Vô Thượng Tiên Đế - Chương 116: Quà tạ lễ
Chương trước- Chương 1: Ba ngàn năm trôi qua
- Chương 2: Hãm hại
- Chương 3: Cậu cả nhà họ Trịnh
- Chương 4: Hái thảo dược
- Chương 5: Đánh gục gấu xám
- Chương 6: Phân chia giai tầng
- Chương 7: Bạn thân trở mặt
- Chương 8: Anh Báo tới trả thù
- Chương 9: Tầng hai khách sạn Thiên Quan
- Chương 10: Không viết được
- Chương 11: Công việc thường ngày của Trịnh Sở
- Chương 12: Xuống núi
- Chương 13: Tiền này không phải của mày
- Chương 14: Còn gây chuyện nữa tao sẽ chặt chân
- Chương 15: Tôi dù chết cũng không thèm lấy loại vô dụng
- Chương 16: Nhà họ Chu trả thù
- Chương 17: Đừng không biết tự lượng sức
- Chương 18: Làm giả sổ sách
- Chương 19: Hãm hại Hứa Thanh Vân
- Chương 20: Không còn là đàn ông
- Chương 21: Có gì thì cứ nói thẳng
- Chương 22: Gọi Trịnh Sở ra đây
- Chương 23: Cầu xin anh
- Chương 24: Chữa được hay không?
- Chương 25: Chữa khỏi
- Chương 26: Nồi áp suất
- Chương 27: Bắt cóc
- Chương 28: Dược liệu hiếm
- Chương 29: Trần đại sư
- Chương 30: Ngọc ba màu
- Chương 32: Lôi ra ngoài
- Chương 33: Cậu là cái đếch gì trước mặt anh Trịnh
- Chương 34: Cô ấy sẽ ổn thôi
- Chương 35: Cạm bẫy
- Chương 36: Bước vào cảnh giới trúc cơ
- Chương 37: Sang lại quán ăn
- Chương 38: Chờ đó cho tao
- Chương 39: Tạm thời trì hoãn
- Chương 40: Nhà thi đấu Hương Lâm
- Chương 41: Trận đấu quyết định
- Chương 42: Chiến tích huy hoàng
- Chương 43: Đấu võ bắt đầu
- Chương 44: Ngô Khải Phong bại
- Chương 45: Hai mục đích
- Chương 46: Đánh bại
- Chương 47: Làm chó cho tôi
- Chương 48: Sợ hãi tột độ
- Chương 49: Tìm dược thảo
- Chương 50: Vụ cướp đường
- Chương 51: Muốn cả ba em
- Chương 52: Chạy đua với thời gian
- Chương 53: Tôi có thể cứu mẹ cậu
- Chương 54: Cải tử hoàn sinh
- Chương 55: Bí thuật gia truyền
- Chương 56: Hang Vạn Thảo
- Chương 57: Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga
- Chương 58: Ra ngoài không nên đắc tội người khác
- Chương 59: Điên cuồng hấp thu
- Chương 60: Đánh vợ
- Chương 61: Đánh lăn xuống núi
- Chương 62: Xin tha
- Chương 63: Có chỗ ở không?
- Chương 64: Con riêng thật sao?
- Chương 65: Lật mặt nhanh chóng
- Chương 66: Khoảnh khắc trước bão
- Chương 67: Không như tưởng tượng
- Chương 68: Cũng chỉ như vậy mà thôi
- Chương 69: Tôi sẽ đưa cậu đi ngay
- Chương 70: Gom hết
- Chương 71: Cốc chủ xuất quan rồi
- Chương 72: Đại chiến cốc chủ
- Chương 73: Kết cục đã định
- Chương 74: Kết cục không ngờ tới
- Chương 75: Có ai không phục?
- Chương 76: Giúp Lam Hinh luyện đan
- Chương 77: Luyện thành
- Chương 78: Muốn cướp đồ
- Chương 79: Thì thầm to nhỏ
- Chương 80: Không đưa thì đập
- Chương 81: Bạo lực có giải quyết hết không?
- Chương 82: Gặp lại bạn cũ
- Chương 83: Không phải thứ cho người ăn
- Chương 84: Ôm hết hai em
- Chương 85: Mày là cái thá gì?
- Chương 86: Bồi thường đi!
- Chương 87: Chẳng sợ kẻ nào
- Chương 88: Nhà họ Tạ đến trả đũa
- Chương 89: Giải thích thế nào?
- Chương 90: Ý tứ của chị ấy
- Chương 91: Nhận lỗi
- Chương 92: Trung tâm Phú Vinh
- Chương 93: Ánh sáng xanh lục
- Chương 94: Có tiền không?
- Chương 95: Ra ngọc
- Chương 96: Vô tình đụng mặt
- Chương 97: Thật giả khó phân
- Chương 98: Chắc chắn không ai ra giá
- Chương 99: Tôi không muốn mua nữa!
- Chương 100: Ông chủ tôi mời
- Chương 101: Nịnh bợ lấy lòng
- Chương 102: Thế lực cường đại
- Chương 103: Mai phục bên ngoài
- Chương 104: “Vương Nhất Pháp, cậu thật to gan, dám bắn lén tôi”
- Chương 105: Trịnh Sở, tôi vô tội
- Chương 106: Gọi võ giả đến
- Chương 107: Động Thiên Tử
- Chương 108: Ông chủ không có ở đây à?
- Chương 109: Tung tích đá ba màu
- Chương 110: Đến đây lấy đồ
- Chương 111: Ông không đủ tư cách
- Chương 112: Sao tôi phải nói cho cậu
- Chương 113: Trong động có gì?
- Chương 114: Con mãng xà đen
- Chương 115: Đủ điều kiện bố trận
- Chương 116: Quà tạ lễ
- Chương 117: Bị ngất
- Chương 118: Tôi là chồng cô ấy
- Chương 119: Ngày mai anh có thể đến không?
- Chương 120: Đan phượng nham
- Chương 121: Bàn chuyện chính
- Chương 122: Giải quyết luôn hôm nay
- Chương 123: Hủy hôn
- Chương 124: Ly hôn
- Chương 125: Có Chu đại sư ở đây
- Chương 126: Ông định làm thế nào?
- Chương 127: Tự phế hai chân đi
- Chương 128: Xin cậu Trịnh giúp đỡ
- Chương 129: Lấy việc giúp người là niềm vui
- Chương 130: Kỳ nhân dị sĩ
- Chương 131: Trận đấu bắt đầu
- Chương 132: Đừng cản đường
- Chương 133: Anh không có tư cách biết
- Chương 134: Giết cô luyện thành con rối
- Chương 135: Thuật luyện rối
- Chương 136: Hôm nay thật may mắn
- Chương 137: Có kết quả thì đừng khóc
- Chương 138: Những người còn sống
- Chương 139: Chuyện gì cũng có thể xảy ra
- Chương 140: Đoạt Long Môn Lệnh
- Chương 141: Con với cậu ấy có quan hệ gì
- Chương 142: Chữa trị
- Chương 143: Nguy hiểm cận kề
- Chương 144: Kẻ nào chỉ thị
- Chương 145: Ngọn núi kì dị
- Chương 146: Biết tôi là ai không?
- Chương 147: Chạy vào cứ điểm
- Chương 148: Cười hơi sớm
- Chương 149: Thi thể cường đại
- Chương 150: Thăng cấp
- Chương 151: Anh định biểu diễn cái gì?
- Chương 152: Loại người thấp kém
- Chương 153: Tiểu Phi, bạn trai cậu gặp nguy hiểm kìa
- Chương 154: Anh rể, ngàn vạn lần đừng để em thất vọng
- Chương 155: Bắt đầu biểu diễn
- Chương 156: Làm người đừng quá kiêu ngạo
- Chương 157: Sao anh lại ở đây?
- Chương 158: Đổi nơi khác
- Chương 159: Chuyện linh dị trên núi
- Chương 160: Đương nhiên là giết cô
- Chương 161: Ma quỷ ra tay
- Chương 162: Sát thủ nhà họ Tạ phái tới?
- Chương 163: Cá tạp
- Chương 164: Tạ Nguyên Kỳ Tạ Nguyên Bưu chết
- Chương 165: Biến mất ba năm làm đạo sĩ
- Chương 166: Tạ Ứng Long giết người
- Chương 167: Gây chuyện phá quán
- Chương 168: Tôi sai rồi
- Chương 169: Nhà họ Tạ phái tới?
- Chương 170: Tam Thiên Kiếm Ý
- Chương 171: Ông Tạ không tin tôi?
- Chương 172: Trịnh Sở bế quan
- Chương 173: Không tìm thấy? Mấy ngày qua ông ăn phân à?
- Chương 174: Bắt hết cả hai
- Chương 175: Hoàn thành nhiệm vụ
- Chương 176: Cho một tuần
- Chương 177: Tìm kiếm
- Chương 178: Hoàn thành nguyện vọng
- Chương 179: Đám tôm tép tạp nham
- Chương 180: Hơn mười người bị giết
- Chương 181: Độc băng hỏa có là gì
- Chương 182: Không đủ tư cách
- Chương 183: Người chết
- Chương 184: Đối chiến
- Chương 185: Bút lông hồng ngọc
- Chương 186: Thiêu chết Vương Thành Nhân
- Chương 187: Luyện chế
- Chương 188: Bố tôi muốn gặp anh
- Chương 189: Ly hôn
- Chương 190: Võ giả minh kình ra tay
- Chương 191: Cậu ấm phế vật nhà họ Trịnh thật lợi hại
- Chương 192: Ngọn lửa ảm đạm
- Chương 193: Giết chết Tạ Sư Quý
- Chương 194: Đến Thanh Châu
- Chương 195: Thiên Minh
- Chương 196: Tạ Bá Kim
- Chương 197: Một mất một còn
- Chương 198: Làm thuộc hạ của ta nhé
- Chương 199: Cậu Trịnh, hắn là võ giả cảnh giới bán thần
- Chương 200: Cẩn thận đằng sau
- Chương 201: Giết chết Tạ Bá Kim
- Chương 202: Ông cụ nhà họ Tạ
- Chương 203: Vị trí gia chủ
- Chương 204: Bằng chứng
- Chương 205: Nhà họ Trịnh ở Vân Châu
- Chương 206: Ngược lại tôi muốn xem ai dám trêu tức cậu Trịnh
- Chương 207: Chị họ, anh rể tới cứu chúng ta sao?
- Chương 208: Trịnh An chết
- Chương 209: Đừng giết tôi
- Chương 210: Bị đánh thức
- Chương 211: Bom nổ
- Chương 212: Tra tấn
- Chương 213: Đến Vân Châu
- Chương 214: Bị đánh bại dưới tay một cô gái
- Chương 215: Chém giết bốn phía
- Chương 216: Trở về đòi nợ
- Chương 217: Thiếu niên ngông cuồng
- Chương 218: Trả thù
- Chương 219: Quả báo
- Chương 220: Nếm trải nỗi đau
- Chương 221: Pháp bảo linh khí
- Chương 222: Giết chết Trịnh Bất Phàm
- Chương 223: Băng hỏa song trùng
- Chương 224: Đến phòng thuốc
- Chương 225: Người nhà họ Lại tới
- Chương 226: Lấy được ngọc ba màu
- Chương 227: Cấm thuật
- Chương 228: Quy phục
- Chương 229: Lời hồi đáp của Bách Quỷ Giáo
- Chương 230: Chó canh cửa
- Chương 231: Quyết đấu
- Chương 232: Trịnh Sở ở đâu
- Chương 233: Trần Anh xuất hiện
- Chương 234: Đến người cần giết là ai cũng không biết
- Chương 235: Triệu hồi hung hồn
- Chương 236: Tiêu diệt hung hồn
- Chương 237: Tình hình tài chính có vấn đề
- Chương 238: Âm mưu bất thành
- Chương 239: Mở công ty
- Chương 240: Đến Vạn Châu đòi nợ
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Vô Thượng Tiên Đế
Chương 116: Quà tạ lễ
Tạ Bá Ngọc thấy Trịnh Sở đã lên xe, đạp mạnh ga, dùng tốc độ nhanh nhất lái về phía nhà Trịnh Sở.
Trên đường đến nhà Trịnh Sở, bởi vì không có khúc cua và người đi bộ, nên lái với tốc độ nhanh nhất của Land Rover.
Năm phút đã đến được nhà Trịnh Sở.
Trịnh Sở dùng tốc độ nhanh nhất chuyển chiếc thùng có hồng ngọc lên Land Rover, chạy băng băng về phía núi Cổ Lâm.
Trên đường đi, Tạ Bá Ngọc đã vượt mười mấy cái đèn đỏ, cuối cùng mất chín phút để đến được núi Cổ Lâm.
Núi Cổ Lâm có một con đường nhỏ với bậc thang bằng đá quanh co khúc khuỷu dẫn lên đỉnh núi.
Hai bên con đường nhỏ với bậc thang bằng đá toàn là các loại cây cao lớn cứng cáp, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài con thú hoang lang thang giữa núi rừng.
Tạ Bá Ngọc từ trên ghế lái xuống xe, nhìn Trịnh Sở giới thiệu: “Núi Cổ Lâm là nơi non xanh nước biếc, môi trường tuyệt đẹp, rất thích hợp để nghỉ dưỡng”.
Ông ta nói xong những lời này dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Vừa hay trên núi này tôi có một căn biệt thự, nếu cậu Trịnh không chê, căn biệt thự này tặng cho cậu”.
Trịnh Sở nghe thấy lời này của Tạ Bá Ngọc, giọng nói lãnh đạm: “Lên núi xem môi trường như thế nào trước”.
Trong lúc nói, anh đã cất bước giẫm lên bậc đá đi lên núi.
Tạ Bá Ngọc theo sau Trịnh Sở, cùng lên núi.
Rất nhanh, hai người Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc đã lên đến đỉnh núi.
Trên đỉnh núi, có một bể bơi dài hai mươi mét.
Bởi vì bể bơi lâu ngày không có người vệ sinh, mặt nước đục ngầu.
Bên cạnh bể bơi, có một biệt thự lớn màu xanh lam.
Lúc Trịnh Sở đi lên núi, anh đã quan sát hướng đi cùng vị trí địa lý của núi Cổ Lâm.
Cho dù trên núi không có dược thảo, nhưng linh lực còn mạnh hơn so với rừng sâu núi thẳm trước đây.
Trịnh Sở khá hài lòng với núi Cổ Lâm, nói: “Ngọn núi này cũng khá được”.
Tạ Bá Ngọc thấy Trịnh Sở hài lòng, trên mặt tràn đầy nét tươi cười: “Cậu Trịnh hài lòng là được”.
Ông ta vừa dứt lời, nhìn đến căn biệt thự màu xanh lam, ánh mắt mang theo chút bi thương.
Trịnh Sở nhận ra nỗi buồn bi thương trong mắt Tạ Bá Ngọc, liền hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Người bình thường hỏi Tạ Bá Ngọc câu hỏi như này nhất định sẽ bị mắng một trận.
Đây là đoạn quá khứ thương tâm trong lòng ông ta, một vết sẹo không ai có thể chạm đến, bất kỳ ai cũng không được chạm đến cấm địa đó.
Bây giờ Trịnh Sở nhắc tới, nhưng ông ta không dám mắng chửi, chỉ thở dài, nói: “Căn biệt thự này là con trai tôi xây, nhưng biệt thự xây xong không lâu, con trai tôi đã bị người khác giết hại”.
“Hả?”, Trịnh Sở nghe thấy những lời của Tạ Bá Ngọc, liền hỏi: “Ở thành phố Giang Nam mà cũng có kẻ dám ra tay với con trai của ông?”
Trịnh Sở cảm thấy rất khoa trương, nhà họ Tạ luôn là người nắm quyền số một ở thành phố Giang Nam, nhưng con trai lại bị kẻ khác giết hại.
Tạ Bá Ngọc nghe những lời của Trịnh Sở, vành mắt đỏ au, lau nước mắt, nói: “Vào ngày con trai tôi mất, tôi đã bỏ ra số tiền lớn treo thưởng tìm hung thủ, không biết làm thế nào mà hung thủ dường như đã có chuẩn bị từ trước, căn bản không có dấu vết để truy tìm”.
“Tôi nghi ngờ là người nhà họ Tạ ở Thanh Châu làm”, Tạ Bá Ngọc nói đến đây, ánh mắt đầy sự không cam lòng.
Ông ta sớm đã không định trở về nhà họ Tạ ở Thanh Châu nữa, nhưng những người anh em trong nhà họ Tạ dường như vẫn không buông tha cho ông ta.
Việc giết chết đứa con trai duy nhất của ông ta đã cắt đứt hoàn toàn khả năng Tạ Bá Ngọc quay về nhà họ Tạ ở Thanh Châu.
Trịnh Sở nghe cảnh ngộ của Tạ Bá Ngọc, nói: “Biệt thự này làm quà tạ lễ đi, thù của con trai ông tôi sẽ thay ông báo”.
Tạ Bá Ngọc nghe thấy câu này của Trịnh Sở, vẻ mặt sợ hãi không yên, hoàn toàn không còn dáng vẻ uy nghiêm cần có của người nắm quyền.
“Cậu Trịnh, câu này của cậu không nên nói bừa”, giọng nói của Tạ Bá Ngọc run rẩy, trong lòng đầy sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên Trịnh Sở nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Tạ Bá Ngọc, liền hỏi: “Nhà họ Tạ ở Thanh Châu rất có thế lực sao?”
Tạ Bá Ngọc thấy Trịnh Sở không biết sự đáng sợ của nhà họ Tạ ở Thanh Châu, giải thích nói: “Nhà họ Tạ ở Thanh Châu có thực lực tương đương với họ Trịnh ở Vân Châu, ở đất nước Hoa Hạ rộng lớn cũng nằm trong top mười”.
Ông ta vừa nói, vừa nhìn đến Trịnh Sở, muốn xem xem Trịnh Sở sẽ có vẻ mặt gì sau khi nghe về thực lực của nhà họ Tạ ở Thanh Châu.
Tạ Bá Ngọc phát hiện Trịnh Sở không hề tỏ ra hoảng sợ, giọng thờ ơ nói: “Thế thì sao?”
Trịnh Sở sớm đã không còn là Trịnh Sở của ba năm trước.
Trịnh Sở của ba năm trước sẽ sợ nhà họ Trịnh ở Vân Châu, nhưng Trịnh Sở của ba năm sau hoàn toàn không coi nhà họ Trịnh ở Vân Châu ra gì.
Tạ Bá Ngọc thấy Trịnh Sở tự tin như vậy, vẫn không yên lòng, nói nhỏ: “Cậu Trịnh, việc này để sau giải quyết đi”.
Ông ta định trì hoãn đến phút cuối, để Trịnh Sở quên chuyện này đi.
Suy cho cùng, nhà họ Tạ ở Thanh Châu trong suy nghĩ của Tạ Bá Ngọc là một sự tồn tại cực kỳ đáng sợ.
Bây giờ Trịnh Sở là người duy nhất mà ông ta có thể dựa vào, nếu Trịnh Sở xảy ra chuyện gì, ông ta sẽ không còn chỗ dựa.
Trịnh Sở thấy Tạ Bá Ngọc kinh hãi như vậy, cười nói: “Tùy ông”.
Anh không thù không hận gì với nhà họ Tạ ở Thanh Châu, nếu Tạ Bá Ngọc đã không gấp, thì sao anh phải gấp.
Trịnh Sở lấy ra một cái lọ nhỏ màu trắng cỡ bằng ngón giữa, đưa cho Tạ Bá Ngọc: “Trong đó có một ít đan dược, lúc cần có thể cứu ông một mạng”.
Những ngày này Tạ Bá Ngọc đã chi ra rất nhiều cho Trịnh Sở, ông ta đã chi hơn năm mươi triệu cho Trịnh Sở, bây giờ lại tặng một căn biệt thự.
Trịnh Sở luôn muốn thưởng cho ông ta một chút để ông ta thêm yên tâm đi theo mình.
Từ trong lời của Tạ Tiểu Mẫn và Tạ Thừa, Tạ Bá Ngọc đã biết về khả năng luyện đan dược của Trịnh Sở.
Lọ đan dược này tuy số lượng không nhiều, nhưng trên thực tế giá trị của nó không thể tính được.
Ông ta cầm lấy đan dược mà Trịnh Sở đưa cho, hai tay run lên vì kích động: “Cảm ơn cậu Trịnh, vì cậu Trịnh có vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng không từ”.
Trên mặt Trịnh Sở mang theo nụ cười nhàn nhạt, nói: “Ông về trước đi, có chuyện gì tôi sẽ gọi ông”.
“Vâng”, Tạ Bá Ngọc nói xong câu này, mang theo tâm trạng kích động, đi xuống núi Cổ Lâm.
Trên đường đến nhà Trịnh Sở, bởi vì không có khúc cua và người đi bộ, nên lái với tốc độ nhanh nhất của Land Rover.
Năm phút đã đến được nhà Trịnh Sở.
Trịnh Sở dùng tốc độ nhanh nhất chuyển chiếc thùng có hồng ngọc lên Land Rover, chạy băng băng về phía núi Cổ Lâm.
Trên đường đi, Tạ Bá Ngọc đã vượt mười mấy cái đèn đỏ, cuối cùng mất chín phút để đến được núi Cổ Lâm.
Núi Cổ Lâm có một con đường nhỏ với bậc thang bằng đá quanh co khúc khuỷu dẫn lên đỉnh núi.
Hai bên con đường nhỏ với bậc thang bằng đá toàn là các loại cây cao lớn cứng cáp, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài con thú hoang lang thang giữa núi rừng.
Tạ Bá Ngọc từ trên ghế lái xuống xe, nhìn Trịnh Sở giới thiệu: “Núi Cổ Lâm là nơi non xanh nước biếc, môi trường tuyệt đẹp, rất thích hợp để nghỉ dưỡng”.
Ông ta nói xong những lời này dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Vừa hay trên núi này tôi có một căn biệt thự, nếu cậu Trịnh không chê, căn biệt thự này tặng cho cậu”.
Trịnh Sở nghe thấy lời này của Tạ Bá Ngọc, giọng nói lãnh đạm: “Lên núi xem môi trường như thế nào trước”.
Trong lúc nói, anh đã cất bước giẫm lên bậc đá đi lên núi.
Tạ Bá Ngọc theo sau Trịnh Sở, cùng lên núi.
Rất nhanh, hai người Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc đã lên đến đỉnh núi.
Trên đỉnh núi, có một bể bơi dài hai mươi mét.
Bởi vì bể bơi lâu ngày không có người vệ sinh, mặt nước đục ngầu.
Bên cạnh bể bơi, có một biệt thự lớn màu xanh lam.
Lúc Trịnh Sở đi lên núi, anh đã quan sát hướng đi cùng vị trí địa lý của núi Cổ Lâm.
Cho dù trên núi không có dược thảo, nhưng linh lực còn mạnh hơn so với rừng sâu núi thẳm trước đây.
Trịnh Sở khá hài lòng với núi Cổ Lâm, nói: “Ngọn núi này cũng khá được”.
Tạ Bá Ngọc thấy Trịnh Sở hài lòng, trên mặt tràn đầy nét tươi cười: “Cậu Trịnh hài lòng là được”.
Ông ta vừa dứt lời, nhìn đến căn biệt thự màu xanh lam, ánh mắt mang theo chút bi thương.
Trịnh Sở nhận ra nỗi buồn bi thương trong mắt Tạ Bá Ngọc, liền hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Người bình thường hỏi Tạ Bá Ngọc câu hỏi như này nhất định sẽ bị mắng một trận.
Đây là đoạn quá khứ thương tâm trong lòng ông ta, một vết sẹo không ai có thể chạm đến, bất kỳ ai cũng không được chạm đến cấm địa đó.
Bây giờ Trịnh Sở nhắc tới, nhưng ông ta không dám mắng chửi, chỉ thở dài, nói: “Căn biệt thự này là con trai tôi xây, nhưng biệt thự xây xong không lâu, con trai tôi đã bị người khác giết hại”.
“Hả?”, Trịnh Sở nghe thấy những lời của Tạ Bá Ngọc, liền hỏi: “Ở thành phố Giang Nam mà cũng có kẻ dám ra tay với con trai của ông?”
Trịnh Sở cảm thấy rất khoa trương, nhà họ Tạ luôn là người nắm quyền số một ở thành phố Giang Nam, nhưng con trai lại bị kẻ khác giết hại.
Tạ Bá Ngọc nghe những lời của Trịnh Sở, vành mắt đỏ au, lau nước mắt, nói: “Vào ngày con trai tôi mất, tôi đã bỏ ra số tiền lớn treo thưởng tìm hung thủ, không biết làm thế nào mà hung thủ dường như đã có chuẩn bị từ trước, căn bản không có dấu vết để truy tìm”.
