Phù Diêu - Chương 218: Ác độc

Phù Diêu Chương 218: Ác độc
Vương Quốc Hoa ngủ rất ngoan, người nằm im không động đậy. Lãnh Hân sớm biết chuyện này do Vương Quốc Hoa đắc tội với người mà gây ra. Nhìn hắn ngủ không biết gì, Lãnh Hân vừa tức vừa có chút buồn cười. Lâu như vậy sao còn không có chút tin tức gì. Lãnh Hân cũng có chút kỳ quái, thầm nói Giang Thúy Thúy không phải không gọi điện cho bố mình đó chứ. Nghĩ lại Lãnh Hân liền vui vẻ, thầm nói điều này không thể, nhất định là không liên lạc được. Mà Du Phi Dương cũng có mặt ở đó, có gì phải lo chứ.

Lãnh Hân có chút mệt mỏi đưa tay che miệng ngáp. Chỗ ngồi duy nhất đã bị Vương Quốc Hoa chiếm lấy, Lãnh Hân lại đứng một lát nhưng không nhịn được nên định gọi Vương Quốc Hoa dậy, cô lại thấy thế không ổn nên đẩy mạnh hắn vào trong rồi ngồi xuống dù chỉ được nửa mông.

Vương Quốc Hoa ngủ một mình thì ngoan nhưng có thêm người bên cạnh lại khác. Lãnh Hân vừa ngồi xuống, tay hắn đã đưa tới vỗ mông cô, miệng còn lẩm bẩm gọi tên người phụ nữ nào đó.

Lãnh Hân đẩy tay Vương Quốc Hoa ra nhưng không lâu lại tới, lại đẩy, cuối cùng Lãnh Hân đầu hàng. Chẳng qua cô thấy mình thiệt, mông cô chưa bị người đàn ông nào sờ vào cả, dù là cách quần áo cũng bị thiệt. Khó trách Giang Thúy Thúy nói, dù thế nào đều là nữ thiệt.

Trong bốn cô thì Lãnh Hân và Giang Thúy Thúy đi lại khá gần. Không phải do vấn đề tiền mà hai người từ nhỏ lớn lên cạnh nhau, tính cách khá tương đồng. Hai người còn lại Lãnh Hân không thích. Mẫn Nguyệt quá dâm đãng, Tang Viện Viện thích lợi nhỏ. Tang Viện Viện bị Vương Quốc Duy cho ít quà là lên giường với người ta. Lúc trước mấy người tụ tập lại gọi gì mà bù đắp tài nguyên nhưng kết quả mấy lần kinh doanh đều thất bại, Lãnh Hân khá sốt ruột nên tìm bố giúp rồi tham ô tiền phạt của sở, thiếu chút nữa hại bố. Lãnh Hân nhớ đến cũng sợ, nếu không phải Vương Quốc Hoa đưa ra ý tưởng thì thu được tiền vốn hay không cũng là cả vấn đề.

Sau việc đó Lãnh Hân biết khả năng kiếm tiền của mình có hạn, nếu không sao cô chủ động tạo quan hệ tốt với Vương Quốc Hoa.

Mơ màng Lãnh Hân dựa vào tường ngủ, không lâu sau cảm thấy một bàn tay thò vào trong quần áo làm cô tỉnh lại. Cô cúi đầu nhìn xuống đúng là tay hắn. Qua quần áo chắc hắn không thấy đã nên không biết từ lúc nào đã vén áo cô lên thò tay sờ sờ bụng. Lãnh Hân thở hổn hển nhảy dựng lên nhìn thì hắn vẫn ngủ ngoan như chó con.

Lãnh Hân vừa xấu hổ vừa tức giận đi lên đẩy mạnh Vương Quốc Hoa:
- Dậy, con lợn chết, không ngủ nữa.



Nghe nói là huyện Phương Lan, Diêu Bản Thụ coi như yên tâm, đây mặc dù cũng thuộc thị xã nhưng quyền khống chế công an huyện bên dưới chủ yếu là do bí thư huyện ủy. Vì thế Diêu Bản Thụ nghiêng đầu nhìn Lâm Tĩnh.

Lâm Tĩnh nghe tới huyện Phương Lan càng tức. chuyện Chu Lập Quốc lần trước còn chưa yên, bây giờ lại có việc này. Lần này tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua, phải giết vài con gà.

Trước mặt mấy cục trưởng, phó cục trưởng Cục công an nên Lâm Tĩnh không tiện phát tác. Cô cầm máy đi sang bên định gọi điện thì Diêu Bản Thụ đi tới nhỏ giọng nói:
- Bí thư Lâm, hay là để tôi tới huyện Phương Lan coi như tỏ vẻ Cục công an coi trọng việc này.

Lâm Tĩnh ừ một tiếng:
- Cũng được, như vậy cùng đi, các thường vụ khác tạm thời không cần thông báo.

Đây là thái độ tranh thủ quyền chủ động, chuyện này nhất định không giấu được, cả Cục công an đều biết. Lâm Tĩnh tự mình đi sau này có người muốn lấy lý do từ việc này thì cũng không thể làm ầm lên được.

Chẳng qua nói xong Diêu Bản Thụ lại thấy không đúng, không nên dễ dàng bỏ qua cho Diêu Bản Thụ như vậy chứ? Không mấy khi có cơ hội thò tay vào hệ thống công an, vì thế Lâm Tĩnh bồi thêm một câu:
- Đồng chí Diêu Bản Thụ, cơ quan công an thị xã ta sau vụ việc này nhất định phải rút kinh nghiệm, không thể làm loạn như vậy.
Lâm Tĩnh cũng chỉ điểm tới là dừng nhưng lại làm Diêu Bản Thụ khẩn trương.

Cục công an chuẩn bị hai chiếc xe, một trước một sau mở đường, ở giữa là xe của Lâm Tĩnh, xe của Diêu Bản Thụ. Bốn xe chạy thật nhanh tới huyện Phương Lan.

Đen nhất phải kể tới Mạnh Vũ Vi, bị gọi điện lên xe mới biết phải tới huyện Phương Lan. Ngồi ở ghế trước, Mạnh Vũ Vi thầm nói không biết việc gì xảy ra, lát nữa phải báo cho hắn mới được. Vì thế cô quay đầu lại nói:
- Lãnh đạo, đang ngủ ngon mà, có chuyện gì vậy?

Lâm Tĩnh cũng bực mình thầm nói mình có đắc tội ai chứ? Lâm Tĩnh thở dài một tiếng:
- Không biết gần đây gặp việc gì đen đủi mà không ngừng có việc xảy ra. huyện Phương Lan này xem ra không mạnh tay không được.
Lâm Tĩnh nói qua câu chuyện, Mạnh Vũ Vi nghe xong không khỏi thầm giật mình, cô thầm ước Lâm Tĩnh có hành động với huyện Phương Lan rồi mình sẽ tìm cơ hội sáng tạo cục diện tốt cho Vương Quốc Hoa.

- Nhắc đến huyện Phương Lan này thực ra không có vấn đề gì lớn, thị xã quản mấy huyện không phải đều như vậy sao? Chỉ là chuyện xảy ra lúc nào mà thôi.
Mạnh Vũ Vi có ý xấu nên nói chuyện khá ác, bề ngoài là giải vây cho huyện Phương Lan nhưng thực tế nào đào hầm.

Quả nhiên Lâm Tĩnh nghe xong hừ một tiếng. Cô còn tưởng Mạnh Vũ Vi đang nhắc mình vào lúc quan trọng này không nên để xảy ra chuyện. Vấn đề của huyện Phương Lan xuất phát từ người Tôn Trường Thanh. Không có hắn che chở thì đám người bên dưới sao làm được gì. Có suy nghĩ này, Lâm Tĩnh bắt đầu có ý muốn hành động.

Lát nữa tới huyện Phương Lan, Lâm Tĩnh đột nhiên nói với Mạnh Vũ Vi:
- Trường Đảng Trung ương có một suất đi học nửa năm, em nói ai là tốt nhất.

Mạnh Vũ Vi hiểu ý nói:
- Tôn Trường Thanh rất được.

Xe trực tiếp tới trụ sở huyện ủy huyện Phương Lan. Cán bộ trực ban thấy có xe cảnh sát mở đường vội vàng bật dậy. Mới tờ mờ sáng, có chuyện gì sao?
Lâm Tĩnh vừa xuống xe đã chỉ vào nhân viên trực ban:
- Đi thông báo Tôn Trường Thanh, nói tôi có việc gấp bảo bọn họ lập tức tới đây.

Lâm Tĩnh quay đầu lại nói với Diêu Bản Thụ:
- Đồng chí Diêu Bản Thụ, anh đến công an huyện đưa người ra. Nhớ, nhất định phải làm tốt công tác tư tưởng với đương sự.

Tôn Trường Thanh đang ngủ bị gọi nên khá tức giận nhưng y vẫn rất kinh ngạc nói:
- Ai đó?
Là thư ký gọi tới, thư ký vội vàng nhỏ giọng nói:
- Bí thư Tôn, có việc lớn, bí thư thị ủy Lâm đến huyện ủy, ngài mau dậy, tôi chờ ở cửa.

Không làm chuyện mờ ám không sợ quỷ gõ cửa. Tôn Trường Thanh nghe tin này đầu choáng váng, vội vàng mặc quần áo rồi lao xuống. Y càng nghĩ càng thấy không đúng. Lâm Tĩnh tự mình tới huyện Phương Lan vào lúc này, còn gọi điện bảo mình tới nhất định là bên dưới có việc gì đó làm kinh động Lâm Tĩnh. Vấn đề là tên chết tiệt nào có bản lĩnh làm kinh động bí thư thị ủy?

Bên trong phòng tạm giam công an huyện, Vương Quốc Hoa mơ màng mở mắt không biết ai đứng trước mặt chỉ đưa tay ra:
- Nước, khát chết được.
Lãnh Hân nghe thấy hắn sai mình thì càng tức.

- Mở mắt chó của anh ra nhìn xem đây là đâu. Còn muốn uống nước hả? Bà nhịn mãi đây này, có muốn uống không?

Vương Quốc Hoa bị tiếng hét này làm tỉnh dậy. Hắn trợn mắt nhìn quanh lập tức biết mình đang ở đâu. Chẳng qua nghĩ Du Phi Dương cũng ở đây, nữ ma đầu Lãnh Hân cũng bị nhốt cùng nên không có gì phải lo. Hắn rất khách khí đáp lại:
- Được, cô giải quyết ngay đi, tôi há mồm uống.

Hắn tức nên nói thế nhưng Lãnh Hân nghe lại tưởng hắn trêu mình nên tay run run chỉ:
- Đồ hạ lưu.

Vương Quốc Hoa đâu chịu bị chửi, trừng mắt nhìn cô:
- Là ai nói hạ lưu trước? Cô dám làm tôi không dám tiếp ư?

Lãnh Hân không biết nói gì nữa. Cô nằm xuống ghế:
- Mệt rồi, ngủ một lát.

Vương Quốc Hoa sờ sờ túi thấy bật lửa và thuốc vẫn còn. Hắn châm thuốc đứng trước song sắt nhìn ra ngoài:
- Trời sắp sáng rồi, người nhà cô sao còn không tới đưa cô ra.

Lãnh Hân thực ra không ngủ, chỉ là thấy hắn ngủ, mình đứng nên khó chịu. Cô nói:
- Anh còn không biết xấu hổ, đều do anh gây họa nên nhiều kẻ thù, hại tôi như thế này.

Vương Quốc Hoa không muốn làm căng với cô, đi xuống ngồi định nói chuyện, không ngờ Vương Quốc Hoa thấy hắn miệng ngậm thuốc như một tên lưu manh sắp trêu gái trong phim. Cô vội vàng lấy tay che ngực:
- Anh muốn làm gì?

Vương Quốc Hoa thấy cô như vậy cũng tức. Hắn chỉ vào ngực cô:
- Tự cô nói xem cô có chỗ nào đáng để tôi có ý đồ xấu? Là mặt? Hay là ngực? Hay là mông?
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận