Tiểu Kiều Nương Của Nhà Thợ Rèn - Chương 90: Ta cho ngươi biết, ta mới là phu quân của ngươi

Tiểu Kiều Nương Của Nhà Thợ Rèn Chương 90: Ta cho ngươi biết, ta mới là phu quân của ngươi
Lại nói đến Tạ phủ, cả một đêm này Đỗ Phương đều ngủ mê man, mơ rất nhiều mộng, thậm chí còn là ác mộng, khi thì trong mơ thấy Trí Viễn, khi thì người trong mộng lại là Tạ Duệ, nàng ta cố gắng chạy trốn nhưng lại không thể chạy được, giống như là bị bóng đè, muốn tỉnh lại, nhưng làm thế nào cũng không thể tỉnh lại.

Đến canh giờ, mấy nha hoàn đã chờ ở bên ngoài, Tạ Duệ nhìn cô vợ trẻ còn ngủ, lông mày nhíu chặt lại, nhìn nàng ta vài lần, thấy nàng ta chưa có ý muốn tỉnh lại, thế là đẩy vai nàng ta, lúc này Đỗ Phương mới mở mắt ra.

Nàng ta mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy nam nhân tóc tai bù xù ở trước mặt mình, miệng cười toe toét, Đỗ Phương kinh ngạc hét một tiếng.

Tạ Duệ nói: "Nàng hét cái gì, còn không dậy, cha mẹ vẫn còn đang chờ uống chén trà của cô vợ trẻ đó. "
Lúc này tinh thần của Đỗ Phương mới tỉnh lại, nghĩ đến hôm qua mình đã thành thân, là con dâu Tạ gia, không còn là Đỗ cô nương nữa. Nàng ta ngồi dậy, mới giật mình khi thấy mình không có mặc gì, nhất thời gương mặt ửng đỏ: "Ngươi mau quay sang chỗ khác! "

Tạ Duệ thúc giục: "Chúng ta là phu thê, chỗ nào cơ thể của nàng mà ta chưa từng thấy qua? Người trong nhà vẫn còn chờ, nêu nàng dâu mà dậy trễ, thì không tốt cho lắm."

Đỗ Phương kìm nén khó chịu, thấy Tạ Duệ không có ý né tránh chút nào, lại cảm thấy ủy khuất, người nam nhân này chẳng những có diện mạo xấu xí, còn chẳng biết quan tâm gì hết! Nếu mà đổi lại thành Trí Viễn, chắc chắn sẽ không như vậy.

Đỗ Phương nói: " Vậy, vậy chàng lấy y phục đến cho ta đi."

Tạ Duệ cau mày nói: "Cần gì phải phiền phức như vậy."
Nói xong sau đó kêu bọn nha hoàn ở bên ngoài vào, Đỗ Phương đỏ mặt để cho bọn nha hoàn hầu hạ thay y phục. Ma ma ở bên ngoài tiến vào, thu khăn hỉ ở trên giường, nhìn thấy lạc hồng ở trên đó, liền nói câu chúc mừng với phu thê Tam công tử, rồi nhanh chóng cầm lấy giao nộp cho chủ viện.

Sau khi ổn thỏa hết, Tạ Duệ liền dẫn Đỗ Phương đi gặp người nhà, Đỗ Phương mặc một bộ y phục đỏ chót, đầu đầy châu ngọc, bởi vì đêm qua đã trở thành một nữ nhân trưởng thành, trên mặt còn mang theo vài phần xấu hổ, lại thêm không biết rõ tình hình lang ở đâu, hai đầu lông mày vẫn hiện rõ vẻ u sầu, nữ nhân nổi bật như thế làm cho người ta muốn yêu thương.

Rất nhanh đã sắp đến chủ viện, Tạ Duệ nói: "Ta nắm tay nàng đi vào."

Đỗ Phương mím môi không nói lời nào, Tạ Duệ kéo tay nàng ta, Đỗ Phương liên đưa tay ra phía sau, Tạ Duệ nói: "Nàng ngốc quá, nhiều người nhìn như vậy, ta nắm tay nàng đi vào, điều đó nói rõ là ta rất hài lòng nàng, quay đầu người khác cũng sẽ không coi thường nàng!"
Nếu không phải hắn có chút vừa ý với cô vợ trẻ này, hắn ta còn lười biếng làm những chuyện này. Đỗ Phương nghe vậy mới cho hắn ta nắm tay, cả người cứng ngắc theo hắn ta vào.

Trong phòng, phu thê Tạ Lợi Trinh ngồi ở chủ vị, phía dâu là con trai và con dâu.

Đỗ Phương theo Tạ Duệ vào nhà, Tạ Duệ vui vẻ cười nói: "Cha, nương, nhi tử đến rồi."

Tạ Lợi Trinh nhìn tinh thần nhi sáng láng, cũng là vui vẻ. Vẻ mặt Tạ phu nhân lạnh nhạt, cũng không vì cưới tân nương tử mà vui vẻ, bà ta đối với người con dâu này có chút xoi moi về thân thế, đương nhiên là không thèm để mắt đến.

Đỗ Phương cúi đầu, căn bản cũng không dám ngẩng đầu nhìn.

Đến lúc kính trà, Đỗ Phương quỳ gối trước nhị lão, cung kính bưng trà: "Cha, mời uống trà."

Tạ Lợi Trinh cười uống một ngụm, cầm một hồng bao cho nàng ta, nói: "Sau này cùng lão Tam sinh hoạt."
Đỗ Phương thấy hồng bao kia hơi nặng một chút, cũng cười vâng một tiếng.

"Nương, mời uống trà."

Tạ phu nhân bưng trà hơi nhấp một chút, cũng lấy một hồng bao ra, cũng không có hài lòng với đứa con dâu này, bà ta cũng lười tốn tâm tư chuẩn bị quà ra mắt, chỉ cho một cái hồng bao đuổi đi.

Hai cô con dâu khác nhìn thấy, trên mặt mang theo vài phần giễu cợt, khó tránh khỏi coi thường đệ tức nhi vừa mới vào cửa này.

Kính Nhị lão xong, Đỗ Phương lại kính trà cho mấy huynh đệ.

"Đại ca, mời uống trà." Đỗ Phương cúi nửa đầu xuống nói.

Tạ Bân nhìn nàng ta, hôm nay Đỗ Phương so với ngày xưa càng có thêm mỹ lệ của một phụ nhân, Tạ bân uống trà, đã sớm chuẩn bị xong đồ vật cho nàng ta, là một thanh ngọc như ý, hắn ta mở miệng nói: "Mong tam đệ và tam đệ muội hòa thuận, hài lòng như ý."
Đầu tiên Đỗ Phương cúi đầu, lúc nghe thấy giọng nói này, lập tức sợ ngây người, nàng ta ngẩng đầu lên, nhìn nam nhân trước mắt này, đơn giản là không dám tin vào hai mắt của mình! Hắn ta lại là Trí Viễn!

Cả người Đỗ Phương có chút ngơ ngác, đã hoàn toàn ngây ngốc.

Phu nhân của Tạ Bân là Khâu thị thấy cô vợ trẻ của lão Tam cứ nhìn chằm chằm phu quân của mình, sắc mặt khó coi, u ám đến đáng sợ. Nhị phòng Giả thị thấy vậy liền cười một tiếng, Đỗ Phương thấy có nhiều người nhìn mình như vậy, thì đỏ mặt.

Vừa rồi Tạ Duệ thấy nàng ta nhìn chằm chằm đại ca của mình như thế, trong lòng hắn ta cũng cực kỳ khó chịu, nàng ta đây là ý gì?

Đỗ Phương kìm chế nhiều suy nghĩ ở trong lòng, cúi đầu nói: “Đa tạ đại ca."

Sau đó nàng ta lại dâng trà cho Khâu thị, đến cả Khâu thị cũng không có uống trà, chỉ ném một cái hồng bao lên mặt nàng ta, Đỗ Phương cắn răng, đối mặt với sự nhục nhã này, trong mắt nàng ta toàn lệ quang.
Tạ Bân giận tái mặt: "Nàng đang làm gì vậy?"

Khâu thị thấy hắn ta vậy mà nói giúp cho cô vợ trẻ của lão Tam, cũng tức giận đến điên: "Ta làm gì. Vừa mới gả đến, lại mà cứ nhìn chằm chằm vào tướng công của người ta, là có ý gì? Chớ không phải là muốn câu dẫn ai sao!"

Mặt Tạ Bân đen thui: "Nàng mau câm miệng cho ta! Còn nói huyên thuyên châm ngòi chia rẽ nữa, nói câu nữa liền cút về nhà mẹ đẻ đi!"

Thấy phu thê lão đại cãi nhau, nhị phòng Giả thị nhìn vậy liền cao hứng, nàng ta nói: "Ai nha, đại tẩu, tướng mạo đẹp trai tuấn tú như đại ca vậy, ai thấy mà sẽ không nhìn lén thêm chứ, chính là mấy nha hoàn trong phủ ta, không phải cũng thường lén nhìn sao."

Giả thị còn chưa nói xong, nhưng mà vừa nói cũng đã làm cho Khâu thị lên cơn tức giận, phu quân nàng ta là người háo sắc, trong viện bọn họ hễ mà người nào có dáng dấp tốt, đều bị hắn ta câu dẫn. Những tiểu tiện nhân kia, từng người từng người đều muốn bò lên giường hắn ta, đương nhiên là phí hết tâm tư câu dẫn Tạ Bân. Giả thị nói như vậy, Khâu thị càng cảm thấy chán ghét Đỗ Phương hơn.
Tạ Lợi Trinh cau mày, nói: "Tất cả im miệng cho ta! Nói bậy bạ cái gì đó! Thê tử của lão đại bị cấm túc một tháng."

Khâu thị bị ông ta nói như vậy, thế là đem toàn bộ thù hận đổ lên người cô vợ trẻ của lão Tam.

Sau đó cũng chỉ là kính trà, Tạ gia có năm con trai, bây giờ chỉ có ba con trưởng của Tạ gia thành thân, lão Tứ cùng lão Ngũ còn nhỏ, chẳng qua mới có mấy tuổi, nên hôm nay cũng không có xuất hiện ở đây.

Sau khi kính trà, mỗi người đều tản đi. Đỗ Phương có một loại cảm giác như trời sập xuống, người nam nhân mà nàng ta luôn nhung nhớ lại là đại bá của nàng ta! Nhưng điều làm nàng ra, nàng ta cùng hắn ta còn làm ra chuyện như vậy, nếu như bị truyền đi, thì nàng ta còn làm người như thế nào nữa!

Đời này của Tạ Duệ hận nhất chính là dung mạo của mình, như vậy, đây cũng là nỗi đau của hắn ta, hắn ta hận nhất là có người thảo luận dung mạo của hắn ta. Nhưng nữ nhân của mình lại làm cho mình mất mặt ở bên ngoài, còn nhìn chằm chằm đại ca của hắn ta lâu như vậy, Tạ Duệ càng nghĩ càng tức giận, hắn ta nhìn nàng ta, cắn răng nghiến lợi nói: "Có phải nàng thấy đại ca lớn lên đẹp hơn ta không, nàng ước gì người mình được gả là hắn ta, có phải vậy không?"
Tạ Duệ nhìn cây ngọc như ý này càng cảm thấy chướng mắt, tất cả mọi người đều không chuẩn bị lễ vật gì, trái lại hắn ta sẽ không suy nghĩ gì hết, ra tay hào phóng như vậy, Tạ Duệ cầm lấy gậy ngọc như ý ném mạnh xuống đất.

Đỗ Phương nói: "Chàng phát điên cái gì vậy!"

Tạ Duệ trừng nàng ta, ngọn lửa giận ở trong lòng không có cách nào phát ra, hắn ta cầm lấy tay Đỗ Phương, kéo nàng ta ngồi trên giường, Đỗ Phương đánh hắn ta, Tạ Duệ tức đến mức tát nàng ta một cái, tức giận nói: "Ngươi cho rằng ngươi là ai, ngươi cho rằng ngươi cao quý bao nhiêu? Ta cho ngươi biết, ta mới là trượng phu của ngươi, ta mới là nam nhân của ngươi, sau này mà ngươi nhìn người nào nhiều hơn, có tin ta móc hai con mắt của ngươi ra không!"

Vừa nói hắn ta vừa cởi y phục của nàng ta, Đỗ Phương khóc sướt mướt, Tạ Duệ mang theo lửa giận, cũng mặc kệ nàng ta đã sẵn sàng chưa, cứ xông thẳng vào.
Tiếng khóc của Đỗ Phương càng lớn hơn, nàng ta cảm thấy không bằng mình chết đi.

Rất nhanh Tạ Duệ đã làm xong, nhìn nàng ta ở trên giường khóc lóc, cũng thấy cực kỳ phiền, liền kéo quần lên bỏ đi.

Chuyện đã xảy ra hôm nay, đã làm cho nước mắt nàng ta đều chảy khô. Đỗ Phương nằm ở trên giường yên lặng thút thít, cuối cùng vẫn là tên nha hoàn Xuân Nha đến, Xuân Nha đến hầu hạ nàng ta mặc y phục, nói: "Cô nương, vừa rồi nô tỳ nhìn thấy cô gia tức giận đùng đùng đi, có phải hai người cãi nhau không."

