Phù Diêu - Chương 614: Chuyển ngoặt (2)

Phù Diêu Chương 614: Chuyển ngoặt (2)
Kết quả xấu nhất mà Vương Quốc Hoa nghĩ đến chính là cái này, nhưng dù là vậy kết quả vẫn nằm ngoài dự đoán của hắn. Vương Quốc Hoa không cho rằng Hứa Nam Hạ không đảm đương được nếu chỉ vì việc Trịnh Kiệt bị bắt. Sao lại thành ra như thế này?

Trên đường tới Hứa gia, máy điện thoại của hắn lại vang lên. Cầm mấy thấy là Sở Giang Thu gọi tới hắn không hề suy nghĩ tắt máy.

- Vẫn ổn chứ anh?

Sở Sở gọi tới coi như kịp thời, gần như đúng lúc Vương Quốc Hoa dập máy.

- Anh có thể có việc gì chứ?

Nghe vậy Sở Sở thản nhiên nói:

- Em không phải trẻ con ba tuổi, em ở bên cạnh ông nội sẽ biết nhiều thứ hơn anh đó.

Sở Sở vừa nói còn mang theo hy vọng. Đương nhiên Sở Sở cũng biết thuyết phục Vương Quốc Hoa gần như là không thể, nếu hắn dễ thuyết phục thì lúc trước đã không đến mức đến tỉnh Nam Thiên. Nhìn thư ký Chu đang nói chuyện với Sở Giang Thu, Sở Sở nhíu mày nói:

- Bố em tới hy vọng em thuyết phục anh đi theo ông.

Vương Quốc Hoa cười ha hả:

- Ông là đại biểu của sự quan liêu, anh đi theo người như vậy làm gì? Bỏ đi, anh thích gì cũng dựa vào mình. trước là như vậy, gbi cũng là như vậy. Bởi vì dựa vào người khác cũng không bằng dựa vào mình.

Sở Sở không kích động, cô cười nói:

- Em biết ngay sẽ thế mà, chẳng qua anh phải chuẩn bị tư tưởng từ nay về sau anh phải dựa vào chính mình.

Sở Sở tranh thủ lần cuối, Vương Quốc Hoa rất kiên quyết trả lời:

- Đường do anh chọn, anh sẽ chịu hậu quả của mình.

- Cho nó vào.

Trong phòng truyền tới giọng uy nghiêm của Sở lão, thư ký Chu cười cười đưa tay mời. Sở Giang Thu vào cung kính ngồi đối diện.

- Bố vẫn khỏe chứ?

Sở lão nhìn Sở Giang Thu, ông thản nhiên nói:

- Khỏe, không chết ngay được. Hôm nay đến có việc gì?

- Xem bố nói kìa, con đến thăm bố không được sao?

Sở Giang Thu cười cười lấy lòng, Sở lão nghiêng mắt nhìn Sở Giang Thu một lúc lâu rồi nói:

- Nhìn rồi đó, anh có thể về.

Sở Giang Thu mặc dù có chút không cam lòng nhưng vẫn cung kính đứng lên lui ra. Tác phong nói một không hai của Sở lão không bao giờ thay đổi. Ra ngoài thấy Sở Sở đi tới, Sở Giang Thu cười nói:

- Nói chuyện thế nào rồi con?

- Không có gì ạ. Đúng, Quốc Hoa nói bố là đại biểu cho đám quan liêu, đi theo bố chẳng thể làm gì được.

Sở Sở nói xong tiến vào trong. Sở Giang Thu đứng ở sân đến ngẩn người, kết quả này Sở Giang Thu đã nghĩ tới. Con đường làm quan ai không đặt sinh mạng chính trị còn quý hơn cả mạng sống. Vương Quốc Hoa này sao lại từ chối vậy?

Xe Vương Quốc Hoa còn dừng hẳn, Du Phi Dương đã từ trên nhà nhảy ra tới cửa, Hứa Phỉ Phỉ khoanh tay nhìn. Du Phi Dương biến hoá không mấy chỉ có trong mắt đầy sự áy náy.

- Xin lỗi, tôi không thể giúp gì.

Vương Quốc Hoa mỉm cười nói:

- Tôi biết ông đã hết sức.

Lúc này Hứa Phỉ Phỉ lững thững đi lên đưa bàn tay về phía Du Phi Dương. Du Phi Dương cười ha hả lấy một chìa khóa xe đưa cho cô.

- Anh vốn là mua cho em mà.

Hứa Phỉ Phỉ lẩm bẩm nói:

- Cái này là do em thắng.

Cô vừa nói vừa xoay người cười với Vương Quốc Hoa:

- Ca, lại đây, em pha trà cho anh.

Du Phi Dương ghen tị nói:

- Anh mới là anh ruột em đó.

Hứa Phỉ Phỉ không thèm quay đầu lại:

- Nếu không vì anh vội vàng về thì em đã mặc kệ tên háo sắc nhà anh.

Hứa Phỉ Phỉ cứ thế đi, Du Phi Dương thấy Vương Quốc Hoa lộ vẻ kích động liền gãi đầu nói:

- Đừng nhìn tôi như vậy, tôi cũng không làm gì, vào ngồi nói chuyện.

Hai người vào phòng khách, Hứa Phỉ Phỉ bưng hai cốc trà nóng lên sau đó đứng phía sau Vương Quốc Hoa. Du Phi Dương ngồi đối diện nói:

- Phỉ Phỉ gọi điện cho tôi nói về chuyện của ông, đáng tiếc lời của chúng tôi không có hiệu quả.

Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:

- chuyện này đương nhiên không thể do ông gây ảnh hưởng được, không cần áy náy. Ông và tôi đều biết chuyện tường ngã người đẩy. Chẳng qua như vậy thì có duyên phận coi như đến cuối.

Du Phi Dương biến sắc nói:

- Quốc Hoa, ông có ý gì?

Hứa Phỉ Phỉ vẫn yên tĩnh cũng mở to mắt lên cẩn thận nghe.

Vương Quốc Hoa cười ha hả vỗ vai Du Phi Dương:

- Ông và tôi vĩnh viễn là huynh đệ, điểm này không thay đổi.

Ánh mắt Vương Quốc Hoa rất kiên định, mắt Du Phi Dương thoáng hồng như có nhiều điều muốn nói mà lại không nói thành lời.

- Ông chờ chút, tôi có cái này cho anh.

Du Phi Dương đi lên lầu, Hứa Phỉ Phỉ hơi đứng lại gần Vương Quốc Hoa rồi nhỏ giọng nói:

- Tối qua anh em cãi nhau với bố, chén trà bố em thường dùng nhiều năm cũng bị anh làm tức mà đập vỡ.

Theo Hứa Phỉ Phỉ thấy việc này không thể ảnh hưởng tới Vương Quốc Hoa, trong mắt cô Vương Quốc Hoa không có gì không làm được.

Đưa tay sờ sờ đầu Hứa Phỉ Phỉ, Vương Quốc Hoa nở nụ cười, chút nặng nề trong lòng cũng thoáng cái tiêu tan.

- Đời người không thể lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió được.

Vương Quốc Hoa nói như vậy, Hứa Phỉ Phỉ cười nói:

- Em tuyệt đối tin tưởng vào anh, chút việc nhỏ này đáng gì.

Động tác của Vương Quốc Hoa làm Hứa Phỉ Phỉ rất thoải mái, cô thích lúc ở riêng Vương Quốc Hoa làm như vậy. Trên lầu vang lên tiếng bước chân, Hứa Phỉ Phỉ vội vàng về chỗ cũ. Du Phi Dương cầm đưa một túi to cho Vương Quốc Hoa.

- Còn nhớ cổ phiếu Microsoft không? Cái này trước đó tôi không động tới, năm ngoái tất cả đều ném ra, theo thỏa thuận ông được một nửa.

Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua túi rồi nói:

- Tôi lấy làm gì, tiền bây giờ tiêu cả đời cũng không hết rồi.

Du Phi Dương thở dài một tiếng;

- Tôi biết ông sẽ nói như vậy, được, tôi tạm thời giữ cho ông, lúc nào ông cần thì gọi cho tôi.

Vương Quốc Hoa vô thức nhìn đồng hồ.

- muộn rồi, tôi cũng nên về.

Du Phi Dương đứng lên nói:

- Tôi tiễn ông.

Vương Quốc Hoa lững thững đi ra, Du Phi Dương đuổi theo chui vào xe của Vương Quốc Hoa.

- Tìm chỗ nào uống vài chén.

Hai ngày sau tỉnh ủy đã có phản ứng, Trương Thiên Hào tự mình đi tới Ân Châu tuyên bố một loạt bổ nhiệm. Vương Quốc Hoa không làm bí thư thị ủy nữa, có phân công khác. Người tiếp nhận chức bí thư thị ủy thực ra Vương Quốc Hoa cũng biết là Vương Cảnh Lược.

Cất bước Trương Thiên Hào, Vương Quốc Hoa bàn giao xong, Vương Cảnh Lược thân thiết bắt tay Vương Quốc Hoa:

- Quốc Hoa, lời cảm ơn tôi không nói nhiều, anh có việc gì cần dặn thì cứ nói với tôi.

Vương Quốc Hoa không nghĩ Vương Cảnh Lược sẽ nói như vậy, chẳng qua hắn phản ứng rất nhanh:

- Không có gì cả, chỉ là có hai việc tôi không quá yên tâm.

- Mời nói.

Vương Quốc Hoa nói:

- Một là cải tổ tập đoàn điện tử Ân Châu, tôi đi như vậy cũng không hy vọng cách làm thí điểm bị ảnh hưởng. Người thứ hai là thư ký Giang Triều Sinh của tôi, tuy đi theo tôi không lâu nhưng năng lực cá nhân mạnh, nếu có thể thì hy vọng cho y chỗ đi tốt.

Vương Quốc Hoa đi quá đột nhiên, trước đó không có dấu hiệu nên không kịp an bài.

Vương Cảnh Lược tỏ thái độ ngay.

- Cái này không có gì cả, vế trước tôi sẽ làm theo như Quốc Hoa, vế sau tôi không phải thiếu thư ký sao? Quốc Hoa còn lo gì cứ nói.

Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:

- Không còn, thật sự không còn.

Vương Cảnh Lược cười nói:

- Nếu như vậy thì tôi có một việc muốn nhờ. Tôi vốn không tiện nói nhưng nghĩ lại tôi nợ nhân tình anh quá nhiều, cũng không sợ nhận thêm.

Vương Quốc Hoa xua tay nói:

- Không nên nói như vậy, anh có thể thay tôi là do năng lực của anh, không quan hệ mấy với tôi. Có việc anh cứ nói, tôi sắp đi, có thể giúp để anh nhanh nắm quyền thì cũng là trong trách nhiệm.

- Vậy tôi không khách khí. Tôi nghe đồng chí Cảnh Hạo và đồng chí Xuân Sinh rất phối hợp với anh, hy vọng có cơ hội nói chuyện riêng với bọn họ.

- Cái này không khó.

Vương Quốc Hoa rất dứt khoát đáp ứng.

Vương Cảnh Lược đưa Vương Quốc Hoa ra tận xe, xe vừa ra khỏi trụ sở thì máy điện thoại vang lên. Ngôn Lễ Hiếu ở bên kia cười ha hả nói:

- Lúc nào lên tỉnh, cùng uống vài chén.

Vương Quốc Hoa nghe vậy không khỏi nóng lên trong lòng:

- Bỏ đi, không muốn làm anh thêm phiền.

- Linh tinh, người khác thấy như thế nào tôi mặc kệ, toàn bọn nông cạn chỉ thấy chuyện ngay dưới mí mắt, tôi thật ra rất coi trọng cậu.

- Được rồi, về tôi liên lạc với anh.

Vương Quốc Hoa vừa dập máy thì Cao Nguyên lại gọi tới.

- Cao Nguyên, gần đây thế nào?

Cao Nguyên nói:

- Vẫn tốt, đúng, lúc nào về tỉnh tôi mời rượu tẩy trần.

Cao Nguyên gọi xong lại có cuộc điện làm Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ. Gọi tới không ngờ là phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy Cao. Y rất khách khí nói:

- Quốc Hoa, hai người lần trước cậu nói tôi đã có an bài khác, cậu không có ý kiến chứ?

Trưởng ban thư ký Cao hoàn toàn không cần vì hai cán bộ bình thường mà gọi điện.

- Trưởng ban thư ký Cao khách khí quá.

Vương Quốc Hoa chỉ có thể nói một câu như vậy, Trưởng ban thư ký Cao cười nói:

- Nên mà, cậu không cần khách khí với tôi.

Nói vài câu Vương Quốc Hoa dập máy, ánh mắt nhìn về phía xa xa.

Người gọi đến thứ tư là Sở Giang Thu. Vương Quốc Hoa trầm ngâm một chút mới nghe.

- Sao? Thấy rõ rồi chứ? Nơi khác bố không dám nói, chỉ cần bố không ngã thì con sẽ thuận lợi.

Sở Giang Thu rất quyết đoán và khí phách nói.

Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:

- Bố định cho con cái giá như thế nào?

Sở Giang Thu nghe vậy thầm vui mừng.

- Cái này dễ, hai lựa chọn, một là làm cục trưởng một bộ ở Bắc Kinh, hai là bí thư thị ủy ở tỉnh Trung Nguyên. Con là con rể bố cơ mà.

Vương Quốc Hoa nói:

- Giá không thấp lẽ ra con nên động tâm, nhưng tính con khá lạ, không thích cảm giác bị người xếp đặt cho nên con cảm ơn ý tốt của bố.

Máy lại bị dập trước, Sở Giang Thu một lần nữa bị đả kích mạnh.

Thủy Trung Lăng đang ngồi nói chuyện với Thủy Trung Sa trong phòng khác. Thủy Trung Lăng có chút buồn bực nói:

- Chắc lại gọi cho Vương Quốc Hoa rồi. Cậu thấy việc này như thế nào?

Thủy Trung Sa rất quyết đoán lắc đầu nói:

- Nếu tới đã sớm tới, việc này không hy vọng.

Thủy Trung Lăng có chút giật mình nói:

- Dù như thế nào cũng là người nhà, Vương Quốc Hoa này sao không biết lý lẽ vậy?

Thủy Trung Sa lắc đầu nói:

- Chuyện không đơn giản như vậy. Em gặp hắn hai lần và mơ hồ cảm thấy hắn có thành kiến rất sâu với bên này. Hơn nữa hắn rất có chủ kiến, nếu mấy năm trước gặp hắn thì có lẽ em sẽ là bạn thân không giấu gì nhau với hắn.

Thủy Trung Sa vừa dứt câu, Sở Giang Thu mặt âm trầm đi ra, thấy Thủy Trung Sa liền nói:

- Đến à, thằng này quá ngang bướng. Tôi đối với nó như thế nào mà nó coi thường tôi vậy?

Thủy Trung Lăng và Thủy Trung Sa nhìn nhau rồi cùng bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.

Nửa tháng sau Vương Quốc Hoa ra khỏi sân bay thấy một thanh niên giơ tấm biển lên, trên đó viết hàng chữ rất lớn.

- Đón Vương Quốc Hoa từ tỉnh Nam Thiên.

Vương Quốc Hoa đi tới:

- Chào anh, tôi là Vương Quốc Hoa.

Cậu thanh niên kia vội vàng xoa xoa tay vào quần rồi mới đưa ra:

- Chào ngài, tôi là Tiểu Qua ở ủy ban tỉnh, thư ký của chủ tịch Lãnh bảo tôi đến đón ngài, đáng lẽ thư ký tự đến nhưng đột nhiên có việc.

Vương Quốc Hoa sau khi rời khỏi chức vụ có hai tháng nghỉ, hắn định về quê ở một thời gian rồi lên Bắc Kinh, không ngờ vừa xuống máy bay thì Lãnh Vũ đã phái người tới.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận