Lâm Niệm năm tuổi, đôi mắt tròn vo, búi tóc hai bên, giống viên bánh gạo nếp trắng trắng, lại không dễ trêu chọc, bị người véo má sẽ kêu cứu mạng rất giòn giã.
Cố Tư Hoành chính là bị tiếng “Cứu mạng” này của bé gọi tới, giúp bé đuổi mấy nam hài đi xong, thì tay áo bị kéo lại: “Đại ca ca, huynh đã cứu muội, muội muốn lấy thân báo đáp ạ.”
Cố Tư Hoành hơi khó xử.
Tổ phụ đã nói là sớm giúp cậu (bé) định ra một mối hôn sự từ bé. Tổ phụ còn nói, quân tử phải xem trọng lời hứa, giờ đã định hôn rồi, bất kể thế sự biến đổi ra sao, cũng không thể dễ dàng hủy bỏ ước định này được.
Cậu liền ngồi xổm xuống, xoa đầu tiểu đậu đinh: “Muội tên là gì?”
Tiểu nữ hài mở to đôi mắt, giọng nói còn mang hơi sữa của bé con: “Muội là Lâm Niệm ạ.”
Cố Tư Hoành lập tức sững sờ, sau đó cười rộ lên: “Vậy huynh đáp ứng với muội, đợi muội lớn lên, huynh cưới muội.”
·
Lúc Cố Tư Hoành vẫn còn là một thiếu niên, có ngày đi ngang qua thư phòng của phụ thân, nghe thấy cữu phụ và phụ thân đang nói những lời hào hùng: “Đại trượng phu sao có thể tham sống sợ chết? Một đám quan văn cả đời chỉ biết làm việc lôi tha lôi thôi, không dứt khoát, đều chẳng hữu dụng cho quốc gia bằng một tướng sĩ bình thường nhất đã ra trận một lần!”
Trong lòng hắn rung động thật lớn, ngay lập tức nhớ đến câu thơ của Vương Xương Linh vừa mới đọc được mấy hôm trước “Giáp mòn sa mạc hàng trăm trận, Chưa phá Lâu Lan nguyện chẳng về. (1)”, liền đẩy cửa bước vào: “Con cũng muốn tòng quân ạ!”
Cả nhà đều rất kinh ngạc, phụ thân suy ngẫm hồi lâu, rồi lại cười to, vỗ vai hắn: “Trẻ con tuổi nhỏ mà lại có hoài bão thế này, làm phụ thân sao có thể ngăn cản đây?”
Thế là hắn vứt bỏ luôn sự nghiệp học hành, thu dọn ít hành lý, dẫn Thấm Trúc, học theo cữu phụ, cưỡi một con ngựa nhỏ, liền rời khỏi kinh thành phồn hoa, đi đến nơi biên cương tràn ngập cát vàng.
Những ngày tháng thủ thành nói khổ cũng khổ, mà nói vui sướng thì cũng vui sướng, hắn cùng ăn, cùng ở với tướng sĩ trong quân, rất nhanh đã rửa sạch cái tính nết quý báu của các công tử quý tộc, quên hết những lễ nghi phức tạp của văn nhân mặc sĩ, giống như một mũi tên đã được bắn ra, làm việc quả quyết, nói một là một, không phải là hai.
Ngày sinh nhật mười tám tuổi, ngoại thành bỗng nhiên có dị động, một đội người Liêu cưỡi ngựa, cầm roi, hung hăng càn quấy xông vào một bộ lạc du mục, cữu phụ mang theo hắn xuất binh xuyên đêm, truy sát bọn người Liêu ngay tại trận.
Sau một trận đánh giáp lá cà, quân đội bắt đầu dựng trại. Lần đầu tiên Cố Tư Hoành tận mắt chứng kiến giết chóc nhiều như thế, hơi khó ngủ, liền khoác áo mỏng, ra khỏi lều, đi dạo.
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống mặt đất, mặc dù vạn vật tĩnh lặng (2), nhưng trong lòng hắn lại không hề bình tĩnh. Cứ đi mãi, hắn bỗng nhìn thấy một tướng sĩ ngồi trên mô đất, ngắm trăng.
Đó là binh sĩ mới nhập ngũ, thấy hắn cũng không sợ hãi, chỉ buồn bã hỏi: “Thế tử cũng đang nhớ thê tử sao?”
Thê tử?
Hắn lắc đầu, bỗng nhớ đến cô nương đã đính thân từ bé với hắn.
Không biết Lâm Niệm cô nương bây giờ ra sao nhỉ?
·
Không hiểu từ đâu truyền tới tin đồn, nói Cố Lẫm Chi thích một cô nương ở biên thành, muốn dẫn về kinh.
Hai vị nhà Thành thân vương bị dọa sợ, hắn còn chưa về đến kinh thành, đã nhận được thư nhà của phụ mẫu ra roi thúc ngựa gửi tới.
Trong thư, Thành thân vương mắng hắn là đồ nghiệp chướng, còn gửi kèm bức họa của Lâm Niệm, nói nếu hắn dám mang cô nương từ biên quan trở về, thì đừng có nghĩ đến việc bước vào cửa nhà nữa!
Cố Tư Hoành không hiểu ra sao, cầm bức họa Lâm Niệm xem một lúc, lại không nhịn được cười rộ lên.
Tiểu nữ hài kéo tay áo hắn không cho đi kia, nay đã lớn lên thành đại cô nương có đôi mắt lấp lánh, hàm răng trắng tinh (3) rồi.
Vừa đến kinh thành, còn chưa kịp về nhà, hắn đã bị truyền tiến cung. Đợi cho đến khi hắn xong việc, lúc về nhà, ngồi xuống chuẩn bị uống trà, hẵn bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, hóa ra là tờ giấy trong tay áo đã không thấy đâu nữa.
Qua mấy ngày, Cố Tư Hoành nhập cung, vừa khéo lại gặp một thái giám đang than khóc bị lôi xuống nhận phạt.
Hắn hơi kỳ lạ, Hoàng thượng lại đưa một tờ giấy trả lại cho hắn, than thở: “Trẫm nhặt được bức họa này của ngươi, chỉ nhìn qua một lần, hỏi một tiếng, mà tin tức Trẫm nhìn trúng tiểu thư Lâm phủ đã xôn xao truyền đi rồi.”
Hoàng thượng rất tốt tính, còn lắc đầu, cười nói: “Nghe nói đã làm cho Lâm gia bị dọa sợ, hận không thể chạy trốn khỏi kinh thành ngay trong đêm đấy.”
Cố Tư Hoành bật cười khanh khách.
--- ---
2.
Cố Tư Hoành - Thế tử phủ Thành thân vương, trong số con em quý tộc ở kinh thành, cũng được xem là một nhân vật không tầm thường.
Từ nhỏ, dáng vẻ, tính cách, tài học đều là số một số hai, càng đáng quý hơn là hắn lại còn có một tấm lòng son, tuổi còn nhỏ đã muốn tận trung báo quốc, cùng cữu phụ đi biên quan rèn luyện.
Sau khi trở lại kinh thành, hắn cũng là thần long thấy đầu không thấy đuôi (hành tung quỷ mị, người khác nhìn không thấu), không biết là đang bận làm gì, chưa bao giờ đi gặp gỡ mấy thiếu gia nhà quan cả.
Ai biết được hắn không xuất hiện thì thôi, vừa xuất hiện đã là tin tức lớn.
Mùng ba tháng mười một, khi còn sớm, Lý phụ trồng rau đã thức dậy, ra khỏi thành lấy rau đã thu hoạch, khi về đến cổng chợ, trời vừa mới tảng sáng, trước bảng bố cáo ở cổng lại có một đám người tụ tập, không biết đang nhìn cái gì.
Trong lòng Lý phụ ngứa ngáy, bỏ cái gánh rau trên tay xuống, vội chen lên phía trước đám người, híp mắt nhìn xem tin tức gì đã được dán lên?
Vẻn vẹn mấy chữ - “Cố Lẫm Chi yêu mến Lâm Niệm.”
Cố Lẫm Chi là ai?
Lâm Niệm là ai?
Đây là cái thứ gì thế này?
Hắn đang lơ mơ không rõ, Trương Tam ở bên cạnh bỗng vỗ đùi, vẻ mặt kích động: “Ta biết hai người này là ai rồi!”
Đám đông nhốn nháo lên.
“Ai cơ?”
“Rốt cuộc là ai thế?”
Trương Tam đắc ý nháy mắt nhướng mày: “Cố Lẫm Chi là Thế tử phủ Thành thân vương. Gọi là Cố Tư Hoành, Lẫm Chi là tên tự của hắn!”
“Còn Lâm Niệm thì sao? Tiểu thư nhà nào thế?”
“Ai da, các ngươi đúng là chẳng có kiến thức gì cả.” Vẻ mặt Trương Tam thất vọng, “Chính là nữ nhi của Lâm Ti vụ ở phố Tuế Miên!”
“Ồ ~”
Mọi người đều gật đầu, lại có người nói: “Thân phận cách cũng hơi xa rồi.”
“Đúng thế.”
“Ai da, người có tình sẽ đến được với nhau, nói thân phận làm gì, cũ rích!”
“Đúng đấy, các ngươi xem, Thế tử đã làm ra động tác như thế này, còn không phải là người trọng tình cảm hay sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
... .....
Sau khi tin tức được truyền đi, đến buổi chiều, dân chúng chạy tới xem bố cáo nườm nượp không ngớt.
Những tiếng thảo luận mồm năm miệng mười mãi không ngừng, sau khi thấy một tiểu đồng mặc bố y đến phía trước bảng bố cáo, dán lên một tờ giấy chữ to, đám người lại một lần nữa sôi nổi lên.
Tiểu đồng dán ở phía dưới (tờ của anh Cố) thêm một hàng chữ:
“Lâm Niệm ngưỡng mộ Cố Tư Hoành.”
Mọi người nhịn không được che miệng cười, ai da, ai da, mấy công tử, tiểu thư trẻ tuổi sao có thể không biết xấu hổ đây.
Làm cho mọi người đọc được đều xấu hổ rồi.
--- ---
3.
Mặc dù Cố Lẫm Chi là nhi tử duy nhất của vương phủ, sau khi trở lại kinh thành, lại đã chuyển ra ngoài từ sớm, sống ở phủ Thế tử.
Vào ngày thành hôn, sau khi mọi người đều đã đi hết, một mình Lâm Niệm ngồi trong phòng, vén góc khăn che đầu tân nương lên, tò mò đánh giá ngôi nhà trong tương lai của nàng.
Dù nói chưa đến đây bao giờ, nàng cũng đã từng ngồi xổm ở góc tường cổng sau nhiều lần rồi đó.
Chẳng mấy chốc, có người gõ, mở cửa phòng.
Nàng ngồi ngay ngắn bên giường, trong lòng lại giống hệt như bị mèo cào cho ngứa ngáy, rõ ràng biết người trước mắt là ai, lại một mực muốn vén khăn lên, để nhìn thật kỹ người trước mắt là ai.
Ý nghĩ này thật là quái lạ.
“Đói không?”
Đói thì không đói, dù sao thì lúc nãy Lâm Niệm chỉ có một mình, đã lén lút ăn không ít đồ rồi.
Nhưng nếu nói không đói, có phải là hơi giả tạo không?
Nàng đành dè dặt gật đầu: “Có hơi đói.”
Rất nhanh, nàng nghe thấy tiếng cười của Cố Tư Hoành, hỏi: “Đã ăn hết nửa đĩa bánh hoa quế rồi mà vẫn còn đói à? Nếu là như thế…..”
Lâm Niệm không nhịn được mà hơi tức: “Ai da! Thế mà chàng còn hỏi ta!”
Hắn đi đến, thân thể có mùi rượu nhàn nhạt, hai tay nhẹ nhàng vén khăn che lên, mỉm cười nhìn con mèo ham ăn: “Nếu là như thế, ta phải thức khuya dậy sớm, cần mẫn hơn, để kiếm nhiều bổng lộc hơn nữa.”
“Thế thì không cần đâu.” Lâm Niệm bỗng hơi xấu hổ, giả vờ hiền thục, “Nếu đến bánh hoa quế cũng không ăn nổi, ta có thể ăn bánh mứt táo mà.”
“Nếu đến bánh mứt táo cũng không ăn nổi thì sao?”
“Thì ta ăn bánh đậu xanh.”
“Nếu đến…..”
Lâm Niệm không thể nhịn được nữa, vội ngắt lời hắn: “Chàng chẳng thú vị gì cả!”
Cố Tư Hoành bỏ cái khăn trong tay xuống, ngồi trước mặt nàng, nói rất nghiêm túc: “Nếu rơi vào hoàn cảnh đến bánh đậu xanh cũng không ăn nổi, vi phu sẽ đi tiệm đó làm công.”
Lâm Niệm bật cười một tiếng.
·
Năm thứ năm sau khi thành thân, người Liêu lại quấy nhiễu.
Cố Tư Hoành từng ở biên quan nhiều năm, tự nhận là khá quen thuộc người Liêu, nghĩ ngợi rồi vẫn đề nghị được xuất quân.
Về đến nhà, lại thấy khó khăn, không biết phải nói rõ với Lâm Niệm như thế nào đây.
Lâm Niệm dẫn nữ nhi Cố Thanh Viên đi chơi ngoài phố về, mỗi người gặm một xiên mứt quả đến vui vẻ, thấy Cố Tư Hoành lại không hẹn mà cùng giấu mứt quả ở sau lưng.
Cố Tư Hoành không nhịn được xoa mi tâm.
Lâm Niệm cười xấu hổ, bế nữ nhi ba tuổi lên, giao cho hắn: “Đây, con bé muốn ăn, ta đi cùng con bé.”
Cố Thanh Viên lại không hợp tác, ôm cổ cha bé lẩm bẩm: “Rõ ràng là nương…..”
Lâm Niệm híp mắt: “Nương gì cơ?”
Cố Thanh Viên thấy nương bé đúng là quá trẻ con, chẳng có ý tứ gì, liền ôm cha bé làm nũng: “Cha, hôm nay cha về sớm thế ạ.”
Cố Tư Hoành chẳng có cách nào với hai người, chỉ có thể ôm nữ nhi giao cho hạ nhân, nắm tay Lâm Niệm: “Đến đây, ta có chuyện muốn nói với nàng.”
-
Sau khi nghe xong thì Lâm Niệm không ngăn cản, chỉ lại đề ra điều kiện của mình: “Ta cùng đi với chàng.”
Cố Tư Hoành lập tức lạnh mặt: “Thế sao được?”
“Sao lại không được?” Lâm Niệm không hề sợ hắn, “Chàng biết là ta không sợ khổ mà!”
Cố Tư Hoành chỉ có thể mềm giọng: “Nàng ở đó thì ta sẽ bị phân tâm.”
“Ta không ở đó thì chàng sẽ lo lắng.” Lâm Niệm ném xiên mứt quả đã ăn hết đi, ôm cổ hắn, “Chàng hiểu mà, nếu chàng không đáp ứng, ta sẽ lén lút đi một mình, đến lúc đó còn nguy hiểm hơn.”
Thế cũng đúng.
Cố Tư Hoành nghĩ rồi lại ngẫm, chỉ có thể đáp ứng nàng.
·
Dẫn Lâm Niệm xuất quân, đi qua con đường hồi niên thiếu đã đi một lần nữa, Cố Tư Hoành bỗng cảm thấy, lần này ra trận dù nói sẽ gặp phải nguy hiểm, bất chắc, lại cũng có thêm vài ý nghĩa tốt đẹp.
Như ánh trăng tối sinh nhật mười tám tuổi của hắn, lành lạnh và yên tĩnh, làm cho người ngắm thấy rùng mình, cũng làm cho người ta không nỡ rời ánh mắt.
Kết quả của lần chiến tranh này là Tiêu Quốc toàn thắng.
Khi sau chiến hỏa tiêu tán, Lâm Niệm mặc áo giáp, đi cùng binh sĩ hậu cần đi tới chiến trường thảm thương, lặng lẽ nắm chặt bàn tay hắn.
Cố Tư Hoành quay đầu nhìn nàng, trong lòng ấm ấp, vén sợi tóc đang bay loạn trên mặt nàng, hỏi: “Sao thế?”
Lâm Niệm lắc đầu, lại cười, đung đưa tay hắn: “Chúng ta có thể về nhà rồi.”
“Ừ, ngày mai chúng ta về nhà thôi.”
~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: Câu truyện về Lâm Niệm đã kết thúc, cảm ơn cả nhà đã yêu thích~
~~~~~~~~~~
Ngát cũng muốn nói: như trên ^^. Chúc các bạn cũng giống như Lâm Niệm, một đời ấm êm, nhưng mà độc lập về tài chính nhé :D
Có tình tiết hay đoạn dịch nào khó hiểu không cả nhà? Hôm trước mình còn thắc mắc sao hoa mười giờ lại tên là mẫu đơn long tu nhỉ, nay cái chậu nhà mình mọc tùm la tùm lum thì hiểu rồi, mời các bạn xem ảnh ở dưới nhé.
~~~~~~~~~~
(1) Hai câu trong bài “Tòng quân hành kỳ 4”, bản dịch của Trương Việt Linh. (Theo Thivien)
(2) Bản gốc “Vạn lại câu tịch”: hình dung hoàn cảnh xung quanh im phăng phắc, không một tiếng động. “Vạn lại”: tất cả những tiếng kêu của vạn vật trong tự nhiên. (Theo Baike)
(3) Bản gốc “Minh mâu hạo xỉ”: mắt sáng, răng trắng