Phù Diêu - Chương 819

Phù Diêu Chương 819
Hai người chênh lệch quá lớn, trong suy nghĩ của Bành Thiện Đức chính là cố gắng biểu hiện chính mình. Y đang nghĩ một việc, mặc kệ làm tốt hay không thì cứ nói hết ra. Vì thế trên đường đến chỗ lớp tập huấn không quá xa, Bành Thiện Đức rất hy vọng đường có thể dài thêm nữa. Từ xa xa nhìn thấy lớp tập huấn ở cửa phía đông, Bành Thiện Đức kịp thời ngậm miệng lại.

Vương Quốc Hoa thực ra vẫn rất chú ý nghe Bành Thiện Đức nói. Cán bộ cơ sở có thể có vấn đề là tầm nhìn không đủ nhưng những thứ bọn họ tiếp xúc đều là tình hình thực tế nhất. Nghe bọn họ nói chuyện công việc thường có thể tiếp xúc đến tình hình cụ thể ở cơ sở. Đây là điều rất khó tiếp xúc được khi ngồi ở trên văn phòng ủy ban tỉnh.

Vương Quốc Hoa cũng ý thức được sau một số năm rời khỏi cơ sở, mình đã có thói quen đứng trên cao nhìn nhận vấn đề. Đứng ở cao nhìn vấn đề tuy có thể nhìn càng xa nhưng cũng dễ dàng thoát ly tình hình thực tế. Xa không nói, thị xã Hắc Cương này có bảy tám xã, thị trấn, từng xã, thị trấn có tình hình khác nhau. Đương nhiên những vấn đề trong đó Vương Quốc Hoa không cần phải nắm giữ hoàn toàn. Chỉ là Vương Quốc Hoa thông qua tìm hiểu một ít tình hình cục bộ đưa ra chính sách, hắn cũng có thể càng nhiều cân nhắc tình hình của cơ sở.

Bành Thiện Đức dừng lời nói, Vương Quốc Hoa không tỏ thái độ gì. Hắn híp mắt nhìn về phía cửa Sở Khoa học công nghệ nơi đặt lớp tập huấn. Sở Khoa học công nghệ này coi như một cơ quan nghèo. Văn phòng xóa đói giảm nghèo đặt lớp tập huấn ở sở khoa học công nghệ, sở có thể thu được tiền ăn ở của học viên coi như mang lại một khoản.

- Chủ tịch Vương, hay là tôi vào tìm hiểu tình hình.

Bành Thiện Đức cũng đoán được lãnh đạo đã nhận ra nên y cẩn thận hỏi. Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ nhìn đối phương, hắn khẽ mỉm cười gật đầu. Bành Thiện Đức nhất thời cảm thấy cả người mình đầy sức lực. Ánh mắt của chủ tịch Vương đúng là có thể sưởi ấm lòng người, cái này thật sự là vấn đề cảm giác cá nhân. Chủ yếu trên đường đi Vương Quốc Hoa rất kiên nhẫn nghe Bành Thiện Đức nói chuyện, đây không phải là điều lãnh đạo nào cũng có thể làm được. Một bí thư đảng ủy trấn nho nhỏ, đừng nói là thường vụ tỉnh ủy, phó chủ tịch tỉnh, dù là lãnh đạo thị xã cũng không có kiên nhẫn này mà.

Bành Thiện Đức vào rất nhanh đi ra, phía sau còn có một người đi theo. Thấy Vương Quốc Hoa, người này sa sầm mặt lại, cô ả hừ một tiếng không đi tới nữa.

- Anh còn biết đến đây ư?

Tạ Viện Viện cuối cùng vẫn đi lên rồi không hề khách khí nói. Bành Thiện Đức đi theo sau nghe vậy không khỏi hoảng hốt nhảy dựng lên.

Vương Quốc Hoa thầm nói mình đến thì sao nhỉ? Lời này mình phải hỏi đối phương mới đúng.

- Giảng viên Tạ - học viện nông nghiệp tỉnh, bí thư Bành – thị trấn Lục Sơn.

Vương Quốc Hoa giới thiệu một câu. Bành Thiện Đức nhìn Tạ Viện Viện mặt mày kiêu ngạo, ăn mặc thời thượng, y thầm nghĩ trong này nhất định có vấn đề gì đó.

không thấy đối phương trả lời, Tạ Viện Viện cũng không hỏi tiếp. Bành Thiện Đức cười khổ nói:

- Tôi còn tưởng mình hỏi rất cẩn thận không ngờ vẫn bị nhìn ra. Giảng viên Tạ nhận ra lãnh đạo ư?

Tạ Viện Viện vốn không đi dạy ở đây mà là đi dạy ở một lớp tập huấn kỹ thuật viên của Sở khoa học công nghệ. Sau đợt tết Tạ Viện Viện chủ động yêu cầu đến đây dạy, lãnh đạo thị xã cũng không cản.

Bành Thiện Đức là lãnh đạo ở địa phương, nếu biết ý đồ tới đây của Vương Quốc Hoa, thấy bên trong có một người phụ nữ đang đợi nên y nhỏ giọng xin chỉ thị.

- Chủ tịch Vương, hay là tôi tìm người hỏi rõ tình hình.

Bành Thiện Đức biết hôm nay mình đi theo Vương Quốc Hoa tới đây nhất định có người thấy. Nếu có người thấy, bây giờ mình có lui lại, tương lai người khác cũng sẽ nhớ thù. Như vậy không bằng mạo hiểm một chút mượn tay chủ tịch Vương bóp chết kẻ thù tiềm ẩn.

Bành Thiện Đức cũng nhìn ra được muốn trông cậy vào cô ả xinh đẹp đang nói chuyện với lãnh đạo để tìm hiểu rõ tình hình là điều không thể.

Vương Quốc Hoa cũng có suy nghĩ như Bành Thiện Đức. Tình hình cơ sở rất phức tạp, căn bản không phải người thiếu hiểu biết xã hội như Tạ Viện Viện có thể biết rõ. Hắn còn cần người làm ở cơ sở nhiều năm như Bành Thiện Đức tìm hiểu giúp mình. Vương Quốc Hoa gật đầu tán thành hành vi chủ động của Bành Thiện Đức, đồng thời hắn nói.

- Không vội, tìm chỗ ăn trưa đã.

- Bữa này tôi xin mời.

Bành Thiện Đức muốn thể hiện, không đợi Vương Quốc Hoa nói chuyện, Tạ Viện Viện đã nói.

- Anh có nhiều tiền lắm à? Không phải ăn tiền công quỹ sao? Bữa này để hắn mời.

Vừa nói cô ả vừa đưa tay chỉ vào Vương Quốc Hoa.

Vương Quốc Hoa mỉm cười không đáp, hắn gật đầu tỏ vẻ không vấn đề gì. Tim Bành Thiện Đức đập mạnh thầm nghĩ mẹ nó chứ con ả này đúng là gan hùm. Hắn đang suy nghĩ nên đi ăn ở đâu, Vương Quốc Hoa đã nói.

- Ăn ở gần đây thôi.

Gần đó có hai quán ăn nhanh. Ở Sở khoa học công nghệ thường hay có các lớp tập huấn, có nhiều người đến học, người kinh doanh tự nhiên đi theo. Bành Thiện Đức giật mình thầm nói đâu thể đi ăn cơm bình dân được chứ. Y nghĩ lại rồi chỉ sang đường đối diện.

- Bên kia có một quán ăn địa phương khá ngon, hay là tới đó ăn.

Vương Quốc Hoa gật đầu đồng ý, Bành Thiện Đức vội vàng dẫn đường, y nhắc mình bữa này nhất định phải giành thanh toán. Vương Quốc Hoa quay lại nhìn Phương Đoan Minh, Phương Đoan Minh hiểu ý gọi điện cho Tự Học Cường đánh xe tới cùng ăn cơm. Bành Thiện Đức tự mình lái xe, y không mang theo lái xe.

Vào quán ăn, Vương Quốc Hoa gọi năm món ăn đều là đồ ăn bình thường ở thôn quê.

- Không uống rượu, chiều còn có việc phải làm.

Vương Quốc Hoa nói như vậy, người khác đương nhiên không có ý kiến.

Vừa ăn, Vương Quốc Hoa nói với Bành Thiện Đức:

- Trước đó nghe anh nói, tôi thấy ý tưởng rất được. Có thể thử nghiệm trồng nấm hương trên quy mô lớn. Người xưa đã nói tham nhiều không tốt, thị trấn Lục Sơn không rộng, nhân khẩu không đầy 40 ngàn. Từ góc độ kinh doanh đa ngành mà nhìn thì không quá thích hợp. Căn cứ tình hình thực tế tôi cảm thấy có thể quy hoạch một chút phát triển một vài ngành chủ lực. Sau khi về anh làm ra một quy hoạch tổng thể rồi đưa cho Phương Đoan Minh là được.

Hạnh phúc ập tới làm Bành Thiện Đức thiếu chút nữa ngất đi. Không ngờ phó chủ tịch tỉnh lại quan tâm tới công việc của mình như vậy. Bành Thiện Đức liên tục gật đầu nhưng không biết nói gì cho phải. Vương Quốc Hoa cười nói tiếp.

- Thực ra nếu lãnh đạo mỗi xã, thị trấn đều có thể nghĩ như anh mà không phải là người một lòng nghĩ nịnh hót lãnh đạo để thăng quan, như vậy chuyện cơ sở cũng không khó làm. Tôi cũng đi lên từ cơ sở, biết công việc cơ sở khá khó khăn, phải làm thật mới có thể có thành quả.

Sau bữa ăn đơn giản, Bành Thiện Đức ăn không biết mình ăn gì vội vàng đứng ra đi tìm hiểu tình hình. Vương Quốc Hoa định đến khách sạn, Tạ Viện Viện không đi theo mà về lên lớp. Công trình xóa đói giảm nghèo này rơi vào tay Vương Quốc Hoa đã không phải ngày một ngày hai. Quy hoạch của hắn là từ ba đến năm năm nhằm toàn diện thay đổi bộ mặt các khu vực khó khăn của tỉnh Nam Quảng.

Trước khi trời tối Bành Thiện Đức gọi điện cho Phương Đoan Minh, sau khi liên lạc y rất nhanh tới khách sạn. Mấy người Vương Quốc Hoa vào ở một khách sạn tư nhân gần bến xe, trang thiết bị khá bình thường nhưng được cái sạch sẽ. Vương Quốc Hoa chọn ở đây chủ yếu là không muốn lãnh đạo thị xã chú ý. Bành Thiện Đức coi như là có năng lực, y đã tìm hiểu được rõ tình hình.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận