Phù Diêu - Chương 185: Chu lập quốc

Phù Diêu Chương 185: Chu lập quốc
Vương Quốc Hoa chơi game một lát rồi đứng lên, nhìn hai cô gái đang há hốc mồm, ngơ ngác nhìn máy vi tính, Vương Quốc Hoa cười nói:
- Sao vậy?

Mặt hai cô cùng đỏ lên, đây không phải là nhìn trộm bị lãnh đạo nhìn thấy sao? Ngô Xuân Liên có thân hình đầy đặn nhưng nhát gan hơn nhiều vội vàng nhỏ giọng nói:
- Xin lỗi Bí thư Vương, em lười biếng.
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Tôi không có ý trách hai cô, có phải rất tò mò vì cái này không?

Mao Nhạn to gan hơn, cô đi lên cười hì hì nói:
- Bí thư Vương, cái này của ngài là?

Vương Quốc Hoa cười nói:
- Đây là máy vi tính, vừa nãy tôi chơi trò chơi, sau này có cơ hội tôi sẽ dạy hai cô.
Vương Quốc Hoa chỉ là thuận miệng nói hai cô bé cũng không dám tin là thật.

Thấy Vương Quốc Hoa không có ý giận, hai cô gái yên tâm đi ra,, vừa đi vừa nhỏ giọng nói chuyện:
- Bí thư Vương sao còn trẻ như vậy? Anh tôi còn lớn hơn hắn.
Mao Nhạn to gan hơn nhỏ giọng nói.

- Số mạng mỗi người khác nhau Bí thư Vương thật ra khá thân thiện, người cũng đẹp trai.
Ngô Xuân Liên nói một câu như vậy, Mao Nhạn lập tức nhỏ giọng nói:
- Bà định học Mai Tử tỷ tỷ đó à? Vậy cũng phải đợi Bí thư Vương nhìn trúng bà nữa.
Vừa nói Mao Nhạn có chút ghen tị nhìn cơ thể phát dục đầy đặn của Ngô Xuân Liên, lại nhìn Mao Nhạn trong lòng có chút nhụt chí.

- Không biết xấu hổ.
Ngô Xuân Liên mặt đỏ tới mang tai. Cô bé nhát gan trong lòng có giấc mộng là rất bình thường. Các cô gái ở nhà khách này đều hâm mộ người có thể phục vụ lãnh đạo. Mao Nhạn và Ngô Xuân Liên có thể nói là xinh đẹp nhất trong số nhân viên nhà khách hiện tại. Các cô sau tết mới vào nhà khách được huấn luyện nửa tháng. Như Mao Lợi nói nhận hai cô vào chính là chuyên môn phục vụ lãnh đạo.

Thành nam có một căn nhà bắt mắt nhất, đó là căn nhà ba tầng bao quanh bởi tường vây cao vút, bên cạnh cửa sắt là hai khối đá cẩm thạch khắc một câu đối… Trương Mặc lái xe tiến vào. Tôn Đạo Luy tay cầm quả bi sắt đi tới.
- Lão Trương, vất vả rồi.
Trương Mặc hơi khom lưng cung kính nói:
- Chuyện đã làm theo lời ngài. Vương Quốc Hoa kia rất dễ nói chuyện, ngoài một xe ra thì cái khác không có vấn đề gì.

Tôn Đạo Luy gật đầu nói:
- Mao Lợi không dám không nghe lời. huyện Phương Lan chúng ta đàn ông đều đen nhưng phụ nữ rất trắng, thời gian dài chỉ cần mấy con ả muốn giàu có thì không sợ không bắt được hắn.

Trương Mặc nghe xong không khỏi hít sâu một hơi, trong đầu hiện lên vẻ mặt một người phụ nữ xinh đẹp. Tôn Đạo Luy có lẽ cảm nhận được sự khác lạ của Trương Mặc nên lạnh lùng nhìn:
- Nghe nói bé gái mà Thúy Thúy sinh sắp đầy tháng?

Trương Mặc run lên vội vàng nhỏ giọng nói;;
- Đúng thế, còn ba ngày nữa.
Tôn Đạo Luy vỗ tay, bên trong có một người phụ nữ xinh đẹp trẻ tuổi tay cầm hộp đi ra. Tôn Đạo Luy đưa cho Trương Mặc:
- Chút tâm ý coi như cháu bé luôn được mạnh khỏe.

Ra khỏi nhầ Tôn Đạo Luy, Trương Mặc mặt sa sầm lại. Y không về huyện ủy mà một mình lái xe chạy lên thị xã.

Xe tới thị xã đến trước một căn nhà hai tầng ở tiểu khu, Trương Mặc gõ cửa, một người phụ nữ trẻ tuổi, trong tay bế đứa bé thấy hắn liền cười nói:
- Sao đến sớm vậy? Nam Nam, gọi bố.
Bé gái chưa đầy tháng sao biết được gì, chỉ giơ tay lên ra vẻ muốn ôm. Trương Mặc nở nụ cười ôm bé gái, vào tới nhà hắn nhỏ giọng nói:
- Chỗ này được không em?

Cô gái cười nói:
- Được ạ, Tần tỷ rất lo cho em.

Người phụ nữ này là tình nhân của Trương Mặc - Thúy Thúy, năm nay mới 19 tuổi, vốn chỉ là một nhân viên phục vụ của nhà khách, vợ Trương Mặc không thể sinh con, đó chính là lý do mà Trương Mặc có quan hệ với Thúy Thúy. Sau khi chuyện xảy ra, Trương Mặc mới biết đây cũng là do Tôn Đạo Luy gài bẫy mình. Trong lòng mặc dù oán giận nhưng hắn không dám nói gì.

Chu Lập Quốc nhìn bức thư trên bàn không khỏi thở dài một tiếng rồi nhét nó vào trong túi áo.

Bức thư như thế này cứ một tháng sẽ có một bức, Chu Lập Quốc biết hàm ý của bức thư này. điện thoại di động vang lên, bên trong truyền tới giọng nói rất ngọt ngào:
- Anh, tối có tới đây không?

Chu Lập Quốc rất oán hận người phụ nữ tên Mai Tử này. Không phải vì ả này dụ dỗ thì hắn sẽ không bị Tôn Đạo Luy túm được nhược điểm. Đương nhiên vừa oán giận, trong đầu hắn cũng hiện lên cơ thể mê người của Mai Tử. Cơ thể quyến rũ đó đã dễ dàng làm hắn lún sâu vào.

- Tân phó chủ tịch mới tới, lát nữa xem tình hình rồi nói.
Chu Lập Quốc vội vàng dập máy, bây giờ đã 4h chiều, Vương Quốc Hoa sao còn chưa tới, chẳng lẽ trong mắt không coi mình là chủ tịch?

Chu Lập Quốc đang thầm khó chịu thì Vương Quốc Hoa đã xuất hiện trước cửa văn phòng. Thư ký Tiểu Ngưu rất khách khí đứng lên nói:
- Chủ tịch Vương.

Chu Lập Quốc ở trong nghe thấy lập tức ngồi thẳng lên, trong lòng suy nghĩ nên đối mặt với Vương Quốc Hoa như thế nào. Y không dám chống đối Tôn Trường Thanh nhưng không phải là không thể kích động Vương Quốc Hoa ra mặt quấy rối Tôn Trường Thanh. Vấn đề là nên nói như thế nào? Làm quá chưa chắc đã tốt. Chu Lập Quốc suy nghĩ mãi và thấy tạm thời đừng gấp, để chậm lại rồi nói. Sau này Vương Quốc Hoa sẽ tự mình cảm thấy, mình đổ thêm ít dầu vào thì thằng Vương Quốc Hoa nhất định sẽ cháy. Chỉ sợ thằng này .. ôi. Nghĩ đến vết xe của mình, Chu Lập Quốc thầm nghĩ có nên nhắc hắn một chút không?

Không đợi thư ký thông báo, Chu Lập Quốc chủ động đi ra.
- Đồng chí Quốc Hoa đến à, mau vào. Tiểu Ngưu, sau này bí thư Quốc Hoa tới thì vào thẳng, không cần thông báo.

- Vâng.
Thư ký nói. Hai người vào trong ngồi xuống, Chu Lập Quốc nói:
- Sao, bố trí xong chưa? Cuộc sống có gì khó khăn thì cứ nói với tôi.

Vương Quốc Hoa nói:
- Đồng chí ở văn phòng huyện ủy suy nghĩ rất chu đáo, không cần thêm gì nữa.

Lúc này thư ký gõ cửa tiến vào nói:
- Chủ tịch, bí thư Tôn vừa gọi tới nói 9h ngày mai tổ chức hội nghị thường ủy.
Chu Lập Quốc đang chuẩn bị làm quan hệ với Vương Quốc Hoa lại bị cắt đứt nên có chút không hài lòng. Y nhìn Tiểu Ngưu nói:
- Sao không gõ cửa? Cậu biết quy tắc không?

Tiểu Ngưu đỏ mặt, y có chút sợ hãi vội vàng nói:
- Xin lỗi chủ tịch, tôi sai rồi.
Chu Lập Quốc hừ một tiếng:
- Đi ra, tôi biết rồi.
Cửa đóng lại, Chu Lập Quốc mới cười nói với Vương Quốc Hoa:
- Đồng chí Quốc Hoa đừng để ý.
Vương Quốc Hoa cười cười không nói, trong lòng lại cảm thấy không đúng. Chu Lập Quốc sao lại tức giận vì việc nhỏ này?

Chu Lập Quốc trầm ngâm một chút rồi nói:
- Đồng chí Quốc Hoa, cậu vừa tới nên có việc này tôi cần nhắc cậu. huyện Phương Lan là nơi ra mỹ nữ, có không ít đồng chí vì vấn đề tác phong nên bị liên lụy, cậu sau này phải chú ý một chút.

Mặt Vương Quốc Hoa hơi cứng lại, sao đối phương lại nói trực tiếp như vậy? Sao nói tới tác phong trước? Vương Quốc Hoa không khỏi nghĩ tới hai nữ nhân viên phục vụ trẻ tuổi ở nhà khách, hơi ăn mặc một chút kéo ra ngoài cũng được coi là mỹ nữ. Chẳng lẽ trong này có vấn đề? Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói:
- Cảm ơn chủ tịch quan tâm, tôi nhất định nghiêm khắc yêu cầu mình, cố gắng làm tốt công việc được giao, cuộc sống cũng sẽ không để xuất hiện vấn đề gì.

Phản ứng này của Vương Quốc Hoa là rất bình thường, Chu Lập Quốc cũng không rõ Vương Quốc Hoa có nghe hiểu không? Y liếc nhìn ra ngoài cửa rồi thản nhiên nói:
- Hội nghị thường ủy ngày mai, bí thư Tôn nhất định sẽ nói tới vấn đề phân công, đồng chí Quốc Hoa phải chuẩn bị tâm lý trước.
Vương Quốc Hoa thầm nghĩ lời này có việc. Phân công bên ủy ban là do chủ tịch phụ trách, sao lại đưa ra trong hội nghị thường ủy? Thông qua hội nghị thường ủy phân công chỉ có thể nói rõ chủ tịch hoàn toàn thua trong tay bí thư. Mặc dù biết rõ nhưng Vương Quốc Hoa lại ra vẻ hồ đồ cười ha hả nói:
- Ha ha, làm gì cũng là công việc cách mạng, con người tôi không quá chú ý mấy cái này.
Nói là vậy nhưng hắn là phó chủ tịch thường trực, dù như thế nào thì phân công cũng không nên quá đáng quá, nếu không sẽ đắc tội với người, đồng thời cũng có ý coi thường ý của lãnh đạo cấp trên. Cán bộ từ trên phái xuống không ngờ lại gần như không để hắn làm gì, đây không phải coi thường lãnh đạo cấp trên thì gì?

Đối với việc phân công, Vương Quốc Hoa cũng không lo lắng. Chủ yếu là hắn đã cam đoan với Hứa Nam Hạ, tình hình huyện Phương Lan rất phức tạp, bây giờ mới nhìn một chút đã thấy loạn như vậy, Vương Quốc Hoa khá nặng nề. Xem ra cuộc sống của mình ở huyện Phương Lan sẽ không quá tốt đẹp.

Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, Chu Lập Quốc không nhịn được đi ra mở:
- Có chuyện gì, không biết tôi đang nói chuyện công việc với đồng chí Quốc Hoa sao?

- Chánh văn phòng Ngô tới.
Thư ký Tiểu Ngưu vội vàng giải thích. Sau đó một người phụ nữ khoảng hơn 30 tuổi khá đẹp tươi cười xuất hiện:
- Chủ tịch.
Sau đó cô tay đi lên đưa tay ra:
- Vị này là chủ tịch Vương mới tới? Tôi là chánh văn phòng ủy ban Ngô Ngôn.
Vương Quốc Hoa cười cười đứng lên bắt tay. Tay Ngô Ngôn rất mềm, có thể vừa rút ra từ túi nên lòng bàn tay vẫn còn nóng, hơn nữa ánh mắt ả khá phiêu hốt, trên trán hiện rõ nét quyến rũ.

- Chánh văn phòng Ngô.
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói, trong lòng đánh giá người phụ nữ này không cao.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận