Bờ môi hơi sưng lên, cũng không có dấu vết gì, cũng không có làm bị thương. Đỗ Tam Nương mím môi một cái, gương mặt ửng đỏ, nghĩ đến nụ hôn kia, lại làm cho nàng bắt đầu cảm thấy xấu hổ! Nàng lấy một ít dầu cải bôi lên môi để cho bớt sưng.
Xe lừa không còn ở trong nhà, không biết nương đã đi đâu, cũng không có nói với nàng một tiếng.
Thấy thời gian vẫn còn sớm, nàng lại quay về phòng để ngủ trưa bù, ngủ một giấc đến mặt trời sắp xuống núi, Đỗ Tam Nương vừa tỉnh lại, nàng vội vàng nhìn miệng của mình, cảm giác dường như nó chưa từng bị sưng lên, nàng mới yên tâm. Mở cửa phòng ra ngoài, người trong nhà vẫn chưa trở về!
Đỗ Tam Nương có chút lo lắng, không biết khi nào bọn họ mới về. Nàng rửa sạch rau dành cho bữa tối, nấu cơm, bên trong còn bỏ chút gạo tấm vào, làm xong những cái này nàng đứng ở trong sân ngắm trời chiều, chờ người trong nhà trở về.
Trong thôn vang lên một trận tiếng chó sủa, tiếp theo lại là một trận tiếng mắng chửi, rất nhanh tiếng mắng biến thành tiếng khóc, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nổ, một bên mắng rủa, nói cái gì không hiếu thảo, biết vậy vừa sinh ra thì vứt xuống sông cho chết đuối, và nhiều thứ khác nữa..
Có nhiều người lục tục đi ra khỏi viện xem náo nhiệt, Đỗ Tam Nương hỏi thăm là nhà ai cãi lộn vậy, có người nói là Ngưu Đại Nha trở về, nương nàng ta đang ầm ĩ đó.
Ngưu Đại Nha trở về rồi? Từ khi gặp lần trước, Đỗ Tam Nương đã lâu rồi chưa gặp nàng ấy, những ngày này nàng ấy cũng không có về nhà, cũng không biết Đại Nha thế nào rồi.
Cuộc cãi vã vẫn tiếp tục diễn ra, Đỗ Tam Nương nghe thấy là Ngưu Đại Nha, nhịn không được mà đóng cửa sân lại, đi xem tình huống như thế nào.
Đến cửa thôn, chỉ thấy nương của Ngưu Đại Nha đang khóc lóc kêu trời kêu đất, chỉ vào chửi Ngưu Đại Nha, Ngưu Đại Nha quật cường đừng ở bên cạnh, trong tay đang cầm một bao quần áo!
"Bây giờ cánh của người dài ra và cứng cáo rồi, đều không nghe lão nương nữa, ngươi còn dám chống đối lão nương... Oa oa... Sao ngươi bất hiếu vậy, ngươi không sợ bị sét đánh sao!"
Ngưu Đại Nha mím môi, mở miệng nói: "Con bất hiếu sao? Nếu con mà bất hiếu, trong nhà sớm đã bị chủ nợ làm cho sống không nổi nữa rồi, người ở bên ngoài vay tiền, trả không nổi, liền muốn bán con để gán nợ! Cũng là do vận khí con tốt, tìm được việc làm, chủ gia cũng nguyện ý thanh toán một năm tiền công sớm, con liền trở về giao cho người, để người cầm đi trả nợ! Người còn nói con bất hiếu sao?"
Vừa nói, Ngưu Đại Nha vừa lau nước mắt: "Con đã nói cho người rằng con ký văn tự bán mình, người đừng có đáp ứng lung tung với người ta, người ham lễ hỏi của người ta, muốn gả thì nương tự tìm người gả đi, dù sao con cũng đã ký văn tự bán mình, gả không được!"
"Đại Nha, nương cũng là vì muốn tốt cho con, tìm một nhà tốt cho con, sao con lại không muốn chứ!" Ngưu đại thẩm khóc lóc đến thở không ra hơi, dường như là muốn bất tỉnh.
"Đều là do ông nhà ta đi trước, phu quân ơi, nếu ông còn sống, thì xem khuê nữ của ông đi, bây giờ nó cứng cỏi rồi, cánh cũng cứng cáp rồi liền không nhận nương nữa..."
Đỗ Tam Nương ở bên cạnh nhìn xem, không khỏi nhíu nhíu mày, cái điệu bộ của người đàn bà đanh đá chửi bóng chửi gió thật sự là khó coi!
Ngưu Đại Nha nghiêm mặt, lạnh lùng nói: "Nương, tiền văn tự bán mình của con là do người ngữ, người nói những lời như thế này không sợ cha sẽ đau khổ sao?"
Trước đó vài ngày, Ngưu Đại Nha vẫn luôn cầu xin phu nhân mua nàng ấy, chính là sợ nương nàng ấy lừa mình! Vốn dĩ phu nhân cũng không muốn, nhưng không chịu nổi nàng ấy cứ liên tục khóc lóc cầu xin, phu nhân lại là người mềm lòng, liền mua nàng lại, còn cho 10 lượng bạc.
10 lượng bạc này cũng bị nương nàng ấy cầm ở trong tay, ngay cả một xu cũng không có để lại cho nàng, trong mắt chỉ có tiền, thậm chí cũng không có hỏi thăm nàng ấy một tiếng nào, một khắc này, trong lòng Ngưu Đại Nha có bao nhiêu là thất vọng.
"Con đã ký văn tự bán đứt, không phải người lấy hết 10 lượng bạc này." Ngưu Đại Nha lau mặt: "Nương, đây là lần cuối cùng con gọi người là một tiếng nương, người đã không coi ta là nữ nhi, vậy cứ coi như là ta đã chết ở bên ngoài rồi. Người thích nhi tử, con biết, người thường nói con chính là món hàng lỗ vốn, nhưng mà chính cái món hàng lỗ vốn này, lại kiếm về cho người 10 lượng bạc. Sau này, người cũng không cần phải vào thành tìm con, phu nhân nhà con thiện tâm, nên không muốn chấp nhặt với một thôn phũ. Nhưng người phải hiểu, từ lúc người nhận 10 lượng bạc kia, thì con đã là người của chủ gia, sau này hôn sự của con sẽ do chủ gia làm chủ!"
Nói xong lời này, Ngưu Đại Nha giễu cợt nói: "Người nhận thứ gì của người ra, liền tự mình trả lại, nếu không lại đi tìm một khuê nữ khác để chống đỡ cho người! Người đừng có lại đến làm phiền con nữa!"
Nàng ấy nói xong liền cầm một bao y phục đơn giản kia, nhanh chân chạy ra ngoài thôn, tấm lưng kia sao lại thấy bị thương như thế chứ.
"Đại Nha, Đại Nha, ngươi đừng có đi, mau trở lại cho ta, Đại Nha..."
Nhìn thấy đầu của Ngưu Đại Nha cũng không có quay đầu lại, Ngưu đại thẩm cất giông hô to lên, nhưng mà đến đầu Ngưu Đại Nha cũng không có quay lại, kiên định cất bước đi về phía trước.
Những người khác cũng nói: "Sao ngươi lại hồ đồ như vậy chứ, nữ nhi đã bán cho người ta, chính là người của chủ gia, ngươi cho rằng đó vẫn là nữ nhi của ngươi sao? Ngươi còn nói là nữ nhi của mình sao, còn ẫm ĩ đến trong thành, ta thấy vị chủ gia kia cũng thiện tâm, nếu là mà nhà khác, một trận loạn côn đánh đuổi ra ngoài, nếu mà báo quan phủ, sẽ phải ăn cơm tù."
Cả người của Ngưu Đại Nha run rẩy, thân xụi lơ ngồi xuống đất, bụm mặt lớn tiếng khóc rống.
Đỗ Tam Nương ở bên cạnh nhìn xem, thở dài một hơi, cách làm việc của nương Đại Nha không tử tế chút nào. Lần trước Ngưu Đại Nha nói yêu cầu phu nhân mua nàng, lúc ấy Đỗ Tam Nương tưởng chỉ là nàng ấy nói đùa, không nghĩ tới nàng ấy thật sự bán mình đi. Ngưu đại thẩm này còn cầm tiền bán con mình, quay đầu còn tiền lễ hỏi, lại muốn gả nữ nhi đi! Làm gì có chuyện tốt như thế, đã bán nữ nhi đi, còn tưởng rằng là nữ nhi của bà ta sao, còn để bà ta sắp xếp? Suy nghĩ của bà ta còn ngây thơ mà còn ngốc nghếch nữa chứ! Hơn nữa còn làm cho người ta phải thất vọng và đau khổ. Ở trong mắt bà ta, Đại Nha chính là món hàng, mà không phải là nữ nhi của bà ta.
Đỗ Tam Nương nhìn bà ta ngồi ở chỗ đó khóc lóc, khinh thường nhìn bà ta, sau đó cất bước trở về nhà.
Ngưu Đại Nha gần như chạy thẳng một đường trở về thành, ở trong thôn nàng ấy không hề khóc, nhưng bây giờ chỉ còn một mình nàng ấy, lại không kiềm chế được nữa, một đường gào khóc trở về! Đến trong thành, trời đã tối sầm.
Đổng thị thấy Bạch Chỉ đã ra ngoài nửa ngày rồi mà còn chưa có trở về, trong lòng cũng là lo lắng nàng ấy, sắc trời cũng đã tối, trời tối thế này rồi mà một thân cô nương lại còn ở bên ngoài, cũng đừng có gặp phải chuyện gì.
Trác tú tài thấy bà ấy thỉnh thoảng ra bên ngoài nhìn xung quanh, mở miệng nói: "Thân thể nàng không tốt, đừng có đứng lâu, nếu nàng lo lắng, thì để ta ra ngoài thành xem sao. Nàng a, chính là mềm lòng, không chịu được người ta khóc lóc cầu xin, lúc trước nếu không có mua nàng ta, thì sao có thể những chuyện này!"
Đổng thị lắc đầu: "Nàng ta cũng là người đáng thương. Nếu thϊếp không giúp nàng ta, chàng cũng thấy rồi đó, nàng ta sẽ bị nương bán đi! Sao thiên hạ này lại có loại phụ mẫu như thế chứ, mặc kệ là nhi tử hay là nữ nhi, đều là mười tháng hoài thai mới rơi xuống cục thịt. Nương nàng ta vì chút tiền này, nhẫn tâm đem nữ nhi gả cho một người 40 tuổi góa vợ, tuổi đó cũng có thể làm phụ thân của nàng ta!"
Trác tú tài đối với thê tử của mình chính là nói gì nghe đấy, đó cũng là một mảnh hảo tâm của bà ấy, đáng thương tiểu nha đầu kia, trác tú tài ôm eo bà ấy để bà ấy ngồi xuống, vừa nói: "Tâm địa nương tử thiện lương, ta biết rồi. Chỉ là thân thể của nàng không tốt, vẫn là phải điều dưỡng cho tốt, đừng quan tâm nhiều như vậy. Nếu nàng đã mua nàng ta, văn tự bán mình này cũng là do nàng cầm, sau này nếu nương ta lại đến, cứ nói là báo qua dọa bà ta, thì bà ta cũng sẽ không dám đến nữa."
Đổng thị mím môi một cái, nói ra: "Phu quân, trời tối rồi, nếu không chàng đi xem một chút. Một mình cô nương ở bên ngoài, sợ xảy ra chuyện."
Trác tú tài cười cười, miệng nói không ngớt lời: "Được được được, vậy ta sẽ ra ngoài xem một chút. Nàng đừng có lo lắng quá, mặc dù nha đầu kia cũng coi như là cần mẫn, có điều nói đến tướng mạo kia, thật đúng là tạm chấp nhận."
Đổng thị bị ông ấy chọc cười, quở trách ông ấy một chút, vội vàng đẩy tay của ông ấy ra: "Còn không đi nhanh một chút, thϊếp đang chờ đó."
Trác tú tài vén áo choàng, lúc này mới cười cười đi ra phòng.
Chờ sau khi ông ấy đi, nụ cười ở trên mặt Đổng thị thu lại, bà ấy đau buồn nhìn bóng lưng của ông ấy, thời gian của bà ấy không còn nhiều lắm, không thể ở cùng với ông ấy cả một đời, thậm chí ngay cả hai đứa nhỏ bà ấy cũng không thể tận mắt nhìn chúng lớn lên! Trong lòng Đổng thị rất là khó chịu, có khi bà ấy nghĩ, thời gian mấy năm nay đều do bà ấy trộm được, cùng sống với ông ấy mấy năm nay, là thời gian vui vẻ nhất của bà ấy.
Bọn họ có một đứa nữ nhi và nhi tử, bà ấy sinh cho ấy hai đứa nhỏ, cho dù thật sự muốn đi con đường kia, đời này bà ấy cũng không có gì tiếc nuối. Nhưng mà, bà ấy hi vọng lão thiên gia có thể cho mình thêm mấy ngày, để bà ấy ở cùng với bọn họ thêm nhiều ngày nữa.
Nha đầu Bạch Chỉ này cũng là một người chịu khó, tâm nhãn tốt, là người trung thực, cũng rất bảo hộ chủ. Bà ấy mua Bạch Chỉ cũng không phải là không có nguyên nhân, nha đầu này là một người biết ơn, nếu sau này bà ấy không còn ở đây, thì Bạch Chỉ sẽ chăm sóc cho hai đứa trẻ, che chở bọn họ. Thứ hai, diện mạo Bạch Chỉ tầm thường, nhìn cũng không phải là một nha đầu mưu mô, với tướng mạo của nàng ta, Đổng thị rất yên tâm, Trác tú tài sẽ không này ra suy nghĩ gì với nàng ta! Về phần sau khi bà ấy đi, Trác tú tài có tái giá không, thì đó cũng không phải là việc bà ấy có thể khống chế được.
"Khụ khụ..." Đổng thị ho khan hai tiếng, trong lòng trĩu nặng, cổ họng có chút ngai ngái, bà ấy cố gắng áp chế, mới không có phun ra.
Ngưu Đại Nha vào trong thành, mặc dù cửa thành còn chưa có đóng lại, nhưng trời đã tối. Nàng ấy một đường khóc lóc trở về, con mắt sưng lên chỉ còn một khe hở, nàng ấy tiến vào thành, nàng ấy nâng tay áo cẩn thận lau nước mắt.
Trác tú tài nghe theo thê tử, quả nhiên là đi đến cửa thành chờ người, ông ấy là tú tài ở trong thành, mặc dù không sánh bằng những danh sư danh vọng kia, nhưng ở trong thành ông ấy thu nhận rất nhiều học trò, danh tiếng cũng không tệ, nhưng bách tính bình thường rất tôn kính ông ấy. Binh lính thủ thành đối với ông ấy cũng rất là khách khí, nghe ông ấy nói hạ nhân ở trong nhà còn chưa có trở về, còn cố ý kéo dài thời gian đóng cửa.
"Bạch Chỉ!" Trác tú tài vừa nhìn thấy nàng ấy đang tiến vào cổng thành, lâu cười vẫy tay về phía nàng ấy.
Ngưu Đại Nha kinh ngạc nhìn ông ấy, gần như là không dám tin vào hai mắt của mình!
"Tiên sinh..." Ngưu Đại Nha kinh ngạc hô một tiếng.
"Tiên sinh, sao ngài lại tới đây?"
Trác tú tài nói: "Phu nhân lo lắng cho người, nên cố ý bảo ta ra xem ngươi đã về chưa."
Nói xong Trác tú tài đa tạ binh lính thủ thành, rồi dẫn Ngưu Đại Nha trở về nhà.
Ngưu Đại Nha vừa vào nhà, nhìn thấy phu nhân ngồi trên ghế ở chờ phòng chờ, cái này khiến nàng ấy rất là cảm động, đi mấy bước liền bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Đổng thị: "Phu nhân, Bạch Chỉ đã nói rõ với người trong nhà, sau này bọn họ sẽ không đến đây nữa. Phu nhân đại ân đại đức, cả đời này Bạch Chỉ sẽ không quên, sau này Bạch Chỉ sẽ hầu hạ phu nhân thật tốt, hầu hạ hai vị tiểu chủ tử!"
Đổng thị nhìn y phục bẩn thỉu của nàng ấy, tóc cũng là rối bời, cặp mắt kia sưng to, bà ấy nói: "Bạch Chỉ, ngươi bình an trở về là tốt, mau lui xuống nghỉ ngơi đi, đêm nay cũng không cần hầu hạ đâu, ngủ sớm đi."
Sau khi Ngưu Đại Nha rời khỏi, Ngưu Đại Thẩm lại vào thành tìm nàng ấy, cuối cùng là xám xịt trở về. Bà ta đã nhận lấy lễ hỏi, muốn lui hôn, nhưng mà nhà kia lại không chịu, bà ta là một quả phụ, cũng không có hòa hợp với người trong thôn, người góa vợ kia tìm người đến cửa, không ai làm chỗ dựa cho Ngưu đại thẩm, cuối cùng bị đối phương lừa gạt hết hai lượng bạc mới giải quyết xong chuyện này.
Chuyện Ngưu gia ầm ĩ ở trong thôn một trận, cũng đã đến tháng 11, ngày Đỗ Phương xuất giá cũng đã đến gần.
Đỗ Hoa Luân cũng chỉ có một khuê nữ này, lúc trước còn cầm nhiều bạc của Tạ gia như vậy, đương nhiên phải trắng trợn xử lý hôn sự của nữ nhi. Đỗ Hoa Luân còn mua một tòa nhà lớn ở trong thành, bây giờ đang sửa chữa lại, cả nhà tuyệt đối không ở trong phòng mới.
Đỗ Phương vẫn là xuất giá ở gia tộc, đồ cưới của nàng ta cũng được bày ở viện Đỗ gia, đồ vật nhiều đến nổi trong phòng và nội viện cũng không có chứa nổi, làm cho các thôn dân nghị luận ầm ĩ. Mặc kệ là ở đâu, hoặc là có tiền, hoặc là có quyền, mới có thể sống được thoải mái. Trước mắt Đỗ Hoa Luân gả nữ nhi, cả nhà bọn họ đều mặc y phục mới, có người đến chơi, cũng lấy trái cây ra mời mọi người ăn. Vì để chuẩn bị tốt cho hôn sự, còn cố ý mời đầu bếp ở trong thành về xử lý.
Mấy ngày nay có nhiều người đến nhà Đỗ Hoa Luân xem náo nhiệt, nhìn thấy của hồi môn Đỗ Phương rất phong phú, từng người đều ca ngợi.
Ngày hôm đó Mễ Thị lại tìm đến cửa, tìm Dương Thị thương lượng đến lúc Đỗ Phương xuất giá, nên tặng quà gì đây! Trong lòng Mễ thị chẳng muốn đi chút nào, mà lý chính đến nói, mà đương gia lúc đó cũng đồng ý sẽ tham gia lễ xuất giá của Đỗ Phương, trong lòng Mễ thị lại có nhiều suy nghĩ, cũng chỉ có thể ở trong lòng khó chịu, thầm trút giận với nam nhân.
Vào phòng, nhìn thấy Dương Thị đang nói chuyện với Tam Nương, Mễ Thị cười cười, nói: "Hai mẹ con đang nói cái gì đó, đứng ở xa chỉ nghe thấy tiếng cười."
Dương Thị thấy bà ấy đến, vội vàng chào hỏi rồi mời ngồi xuống, nói: "Đang nói đến Tứ Nương, đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ, tính tình lại lớn như vậy, không cho con bé làm, thì con bé càng muốn làm."
Mễ Thị cười nói: "Tứ Nương là tiểu cô nương đáng yêu như vậy, ngươi nói con bé làm cái gì chứ!"
Tứ Nương đi đến, nói với Mễ thị: "Đại bá mẫu, ngày nào nương cũng nói với con, làm cái này cũng không được, làm cái kia cũng không được! Con không biết làm gì mới để nương hài lòng nữa."
Mễ Thị ôm con bé lên, vui vẻ nói: "Chờ một lúc nửa đại bá mẫu sẽ nói với nương của con, Tứ Nương là một đứa trẻ hiểu chuyện, sao có thể nói con chứ."
Dương Thị mở miệng nói: "Tam Nương, con mang muội muội vào phòng con chơi đi."
Đỗ Tam Nương gật đầu, dẫn muội muội về phòng của mình.
Mễ Thị nói: "Nhà lão tứ gả nữ nhi, nhà ngươi đã chuẩn bị đồ chưa?"
Dương Thị lơ đễnh méo miệng nói: "Nhà bọn họ vừa ý đồ nhà chúng ta tặng sao, ngươi xem hồi môn phong phú của người ta đi."
Mễ Thị nói: "Ta nghe người ta nói, những đồ dùng trong nhà như tủ quần áo đều có khắc hoa lên đó, đồ vật nhỏ đều nhiều hơn 10 cái, đặt mua cũng phải trăm tám mươi lượng bạc, trong nhà lão tứ đúng là thật sự có nhiều tiền."
Dương Thị hừ một tiếng: "Lão tứ có tiền, lại không giống chúng ta, cả một đời đều làm việc đào đất, hiện tại lại làm thông gia với nhà giàu trong thành, sau này coi như phát đạt, họ hàng nghèo nàn như chúng ta, hắn ta làm gì để ý đến, nghe nói mới mua một cái trạch viện ở trong thành, rất là có tiền."
Mễ Thị nói: "Ta định chuẩn bị một bộ chăn mềm, lại thêm 200 văn tiền, đã coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ . Nhà hắn có tiền, chúng ta không thể so sánh với ông ta!"
Mễ Thị ngồi một lát, rất nhanh liền đứng dậy về nhà. Đỗ Tam Nương vào nhà, hỏi: "Nương, đại bá mẫu đến tìm người nói cái gì vậy? Có phải là nói đưa gì cho Đỗ Phương không?"
Dương Thị gõ đầu nàng một cái: "Con còn biết cái gì nữa không!"
Đỗ Tam Nương mở miệng cười, mấy ngày nay vì chuyện tặng quà này, Dương Thị cũng là chưa có quyết định, đưa nhiều thì tự mình thấy khó chịu, đưa ít thì bị người khác nói, thật đúng là khó làm.
Đỗ Tam Nương lung lay tay Dương thị: "Nương, người mau nói, mọi người chuẩn bị đưa cái gì vậy!"
"Đại bá mẫu của con nói định tặng một bộ chăn mềm, lại cho thêm 200 văn tiền."
Đỗ Tam Nương mím môi: "Cũng không tệ. Đại bá mẫu hận cả nhà Tứ thúc như vậy, con còn tưởng rằng đại bá mẫu sẽ không tặng cái gì hết."
Dương Thị nói: "Nếu bà ấy không tặng cái gì, quay đầu sau lưng còn không phải là bị người ta nói, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, bề ngoài phải tỏ vẻ không có gì! Ta cũng chuẩn bị đưa đồ giống như đại bá mẫu của con, dù sao nhà chúng ta nghèo, có thể không sánh bằng với nhà lão Tứ."