Tiểu Kiều Nương Của Nhà Thợ Rèn - Chương 37: Ở lại

Tiểu Kiều Nương Của Nhà Thợ Rèn Chương 37: Ở lại
Đi không bao lâu, hai người đã đến cổng Bạch thôn,

Đỗ Tam Nương vội vàng kêu: "Huynh mau bỏ ta xuống đi!"

Lục Trạm mím môi một cái, tuy là không nỡ lòng bỏ xuống, nhưng hắn vẫn buông ra.

Từ từ leo xuống tấm lưng nóng hổi của hắn, gió thổi qua, làm cho nàng rùng mình một cái. Đỗ Tam Nương nhấc chân đi về phía trước, Lục Trạm đi theo ở phía sau, hai người cách nhau đúng ba nước.

Lúc này sắc trời đã tối xuống, đêm xuống nhiệt độ lạnh hơn ban ngày, Đỗ Tam Nương lạnh cóng đến mức run rẩy, trời thật sự là lạnh, nàng đi hai bước ngay sau đó liền chạy chậm lại, chỉ mong mau về nhà thật nhanh.

Lục Trạm thấy nàng bắt đầu chạy, đành phải tăng tốc độ. Dương thị đã sớm ở trong nhà chờ, mắt thấy trời đã tối mà Tam Nương còn chưa về, trong lòng thấy bất an, không nhịn được lại oán trách Đỗ Hoa Thịnh, nói rằng sao lúc nãy ông không chịu ngăn Tam Nương lại.

Đỗ Hoa Thịnh ngược lại rất là bình tĩnh, ông nói: "Không phải Trạm ca nhi cũng theo sao, không có việc gì đâu."

Dương thị nói: "Ông còn không biết xấu hổ mà nói, đó là nữ nhi ruột của ông đó! Cũng không biết đau lòng gì hết!"

Chẳng biết tại sao thê tử lại nổi giận với ông, Đỗ Hoa Thịnh cũng không biết làm như thế nào.

Dương thị kêu: "Phong ca, con mau đến cổng thôn nhìn xem tỷ tỷ mình về chưa."

Đỗ Phong dạ một tiếng, lập tức chạy ra sân.

Dương thị lại thở dài, Tứ Nương kéo tay của bà an ủi: "Nương, chắc chắn tỷ sẽ không sao đâu. Tỷ phu rất là lợi hại đó."

Bị lời nói ngây thơ của nữ nhi mình làm tức cười, Dương thị cười nói: "Con có biết lợi hại là như thế nào không?"

Tứ Nương nói: "Dù sao con biết tỷ phu rất là lợi hại."

Cụ thể lợi hại có ý gì, con bé còn có chút không biết rõ, chẳng qua là nghe thấy người khác nói qua, nên con bé nhớ kỹ và nói ra.

Bên kia Đỗ Tam Nương và Lục Trạm đang đi trên đường đất gập ghềnh, Đỗ Tam Nương chạy cả một đoạn đường, liền dừng lại, cảm thấy tim phổi nóng bừng, nàng không khỏi thở hổn hển.

Lục Trạm đến bên cạnh nàng, nhìn nàng như vậy, lại nói: "Nếu không hay là để ta cõng muội."

Đỗ Tam Nương lập tức lắc đầu cự tuyệt, nói đùa hả, đây chính là đã ở trong thôn, không giống như con đường lúc nãy không có ai, tuy là hôm nay lạnh như vậy sẽ không có nhiều người ra ngoài đường, nhưng nếu để người khác nhìn thấy, thì rất là không hay.

Lúc này hai người dường như đi sát bên nhau.

Đây là lần đầu tiên Đỗ Tam Nương ra đường vào buổi tối, nếu không phải có người đi bên cạnh, thì nàng sẽ rất là sợ. Cũng may lúc nãy Lục Trạm cõng nàng đi một đoạn đường, bằng không chỉ sợ lúc này chỉ sợ hai người bọn họ còn mò mò ở trong rừng, nơi đó hoang vu, đến buổi tối xung quanh sẽ đen như mực, so với ban ngày thì đáng sợ hơn nhiều.