Đỗ Phương nhìn Xuân Nha, lôi kéo nàng ta khóc lóc, ở trong cái phủ này, cũng chỉ có Xuân Nha mới là người của mình, Đỗ Phương lôi kéo Xuân Nha khóc lóc một trận, sau đó nói: "Xuân Nha, ngươi có biết Trí Viễn là ai không?"

Xuân Nha nói một cách khô khan: "Xuân Nha không biết."
"Huynh ấy là trưởng tử của Tạ gia, là đại ca của Tạ Duệ!" Nước mắt của Đỗ Phương càng chảy càng nhiều.

Tạ Bân có thể câu dẫn Đỗ Phương nhanh như vậy, ở trong đó Xuân Nha bỏ rất nhiều sức, một mặt vì nàng ta ngại áp lực từ Tạ Bân, một mặt vì Tạ Bân ra tay rất là hào phóng, mỗi lần lén gặp Đỗ Phương đều sẽ cho nàng ta tiền tiêu vặt, so với những đồ mà Đỗ Phương cho nàng ta, đương nhiên Xuân Nha đứng ở phía Tạ Bân, Tạ Bân nói cái gì thì chính là cái đó.

Đỗ Phương khóc đến mệt, nàng ta nói: "Xuân Nha, ngươi nói xem ta nên làm cái gì đây?"

Xuân Nha nói: "Cô nương, bây giờ người đã gả cho lão Tam của tạ gia. Chuyện của người cùng đại gia, phải giữ kín, không thể để lộ ra, nếu mà lộ chân tướng, Tạ gia sẽ kéo người nhốt vào lồng heo."

Đỗ Phương nghe bị nhốt lồng heo, chính là muốn khóc cũng không khóc được, Xuân Nha an ủi Đỗ Phương: "Cô nương, nếu đại công tử có ở trong phủ, vậy sau này người có chuyện gì, ngài ấy sẽ không ở ngoài đứng nhìn. Những người Tạ gia này đều là mắt chó coi thường người khác, trước đó nô tỳ muốn đến phòng bếp nấu một chén én cho cô nương, bọn họ liền cười nhạo nô tỳ. Cô nương, nếu chúng ta muốn sống sót ở Tạ phủ, cần phải phí một ít tâm tư."
Nói xong Xuân Nha lại tiến đến bên tai Đỗ Phương, thì thầm một lúc, Đỗ Phương nhíu mày, cắn môi nói: "Không được, bảo ta cúi đầu trước mặt Tạ Duệ, ta không làm được, vừa rồi hắn còn đánh ta nữa."

Xuân Nha nói: "Cô nương, hiện tại không phải là lúc hành động theo cảm tính, nói một câu khó nghe, chuyện này đổi là ai, chắc chắn trong lòng cũng không hề dễ chịu. Chờ một lúc nữa Tam công tử trở về, người phải nhẹ nhàng hầu hạ hắn, chỉ biết khóc lóc, chẳng phải chuyện này cứ trôi qua như thế!"

Tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng Đỗ Phương vẫn không thoải mái, chính nàng ta còn chưa lấy lại tinh thần sau cơn đả kích, còn phải đi chịu thua Tạ Duệ, cầu sự tha thứ của hắn.

Sau khi Xuân Nha lui ra ngoài, chỉ còn một mình Đỗ Phương rơi lệ, qua một lúc lâu, nàng ta không còn khóc nữa, nhìn thấy ngọc như ý bị gãy đoạn, Đỗ Phương kìm nén sự khổ sở ở trong lòng, đi lên nhặt lấy.
Sau khi Tạ Bân trở về viện, Khâu thị lại lôi kéo hắn ta ầm ĩ một trận. Nữ nhân này, quả thực chính là không thể nói lý, nếu không nể mặt nàng ta là nữ nhi của Khâu gia, thì đã sớm bỏ nàng ta rồi!

Khâu thị mười sáu tuổi đã đến Tạ Gia, vốn dĩ cứ nghĩ mình đã tìm được một người tốt để phó thác chung thân, ai ngờ chỉ là một thiếu gia chỉ biết ăn chơi vui sướng, trêu chọc nữ nhân mà thôi, mười cái thị thϊếp trong phòng cũng không làm vừa lòng hắn ta, hễ là một nha đầu có dung mạo xinh đẹp, đều muốn thu vào trong tay, đã như vậy còn ở bên ngoài đi dạo ở kỹ viện.

Khâu thị khóc lóc một trận, càng nghĩ càng không thoải mái, khuôn mặt dữ tợn, nghĩ đến hôm nay cô vợ trẻ của Tam đệ cứ nhìn chằm chằm phu quân của mình, nàng ta liền tức giận.

Tạ Bân từ trong viện ra, trước mắt hắn ta đối với Đỗ Phương cũng coi như là mới mẻ, hơn nữa hắn ta còn là người đầu tiên của nàng ta, đương nhiên là có chút tình cảm với nàng ta. Nghĩ đến hôm nay Đỗ Phương nhận ra hắn ta, trái lại Tạ Bân thấy cũng không sao, hắn ta cũng không có nghĩ là sẽ giấu được, cái này tự nàng ta biết chân tướng, so với chính miệng hắn ta nói ra thì tốt hơn. Tạ Bân đến phòng thu chi lấy ít bạc, chuẩn bị ngày hôm nay ra khỏi thành chơi, nghe mấy người ở phòng thu chi nói ngày hôm nay mặt lão Tam đen thui đến đây lấy bạc, hắn ta chỉ là cười cười rồi đi.
Đỗ Phương ở trong phòng không biết chảy bao nhiêu nước mắt, đến hôm nay, nàng ta mới biết được làm thê tử ở nhà người khác, liền không được tự do tự tại như nhà mình. Cha nương còn luôn miệng nói đã tìm được mối hôn sự tốt cho mình, lúc này mới thành thân, Tạ Duệ cũng dám đánh nàng ta, sau thời gian này, Đỗ Phương căn bản không nhìn thấy phía cuối con đường. Lại thêm phát hiện tình lang của mình lại trở thành đại bá của mình, càng đau lòng hơn, đợi khi ăn cơm xong nàng ta nói muốn nghỉ ngơi, đúng là ngủ mê man, sắc mặt trắng bệch, một bộ dạng bị bệnh.

Xuân Nha nhìn chủ tử mới gả đến đã thành bộ dạng như vậy, nàng ta vô cùng gấp gáp, trong lòng lại có chút oán trách nàng ta, chỉ có chút chuyện nhỏ đó thôi mà đã bị đánh bại, đi theo nàng ta chẳng phải sẽ chịu khổ thôi! Xuân Nha nghĩ như vậy, nhìn Đỗ Phương càng không thuận mắt.
Mời đại phu đến xem, chỉ nói là thân thể yếu, đoán chừng ban đêm đã bị lạnh, căn dặn nàng ta nghỉ ngơi nhiều, rôi kê thêm hai đơn thuốc. Bây giờ việc quản lý bếp núc đều ở trong Tạ phu nhân, chuyện viện lão Tam mời đại phu, sao có thể lừa được bà ta chứ, bà ta liền tức giận đến điên, lúc này tân nương mới vào cửa, ngày tân hôn thứ hai đã phải mời đại phu, nếu bị truyền ra ngoài chẳng phải bị người ta cười nhạo sao.

Tạ phu nhân càng không chào đón cô vợ trẻ của lão tam, lại nghĩ đến có phải là thân thể nàng ta không tốt, lão Tam đều không bị sao, chỉ có nàng ta yếu đuối bị lạnh, trong lòng Tạ phu nhân có ngọn lửa giận, dưới cơn nóng giận đã đem hai nha hoàn ở trong phòng mình đến viện lão Tam, tuy là không có nói rõ, nhưng người tinh mắt đều hiểu, đây là phu nhân không thích Tam phu nhân, nếu không thì làm gì có người nào đem nữ nhân vào viện nhi tử của mình khi mới thành thân chứ.
Đỗ Phương mê man, đến gần tối mới tỉnh lại, Xuân Nha bưng một chén canh thuốc đến, sắc mặt rất khó coi.

"Xuân Nha, bây giờ là lúc nào rồi!" Đỗ Phương hỏi.

Xuân Nha méo miệng lại: "Cô nương, bây giờ mà người còn hỏi giờ, người phải nên lo lắng cho mình đi. Vừa rồi phu nhân cho hai nha hoàn xinh đẹp đến trong viện, còn nói là để hai nàng ta ở trong viện hầu hạ Tam thiếu gia và Tam phu nhân. Cô nương, những lời mà Xuân Nha nói trước đó, người phải thật sự suy nghĩ kỹ lại!"

Đỗ Phương bị một gậy đánh vào lồng ngực, nàng ta vừa mới gả đến, vậy mà mẹ chổng muốn đem người vào viện bọn họ!
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận