Đỗ Tam Nương đứng dậy cõng cái sọt của mình lên đi ra phòng bếp, sau đó cẩn thận đóng cửa lại.
"Ngươi chạy đi đâu vậy, ta kêu ngươi chờ, sao ngươi lại ra đây!" Lục Trạm đánh xe la chạy đến thì thấy nàng đứng ở trong sân, rõ ràng là chuẩn bị rời đi.
Lục Trạm nhíu mày, nhảy từ xe la xuống.
Đỗ Tam Nương thấy hắn đã trở về, nói: "Ngươi về thật đúng lúc, ta định nói với huynh là ta phải trở về."
Lục Trạm lại nhìn nàng một chút, nói: "Lên xe đi, ta đưa ngươi trở về."
Đỗ Tam Nương nhìn chiếc xe la đơn giản sơn sài, lại nghĩ đến sáng nay mình ngồi trên chiếc xe bò làm cho cái mông của mình chịu không ít tội, nàng vung tay áo: "Không cần không cần, hiện tại vẫn còn sớm, ta tự trở về được."
Lục Trạm nghe xong trừng nàng một cái, dáng vẻ bề ngoài của hắn rất là thô kệch, mày rậm mắt to, làn da màu lúa mì, chỉ vừa trừng mắt đã đặc biệt hung dữ, Đỗ Tam Nương nhìn thấy mà trong lòng thấy e sợ.
"Kêu ngươi đi lên thì cứ đi lên, làm gì mà lề mề thế? Chờ lúc nữa ta còn phải trở về thành." Giọng điệu của hắn không hề tốt chút nào, hắn nhấc chân lên đi về phía nàng.
Bộ dạng hắn cao lớn, Đỗ Tam Nương ở trước mặt chỉ mới đưứng đến ngực hắn. Hắn nghiêm mặt, giọng điệu không hề tốt, hắn đưa tay ra lấy cái sọt của nàng, vừa nói: "Đưa sọt cho ta, mau lên xe đi."
Đỗ Tam Nương mím môi một cái, nhìn cẳng tay, cằng chân nhỏ bé của mình biết sẽ không địch lại hắn, nên cũng không thèm tranh luận với hắn, nàng thấp giọng nói: "Vậy.. Vậy at cảm ơn huynh."
Nàng ngồi ở trên chiếc xe đẩy thô sơ, một tay nắm lấy dây đeo của sọt, một tay nắm chặt chỗ mép xe đẩy. Lục Trạm thấy nàng ngoan ngoãn nghe lời, nên cầm cây trúc đánh chạy đi.
Lục Trạm không nói nhiều, Đỗ Tam Nương cũng không muốn nói chuyện với hắn, cứ như vậy mà hai người tẻ nhạt đi trên đường.
Không bao lâu, phía trước có hai người, bọn họ nhìn thấy Lục Trạm, liền cười chào hỏi hắn, lại nhìn thấy hắn đang chở một cô nương, thì ngay lập tức liền trêu ghẹo: "Nha, Trạm ca nhi đang tiễn ai vậy?"
"Trạm ca nhi, sao ngươi không giới thiệu với thúc thẩm nhi một chút? Nhị thúc và Nhị thẩm của ngươi còn vì chuyện của ngươi mà đi hỏi thăm khắp nơi, tên nhóc này khá lắm, vậy mà âm thầm tìm được một cô nương."
Đỗ Tam Nương nghe xong đã biết là hiểu lầm rồi, trong nháy mắt gương mặt đỏ lên.
Lục Trạm nói ra: "Thúc, thẩm nhi, đây là khách hàng của ta, đến nhà của ta để lấy đồ. Lục Trạm ta đây vẫn còn một mình, nếu thúc thẩm nhi biết được cô nương, đương nhiên quay về sẽ nói cho ta biết chứ sao."
Thấy Lục Trạm nói như vậy, hai người kia liền tin, dù sao cũng không phải là không có người đến nhà Lục Trạm lấy đồ rồi cũng được chở v. Chỉ là đây là một cô nương trẻ tuổi, bọn hắn nhìn Lục Trạm từ nhỏ lớn lên, vừa rồi cũng chỉ là thuận miệng nói, trong đó phần nhiều chỉ là chọc thôi.
Đi một đoạn đường, Lục Trạm mới nói: "Ngươi đừng có nghĩ nhiều, bọn hắn cũng chỉ nói giỡn thôi."
Đỗ Tam Nương cắn miệng rầu rĩ ừ một tiếng, ngẩng đầu lại nhìn hắn, nhìn người này tuổi cũng không còn nhỏ, dựa theo thời đại này thì đa số đàn ông mười lăm, mười sáu tuổi đều đã đến tuổi cưới vợ.
"Huynh cũng nên cưới một thê tử rồi." Đỗ Tam Nương thấp giọng thầm thì.
Tuy nàng nói nhỏ nhưng Lục Trạm lại nghe rất rõ.
Lục Trạm nhếch miệng cười một tiếng, nói: "Tiểu cô nương như cươi, còn biết cưới vợ là gì sao?"
Đỗ Tam Nương biết hắn đã nghe được, trên mặt có chút xấu hổ, có điều nghe giọng điệu của hắn nói, cũng không có tức giận. Đỗ Tam Nương nói: "Ta đã mười ba, đương nhiên ta biết cưới vợ là gì."
Lục Trạm nghe vậy nhếch miệng lên, còn quay đầu nhìn nàng một cái: "Ngươi mười ba rời à? Ngươi mà không nói thật sự đúng là không nhìn ra!"
Đỗ Tam Nương nghiến răng, hận không thể lấy cái gì đó đánh lên đầu hắn vài lần! Người đàn ông này độc miệng như vậy, đáng bị độc thân.
Sao nhìn nàng không phải mười ba tuổi chứ, chẳng qua là do quá gầy, hơn nửa năm đều là thiên tai, từ người có thịt biến thành người chỉ còn bộ da. Nàng mím môi một cái, cúi đầu nhìn dáng người khẳng kheo của mình, thở dài, cũng chẳng trách mình nói là mười ba tuổi mà chẳng ai tin.
Lục Trạm thấy nàng cúi đầu không nói lời nào, chỉ tưởng lời vừa nãy của mình làm nàng tổn thương, lại mở miệng giải thích: "Cái kia, ý của ta là vóc dáng của ngươi nhỏ, nếu không tự mình ngươi nói là mưởi ba, thì chắc chắn người khác sẽ không tin."
Đỗ Tam Nương liếc mắt, lại hỏi: "Vậy huynh bao nhiêu tuổi?"
"Mười chín!" Lục Trạm mở miệng nói, "Cũng không thể nói là mười chín, đến cuối năm thì đã hai mươi rồi."
Đỗ Tam Nương nghe hắn nói sắp 20 tuổi rồi, thầm nghĩ chẳng trách vừa nãy hai người kia chọc ghẹo hắn, nếu là người khác, thì cái tuổi này cũng đủ làm phụ thân rồi, vậy người này còn chưa thành thân. Đỗ Tam Nương cười trên nỗi đau của người khác, nàng liếc nhìn hắn rồi nói: "Điều kiện của nhà huynh không tệ, sao lại không cưới vợ?"
"Ta chỉ có một mình, ai sẽ thèm để ý đến ta chứ?"
Người phụ nữ trước kia bỏ chạy, đến bây giờ còn chưa có tìm được! Lục Trạm mở miệng hung hắn đánh con la một roi, đột nhiên con la chạy nhanh về phía trước, suýt chút nữa Đỗ Tam Nương đã té xuống đất, nàng nắm chặt ván gỗ lại, nói: "Chỉ sợ là ánh mắt của huynh quá cao? Huynh thích kiểu người như thế nào, quay về ta sẽ giúp hunh để ý một chút, trong thôn chúng ta có rất nhiều cô nương chưa gả."
Lục Trạm quay đầu liếc nhìn nàng một cái: "Sao ngươi lại muốn làm mai cho ta? Dù sao cũng không phải là dáng người như ngươi? Nhị thẩm ta nói, nữ nhân quá gầy không sinh được hài tử, cũng không thích hợp với ta."
Gương mặt Đỗ Tam Nương đen thui, nàng hận trừng mắt liếc hắn một cái, lại cúi đầu nhìn cơ thể của mình, quả thực nàng gầy như một cây trúc, mặc dù đã mười ba tuổi, còn chưa dậy thì, trước ngực đừng nói đến quả đào nhỏ, đến cả bánh bao hấp cũng không có.
Đỗ Tam Nương cắn răng, chẳng qua nàng chỉ dậy thì trễ chút thôi, cũng không phải sẽ luôn như vậy.
Bên kia Lục Trạm nhíu lông mày lại, Nhị thẩm nói đang làm mai cho hắn, hắn thật sự có chút sợ. Lần trước hắn không có ấn tượng gì về nữ nhân kia, chỉ nhớ rõ bộ dạng cũng cao lớn, còn cụ thể như thế nào, thì hắn không nhớ.
Đỗ Tam Nương càng nghĩ càng có chút tức giận, nàng chu mỏ nói: "Nếu huynh thích mập, vậy trong thôn chúng ta cũng có, chỉ là do năm đói kém làm cho gầy hơn chút, chắn chắn sau này sẽ mập lại, cô nương kia cho dù lên núi hay ra ruộng đều rất là giỏi, có thể bù đắp được một người đàn ông, chỉ là trong nhà hơi nghèo chút, còn có hai người huynh đệ, nàng là con lớn, nếu không lần sau ta đi chợ dẫn nàng ấy cho huynh nhìn xem, nếu huynh vừa ý, quay về cho ta một cái hồng bao thật lớn, được khôngg?"
Lục Trạm chỉ nghe chứ không hề để trong lòng, hắn thuận miệng nói: "Được, quay về ngươi dẫn cho ta nhìn xem."
Đỗ Tam Nương cân nhắc ở trong lòng một chút, lại nhỏ giọng hỏi: "Vậy huynh có yêu cầu gì về dung mạo không?"
"Dung mạo?" Lục Trạm quay đầu lại nhìn nàng, có chút không hiểu.
Tam Nương cười: "Chính là khuôn mặt? Ngươi muốn dung mạo xinh đẹp, trung bình hay là loại nào?"
Lục Trạm nói: "Sao cũng được, Nhị thúc ta nói, nữ nhân chính là để sinh con."
Đỗ tTam Nương ở trong lòng hừ một tiếng khinh miệt, nói thầm một tiếng đáng đời huynh không tìm được thê tử!
Sau khi hắn nói lời này xong, Đỗ Tam Nương không hỏi nữa. Lời nói không vừa ý nhau, đáng lẽ nàng không nên đuổi theo, còn không bằng đem ân nhân để ở trong lòng, cũng tốt hơn bây giờ biết bản tính của người đàn ông này, không những miệng độc mà còn tư bản chủ nghĩa đàn ông, ai mà gả cho hắn đúng là không may!
Đỗ Tam Nương ngâm nga vài giai điệu lôn xộn, vừa nghĩ chờ lúc nữa quay về phải tính kỹ hôm nay bán lời được bao nhiêu.
Đi gần một canh giờ, Đỗ Tam Nương nhìn thấy Bạch thôn ở xa xa, nàng vội nói: "Được rồi, huynh bỏ ta ở chỗ này đi, ta tự mình trở về."
Lục Trạm nói: "Vẫn còn xa như vậy, để ta tiễn ngươi về nhà."
Đỗ Tam Nương ha ha hai tiếng, lắc đầu từ chối, nếu hôm nay nàng để một người đàn ông xa lạ đưa đến cửa nhà, thì chẳng phải ngày nào đó nàng sẽ bị chết dím trong nước bọt, rồi đến lúc đó phải gả cho hắn sao?
Đỗ Tam Nương nói: "Ta đã làm phiền huynh lắm rồi. Huynh nhìn trời cũng đang tối dần, chỉ sợ là trời muốn mưa, huynh cũng sớm về thành đi. Ta ở đây đi một khắc nữa là về đến nhà."
"Vậy được rồi, thế ngươi tự mình về đi." Nói xong Lục Trạm đánh xe đi về thành.
Đỗ Tam Nương thấy hắn đã đi xa, lúc này mới quay người về nhà.
Tứ Nương cùng Đỗ Phong đã sớm canh giữ ở cửa thôn, ăn cơm xong liền chạy ra cửa thôn mong chờ, mong có thể nhìn đại tỷ của mình.
Sau khi Đỗ Tam Nương đến gần thì nhìn thấy hai đứa trẻ, ngay lập tức gọi tên hai đứa, ha iđứa nhỏ thình thịch chạy về phía nàng. Đỗ Tam Nương vươn tay kéo lại, thấp giọng nói: "Đang chờ ta sao?"
Tứ Nương nói: "A tỷ, tỷ có mua kẹo đường cho muội không?"
Đỗ Tam Nương cười cười, sờ đầu của muội muội và nói: "A tỷ đã mua cho hai đứa mấy cái bánh ngọt. Đi, chúng ta trở về ăn."
Về đến nhà, nương đã đi ra đồng, còn phụ thân thì đang ở nhà. Đỗ Tam Nương kêu một tiếng phụ thân, sau đó cầm đồ ăn vặt trong sọt bỏ lên bàn, nói: "Phụ thân, con có mua mấy bánh ngọt."
Đỗ Hoa Thịnh nói: "Cái này mắc như vậy, sao con lại mua nó?"
Đỗ Tam Nương cười cười, nói: "Mua để cho cả nhà ăn thử. Tứ Nương, Phong ca, hai đứa ăn trước đi."
Nói xong Đỗ Tam Nương đi vào bếp, lấy hết đồ trong sọt ra, rồi cầm một bọc bạc bỏ dưới đáy quần áo, và vội vàng chạy trở về phòng.
Ngồi ở trên giường gỗ thô sơ, Đỗ Tam Nương đỗ tiền ra, có khoảng chừng hai thỏi bạc, mấy góc bạc vụn và ba xâu đồng tiền. Nàng nhìn thấy không nhịn được mà nhếch miệng lên, lấy lấy cái hầu bao màu lam ra, bên ngoài còn thêu một đám hoa lan, nàng vội vàng đổ đồ trong đó ra, cầm tinh làm bằng bạc thật sự đẹp, giống như đúc, nàng cầm tinh con khỉ.
Trong lòng giấu một số tiền lớn như vậy, Đỗ Tam Nương cẩn thận cất hai thỏi bạc và mấy bạc vụn, chỉ lấy ba xâu tiền ra, không phải là nàng muốn giấu diếm cha mẹ. Thật sự nếu chuyện này không cẩn thận bị lộ ra, chỉ sợ trong nhà sẽ không được yên bình.