Vô Thượng Tiên Đế - Chương 17: Đừng không biết tự lượng sức

Vô Thượng Tiên Đế Chương 17: Đừng không biết tự lượng sức
“Không thể được”, Trịnh Sở từ chối yêu cầu của Hứa Thanh Vân.

"Trịnh Sở, có những chuyện khi anh mất tích ba năm qua có thể không biết nhưng tôi thì biết. Trần đại sư không phải là người mà anh có thể khiêu khích được đâu", Hứa Thanh Vân nghiêm túc nói.

Mặc dù rất ghét người nhà họ Chu nhưng cô cũng biết Trần đại sư đứng sau bọn họ vô cùng đáng sợ.

Nếu như có người dám ra tay với người của Trần đại sư thì hậu quả sẽ rất bi thảm.

Chu Khang, Chu Trang Tiêu và Dương Ngọc Nương vừa nghe thấy Hứa Thanh Vân nói vậy thì ngay lập tức trở nên tự mãn, nghĩ rằng Trịnh Sở sẽ không dám tấn công nữa.

"Chúng tôi đều là người của Trần đại sư, cậu đừng không biết tự lượng sức mình".

"Mau quỳ xuống dập đầu mấy trăm cái đi, có lẽ chúng tôi còn có thể giảm cho cậu mười năm nằm viện".

Trịnh Sở vẫn tỏ ra bình thản nhìn về phía ba người nhà họ Chu rồi lạnh lùng nói: "Trần đại sư đó còn chưa đủ tư cách để tôi tha cho các người".

Ba người nhà họ Chu vừa nghe Trịnh Sở nói vậy thì khuôn mặt kiêu ngạo tự mãn đột nhiên đông cứng lại.

Bọn họ thật sự không ngờ rằng Trịnh Sở không hề sợ Trần đại sư mà vẫn còn dám tấn công bọn họ.

Uy danh của Trần đại sư ở khắp thành phố Giang Nam này không ai không biết, cũng không có ai dám giở trò sau lưng Trần đại sư vì rất sợ phải rước lấy những phiền phức không đáng có.

"Tôi khuyên cậu nên bình tĩnh một chút, tránh để hối hận cả đời", Chu Trang Tiêu nghiêm mặt mở miệng nhưng thân thể lại phát run.

Chu Khang và Dương Ngọc Nương cũng lần lượt lên tiếng, cảnh báo Trịnh Sở đừng làm chuyện điên rồ.

Trịnh Sở phớt lờ ba người bọn họ, ở trong mắt anh thì ba người này còn đáng ghét hơn cả ruồi bọ.

Anh cầm lấy gậy gỗ đánh thật mạnh vào ba người nhà họ Chu như đánh một đám chó hoang.

"Á!"

"Trịnh Sở, mày muốn chết sao?"

"Chúng tôi sẽ không để yên cho cậu đâu!"

Dương Ngọc Nương, Chu Khang và Chu Trang Tiêu bị Trịnh Sở đánh liên tục bằng gậy gỗ.

Bọn họ cảm thấy xương cốt của mình như đều đã nứt ra, ngay cả máu huyết dường như cũng đã ngừng chảy.

Chu Trang Tiêu, Dương Ngọc Nương và Chu Khang nằm gục trên mặt đất như một đám chó hoang sắp chết, rú lên thảm thiết vì đau đớn.

“Cút đi!”, Trịnh Sở lạnh lùng nói, vừa nói xong thì sát khí đã tràn ngập khắp cơ thể.

Nếu không phải do thực lực hiện tại của anh còn chưa đủ mạnh, sợ giết hết đám người này sẽ đem đến nhiều phiền toái cho nên Trịnh Sở đã nương tay, nếu không anh thật sự đã giết chết bọn họ rồi.

Chu Trang Tiêu, Dương Ngọc Nương và Chu Khang vừa nghe Trịnh Sở lên tiếng thì thân thể đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Ba người bọn họ rõ ràng cảm nhận được luồng sát khí lan tràn khắp thân thể Trịnh Sở.

"Đi, chúng ta mau chạy nhanh đi".

"Không được, xương của tôi hình như bị gãy rồi, tôi không thể đi lại được".

"Các người mau lại đây đỡ chúng tôi rời đi".

Ba người nhà họ Chu thầm thề trong lòng rằng khi Trần đại sư từ ngoại ô trở về bọn họ nhất định sẽ giẫm nát Trịnh Sở dưới chân, cho anh biết rõ thân phận của mình đang nằm ở đâu.

Chỉ là một đứa con bị đuổi ra khỏi nhà họ Trịnh mà cũng dám hành hung bọn họ.

Trong phòng.

Trịnh Sở nhìn Hứa Thanh Vân như không có chuyện gì xảy ra, nói: "Hôm nay cô không đi làm à?"

"Anh có biết Trần đại sư là ai không? Sao anh lại dám nặng tay với bọn họ như vậy?", Hứa Thanh Vân lạnh lùng hỏi ngược, hoàn toàn phớt lờ câu hỏi của Trịnh Sở.

Cô cảm thấy rất kinh ngạc, không hiểu sao Trịnh Sở lại trở nên mạnh mẽ như vậy?

Ba năm trước anh chỉ là một thư sinh yếu ớt, còn rất dễ bị ốm vặt.

Không ngờ sau khi mất tích trở về anh lại trở nên mạnh mẽ như toàn thân đã được lột xác trở thành một người hoàn toàn khác.

Điều đáng sợ hơn nữa là anh thậm chí còn không biết sợ Trần đại sư, không biết Trần đại sư đáng sợ đến mức nào, cũng không quan tâm đến chuyện mình có đủ năng lực đối phó với Trần đại sư hay không.

Trịnh Sở cười nói: "Tôi không biết Trần đại sư là ai nhưng tôi thấy cũng không cần phải biết".

"Anh...", Hứa Thanh Vân cảm thấy mình không còn gì để nói với Trịnh Sở, vì vậy cô chỉ im lặng ăn vài miếng bánh mì sau đó liền đứng dậy rời đi.

Khi Hứa Thanh Vân bước tới cửa, Trịnh Sở liền nói: "Nếu như cô không thích ở với tôi thì có thể ly hôn bất cứ lúc nào".

“Tôi tự có tính toán của mình”, Hứa Thanh Vân lạnh lùng nói, nhưng chính cô cũng cảm thấy tâm tình của mình rất kỳ quái.

Cô luôn muốn ly hôn với Trịnh Sở nhưng khi Trịnh Sở nhắc đi nhắc lại chuyện này thì cô lại có cảm giác không muốn ly hôn.

Hứa Thanh Vân không thể hiểu được cảm xúc của chính mình, vì vậy cô liền lắc đầu, cố gắng ngừng suy nghĩ về nó.

Bíp bíp bíp!

Điện thoại di động của Hứa Thanh Vân đổ chuông.

Bây giờ tâm trạng của cô đang rất tệ, khi thấy điện thoại đổ chuông cô thực sự không muốn trả lời.

Nhưng sau khi Hứa Thanh Vân liếc nhìn tên người gọi thì liền vội vàng trả lời điện thoại.

“Sếp Trương, có chuyện gì vậy?”, ngay cả khi Hứa Thanh Vân nói chuyện với sếp thì giọng điệu của cô vẫn đều đều, không hề có dấu hiệu nịnh nọt đối phương.

“Trưởng phòng Hứa, hôm nay cô không định đi làm sao?”, sếp Trương ở đầu dây bên kia dường như đang tức giận nói.

"Tôi... hôm nay tôi có chuyện nên chưa đến công ty được", Hứa Thanh Vân là một cô gái thông minh, sao có thể không nghe ra sự tức giận trong giọng điệu của sếp Trương: “Trong công ty đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Bên tài vụ công ty đang xảy ra vấn đề mà không thấy cô đâu. Cô mau tới đây càng sớm càng tốt đi", sếp Trương tức giận nói.

Hứa Thanh Vân nghe sếp Trương nói thì sắc mặt liền tái nhợt, khẩn trương nói: "Tôi sẽ đi ngay bây giờ".

Nói xong cô liền mở cửa, chuẩn bị đến công ty.

Trịnh Sở trong lòng có linh cảm không tốt, luôn cảm thấy đối phương đang muốn hãm hại Hứa Thanh Vân.

Sau khi Hứa Thanh Vân rời đi, Trịnh Sở cũng rời khỏi phòng, bắt một chiếc taxi và bảo tài xế đi theo xe của Hứa Thanh Vân đến công ty.

Một lúc sau, Trịnh Sở xuống xe, đi theo Hứa Thanh Vân đến công ty.

Trịnh Sở vừa đi tới cửa công ty liền bị một nhân viên bảo vệ chặn lại: "Người ngoài không được phép vào đây".

“Tôi là chồng của trưởng phòng Hứa, tôi đi cùng cô ấy”, Trịnh Sở chỉ vào Hứa Thanh Vân ở cách đó không xa nói.

Nhân viên bảo vệ nghe Trịnh Sở nói vậy thì như đang nghe một chuyện rất nực cười.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận