Trời cao, Hoàng đế ở xa, dù sao thì Lý Quân Nguyệt cũng không ở đây, Trần Thiến Thiến đã sớm quên mất việc tự phong bản thân là “thục nữ ưu nhã”, ăn đến mức dầu dính đầy tay, còn cảm thán nói: “Lan Châu là địa phương tốt, tỷ đã vui đến quên cả đường về (1) rồi.”
Dù ta ăn hơi không quen, nhưng vì tâm trạng tốt, cảm thấy cái bánh này cũng có thể nuốt xuống được.
Tần Nhược là người nhã nhặn nhất trong số chúng ta, nghe được thì nhướng mày hỏi Trần Thiến Thiến: “Không cần Nguyệt ca ca của ngươi nữa hả?”
Trần Thiến Thiến vừa uống một ngụm trà, nghe được lời này thì phun ra luôn, luống ca luống cuống lấy khăn tay lau, còn gật gù đắc ý: “Ta vốn tưởng, một ngày không gặp Nguyệt ca ca, ruột gan sẽ đứt đoạn, nhưng mà hiện nay xem ra, ta sống cũng khá vui vẻ đấy.”
Ta và Tần Nhược nhìn nhau, đều cười lên.
Vấn đề mấy thực khách bàn bên cạnh thảo luận lại bỗng lọt vào tai chúng ta.
“Đã nghe nói chưa, hôm qua lại bắt được mấy người Liêu ở ngoài cửa thành!”
“Nghe rồi, nghe rồi, năm nay Lan Châu không thái bình, năm ngoái mới bắt được một, chưa qua được bao lâu mà người Liêu vẫn không hết hy vọng diệt nước ta.”
“Ta thấy, bắt bớ như vậy còn không bằng phòng bị ở biên quan, để bọn chúng một tên cũng không dám tiến vào, sao còn việc như thế này chứ?”
“Ngươi ngốc à, người Liêu có thể vào đây, còn không phải vì có nội ứng? Hôm qua, huynh đệ ta ở bên cạnh xem, mấy người bị bắt không chỉ có người Liêu, còn có một người Lan Châu đấy.”
“Lời này là thật? Lại còn dám làm phản tặc, bắt được tên bán nước này, hắn xứng đáng bị thiên đao vạn quả!”
Ba chúng ta lặng lẽ nhìn nhau, Trần Thiến Thiến kích động hẳn lên, lắc lư cánh tay ta: “Hỏi tên họ Cố, tỷ thấy sáng sớm hắn đã ra ngoài rồi, khẳng định là hắn biết tình hình cụ thể!”
“Tên họ Cố.” Tần Nhược phì cười một tiếng, “Trần Thiến Thiến, ngươi đúng là không có tiền đồ, trước mặt người ta thì gan bé như chuột nhắt, sau lưng lại dám gọi như thế.”
Ta bỏ tay nàng ra, một thân chính khí, nói: “Không hỏi, tình tiết vụ án là bí mật quốc gia, chúng ta là dân chúng tuân theo luật pháp, không nên thêm phiền phức cho các vị đại nhân.”
“Muội uống nhầm thuốc đấy à!” Mặt Trần Thiến Thiến ngạc nhiên, tò mò: “Sao trước đây muội không nói như thế? Thật là nhàm chán.”
“Dù sao thì muội không hỏi, muốn hỏi tỷ tự đi hỏi.”
Nàng trừng ta, tâm trạng không tốt đạp cho ta một cước, rồi lại cúi đầu gặm bánh kẹp.
·
Rất nhanh đã đến ngày xuất phát.
Vì hai ngày nay không gặp Khương Dũng, làm cho lòng tò mò của chúng ta ngứa ngáy, cũng chỉ có thể coi như không có gì, đợi về kinh thành lại đi dò hỏi tin tức. Trên đường về, chúng ta đi thuyền lớn của quan viên theo Cố Lẫm Chi, lộ trình thoải mái hơn rất nhiều so với lúc đến.
Trần Thiến Thiến mua đồ thêu trên phố ở Lan Châu, lại nói muốn khi đi thuyền thêu xong một cái khăn tay tặng Lý Quân Nguyệt.
Dù nàng thêu hoa không đẹp, nhưng nếu thành thật suy ngẫm, không phải cũng là một việc tốt đẹp hay sao? Ai ngờ nàng thêu hoa cũng không ngồi yên được, miệng không ngừng nói tào lao, rồi đột nhiên hỏi ta: “Vì sao mấy hôm nay tỷ không thấy muội nói chuyện với tên họ Cố thế?”
Lời này nói ra hết sức kỳ quái, ta không nén nổi nên hỏi ngược lại: “Thế sao hai người cũng không nói?”
Tay đang cầm kim của Trần Thiến Thiến dừng lại giữa chừng, khuôn mặt ngơ ngác: “Sao tỷ phải nói chuyện với hẳn?”
Ta không có gì để trả lời.
Trần Thiến Thiến đặt kim xuống, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn ta: “Hai người cãi nhau à? Nếu là cãi nhau thì sao tâm trạng của muội vẫn tốt thế này nhỉ?”
Ta cũng đặt thoại bản xuống, khó hiểu: “Sao muội lại không thể có tâm trạng tốt?”
Tần Nhược cầm một quyển sách đọc bên cửa sổ, thấy chúng ta ông nói gà, bà nói vịt, xoa trán: “Hai người yên lặng một chút, được không?”
Thế là ta và Trần Thiến Thiến trừng mắt nhìn nhau một cái, ta tiếp tục đọc thoại bản của ta, nàng tiếp tục thêu hoa của nàng.
Tuy nhiên, vốn Trần Thiến Thiến bị say sóng, tay chân lại vụng về, mới có nửa ngày đã đâm mấy lần vào ngón tay, sau đó rất bực bội, lúc không thêu nữa thì lại bị nôn.
Thật là rất đáng thương.
Ta vội đặt thoại bản xuống, rót một cốc nước, mang qua cho nàng, đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên: “Lâm tiểu thư, đại nhân bảo chúng ta mang chè đào bách hợp (2) đến ạ.”
Sau khi hạ nhân rời đi, ta như gặp phải đại địch, nhìn bát chè đặt ở trên bàn, tò mò, chẹp chẹp miệng.
Không hổ danh là đã làm đến chức vị quan to trong Đại Lý Tự, da mặt đúng là dày.
Có lẽ, đây cũng xem là miệt mài, bền bỉ đi?
Phi.
Quyết không thể cho Cố Lẫm Chi một cơ hội nào!
Lý trí vẫn còn tồn tại trong ta nói cho mình biết không nên ăn, dù sao thì ta và Cố Lẫm Chi cũng đã đánh cuộc rồi, sao có thể dễ dàng tiếp nhận hành động hữu nghị này của hắn được?
Nhỡ đâu, đây chính là chiến thuật tiến đến từng bước một của hắn thì sao?
Ta không thể vì hắn mà trở thành tiểu nhân bội tín bạc nghĩa được.
Trần Thiến Thiến đã ngừng nôn, ngạc nhiên kêu “Oa” một tiếng, hệt như là chưa nhìn thấy đồ ngọt bao giờ. Nàng múc một viên, đưa vào miệng, biểu cảm rất chi là cường điệu: “Sao điểm tâm này ăn ngon thế chứ?”
Tần Nhược cũng bị hấp dẫn, đặt sách xuống, đi đến, ăn một viên, còn gật đầu: “Ừ, mùi vị không tồi.”
Ta nhìn hai người họ, ngươi một thìa, ta một muỗng, ta liền ăn hết toàn bộ miếng hình quả đào trong bát, thật sự là không nhịn được, khuấy khuấy tìm tòi, lại múc một thìa cho vào miệng.
Đào bách hợp rất tươi mới, từng múi trắng trắng mập mập, bên trong còn có nhân đậu đỏ, trong miệng vừa mềm vừa dẻo, có hương vị của bách hợp, lại có ngọt ngào của đậu đỏ, còn có vị chua của sơn tra, thật sự là cực kỳ ngon.
Trần Thiến Thiến ngó ta, lấy ngón tay chọc vào mặt ta: “Ai da, xấu hổ chưa này, không phải là không thèm để ý người ta à, sao còn ăn điểm tâm của ngươi ta thế? Con mèo tham ăn.”
Ta phủi tay, trả lời một cách ngay thẳng: “Các cụ nói, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Các cụ lại nói, không mất tiền mua, không ăn thì phí (3).”
Tần Nhược bĩu môi: “Chỉ có ngươi mới biết cách nói chuyện.”
·
Cuối cùng thì cũng về đến kinh thành. Ba nhà chúng ta đều phái xe ngựa đợi ở cửa thành.
Đoàn xe dừng lại, người đánh xe giúp chúng ta mở cửa, ba chúng ta liền xuống xe, đi tạm biệt Cố Lẫm Chi.
Cố Lẫm Chi xuống ngựa, cũng chắp tay với chúng ta, nhìn ta một chút, trong ánh mắt lại không hề xao động, nhìn hắn có vẻ tâm trạng không tồi, rồi gật đầu với chúng ta: “Hôm khác gặp lại.”
Ai muốn hôm khác lại gặp ngươi chứ.
Nhiều lắm thì Cố Lẫm Chi nhà ngươi cũng chỉ là vai phụ trong kịch bản của Lâm Niệm ta đấy thôi?
Tên cao to không nghe được tiếng lòng của ta, hắn nhanh nhẹn lên ngựa, dẫn theo đội ngũ phía sau vào thành.
Ta đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng hắn, rất trùng hợp là mặt trời đang lặn ở phía tây, ta lại bỗng có cảm giác hơi bi thương.
Nếu vụ án đã được phá, Kiều gia được cứu rồi, sau này sẽ chẳng còn cơ duyên nào để gặp mặt nữa?
Dù sao thì công vụ của hắn rất bận, mà ta, qua hai năm nữa cũng phải gả cho người rồi.
Trong lòng ta không kìm nổi mà đột nhiên hơi có cảm giác nói không thông, kể không rõ, chán nản mà lại phấn chấn.
Giống như bát cháo trắng ngày đông, cho thêm đường phèn, mặc dù biết phòng bếp vẫn còn, nhưng vẫn hơi không nỡ ăn một miếng cuối cùng.
Sớm biết thế này, tối đó, ta nên nói chuyện uyển chuyển hơn mới phải, để lại chút mặt mũi cho hắn.
Đang nghĩ thì Trần Thiến Thiến vỗ vai ta: “Nhìn gì đấy! Muội là hòn vọng phu à?”
Ta nóng vội: “Thiến tỷ tỷ, sao tỷ nói chuyện càng ngày càng không có giới hạn rồi?”
Tần Nhược đứng bên cạnh chúng ta, nàng thoải mái thở ra một hơi dài thật dài, sau đó hành lễ với ta, lời lẽ khẩn thiết: “Sự việc hồi trước là ta không đúng, từ nhỏ ta đã quen thói kiêu ngạo rồi, luôn nghĩ cái gì tốt đều nên là của ta, cho dù không thuộc về ta, cũng không nên thuộc về người khác, vì vậy nên đã làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn. Lâm Niệm, tại đây ta xin lỗi với ngươi, mong ngươi tha thứ cho ta.”
Ta vội vã trả lễ, cười nói: “Thế về sau, nếu gặp người khác đang chê cười ta, ngươi phải giúp ta đấy, không được lại cười ta!”
Trần Thiến Thiến khoác vai ta, nở một nụ cười rất gian xảo với nàng: “Sau này ngươi phải cho ta mượn ít thơ từ để chép đấy!”
Tần Nhược đã không còn vẻ khắc nghiệt, mặt mày nhu hòa, rất ưa nhìn, gật đầu, nhịn không được mà cong môi cười tươi: “Đó là tất nhiên.”
·
Về đến nhà đương nhiên không có quả ngon để ăn rồi.
Dù Lạc Cầm sớm đã bổ nhào lên, ôm ta khóc lóc sụt sùi, còn nhắc nhở ta là phu nhân rất tức giận. Nhưng ta vừa vào cửa phủ, đã thấy nương đang cầm một cái chổi lông gà, đứng trước cửa chính sảnh, mặt đầy sát khí, ta vẫn run rẩy.
Sau khi ta khóc lóc nức nở, thề thốt sẽ không làm ra việc ngu ngốc như thế nữa, thêm vào đó, cha và ca ca cũng đứng bên cạnh đau khổ xin xỏ, bà ấy mới thu lại dụng cụ hành hình, cấm túc ta một tháng.
Ôi.
Ta không có tinh thần, quay trở về phòng mình, ngồi xuống, nằm bò ra bàn than vãn mấy câu tại sao mình lại có mệnh khổ như vậy.
Ca ca mặt mày rạng rỡ, không chỉ vết thương đã khỏi, mà còn ăn mặc ra hình ra dáng, cùng ta vào phòng, ngồi cạnh ta uống trà, còn hỏi: “Muội muội tốt, muội đi Lan Châu có mang quà gì về cho ca ca muội không đấy?”
Ta nhìn ca không hề có ý tốt: “Mang về một cái đùi cừu, quăng vào phòng bếp rồi ạ.”
“Đùi cừu?” Vẻ mặt ca ca ghét bỏ, nhịn không được lắc đầu, “Muội có giống dáng vẻ của cô nương không thế? May là muội đã có hôn ước, không thì chẳng có ai cần muội.”
“Ai bảo không ai cần muội?” Ta không thể không đắc ý, “Muội muội của ca thông minh, đáng yêu, có đầy người thích muội đấy.”
“Phải không.” Thấy không có quà, ca ca thất vọng đứng dậy, thở dài, “Muội cứ nằm mơ đi!”
Ca mới nằm mơ ý!
Ta không để ý ca ca, nằm bò trên bàn suy nghĩ tâm sự của mình.
Ai nói không có ai thích ta?
Đánh giá quá thấp lực hấp dẫn của Lâm Niệm ta rồi.
·
Tối hôm ấy, ta nghe thấy Cố Lẫm Chi nói lời làm người ta ý loạn tình mê như vậy, suýt nữa thì bị quyến rũ rồi.
Nhưng Lâm Niệm ta là ai?
Ngay lập tức ta liền quên mất những phiền não và chán nản mấy hôm nay, quên mất bản thân đã từng vì vấn đề thích hay không thích Cố Lẫm Chi mà trằn trọc, trăn trở.
Cảm giác lúc ấy giống như vốn tưởng bản thân đang đi bên vách núi, chớp mắt một cái là sẽ bị rơi xuống, lại đột nhiên phát hiện thủ phạm đẩy ta ra đây cũng chẳng có kết cục tốt.
Ta vui vẻ lên, cứ như mình cũng uống rượu, việc gì cũng dám làm (4), cười hì hì gạt tay hắn ra khỏi tay áo của ta, ngồi xổm xuống, nói với Cố Lẫm Chi: “Thế thì không được rồi.”
Hắn không nói gì, mà dùng ánh mắt biểu thị nghi ngờ của hắn.
Ta đặt tay lên đầu gối, chống cằm, nhìn hắn, cười nói: “Ta đã có hôn ước rồi, Cố đại nhân, ngươi phải hối tiếc cả đời rồi.”
Cố đại nhân ngơ ngẩn một lúc, dường như nghe không hiểu ý ta nói là gì, lúc phản ứng lại được, thì bật cười khanh khách, giọng nói trở nên sâu lắng và êm dịu: “Ta biết.”
“Ngươi biết?” Ta không nhịn được mà bắt đầu khinh thường hắn, “Cố đại nhân, ta lại không biết phẩm hạnh của ngươi tồi tệ như vậy!
Hắn cười rộ lên, lại giơ tay ra muốn xoa đầu ta, bị ta tránh né ngay lập tức, hắn cũng không tức giận, trong mắt vẫn lấp lánh ý say: “Lâm Niệm nhi, ta lại không biết đầu óc nàng không thông suốt như thế!”
“Này!”
“Chúng ta đánh cuộc đi.” Cố Lẫm Chi đúng là đã uống nhiều rồi, lại còn có thể vui vẻ hơn lúc nãy, “Ta cuộc nàng sẽ gả cho ta.”
“Ngươi không tin ta thật sự đã có hôn ước?”
“Ta tin.” Hắn rót cho ta thêm chút nước trà, đưa cho ta, “Lấy trà thay rượu, nếu ta thua, tùy nàng ra điều kiện, nếu nàng thua…..”
Xem thường ta quá rồi!
Con người ta không nhịn được nhất chính là kích thích, khí phách hào hùng lập tức dâng lên, đứng bật dậy, vỗ bàn: “Nếu ta thua, ta sẽ dán bố cáo trước cổng chợ, viết mấy chữ trong lòng Lâm Niệm ngưỡng mộ Cố Lẫm Chi!”
*
Lúc này, ta nằm bò trên bàn gỗ ở phòng mình, trong lòng nghĩ: Nếu về sau có cơ hội gặp lại, ta phải đòi tên cao to cái gì mới tốt nhỉ?
Hắn sẽ thua chắc rồi.
~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: Rất nhanh, Lâm Niệm sẽ biết được: Trời tạo nghiệt, có thể tha thứ, tự tạo nghiệt, không thể sống.
Nếu không có bất ngờ gì, sẽ nhanh đến kết thúc rồi.
~~~~~~~~~~
(1) Bản gốc “Lạc bất tư Thục”: vui quên nước Thục (Hán Thục sau khi bị diệt vong, hậu chủ Lưu Thiện bị giam lỏng trong kinh thành Lạc Dương của nước Nguỵ. Một hôm, Tư Mã Chiêu mới hỏi ông ta có nhớ Tây Thục không, Lưu Thiện trả lời rằng “Lúc này đang vui, không còn nhớ gì về Tây Thục nữa”)
(2) Bản gốc “Bách hợp đào”: món ăn vặt nổi tiếng của Lan Châu, Cam Túc, Trung Quốc. Bách hợp (tỏi rừng) là cây thân cỏ, cao khoảng 0,5m. Cây có hình dáng giống hoa loa kèn. củ được dùng nhiều trong đông y.
Mình không tìm thấy ảnh nào giống trong miêu tả công thức món ăn, toàn ảnh kiểu bát chè hạt sen ngân nhĩ, nên dịch một chút công thức ra đây để dễ hình dung.
Món ăn này được chế biến bằng cách tách múi bách hợp (có màu trắng) theo hình dáng tự nhiên vốn có của nó như cánh hoa, rồi bao lấy nhân đậu đỏ xay nhuyễn, gói thành hình quả đào, dùng mứt sơn tra (táo mèo) tán nhuyễn ra (có màu hồng đỏ) làm thành phần mũi nhọn của quả đào, cắt quả mận xanh ra làm lá đào, rồi hấp lên. Đun nước sôi, cho thêm đường, thêm bột để nước đặc lại. Chan nước lên bách hợp đào đã hấp chín, dọn lên măm măm. (Theo Baike)
Vì múi tỏi nhỏ nên một bát có thể có nhiều quả đào cho 3 bạn Niệm, Thiến, Nhược tranh nhau ăn nhé. Không phải to đùng như bánh quả đào mừng thọ, hay là đào tiên Tôn Ngộ Không trộm đâu :)
(3) Bản gốc “Bất ngật bạch bất ngật”. “Ngật” còn một cách đọc khác là “Cật”.
(4) Bản gốc “Ác tòng đảm biên sinh”: Tác giả dùng “tòng”, không phải “hướng”, không biết là nhớ nhầm hay cố ý nói lệch đi. Có câu thành ngữ Trung Quốc, “Nộ tòng tâm đầu khởi, ác hướng đảm biên sinh”: nghĩ đen: tức giận từ tim mà ra, ác độc do gan sinh ra, ý chỉ cực kỳ phẫn nộ, tới mức việc gì cũng làm ra được.