Sau Khi Xuyên Sách, Mèo Mập Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng - Chương 39: Tiểu phản diện (7)
Chương trước- Chương 1: Trọng sinh (1)
- Chương 2: Trọng sinh (2)
- Chương 3: Trọng sinh (3)
- Chương 4: Trọng sinh (4)
- Chương 5: Trọng sinh (5)
- Chương 6: Trọng sinh (6)
- Chương 7: Trọng sinh (7)
- Chương 8: Trọng sinh (8)
- Chương 9: Nữ chủ lên sân khấu (1)
- Chương 10: Nữ chủ lên sân khấu (2)
- Chương 11: Nữ chủ lên sân khấu (3)
- Chương 12: Nữ chủ lên sân khấu (4)
- Chương 13: Nữ chủ lên sân khấu (5)
- Chương 14: Nữ chủ lên sân khấu (6)
- Chương 15: Nữ chủ lên sân khấu (7)
- Chương 16: Nữ chủ lên sân khấu (8)
- Chương 17: Bàn tay vàng? (1)
- Chương 18: Bàn tay vàng? (2)
- Chương 19: Bàn tay vàng? (3)
- Chương 20: Bàn tay vàng? (4)
- Chương 21: Bàn tay vàng? (5)
- Chương 22: Bàn tay vàng? (6)
- Chương 23: Bàn tay vàng? (7)
- Chương 24: Bàn tay vàng? (8)
- Chương 25: Làm ầm ĩ (1)
- Chương 26: Làm ầm ĩ (2)
- Chương 27: Làm ầm ĩ (3)
- Chương 28: Làm ầm ĩ (4)
- Chương 29: Ý thức của nguyên chủ còn ở? (1)
- Chương 30: Ý thức của nguyên chủ còn ở? (2)
- Chương 31: Ý thức của nguyên chủ còn ở? (3)
- Chương 32: Ý thức của nguyên chủ còn ở? (4)
- Chương 33: Tiểu phản diện (1)
- Chương 34: Tiểu phản diện (2)
- Chương 35: Tiểu phản diện (3)
- Chương 36: Tiểu phản diện (4)
- Chương 37: Tiểu phản diện (5)
- Chương 38: Tiểu phản diện (6)
- Chương 39: Tiểu phản diện (7)
- Chương 40: Tiểu phản diện (8)
- Chương 41: Tiểu phản diện (9)
- Chương 42: Tiểu phản diện (10)
- Chương 43: Tiểu phản diện (11)
- Chương 44: Bàn tính của Liễu Chiêu Đệ (1)
- Chương 45: Bàn tính của Liễu Chiêu Đệ (2)
- Chương 46: Bàn tính của Liễu Chiêu Đệ (3)
- Chương 47: Bàn tính của Liễu Chiêu Đệ (4)
- Chương 48: Bàn tính của Liễu Chiêu Đệ (5)
- Chương 49: Bàn tính của Liễu Chiêu Đệ (6)
- Chương 50: Nữ chủ xin thuốc (1)
- Chương 51: Nữ chủ xin thuốc (2)
- Chương 52: Nữ chủ xin thuốc (3)
- Chương 53: Nữ chủ xin thuốc (4)
- Chương 54: Nữ chủ xin thuốc (5)
- Chương 55: Nữ chủ xin thuốc (6)
- Chương 56: Bị đánh vỡ đầu ( 1 )
- Chương 57: Bị đánh vỡ đầu ( 2 )
- Chương 58: Bị đánh vỡ đầu ( 3 )
- Chương 59: Bị đánh vỡ đầu ( 4 )
- Chương 60: Nam chủ Hứa Tiêu ( 1 )
- Chương 61: Nam chủ Hứa Tiêu (2)
- Chương 62: Nam chủ Hứa Tiêu (3)
- Chương 63: Nam chủ Hứa Tiêu (4)
- Chương 64: Lợn rừng đâm tường (1)
- Chương 65: Lợn rừng đâm tường (2)
- Chương 66: Lợn rừng đâm tường (3)
- Chương 67: Lợn rừng đâm tường (4)
- Chương 68: Lợn rừng đâm tường (5)
- Chương 69: Lợn rừng đâm tường (6)
- Chương 70: Tiền đâu? (1)
- Chương 71: Tiền đâu? (2)
- Chương 72: Đã xảy ra chuyện (1)
- Chương 73: Đã xảy ra chuyện (2)
- Chương 74: Đã xảy ra chuyện (3)
- Chương 75: Đã xảy ra chuyện (4)
- Chương 76: Kiều Kiều bị bắt đi (1)
- Chương 77: Kiều Kiều bị bắt đi (2)
- Chương 78: Kiều Kiều bị bắt đi (3)
- Chương 79: Kiều Kiều bị bắt đi (4)
- Chương 80: Kiều Kiều bị bắt đi (5)
- Chương 81: Kiều Kiều bị bắt đi (6)
- Chương 82: Kiều Kiều bị bắt đi (7)
- Chương 83: Kiều Kiều bị bắt đi (8)
- Chương 84: Kiều Kiều bị bắt đi (9)
- Chương 85: Kiều Kiều bị bắt đi (10)
- Chương 86: Được tiểu phản diện cứu (1)
- Chương 87: Được tiểu phản diện cứu (2)
- Chương 88: Được tiểu phản diện cứu (3)
- Chương 89: Được tiểu phản diện cứu (4)
- Chương 90: Được tiểu phản diện cứu (5)
- Chương 91: Được tiểu phản diện cứu (6)
- Chương 92: Được tiểu phản diện cứu (7)
- Chương 93: Được tiểu phản diện cứu (8)
- Chương 94: Được tiểu phản diện cứu (9)
- Chương 95: Được tiểu phản diện cứu (10)
- Chương 96: Ly hôn (1)
- Chương 97: Ly hôn (2)
- Chương 98: Ly hôn (3)
- Chương 99: Ly hôn (4)
- Chương 100: Ly hôn (5)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Sau Khi Xuyên Sách, Mèo Mập Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng
Chương 39: Tiểu phản diện (7)
"Không ạ. Con chỉ hơi buồn ngủ thôi." Nguyễn Kiều Kiều mềm mại nói, đầu nhỏ tựa vào cổ ông, chỉ vào con thỏ trên mặt đất: "Ba ba mau nhặt lên đi, chúng ta về nhà đưa bà nội làm món thỏ cay rát ăn."
"Được." Nguyễn Kiến Quốc gật đầu, một tay ôm cô, một tay túm lấy lỗ tai ba con thỏ, dùng đoạn cỏ buộc chung vào, sau đó cột vào trên cái cuốc rồi vác về nhà.
Nguyễn Kiều Kiều cho rằng vào giờ này thì mọi người đều đã về nhà ăn cơm trưa, trong lòng vui vẻ nghĩ xem mấy con thỏ này nên xử lý thế nào. Một con ăn hôm nay, hai con còn lại để dành chờ cuối tuần anh trai và chú thím cùng nhau trở về ăn,.... Đang lúc hăng say tính toán thì chợt bắt gặp một đôi mắt xanh lục.
Thân hình tiểu phản diện gầy yếu, đứng ở giữa đồng ruộng cao bằng hắn, nếu không nhìn kỹ thì căn bản là không phát hiện ra.
Hiện tại Nguyễn Kiều Kiều và Nguyễn Kiến Quốc đang đứng ở trên bờ cho nên mới nhìn thấy hắn. Đối diện với cặp mắt xanh lục, tim của Nguyễn Kiều Kiều không lý do nhảy loạn lên, sắp vọt ra khỏi cổ họng. Vui mừng ở trên mặt cũng bị hoảng loạn thay thế.
Cô thật không tài nào hiểu được, làm sao mà chỗ nào cũng có thể gặp được tiểu phản diện thế? Hắn không phải là không theo kịp cô sao? Hắn ở chỗ này đã bao lâu rồi? Đã thấy được bao nhiêu rồi?
Trong lòng Nguyễn Kiều Kiều loạn như ma, cô bé giống hệt như đà điểu, đầu nhỏ hoàn toàn vùi vào trong cổ Nguyễn Kiến Quốc. Nhưng cô lại không nhịn được muốn xem phản ứng của tiểu phản diện, một lúc lại trộm ló đầu nhỏ ra nhìn một chút, lần nào cũng đều bắt gặp ánh mắt của tiểu phản diện, hắn hiển nhiên là không nghĩ tới tránh né ánh mắt của cô.
Chẳng lẽ hắn muốn nói với cô, hắn cái gì cũng đều thấy được rồi?
"Ơ, Tiểu Tư làm gì ở đây thế?" Nguyễn Kiến Quốc cũng rất kinh ngạc khi nhìn thấy cậu bé, hỏi.
Hứa Tư không trả lời, thu hồi ánh mắt của mình.
Nguyễn Kiến Quốc cũng không thèm để ý, ôm Nguyễn Kiều Kiều về nhà. Nguyễn Kiều Kiều lại bắt đầu lén lút thò đầu qua vai Nguyễn Kiến Quốc, phát hiện tiểu phản diện vẫn một đường đi đằng sau bọn họ. Hắn không nói lời nào, cũng không có khẩn trương nhìn chắm chằm, chỉ là ánh mắt vẫn sẽ thỉnh thoảng dừng lại trên người cô, sắc bén dọa người.
Nguyễn Kiều Kiều bắt đầu giả chết, dứt khoát vùi đầu bất động. Nguyễn Kiến Quốc chỉ cho là cô mệt nhọc, liền dỗ cô: "Kiều Kiều trước đừng ngủ, chúng ta rất nhanh là về đến nhà, ăn cơm rồi ngủ tiếp ha!"
"Dạ!" Nguyễn Kiều Kiều mơ hồ đá một tiếng, lại trộm nhìn phía sau một cái. Quả nhiên tiểu phản diện vẫn còn đi theo, cô lại lùi đầu nhỏ về, không hề nhìn tiếp nữa.
Một đường về đến nhà họ Nguyễn, lúc này Nguyễn Kiều Kiều mới vươn đầu nhỏ ra phía sau nhìn.
Trời ạ! Sao tiểu phản diện vẫn còn ở đây thế? Rốt cuộc là hắn muốn làm gì?
"Cái đồ con hoang chết tiệt này, giữa trưa mày lại chạy đi nơi nào? Giống y như bà mẹ ma quỷ của mày vậy, ngôi nhà này không giữ được mày có phải hay không?" Âm thanh chửi bậy đột nhiên truyền đến từ phía sau.
Nguyễn Kiều Kiều không nhìn tiểu phản diện nữa, quay đầu qua, chỉ cảm thấy tiếng mắng này quen thuộc lạ thường.
Vừa quay đầu liền nhìn thấy Lưu Mai ở cách đó không xa đang chống nạnh chỉ về hướng bọn họ chửi bậy, từng câu chửi bậy linh tinh khó nghe đến cực điểm.
Nguyễn Kiến Quốc nhíu mày, không muốn Nguyễn Kiều Kiều nghe thấy mấy lời bẩn thỉu như vậy, ôm cô muốn vào nhà. Nhưng Lưu Mai thấy được ba con thỏ trên tay ông, đôi mắt cô ta sáng lên, người đã nhanh chóng chạy qua đây.
"Dồi ôi, Nguyễn đại ca ở chỗ nào bắt được thỏ thế? Thật đúng là mập mạp, có thể ăn được nhiều bữa lắm nhỉ." Cô ta mặt mày hớn hở cười, đôi mắt chỉ thiếu nước dính lên ba con thỏ.
"Được." Nguyễn Kiến Quốc gật đầu, một tay ôm cô, một tay túm lấy lỗ tai ba con thỏ, dùng đoạn cỏ buộc chung vào, sau đó cột vào trên cái cuốc rồi vác về nhà.
Nguyễn Kiều Kiều cho rằng vào giờ này thì mọi người đều đã về nhà ăn cơm trưa, trong lòng vui vẻ nghĩ xem mấy con thỏ này nên xử lý thế nào. Một con ăn hôm nay, hai con còn lại để dành chờ cuối tuần anh trai và chú thím cùng nhau trở về ăn,.... Đang lúc hăng say tính toán thì chợt bắt gặp một đôi mắt xanh lục.
Thân hình tiểu phản diện gầy yếu, đứng ở giữa đồng ruộng cao bằng hắn, nếu không nhìn kỹ thì căn bản là không phát hiện ra.
Hiện tại Nguyễn Kiều Kiều và Nguyễn Kiến Quốc đang đứng ở trên bờ cho nên mới nhìn thấy hắn. Đối diện với cặp mắt xanh lục, tim của Nguyễn Kiều Kiều không lý do nhảy loạn lên, sắp vọt ra khỏi cổ họng. Vui mừng ở trên mặt cũng bị hoảng loạn thay thế.
Cô thật không tài nào hiểu được, làm sao mà chỗ nào cũng có thể gặp được tiểu phản diện thế? Hắn không phải là không theo kịp cô sao? Hắn ở chỗ này đã bao lâu rồi? Đã thấy được bao nhiêu rồi?
Trong lòng Nguyễn Kiều Kiều loạn như ma, cô bé giống hệt như đà điểu, đầu nhỏ hoàn toàn vùi vào trong cổ Nguyễn Kiến Quốc. Nhưng cô lại không nhịn được muốn xem phản ứng của tiểu phản diện, một lúc lại trộm ló đầu nhỏ ra nhìn một chút, lần nào cũng đều bắt gặp ánh mắt của tiểu phản diện, hắn hiển nhiên là không nghĩ tới tránh né ánh mắt của cô.
Chẳng lẽ hắn muốn nói với cô, hắn cái gì cũng đều thấy được rồi?
"Ơ, Tiểu Tư làm gì ở đây thế?" Nguyễn Kiến Quốc cũng rất kinh ngạc khi nhìn thấy cậu bé, hỏi.
Hứa Tư không trả lời, thu hồi ánh mắt của mình.
Nguyễn Kiến Quốc cũng không thèm để ý, ôm Nguyễn Kiều Kiều về nhà. Nguyễn Kiều Kiều lại bắt đầu lén lút thò đầu qua vai Nguyễn Kiến Quốc, phát hiện tiểu phản diện vẫn một đường đi đằng sau bọn họ. Hắn không nói lời nào, cũng không có khẩn trương nhìn chắm chằm, chỉ là ánh mắt vẫn sẽ thỉnh thoảng dừng lại trên người cô, sắc bén dọa người.
Nguyễn Kiều Kiều bắt đầu giả chết, dứt khoát vùi đầu bất động. Nguyễn Kiến Quốc chỉ cho là cô mệt nhọc, liền dỗ cô: "Kiều Kiều trước đừng ngủ, chúng ta rất nhanh là về đến nhà, ăn cơm rồi ngủ tiếp ha!"
"Dạ!" Nguyễn Kiều Kiều mơ hồ đá một tiếng, lại trộm nhìn phía sau một cái. Quả nhiên tiểu phản diện vẫn còn đi theo, cô lại lùi đầu nhỏ về, không hề nhìn tiếp nữa.
Một đường về đến nhà họ Nguyễn, lúc này Nguyễn Kiều Kiều mới vươn đầu nhỏ ra phía sau nhìn.
Trời ạ! Sao tiểu phản diện vẫn còn ở đây thế? Rốt cuộc là hắn muốn làm gì?
"Cái đồ con hoang chết tiệt này, giữa trưa mày lại chạy đi nơi nào? Giống y như bà mẹ ma quỷ của mày vậy, ngôi nhà này không giữ được mày có phải hay không?" Âm thanh chửi bậy đột nhiên truyền đến từ phía sau.
Nguyễn Kiều Kiều không nhìn tiểu phản diện nữa, quay đầu qua, chỉ cảm thấy tiếng mắng này quen thuộc lạ thường.
Vừa quay đầu liền nhìn thấy Lưu Mai ở cách đó không xa đang chống nạnh chỉ về hướng bọn họ chửi bậy, từng câu chửi bậy linh tinh khó nghe đến cực điểm.
Nguyễn Kiến Quốc nhíu mày, không muốn Nguyễn Kiều Kiều nghe thấy mấy lời bẩn thỉu như vậy, ôm cô muốn vào nhà. Nhưng Lưu Mai thấy được ba con thỏ trên tay ông, đôi mắt cô ta sáng lên, người đã nhanh chóng chạy qua đây.
"Dồi ôi, Nguyễn đại ca ở chỗ nào bắt được thỏ thế? Thật đúng là mập mạp, có thể ăn được nhiều bữa lắm nhỉ." Cô ta mặt mày hớn hở cười, đôi mắt chỉ thiếu nước dính lên ba con thỏ.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Trọng sinh (1)
- Chương 2: Trọng sinh (2)
- Chương 3: Trọng sinh (3)
- Chương 4: Trọng sinh (4)
- Chương 5: Trọng sinh (5)
- Chương 6: Trọng sinh (6)
- Chương 7: Trọng sinh (7)
- Chương 8: Trọng sinh (8)
- Chương 9: Nữ chủ lên sân khấu (1)
- Chương 10: Nữ chủ lên sân khấu (2)
- Chương 11: Nữ chủ lên sân khấu (3)
- Chương 12: Nữ chủ lên sân khấu (4)
- Chương 13: Nữ chủ lên sân khấu (5)
- Chương 14: Nữ chủ lên sân khấu (6)
- Chương 15: Nữ chủ lên sân khấu (7)
- Chương 16: Nữ chủ lên sân khấu (8)
- Chương 17: Bàn tay vàng? (1)
- Chương 18: Bàn tay vàng? (2)
- Chương 19: Bàn tay vàng? (3)
- Chương 20: Bàn tay vàng? (4)
- Chương 21: Bàn tay vàng? (5)
- Chương 22: Bàn tay vàng? (6)
- Chương 23: Bàn tay vàng? (7)
- Chương 24: Bàn tay vàng? (8)
- Chương 25: Làm ầm ĩ (1)
- Chương 26: Làm ầm ĩ (2)
- Chương 27: Làm ầm ĩ (3)
- Chương 28: Làm ầm ĩ (4)
- Chương 29: Ý thức của nguyên chủ còn ở? (1)
- Chương 30: Ý thức của nguyên chủ còn ở? (2)
- Chương 31: Ý thức của nguyên chủ còn ở? (3)
- Chương 32: Ý thức của nguyên chủ còn ở? (4)
- Chương 33: Tiểu phản diện (1)
- Chương 34: Tiểu phản diện (2)
- Chương 35: Tiểu phản diện (3)
- Chương 36: Tiểu phản diện (4)
- Chương 37: Tiểu phản diện (5)
- Chương 38: Tiểu phản diện (6)
- Chương 39: Tiểu phản diện (7)
- Chương 40: Tiểu phản diện (8)
- Chương 41: Tiểu phản diện (9)
- Chương 42: Tiểu phản diện (10)
- Chương 43: Tiểu phản diện (11)
- Chương 44: Bàn tính của Liễu Chiêu Đệ (1)
- Chương 45: Bàn tính của Liễu Chiêu Đệ (2)
- Chương 46: Bàn tính của Liễu Chiêu Đệ (3)
- Chương 47: Bàn tính của Liễu Chiêu Đệ (4)
- Chương 48: Bàn tính của Liễu Chiêu Đệ (5)
- Chương 49: Bàn tính của Liễu Chiêu Đệ (6)
- Chương 50: Nữ chủ xin thuốc (1)
- Chương 51: Nữ chủ xin thuốc (2)
- Chương 52: Nữ chủ xin thuốc (3)
- Chương 53: Nữ chủ xin thuốc (4)
- Chương 54: Nữ chủ xin thuốc (5)
- Chương 55: Nữ chủ xin thuốc (6)
- Chương 56: Bị đánh vỡ đầu ( 1 )
- Chương 57: Bị đánh vỡ đầu ( 2 )
- Chương 58: Bị đánh vỡ đầu ( 3 )
- Chương 59: Bị đánh vỡ đầu ( 4 )
- Chương 60: Nam chủ Hứa Tiêu ( 1 )
- Chương 61: Nam chủ Hứa Tiêu (2)
- Chương 62: Nam chủ Hứa Tiêu (3)
- Chương 63: Nam chủ Hứa Tiêu (4)
- Chương 64: Lợn rừng đâm tường (1)
- Chương 65: Lợn rừng đâm tường (2)
- Chương 66: Lợn rừng đâm tường (3)
- Chương 67: Lợn rừng đâm tường (4)
- Chương 68: Lợn rừng đâm tường (5)
- Chương 69: Lợn rừng đâm tường (6)
- Chương 70: Tiền đâu? (1)
- Chương 71: Tiền đâu? (2)
- Chương 72: Đã xảy ra chuyện (1)
- Chương 73: Đã xảy ra chuyện (2)
- Chương 74: Đã xảy ra chuyện (3)
- Chương 75: Đã xảy ra chuyện (4)
- Chương 76: Kiều Kiều bị bắt đi (1)
- Chương 77: Kiều Kiều bị bắt đi (2)
- Chương 78: Kiều Kiều bị bắt đi (3)
- Chương 79: Kiều Kiều bị bắt đi (4)
- Chương 80: Kiều Kiều bị bắt đi (5)
- Chương 81: Kiều Kiều bị bắt đi (6)
- Chương 82: Kiều Kiều bị bắt đi (7)
- Chương 83: Kiều Kiều bị bắt đi (8)
- Chương 84: Kiều Kiều bị bắt đi (9)
- Chương 85: Kiều Kiều bị bắt đi (10)
- Chương 86: Được tiểu phản diện cứu (1)
- Chương 87: Được tiểu phản diện cứu (2)
- Chương 88: Được tiểu phản diện cứu (3)
- Chương 89: Được tiểu phản diện cứu (4)
- Chương 90: Được tiểu phản diện cứu (5)
- Chương 91: Được tiểu phản diện cứu (6)
- Chương 92: Được tiểu phản diện cứu (7)
- Chương 93: Được tiểu phản diện cứu (8)
- Chương 94: Được tiểu phản diện cứu (9)
- Chương 95: Được tiểu phản diện cứu (10)
- Chương 96: Ly hôn (1)
- Chương 97: Ly hôn (2)
- Chương 98: Ly hôn (3)
- Chương 99: Ly hôn (4)
- Chương 100: Ly hôn (5)
- bình luận