của bọn muội cũng bị người giành mất rồi!”

Cái gì?

Ta nghe thấy mà nổi trận lôi đình, Tần Nhược vẫn chưa đính hôn với Cố Tư Hoành, ai giật hôn sự của ả chứ?

Vớ va vớ vẩn.

“Tiểu Nhược, lời này của muội chẳng có lý chút nào.” Biểu tỷ nghiêm mặt nói, “Nếu là nhân duyên của muội thì ai cũng không cướp đi được.”

Đúng thế!

“Dù sao thì muội cũng không hiếm lạ.” Tần Nhược không phục, dù ả mặc một thân hoa phục, nhưng biểu tình lại chua ngoa, hà khắc, “Thân vương khác họ sau ba đời tước vị liền mất, Cố Tư Hoành hắn còn là thế tử nhà ai? Nữ nhi nhà quan cửu phẩm tép riu cũng cưới về, có thể thấy Cố gia đã suy bại đến nông nỗi nào rồi!”

Thật quá đáng!

Nhục nhã ta thì cũng thôi đi, ả lại còn làm nhục cả phụ mẫu ta và thế tử, đúng là khinh người quá đáng!

Lúc đó, ta tức tới xắn tay áo, nén lại lửa giận đi ra ngoài, hận không thể đánh ả một trận.

Vừa ngước lên thì phát hiện vách đá đã chắn mất tầm nhìn của ta, phía sau bờ tường hội Tần Nhược đang đứng vẫn còn lầu các.

Trong lòng ta lộp bộp, phía sau tường có người không nhỉ?

Chỉ là ngay lúc đó, ta không quan tâm được nhiều như vậy, Tần Nhược thấy ta, nét mặt hoảng hốt trong phút chốc, liền nâng cằm, nhìn ta khinh thường: “Ta lại không biết, nữ nhi quan cửu phẩm còn có sở thích nghe lén đấy.”

Biểu tỷ của ả cũng sững sờ, nghe được lời này liền hiểu ra, vội đi qua kéo Tần Nhược lại.

Ta hít thở sâu: “Tần Nhược, từ khi ngươi biết ta, luôn miệng gọi cửu phẩm, cửu phẩm, thế này cũng thôi đi, hôm nay đến Cố Tư Hoành không tính là thế tử ngươi cũng nói ra được, có phải là khinh người quá đáng không?”

Mặt Tần Nhược đỏ lên, hất tay biểu tỷ ra: “Nói ngươi thì làm sao? Lẽ nào ngươi không phải nữ nhi quan cửu phẩm tép riu à? Lẽ nào Cố gia không phải là thân vương khác họ ư? Ta không chỉ muốn nói ngươi, ta còn muốn làm cho ngươi không ngẩng đầu lên được ở trong kinh thành này!”

“Buồn cười.” Ta phát hiện giọng nói của bản thân bắt đầu hơi run rẩy vì giận dữ, “Bất luận cấp bậc cao hay thấp, đều cống hiến vì nước. Lẽ nào Lâm gia ta chỉ vì cấp bậc thấp, phải tự coi nhẹ mình, không tận trung báo quốc nữa? Tần phủ nhà ngươi vì cấp bậc cao, có thể tự mãn, không cần phân ưu với thánh thượng rồi?”

“À.” Tần Nhược không có một chút hổ thẹn nào, lại còn cười lạnh, nói: “Lời này ngươi nên nói với thánh thượng, đáng tiếc, một cơ hội diện thánh ngươi cũng không có.”

Ta tức đến nỗi nắm chặt bàn tay lại.

“Tần Nhược!” Biểu tỷ của ả nghe được lời này, cũng tức đỏ cả mặt, cao giọng: “Câm miệng!”

“Nên câm miệng chính là ả!” Tần Nhược quay đầu nhìn nàng, “Lâm Niệm ả xứng nói chuyện với muội hay sao?”

Ta càng nhìn Tần Nhược càng thấy giận, cảm thấy ả đúng là xấu xí cực điểm rồi, đừng nói thế tử, đến Kiều Vĩnh ả cũng không xứng.

Hóa ra, khi nữ tử nhe răng trợn mắt, bất kể dung nhan có xinh đẹp tới mức nào, thì nhìn vào cũng thật hung ác.

Ta lạnh nhạt nói: “Chỉ cần thánh thượng thừa nhận, thế tử khác họ cũng là thế tử. Chỉ cần lưỡng tình tương duyệt, đừng nói cha ta là cửu phẩm, kể cả ta có xuất thân dân đen đi nữa, Cố Tư Hoành cũng sẽ cưới ta như thường.”

“Nói rất hay!”

Một giọng nữ trầm ổn đánh vỡ cục diện căng thẳng trước mắt.

Ai đang nói chuyện?

Ba người chúng ta bỗng sững sờ, Tần Nhược sợ hãi đến mặt tái mét, nhìn về phía đường nhỏ phía sau lưng ta.

Ta cũng quay đầu lại, nhưng mà kỳ lạ là phía sau căn bản không có người.

Đây là chuyện gì? Lẽ nào có quỷ?

Đang lúc kinh hoàng, núi giả bên cạnh đột nhiên ào ào một tiếng, rồi di chuyển, một đám nữ tử từ sau núi bước tới.

Ta ngạc nhiên đến mức há to miệng, đây…..

Đi đầu những người này là mấy vị phu nhân ung dung hoa quý, một trong số đó có vẻ mặt uy nghiêm, chính là người vừa nói.

Biểu tỷ của Tần Nhược vừa nhìn thấy thế trận này, liền sợ đến toàn thân run rẩy, suýt nữa thì ngất, nàng lại cố gắng bình tĩnh, hấp tấp hành lễ: “Mẫu thân, Cố phu nhân, trưởng tẩu.”

Tần Nhược cũng cực kỳ hoảng sợ, sắc mặt biến đi biến lại, vội đỡ lấy biểu tỷ, lúng túng, hoảng hốt cúi đầu hành lễ.

Trong lòng ta hiểu ra một chút, biết được mấy người này đều là phu nhân trong phủ Triệu vương, ta nén nỗi sợ hãi trong lòng xuống, cũng cúi đầu hành lễ.

Không sợ, không sợ, việc này không phải ta sai!

Khí chất của Tạ phu nhân mười phần đoan trang, mặt lại không biểu cảm, nói chuyện trầm ổn mà không mất uy phong, bà quét mắt nhìn qua ba người chúng ta, làm cho tim ta đập thình thịch, “Núi giả này của chúng ta là do thợ thủ công nổi tiếng, mất thời gian năm năm tròn mới có thể làm ra được, không phải là nơi tiểu hài tử chơi đùa.”

Nữ tử trẻ tuổi bên cạnh Tạ phu nhân có lẽ chính là chủ nhân của bữa tiệc hôm nay - mẫu thân của đích trưởng tôn rồi, nàng mặc váy gấm thêu hoa, màu ráng hồng (5), tóc cài bộ diêu vàng chạm khắc chim phượng tung cánh, ung dung hoa quý. Có lẽ là mới sinh con, nên có vẻ hơi suy nhược, nàng vội hòa giải: “Lão thái thái, tiểu cô nương vẫn còn tùy hứng nói bừa, không phải cho là thật đâu ạ.”

Nàng nhìn Tần Nhược, trong mắt toàn là ý cười trên nỗi đau của người khác: “Chỉ là về sau nên cẩn thận ghi nhớ, họa từ miệng mà ra, ngàn lần không được tùy ý làm loạn.”

Ta cúi đầu, liếc mắt nhìn Tần Nhược, phát hiện ả đang hơi run run, trên mặt vã mồ hôi hột.

Bên trái Tạ phu nhân là vị phu nhân có mặt mày hiền hậu nhưng sắc mặt tái mét, chắc chắn là mẫu thân của thế tử, Thành thân vương phi - Cố phu nhân, bà miễn cưỡng chống đỡ, cười với ta: “Con là Lâm Niệm?”

Ta căng thẳng, gật đầu: “Vâng ạ.”

Bà chỉ về bên trái, giọng nói mềm mại: “Bên kia sắp diễn kịch rồi, nghe nói con thích xem, vậy cứ thuận theo đường phía trước mặt đi tới là đến. Chơi vui nhé.”

Cố phu nhân vừa nói xong, thì một tiếng “chi nha” truyền tới từ phía trên, ta ngẩng đầu nhìn, cửa sổ lầu các phía sau bị người đóng lại.

Lẽ nào, vừa nãy trên lầu có người?

Ta hơi nghi ngờ, nén lại sự bất an trong lòng, hành lễ với họ: “Vậy, Lâm Niệm liền cáo lui trước ạ.”

~~~~~~~~~~

Hỡi các chuyên gia Hán phục, xin hãy cứu với!!!

(1) Bản gốc “Tán hoa thủy lộ lục thảo bách điệp quần”: “Tán hoa” - hoa rải rác, “thủy lộ” - sương mù, “lục thảo” - cỏ xanh, “bách điệp” - trăm nếp gấp. Thực sự không biết tiếng Việt gọi nó là cái gì. Seach được một bộ có tên giống hệt, màu xanh lơ trên mạng, các bạn xem tạm nhé.

(2) Bản gốc “Lược hiển không khoáng”: không hiểu “Lược hiển” là gì nên mình chém bừa.

(3) Bản gốc “Mã diện quần”: “Mã diện” - mặt ngựa. Tưởng tượng mãi nó giống mặt ngựa, mà hóa ra không phải, váy được ghép từ hai mảnh vải, buộc lại bằng dây ở eo, mặc rất thuận tiện khi cưỡi ngựa.

(4) Bản gốc “Bạch bạch tịnh tịnh”: trắng và sạch.

(5) Bản gốc “Phấn hà cẩm tú la quần”: không biết là gì luôn, cũng không tìm thấy ảnh.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận