Vô Thượng Tiên Đế - Chương 100: Ông chủ tôi mời

Vô Thượng Tiên Đế Chương 100: Ông chủ tôi mời
Tạ Bá Ngọc nghe thấy những lời Trịnh Sở nói thì khẽ giật mình, cảm thấy hơi khó tin

Hai khối ngọc Tỳ Hưu được điêu khắc đẹp đẽ và tinh tế như thế lại không có cái nào là hàng thật.

Đây chính là thứ mà hội bán đấu giá giữ đến cuối cùng, thế mà chẳng có cái nào là thật, vậy có khác gì đang trêu đùa những ông lớn đang có mặt ở đây không.

Mã Thiên Bồi nghe Trịnh Sở nói thế thì cười khẩy: “Ranh con ngu ngốc, không biết phải xem xét thế nào nên thuận miệng nói không có hàng thật”.

Ông ta nói xong thì dừng lại một lát, ánh mắt nhìn về phía Tỳ Hưu bên phải: “Tôi ra giá năm mươi triệu, mua Tỳ Hưu được đặt bên phải”.

Mọi người trong phòng thấy một bậc thầy trong giới đồ cổ như Mã Thiên Bồi đã nhận ra đâu là hàng thật.

Một số nhân vật quyền quý không để Mã Thiên Bồi vào mắt, bắt đầu ra giá cạnh tranh.

“Tôi ra giá sáu mươi triệu!”

“Tôi ra giá sáu mươi lăm triệu!”

“Tôi ra giá tám mươi triệu!”

Người đàn ông đeo mắt kính bên cạnh Mã Thiên Bồi thấy mọi người xung quanh ra giá gắt gao như thế thì cau mày nói: “Sếp Mã, bọn họ ra giá gắt gao quá”.

Mã Thiên Bồi làm ra vẻ buồn bã, thở dài nói: “Biết thế đã chờ bọn họ mua con hàng giả kia rồi hẵng ra tay”.

Trên thực tế, hai khối ngọc Tỳ Hưu đó đều do Mã Thiên Bồi bỏ ra cái giá cao để chế tác, mang đến đây để làm mồi câu cá.

Chẳng mấy chốc, ngọc Tỳ Hưu đã rơi vào tay Vương Nhất Pháp với giá một trăm triệu.

Vương Nhất Pháp là người thừa kế duy nhất của Vương Thị, cha mẹ đều đã mất hết nên muốn tiêu tiền thế nào cũng được, thích thế nào làm thế đó.

Người dẫn chương trình nhìn Vương Nhất Pháp như nhìn thần tài, cười nói: “Cậu Vương đúng là sảng khoái, tiêu tiền như nước”.

Cơ thể Hứa Hàn Băng dán chặt vào người Vương Nhất Pháp, nhỏ giọng nói: “Cậu Vương đúng là không hổ danh, sức hấp dẫn không sao tả được, khiến em kiềm lòng không đậu muốn đến gần sự vĩ đại đó”.

Lâm Đức Vượng bỏ điện thoại di động vào túi tiền, giọng đầy cung kính nói: “Anh Vương, tôi đã làm xong việc anh dặn tôi rồi”.

Trên mặt Vương Nhất Pháp là nụ cười dữ tợn: “Được lắm, sau khi mọi chuyện kết thúc trong êm đẹp, tôi sẽ đề bạt anh lên, biến anh thành một nhân vật máu mặt ở thành phố Giang Nam này”.

“Cảm ơn anh Vương”, Lâm Đức Vượng trực tiếp quỳ xuống trước mặt mọi người, bày tỏ sự biết ơn với Vương Nhất Pháp.

Vương Nhất Pháp cười ha hả, ánh mắt đầy độc ác nhìn về phía Trịnh Sở, đứng dậy đi ra khỏi trung tâm mua sắm Phú Vinh.

Trong suy nghĩ của gã, chỉ cần giết chết hết đám Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc thì sau này thành phố Giang Nam chính là thiên hạ của nhà họ Vương và nhà họ Chu.

Tạ Bá Ngọc nhìn thấy ánh mắt của Vương Nhất Pháp, nổi giận đùng đùng nói: “Ranh con này muốn làm cái gì thế?”

Dù ông ta là người hiền lành, nhưng nhìn thấy Vương Nhất Pháp làm những chuyện đó thì cũng tức không sao tả được.

Trịnh Sở cười ha hả, nhẹ giọng nói: “Cần gì phải tức tối với một người chết làm gì”.

Anh nói xong bèn đứng dậy đi về phía thang máy lầu tám của trung tâm mua sắm Phú Vinh.

Tạ Bá Ngọc thấy thế lập tức đứng dậy đi theo Trịnh Sở, hệt như là một quản gia của anh.

Mã Thiên Bồi thấy nhóm Trịnh Sở bỏ đi thì nhíu mày, bảo người đeo mắt kính bên cạnh: “Gọi thêm vài cao thủ võ giả giải quyết ranh con kia đi, còn ông Tạ, nếu giải quyết được cũng xử lý nốt”.

Mã Thiên Bồi không phải người trong giới võ giả, cũng không hẳn là am hiểu về cảnh giới của bọn họ nên hoàn toàn không biết Tạ Bá Ngọc cũng là võ giả.

“Đã sắp xếp xong cả rồi, có thể ra tay bất kỳ lúc nào”, người đàn ông đeo kính đen lạnh giọng, cung kính nhìn Mã Thiên Bồi nói.

Mã Thiên Bồi gật đầu, cẩn thận nói: “Đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn”.

“Sếp Mã cứ yên tâm”, người đàn ông đeo kính nói xong lập tức đi về phía thang máy dành cho nhân viên của trung tâm thương mại Phú Vinh.

Mã Thiên Bồi nhìn Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc rời đi, cười ha hả nói: “Cái đồ nhà quê của thành phố Giang Nam này mà cũng dám đối đầu với Mã Thiên Bồi này, phải giết cho bằng chết mới giải tỏa được mối hận trong lòng”.

Ông ta nói xong những lời đó thì gương mặt lại nở nụ cười hiền hòa, như thể tất cả những sắp xếp trước đó đều không hề liên quan đến ông ta vậy.

Chờ Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc đến chỗ thang máy thì bên trong đã đầy ắp người, đều xuống lầu một.

Vẻ mặt Trịnh Sở vẫn bình thường, không hề nôn nóng.

Anh đã sớm nhìn thấy trong ánh mắt của Vương Nhất Pháp, gã sẽ ra tay với anh.

Bản thân anh càng dây dưa kéo dài thì đối phương mới là người phải sốt ruột.

Sớm muộn gì cây bút Hồng Ngọc đó cũng sẽ thuộc về anh mà thôi.

Đúng lúc đó, một người đàn ông mặc tây sang trọng, nước da trắng đi về phía Trịnh Sở.

Dọc đường đi, tất cả những nhân viên trong trung tâm thương mại Phú Vinh đều chào người đó.

Thậm chí có một số nhân vật quyền quý trông thấy người này cũng phải thăm hỏi vài câu.

Người đàn ông trẻ tuổi và điển trai đi tới trước mặt Trịnh Sở, nở nụ cười khẽ nói: “Anh Trịnh, ông chủ của chúng tôi muốn gặp anh”.

“Không có hứng thú”, Trịnh Sở cực kỳ quyết đoán, trực tiếp từ chối không gặp.

Tạ Bá Ngọc biết ông chủ mà người đó nói là ai, nhíu mày nhìn Trịnh Sở nói: “Cậu Trịnh, trực tiếp từ chối như thế có hơi không phải”.

Ông chủ trung tâm thương mại Phú Vinh có thế lực rất lớn, không chỉ giới hạn trong thành phố Giang Nam mà thậm chí là các nơi trong tỉnh Thiên Xuyên cũng có chi nhánh.

Tất cả những điểm du lịch và thành phố nổi tiếng của Hoa Hạ đều có những cửa hàng thuộc quyền sở hữu của người đó.

Cũng quen biết cực kỳ nhiều người ưu tú và quyền quý.

Đắc tội một người như thế thì chẳng có lợi gì cho Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc cả.

Mọi người xung quanh thấy Trịnh Sở dám từ chối gặp ông chủ trung tâm thương mại Phú Vinh thì sắc mặt chợt cứng đờ, cảm thấy Trịnh Sở quá là ngu ngốc.

Nếu không ngu thì tại sao lại không biết thân phận của ông chủ trung tâm thương mại Phú Vinh.

Lưu Tổ Doanh thấy Trịnh Sở từ chối thì nụ cười trên mặt dần biến mất: “Anh Trịnh, ông chủ chúng tôi muốn gặp anh là may mắn của bản thân anh, anh đừng để lỡ mất cơ hội”.

Trịnh Sở cười ha hả: “Cái may mắn đó anh cứ giữ lại dùng từ từ”.

Anh không để ông chủ trung tâm thương mại Phú Vinh vào mắt.

Lưu Tổ Doanh thấy Trịnh Sở cố tình không chịu đi thì lòng đầy tức giận, vứt hết tất cả những lời dặn dò ông chủ anh ta đã dặn trước khi đi.

Anh ta cảm thấy với loại người như Trịnh Sở, không dùng bạo lực với anh thì hoàn toàn không thể nói chuyện bình thường được.

Lưu Tổ Doanh chính là một võ giả cảnh giới minh kình đỉnh phong, chỉ cách cảnh giới hóa huyền tông sư võ đạo một chút thôi.

Anh ta tự nhận rằng bao nhiêu người ở đây nhưng không ai có thể trở thành đối thủ của anh ta cả.

Đối phó với loại vắt mũi chưa sạch như Trịnh Sở là quá dễ dàng.

Gương mặt điển trai của Lưu Tổ Doanh đã tối sầm lại, nắm đấm siết lại thật chặt, khí kình quanh thân bắt đầu lưu chuyển.

Mọi người đứng gần thang máy nhìn thấy Lưu Tổ Doanh thay đổi sắc mặt thì làm sao dám đứng đó nữa.

Bọn họ cũng biết rõ sự chênh lệch của người với võ giả, nếu như bị Lưu Tổ Doanh ngộ thương thì không biết phải khóc với ai, dù sao đây cũng là địa bàn của trung tâm thương mại Phú Vinh.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận