Đỗ Tam Nương nhìn cái chén không trong tay hắn, Lục Trạm nói: "Ta lập tức đi rửa!"
Trước đó trong chậu đã đổ một nửa gáo nước, bị mặt trời chiếu xuống rất là nóng, Lục Trạm liền dùng nước đó để rửa chén.
Đỗ Tam Nương nhíu mày, nàng không có nói gì, hắn liền chủ động đi rửa chén, coi như tự giác rất là cao. Nếu đã làm được những cái này, có thể thấy rõ không có bài xích việc này, sau này nếu để cho hắn chia sẻ công việc nhà, có lẽ hắn cũng sẽ bằng lòng.
Nam nhân, có thể sùng bái hắn, nhưng không thể nuông chiều hắn! Lục Trạm có chút không giống với mấy nam nhân ở đương thời, có lẽ, hắn thật sự sẽ đem ước mơ của nàng thành hiện thực!
Đỗ Tam Nương quay đầu lại lấy cái bát, nắm lấy hai lần bột mì, rồi đổ nước nóng vào thành bột nhão!
Làm xong bột nhão, Đỗ Tam Nương nheo mắt cười nói: "Chờ lúc nữa để huynh dán lên." Hai người sóng vai đi ra ngoài.
Bày ra câu đối mà đã được Nhan đại công tử tặng trước đó, trên tờ giấy đỏ tươi kia, mực được điều chế bằng phấn vàng, chữ viết góc cạnh rõ ràng, cứng cáp có lực! Trên mặt Đỗ Tam Nương có chút kinh ngạc, chữ này viết rất là không tệ, thậm chí có thể nói có chút khí phách!
Tuổi của Nhan đại công tử còn nhỏ hơn Lục Trạm hai tuổi, tuổi còn nhỏ, mà nét bút tốt như vậy, xem ra cũng không phải là một vật trong ao!
Lục Trạm bưng một cái ghế cao ra, quét bột nhão lên vách tường, mặt sau của câu đối chạm nhẹ vào, Lục Trạm đứng ở trên ghế, giang hai cánh tay, đi lên hỏi: "Tam Nương, muội xem đã ngay ngắn chưa?"
Đỗ Tam Nương nói: "Dịch sang bên trái một chút, đúng, sau đó dịch xuống chút xíu, đúng, chính là như vậy, trước tiên huynh đừng có nhúc nhích, để cho ta nhìn lại chút!"
Nói xong nàng đi ra xa, nhìn kỹ: "Lục đại ca, huynh dán được rồi đó."
Đỗ Phong đứng ở bên người Đỗ Tam Nương, nhìn chữ trên câu đối, đây là lần đầu tiên tiếp xúc chữ của người khác, tròng mắt Đỗ Phong như muốn lòi ra, Đỗ Phong hỏi: "Tỷ, trên đó viết chữ gì vậy? Viết thật là đẹp!"
Đỗ Tam Nương sờ đầu thằng bé, cười lên đọc mấy chữ đó cho thằng bé nghe, Lục Trạm ở một bên nhìn câu đối, so sánh với lời nàng nói, quả thực không sai một chữ nào!
Trong lòng Lục Trạm cảm thấy rất là bất ngờ, chẳng lẽ Tam Nương còn biết chữ!
Đỗ Phong à à xong hai tiếng, thằng bé cũng đọc lại hai lần, ở trong lòng suy nghĩ, chờ sau khi hắn đi học biết chữ, thì cũng có thể viết được câu đối xuân, mỗi năm đều viết, mỗi năm đều dán!
Dán xong câu đối xuân, Lục Trạm đi xuống, hắn đi đến bên cạnh Đỗ Tam Nương, hỏi: "Tam nương, ngươi biết chữ đây?"
Ngay lập lức trái tim của Đỗ Tam Nương đập loạn lên, không ngờ nàng lại có thể sơ xuất như vậy!
Mím môi một cái, Đỗ Tam Nương nói với Đỗ Phong: " Phong ca, đệ tìm xem Tứ Nương đang ở đâu đi!"
Đuổi Đỗ Phong đi, lại thấy Lục Trạm đang nhìn mình, Đỗ Tam Nương thầm bực mình sao lại không cẩn thận mà đọc ra như thế! Nàng là Đỗ Tam Nương, là Đỗ Tam Nương con gái của nhà nông, là một nữ nhi chưa bao giờ đọc qua sách, sao mà có thể biết chữ được!
Nàng mà một khi không chú ý, thì đến áσ ɭóŧ đều sắp bị lột sạch!
Nhưng mà sao Lục Trạm lại biết nàng biết chữ, chẳng lẽ hắn cũng biết chữ?
"Lục đại ca, huynh cũng biết trên đó viết cái gì sao?"
Lục Trạm ừ một tiếng: "Trước kia cũng từng đi đọc sách, nên có thể biết được mấy chữ!"
Lúc này gương mặt Đỗ Tam Nương tràn đầy sùng bái nhìn hắn, nói: "Lục đại ca, thế mà huynh cũng từng đi đọc sách?"
"Tam Nương, không phải muội cũng biết chữ sao!"
Đỗ Tam Nương lộ ra vẻ xấu hổ, nàng lắc đầu, nói: "Nếu ta nói là chỉ biết có mấy chữ này, huynh có tin không?"
Lục Trạm nhíu mày lại, có chút không tin tưởng!
Đỗ Tam Nương nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý đến đây, nàng thấp giọng nói: "Lục đại ca, quả thực ta có biết ít chữ, nhưng cũng không nhiều. Lý chính trong thôn của ta là người của Đỗ gia, cháu trai của ông ấy đang đọc sách, còn đang sắp thi cử! Trước kia ta thường lui tới, nhìn thấy hắn ghi tới ghi lui nhiều lần, liền nhìn quen mấy chữ! Nhưng mà ta lại không có biết viết!"
Nói xong Đỗ Tam Nương xấu hổ cười cười, Lục Trạm nghe nàng giải thích, ngược lại đã tin mấy phần!
Lục Trạm nói: "Tam Nương thật là thông minh, nếu là một nam nhi, chắc chắn khoa cử sẽ không có làm khó muội!"
"Lục đại ca, vậy huynh có biết viết không?"
Lục Trạm ưỡn ngực: "Đương nhiên là biết rồi!
Đỗ Tam Nương cười nói: "Vậy Lục đại ca có thể dạy cho ta không? Ta muốn biết tên của ta viết như thế nào!"
"Được rồi, muội chờ chút!" Nói xong Lục Trạm đi ra ngoài bẻ một nhánh cây.
Lồng ngực của Đỗ Tam Nương vẫn còn đập thình thịch, cũng không biết lí do thoái thác của nàng có làm cho Lục Trạm tin không, nàng cũng biết lý do của mình rất là vụng về. Mặc dù lý chính là người ở trong tộc, quả thực cũng có một đứa cháu trai đang đọc sách, chẳng qua nghe nói hắn học rất là tệ. Nhưng mà không còn cách nào khác, lúc này Đỗ Tam Nương lộ ra sơ suất lớn như vậy ở trước mặt Lục Trạm, nên chỉ có thể bịa ra một lý do để thuyết phục!
Sau đó lại dời lực sự chú ý của hắn, không còn quan tâm đến việc nàng biết chữ ở bên trên!
Lục Trạm cầm nhánh cây tới vẽ trên mặt đất mấy lần, rất nhanh trên mặt đất thô cứng xuất hiện hai chữ "Lục trạm!"
Đỗ Tam Nương nhìn thoáng qua, thầm nghĩ hắn thật sự là biết chữ, mặc dù viết không có đẹp lắm, cũng rất là nắn nót.
"Lục đại ca, huynh đang viết cái gì vậy?" Đỗ Tam Nương giả vờ như không biết cái gì.
Lục Trạm chỉ vào một chữ ở trong đó, nói: "Chữ này đọc là "Lục", còn cái bên cạnh đọc là "Trạm" !"
" "Lục" ..." Đỗ Tam Nương đọc theo hắn: " "Trạm" ... "
" "Lục" ..."Trạm" ... Hợp lại không phải là hai chữ "Lục Trạm", Lục đại ca, là tên của huynh sao?"
Đôi mắt của nàng sáng lấp lánh nhìn hắn, trong lòng Lục Trạm vô cùng vui vẻ, hắn cũng không biết vì sao vừa nãy lại viết tên của mình ra, hành động hoàn toàn là vô ý thức! Có điều khi tên của hắn được nàng đọc ra, cái cảm giác đó rất là kỳ lạ! So với lúc ngày thường nàng gọi thẳng tên hắn, càng có một loại cảm giác là thỏa mãn.
Đỗ Tam Nương lại nói: "Lục đại ca, huynh có thể dạy ta viết hai chữ này được không?"
Ngay lập tức Lục Trạm liền hứng thú, đưa nhánh cây ở trong tay cho nàng, còn mình thì lại đi bẻ một nhánh cây khác, nói một cách nghiêm túc:
"Muội hãy nhìn kỹ động tác của ta đi, như này, còn như này nữa..."
Hắn viết từng nét từng nét rất là chậm, Đỗ Tam Nương cũng bắt chước bộ dạng của hắn, có điều so với nét bút của hắn vững vàng và ổn định, thì chữ của Đỗ Tam Nương xiêu xiêu vẹo vẹo, rất giống con giun.
Lục Trạm nhìn nàng một cái, nói: "Đúng, cứ như vậy, thả lỏng một chút!"
Thật vất vả mới viết hai chữ xong, Đỗ Tam Nương cũng cảm thấy rất là mệt mỏi và tê tay! Cái chuyện giả vờ giả vịt này, quả nhiên vẫn không thích hợp với nàng.
Lục Trạm thấy tên của mình hiện ra trong tay của nàng, mặc dù hai cái chữ kia rất khó nhìn, nhưng trong lòng Lục Trạm thấy rất là suиɠ sướиɠ, hắn khen nàng từ tận đáy lòng: "Tam Nương, muội học rất là nhanh! Cứ học từ từ, viết nhiều lần là thấy quen thôi."
Đỗ Tam Nương ừ một tiếng, lại một mình tập luyện, sau 7, 8 lần, thì đã viết được hai chữ kia tương đối ngay ngắn, lúc này đổi lại là Lục Trạm kinh ngạc nhìn nàng, Đỗ Tam Nương mím môi một cái, cười nói: "Lục đại ca, ta học như thế nào?"
Lục Trạm nói: "Rất tốt, vô cùng tốt!"
Đỗ Tam Nương lại nói: "Lục đại ca, huynh chỉ dạy tên của huynh, huynh còn chưa có dạy tên của ta đâu!"
Lục Trạm cười, đầu tiên là viết hai chữ "Tam Nương", lập tức viết thêm một chữ “Đỗ” ở phía trước!
Đỗ Tam Nương nhìn hắn trịnh trọng như thế, bộ dáng vô cùng cẩn thận. Cũng có chút muốn cười. Có điều nếu là diễn trò, đương nhiên phải làm tốt toàn bộ, nàng lại bắt chước viết theo hắn, rất nhanh nàng đã viết xong ba chữ “Đỗ Tam Nương”. Lục Trạm càng ngạc nhiên, lúc này hắn rất là thích thú, liên tiếp viết Đỗ Phong, Tứ Nương. Cuối cùng trong sân giống như bị móng gà cào qua.
Đỗ Tam Nương vẫy vẫy tay, nói: "Lục đại ca, tay ta rất là mỏi, nếu không hôm nay cứ như vậy đi! Quay về huynh dạy ta thêm ít chữ, có được không?"
Đương nhiên Lục Trạm nói là được!
Lục Trạm nở nụ cười, có thể thấy hắn dạy nàng viết chữ, thật sự có một cảm giác thành tựu! Đỗ Tam Nương thở dài, thầm nghĩ đứa trẻ này đúng là thành thực, chỉ có nhiêu đó mà đã vui vẻ, có điều nàng cũng thở phào nhẹ nhõm, dù sao Lục Trạm cũng không chạy theo nàng hỏi mấy chuyện này nữa.
Chuyện nàng biết chữ, chắc chắn theo lâu dài sẽ không lừa được nữa, nhưng mà cứ như vậy là tốt rồi, quay về cứ nói là Lục Trạm dạy, cha mẹ cũng sẽ không suy nghĩ nhiều!
Đến buổi chiều, cả nhà Đỗ gia phải đi về, nói với Lục Trạm, kêu hắn ngày tết đến nhà mình ăn cơm, Lục Trạm cũng sáng khoái đáp ứng.
Đỗ Hoa Thịnh ngồi ở phía trước đánh xe, ban đầu Tứ Nương cũng muốn ngồi ở phía trước, Dương thị sợ con bé ngã xuống, nên cứ ôm con bé, cứ như vậy con bé ở trong lòng ngực Dương thị nhô đầu ra nhìn con lừa. Trái lại Đỗ Phong đi cả đường vẫn luôn im lặng, nhưng mà lúc này Dương thị đang cùng Đỗ Tam Nương nói chuyện, hai người cũng không chú ý đến vẻ mặt sa sút của thằng bé.
Dương thị nói: "Lúc này có xe lừa, sau này đi đâu cũng thuận tiện."
Đỗ Tam Nương cười nói: "Đúng vậy, sau này bà ngoại đến, chúng ta cũng có thể đưa bà ấy trở về."
Dương thị cảm thán nói: "Chuyện của con và Lục Trạm, cần phải cảm ơn nhiều bà ngoại của con!"
Nói Dương thị thở dài một tiếng, nói: "Tam Nương, hôm nay con cũng thấy rồi đó, người thân của Lục Trạm cũng không phải ai là dễ sống chung! Sau này con và Lục Trạm trở thành người một nhà, nhớ phải quan tâm đến mình hơn. Người của Lục gia coi như cũng khá tốt, còn bên cả nhà bà ngoại của Lục Trạm, thật sự chính là chẳng ra sao cả!"
"Nương, dù sao bà ngoại Lục Trạm cũng là người khác họ, Lại không phải họ Lục. Con tự có chừng mực!" Đỗ Tam Nương cười nói.
"Con biết vậy thì tốt, Trạm ca nhi là một đứa trẻ tốt, hôm nay hắn có thể đứng ra nói chuyện vì con, làm chỗ dựa cho con, nương nhìn cũng thấy rất là vui! Nam nhân đối tốt với con như vậy, sau này mới có thể sống hòa thuận. Nương chỉ hi vọng, con và Lục Trạm sống tốt cùng nhau, thì ta cũng yên lòng."