Tiểu Kiều Nương Của Nhà Thợ Rèn - Chương 62: Nói ngươi quyến rũ người khác

Tiểu Kiều Nương Của Nhà Thợ Rèn Chương 62: Nói ngươi quyến rũ người khác
Tạ Lợi Trinh nhìn cô nương kia, sờ lấy bộ râu cười nói: "Hoa Luân à, người này là con gái của ngươi?"

Ông ta nói xong dùng tay chỉ vào Đỗ Tam Nương.

Đỗ Tam Nương mở to hai mắt nhìn, nói nàng là con gái của Đỗ Hoa Luân sao? Có lầm hay không, ánh mắt bị gì đây! Hôm nay Đỗ Tam Nương đến đây, cũng chỉ mặc một bộ y phục màu xanh đơn giản ngay cả hoa cũng không có thêu lên.

Đỗ Hoa Luân có chút xấu hổ, hắn ta nói: "Đây là khuê nữ của nhị ca nhà ta."

Nói xong hắn ta gọi vào trong phòng: "Phương Phương, còn không đi ra gặp khách."

Tạ Lợi Trinh thấy mình nhận lầm người, cũng có chút xấu hổ, nhìn mấy cô nương ở trong phòng chỉ thấy nàng là người lớn tuổi nhất, ông ta cũng không nghĩ nhiều, cứ nghĩ rằng là nữ nhi của Đỗ Hoa Luân, ai ngờ lại là nhận nhầm người!

Bên kia Trương thị đuổi tới trong phòng, nói: "Mau đi ra, giống kiểu gì đây, lại không ra ngoài, chờ một lúc nữa cha con sẽ rất tức giận!"
"Nương, các người chọn cho ta loại người như thế nào vậy! Mặt rỗ, bộ dạng cũng không có cao hơn con, còn xấu như thế, hai người lại muốn gả cho ta loại người như vậy! Con không muốn gả đâu!"

Trương thị vội bịt miệng nàng ta lại, thấp giọng nói: "Tiểu nãi nãi của ta ơi, sao con lại nói như thế! Hắn ta xấu xí chỗ nào vậy, khuôn mặt chỉ có chút không xinh thôi, mặt hơi bị rỗ thôi! Phương Phương, cửa hôn sự ta và cha ngươi đã quyết định rất lâu rồi. Tạ gia là một gia đình giàu có ở trong thành, việc làm ăn rất là lớn, chờ ngươi gả đi, chính là một thiếu nãi nãi. Sau này ngươi sẽ có người hầu hã, hay là giống mấy bọn Tam nương gả cho một tên ở trong thôn? Gả cho kẻ có tiền ở trong thành thì sẽ có y phục đẹp cơm ngon, sau này ngươi đi đâu cũng có một đám nô bộc đi theo, muốn mua cái gì thì mua cái đó, mấy nàng ta ai dám so với ngươi chứ?"
Đỗ Phương bĩu môi, vẻ mặt không tình nguyện: "Nhưng mà bộ dạng hắn ta quá xấu, con không muốn đâu!"

Trương thị kéo nữ nhi một cái, nghiêm giọng nói: "Phương Phương, bây giờ không phải lúc nổi tính tình tiểu thư lên. Cha ngươi coi trọng Tạ gia, nếu hôm nay con không chịu biểu hiện tốt, thì quay lại nương cũng không thể ăn nói với cha ngươi một tiếng!"

Nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng của Đỗ Hoa Luân, Trương thị liền biết hắn ta đã tức giận, liền vội vàng đẩy Đỗ Phương đi ra ngoài.

Đỗ Phương cắn môi, trong lòng là một trận oán trách, vậy mà cha mẹ lại tìm một người như vậy cho nàng? Để nàng phải mất mặt trước mấy tỷ muội của mình!

Trương thị đẩy nàng: "Mau ra đi, nếu không cha con lại tức giận!"

Nói xong Trương thị vén rèm lên, cười ha hả với mấy người đối diện ở trong phòng: "Tạ lão gia tới rồi sao? Mau ngồi đi, da mặt đứa trẻ rất mỏng, hay xấu hổ!"
Đỗ Hoa Luân nhìn thê tử cau mày nói: "Sao bây giờ mới chịu ra ngoài!"

Tạ Lợi Trinh cười nói: "Hoa Luân, ngồi xuống đi!"

Đỗ Phương ngồi trên ghế, vẫn không có ngẩng đầu lên.

Con trai của Tạ Lợi Trinh là Tạ Duệ mới biết vừa rồi mình nhận lầm người, trên mặt hắn ta mang theo chút xấu hổ, lại nhìn sang vị hôn thê của mình. Thấy vị hôn thê của mình mặc chiếc váy xòe Thủy Vân Sa, tuổi của nàng ta hơi lớn hơn vị cô nương kia, nhưng mà diện mạo rất đẹp, Tạ Duệ lại cười.

Đôi mắt của Tạ Duệ cứ nhìn chằm chằm vào Đỗ Phương, tuy Đỗ Phương không có ngẩng đầu lên, nhưng cũng có thể cảm giác được ánh mắt dò xét không kiêng nể gì của hắn ta, nàng ta cắn chặt răng, quả nhiên phải dùng hết tự chủ mới không có nổi giận lên.

Sau đó nội dung nói chuyện lại xoay quanh việc hôn sự của hai nhà.
Đỗ Tam Nương nhìn Đỗ Phương một chút, vị này đường tỷ này luôn luôn hiếu thắng, lần này tuy nói là muốn gả đến nhà giàu, nhưng vị hôn phu này là một người chẳng có tài, dựa theo tính cách hiếu thắng của Đỗ Phương, sợ là lúc này trong lòng không thoải mái.

Đỗ Tam Nương ngồi ở trong phòng một lúc liền không muốn ở lại nữa, nói với Dương thị muốn đi ra ngoài chơi, Dương thị cũng đồng ý, thế là nàng dẫn Tứ Nương cùng hai muội muội Tam thẩm ra ngoài chơi.

Lửa giận của Đỗ Phương không có chỗ phát tác, lúc này bị đè nén ở trong lòng, vừa tức vừa chua xót, nàng ta ngẩng đầu lên, thì thấy Tạ công tử lại nhìn nàng không hề chớp mắt, gương mặt đầy rỗ kia làm cho nàng ta cảm thấy muốn ói!

Đời này nàng ta phải sống hết đời với một người như vậy sao, còn muốn cùng nam tử này sinh con dưỡng cái? Nàng ta không cam tâm, nàng ta không cam tâm! Đỗ Phương đứng dậy, đi đến bên tai Trương thị rủ rỉ vài câu, Trương thị gật đầu nói: "Con đi đi, nhưng đừng có đi xa."
Đi ra khỏi phòng, Đỗ Phương hít một hơi thật sâu. Nàng ta bình tĩnh đứng ở trong sân, thấy mấy muội muội cười cười nói nói, rồi mấy người bọn họ đi đến thì thầm với nhau.

Đỗ Phương siết chặt nắm đấm, bọn họ nhất định đang chê cười nàng!

"Các ngươi đang nói cái gì vậy?" Đỗ Phương đi qua, hỏi mấy người muội muội.

"Không có nói gì." Đỗ Tam Nương nói.

Thấy Đỗ Phương mở miệng, mấy người đều dừng cười nói lại, hai cô nương bên tam phòng nhích lại gần chỗ Tam Nương.

"Không có nói gì?" Đỗ Phương căn bản không tin, nàng ta nói: "Đỗ Tam Nương, có phải ngươi đang chê cười ta không?"

"Phương tỷ tỷ đã hiểu lầm rồi, chúng ta không có nói về Phương tỷ tỷ, mà tại sao chúng tôi lại cười tỷ chứ?"

Đỗ Phương nói: "Còn nói không cười ta, Đỗ Tam Nương, ngươi đừng có giả vờ ở trước mặt ta, chắc chắn trong lòng ngươi đang cười ta, ta biết! Ta cho ngươi biết, Đỗ Tam Nương, cho dù ta phải gả đến Tạ gia, thì cửa nhà Tạ gia cao hơn nhiều so vợi vị hôn phu của ngươi!"
Đỗ Tam Nương méo miệng lại, quả nhiên là bị Đỗ Phương làm cho dở khóc dở cười! Đỗ Phương gả đến Tạ gia thì có liên quan gì đến nàng chứ? Hơn nữa chuyện hôn sự là do Tứ thúc và Tứ thẩm định cho nàng ta, hiện tại bây giờ cùng nàng nói những cái này là có ý gì đây!

Đỗ Tam Nương khoát tay áo, vẻ mặt đầy bình tĩnh nói: "Nhà chồng của Phương tỷ tỷ quả thực là không ai có thể sánh bằng. Sau này Phương tỷ tỷ chính là phu nhân đương gia, những lão bách tính như chúng ta ai có thể sánh bằng chứ!"

Đỗ Phương cắn môi, con mắt chút đỏ lên, hung dữ trừng mắt lên nhìn Đỗ Tam Nương, biết nàng đang cố ý, đang cố ý nói như vậy, để nói móc, châm chọc nàng ta!

"Đỗ Tam Nương, ngươi đừng có đắc ý!" Đỗ Phương nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói câu này, lập tức quay đầu đi vào phòng.
Đỗ Tam Nương liếc mắt nhìn, trong lòng có lửa giận liền phát lên người nàng? Nếu có bản lĩnh thì xông lên nói với phu thê Đỗ Hoa Luân đi, nói một lúc như thế, chẳng phải là ghét con trai Tạ gia có khuôn mặt xấu xí sao, nhưng lại không nỡ bỏ gia thế của người ta! Chật, muốn nói đến giả vờ thì không ai giả vờ bằng nàng ta đâu!

"Phương tỷ tỷ cũng thật là quá đáng. Cho dù nàng ta có được một mối hôn sự tốt, sau này có nô bộc hầu hạ, cũng không thể khinh thường người như vậy!"

"Đúng đấy, thật là quá đáng!"

Đỗ Tam Nương nhìn hai muội muội của nhà Tam thẩm, nói: "Không nói những cái này nữa, sau này người ta mặc tơ lụa, là quý nhân mặc cẩm y ngọc thực. Không có cùng đẳng cấp với những cô nương thôn quê như chúng ta."

Nói xong Đỗ Tam Nương chạy vào phòng, nói với Dương thị là sẽ mang Tứ Nương về nhà. Chính Dương thị cũng không muốn ở lại nhà lão Tứ chút nào, có điều bỏ đi dưới mắt bọn họ thì không tốt lắm, bà cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Tam Nương nói muốn trở về, Dương thị liền để nàng đi về trước.
Đỗ Tam Nương nắm tay dẫn Tứ Nương về nhà, Tứ Nương nói: "Tỷ, Phương tỷ tỷ muốn gả cho người kia sao?"

"Đúng vậy, Phương tỷ tỷ của muội đã cùng người kia đính hôn rồi. Rất nhanh sẽ xuất giá!" Đỗ Tam Nương cười nói.

Tứ Nương lại nói: "Vị tỷ phua kia không bằng Lục tỷ phu chút nào, không có bộ dáng cao như Lục tỷ phu, cũng không đẹp bằng Lục tỷ phu."

Đỗ Tam Nương nhịn cười, sờ hai bím tóc trên đầu của Tứ Nương: "Muội còn biết cái gì là cao, cái gì là đẹp sao!"

"Đương nhiên muội biết, dù sao Phương tỷ tỷ gả cho một người không có đẹp."

Đỗ Tam Nương vỗ cái đầu nhỏ của con bé: "Được rồi, đừng nói đến chuyện Phương tỷ tỷ nữa, con nít con nôi, chuyện này không có liên quan đến muội!"

Sau khi về đến nhà, Đỗ Tam Nương bắt đầu chuẩn bị cơm trưa, nàng còn chưa có nấu xong, hai phu thê Dương thị đã trở về.
Đỗ Tam Nương nhìn bọn họ, hỏi: "Nương, sao trở về nhanh như vậy? Đúng là Tứ thẩm và Tứ thúc không nở bỏ ra bữa cơm kia!"

Dương thị nói: "Tứ thúc và Tứ thẩm con đã cùng Tạ gia đi vào thành. Người của Tạ gia còn nói muốn để chúng ta đi, ta và Tam thẩm con liền vội vàng trở về."

Đỗ Tam Nương ồ một tiếng, lại nói: "Nương, vậy chuyện hôn sự của Đỗ Phương cứ quyết định như vậy phải không?"

Dương thị mở miệng nói: "Chuyện hôn sự đã được định vào tháng chạp."

"Đã định vào tháng chạp, không phải chỉ còn mấy tháng nữa sao. Nương, dường như Phương tỷ tỷ không có hài lòng với đứa con của Tạ gia đâu, người không có thấy đâu, đứa con Tạ gia kia vừa xuống xe ngựa, mặt nàng ta đã đen, quay đầu liền chạy vào trong phòng. Vẫn là Tứ thẩm mời nàng mới chịu ra." Nói xong Đỗ Tam Nương không nhịn được mà cười lên.
Dương thị lơ đễnh nói: "Cửa hôn sự đã định rồi, còn có thể đổi ý hay sao? Tham gia tài của người ra, còn muốn tham nhân tài sao? Nào có chuyện dễ dàng như vậy, Tạ gia có tiệm lụa trang rất là lớn, cũng có tiếng tăm ở trong thành, nếu thật sự còn là một người đẹp, như vậy sẽ rất tiện nghi cho Tứ thúc và Tứ thẩm của con?"

Còn tưởng rằng phu thê lão Tứ sẽ tìm một nhà chồng tốt cho Đỗ Phương như thế nào, kết quả còn không phải là thấy lợi quên nghĩa! Tuy Tạ gia là gia tài bạc triệu, nhưng nếu nói đến tài năng và diện mạo của người trẻ tuổi kia, Dương thị không hề vừa mắt chút nào, không nói đến bộ dạng xấu xí, mặt thì đầy rỗ mụn, trong nhà thì có chút tiền tài, nếu người này chỉ ở trong một nhà bình thường, cả nhà lão Tứ đồng ý mối hôn sự này mới là chuyện lạ!
Mím môi một cái, Dương thị nói: "Hôn sự của Đỗ Phương đã được định, sau này người ta chính là con dâu của nhà có tiền, không giống như với các con. Đỗ Phương sẽ ở quê đợi gả, từ nhỏ nó và con không có hợp nhau, sau này con cũng nên ít đến bên đó đi!"

"Nương, con nhất định sẽ tránh. Không có chuyện chắc chắn sẽ không qua bên kia, hôm nay Đỗ Phương còn nổi giận với con, không hiểu sao lại chạy đến nói cái gì mà cho dù nàng ta gả cho Tạ gia, nhà cửa Tạ gia còn tốt hơn nhà cửa của Lục Trạm! Tuy nhà của Lục Trạm nghèo, sau này con gả đi chình là làm chủ cả nhà, mà trên đầu nàng ta còn bị bà bà, tẩu tử đè ép, chưa chắc thời gian sau nàng ta sẽ sống tốt hơn con."

"Ít quan tâm đến nàng ta là được rồi, thật đúng là nghĩ mình là tiểu thư khuê các rồi? Tưởng mình gả cho quan trạng nguyên sao?" Dương thị hừ lạnh một tiếng: "Họ Tạ kia, ngoại trừ trong nhà có tiền, có điểm nào hơn Trạm ca nhi nhà chúng ta chứ?"
Nói xong Dương thị hừ hai tiếng, bưng đồ ăn lên vào nhà chính.

Đỗ Tam Nương mím môi một cái, lại so sánh hai người một chút, lầu bầu nói: "Nếu muốn so sánh, thật đúng là kém hơn nhiều Lục Trạm."

Trong vòng hai ngày, Đỗ Hoa Luân đem chuyện của Đỗ Phương và nhi từ của tiệm lụa Tạ gia truyền ra ngoài, lập tức ở trong thôn sôi trào lên. Người trong thôn đều chạy đến nhà Đỗ Hoa Luân thăm dò, càng không phải nói họ cũng đến nói những lời nịnh bợ. Ở trong thôn cả người Vương thị đều trở nên lâng lâng, mỗi lần Đỗ Tam Nương đi ra ngoài đều có thể thấy bà ta cùng với mấy người nhiều chuyện ngồi dưới gốc cây ở cửa thôn khoác lác, giọng của Vương thị rất là lớn, cùng khoác lác với người ta là Tạ gia có bao nhiều phòng lớn, trong nhà nuôi bao nhiêu tôi tớ, trong thành có bao nhiêu cửa tiệm và khoác lác đủ thứ, một đám người xung quanh bà ta oa lên một tiếng rồi khen ngợi.
Đỗ Phương đính hôn, bây giờ nàng ta vẫn còn ở trong Bạch thôn, còn chưa có về thành. Căn bản Đỗ Tam Nương không hề có đi qua nhà Tứ thúc, nhưng mà đều ở trong một thôn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, ở trong thôn cũng từng gặp nàng ta mấy lần. Điều làm Đỗ Tam Nương kinh ngạc chính là, vậy mà Đỗ Phương lại chơi chung với các cô nương ở trong thôn, đương nhiên, Đỗ Phương sau này sẽ là một nàng dâu nhà giàu, trong đám cô nương trẻ tuổi nàng ta chính là nhân vật chính.

Bình thường ở trong thôn Đỗ Tam Nương cũng ít khi đi ra ngoài, nên cũng rất ít bằng hữu, chính là Ngưu Đại Nha nàng còn thể chơi chung. Nhưng mà bởi vì lần trước nương của Ngưu Đại Nha nói lung tung, cho nên quan hệ của Đỗ Tam Nương và Ngưu Đại Nha cũng phai nhạt hơn nhiều. Cũng là không phải nàng cố ý xa lánh Ngưu Đại Nha, mà Ngưu Đại Nha thấy nàng liền tránh đi, cứ hai ba lần như thế, tâm của Đỗ Tam Nương cũng lạnh đi nhiều, nếu Ngưu Đại Nha không muốn kết giao với nàng, thì nàng cũng không muốn lấy mặt nóng của mình dán lên mông lạnh của người ta.
Ngày hôm đó, Đỗ Tam Nương ra vườn hái rau, trên đường trở về đụng phải Ngưu Đại Nha.

Ngưu Đại Nha nhìn thấy nàng, vẻ mặt có chút xấu hổ, cơ thể rụt lại muốn tránh đi. Đỗ Tam Nương mím môi một cái, trong lòng cũng có chút tức giận, kêu: "Đại Nha."

"Tam... Tam Nương." Ngưu Đại Nha trả lời.

Đỗ Tam Nương đi nhanh về phía trước, nhìn vào mắt của nàng ấy nói: "Đại Nha, có phải ngươi có ý kiến với ta không? Sao mỗi lần ngươi thấy ta đều bỏ chạy, ta tự hỏi không biết đã làm ra lỗi gì với ngươi!"

Ngưu Đại Nha cắn môi, vẻ mặt đầy áy náy nhìn Đỗ Tam Nương: "Tam Nương, ta... Nương ta không cho ta chơi chung với ngươi. Chứ không phải là ta không muốn chơi với ngươi, ta... Nương ta nói, nếu ta chơi với ngươi, thì nương sẽ bán ta đi!"

"Nương ngươi thật sự nói như vậy sao? Cho dù lúc trước nương chúng ta có mâu thuẫn với nhau, đó cũng là do nương ngươi nói lung tung! Ta còn chưa có tức giận đâu, trái lại nương ngươi còn uy hϊếp ngươi. Ngươi là con gái bà ấy, vì sao lại muốn bán ngươi đi chứ?"
Lập tức hốc mắt Ngưu Đại Nha tràn đầy nước mắt, bộ dạng của nàng ấy muốn khóc mà khóc không được, Đỗ Tam Nương nhíu mày, hỏi: "Đại Nha, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

Dù sao nàng và nàng ấy cũng có chút giao tình, đây là lần đầu tiên Đỗ Tam Nương thấy nàng ấy khóc, không khỏi nhíu lông mày. Nếu không phải gặp việc khó gì, Ngưu Đại Nha cũng sẽ không khóc ở trước mặt nàng.

Ngưu Đại Nha nói: "Lúc sau tết, đệ đệ ta sinh bệnh, trong nhà không có tiền, nương không còn cách nào khác, liền ở bên ngoài mượn một xâu tiền, nói là ngày mùa thu hoạch sau sẽ cầm lương thực chống đỡ, nhưng năm nay trong thu hoạch trong nhà không được tốt, bây giờ nương ta lo lắng đến mức miệng đều bị lở loét. Nếu mà không trả nổi, nương sẽ bán ta đi để gán nợ!"

Nói đến đây, Ngưu Đại Nha không nhịn được nữa mà khóc òa lên.
Đỗ Tam Nương mím môi, hỏi: "Cho mượn một xâu tiền, vậy lãi bao nhiêu?"

"Lúc mượn thì nói lãi là 500 đồng, nếu không trả lại sau mùa thu thì tiền lãi sẽ nhiều hơn."

Đỗ Tam Nương giật mình, lãi cao như vậy, đây chẳng phải là mượn vay nặng lãi sao?

"Đại Nha, bây giờ thời gian trả tiền còn cách bao lâu?" Đỗ Tam Nương hỏi.

"Còn có hơn một tháng!" Nói xong Ngưu Đại Nha khóc lên: "Nương ta có thật là muốn bán ta đi hay không?"

Đỗ Tam Nương trấn an nói: "Đại Nha, sẽ không đâu, chắc chắn sẽ trả hết mà. Nếu thật sự đến bước kia, thì ngươi cứ tìm ta, ta sẽ cho ngươi mượn."

"Tam Nương..."

Vỗ lên bã vai của Ngưu Đại Nha, Đỗ Tam Nương nói: "Đừng có suy nghĩ nhiều quá, nếu thật sự đến đường cùng, ta cũng sẽ không đứng nhìn ngươi nhảy vào hố lửa. Trước kia ta đã nói với ngươi, người ở trong nhà, cho dù là nương hay là đệ đệ ngươi, ngươi cũng phải suy nghĩ kỹ và để lại đường lưu cho mình!"
Ngưu Đại Nha dùng tay áo lau khô nước mắt, lại nói: "Tam Nương, ta muốn ra ngoài làm việc cho người ta, cho dù công việc nó bẩn hay cực thế nào ta cũng chịu, ngươi có giúp ta hỏi thăm một chút không. Ta... Ta không muốn bị nương bán, Tam Nương..."

Nhìn mắt mũi nàng ấy đỏ hồng, trong lòng Đỗ Tam Nương cũng không thấy thoải mái. Nhưng năm nay, nàng cũng không qua lại với Nhan gia nhiều nữa, muốn đến Nhan phủ cầu xin, chuyện này thật sự chính là có chút khó làm, nhưng nhìn trâu lớn nha như thế tình cảnh khó khăn, trong lòng Đỗ Tam Nương cũng không thấy thoải mái, nàng nói: "Ngươi chờ để ta quay về hỏi, nhưng nếu người ta đòi phải ký khế ước bán thân, ngươi có bằng lòng không?"

"Ta bằng lòng, Tam Nương, ta bằng lòng! Nương ta cũng chỉ thích đệ đệ, bà ấy không thích ta!" Nói xong nàng ấy lại bụm mặt khóc.
Đỗ Tam Nương nhíu mày nói: "Vậy được rồi, ngươi hãy chờ tin tức của ta."

Ngưu Đại Nha gật đầu, nhìn Đỗ Tam Nương nói: "Tam Nương, có chuyện này ta không biết có nên nói với ngươi không."

Đỗ Tam Nương nhíu mày hỏi: "Chuyện gì vậy? Ngươi cứ nói thẳng là được!"

"Bọn họ nói... Bọn họ nói, người ở trong lòng của Đan Thu Thực chính là ngươi!"

Đỗ Tam Nương đang đi, nghe lời này suýt chút nữa bị dọa ngã xuống, không dám tin mà hỏi: "Ngươi nói cái gì?"

"Ta cũng là nghe người khác nói, người trong thôn đều đang nói chuyện này, còn... Còn nói là ngươi quyến rũ!"

Quả nhiên Đỗ Tam Nương tức giận muốn thổ huyết, nàng đi ra khỏi cửa cũng chỉ có mấy lần, lúc nào đi quyến rũ người chứ! Còn là Đan Thu Thực nữa? Lúc trước Thu thị đến gây ầm ĩ, nhưng chuyện này cũng không có đâm thủng, không nghĩ tới lâu như vậy, chuyện này lại bị người ta nói đến.
Đỗ Tam Nương nghiêm tắc hỏi: "Đại Nha, ngươi nói cho ta biết, chuyện này rốt cuộc có liên quan đến nương của ngươi không!"

Ngưu Đại Nha vội vàng vung tay: "Tam Nương, chắc chắn không phải do nương ta nói đâu, gần đây nương của ta đang lo lắng chuyện trả tiền, ngay cả trong thôn đều không có đi lại, chắc chắn không phải do bà ấy nói."

Đỗ Tam Nương mím môi một cái, lạnh lùng nói: "Không phải thì tốt, Đại Nha, cám ơn ngươi nói cho ta những thứ này."

Đỗ Tam Nương siết chặt nắm đấm, nếu biết là ai ở sau lưng ai giở trò quỷ, mặc kệ hắn là ai, nàng cũng sẽ không dễ dàng buông tha như thế! Không phát uy, cho rằng Đỗ Tam Nương nàng dễ bị bắt nạt sao?
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận