Vô Thượng Tiên Đế - Chương 11: Công việc thường ngày của Trịnh Sở

Vô Thượng Tiên Đế Chương 11: Công việc thường ngày của Trịnh Sở
Thấy kẻ này ngất trên mặt đất, Trịnh Sở đá mạnh vào hắn ta làm hắn ta phải tỉnh lại.

"Ký tên đi", Trịnh Sở lạnh nhạt nói.

"Tôi ký... tôi ký đây", tên đầu trọc thấy hai người còn lại mình đầy thương tích cũng đã ký hợp đồng, nếu hắn ta mà không ký thì sẽ bị đánh thêm một trận nữa mất.

Sau khi ký xong, Trịnh Sở nhìn lại hợp đồng một lượt, xác nhận không có vấn đề gì thì hành hung ba tên đầu trọc thêm một lần nữa.

"Từ sau đừng hòng dùng mấy cách dơ bẩn này để làm hại vợ tao nữa, nếu không tụi mày sẽ phải chết rất thảm đấy", Trịnh Sở nói với giọng lạnh như băng.

Ba tên trọc nghe Trịnh Sở nói vậy thì gật đầu lia lịa: "Yên tâm đi ạ, chúng tôi không dám nữa".

"Mong anh Trịnh yên tâm, cho chúng tôi thêm một trăm lá gan nữa thì chúng tôi cũng không dám đâu ạ".

Bọn họ cảm nhận được sự lợi hại của Trịnh Sở nên vô cùng sợ hãi. Cho dù Trịnh Sở đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Trịnh, nhưng dù gì vẫn mang trong mình dòng máu họ Trịnh, họ càng không dám làm gì.

Nhỡ đâu khiến cho nhân vật lớn nào của nhà họ Trịnh khó chịu thì bọn họ sẽ chết thảm ngay.

Trịnh Sở lạnh nhạt ôm Hứa Thanh Vân vào lòng, rời khỏi phòng số 8.

Về đến nhà.

Trịnh Sở ôm Hứa Thanh Vân với vẻ mặt nóng bừng lên tầng hai, đặt cô vào giường.

Tác dụng thuốc trong cơ thể Hứa Thanh Vân lúc này ngày càng nghiêm trọng, cô quyến rũ nhìn Trịnh Sở, thân thể không ngừng vặn vẹo.

Trịnh Sở dùng hai ngón tay điểm vào huyệt vị quan trọng trên người Hứa Thanh Vân, đẩy linh lực trong cơ thể mình vào trong đó, giải trừ dược hiệu.

Một lát sau, Hứa Thanh Vân không di chuyển nữa, gương mặt đỏ bừng cũng dần bình tĩnh lại, thuốc đã mất tác dụng.

Hứa Thanh Vân nhìn Trịnh Sở, tuy rằng không muốn nói chuyện với anh cho lắm, nhưng vẫn mở miệng: "Cảm ơn anh".

Lúc thuốc phát tác, Hứa Thanh Vân tuy rằng bị chi phối nhưng vẫn có ký ức.

Trịnh Sở bình thản đáp: "Chuyện nhỏ thôi, không cần cảm ơn".

Nói xong, anh lập tức đứng dậy rời khỏi phòng của Hứa Thanh Vân.

Hứa Thanh Vân thấy Trịnh Sở rời đi thẳng thừng mà không nói thêm lời nào.

Cô buồn bực vô cùng. Rõ ràng cô rất ghét Trịnh Sở, không muốn ở chung với anh chút nào, tại sao ban nãy lại muốn ở bên Trịnh Sở thêm một lúc nữa, lại cảm thấy ở bên anh rất an toàn nữa chứ?

Hứa Thanh Vân cố gắng lắc đầu, vứt cảm giác này ra sau đầu: "Chắc chắn là do tác dụng của thuốc còn chưa tan hết, nếu không sao mình lại nghĩ thế chứ".

Trịnh Sở quay lại phòng mình rồi lấy nhân sâm trăm năm ra.

Cây nhân sâm trăm năm này ẩn chứa nhiều linh lực hơn các dược liệu khác nhiều.

Trịnh Sở của hiện tại chỉ sau hai ngày ngắn ngủi đã đi từ luyện khí sơ kỳ đến luyện khí trung kỳ.

Nếu tu luyện quá nhanh thì sẽ khiến căn cơ thực lực không ổn định, cần tu luyện đến mức hoàn mỹ nhất thì mới đột phá.

Hiện giờ cần lưu trữ cây nhân sâm trăm năm này trước, đến khi nào tìm đủ các dược liệu khác thì chế nó thành đan được.

Luyện chế thành đan dược thì dược hiệu sẽ tăng lên gấp 10 lần.

Sáng sớm hôm sau.

Trịnh Sở dậy từ sớm, vận chuyển một vòng cửu huyền linh công rồi mới ra ngoài.

Hiện tại anh chỉ đơn giản đi vào rừng sâu thu thập dược thảo mỗi ngày.

Dùng dược thảo đổi lấy tiền, sau đó dùng tiền để mua dược thảo có phẩm chất càng cao hơn để bản thân tu luyện.

Liên tục mười mấy ngày như thế.

Ngày nào Trịnh Sở cũng ở trong núi sâu rừng già, không buồn về nhà, đói bụng thì săn giết thỏ hoang cùng gà rừng.

Đến ngày thứ hai mươi.

Trịnh Sở lại một lần nữa gặp hai ông cháu lần trước.

Lúc này hai ông cháu đang ở trạng thái rất tốt, tràn trề sức lực, bên cạnh họ còn có hơn ba mươi người đàn ông mặc áo đen, thần sắc lạnh nhạt.

"Anh bạn, chúng ta lại gặp nhau rồi", Tạ Bá Ngọc nhìn Trịnh Sở, gương mặt ông ta mang nụ cười hòa khí.

Trịnh Sở chỉ gật đầu, rồi tiếp tục đi vào chỗ sâu.

Tạ Tiểu Mẫn ở bên cạnh thấy thái độ của Trịnh Sở quá mức ngang ngược, không coi ông nội mình ra gì thì mới tức tối nói: "Ê, cái tên kia, anh có biết mình đang nói chuyện với ai không thế? Anh dám láo với ông nội tôi à?"

"Tôi không biết, cũng không muốn biết", Trịnh Sở đáp lại với giọng bình thản, không rõ hỉ nộ ái ố.

Tạ Tiểu Mẫn nghe Trịnh Sở nói vậy, lập tức bùng nổ: "Lần trước tôi với ông nội tôi bị thương nên mới bị anh cướp đi nhân sâm trăm năm, hôm nay tôi muốn xem xem anh rốt cuộc giỏi giang cỡ nào".

Cô ta nói xong thì vận chuyển ám kình trong cơ thể, hai tay như móng vuốt sắc bén chụp về phía Trịnh Sở.

Tạ Bá Ngọc thấy thái độ của Tạ Tiểu Mẫn như thế bèn mắng: "Tiểu Mẫn, đừng vô lễ với cậu ta".

Tạ Tiểu Mẫn bỏ ngoài tai lời nói của Tạ Bá Ngọc, hừ lạnh: "Ông nội, cháu chỉ muốn thay ông kiểm tra xem kẻ này mạnh đến mức nào thôi".

Tạ Bá Ngọc lúng túng nhìn Trịnh Sở, nói: "Anh bạn, đừng để bụng nhé, tính khí con bé không tốt, có gì cậu ra tay nhẹ thôi".

Trịnh Sở nhìn hai bàn tay như móng vuốt của Tạ Tiểu Mẫn đang móc về phía mình.

Thần sắc anh bình tĩnh, tùy ý vung tay phải ra, đánh lại hai tay của Tạ Tiểu Mẫn.

Đùng đoàng.

Tạ Tiểu Mẫn chỉ thấy khi hai tay tiếp xúc với tay của Trịnh Sở thì giống như đấm phải sắt thép, khiến cô ta đau đến không tưởng, cả người bay ra rất xa.

Trịnh Sở không hề đánh Tạ Tiểu Mẫn quá mạnh, chỉ cho cô ta nếm chút mùi.

Tạ Bá Ngọc nhìn thấy thủ đoạn của Trịnh Sở thì mỉm cười nói: "Không tệ, cậu chắc là võ giả minh kính đỉnh phong hả?"

Trịnh Sở rất không quá quen với hệ thống tu luyện của võ giả, thấy Tạ Bá Ngọc nói vậy thì lắc đầu.

Tạ Bá Ngọc chỉ cho rằng Trịnh Sở đang khiêm tốn, bèn cười: "Còn trẻ mà đã đến cảnh giới minh kính rồi, sau này chắc sẽ thành công lắm đấy".
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận