Tiểu Kiều Nương Của Nhà Thợ Rèn - Chương 66: Chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy

Tiểu Kiều Nương Của Nhà Thợ Rèn Chương 66: Chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy
Đến Cố gia, Đỗ Tam Nương kêu một tiếng "Cố thúc", mới sáng sớm đã dậy chờ ở nhà, cả đêm hôm qua ông ta đều đứng trông hố, mắt thấy con gấu này sắp không được, ông ta thấy rất sốt ruột.

Vị tiểu nương tử Đỗ gia kia nói giá của vật sống sẽ khác với vật chết, đương nhiên ông ta mong rằng con gấu này sẽ không chết, quay về còn có thể nhiều bạc. Dường như chỉ mong trời sáng để chờ người đến, lại thấy nàng mang theo một người mặc y phục tơ lụa đến, lập tức khẩn trương lên, cũng không biết nên nói như thế nào.

Đỗ Tam Nương cười cười, nhìn Cố Thiết Ngưu ngây ngốc đứng ở một bên, nói: "Cố thúc, người mau dẫn chúng ta đi xem gấu đi."

Cố Thiết Ngưu ừ một tiếng, liền vội vàng dẫn bọn họ đến phía sau núi.

Mấy con trai của Cố Thiết Ngưu đứng trước hố trông, thì thấy cha mình dẫn một đám người đến, trong lòng liền hiểu rõ đây chính là khách hàng mà cha nói vào ngày hôm qua, từng người bọn họ rất là kích động.
Đỗ Tam Nương liếc nhìn vào trong hố, nhìn thấy một con quái vật khổng lồ màu nâu đen nằm trong đó, mặc dù hôm qua đã gặp một lần, nhưng hôm nay nhìn vẫn rất đáng sợ, Đỗ Tam Nương nói: "Triệu thúc, người nhìn xem."

Triệu quản gia nhìn con gấu ở dưới, liền hài lòng sờ bộ râu: "Khá lắm, thật đúng là đủ lớn!"

Cố Thiết Ngưu cười hì hì hai tiếng, Triệu quản gia chỉ vào mấy thị vệ ở sau lưng, để bọn họ xuống dưới nhìn một cái. Những người mang đến lần này khác với lần trước, rõ ràng đều là gương mặt lạ, Triệu quản gia chỉ mới ra lệnh một tiếng, thì bọn họ đã không hề do dự mà nhảy xuống.

Con gấu dưới hố còn chưa có chết, còn thở hổn hển, nhưng sau khi có người đi xuống, nó căn bản là không có cách nào đứng lên, nó bị thương rất nặng, máu bắn tung tóe. Lần này bắt được con gấu cực kỳ thuận lợi, mấy người họ cùng nhau hợp lực thế là rất nhanh đã kéo nó lên.
Đỗ Tam Nương đứng bên người Lục Trạm, kéo tay áo hắn lại không cho hắn đến hỗ trợ. Triệu thúc đã tìm đủ nhân thủ, đương nhiên loại công việc tốn sức này nàng không muốn cho hắn nhúng tay vào.

Đám người buộc chặt con gấu này rồi khiêng xuống núi, Đỗ Tam Nương đến bên chỗ Cố Thiết Ngưu, nhỏ giọng nói: "Cố thúc, ta cũng xin đi về thành trước, nếu người không yên tâm, vậy thì cứ đến nhà của ta chờ ta trở về, bây giờ ta không có mang theo bạc trên người."

Cố Thiết Ngưu nói: "Được rồi, vậy ta sẽ đến nhà của ngươi chờ."

Đỗ Tam Nương cười cười, lại dẫn Lục Trạm đi theo Triệu quản gia trở về thành.

Sáng sớm Nhan lão gia đã đợi ở nhà, rất muốn nhìn xem con gấu này, thật vất vả chờ đến buổi trưa qua đi, hạ nhân đến bản báo Triệu quản gia đã trở về, Nhan lão gia rất là vui vẻ, vội vàng đừng dậy đi ra ngoài.
Triệu quản gia nói: "Lão gia, đã khiêng cái con gấu này về, chỉ là con gấu này nặng 300 cân, cũng rất lớn."

Nhan lão gia nghe xong lập tức vui vẻ ra mặt, cười nói: "Đi thôi, mau dẫn ta đi xem đi."

Ông ta vừa nói muốn đi xem, mấy nữ nhân bên cạnh ông ta cùng nhau lao ra, từng người đều muốn xem rốt cuộc con gấu kia có bộ dạng gì.

Thanh nhi cũng đi theo mấy người họ ra ngoài, lúc mấy người họ nhìn con quái vật khổng lồ dưới đất kia, từng người đều tái mặt sợ hãi, có người liền nhát gan kêu lên.

Đỗ Tam Nương đứng ở phía sau mọi người, nhìn thấy Nhan lão gia đến thẳng chỗ con gấu, ông ta không hề chút sợ hãi nào, còn đưa tay vỗ lưng của nó, rồi nở một trận cười to, sau đó nói: "Lão Triệu à, được đó, lão gia ta đây thấy người càng ngày càng giỏi đó!"

Triệu quản gia nheo mắt cười nói: "Cái này còn phải là do lão gia dạy tốt."
Bọn họ chính là hạnh nhân, điều quan trọng phải làm hài lòng, đoán được ý của chủ tử, vỗ tốt mông ngựa, tự nhiên thì có thể từ từ đi lên.

Con gấu này còn chưa có chết, vẫn đang thở hổn hển, Nhan lão gia không nghĩ tới thế mà con này lại là vật sống, ông ta giật mình, vội vàng lui về sau một bước, nhìn thấy nó nửa ngày rồi mà vẫn không có đứng lên, lúc này mới nói: "Khá lắm, lại còn chưa chết!"

Triệu quản gia nói: "Lão gia, mạng của con gấu này rất cứng rắn."

Nhan lão gia vô cùng cao hứng ở trong lòng, chỉ vào Đỗ Tam Nương nói: "Tiểu nương tử này không tệ đó, mấy lần tặng đồ đều làm cho ta rất hài lòng. Về sau có những đồ này, thì cứ đến đưa thẳng cho ta. Lão Triệu, chờ một lúc nữa hãy thưởng cho nàng ta thật tốt."

Đỗ Tam Nương mở miệng cười nói: "Tạ lão gia ban thưởng."
Nhìn thấy tâm trạng của Nhan lão gia đang rất tốt, mấy người tiểu thϊếp kia đều xông tới chỗ ông ta nũng nịu, người thì nói chưa bao giờ ăn thịt gấu, còn có người nói là gan tim ruột phèo của gấu phải ăn như thế nào, Nhan lão gia bị mấy nữ nhân vây quanh ở giữa, gương mặt mập mạp kia cười vui vẻ đến mức không nhìn thấy con mắt đâu.

Thanh nhi uốn éo người, gạt nữ nhân ở bên cạnh mình ra, kéo tay lão gia và chu môi nói: "Lão gia, cái con gấu này chính là của vị tiểu nương tử này đưa cho nhà chúng ta sao?"

Đỗ Tam Nương nhìn rõ người nữ nhân đó, đây chính là nữ nhân mà tối hôm qua có ý bảo nàng làm nha hoàn cho nàng ta! Buổi tối hôm qua Đỗ Tam Nương cũng chưa có đánh giá nàng ta, lúc này nhìn thấy vào ban ngày, cũng chỉ lớn hơn nàng có vài tuổi, dáng vẻ yểu điệu, lại thêm tuổi trẻ, có vài phần nhan sắc, cái động tác chu môi này ngay lập tức làm cho trái tim của nam nhân đều mềm nhũn.
Nhưng Đỗ Tam Nương không bao giờ nghĩ đến, thế mà nàng ta lại nói đưa? Lúc này nàng mà còn không nhìn ra vị tiểu thϊếp này đang cố ý nhắm vào nàng, thì nàng cũng đã sống uổng phí mấy năm trời. Lúc này nếu như mà xác định là đưa đồ hiếu kính cho Nhan lão gia, thì hôm nay nàng cũng đừng mong lấy được một đồng nào.

Tâm địa của nữ nhân này thật là ác độc! Trong lòng Đỗ Tam Nương suy nghĩ đủ cách, lập tức nói: "Vị phu nhân này, con gấu này là do tiểu thúc của tiểu nữ săn, tiểu nữ cũng chỉ là người đứng giữa thôi, quay về tiền bán được sẽ đưa cho tiểu thúc. Ở trong thành Vĩnh Châu này thì Nhan lão gia là người có tiếng lương thiện, con vật này hiếm như vậy, đương nhiên là chỉ có thể bán cho cao môn đại hộ như Nhan phủ để có thể hiện rõ được giá trị của nó."
Thanh nhi cười cười, nhìn nàng nói: "Trái lại tiểu nương này thật biết ăn nói, nhưng lão gia chúng ta chịu nhận thứ này, cũng đã thưởng mặt mũi cho ngươi, ngươi còn nói gì mà cần tiền hay không chứ. Có thể trèo lên Nhan phủ chúng ta, thì ngươi cũng đã tu luyện phúc khí đến mấy đời, làm cho bao nhiêu người phải hâm mộ! Đưa một con gấu như thế này, cũng không làm được cái gì."

Nhan phủ gia tài bạc triệu, ở trong thành Vĩnh Châu này cũng là một cao môn đại hộ, đương nhiên bình thường cũng có không ít người đến dâng hiến vật quý để kết thân. Nhan lão gia đứng ở bên cạnh cũng không mở miệng nói chuyện, cũng chỉ là cười tủm tỉm nhìn hai người bọn họ nói chuyện. Triệu quản gia nhìn thấy tình cảnh như vậy, trong lòng nói thầm một tiếng hỏng! Mặc dù kẻ Thanh nhi là thϊếp, nhưng từ trước đến nay Nhan lão gia rất là sủng ái nàng ta, nếu nàng ta vẫn khăng khăng Đỗ Tam Nương là tặng con gấu này, thì Tam Nương cũng không thể tranh luận với nàng ta, chỉ có thể để mình bị thua thiệt.
Triệu quản gia mở miệng nói: "Thanh di nương, cái con gấu này, đúng là Đỗ Tam Nương giúp thúc của nàng bán con gấu này cho phủ chúng ta..."

Ông ấy còn chưa nói xong, liền bị Thanh nhi mở miệng đánh gãy, nàng ta lạnh lùng nói: "Triệu quản gia, ông là người của Nhan phủ chúng ta, vậy mà lại nói giúp cho người ngoài, ngươi ăn uống của Nhan gia, vậy mà lại ăn cây táo rào cây sung sao?"

Tâm tư Đỗ Tam Nương càng thêm trĩu nặng, nữ nhân này là một kẻ lai giả bất thiện, lại nhìn Nhan lão gia ở nơi đó đứng đấy chỉ nhìn mà không có lên tiếng ngăn cản, có lẽ trong lòng Nhan lão gia cũng cảm thấy tặng ông ta con gấu này cũng là đương nhiên! Đỗ Tam Nương cao giọng nói: "Vị di nương này, Đỗ Tam Nương ta từ trước đến giờ nói một là một, hai là hai, đã nói bán thì chính là bán. Đường đường là một Nhan phủ, vậy mà không nỡ bỏ chút tiền nhỏ kia, cố ý xuyên tạc lời nói của tiểu nữ, cho dù hôm nay mọi người lấy đồ của ta, quay về nói ra cũng không sợ mọi người ở thành Vĩnh Châu này cười nhạo sao?"
"Hứ, ở trước mặt ta thì nói ít những lời này đi, ta cũng đã nhiều loại người như ngươi rồi, còn không phải là muốn bấu víu quan hệ của Nhan gia chúng ta sao..." Thanh nhi nói liên miên lải nhải nói không ngừng, vẫn luôn chắc chắn con gấu này là tặng chứ không phải là bán!

Đỗ Tam Nương chưa bao giờ thấy người nào không biết xấu hổ như vậy, nếu hôm nay cứ bị nàng ta đè xuống như thế, về sau lại đến Nhan phủ, chẳng phải những vật kia sẽ bị nói là đưa sao?

Nàng cũng không phải là người có thể nhẫn nhịn để mình bị thiệt thòi, nên liền nói: "Nếu người đã nói như vậy, thì ta cũng không thể nói gì nữa. Nhan phủ đã không thể trả nổi số tiền này, vậy ta liền không bán nữa, ở trong thành Vĩnh Chương này chắc chắn sẽ có người mua được!"

Nói xong nàng quay đầu nhìn về phía Lục Trạm: "Lục đại ca, chúng ta trở về thôi. Nếu thực sự bán không được, chúng ta liền gϊếŧ một bữa rồi ăn."
"Ngươi..." Thanh nhi kêu: "Ta nhìn xem các ngươi có thể đi ra khỏi phủ này không! Người đâu, mau bao vây bọn họ lại!"

"Láo xược! Thanh di nương, ngươi chỉ là một thϊếp thất, lúc nào chuyện của Nhan phủ ta lại đến lượt ngươi ra lệnh!" Phu nhân đương gia Nhan phủ Hứa thị đi tới, bà ấy vừa đi vừa nói: "Loại chuyện này mà ngươi cũng làm được, chỉ chút đồ này đã làm cho ngươi bị mờ mắt sao? Người ta đến phủ chúng ta là để bán đồ, ngươi cứ nhất định nói là tặng! Thế mà ta lại không biết, Nhan phủ của ta lúc nào đã lụn bại đến như vậy, ngay cả chút bạc cũng không thể lấy ra nổi!"

Nhìn thấy là phu nhân đến, gương mặt Thanh nhi trở nên cứng đờ, cho dù nàng ta rất được sủng ái, nhưng chỉ là một thϊếp thất, đương nhiên sẽ không dám đối nghịch với phu nhân, hơn nữa phu nhân còn sinh đại công tử Nhan Hoàn Khanh. Thanh nhi phúc thân, trên mặt còn mang theo ủy khuất, thấp giọng nói: "Phu nhân, ngài hiểu lầm thϊếp thân rồi, thϊếp thân..."
"Là ta tận mắt nhìn thấy, ngươi còn muốn giảo biện, người đâu, đến vả miệng cho ta!" Đương gia phu nhân ra lệnh một tiếng, thì có hai bà tử bộ dáng tráng kiện đi tới, một người lôi kéo Thanh nhi, một người đưa tay tát thẳng lên mặt nàng ta.

Nhan lão gia thấy ái thϊếp của mình bị đánh, cảm thấy có chút không đành lòng, vội nói: "Phu nhân, nàng ấy tuổi còn nhỏ, tính còn hơi trẻ con, chỉ là trò đùa thôi, ngươi tha cho nàng ấy một lần đi!"

"Tha thứ? Lão gia, Nhan Hoàn Khanh chúng ta là người muốn đến trường thi, nếu hôm nay phủ chúng ta mà cưỡng đoạt chiếm đồ người ta, quay đầu mà lan truyền ra ngoài, người muốn Nhan Hoàn Khanh phải làm người như thế nào đây? Tuổi còn nhỏ? Người đã 16, 17 tuổi rồi, còn tưởng mình là đứa nhỏ nhao? Ta thấy nàng ta là đang muốn bôi đen Nhan phủ, bôi đen Nhan Hoàn Khanh!"
——

Đương gia phu nhân Nhan phủ Hứa thị, xuất thân từ Tuyền Châu, cũng là một cô nương nhà quan, có điều sau khi mang tang cha, đến khi ra hiếu thì đã quá tuổi, mấy thời gian sau gia cảnh cũng trở nên sa sút. Lúc đến Nhan gia ở Vĩnh Châu thì Hứa thị cũng đã 18 rồi. Bởi vì bà cũng có xuất thân quyền quý, Nhan lão gia cũng có ân ái với bà một thời gian. Chờ đến khi Hứa thị mang thai, thì đặc biệt chú ý cẩn thận, nên phân phòng với phu quân ra. Nhan lão gia vẫn còn trẻ tuổi, tuy là lần đầu làm cha trong lòng cũng cao hứng, nhưng mà thê tử có thai không thể hầu hạ ông ta, thế là quay đầu lại sủng hạnh mấy cái nha đầu.

Lúc đó Hứa thị mang thai, chính là ốm nghén kinh khủng làm cho thân thể vô cùng mệt mỏi, ai ngờ khi mình lớn bụng, phu quân của mình sủng hạnh mấy nha đầu thì không nói đi, còn làm cho người ta có thai, cho dù sau này đã rót thuốc phá thai vào bụng của nha đầu kia, nhưng trong lòng Hứa thị lại có chút ngăn cách với phu quân của mình, bà cũng không phải là người gặp chuyện gì sẽ nói, mà luôn đặt mọi thứ ở trong lòng, suốt một thời gian đều nghiêm mặt lại, hơn nữa khi có thai vóc dáng đều đã thay đổi nhiều, lâu sau, trong lòng Nhan lão gia cũng có chút ý kiến với bà ấy, ngay sau đó liền nâng hai di nương nương, từ sau đó hai phu thê cách xa nhau.
Hứa thị thấy lúc này mà phu quân mình còn nói giúp cho tiểu tiện nhân này, trong lòng vô cùng tức giận. Ngày thường ông ta chơi như thế nào cũng được, cũng lười quan tâm việc ông chơi đùa với các nữ nhân, dù sao con trai của bà là Nhan Hoàn Khanh rất có tương lai, phu quân đã không đáng tin cậy, không bằng bà quan tâm nhi tử nhiều hơn một chút! Ngày hôm nay nà ở trong sân lễ Phật, nghe hạ nhân nói đã mang con gấu về, bà nghĩ đến nhi tử đọc sách vất vả, thì muốn đến xem và lấy ít đồ tốt cho Nhan Hoàn Khanh tẩm bổ đúng không. Không ngờ rằng vừa ra đã nhìn thấy cảnh này, quả thực là ép người ta bán đồ nói thành đưa!

Cái người Thanh Nhi này là do lão gia mang về trước đây không lâu, nghe nói là do một khách thương mau được ở bên ngoài nên tặng cho ông ta để giải sầu, chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhân xuất thân bần hàn không ra gì, Hứa thị cũng lười để ý đến nàng ta. Ai ngờ nàng ta lại dám ngang nhiên ở trong phủ chỉ tay năm ngón? Ai cho nàng ta lá gan đó chứ! Hứa thị nhìn chằm chằm vào phu quân của mình, Nhan lão gia nhìn đôi mắt của nàng giống y như đúc của đôi mắt của nhi tử mình, trong lòng sinh ra một chút khó chịu, ông ta thấp giọng nói: "Phu nhân, Thanh nhi nàng ấy tuổi còn nhỏ, cũng chỉ là đùa thôi, làm gì có nghiêm trọng như nàng nói!"
Hứa thị nhíu mày, vẻ mặt đầy châm chọc: "Đùa? Cứ ép người ta đến đưa đồ cho mình, đây là trò đùa sao? Lão gia, ta mặc kệ bình thường người sủng ái nàng ta như thế nào, nhưng mà nàng ta dám làm chuyện ném thể diện của Nhan phủ đi, cũng đừng trách ta trở mặt vô tình!"

Nói xong bà ấy nhìn chằm chằm vào Thanh Nhi: "Thanh di nương, ngươi có biết sai không? Nếu đã vào cửa Nhan phủ ta, đương nhiên phải tuân thủ quy cũ của Nhan phủ ta, thân là một kẻ thϊếp thất, ngươi có tư cách gì mà đứng ở đây nói chuyện hả? Đã không hiểu chuyện như vậy, hôm nay ta sẽ dạy ngươi quy tắc của một kẻ làm thϊếp! Để ngươi có thể nhìn rõ thân phận của mình, Thúy Cô, vả miệng nàng ta hai mươi cái cho ta!"

Hứa thị làm đương gia phu nhân, tuy nói bình thường cũng lười quan tâm đến mấy nữ nhân ở trong hậu viện, thậm chí vì muốn mắt không thấy tâm không phiền, còn miễn các nàng mỗi ngày đến thỉnh an. Bình thường Hứa thị cũng không nói nhiều, mấy nữ nhân ở trong phủ còn tưởng bà là một người nhu nhược, lúc này thấy bà công khai trách phạt Thanh di nương, trong lòng cũng bị dọa sợ.
Mấy bạt tai của Thúy Cô đã làm miệng cho Thanh Nhi chảy máu, nàng ta lại bị giữ chặt, dù giãy dụa như thế nào cũng không thể thoát. Bây giờ nhìn gương mặt kia không tìm được vẻ dễ thương như lúc trước, lại kết hợp với miệng đầy máu kia, chỗ nào còn xinh đẹp như lúc trước!

Đỗ Tam Nương đứng ở bên cạnh nhìn mọi chuyện diễn ra, hoàn toàn không ngờ đến mọi chuyện lại có kết cục như vậy. Nàng nhìn vị phu nhân của đương gia trong phủ này, nghe nói Nhan phu nhân tin phật, mỗi ngày đều niệm kinh, thậm chí còn xây một cái phòng khách ở trong phủ dành riêng cho bà. Lúc này nhìn thấy phong thái của Nhan phu nhân dạy dỗ thϊếp thất, trong lòng Đỗ Tam Nương vỗ tay cho bà ấy một cái!

Đây mới là sự quyết đoán của đương gia phu nhân, vừa nhìn một cái thì biết vị Nhan lão gia này là bị nhan sắc che mờ mắt, cái người Thanh nhi kia chính là chỉ có tuổi trẻ, nhưng muốn nói đến khí chất, thì có chỗ nào so với Nhan phu nhân chứ. Hơn nữa, vị Nhan phu nhân chỉ mới có khoảng 30 tuổi, lại bảo dưỡng khá tốt, với cả khí chất kia, không phải là một nha đầu mười mấy tuổi kia so sánh được, Nhan lão gia này đúng là chọn cái nhỏ bỏ cái lớn! Đúng là ngu không ai bằng!
Nhan lão gia nhìn ái thϊếp mình bị đánh, trong lòng cũng không thoải mái, nhưng đây là quyết định của phu nhân, là chuyện nội viện, ông ta cũng không có dám nói cái gì!

Hứa thị đi đến chỗ Đỗ Tam Nương, nhìn nàng nói: "Tiểu nương tử này, đều là hạ nhân trong phủ ta không hiểu chuyện, ngươi cũng đừng để vào trong lòng. Nhan phủ ta cũng không phải là loại người ức hϊếp ngang ngược với người khác, tiểu nương tử yên tâm đi."

Đỗ Tam Nương cúi người chào bà, thành khẩn nói: "Đa tạ phu nhân đã thay tiểu nữ làm chủ."

Hứa thị lại nhìn về phía Triệu quản gia: "Chút nữa kết toán như thế nào, thì cứ kết toán rõ ràng cho tiểu nương tử này đi, nghe rõ chưa?"

Triệu quản gia vội vàng đáp: "Vâng" .

Hứa thị lại nhìn mấy nữ nhân xung quanh, nói: "Các ngươi ngây ngốc ở trong Nhan phủ này cũng một thời gian rồi, tuy bình thường ta không quản các ngươi, nhưng các ngươi phải tuân thủ quy cũ của Nhan phủ, nếu lại bị ta phát hiện có người làm ra chuyện nhục môn phong, thì không còn vả miệng nhẹ nhàng như vậy nữa đâu!"
"Thanh di nương, nghĩ đến ngươi vẫn còn nhỏ, lại là vi phạm lần đầu, việc này ta sẽ không truy cứu nữa. Nhưng mà ngươi phải học một ít quy củ lễ nghi cho tốt, ta phạt ngươi cấm túc ba tháng, trong ba tháng này ngươi phải học cách làm thϊếp thất như thế nào! Thúy Cô, về sau mỗi ngày ngươi đều phải đến viện của Thanh di nương, dạy cho nàng ta chút quy củ đi."

Nói xong những lời này, Hứa thị cất bước rời đi. Còn vị Thanh di nương kia, bị vả miệng hai mươi lần, miệng cũng muốn bị hỏng, cả người nàng ta ngây ngốc té xuống đất như một khúc gỗ, tinh thần hoảng hốt. Nhan lão gia chỉ cảm thấy thẹn đến hoảng, phất ống tay áo một cái liền tức giận bỏ đi.

Cuối cùng Triệu quản gia cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, chuyện hôm nay cũng may có phu nhân ra mặt, nếu không ông ấy cũng không biết sẽ kết thúc như thế nào đây! Ông ấy lau mồ hôi trên trán, đi đến chỗ Đỗ Tam Nương nói: "Tam Nương, ngươi mau đi theo ta đi."
Đỗ Tam Nương đi xuống theo ông ấy, Triệu quản gia nhỏ giọng nói ra: "Trong phủ chúng ta, lão gia chính là một người tai mềm, nhưng phu nhân chúng ta là người hiểu chuyện nhất, sau này ngươi cứ yên tâm, tình huống như vậy, chắc chắn sau này sẽ không còn xảy ra nữa."

Đỗ Tam Nương mím môi một cái, gật đầu nói: "Triệu thúc, phiền ngươi tay ta tạ ơn phu nhân. Hôm nay nếu không có ngài ấy, chỉ sợ ta thật sự xui xẻo rồi."

Triệu quản gia tính toán tiền cho nàng, vẫn là đưa cho nàng ngân phiếu, trong lúc bọn họ đang tính tiền, thì một nha hoàn ở bên người phu nhân cầm hầu bao đi đến, nói là do phu nhân thưởng, ép Đỗ Tam Nương phải nhận lấy, ý trong là lời nói là muốn khi Đỗ Tam Nương ra khỏi cửa hãy quên chuyện này đi, đừng ở bên ngoài nói lung tung. Đây chính là phí bịt miệng nàng lại, Đỗ Tam Nương cười nhận lấy, rồi nói cám ơn.
Chờ đi ra khỏi Nhan phủ, phía sau lưng Đỗ Tam Nương đã ướt đẫm mồ hôi, nàng quay đầu lại nhìn về phía Nhan phủ, nàng vẫn là suy nghĩ quá đơn giản về cao môn đại hộ. Hôm nay gây ra một đống chuyện như vậy, không dám đảm bảo sau này sẽ không xảy ra chuyện bết bát hơn, nàng phải suy nghĩ lại cho tốt, con đường sau này chỉ đơn giản dựa vào Nhan phủ, con đường đi này không dài chút nào, còn nữa nàng cũng không có khả năng thường đưa đồ vật quý hiếm đến. Cũng may bây giờ trong tay nàng cũng có chút bạc, sau này cũng đủ mở một cửa hàng nhỏ để kiếm sống.

Lục Trạm nhìn nàng xong rồi còn nhìn Nhan phủ, hắn mím môi một cái, nói: "Tam Nương, chuyện hôm nay đã làm cho muội ủy khuất rồi. Đều tại ta không có bản lĩnh, ta..."

Đỗ Tam Nương quay đầu lại nhìn hắn, lắc đầu nói: "Chúng ta trở về đi, chúng ta cũng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, không liên quan gì tới huynh! Huynh không cần phải tự trách bản thân đâu."
Lục Trạm nhíu mày lại, tuy là nói như thế nhưng trong lòng hắn cũng không hề dễ chịu chút nào. Hôm nay ngay cả một thϊếp thất cũng đối xử với nàng như vậy, còn không phải là do hắn không có bản năng. Nếu như hắn là người cũng có quyền thế, thì ai còn dám bất kính với nàng chứ?

Đỗ Tam Nương vào tiền trang ở trong thành đổi tiền, nàng nhìn Lục Trạm nói: "Ta chuẩn bị về nhà, còn huynh?"

"Ta đưa muội về, một mình muội mang theo nhiều tiền như vậy, ta không yên lòng."

Đỗ Tam Nương ừ một tiếng, nàng ngồi lên xe lừa, Lục Trạm ở phía trước đánh xe, hai người đều có chút trầm mặc, trong lòng Đỗ Tam Nương có chút mệt mỏi và hoảng sợ nên không muốn nói chuyện, còn Lục Trạm thì đang oán trách bản thân, tâm trạng nặng nề, không biết nên nói cái gì. Đến nhà, bốn cha con Cố Thiết Ngưu đang chờ, thấy nàng về liền vội càng chạy lên đón.
"Tam Nương, ngươi về rồi. Cái đứa nhỏ này, hôm qua đã trễ như vậy, mà con chạy vào thành làm cái gì chứ? Ngụy thúc con đến nói, làm cho cha con và ta đều hoảng sợ." Từ tối hôm qua Dương thị nghe nàng đi vào thành, trong lòng không hề yên tâm, lúc này nhìn thấy nàng bình an đứng ở trước mặt mới có thể thở phào nhẹ nhõm, vừa quay đầu lại thì thấy tức giận, bà tức giận đến mức liền đánh nàng ấy một cái: "Cái con bé này, nếu sau này con mà còn dám đi như vậy, ta nhất định phải đánh con một trận!"

"Nương, cũng không phải là do con đang gấp sao. Bây giờ thời tiết nóng như vậy, con sợ con gấu kia chết mất, đương nhiên phải nhanh chóng đi thông báo cho đối phương." Đỗ Tam Nương vừa nói, vừa đi theo Dương thị vào nhà.

Dương thị nhìn thấy Lục Trạm cũng đi cùng, bà nói: "Trạm ca nhi cũng tới!"
Vào nhà, Đỗ Tam Nương một hơi uống hai bát nước trà giải khát, nàng nâng ống tay áo lên lau miệng, nói: "Hôm nay ở Nhan gia có chút việc, làm trễ không ít thời gian."

Dương thị hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"

Đỗ Tam Nương mím môi một cái, nói: "Cũng không thể coi đó là chuyện lớn gì, còn không phải là về chuyện tiền bạc. Đưa đồ vật đến, tóm lại cũng không phải là người khác muốn tìm hay xin gì, đương nhiên là mướn mặc cả rồi. Sau này con không muốn gặp chuyện này nữa, thật là mệt."

"Ta đã sớm nói với con, mấy nhà cao môn đại hộ này, là những người như chúng ta có thể với cao sao. Càng là nhà có tiền, thì càng bắt bẻ, bắt bẻ thôi không nói, còn có chút keo kiệt, càng hạ tiện!" Dương thị oán trách nhìn nữ nhi mình một chút.

Đỗ Tam Nương không nói lời nào, chỉ kêu Lục Trạm lấy túi tiền ra, bên trong là đầy những xâu tiền đồng, bên ngoài được phủ miếng vải, nàng rất bình tĩnh chỉ một xấp tiền ở trên bàn, nói: "Cố thúc, đây là tiền của thúc."
Nói xong nàng tháo miếng vải ra, bên trong lộ ra tiền đồng: "Đây là ba mươi xâu tiền, Cố thúc nhớ cất kỹ."

Ba mươi xâu tiền? Cố Thiết Ngưu gần như mở to hai mắt nhìn. Đỗ Tam Nương thấy hắn không nói chuyện, mở miệng nói: "Cố thúc, mặc dù con gấu này rất quý, nhưng rốt cuộc vẫn không bằng con cọp lia. Hôm nay xách về một lúc thì chết mất, chọc cho khách hàng có chút bất mãn, còn mặc cả với ta một lúc lâu, còn nói trời nóng như vậy còn phải làm một cái hầm băng để đặt thứ này."

Cả đời này Cố Thiết Ngưu làm gì được thấy nhiều tiền như vậy chứ, cả nhà hắn quanh năm suốt tháng chăm chỉ đào đất cũng chỉ kiếm được mấy xâu tiền thôi, cái con gấu này cũng là do ông ta may mắn bắt được. Đương nhiên ông ta biết con gấu này còn kém xa con cọp kia, nhưng ông ta nghĩ được 10 xâu tiền là không tệ rồi, làm gì nghĩ lại có nhiều tiền như vậy chứ!
"Tam Nương à, ngươi thật đúng là đại ân nhân của nhà chúng tôi!" Nói xong ông ta là uốn gối muốn quỳ xuống, làm sao Đỗ Tam Nương có thể chịu được đại lễ của hắn chứ, thế là hoảng hốt nhanh chóng đỡ ông ta dậy. Dương thị cũng nói: "Cố huynh đệ, con bé chỉ là một nha đầu sao có thể nhận đại lễ của ngươi được chứ, ngươi mau đứng dậy đi, mau đứng dậy đi!"

Cố Thiết Ngưu gần như vui đến phát khóc, có số tiền này, trong nhà hắn cũng có thể tu sửa lại một ít, chính là về sau có thể làm mai làm mối cho mấy đứa nhỏ càng dễ dàng hơn. Tuy Cố Thiết Ngưu đã đứng lên, vẫn để mỗi đứa con trai dập đầu cảm tạ Đỗ Tam Nương, khiến cho Đỗ Tam Nương phải xấu hổ đỏ cả mặt. Nhưng nhìn gương mặt tràn đầy vui vẻ của bọn họ, thỏa mãn như vậy, trong lòng Đỗ Tam Nương cũng thấy vui mừng.
Sau khi tiễn bọn họ đi, Dương thị hỏi: "Tam Nương, rốt cuộc xảy ra chuyện gì ở Nhan phủ vậy, con mau nói cho ta biết một chút đi."

Đỗ Tam Nương không muốn nhắc đến chuyện kia, nàng mím môi một cái, nói: "Nương, thật sự không có chuyện gì, con cũng đã nói hết rồi. Bây giờ con rất mệt, muốn đi ngủ một giấc."

"Tam Nương..."

Không quan tâm đến Dương thị đang tra hỏi, Đỗ Tam Nương đã đứng dậy đi vào trong phòng. Nàng biết nương của mình, chuyện gì cũng muốn hỏi đến gốc rễ, Đỗ Tam Nương chỉ muốn để chuyện này cho thối rữa ở trong lòng, ai cũng không nói.

Dương thị lại nhìn về phía Lục Trạm, thấp giọng hỏi: "Trạm ca nhi, con mau nói ta xem con bé bị sao thế?"

Lục trạm nhìn Đỗ Tam Nương, mở miệng nói: "Nương, thật sự không có chuyện gì, chỉ là tranh cãi về tiền bạc, hai bên nói qua nói lại thôi."
"Vậy bán được bao nhiêu tiền? Vừa rồi con bé cho người ta ba mươi xâu tiền, con bé cũng đừng để mình bị thua thiệt!"

Lục Trạm lắc đầu, nói: "Cho tám mươi lượng."

Dương thị nghe thấy bán nhiều tiền như vậy, lúc này lo lắng ở trong lòng cũng tan đi. Bà cũng hiểu rõ tính nết của đứa nhỏ này, nếu không có xảy ra chuyện gì, nàng đã sớm cao hứng nói chuyện rồi, nào giống bây giờ lại ngậm miệng không nói. Dương thị lại nói: "Trạm ca nhi, con mau an ủi con bé, chỉ cần có tiền đủ sống một cuộc sống bình thường là được rồi, cần gì phải sống một cuộc sống của người có tiền. Cả đời chúng ta ăn cơm rau dưa không phải cũng sống được đó sao."

Nói xong lại nói: "Con cũng cùng cha ngồi xuống đi, ta xuống bếp làm đồ ăn cho mọi người."

Lục Trạm mở miệng nói: "Nương, lúc chúng con về cũng đã ăn qua một tô mì, cũng không có đói."
Dương thị cười nói: "Nếu mấy đứa đã ăn, vậy ta rán bắp cho hai đứa, rất là thơm đó."
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận