Con gà con nhà nàng nuôi đã nặng được hai cân, lúc này bị hai đứa nhỏ đuổi, bay nhảy khắp sân, la lên. Đỗ Tam Nương ở trong phòng bếp kêu lên: "Phong nhi, đừng có nghịch ngợm."
Đỗ Tam Nương đang nhào nặn bột mì, hôm nay sẽ ăn mì, chờ bán con kỳ nhông kia có tiền thì sẽ mua ít đồ tốt.
Rất nhanh phu thê Đỗ Hoa Thịnh từ ruộng về. Bây giờ hai chân của Đỗ Hoa Thịnh thật sự bị tàn tật, Dương thị từng lén lút khóc lóc một trận, nếu lúc đó có ít tiền mời đại phu khám, cũng sẽ không biến thành bộ dạng như bây giờ. Trái lại Đỗ Hoa Thịnh nghĩ rất là thoáng, còn luôn cố gắng an ủi bà.
Nghe thấy tiếng cha mẹ, Đỗ Tam Nương vội vàng múc nước nóng ra ngoài: "Cha, mẹ, mau rửa mặt rồi ăn cơm."
Dương thị nhìn thấy đồ trong sọt, mở miệng nói: "Tam Nương, con hái nhiều như vậy làm sao nhà chúng ta ăn hết được."
Nó vẫn còn non, Dương thị thấy rất là tiếc. Nhà nông như bọn họ đâu ăn đồ quý giá như những người trong thành, chỉ thích đặc biệt ăn những thứ non, mềm mại và tinh tế.
Đỗ Tam Nương nói: "Nương, ngày mai con sẽ vào thành, chuẩn bị đưa đồ cho khách hàng kia."
Dương thị hơi sững sờ, đắn đo nói: "Tam Nương, Nhan phủ kia là gia đại nghiệp đại, sợ là sẽ chán ghét đồ của chúng ta. Con đừng có đi nữa."
Đỗ Tam Nương vỗ ngực nói: "Nương, người yên tâm đi, ta tự biết rõ ở trong lòng."
Thấy nàng đã tính toán trước, Dương thị chỉ có thể thở dài một tiếng, không đành lòng giội nước lạnh vào nàng: "Nếu con muốn đi thì cứ đi đi."
Đỗ Hoa Thịnh vắt khô khăn đưa cho thê tử, Dương thị nhận lấy, rồi nói: "Tam Nương, có muốn nương đi chung với con không?"
Dương thị sợ nàng chọc giận Nhan gia, bà còn có thể cầu xin không cho Tam Nương ăn thua thiệt.
Đỗ Tam Nương lắc đầu: "Nương, người cứ ở nhà nghỉ ngơi đi. Chút chuyện nhỏ này, một mình con có thể làm."
Vốn dĩ Tứ Nương đang chơi bùn nghe thấy, vội vàng chạy tới, nói giòn giã: "Nương, tỷ mới bắt được con cá lớn, tỷ nói sẽ đổi tiền mua kẹo đường cho con ăn."
Đỗ Tam Nương cười nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của muội muội, Dương thị kinh ngạc hỏi: "Tam Nương, con bắt cá ở đâu vậy?"
"Trên núi kia có một đầm nước, nương, ăn cơm trước đi, con đói bụng rồi."
Nhìn thấy hôm nay ăn mì, Dương thị thấy đau trong lòng, năm tháng đói kém mới trôi qua không bao lâu, bây giờ mới từ từ trở lại bình thường được, nhìn vẻ mặt cười của nữ nhi, bà không nỡ nói thẳng với nàng, chỉ đành lòng nói: "Tam Nương, ngày khác nếu bán được tiền, thì lại mua ít mì ngũ cốc."
Đỗ Tam Nương nghe xong thì biết nương cảm thấy mình quá lãng phí, nàng chỉ mở miệng cười rồi dạ một tiếng.
Đỗ Hoa Thịnh cầm bát lên, nhìn thê tử của mình: "Mau ăn đi, còn phải xuống ruộng."
Ăn cơm xong, phu thê Đỗ Hoa Thịnh ngồi nghỉ ngơi trong nhà chính.
"Tam Nương, phải luôn thay nước cho cá, nếu không nó chêết thì người ta sẽ không muốn lấy đâu." Đỗ Hoa Thịnh sợ nàng không biết, nên nói một câu.
Đỗ Tam Nương gật đầu, cười nói: "Con biết rồi, phụ thân cứ yên tâm đi."
Buổi chiều Đỗ Tam Nương tìm y phục bẩn ở trong nhà, cầm ra chỗ sông nhỏ ở đầu thôn đi giặt, hai đứa trẻ đi theo nàng, Đỗ Tam Nương dặn dò: "Không được nghịch nước đó."
Đỗ Phong cười hắc hắc: "Tỷ, bọn đệ sẽ không nghịch nước đâu."
Đến bờ sông, thấy 2, 3, 5 người thiếu phụ, Đỗ Tam Nương chào hỏi hỏi, rồi tì chỗ ngồi xuống.
Đỗ Phong đã dẫn Tứ Nương chạy đi ra ngoài, Đỗ Tam Nương nhìn hai đứa nhỏ rồi dặn Đỗ Phong đừng có đi xa.
"Tam Nương đến giặt quần áo hả?"
Đỗ Tam Nương nhìn thoáng qua, thấy là nàng ta, nàng chỉ nhàn nhạt đáp lại: "Thôi Yêu Thẩm".
Thôi thị đi đến bên cạnh Đỗ Tam Nương, nhìn thấy nàng đánh y phục thật là nhanh. Năm đói kém đã đi qua, vẻ đẹp của nàng càng ngày càng thể hiện ra ngoài, mặc dù còn chưa phát triển hết, nhưng nhìn gương mặt trái xoan kia, đôi mắt to tròn, đúng là một mỹ nhân bại hoại.
Bây giờ Thôi thị đi theo bà tử, đã có thể phân biệt ra như thế nào mới là hàng tốt, biết các lão gia trong thành kia thích dáng vẻ nữ nhân như thế nào.
Bình thường Đỗ Tam Nương rất là thanh tú, bây giờ được nuôi dưỡng tốt làn da trở nên trắng hơn, vẻ đẹp này ở trong thôn cũng coi được là xuất sắc.
Trong lòng Thôi thị có suy nghĩ kia, nên thỉnh thoảng đánh giá nàng.
Đỗ Tam Nương bị bà ta nhìn cảm thấy cực kỳ không thoải mái, nhíu mày lại, cách xa bà ta chút.
"Tam Nương, lúc trước thím cùng nương của ngươi từng nói qua chuyện cái chân của phụ thân ngươi, kêu là hãy tìm một đại phu đến khám, Đỗ nhị ca trước giờ lành lặn, bây giờ lại trở thành một tên què."
Đỗ Tam Nương mở miệng nói: "Thôi Yêu Thẩm, năm đói kém đến cả ăn cũng không có, nhà ai làm gì có tiền mời đại phu chứ?"
Thật là đứng đấy nói chuyện không đau èo sao!
Thôi thị ngượng ngùng nói: "Thẩm chỉ nói một chút thôi, nói qua nói lại cũng là chuyện tiền."
Đỗ Tam Nương cúi đầu liếc mắt nhìn.
"Tam Nương, thẩm hỏi ngươi, ngươi có muốn đi ra ngoài giúp đỡ mọi người không, giống các cô nương trẻ đẹp, một tháng cũng có thể kiếm trên 100 văn tiền, chân của phụ thân ngươi giờ bị tàn tật, trong nhà chỉ đành dựa vào nương ngươi, đệ đệ và muội muội của ngươi còn nhỏ, thời gian này thật sự đúng là rất khó khăn."
Hai lông mày Đỗ Tam Nương cau lên, nàng biết rất rõ cả nhà Thôi Yêu Thẩm làm cái nghề gì! Không nghĩ đến nữ nhân này lại đánh chủ ý trên người nàng?
"Nhà nông ai mà chẳng vậy, sẽ không chết đói đâu." Đỗ Tam Nương cứng rắn chặn lại.
Thôi thị nói: "Cũng không thể nói như vậy, có câu nói rất hay, người cũng chia đủ nhiều loại, ngươi nhìn những nông dân này đi, cả một đời đều lăn lộn trong buồn đất, thì sẽ có tiền đồ gì chứ! Dáng vẻ lớn lơn của ngươi rất là đẹp, nếu vào gia đình giàu có, chắc chắn sau này sẽ đeo vàng đeo bạc, và hưởng không hết phúc. Còn có thể giúp đỡ trong nhà, chẳng những làm cha mẹ ngươi thoải mái, chính là đệ đệ và muội muội ngươi sau này sẽ có một cuộc sống tốt. Chắc ngươi biết Trần Ngũ Nương trong thôn chúng ta, trước đó quay về, cón mang theo hai nha hoàn bên người."
Nói đến đây Thôi thị liền cười lớn.
Đỗ Tam Nương vừa nghe xong gương mặt liền lạnh như băng, vị Trần Ngũ Nương kia là làm thiếp cho người ta, Thôi thị nói lời này, chẳng lẽ ai cũng muốn đi làm thiếp cho người ta sao? Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh nhân tỉnh táo nhìn Thôi thị: "Như Yêu Thẩm nói như vậy, nếu sống tốt như vậy, sao không cho Viên tỷ tỷ đi, ta đã quen sống khổ cực, nên sẽ không tham gia chuyện vui này."
Viên tỷ tỷ là nữ nhi của Thôi thị, cũng đã mười lăm mười sáu tuổi, chỉ là bình thường bộ dạng không được tốt, đến nay vẫn chưa hứa hôn với ai. Nếu không phải Thôi thị nói những lời này, Đỗ Tam Nương cũng không muốn kéo Viên tỷ tỷ xuống để cãi nhau.
Sắc mặt Thôi thị cứng đờ, dáng vẻ của con gái nhà mình kia, chính là làm nha hoàn việc nặng cho người ta cũng không thèm.
Cũng không biết rốt cuộc nàng có nghe hiểu không, Thôi thị lại nói: "Tam Nương, thím cũng là muốn tốt cho ngươi. Ngươi nhìn cái cơ hội này tốt bao nhiêu, sau này trở thành chủ tử của nhà giàu, muốn ăn cái gì thì ăn cái nấy, muốn mặc gì thì cứ mặc cái đó, còn tốt hơn là gả cho người đàn ông trong thôn."
Đỗ Tam Nương hận không thể múc một xô nước đổ lên đầu bà ta
Không muốn tiếp tục nói chuyện với bà ta, Đỗ Tam Nương kêu đệ đệ của mình: "Đỗ Phong, dẫn Tứ Nương lại đây."
Đỗ Phong vội vàng kéo Tứ Nương đi đến, ngồi xổm trên mặt đất nhìn nhìn Đỗ Tam nương giặt quần áo.
Thôi thị còn muốn nói thêm, nhưng Đỗ Tam Nương không thèm quan tâm bà ta, còn kêu hai đứa trẻ đến đây, bà ta cũng không tiện nói rõ, nhưng cũng phải nói những chuyện như nhà giàu nuôi mấy nô bộc, gia đình lớn bao nhiêu.
Một lát sau, Đỗ Tam Nương bỏ y phục vào trong chậu, kêu Đỗ Phong đến phụ khiêng lên. Đi đến phía sau Thôi thị, Đỗ Tam Nương cố ý trẹo chân, bưng cái chậu ở trong tay không vững, ngay lập tức rớt xuống, và cả người nàng đụng thẳng vào Thôi thị. Thôi thị vốn dĩ đang ngồi xổm, Đỗ Tam Nương đụng bà ta như thế, cả người bà ta đều nghiêng người về phía trước, cơ thể lập tức mất đi cân bằng, liền ngã nhào vào trong nước.
Nước sông cũng không sâu, nhưng do cả Người Thôi thị nhào tới, nên nằm thẳng vào trong nước, làm cho y phục ướt hết.
Đỗ Phong kêu: "Tỷ, tỷ không sao chứ."
"Không có chuyện gì, chỉ là chân của tỷ bị đau thôi." Đỗ Tam Nương nói, mắt nhìn vào Thôi thị đang ở trên sông: "Thôi Yêu Thẩm, thật sự là xin lỗi, chân của ta bị đau, người không sao chứ."
Đỗ Phong nhìn Thôi Yêu Thẩm ở trên sông, liền bật cười. Tròng mắt thằng bé chuyển động, mở miệng kêu lên: "Thôi Yêu Thẩm rơi xuống sông, mau đến cứu mạng a."
Một tiếng kêu của thằng bé này, làm cho mọi người ở xung quanh chạy đến. Thôi thị bất ngờ uống vài ngụm nước lạnh, bị dọa sợ nên đạp nước thịch thịch. Mặc dù sông kia không sâu, nhưng Thôi thị đang sợ hãi, đầu óc trống rỗng, bị dọa đến mức kêu lên.
Mấy người đàn ông nông gia nghe tiếng chạy đến, nhìn thấy Thôi thị đang ở torng sân đang đạo giãy dụa, một người cười nói: "Sông này còn chưa đến bắp đùi, ngươi mù hay sao mà giãy dụa cái gì"
Vứa nói xong lời này, mọi người xungq uanh đều bật cười.
Đỗ Tam Nương nói: "Thúc, đều là lỗi của ta, ta bị trật chân, không có đứng vững nên đụng vào Thôi Yêu Thẩm."
Một bên giải thích, một bên nàng nhặt y phục lên.
Bên kia Thôi thị nghe nước sông không sâu, vội vàng bò lên, cả người ướt sũng.
Nhìn Đỗ Tam Nương, Thôi thị duỗi ngón tay ra chỉ nàng, thở hồng hộc: "Mày.. Mày.. Đỗ Tam Nương, mày dừng lại cho lão nương."
Thôi thị vô cùng tức giận, vẻ mặt hung dữ đi về phía nàng, bộ dạng giống như muốn ăn thịt nàng luôn.
Bên cạnh có người nói: "Nàng cũng là do không cẩn thận, ngươi là người lớn hơi đâu mà so đo với đứa trẻ chứ?"
Thôi thị mở mồm nói: "Cái gì mà không cẩn thận, ta thấy là nó cố ý! Trật chân chỗ nào mà chẳng được, cứ phải trật sau lưng của ta. Đỗ Tam Nương mày giỏi lắm, đi tìm nương của mày đến đây, ta phải hỏi nàng một chút, rốt cuộc dạy dỗ nữ nhi mình như thế nào vậy!"
"Ngươi cũng đâu có bị thương gì, cũng đừng tính toán với đứa nhỏ nữa."
Thôi thị tức giận nói: "Cái gì mà không bị thương? Ngươi không nhìn thấy y phục của ta bị ướt hết sao!"
Bà ta không nói lời này còn tốt, vừa nói xong, xung quanh đều là một trận cười to. Mặc dù mùa này mặc y phục dày hơn mùa hè, nhưng có điều cũng chỉ là 1 2 lớp mà thôi. Thôi thị lăn lộn ở trong nước, dường như bộ y phục kia dính sát vào da bà ta, đều lộ cơ thể ra ngoài.
Y phục bên ngoài Thôi thị là màu xanh lục, bên trong lại là màu đỏ chót, thậm chí có thể thấy rõ hình dáng của nội y, là cái yếm, bộ ngực theo âm thanh của nàng run lên một cái, thật sự rất là to.
Đỗ Tam Nương cúi đầu xuống, giả vờ bộ dạng ngoan ngoãn khi làm sai, trong lòng lại là mừng thầm, nàng chính là cố ý, ai bảo tâm tư của Thôi thị lại ác độc như vậy? Thế mà lại khuyến khích nàng đi làm thiếp!