Buổi tối gió cũng rất lớn, lúc này Đỗ Tam Nương vừa lạnh vừa đói, thật hận không thể phía sau mọc ra đôi cánh.

"Tỷ, tỷ.." Đỗ Phong chạy một hơi đến, từ ở phía xa đã bắt đầu gọi.

Trong đêm tối yên tĩnh giọng của thằng bé truyền đi rất xa, nghe thấy thanh âm quen thuộc, Đỗ Tam Nương cười, lớn tiếng đáp lại: "Phong ca.."

Đỗ Phong nghe thấy tiếng của tỷ tỷ mình, chạy càng nhanh.

"Tỷ.. Tỷ đã về rồi, nãy giờ nương rất mong tỷ đó."

Đỗ Phong nhìn thấy Lục Trạm đứng bên cạnh tỷ tỷ, thằng bé cười hì hì rồi gọi một tiếng "Tỷ phu".

Tuy hai người đã đính hôn, nhưng Đỗ Tam Nương hoàn toàn không nghĩ tới hai đứa trẻ sẽ kêu hắn là "Tỷ phu"!

Nàng và hắn còn chưa thành thân đâu!

Đỗ Tam Nương sờ đầu Đỗ Phong: "Phong ca, sau này nên gọi là Lục đại ca."

Lục Trạm nhìn nàng một cái, nàng vẫn luôn gọi thẳng tên hắn là Lục Trạm.

Lúc này nghe thấy nàng nói ba chữ Lục đại ca, cảm giác so với khi gọi thẳng tên của hắn thì dễ nghe hơn, yết hầu hắn di chuyển, nghĩ đến sau này không nên để nàng gọi thẳng tên của mình nữa. Thường ngày nàng gọi tên của hắn cũng không cảm thấy có gì, nhưng hôm nay đã đính hôn, còn gọi tên hắn thì thật sự quá xa lạ! Ngay cả Đỗ Phong cùng Tứ Nương đều rất thân thiết với hắn.

Ba người về đến nhà, Dương thị thấy nữ nhi bình an trở về, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

Dương thị vội vàng kêu hai người vào nhà, đun nửa nồi nước nóng trên bếp lò, để bọn họ rửa mặt.

Lúc này Đỗ Tam Nương chỉ muốn ngâm chân, xua đi khí lạnh, nàng liền chạy thẳng vào nhà bếp.

Dương thị cùng Lục Trạm nói hai ba câu, sau đó Lục Trạm cũng vào nhà bếp.

Đỗ Tam Nương lấy khăn vải rửa mặt, bất ngờ thấy hắn đi vào, làm nàng giật mình.

Khẽ cắn đôi môi, Đỗ Tam Nương nói: "Sao huynh đi mà chẳng có tiếng động gì vậy!"

Trong phòng chỉ có một ngọn đèn dầu to bằng hạt đậu, ánh sáng cũng không tốt, nhưng nhìn vào Đỗ Tam Nương có chút khác biệt với ban ngày, mặt mày có vẻ nhu hòa hơn mấy phần, kết hợp với đôi mắt ướt sũng kia, yết hầu của Lục Trạm di chuyển. Đỗ Tam Nương nói xong câu kia cũng không thèm quan tâm đến hắn nữa, nàng bận rộn đổ nước nóng vào bồn rửa chân, sau đó nàng ngồi trên ghế nhỏ cởi giày và tất.

Nàng ở một bên kéo vớ ra một bên chậc chậc hai tiếng, chiếc vớ trắng đã bị thấm ướt, dán thật chặt vào da, chẳng trách lúc nàng đi trên đường lại có cảm giác bên trong vang lên tiếng chít chít, lại giống như đã từng ngâm qua trong nước, bàn chân có hơi trắng bệch.

Lục Trạm đứng ở bên cạnh không nhúc nhích, lúc này đôi mắt của hắn cứ nhìn chằm chằm vào đôi chân của nàng, đoán chừng bàn chân kia không lớn bằng bàn tay của hắn, nho nhỏ, đặc biệt rất là trắng, dưới ánh sáng này làm cho mắt hắn phải choáng váng.

Bỏ hai chân vào trong nước, Đỗ Tam Nương thở dài một hơi, thật là thoải mái.

Dương thị vào nhà bếp, nhìn thấy Lục Trạm đang đứng, còn nữ nhi mình đang ở ở phía sau lòng bếp ngâm chân, bà trừng nữ nhi mình một cái, nữ nhi này cũng không để cho Lục Trạm tắm một cái.

Trong lòng tuy là nghĩ như vậy, Dương thị cũng không có mắng nữ nhi mình, bà vội vàng nói: "Trạm ca nhi, ngươi cũng đã đi cả một ngày rồi, trước tiên rửa mặt cái đã, chờ lúc nữa ngâm chân, sẽ rất thoải mái!"

Nói xong bà cầm bồn rửa mặt của Tam Nương vừa rửa qua, lại múc một bầu nước nóng vào, bà nói: "Rửa mặt đi."

Lúc này Lục Trạm nhìn sang chỗ khác, trên mặt hắn có chút nóng, chỉ cảm thấy tim không ngừng đập thình thịch.

Mặc dù đã nhìn sang chỗ khác, nhưng cặp chân trắng nõn nhỏ bé của nàng đã khắc sâu vào trong tâm trí của hắn.

Hắn đến trước chỗ bồn rửa mặt, đem vắt chiếc khăn trong chậu, nghĩ đến vừa rồi hắn thấy nàng cũng dùng chiếc khăn này rửa mặt, trong lòng vui vẻ, ngay cả lông mày cũng giãn ra, khóe miệng cũng cong lên.

Ở nhà nông, cả nhà rửa mặt rửa chân cũng rửa chung và khăn rửa mặt cũng dùng chung. Ban đầu lúc Đỗ Tam Nương đến đây không thích ứng được, sau này nàng đã phá hư một nửa y phục của mình để làm khăn rửa mặt. Nàng cũng thích rửa chân một mình, không thích cả nhà cùng nhau chen chúc trong 1 chậu, ngược lại Dương thị không nghĩ đến nữ nhi lại chú trọng như vậy, chẳng qua bà cũng chỉ nói vài câu, sau này cũng chiều theo ý nàng, mỗi lần đều đều cho nàng rửa trước, Dương thị cùng Đỗ Hoa Thịnh rửa sau.

Vốn dĩ Đỗ Tam Nương đang thư giãn nhắm mắt lại, nhưng khi nghe thấy lời của Dương thị liền mở mắt ra, lập tức nhìn thấy Lục Trạm đang cầm chiếc khăn của mình để rửa mặt, nàng lập tức a một tiếng, suýt chút nữa là kêu ra.

Lục Trạm nghe thấy tiếng của nàng, nhìn qua nàng, Đỗ Tam Nương cắn môi, rốt cuộc vẫn nhịn được không nói gì.

Dương thị ở trong nhà chính tìm được một đôi giày vải, nói với Lục Trạm: "Trạm ca, đây là giày của Hoa Thịnh, ngươi mang trước thử xem."

Lục Trạm đã rửa mặt xong, Đỗ Tam Nương nhìn thấy hắn tới, ngay lập tức trong lòng căng thẳng, nàng cau mày lại nhìn Lục Trạm, khẽ cắn đôi môi, nàng cũng không quen cùng người ta rửa chung một chậu.

Đỗ Tam Nương mím môi, lấy khăn lau chân, lau hai ba cái đem chân lau sạch, rồi mang một đôi giày vải khác.

Đứng dậy, Đỗ Tam Nương nhường chỗ cho hắn, ánh lửa sau bếp phản chiếu vào mặt nàng, giống như có tia sáng chiếu vào mặt nàng, rất là ấm áp, tim của Lục Trạm lại liên tục đập lên hai lần.

Đỗ Tam Nương nói: "Huynh đến ngồi đi."

Lục Trạm nói: "Muội không rửa nữa sao?"

Đỗ Tam Nương mím môi một cái: "Ta đã rửa sạch rồi, hơn nữa còn phải nấu thêm nước gừng!"

Nàng đi tới trước lòng bếp, trong nồi còn có hơn một nửa nước nóng, Đỗ Tam Nương nói: "Ta lập tức múc nước nóng cho huynh."

Nói xong muốn xoay người đem nước rửa chân mình mới rửa qua đi, Lục Trạm nói: "Không cần phiền phức vậy đâu, ta cứ rửa như vậy là được rồi."

Nói xong, hắn đến chỗ mà Tam Nương vừa ngồi ngồi xuống, cởi giày ra, vào thời tiết lạnh như vậy, người này thậm chí một đôi vớ cũng không có.

Đỗ Tam Nương mím môi, múc nước nóng ở trong nồi ra: "Ta sẽ múc thêm nước nóng cho huynh."

Lục Trạm ừ một tiếng, nhấc chân lên, Đỗ Tam Nương múc thêm hai bầu nước nóng vào.

Làm xong những việc này, nàng quay đầu lấy mấy củ gừng ở trong tủ ra, rửa sạch cắt thành những miếng nhỏ, cho phần nước còn lại đồ vào trong nồi, còn nghiền nát một khối đường nhỏ bỏ vào trong nồi.

Lục Trạm nhìn chằm chằm vào nàng, Đỗ Tam Nương làm xong những cái này, đang chuẩn bị đến sau lòng bếp lấy thêm củi, thì nhìn thấy ánh mắt của hắn, hắn cứ yên tĩnh như thế mà nhìn nàng, cũng không biết đã nhìn bao lâu. Cái ánh mắt kia sáng ngời đến kinh ngạc, làm cho trái tim của nàng phải run rẩy, gương mặt nàng đỏ lên, nói: "Ta đến lấy thêm củi."

Lục Trạm ngửa cơ thể ra sau, vươn tay ra lấy một khúc gỗ, lập tức phóng nó vào trong đống lửa!

Đỗ Tam Nương mím môi nhìn hắn, trong phòng chỉ có hai người bọn họ, tim nàng không ngừng đập loạn xạ, nàng nói: "Ta ra ngoài xem một chút."

Nàng từ nhà bếp ra ngoài, bị gió lạnh thổi, mới tỉnh táo chút, nàng thở phào nhẹ nhõm, nhấc chân về phòng của mình.

Lục Trạm nhìn chằm chằm chiếc giày vải ướt sũng nằm ở bên cạnh chậu rửa chân, hắn như bị ma ám cầm chiếc giày kia, sau đó chăm chú nhìn nửa ngày, rồi đặt tay mình lên đế giày, đúng là chiếc giày này còn không dài bằng tay của hắn, làm cho hắn rất là ngạc nhiên, tim của hắn lại đập mạnh mấy lần.

Sợ nàng đi vào nhìn thấy, Lục Trạm vội vàng bỏ giày vào vị trí cũ, sau đó ngẩn người nhìn chằm chằm vào chậu gỗ.

Qua không bao lâu, Dương thị vào nhà bếp, nhìn thấy chỉ có một mình Lục Trạm, nàng nói: "Trạm ca nhi, ăn cơm thôi."

Lục Trạm dạ một tiếng, lấy chiếc khăn lau qua loa, rồi mang giày vào, giày của Hoa Thịnh nhỏ hơn chân của hắn, gót chân đều lộ ra ngoài.

Lục Trạm cầm chậu nước đổ đi, Dương thị cầm một cái bình sắt đến, dùng kẹp gắp than đỏ bỏ vào, sau đó hỏi: "Tam Nương đâu rồi?"

Lục Trạm lắc đầu, Dương thị liền ở trong phòng bếp kêu lên: "Tam Nương, mau ra dọn cơm!"

Đỗ Tam Nương dạ một tiếng, nhanh chóng đi ra.

Dương thị liếc nhìn nàng một cái, nói: "Chạy đi đâu vậy?"

Đỗ Tam Nương quay mặt về phía bà, nước gừng ở trong nồi sôi lên, đỗ Tam Nương lấy bát ra, nhìn thấy Lục Trạm vẫn còn đứng trong phòng bếp, nàng nói: "Huynh cũng uống một bát đi!"

Nói xong nàng múc một bát ra, sau đó cùng Dương thị bưng thức ăn ra ngoài, Lục Trạm ngẩn người nhìn bát nước gừng nóng hổi trên tay mình, từ khi người thân đều qua đời, đây là lần đầu tiên có người quan tâm hắn như vậy.

Hắn mím môi một cái, thổi mấy hơi rồi uống một hơi, gừng được bỏ rất nhiều, hương vị rất cay, cay đến tận trong lòng của hắn, thật là ấm lòng.

Cả nhà vây quanh ngồi ở nhà chính, cửa phòng đóng chặt lại, dưới mặt bàn để một chậu than, mặc dù không phải ăn đồ sơn hào hải vị gì, nhưng cả nhà rất là vui vẻ. Dương thị khuyên Lục Trạm ăn nhiều một chút, tâm trạng của Đỗ Hoa Thịnh rất tốt, hơn nữa thời tiết lạnh, liền kêu Dương thị chuẩn bị rượu ấm.

Đương nhiên Lục Trạm bồi ông uống hai chén, Đỗ Hoa Thịnh vừa uống rượu vào thì bắt đầu nói luyên thuyên, trước tiên là hỏi tình huống hôm nay đến nhà Ngụy Đại Trụ, nói xong lại nói đến trên người Tam Nương, nói chuyện khi nàng còn bé, nói nàng lúc sinh ra còn nặng chưa đến 5 cân, ông rất sợ không nuôi nổi đứa nữ nhi này, và nói rất nhiều thứ khác nữa.

Đỗ Tam Nương ở bên cạnh nghe được nhíu chặt mày, nàng nói nhỏ với Dương thị: "Nương, người nhìn xem, phụ thân lại uống quá nhiều rồi."

Dương thị nói: "Hôm nay phụ thân con vui vẻ, mặc kệ ông ấy đi."

Hôm nay Lục Trạm ở lại, Dương thị ăn cơm xong liền đi dọn dẹp phòng khách, Đỗ gia chỉ có ba gian phòng ngủ, một gian là phòng khách, một gian là phòng nữ nhi, còn một gian còn lại là của phu thê Đỗ Hoa Thịnh và hai đứa trẻ ngủ.

Lúc Đỗ Tam Nương vừa xuyên qua, phát hiện mình lại ngủ chung với phòng cha mẹ, cả một nhà đều chen chúc trên một cái giường, làm cho nàng trợn mắt há mồm. Nàng cũng không phải là một đứa trẻ thật, rất sợ mình thấy những thứ không nên thấy, nên năn nỉ Dương thị, lúc này mới có thể có phòng ngủ của riêng mình.

Thời tiết lạnh, ăn cơm xong mọi người chỉ ở lại nói ít chuyện, rồi trở về phòng của mình.

Lục Trạm lăn qua lăn lại rất lâu mà không ngủ được, bây giờ trong đầu toàn là Đỗ Tam Nương, vẫn luôn mở mắt đến nửa đêm rồi mơ màng ngủ thiếp đi.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận