Sau Khi Xuyên Sách, Mèo Mập Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng - Chương 51: Nữ chủ xin thuốc (2)
Chương trước- Chương 1: Trọng sinh (1)
- Chương 2: Trọng sinh (2)
- Chương 3: Trọng sinh (3)
- Chương 4: Trọng sinh (4)
- Chương 5: Trọng sinh (5)
- Chương 6: Trọng sinh (6)
- Chương 7: Trọng sinh (7)
- Chương 8: Trọng sinh (8)
- Chương 9: Nữ chủ lên sân khấu (1)
- Chương 10: Nữ chủ lên sân khấu (2)
- Chương 11: Nữ chủ lên sân khấu (3)
- Chương 12: Nữ chủ lên sân khấu (4)
- Chương 13: Nữ chủ lên sân khấu (5)
- Chương 14: Nữ chủ lên sân khấu (6)
- Chương 15: Nữ chủ lên sân khấu (7)
- Chương 16: Nữ chủ lên sân khấu (8)
- Chương 17: Bàn tay vàng? (1)
- Chương 18: Bàn tay vàng? (2)
- Chương 19: Bàn tay vàng? (3)
- Chương 20: Bàn tay vàng? (4)
- Chương 21: Bàn tay vàng? (5)
- Chương 22: Bàn tay vàng? (6)
- Chương 23: Bàn tay vàng? (7)
- Chương 24: Bàn tay vàng? (8)
- Chương 25: Làm ầm ĩ (1)
- Chương 26: Làm ầm ĩ (2)
- Chương 27: Làm ầm ĩ (3)
- Chương 28: Làm ầm ĩ (4)
- Chương 29: Ý thức của nguyên chủ còn ở? (1)
- Chương 30: Ý thức của nguyên chủ còn ở? (2)
- Chương 31: Ý thức của nguyên chủ còn ở? (3)
- Chương 32: Ý thức của nguyên chủ còn ở? (4)
- Chương 33: Tiểu phản diện (1)
- Chương 34: Tiểu phản diện (2)
- Chương 35: Tiểu phản diện (3)
- Chương 36: Tiểu phản diện (4)
- Chương 37: Tiểu phản diện (5)
- Chương 38: Tiểu phản diện (6)
- Chương 39: Tiểu phản diện (7)
- Chương 40: Tiểu phản diện (8)
- Chương 41: Tiểu phản diện (9)
- Chương 42: Tiểu phản diện (10)
- Chương 43: Tiểu phản diện (11)
- Chương 44: Bàn tính của Liễu Chiêu Đệ (1)
- Chương 45: Bàn tính của Liễu Chiêu Đệ (2)
- Chương 46: Bàn tính của Liễu Chiêu Đệ (3)
- Chương 47: Bàn tính của Liễu Chiêu Đệ (4)
- Chương 48: Bàn tính của Liễu Chiêu Đệ (5)
- Chương 49: Bàn tính của Liễu Chiêu Đệ (6)
- Chương 50: Nữ chủ xin thuốc (1)
- Chương 51: Nữ chủ xin thuốc (2)
- Chương 52: Nữ chủ xin thuốc (3)
- Chương 53: Nữ chủ xin thuốc (4)
- Chương 54: Nữ chủ xin thuốc (5)
- Chương 55: Nữ chủ xin thuốc (6)
- Chương 56: Bị đánh vỡ đầu ( 1 )
- Chương 57: Bị đánh vỡ đầu ( 2 )
- Chương 58: Bị đánh vỡ đầu ( 3 )
- Chương 59: Bị đánh vỡ đầu ( 4 )
- Chương 60: Nam chủ Hứa Tiêu ( 1 )
- Chương 61: Nam chủ Hứa Tiêu (2)
- Chương 62: Nam chủ Hứa Tiêu (3)
- Chương 63: Nam chủ Hứa Tiêu (4)
- Chương 64: Lợn rừng đâm tường (1)
- Chương 65: Lợn rừng đâm tường (2)
- Chương 66: Lợn rừng đâm tường (3)
- Chương 67: Lợn rừng đâm tường (4)
- Chương 68: Lợn rừng đâm tường (5)
- Chương 69: Lợn rừng đâm tường (6)
- Chương 70: Tiền đâu? (1)
- Chương 71: Tiền đâu? (2)
- Chương 72: Đã xảy ra chuyện (1)
- Chương 73: Đã xảy ra chuyện (2)
- Chương 74: Đã xảy ra chuyện (3)
- Chương 75: Đã xảy ra chuyện (4)
- Chương 76: Kiều Kiều bị bắt đi (1)
- Chương 77: Kiều Kiều bị bắt đi (2)
- Chương 78: Kiều Kiều bị bắt đi (3)
- Chương 79: Kiều Kiều bị bắt đi (4)
- Chương 80: Kiều Kiều bị bắt đi (5)
- Chương 81: Kiều Kiều bị bắt đi (6)
- Chương 82: Kiều Kiều bị bắt đi (7)
- Chương 83: Kiều Kiều bị bắt đi (8)
- Chương 84: Kiều Kiều bị bắt đi (9)
- Chương 85: Kiều Kiều bị bắt đi (10)
- Chương 86: Được tiểu phản diện cứu (1)
- Chương 87: Được tiểu phản diện cứu (2)
- Chương 88: Được tiểu phản diện cứu (3)
- Chương 89: Được tiểu phản diện cứu (4)
- Chương 90: Được tiểu phản diện cứu (5)
- Chương 91: Được tiểu phản diện cứu (6)
- Chương 92: Được tiểu phản diện cứu (7)
- Chương 93: Được tiểu phản diện cứu (8)
- Chương 94: Được tiểu phản diện cứu (9)
- Chương 95: Được tiểu phản diện cứu (10)
- Chương 96: Ly hôn (1)
- Chương 97: Ly hôn (2)
- Chương 98: Ly hôn (3)
- Chương 99: Ly hôn (4)
- Chương 100: Ly hôn (5)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Sau Khi Xuyên Sách, Mèo Mập Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng
Chương 51: Nữ chủ xin thuốc (2)
Nhìn thấy Nguyễn Lâm thị, thím Ngũ lập tức đẩy Nguyễn Kiến Quốc ra, giống như gặp được người thân mà bắn liên thanh: "Thím Nguyễn ơi, tôi nhớ rõ vài ngày trước Nguyễn Kiều Kiều nhà bà phát sốt, có đi đến vệ sinh sở lấy thuốc đúng không? Nhanh nhanh cho tôi một ít, con nhãi chết tiệt nhà tôi đột nhiên sốt cao, làm cách nào cũng không hạ sốt được. Bà nhanh cho tôi ít thuốc đi."
Giọng điệu kia, cứ như thể việc Nguyễn Lâm thị phải cho cô ta thuốc là điều hiển nhiên.
"Cô nói lung tung gì thế? Mỗi người một bệnh, sao có thể uống thuốc bừa bãi được. Cô muốn thuốc thì đi đến vệ sinh sở kê đơn, cũng không mất mấy xu." Nguyễn Lâm thị từ chối. Đùa hả, mấy hôm trước vừa mới ầm ĩ với bà, bà cũng không rộng lượng đến nỗi cứ như thế mà cho cô ta thuốc.
"Không phải là do tôi quá sốt ruột sao? Bà cứ cho tôi một ít trước, lần sau, lần sau tôi trả lại cho bà là được chứ gì?"
"Phì! Ai muốn thuốc của cô chứ! Cô đang nguyền rủa nhà ai thế?" Nguyễn Lâm thị tức giận mắng.
"Đúng, đúng, đúng. Là tôi nói sai. Thím Nguyễn à, Đình Tử cũng coi như là được bà nhìn từ nhỏ đến lớn, nhà bà lại có thuốc, cho tôi một ít đi." Thím Ngũ vỗ vỗ miệng mình.
"Không có." Cũng không phải là Nguyễn Lâm thị keo kiệt, thật sự là không thể uống bậy thuốc được. Nếu thật sự xảy ra chuyện thì đến lúc đó ai chịu trách nhiệm? Vệ sinh sở ở cuối thôn, đi qua đi lại cũng chỉ mất khoảng 10 phút, nếu chạy thì nhiều lắm là mất 5 phút. Thế nhưng cô ta lại tới nhà bà xin thuốc, thật sự là quá moi ( keo kiệt)!. Ngôn Tình Trọng Sinh
"Ai da, thím Nguyễn à, bà đừng nhỏ mọn như thế, chỉ cần một chút, một chút là đủ rồi, chỉ cần hạ sốt là được."
"Cô có thời gian ở đây kỳ kèo với tôi thì không bằng đi cuối thôn mua thuốc đi. Mau đi đi, lúc này vệ sinh sở còn chưa đóng cửa đâu." Nguyễn Lâm thị vẫn từ chối, vừa nói vừa đẩy thím Ngũ ra cửa, bang một tiếng đóng sầm cửa lại.
Thím Ngũ bị đẩy ra ngoài, ngay lập tức nổi giận, cũng quên là chính mình tới xin thuốc, hướng về phía cửa chửi bậy: "Làm hương thân nhiều năm như vậy, tôi cũng không biết đấy. Thím Nguyễn à, nhà bà cũng thật là thấy chết mà không cứu. Uổng công nhiều năm làm hương thân như vậy!"
Nguyễn Lâm thị cũng nổi giận, mở cửa vác đòn gánh đập thím Ngũ, mắng: "Bà đây còn chưa tính sổ với cô đâu, cô vậy mà còn không biết xấu hổ. Cút! Bà đây cho dù có thuốc thì thà vứt cho chó cũng không cho cô!"
Thím Ngũ thấy Nguyễn Lâm thị dùng đòn gánh đánh thì vô cùng hoảng sợ, nhảy lùi về sau vài bước, né tránh vô cùng vất vả, thậm chí còn té lăn ra đất. Thấy Nguyễn Lâm thị còn muốn đánh tiếp, cô ta nhanh chóng xoay người chạy, vừa chạy vừa mắng chửi.
"Cái thứ đồ gì thế không biết!" Nguyễn Lâm thị hừ lạnh một tiếng, đóng cửa lại.
"Bà ơi? Ngũ Y Đình sinh bệnh ạ?" Nguyễn Kiều Kiều đứng ở trước cửa nhà chính hỏi.
"Ai da, sao Kiều Kiều lại dậy rồi? Sao cháu không mặc thêm quần áo vào, trời lạnh lắm, cháu nhanh vào trong phòng đi." Nguyễn Lâm thị thấy Nguyễn Kiều Kiều chỉ đi dép lê ra ngoài mà không mặc thêm áo khoác thì nhanh chóng ôm cô bé vào bên trong.
"Bà nội ơi, là Ngũ Y Đình bị bệnh ạ?" Nguyễn Kiều Kiều hỏi lại lần nữa.
"Ừ." Nguyễn Lâm thị mắng Nguyễn Kiệt ở bên cạnh một câu, trách cậu không trông Nguyễn Kiều Kiều cẩn thận. Bà sờ tay chân của Nguyễn Kiều Kiều, xác định không bị lạnh rồi mới trả lời: "Thím của con bé chạy tới nhà chúng ta đòi thuốc, cũng không biết là nghĩ thế nào."
"Còn thế nào ạ, chắc chắn là tiếc tiền chứ gì nữa." Nguyễn Kiệt ngồi bên cạnh nói, giọng điệu mỉa mai.
"Liên quan gì đến cháu chứ. Con nít con nôi, đừng có suốt ngày nói ra nói vào. Đi đi đi đi. Trở về ngủ đi." Nguyễn Lâm thị không kiên nhẫn xua tay.
"Vâng vâng vâng. Bà đúng thật là ví dụ điển hình của việc qua cầu rút ván mà." Nguyễn Kiệt chậc chậc ra tiếng.
Giọng điệu kia, cứ như thể việc Nguyễn Lâm thị phải cho cô ta thuốc là điều hiển nhiên.
"Cô nói lung tung gì thế? Mỗi người một bệnh, sao có thể uống thuốc bừa bãi được. Cô muốn thuốc thì đi đến vệ sinh sở kê đơn, cũng không mất mấy xu." Nguyễn Lâm thị từ chối. Đùa hả, mấy hôm trước vừa mới ầm ĩ với bà, bà cũng không rộng lượng đến nỗi cứ như thế mà cho cô ta thuốc.
"Không phải là do tôi quá sốt ruột sao? Bà cứ cho tôi một ít trước, lần sau, lần sau tôi trả lại cho bà là được chứ gì?"
"Phì! Ai muốn thuốc của cô chứ! Cô đang nguyền rủa nhà ai thế?" Nguyễn Lâm thị tức giận mắng.
"Đúng, đúng, đúng. Là tôi nói sai. Thím Nguyễn à, Đình Tử cũng coi như là được bà nhìn từ nhỏ đến lớn, nhà bà lại có thuốc, cho tôi một ít đi." Thím Ngũ vỗ vỗ miệng mình.
"Không có." Cũng không phải là Nguyễn Lâm thị keo kiệt, thật sự là không thể uống bậy thuốc được. Nếu thật sự xảy ra chuyện thì đến lúc đó ai chịu trách nhiệm? Vệ sinh sở ở cuối thôn, đi qua đi lại cũng chỉ mất khoảng 10 phút, nếu chạy thì nhiều lắm là mất 5 phút. Thế nhưng cô ta lại tới nhà bà xin thuốc, thật sự là quá moi ( keo kiệt)!. Ngôn Tình Trọng Sinh
"Ai da, thím Nguyễn à, bà đừng nhỏ mọn như thế, chỉ cần một chút, một chút là đủ rồi, chỉ cần hạ sốt là được."
"Cô có thời gian ở đây kỳ kèo với tôi thì không bằng đi cuối thôn mua thuốc đi. Mau đi đi, lúc này vệ sinh sở còn chưa đóng cửa đâu." Nguyễn Lâm thị vẫn từ chối, vừa nói vừa đẩy thím Ngũ ra cửa, bang một tiếng đóng sầm cửa lại.
Thím Ngũ bị đẩy ra ngoài, ngay lập tức nổi giận, cũng quên là chính mình tới xin thuốc, hướng về phía cửa chửi bậy: "Làm hương thân nhiều năm như vậy, tôi cũng không biết đấy. Thím Nguyễn à, nhà bà cũng thật là thấy chết mà không cứu. Uổng công nhiều năm làm hương thân như vậy!"
Nguyễn Lâm thị cũng nổi giận, mở cửa vác đòn gánh đập thím Ngũ, mắng: "Bà đây còn chưa tính sổ với cô đâu, cô vậy mà còn không biết xấu hổ. Cút! Bà đây cho dù có thuốc thì thà vứt cho chó cũng không cho cô!"
Thím Ngũ thấy Nguyễn Lâm thị dùng đòn gánh đánh thì vô cùng hoảng sợ, nhảy lùi về sau vài bước, né tránh vô cùng vất vả, thậm chí còn té lăn ra đất. Thấy Nguyễn Lâm thị còn muốn đánh tiếp, cô ta nhanh chóng xoay người chạy, vừa chạy vừa mắng chửi.
"Cái thứ đồ gì thế không biết!" Nguyễn Lâm thị hừ lạnh một tiếng, đóng cửa lại.
"Bà ơi? Ngũ Y Đình sinh bệnh ạ?" Nguyễn Kiều Kiều đứng ở trước cửa nhà chính hỏi.
"Ai da, sao Kiều Kiều lại dậy rồi? Sao cháu không mặc thêm quần áo vào, trời lạnh lắm, cháu nhanh vào trong phòng đi." Nguyễn Lâm thị thấy Nguyễn Kiều Kiều chỉ đi dép lê ra ngoài mà không mặc thêm áo khoác thì nhanh chóng ôm cô bé vào bên trong.
"Bà nội ơi, là Ngũ Y Đình bị bệnh ạ?" Nguyễn Kiều Kiều hỏi lại lần nữa.
"Ừ." Nguyễn Lâm thị mắng Nguyễn Kiệt ở bên cạnh một câu, trách cậu không trông Nguyễn Kiều Kiều cẩn thận. Bà sờ tay chân của Nguyễn Kiều Kiều, xác định không bị lạnh rồi mới trả lời: "Thím của con bé chạy tới nhà chúng ta đòi thuốc, cũng không biết là nghĩ thế nào."
"Còn thế nào ạ, chắc chắn là tiếc tiền chứ gì nữa." Nguyễn Kiệt ngồi bên cạnh nói, giọng điệu mỉa mai.
"Liên quan gì đến cháu chứ. Con nít con nôi, đừng có suốt ngày nói ra nói vào. Đi đi đi đi. Trở về ngủ đi." Nguyễn Lâm thị không kiên nhẫn xua tay.
"Vâng vâng vâng. Bà đúng thật là ví dụ điển hình của việc qua cầu rút ván mà." Nguyễn Kiệt chậc chậc ra tiếng.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Trọng sinh (1)
- Chương 2: Trọng sinh (2)
- Chương 3: Trọng sinh (3)
- Chương 4: Trọng sinh (4)
- Chương 5: Trọng sinh (5)
- Chương 6: Trọng sinh (6)
- Chương 7: Trọng sinh (7)
- Chương 8: Trọng sinh (8)
- Chương 9: Nữ chủ lên sân khấu (1)
- Chương 10: Nữ chủ lên sân khấu (2)
- Chương 11: Nữ chủ lên sân khấu (3)
- Chương 12: Nữ chủ lên sân khấu (4)
- Chương 13: Nữ chủ lên sân khấu (5)
- Chương 14: Nữ chủ lên sân khấu (6)
- Chương 15: Nữ chủ lên sân khấu (7)
- Chương 16: Nữ chủ lên sân khấu (8)
- Chương 17: Bàn tay vàng? (1)
- Chương 18: Bàn tay vàng? (2)
- Chương 19: Bàn tay vàng? (3)
- Chương 20: Bàn tay vàng? (4)
- Chương 21: Bàn tay vàng? (5)
- Chương 22: Bàn tay vàng? (6)
- Chương 23: Bàn tay vàng? (7)
- Chương 24: Bàn tay vàng? (8)
- Chương 25: Làm ầm ĩ (1)
- Chương 26: Làm ầm ĩ (2)
- Chương 27: Làm ầm ĩ (3)
- Chương 28: Làm ầm ĩ (4)
- Chương 29: Ý thức của nguyên chủ còn ở? (1)
- Chương 30: Ý thức của nguyên chủ còn ở? (2)
- Chương 31: Ý thức của nguyên chủ còn ở? (3)
- Chương 32: Ý thức của nguyên chủ còn ở? (4)
- Chương 33: Tiểu phản diện (1)
- Chương 34: Tiểu phản diện (2)
- Chương 35: Tiểu phản diện (3)
- Chương 36: Tiểu phản diện (4)
- Chương 37: Tiểu phản diện (5)
- Chương 38: Tiểu phản diện (6)
- Chương 39: Tiểu phản diện (7)
- Chương 40: Tiểu phản diện (8)
- Chương 41: Tiểu phản diện (9)
- Chương 42: Tiểu phản diện (10)
- Chương 43: Tiểu phản diện (11)
- Chương 44: Bàn tính của Liễu Chiêu Đệ (1)
- Chương 45: Bàn tính của Liễu Chiêu Đệ (2)
- Chương 46: Bàn tính của Liễu Chiêu Đệ (3)
- Chương 47: Bàn tính của Liễu Chiêu Đệ (4)
- Chương 48: Bàn tính của Liễu Chiêu Đệ (5)
- Chương 49: Bàn tính của Liễu Chiêu Đệ (6)
- Chương 50: Nữ chủ xin thuốc (1)
- Chương 51: Nữ chủ xin thuốc (2)
- Chương 52: Nữ chủ xin thuốc (3)
- Chương 53: Nữ chủ xin thuốc (4)
- Chương 54: Nữ chủ xin thuốc (5)
- Chương 55: Nữ chủ xin thuốc (6)
- Chương 56: Bị đánh vỡ đầu ( 1 )
- Chương 57: Bị đánh vỡ đầu ( 2 )
- Chương 58: Bị đánh vỡ đầu ( 3 )
- Chương 59: Bị đánh vỡ đầu ( 4 )
- Chương 60: Nam chủ Hứa Tiêu ( 1 )
- Chương 61: Nam chủ Hứa Tiêu (2)
- Chương 62: Nam chủ Hứa Tiêu (3)
- Chương 63: Nam chủ Hứa Tiêu (4)
- Chương 64: Lợn rừng đâm tường (1)
- Chương 65: Lợn rừng đâm tường (2)
- Chương 66: Lợn rừng đâm tường (3)
- Chương 67: Lợn rừng đâm tường (4)
- Chương 68: Lợn rừng đâm tường (5)
- Chương 69: Lợn rừng đâm tường (6)
- Chương 70: Tiền đâu? (1)
- Chương 71: Tiền đâu? (2)
- Chương 72: Đã xảy ra chuyện (1)
- Chương 73: Đã xảy ra chuyện (2)
- Chương 74: Đã xảy ra chuyện (3)
- Chương 75: Đã xảy ra chuyện (4)
- Chương 76: Kiều Kiều bị bắt đi (1)
- Chương 77: Kiều Kiều bị bắt đi (2)
- Chương 78: Kiều Kiều bị bắt đi (3)
- Chương 79: Kiều Kiều bị bắt đi (4)
- Chương 80: Kiều Kiều bị bắt đi (5)
- Chương 81: Kiều Kiều bị bắt đi (6)
- Chương 82: Kiều Kiều bị bắt đi (7)
- Chương 83: Kiều Kiều bị bắt đi (8)
- Chương 84: Kiều Kiều bị bắt đi (9)
- Chương 85: Kiều Kiều bị bắt đi (10)
- Chương 86: Được tiểu phản diện cứu (1)
- Chương 87: Được tiểu phản diện cứu (2)
- Chương 88: Được tiểu phản diện cứu (3)
- Chương 89: Được tiểu phản diện cứu (4)
- Chương 90: Được tiểu phản diện cứu (5)
- Chương 91: Được tiểu phản diện cứu (6)
- Chương 92: Được tiểu phản diện cứu (7)
- Chương 93: Được tiểu phản diện cứu (8)
- Chương 94: Được tiểu phản diện cứu (9)
- Chương 95: Được tiểu phản diện cứu (10)
- Chương 96: Ly hôn (1)
- Chương 97: Ly hôn (2)
- Chương 98: Ly hôn (3)
- Chương 99: Ly hôn (4)
- Chương 100: Ly hôn (5)
- bình luận