Ta vỗ ngực, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.
Tần Nhược và Trần Thiến Thiến quay về từ quán trọ, vừa vào cửa đã thấy động tác của ta như thế, hai người họ giật mình, Tần Nhược đầy vẻ quan tâm: “Mắng ngươi rồi?”
Ta lắc đầu.
Trần Thiến Thiến mở to mắt, vẻ mặt bất bình: “Còn đánh muội hả?”
Ta lại lắc đầu, nhịn không được mà hỏi họ: “Hai người có biết “Bát trai giới” của nhà Phật không?”
Trần Thiến Thiến há to miệng: “Tỷ sao mà biết được chứ?”
Tần Nhược nghĩ ngợi: “Một, sát sinh. Hai, trộm cắp. Ba, dâm dục. Bốn,.…..”
“Dừng!” Phẫn nộ dâng đến tận ngực, ta thở hổn hển lấy khăn từ trong tay áo ra, ném xuống đất, còn đạp thêm một phát, “Người này đúng là có bệnh!”
·
Ngay tối hôm đó, ả ca nữ đã bị áp giải lên kinh, nhưng Cố Lẫm Chi vẫn còn công vụ trong người, ở lại thêm hai ngày nữa, theo đó mà chúng ta cũng có cơ hội vui chơi.
Nghe nói thư của người nhà ba chúng ta cũng đã đến tay Tri phủ Lan Châu, vừa nghĩ tới sau khi về sẽ phải đối diện với trừng phạt, bây giờ không chơi cho đã thì sao có thể bù đắp được tổn thất này chứ?
Mặc dù Cố Lẫm Chi chẳng tiết lộ gì nhiều, nhưng chúng ta đã hiểu được việc xử trảm tháng sau cũng chỉ là để dụ rắn ra khỏi hang, liền hoàn toàn yên tâm.
Thế là, sau khi ngủ một giấc thật ngon, ba người chúng ta bắt đầu bàn luận hai ngày tới nên chơi như thế nào.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi chúng ta đang ngồi quanh bàn đá trong viện, cười vui vẻ, tướng sĩ mặt đen lại từ bên ngoài tiến vào.
Trần Thiến Thiến vô ý liếc một cái, vội nói với ta: “Này, kia không phải là con chim của muội à?”
Ta vừa nhìn, cái con bồ câu “bạc tình bạc nghĩa” kia đang đậu trên vai hắn, cúi đầu rỉa lông, có vẻ dồi dào sức sống.
Tướng sĩ đi về phía chúng ta, cười nói với ta: “Tiểu Bạch này chính là phúc tinh của tiểu thư đấy, vì nó đi trước báo tin, chúng ta mới có thể tìm đến chỗ đó.”
Ta và Trần Thiến Thiến lặng lẽ nhìn nhau, nàng nhanh chóng chuyển dịch ánh mắt, giơ tay chỉ vào bồ câu: “Ai da, tiểu Bạch, thảo nào lại nói ngươi là Tây thành thần cáp, ngươi cũng quá lợi hại đấy.”
Chẹp, chẹp, chẹp.
Trần Thiến Thiến có tốc độ lật mặt còn nhanh hơn cả lật sách.
Bồ câu trắng hình như đã nhìn thấu sự giả dối của nàng, nâng cánh một cách kiêu ngạo, cong mông, bay tới đầu vai của ta.
Tần Nhược cười, trêu Trần Thiến Thiến: “Ai da, ngươi dâng mỡ đến tận miệng (1), mà người ta hoàn toàn không thèm liếm một cái (2).”
Trần Thiến Thiến “Hừ” một tiếng, quay đầu đi, chúng ta đều cười rộ lên.
Tướng sĩ mặt đen tên là Khương Dũng, đang thủ thành ở Lan Châu, có vẻ như đã nói chuyện với tên cao to, ta không nhịn được mà hỏi hắn: “Khương đại nhân, ngươi có biết Bùi Quảng Hoàn mà hôm qua Cố đại nhân nói với ả ca nữ là ai không?”
Hắn lại không hề giấu giếm: “Người này là học sinh dưới trướng Thừa tướng, mười năm trước vì Lan Châu đã thi đỗ đầu bảng, đã từng đóng quân ở biên cương một năm cùng với phụ thân Trần Thiến Thiến, chính là trong một năm đó, hắn cùng Liêu Quốc đã móc nối với nhau.
Ba người chúng ta đều nhíu chặt lông mày, Tần Nhược suy nghĩ tìm tòi một lúc, vỗ đùi: “Ta biết rồi! Phụ thân ta từng nói qua, người này thông tuệ dị thường, nhưng hành vi không đoan chính, vừa làm quan đã thu nhận tiền đút lót của dân chúng, làm Thánh thượng không vui, vẫn là Thừa tướng xin giúp hắn, thì mới không bị bãi chức quan.”
Trần Thiến Thiến nhe răng nghiến lợi: “Tần Nhược, ngươi có thể tự vỗ đùi mình không! Có người nào như ngươi không cơ chứ?”
Khương Dũng gật đầu: “Chức quan của Bùi Quảng Hoàn thấp, sau khi móc nối với Liêu Quốc thì bên cạnh cũng chẳng có người nào dùng được, hắn quay lại Lan Châu thăm người thân, đúng lúc đó thì mẫu thân của Hạ Nguyệt Nhi qua đời, không thể chôn cất, liền ở trên phố đề “bán thân táng mẫu”. Hắn cứu Hạ Nguyệt Nhi, lại muốn ả khăng khăng một lòng (3) nên bịa ra lời nói dối đó.”
“Nói ả là Công chúa Liêu Quốc? Sao Hạ Nguyệt Nhi lại ngu ngốc như thế?”
“Hương thân ở gần Hạ gia có nói qua, sau khi ả bán thân, từng thử tìm chết, Bùi Quảng Hoàn cứu được. Nếu không có lời nói dối này, ả đã cảm thấy cuộc đời vô vọng, có thể sớm đã không còn trên nhân thế rồi.”
Ba chúng ta đều im lặng.
Ta không thể không hỏi: “Thế Bùi Quảng Hoàn giờ đang ở đâu?”
“Hai tháng sau khi tịch thu tài sản của Thừa tướng, hắn đã biến mất rồi.” Khương Dũng nói: “Chúng ta cũng bởi vì như vậy, mới chậm chạp chưa động thủ với ả ca nữ.”
Khuôn mặt Tần Nhược thoáng hiện qua vẻ chán nản, nàng cắn môi, hỏi: “Vậy, thư tín rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
“Kiều Tri phủ từng nhắc tới một chuyện với Cố đại nhân, năm ngoái, khi Bùi Quảng Hoàn về Lan Châu có mở tiệc mời khách, dựa vào danh nghĩa hội thơ, đề nghị mỗi vị khách ngẫu hứng làm một bài, để tiết kiệm thời gian, mỗi vị đại nhân đều giao ấn tín của mình cho hạ nhân, hạ nhân sao chép rồi đóng ấn tín lên.”
Hai nàng ấy đều mở to mắt, ta thì đang suy nghĩ sự bất thường, Khương Dũng cười nói: “Thật là trùng hợp, lần đó, Kiều Tri phủ lại không mang theo ấn tín.”
Trần Thiến Thiến có tính nôn nóng, vội hỏi: “Thế tại sao lại…”
Một binh sĩ đột nhiên từ ngoài cửa đi vào, gọi: “Khương đại nhân, cửa thành lại xảy ra chuyện, chúng ta nhanh đi xem xem!”
Khương Dũng vội đứng lên, đi theo binh sĩ.
Chúng ta ba mặt nhìn nhau: Người này đến cũng quá không đúng lúc rồi!
·
Thành Lan Châu không cấm đi lại ban đêm, chúng ta liền bàn bạc không ăn bữa tối nữa, mà ra phố, vừa đi dạo, vừa ăn.
Có thể là ở đây rất gần biên quan, dân phong vừa thuần phác, lại hào phóng, đương nhiên, hào phóng mà ta nói, đó là chỉ việc ăn uống.
Đời này ta thích nhất là đồ ngọt, mà các món ăn ở đây chủ yếu là đồ mặn, cực nhiều thịt. Nhưng khi ta thấy các sạp hàng bên đường có rất nhiều thực khách ăn cả tảng thịt lớn, uống cả ngụm rượu to, lại cảm thấy nhìn có vẻ rất sảng khoái.
Bởi vì đã ăn ké của hai nàng ấy nhiều ngày như vậy, trước khi ra cửa, ta nói: “Hôm nay, Lâm Niệm mời khách!”
Nhưng ta đã đánh giá thấp khả năng tiêu tiền như nước (4) của Trần Thiến Thiến.
Nàng ấy thấy thứ gì mới mẻ, đều phải mua, đều phải thử, thậm chí đến cả dược liệu nổi tiếng quý hiếm được bày bán phía ngoài hiệu thuốc mà cũng tò mò hỏi một lúc lâu, sau đó để người ta đóng gói một ít, rồi ném cho Đại Tráng ở phía sau cầm lấy.
Rất nhanh, trong túi tiền của ta chỉ còn lại một thỏi bạc.
Lúc Tần Nhược có tâm trạng tốt, trở nên rất ân cần, lén lút hỏi ta: “Mang đủ tiền không? Chỗ ta cũng có một ít.”
Ta sờ thỏi bạc trong tay áo, hết sức không nỡ, lại kiên định lắc đầu: “Không cần đâu.”
Rẽ ngang rẽ dọc, chúng ta liền đến một con phố phồn hoa nhất trong thành, đầu phố có một sạp hàng ăn, thịt cừu nướng kêu xèo xèo, thơm không chịu được. Đúng lúc chúng ta đi đã mệt rồi, Trần Thiến Thiến nói: “Chúng ta ăn chút gì ở đây đi.”
Chúng ta gọi mấy món, chủ sạp ăn mặc sạch sẽ, lộ ra một hàm răng trắng: “Được được, các vị tiểu thư ngồi đi ạ, tiểu nhân sẽ mang đồ lên nhanh thôi!”
Hai nàng ấy liền nhấc chân đi về cái bàn trống phía sau, ta hơi không yên tâm, nắm chặt tay mình, đứng ở đó hỏi chủ sạp: “Chúng ta gọi mấy món, hết bao nhiêu bạc thế?”
“Tổng cộng…”
“Để ta.”
Chủ sạp còn chưa nói xong, thì đã có một giọng nói lạnh nhạt cắt ngang hội thoại của chúng ta.
Ta quay đầu nhìn, Cố Lẫm Chi đứng dưới ánh đèn rực rỡ, phía sau còn có Khương Dũng và mấy người khác đi theo, cánh tay vẫn còn đang băng bó, không hề hợp với dáng vẻ thanh tú của hắn.
Ta vừa nhìn thấy hắn thì lại nhớ tới “Bát trai giới”, trong lòng tức giận, nói: “Không cần, ta không quen ngươi.”
Khương Dũng phì cười, nói: “Vậy, tiểu thư có quen ta không nhỉ?”
Ta hơi lúng túng, hỏi: “Các ngươi đi đâu thế?”
Không nhìn ra được biểu cảm gì trên khuôn mặt của tên cao to, rõ ràng là ta hỏi Khương Dũng, mà hắn lại trả lời: “Tri phủ mở tiệc ở Lan Thính lâu phía sau mời ta.”
Thấy ta không ho he, Khương Dũng đành để bạc vào tay chủ sạp, quay đầu cười với ta, nói: “Đây coi như là ta cho tiểu thư mượn, hôm khác tiểu thư nhớ trả lại đấy nhé.”
Ta xấu hổ, liền gật đầu.
Tên cao to nhìn ta một cái, rồi dẫn mấy người đó rời đi.
·
Không hiểu tại sao, ta cứ nghĩ đến tên cao to ôm cánh tay bị thương đi dự tiệc, lại thấy trong lòng xoắn lại một cách không hề thoải mái.
Lúc ba chúng ta về đến dịch quán, hắn vẫn còn chưa trở lại.
Trần Thiến Thiến khoác vai ta: “Cái loại tiệc như thế, chắc là đến nửa đêm mới có thể về, muội ở đây lo lắng chẳng bằng về ngủ sớm đi.”
Ta không chịu được mà phản bác: “Ai lo lắng chứ?”
Tần Nhược liếc trắng mắt: “Được, được, được, ngươi đừng có nói mãi như thế nữa, ngủ sớm thôi.”
Nói thì như vậy, nhưng ta cảm thấy mình nhất định là không ngủ được.
Ta thấy bản thân rất giống một con ngựa hoang bị tuột dây cương, càng ngày càng không thể khống chế tình cảm của mình nữa.
Phi!
Sao ta lại mắng bản thân là ngựa hoang chứ?
Ta mặc áo choàng thật dày, nằm bò trên bàn đá ở trong viện, không kìm lòng nổi thở ngắn than dài, sự buồn rầu cứ bám chặt lấy ta.
“Đại nhân, cẩn thận một chút.”
Đúng là vừa nghĩ đến Tào Tháo thì Tào Tháo xuất hiện, ta nhìn về phía cửa, dưới ánh trăng, Khương Dũng đang đỡ Cố Lẫm Chi từ bên ngoài tiến vào.
Mặc dù trong lòng ta âm ỉ cảm thấy không hợp lễ giáo, nhưng vẫn không nhịn được mà đi đến, hỏi: “Cố đại nhân không phải đang bị thương à, sao lại còn uống rượu thế?”
Khương Dũng cười nói: “Tiểu thư có điều không biết, rượu này có hiệu quả giảm sưng, bổ máu, cũng có chỗ tốt đối với vết thương của đại nhân.”
“Gạt người!” Ta nhìn ra ý trêu đùa của hắn, nói: “Đừng có cho là ta như đứa trẻ ba tuổi!”
Khuôn mặt sáng sủa của Cố Lẫm Chị bị nhiễm khá nhiều ý say, hắn nâng mắt nhìn ta, xua tay với Khương Dũng, Khương Dũng liền cười rồi lui xuống.
Hắn đi đường hơi lảo đảo, đến bên cạnh ta, bỗng mở miệng hỏi: “Không phải là không để ý đến ta nữa à?”
Xem ra vẫn chưa say.
Ta không có tâm trạng tốt, xoay người lại, chuẩn bị rời đi.
“Đừng đi.” Hắn chỉ vào phòng mình, “Mời nàng uống trà bồi tội.”
Không biết thần xui, quỷ khiến thế nào mà ta lại theo hắn vào phòng.
Cửa phòng mở ra, gã sai vặt mang trà nóng vào.
“Thôi mà.” Hắn ngồi xuống bên cạnh bàn, rót cho chúng ta mỗi người một cốc, “Lâm Niệm đại tiểu thư, bớt giận nhé.”
Bớt giận cái gì.
Ngươi có biết sao ta tức giận không?
Ta oán thầm, cũng ngồi xuống, cầm cốc trà trong tay lên nhìn một cái, trong trà lại còn có táo đỏ, long nhãn, kỷ tử…, rất mới lạ.
Ta uống ừng ực, ừng ực một ngụm lớn, nước trà vừa ngọt, vừa ấm áp thấm vào lồng ngực, lập tức cảm thấy cả người khoan khoái.
Cố Lẫm Chi nhìn ta, nhàn nhạt nói: “Trà này tên là Tam bào đài (5), nguyên liệu kèm theo rất nhiều, vậy nên cốc trà cần dùng cũng lớn hơn ở kinh thành, trước khi uống thì dùng nắp gạt mấy lần ở miệng cốc, giống như ta vậy.”
Hắn nhấc cái nắp lên, gạt mấy cái rất ưu nhã, rồi mới chậm rãi thưởng thức, nhấp một ngụm: “Quá ngọt rồi.”
“Ngươi…..” Ta không nhịn được mà cảm thấy ngột ngạt, “Sao ngươi phải đợi ta uống xong mới cho ta biết?”
Hắn nâng mắt, trong con ngươi còn lấp lánh ý cười, giọng nói vẫn điềm tĩnh: “Nàng không hỏi ta, đây là thứ nhất, ta không biết nàng uống trà như trâu uống nước, đây là thứ hai.”
“Ngươi mới là trâu ý!”
Về sau sẽ không thèm để ý đến cái người đáng ghét này nữa!
Ta vừa tức giận, vừa cảm thấy tự mình đa tình, đúng là nhàn rỗi không có việc gì làm, sao lại có thể quan tâm đến người này cơ chứ, chẳng có ý nghĩa gì cả!
Ta đặt cốc trà xuống, đứng lên, chuẩn bị đi, lại bỗng phát hiện, tay áo bị người ta túm chặt.
Dường như Cố Lẫm Chi đã uống say thật rồi, giọng nói cũng như nhiễm vài phần say ngà ngà: “Nên trai giới là ta, Lâm Niệm, nàng tức giận gì chứ.”
Ta ngớ ra một lát, trái tim cứ như là đã bị mê hoặc, cúi đầu nhìn hắn, hỏi: “Cố đại nhân, ngươi thích ta phải không?”
Ta tưởng hắn sẽ nói: “Lâm Niệm, ngươi đúng là biết cách hy vọng hão huyền” cơ đấy.
Không ngờ được, mặt mày hắn lại giãn ra, ngẩng đầu nhìn ta, khoan thai nói: “Lâm Niệm, cuối cùng thì nàng đã thông minh hơn rồi.”
~~~~~~~~~~
(1) Bản gốc “Thượng can tử”: chủ động nịnh bợ người khác
(2) Bản gốc “Mãi trướng”: trúng chiêu. Đoạn này mình chém cho hợp với vế trên.
(3) Bản gốc “Tử tâm tháp địa”
(4) Bản gốc “Huy kim như thổ”
(5) “Tam Bào Đài” (ba tầng) hay “Cái Oản Trà” (nắp + chén) là gọi theo một loại cốc riêng biệt.
Cốc gồm ba bộ phận: cái nắp (tượng trưng cho trời), phần đế (tượng trưng cho đất), cái chén (tượng trưng cho con người).
Có nhiều cách pha chế, ở Việt Nam hay nghe nói đến nhất là trà Bát Bảo (gồm tám nguyên liệu), ngoài ra có trà Tam Hương (ba nguyên liệu), Ngũ Hương (năm nguyên liệu)…. Pha thế nào và sử dụng ba bộ phận của cốc trà ra sao, mời các bạn tìm đọc trên Baike nhé.