Vô Thượng Tiên Đế - Chương 133: Anh không có tư cách biết

Vô Thượng Tiên Đế Chương 133: Anh không có tư cách biết
Thạch Phá Thiên tốt xấu gì cũng là người có máu mặt ở thành phố Nam Kiến, lúc nhìn thấy Trần Anh, lập tức nhận ra thân phận của cô ta.

Sắc mặt của ông ta tái nhợt, trên trán toát mồ hôi lạnh, cho rằng lần này bản thân xong đời rồi.

Đó là võ giả nhà họ Trịnh, nhà họ Trịnh ở Vân Châu, nhà họ Trịnh tiếng tăm lẫy lừng ở Hoa Hạ.

Võ giả xuất hiện trong đó được mệnh danh là tinh anh trong tinh anh, gặp phải võ giả cùng cảnh giới, đều sẽ đè bẹp.

Ngay cả Chu Tư Vũ, người xếp thứ 81 trong bảng xếp hạng tông sư, khả năng giành được chiến thắng cũng rất ít.

Dẫu sao hầu hết tông sư nhà họ Trịnh sẽ không nằm trong bảng xếp hạng, mà sẽ được bồi dưỡng thành sát thủ giấu mặt.

Hầu hết mọi người chỉ biết thực lực của bọn họ mạnh mẽ, nhưng không biết bọn họ mạnh như thế nào.

Cơ thể Lam Hữu Danh đang run lên, nói chuyện cũng run run, nhìn đến sắc mặt tái nhợt của Thạch Phá Thiên, nói: “Phá Thiên, ai mời võ giả nhà họ Trịnh đến vậy?”

Thạch Phá Thiên nghe thấy câu hỏi của Lam Hữu Danh, hoàn hồn trở lại, lòng dạ rối bời nói: “Tôi làm sao mà biết được?”

Bây giờ tâm trạng ông ta rất nóng nảy, làm sao có thể bình tĩnh nói chuyện được.

Lam Hinh nghe cuộc đối thoại giữa Thạch Phá Thiên và Lam Hữu Danh, trong lòng âm thầm cảm thấy chuyện chẳng lành.

Cô gái trước mặt Trịnh Sở nhìn có vẻ mảnh mai, nhưng lại là một nhân vật vô cùng đáng sợ.

Trong lòng Lam Hinh lo lắng, sợ Trịnh Sở sẽ chết trong tay cô gái này, nhắm mắt cầu nguyện cho Trịnh Sở.

Bên trong mật thất tối tăm.

Trịnh Sở nhìn Trần Anh mặc váy ngắn màu đỏ, trên tay cầm hai con dao găm dính máu, bước trên đôi giày cao gót màu đỏ, lắc vòng eo mảnh khảnh, đi về phía anh.

Trần Anh đến gần, nhìn thấy rõ diện mạo của Trịnh Sở.

Trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhỏ giọng kêu lên: “Anh là cậu cả Trịnh?”

Trần Anh đã gặp Trịnh Sở vài lần, nhưng không phải là những cuộc gặp bình thường, mà là gặp trong bóng tối.

Những người có thân phận như cô ta đều đang bí mật bảo vệ sự an toàn cho chi chính nhà họ Trịnh.

Trịnh Sở nhận ra thân phận của Trần Anh từ khí thế phát ra trên người cô ta, lãnh đạm nói: “Cô là võ giả nhà họ Trịnh?”

“Ừm”, Trần Anh lộ ra nụ cười ngọt ngào, nhìn Trịnh Sở nói: “Không ngờ anh Trịnh chưa chết, bây giờ lại còn lưu lạc đến nơi như này”.

Trần Anh cảm thấy Trịnh Sở bây giờ đang bán mạng làm việc cho người khác, một khi không cẩn thận sẽ bị chết, cuộc sống vô cùng thê thảm.

So với ngày tháng còn là cậu cả nhà họ Trịnh, cuộc sống những ngày qua không chỉ kém một chút thôi đâu.

Trịnh Sở nghe thấy Trần Anh nói vậy, cười ha ha nói: “Cô muốn nói gì?”

Trần Anh che miệng cười duyên dáng, cơ thể dao động kịch liệt: “Tôi không ngờ anh lại chưa chết, thật là quá tốt rồi”.

Cô ta nói xong lời này, ánh mắt vô cùng lạnh lùng nhìn Trịnh Sở như nhìn thấy khối tài sản khổng lồ, lạnh lùng cười nói: “Vậy để tôi mượn cái đầu của anh”.

Trịnh Sở nghe những lời của Trần Anh, trong lòng đã hiểu, năm đó mình bị đẩy xuống vách núi mà không rõ lý do, hóa ra nhà họ Trịnh có kẻ giở trò bên trong.

Vẻ mặt anh lãnh đạm, một cỗ sát khí ác liệt từ trên người anh tỏa ra, tạo thành một cỗ sức mạnh uy hiếp kinh người.

Võ giả bình thường cảm nhận được luồng sát khí đáng sợ phát ra từ trên người Trịnh Sở, hai chân mềm nhũn ngã xuống đất.

Ngay cả Trần Anh cũng bị kinh hãi, hai chân có chút mềm nhũn.

Cô ta cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn Trịnh Sở, cười ha ha nói: “Chà, tức giận rồi?”

Trần Anh cảm nhận được luồng sát khí mạnh mẽ tỏa ra từ trên người Trịnh Sở, nhưng không coi nó ra gì.

Chỉ là trong ba năm mất tích, Trịnh Sở học được chút võ đạo từ nơi khác, khiến sát khí tương đối dọa người mà thôi.

So với thủ đoạn giết người thực sự, Trịnh Sở hoàn toàn không biết bao nhiêu, trong mắt cô ta đơn giản như cắt một món ăn.

Leng keng.

Tốc độ con dao găm trong tay Trần Anh rất nhanh, đâm thẳng vào cổ họng và tim của Trịnh Sở.

Mặc dù cô ta coi thường thực lực của Trịnh Sở, nhưng lúc ra tay không có bất kỳ sự dè dặt nào, muốn giết Trịnh Sở chỉ bằng một chiêu.

Vẻ mặt Trịnh Sở hờ hững, tay phải phát ra ánh sáng trắng, khẽ di chuyển sang phải, tay trái nắm chặt đánh về phía Trần Anh.

Ầm ầm!

Một âm thanh kinh khủng vang lên trong mật thất phong kín.

Tay phải của Trần Anh chặn lấy đòn tấn công của tay trái Trịnh Sở, xương tay phải hoàn toàn vỡ vụn, biến thành bột mịn.

Sắc mặt cô ta trắng như tuyết, trên trán toát mồ hôi lạnh, chịu đựng cơn đau từ tay phải truyền đến, oán hận nhìn Trịnh Sở.

Trần Anh không ngờ, một quyền của Trịnh Sở lại mạnh đến mức trực tiếp phế một cánh tay của tông sư cảnh giới hóa huyền tiểu thành như cô ta.

Cô ta là tông sư võ đạo cảnh giới hóa huyền, thực lực của cô ta mạnh hơn rất nhiều so với những tông sư xếp sau vị trí năm mươi trong bảng xếp hạng tông sư.

“Trịnh Sở, anh bó tay chịu trói đi, nếu để thiếu chủ biết anh còn chưa chết, không chỉ anh phải chết mà tất cả những người bên cạnh anh đều phải chết”, giọng nói Trần Anh lãnh đạm, vừa thuyết phục vừa uy hiếp Trịnh Sở, để anh ngoan ngoãn chấp nhận số phận, đừng để những người bên cạnh bị liên lụy.

Trịnh Sở nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Trần Anh, trên mặt hiện lên ý cười, ha ha nói: “Thiếu chủ trong miệng cô là ai?”

Anh vẫn chưa biết rốt cuộc ai là kẻ chủ mưu đẩy anh xuống vách núi ngày đó, hôm nay vừa hay hỏi xem.

Trần Anh cười ha ha, hoàn toàn không để ý tới Trịnh Sở, lạnh lùng nói: “Anh không có tư cách biết”.

Vừa dứt lời, Trần Anh chịu đựng cơn đau từ cánh tay phải, dưới chân khẽ di chuyển, hung ác lao về phía Trịnh Sở.

Cùng lúc đó hai con dao găm trong tay cô ta không ngừng vung ra tấn công, khí lực sắc bén, mang theo sức sát thương đáng sợ đâm về phía Trịnh Sở.

Ầm ầm ầm.

Uy lực của khí lực đáng sợ, đi đến chỗ nào chỗ đó nổ tung, bụi mù mịt.

Khu vực hai người Trịnh Sở và Trần Anh phủ đầy bụi, trên màn hình bên ngoài hoàn toàn không thể nhìn rõ tình hình bên trong.

Trần Hâm nhìn cảnh tượng trên màn hình, lãnh đạm nói: “Thật thú vị, vậy mà có thể chống lại được tông sư nhà họ Trịnh”.

Mã Gia Vĩ không ngờ tên nhóc Thạch Phá Thiên đưa đến không chỉ may mắn mà thực lực cũng không tồi.

Lại có thể chống lại được tông sư nhà họ Trịnh, nhưng chống lại được thì sao chứ, vẫn phải chết thôi.

Trong lòng Mã Gia Vĩ vô cùng tự tin, cho dù là tông sư nhà họ Trịnh thì sao, có Ngân Hoa Bà Bà ở đây, nhất định sẽ lấy được Long Môn Lệnh.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận