Vô Thượng Tiên Đế - Chương 184: Đối chiến

Vô Thượng Tiên Đế Chương 184: Đối chiến
Vương Thành Nhân thấy vậy, vẻ mặt ông ta vốn bình thản, đôi mắt bỗng mở thật to.

Ông ta vốn cho rằng Trịnh Sở chỉ là con tép diu, có thể dễ dàng đàn áp tiêu diệt.

Nay nhìn thấy thủ đoạn của Trịnh Sở, lòng kinh hãi không thôi, cảm thấy trước đây mình đã đánh giá Trịnh Sở quá thấp.

Các nhân vật quyền quý phía sau Vương Thành Nhân nhìn thấy quả cầu ánh sáng trắng ập đến, vẻ mặt đâu còn có thể bình tĩnh.

Bọn họ cũng không màng đến hình tượng, co giò bỏ chạy.

Chẳng may Vương Thành Nhân hóa giải quả cầu sáng màu trắng, mấy người bọn họ bị quả cầu sáng màu trắng đập trúng người, thì sẽ chết tại đây.

Vương Thành Nhân nhìn quả cầu sáng màu trắng ập đến, hét lớn một tiếng, dường như dùng hết sức lực của mình chống lại khiến phòng VIP chấn rung dữ dội, bức tường nứt vỡ, lúc nào cũng có thể đổ sập.

Trong tiếng hét lớn của Vương Thành Nhân, quả cầu ánh sáng màu trắng bỗng nổ tung biến thành ánh sáng trắng tiêu tan trong phòng.

Vương Thành Nhân tỏ vẻ mặt nghiêm túc, mái tóc không gió mà tung bay, quần áo trên người kêu soàn soạt.

Ông ta nhìn Trịnh Sở, cười ha ha nói: “Trịnh Sở, hôm nay tao đã thay đổi chủ ý”.

Ông ta nói xong câu này, dừng chút rồi lại nói: “Chỉ cần mày giao ngọc ba màu ra, làm đồ đệ của tao, tao có thể suy nghĩ tha cho mày một mạng”.

Vương Thành Nhân vừa dứt lời, sắc mặt của mọi người trong phòng VIP đều cứng đờ tại chỗ, trong lòng không biết nên nói thế nào.

Trước đó còn đánh sống đánh chết với Trịnh Sở, kết quả lại thay đổi, muốn nhận Trịnh Sở làm đồ đệ.

Việc này chẳng khác nào cá chép hóa rồng, tiền đồ vô lượng.

Phải biết rằng, có biết bao nhiêu nhân vật quyền quý hào môn muốn bái Vương Thành Nhân làm sư.

Chỉ cần trở thành đồ đệ của Vương Thành Nhân, vậy thì sớm muộn gì bọn họ cũng có thể đạt đến võ đạo tông sư cảnh giới Hóa Huyền.

Không những vậy, còn có thể được thế lực của Vương Thành Nhân ở nước ngoài hỗ trợ.

Còn những lợi ích không hiện ra trước mắt, thì nhiều không đếm xuể.

Hứa Thanh Vân nghe thấy lời của Vương Thành Nhân, rất muốn lên tiếng nói, bảo Trịnh Sở từ chối đề nghị của Vương Thành Nhân.

Dù sao trong mắt Hứa Thanh Vân, Vương Thành Nhân này không phải là người tốt.

Hứa Thanh Vân không hy vọng Trịnh Sở chơi cùng loại người xấu như Vương Thành Nhân, thậm chí trở thành đồ đệ.

Đương nhiên, cô không dám nói ra những lời này, sợ Vương Thành Nhân giết Trịnh Sở.

Có lẽ trở thành đồ đệ của Vương Thành Nhân, có thể cứu Trịnh Sở một mạng.

Ba người Thạch Phá Thiên, Kỳ Phong Đạo Nhân, Trần Hâm đều tỏ sắc mặt cổ quái, không biết nên thể hiện thái độ gì với hoàn cảnh kỳ quái này.

Bọn họ biết tính cách của Trịnh Sở, không thể nào thành đồ đệ của Vương Thành Nhân.

Nếu không trở thành đồ đệ của Vương Thành Nhân, hậu quả rất đơn giản, chắc chắn ông ta sẽ chém giết với Trịnh Sở.

Kết quả cuối cùng, hoặc là Trịnh Sở sống, hoặc là Trịnh Sở chết.

Đương nhiên, bọn họ cảm thấy khả năng Trịnh Sở chết lớn hơn.

Vẻ mặt Trịnh Sở vẫn bình tĩnh, cất giọng thản nhiên nói.

“Vương Thành Nhân, ngay cả tư cách làm đồ đệ của tôi, ông cũng không có, hiểu không?”

Mọi người có mặt nghe thấy Trịnh Sở lại từ chối làm đồ đệ của Vương Thành Nhân, còn nói Vương Thành Nhân còn không có tư cách làm đồ đệ của Trịnh Sở.

Sắc mặt của bọn họ vô cùng cổ quái, cứ cảm thấy đầu óc Trịnh Sở có vấn đề.

Kể cả là người đứng đầu tỉnh Thiên Xuyên thì đã làm sao, còn không có lợi ích lớn bằng trở thành đồ đệ của Vương Thành Nhân.

Bây giờ nói ra câu này, Vương Thành Nhân làm sao có thể tha cho Trịnh Sở.

“Được, có khí phách”, trong lòng Vương Thành Nhân nổi giận sùng sục như núi lửa, cảm thấy bị sỉ nhục lớn.

Vương Thành Nhân không thể hiện ra, khuôn mặt vẫn mỉm cười: “Đã như vậy thì để khí phách và vợ của mày cùng chết ở đây đi”.

Vừa dứt lời, Vương Thành Nhân không hề do dự, muốn trực tiếp đánh cho Trịnh Sở gần chết, ép hỏi ra tung tích của ngọc ba màu.

Ông ta không tin, với thủ đoạn hành hạ người của ông ta, làm sao không thể ép hỏi ra được tung tích của ngọc ba màu.

Vừa nghĩ vậy, lấy Vương Thành Nhân làm trung tâm, gạch đá xung quanh phát ra tiếng bành bành bành, ào ào vỡ nứt.

Trong lúc gạch đá vỡ nứt, đồng thời vô số hòn đá nhỏ bay lên hư không.

Vương Thành Nhân nổi giận, hoàn toàn nổi giận, tất cả mọi người có mặt không phân địch ta đều ào ào bỏ chạy.

Vù!

Những hòn đá nổi lên không trung được một lúc, liền ào ào trút xuống như mưa, đập xuống tất cả mọi người trong phòng VIP.

Tuy hòn đá nhỏ xíu, chỉ to bằng đầu ngón tay út.

Nhưng uy lực vô cùng kinh người, ẩn chứa sức mạnh đại thành cảnh giới Hóa Huyền của Vương Thành Nhân, một khi bị đập trúng, kể cả là võ đạo tông sư cấp tinh anh cũng sẽ bị thương và chảy máu.

“A!”, tiếng hét thảm thiết liên tiếp vang lên trong phòng VIP, hết đợt này đến đột khác liên tục không ngừng.

Những nhân vật quyền quý trước đó đứng phía sau Vương Thành Nhân, bị hòn đá nhỏ xíu bằng đầu ngón tay út đập trúng, cơ thể dập nát như đậu phụ, bị đập thành lỗ, mấy chảy không ngừng, chết kinh hoàng.

Trước khi chết, trong lòng bọn họ vô cùng hối hận, sớm biết Vương Thành Nhân không phân địch ta, giết loạn xạ, thì đã không đi theo Vương Thành Nhân, mà kiên định đi theo bước chân của Trịnh Sở.

Bởi vì bọn họ nhìn thấy, hòn đá trút xuống như mưa khi giết về phía đám người Trịnh Sở, toàn bộ được ánh sáng màu trắng ngăn cản, tạo nên từng trận sóng lăn tăn màu trắng.

Còn hai người Trần Anh và Giang Ngô Yến, khi hòn đá đập xuống bừa bãi, vốn không tránh kịp, cơ thể bị đập thành lỗ, máu tươi đầm đìa.

Cho đến lúc chết, Giang Ngô Yến còn nghĩ rằng Vương Thành Nhân sẽ đến cứu ông ta một mạng.

Ba người Trần Hâm, Thạch Phá Thiên, Kỳ Phong Đạo Nhân, lúc trước còn kinh hãi và bất an.

Cho rằng Vương Thành Nhân phát điên rồi, lại giết bừa bãi không phân địch ta.

Càng tức giận hơn là, ông ta là Kỳ Phong Đạo Nhân của Long Hổ Sơn, được hàng vạn người tôn sùng, kết quả cũng bị giết tại đây.

Cũng may Kỳ Phong Đạo Nhân trốn phía sau Trịnh Sở, tránh được cái chết.

“Đây chính là thủ đoạn của ông ư?”, Trịnh Sở nhìn Vương Thành Nhân, cất giọng bình thản, như một người lớn đang nhìn một đứa trẻ con ba tuổi, hỏi còn có bản lĩnh gì chưa lấy ra.

Vương Thanh Nhân tỏ sắc mặt dữ tợn, như ác ma ra từ địa ngục, nhìn Trịnh Sở hét: “Dám phản nghịch và khiêu khích tao, đáng chết”.

Vừa dứt lời, khí kình xung quanh Vương Thành Nhân cuồn cuộn như sóng biển, giao long được hình thành từ từng đợt khí kình xuất hiện bên trên ông ta.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận