Ngày này đúng vào lúc cha được nghỉ, gọi hết cả nhà Kiều gia đến, chúng ta ngồi dưới mái hiên chính sảnh, một bên nấu nước pha trà, một bên nướng thịt hươu. Nương còn đích thân xuống bếp nấu món chè mà ta thích ăn nhất.
Ba người, ca ca, ta, Kiều Vĩnh, ở trong hoa viên ném tuyết. Tuyết rơi rất lớn, chẳng bao lâu mà mặt đất đã thành một mảnh tuyết phủ trắng xóa (1), cực kỳ đẹp mắt.
Ta ngắm tuyết đọng trên mái hiên nhà, trong lòng nghĩ: Bây giờ tên cao to đang làm gì nhỉ?
Nếu là mùa hè thì tốt rồi, tuyết rơi lớn thế này, trời lại còn rất lạnh, ta cũng không muốn làm phiền bồ câu nhỏ đưa thư.
Nhưng mà thật muốn biết tin tức của tên cao to aaa.
“Bốp” một tiếng, ta vừa bị một quả cầu tuyết đập trúng đầu, đập ta khá đau.
Ta quay lại nhìn, ca ca đứng phía xa diễu võ dương oai: “Lâm Niệm, muội ngơ ngẩn gì thế!”
Ta tức không chịu được, cho Kiều Vĩnh một ánh mắt, hai chúng ta liền bắt đầu bao vây ca ca lại.
Kiều bá phụ và cha ngồi dưới mái hiên nhìn chúng ta, ha ha cười lớn.
·
Ném tuyết xong, lúc quay lại chính sảnh sau khi trở về phòng thay quần áo, mấy người cha ta đang thảo luận sự tình vụ án.
Vài hôm trước, bảng tin ở cửa nha môn đã dán cáo thị, trên đó miêu tả tường tận tình tiết vụ án thông đồng với địch này.
Ta mới biết được, bởi vì bản đồ lương thảo ở trong tay Thừa tướng, mà kho lương lớn nhất Tây Bắc là ở Lan Châu, đây chính là nguyên nhân Thừa tướng và Kiều gia bị kéo xuống vũng lầy này.
Trong thời gian Bùi Quảng Hoàn tiếp xúc với Thừa tướng, hắn đã nhiều lần để lộ ra ý phản quốc. Lần nào Thừa tướng cũng tức giận khiển trách, nhưng niệm tình sư đồ, liền phái hắn đến biên cương rèn luyện, ai biết được ngược lại tạo cơ hội cho hắn ghép nối với Liêu Quốc.
Mục đích của phong thư là để kể công với Liêu Quốc, cũng là để kéo hai người Kiều, Huỳnh xuống nước. Ngày nào hắn bám được lên người Liêu, thì họ cũng đã bất giác lên thuyền giặc, bất kể đó không phải là ý định của hai vị này. Chuyện sau đó cũng sẽ không đơn giản nữa.
Bùi Quảng Hoàn muốn ép buộc hai người như vậy để họ làm việc cho hắn.
Ta không thể không nghi ngờ: “Nhưng Bùi Quảng Hoàn vẫn không hề ra mặt, sao Đại Lý Tự hoài nghi đến hắn ạ?”
“Nói muội ngốc, muội đúng là ngớ ngẩn.” Ca ca đắc ý nhìn ta, “Tra xét xem ca nữ kia đã đi lại với quan viên nào ở kinh thành, lại tra tiếp những người mà thư sinh giả nét chữ đã tiếp xúc, nếu vẫn không có ích, thì hỏi thêm Thừa tướng, người này có thể không lộ ra hay sao?”
“Hiền chất thật là thông tuệ.” Kiều bá phụ gật đầu, “Lúc đầu khi nhắc đến ấn tín, ta nghĩ mãi mà không ra, tư ấn của ta vẫn luôn ở trong thư phòng, mà lại do thợ thủ công của quan gia khắc, bên trên có dấu hiệu riêng biệt, không ai có thể khắc theo, sao có thể bị lọt ra ngoài được? Sau đó được biết là nhi tử của ta đã bán đứng cha nó, ta mới đột nhiên nhớ đến Bùi Quảng Hoàn.”
Kiều Vĩnh áy náy cúi đầu, nhìn nước trà trong chén, không lên tiếng.
“Con người không phải là bậc thánh hiền, sao có thể không bao giờ phạm lỗi.” Cha ta vỗ vai Kiều Vĩnh, “Đi một ngày đàng, học một sàng khôn (2). Con người ý mà, họa phúc đi liền với nhau, trải qua một kiếp chưa chắc là đã chuyện xấu.”
“Vậy cũng phải.” Kiều bá phụ chuyển chủ đề, hỏi: “Cố đại nhân ở Đại Lý Tự chính là vị hôn phu của Niệm nhi à?”
Ngay lập tức, ta cảm thấy mặt hơi nóng, cũng cúi đầu không nói chuyện.
“Đúng thế.” Cha nhìn ta một cái, vuốt râu, cười nói, “Đó là Thế tử phủ Thành thân vương, tên gọi Cố Tư Hoành. Vốn tưởng mười mấy năm trước chỉ là nói chơi, người ta không để trong lòng, ta còn có ý kéo tơ hồng cho Lâm Niệm và Vĩnh nhi. Ai ngờ duyên phận trời định, hai đứa (Niệm & Cố) vẫn đến với nhau.”
Kiều Vĩnh ngẩng đầu, lén lút nhìn ta.
Kiều bá phụ cũng cười híp mắt, nói: “Nếu không phải lúc đó Niệm khi gặp khó khăn, ta cũng không dám nhắc đến tiểu tử nhà ta, sợ làm Niệm nhi bẽ mặt.”
Cha không thể không giả vờ tức giận: “Ông nói lời gì thế này.”
“Mới chớp mắt một cái mà hai ta đã già cả rồi.” Kiều bá phụ không kìm nổi mà cảm thán, “Hoàng thượng hạ chỉ, tháng sau ta sẽ đi Từ Châu làm việc. Hai ông già chúng ta, có lẽ lại không gặp nhau mấy năm liền.”
Cha ta cũng hơi buồn: “Không đón lễ năm mới ở kinh thành sao?”
Ta liền hỏi: “Thế Kiều Vĩnh có đi theo cùng không ạ?”
Kiều bá phụ gật đầu: “Thế sự khó đoán, mang nó theo bên cạnh thì ta cũng yên tâm hơn.”
Kiều Vĩnh cũng nhân tiện cười nói: “Ta biết ngay là ngươi không nỡ mà.”
“Ai không nỡ?” Ta véo hắn một cái, “Ta là sợ ngươi lại gây họa thì có!”
“Ngươi đủ rồi đấy.” Biểu cảm trên khuôn mặt của Kiều Vĩnh lại rất nghiêm túc, “Kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải nhìn bằng con mắt khác. Vài năm sau, ta nhất định để cho mọi người hết sức ngạc nhiên.”
Chúng ta nghe được, đều cười rộ lên.
Ta liền chắp tay làm một cái lễ với hắn: “Được đấy, một lời đã định.”
·
Rất nhanh liền tới đêm trừ tịch, năm mới sắp đến, ta lại lớn thêm một tuổi.
Lúc kính rượu cha, ông cười híp mắt, nói: “Niệm nhi, mặc dù hàng ngày con hơi lỗ mãng, nhưng đáng quý là tấm lòng lương thiện, có thể nói là dũng cảm, hào phóng, không hổ là nữ nhi của cha.”
Nương ở bên cạnh lạnh lẽo lên tiếng: “Đáng tiếc từ nhỏ đã lười, không chịu học võ cho tốt, nếu không thì sao lại bị người ta bắt những hai lần đây?”
Ta chỉ có thể sáp vào người nương: “Nương, nương biết khinh công không ạ? Con muốn học khinh công.”
Nương cầm đũa gõ lên đầu ta: “Trèo còn không biết trèo, lại còn muốn bay?”
Ca ca ha ha cười lớn.
Ta nhanh chóng kéo ca xuống nước: “Ca ca cũng muốn học ạ, nương thấy lần tỷ võ chiêu thân ý ạ, ca bị đánh cho sưng vù thành cái dạng gì rồi?”
Cha cười trên nỗi đau của ca ca, vuốt râu, tán thành, nói: “Lời này của Niệm nhi nói cũng phải.”
Ca ca tâm trạng không tốt trừng mắt nhìn ta: “Ca đấy gọi là khổ nhục kế, nếu không vì như vậy, muội làm sao có thể có tẩu tẩu được?”
Ta nhịn không được liếc mắt trắng: “Nếu người ta không có ý với ca, đừng nói khổ nhục kế, ca có chết cũng vô dụng.”
Ca ca sững sờ chốc lát, bỗng vui vẻ hẳn lên: “Muội nói cũng đúng đấy.”
Ta nhìn ca ca, nhịn không được lắc đầu, ôi, ca ca ngốc của ta.
Khi đang vui vui vẻ vẻ nhàn rỗi nói chuyện, ngoài cửa đột nhiên truyền tới bẩm báo: “Ngoài cổng có vị Tần tiểu thư, nói có việc muốn tìm tiểu thư ạ.”
?
·
Lễ đón năm mới mà Tần Nhược lại có thể bỏ nhà ra đi.
Cả nhà ta đều vô cùng kinh ngạc hết sức, cha nương cũng không tiện hỏi trực tiếp, chỉ có thể âm thầm cho người đi Tần phủ báo tin. Ai biết được Tần Thái phó lại rất cương quyết, nói là ông ấy không cần nữ nhi này nữa.
Khuôn mặt của Tần Nhược cũng lạnh đến mức có thể so sánh với lớp băng đọng trên mái nhà, tự túc đi vào viện của ta, cùng nha hoàn bá chiếm luôn một gian phòng khách.
Ta đi theo phía sau, trong lòng kêu khổ với ông trời: Ngươi bỏ nhà ra đi thì đi thôi, sao phải đến chỗ ta cơ chứ…..
Ta nói bóng nói gió: “Tần Nhược, ngươi ở nhà ta mừng năm mới, cũng không tốt lắm đi?”
“Ngươi không tình nguyện thu nhận ta?” Nàng đáng thương nhìn ta, ra vẻ muốn đi, “Vậy, ta liền ra phố nằm cho xong thôi.”
“Ai da.” Ta vội ngăn nàng, “Ta không phải là ý này. Chỉ là, chỉ là…..”
“Chỉ là cái gì?” Nàng giẫm chân, “Lâm Niệm, ngươi không biết cha ta - cái người ngoan cố kia đáng giận thế nào đâu! Cha Triệu Trung đều tặng lễ (mừng năm mới) đến cửa rồi, ông còn cứng rắn không cho người ta mặt mũi, ném hết đồ đi!”
“Ơ.”
“Ta sẽ ở chỗ ngươi, khi nào ông ấy đến đón thì ta mới quay về!”
Ta thở một hơi thật dài, không biết phải làm sao.
·
Tết Thượng Nguyên (rằm tháng Giêng) đã tới một cách nhanh chóng.
Hội đèn lồng tết Thượng Nguyên mỗi năm là đáng để mong đợi nhất, mỗi lần đến dịp này, cả kinh thành đều được trang hoàng muôn màu muôn vẻ (3), ánh sáng lung linh, tưởng chừng như tiên cảnh.
Cầm đèn lồng trúc, từ thành Nam dạo tới thành Đông, đoán đố đèn một vòng, lại ăn một bát bánh trôi ngọt nóng hôi hổi trên phố, việc tốt đẹp nhất thế gian cũng không hơn thế này.
Càng để cho người ta mong đợi là, tên cao to bảo Thấm Trúc chuyển lời đến cho ta từ rất sớm, nói đến giờ sẽ đợi ta ở quán điểm tâm mà ta thích nhất.
Lâu lắm rồi chẳng gặp được Cố Lẫm Chi.
Ta và Tần Nhược cùng ra phố, trong lòng ta vẫn còn đang nghĩ đến việc mấy hôm trước, Cố gia nhờ người đến định hôn kỳ.
Qua một năm bốn tháng nữa, ta sẽ thành thân với tên cao to.
Thế sự thật là quá huyền diệu, ai có thể nghĩ tới quan viên lạnh nhạt mà ta gặp lần đầu ở Hoa Nguyệt lâu, sẽ trở thành vị hôn phu của ta cơ chứ, ai lại có thể nghĩ ra được, hắn chính là đại ca ca mà ta nhớ nhớ nhung nhung từ nhỏ đây?
Tần Nhược đã gặp được Huỳnh Triệu Trung từ lâu, mà ta thì một mình giữa đám người náo nhiệt, đi lại như con thoi, từ từ gặm nhấm tâm trạng hơi vui mừng, lại hơi phức tạp của mình. Ta cứ đi, đi tiếp, rồi nâng mắt nhìn liền thấy người ta muốn gặp.
Tên cao to đứng trước quán điểm tâm, tay trái cầm một cái đèn hoa, tay phải cầm một gói bánh mứt táo, đang mỉm cười nhìn ta.
Ngay lúc ấy ta liền vui mừng, nhảy nhót, tung ta tung tăng chạy đến chỗ hắn.
“Chạy nhanh thế làm gì, vội vội vàng vàng, cẩn thận không lại ngã đấy.”
Ta nhận lấy bánh mứt táo từ trong tay hắn, lẩm bẩm: “Sao mà dễ ngã như thế được.”
Chúng ta cùng đi về phía con phố phồn hoa nhất, hắn hỏi ta: “Tần Nhược ở chỗ nàng à?”
“Đúng thế, sao chàng biết?”
“Thừa tướng đến cửa muốn hòa giải, trái lại, bị Tần Thái phó đuổi ra, việc này đã thành trò cười trên triều rồi.”
Ta cẩn thận tỉ mỉ nhón một miếng cho vào miệng, nói chuyện cũng ậm ờ không rõ: “Vì sao Tần Thái phó lại ghét Huỳnh Thừa tướng như thế?”
“Họ đều là người khái tính, lúc còn trẻ thường gân cổ đỏ mặt cãi nhau trên triều, đã sớm kết thù.” Vẻ mặt tên cao to bình tĩnh, “Một đời Thừa tướng không sợ trời, không sợ đất, ai ngờ lại chôn xuống mầm tai họa này cho nhi tử.”
Ta không thể không nói: “Vẫn là cha ta làm người khôn giữ mình giỏi nhất.”
“Không sợ. Nếu là nàng thì…..”
“Nếu là ta thì sao?”
Biểu cảm của tên cao to nghiêm túc, lời nói ra lại hết sức buồn cười: “Ta liền đến nhà, ôm đùi cha nàng, khóc ba ngày ba đêm.
Phì (cười).
Cứ nói chuyện mãi, rồi đi tới phía trước một sạp có đố đèn lồng, ta bỗng nhớ ra mấy chậu mẫu đơn hôm trước hắn gửi tặng, liền hỏi: “Sao chàng tặng ta mẫu đơn?”
Hắn ngẩng đầu, lật một câu đố đèn ra xem, thờ ơ trả lời: “Bời vì nàng hơi béo rồi.”
Ta lập tức nuốt xuống miếng bánh, kháng nghị: “Ta nào có!”
“Thế ư?” Hắn lại cúi đầu, véo mặt ta, “Hình như cũng không béo.”
Ta bất mãn nói: “Chàng trước sau không thể méo mó vo lại cho tròn (4) như thế được!
Hắn cười lên, cho ta xem câu đố trong tay: “Vừa vặn, nàng xem câu đố này - Thiên tử dục cầu chân quốc sắc, đoán tên một loài hoa.”
Ta nghĩ nghĩ, không nhịn được vỗ tay, cười nói: “Mẫu đơn long tu (hoa mười giờ)?”
Tên cao to khen ngợi: “Không sai, gần đây học hành chút ít rồi.”
Đang nhắc tới mẫu đơn, liền gặp câu đố mẫu đơn, thế này cũng trùng hợp quá nhỉ!
Ta nhịn không được vểnh môi cười, lại bỗng nhớ đến một câu hỏi: “Sao chàng không đợi lúc hoa nở rồi hãy tặng ta?”
“Tặng nàng một bồn hoa nở, chẳng bằng tặng nàng một bình sức sống.” Cố Lẫm Chi nhận giải thưởng từ chỗ chủ sạp, là một cái trâm bằng trúc được chế tác hết sức tinh xảo, cúi đầu cài lên tóc ta, rồi thong thả nói, “Mọi người đều yêu hoa mẫu đơn, mà ta, say mê là chính cây mẫu đơn, yêu thích là muốn cùng nó lớn lên, nở rộ, héo tàn.”
Lần đầu tiên ta được nghe lời nói như thế, hết sức cảm động, liền âm thầm kéo tay áo hắn.
Hắn dừng bước chân, im lặng nhìn ta.
Ta cười nói: “Có cây mẫu đơn ngốc, không muốn làm quốc sắc thiên hương, chỉ muốn nở trong viện nhỏ mà thôi.
Hắn khẽ cười, nhẹ nhàng giơ bàn tay lớn từ trong tay áo ra, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của ta.
~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Câu đố đèn trích từ trang mạng:
https://www.cmiyu.com/miyujingxuan/34585.html
Kỳ lạ, trước nghĩ rất nhiều lời muốn nói khi hết truyện, lúc thật sự kết thúc thì trong đầu lại chẳng có gì, nghĩ mãi không ra.
Trong khi viết truyện, tôi luôn cảm thấy rất vui vẻ, cũng hy vọng câu truyện này có thể mang đến niềm vui cho cả nhà, đây mới là ý nghĩa của việc viết truyện.
Ngoài ra, tiểu tác giả “ngã sấp mặt” quỳ xin cả nhà lưu truyện mới “Nhặt lấy mặt trời (Kiểm Thái Dương)”, cảm ơn cả nhà~
~~~~~~~~~~~
Ngát cũng muốn nói:
Có bài hát “Tay nhỏ kéo tay lớn” - Lương Tịnh Như, dễ thương và dễ đệm ukulele ^^
Chính văn hoàn ở đây. Cảm ơn các bạn đã theo dõi.
Nếu thấy truyện hay, hoặc là thấy mình dịch cũng tạm được, hãy cho mình xin một Thanks ủng hộ! Phát biểu cảm nghĩ thì càng tốt!
Chương 49 là 3 mẩu ngoại truyện. Bao giờ được 9 Thanks và/hoặc cảm nghĩ thì mình up nốt nhé, không được thì đành thôi hehe.
Một người bạn của mình sau khi đọc thì bảo là truyện viết bạn Niệm trẻ con quá. Mình không phản đối, nhưng dù sao đây cũng là truyện giải trí, không phải ngược, đấu trí hay trả thù, hoàn cảnh gia đình bạn Niệm êm ấm, mình thấy tràn đầy sức sống là rất chuẩn.
Về bản thân mình đang loay hoay với cơm áo gạo tiền, lại bị hỏi thế chọn đi tu hay chọn đi đẻ, mấy truyện giải trí nhẹ nhàng thế này y hệt cốc trà sữa mát lạnh giữa ngày hè, giúp mình chọn phương án C ;)
Còn bạn thì sao?
~~~~~~~~~~
(1) Bản gốc “Ngân trang tố khỏa”
(2) Bản gốc “Ngật nhất tiệm, trưởng nhất trí”
(3) Bản gốc “Ngũ quang thập sắc”
(4) Bản gốc “Tự viên kỳ thuyết“: ý chỉ người nói có khả năng đưa ra luận điểm, hoặc lời nói hoang đường của mình mà không có lỗ hổng, tự hoàn chỉnh lập luận của mình, trích từ “Tinh Liệt nhật ký” của Phương Ngọc Nhuận (nhà Thanh). (Theo Baike)