“Tôi nghi ngờ là người nhà họ Tạ ở Thanh Châu làm”, Tạ Bá Ngọc nói đến đây, ánh mắt đầy sự không cam lòng.
Ông ta sớm đã không định trở về nhà họ Tạ ở Thanh Châu nữa, nhưng những người anh em trong nhà họ Tạ dường như vẫn không buông tha cho ông ta.
Việc giết chết đứa con trai duy nhất của ông ta đã cắt đứt hoàn toàn khả năng Tạ Bá Ngọc quay về nhà họ Tạ ở Thanh Châu.
Trịnh Sở nghe cảnh ngộ của Tạ Bá Ngọc, nói: “Biệt thự này làm quà tạ lễ đi, thù của con trai ông tôi sẽ thay ông báo”.
Tạ Bá Ngọc nghe thấy câu này của Trịnh Sở, vẻ mặt sợ hãi không yên, hoàn toàn không còn dáng vẻ uy nghiêm cần có của người nắm quyền.
“Cậu Trịnh, câu này của cậu không nên nói bừa”, giọng nói của Tạ Bá Ngọc run rẩy, trong lòng đầy sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên Trịnh Sở nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Tạ Bá Ngọc, liền hỏi: “Nhà họ Tạ ở Thanh Châu rất có thế lực sao?”
Tạ Bá Ngọc thấy Trịnh Sở không biết sự đáng sợ của nhà họ Tạ ở Thanh Châu, giải thích nói: “Nhà họ Tạ ở Thanh Châu có thực lực tương đương với họ Trịnh ở Vân Châu, ở đất nước Hoa Hạ rộng lớn cũng nằm trong top mười”.
Ông ta vừa nói, vừa nhìn đến Trịnh Sở, muốn xem xem Trịnh Sở sẽ có vẻ mặt gì sau khi nghe về thực lực của nhà họ Tạ ở Thanh Châu.
Tạ Bá Ngọc phát hiện Trịnh Sở không hề tỏ ra hoảng sợ, giọng thờ ơ nói: “Thế thì sao?”
Trịnh Sở sớm đã không còn là Trịnh Sở của ba năm trước.
Trịnh Sở của ba năm trước sẽ sợ nhà họ Trịnh ở Vân Châu, nhưng Trịnh Sở của ba năm sau hoàn toàn không coi nhà họ Trịnh ở Vân Châu ra gì.
Tạ Bá Ngọc thấy Trịnh Sở tự tin như vậy, vẫn không yên lòng, nói nhỏ: “Cậu Trịnh, việc này để sau giải quyết đi”.
Ông ta định trì hoãn đến phút cuối, để Trịnh Sở quên chuyện này đi.
Suy cho cùng, nhà họ Tạ ở Thanh Châu trong suy nghĩ của Tạ Bá Ngọc là một sự tồn tại cực kỳ đáng sợ.
Bây giờ Trịnh Sở là người duy nhất mà ông ta có thể dựa vào, nếu Trịnh Sở xảy ra chuyện gì, ông ta sẽ không còn chỗ dựa.
Trịnh Sở thấy Tạ Bá Ngọc kinh hãi như vậy, cười nói: “Tùy ông”.
Anh không thù không hận gì với nhà họ Tạ ở Thanh Châu, nếu Tạ Bá Ngọc đã không gấp, thì sao anh phải gấp.
Trịnh Sở lấy ra một cái lọ nhỏ màu trắng cỡ bằng ngón giữa, đưa cho Tạ Bá Ngọc: “Trong đó có một ít đan dược, lúc cần có thể cứu ông một mạng”.
Những ngày này Tạ Bá Ngọc đã chi ra rất nhiều cho Trịnh Sở, ông ta đã chi hơn năm mươi triệu cho Trịnh Sở, bây giờ lại tặng một căn biệt thự.
Trịnh Sở luôn muốn thưởng cho ông ta một chút để ông ta thêm yên tâm đi theo mình.
Từ trong lời của Tạ Tiểu Mẫn và Tạ Thừa, Tạ Bá Ngọc đã biết về khả năng luyện đan dược của Trịnh Sở.
Lọ đan dược này tuy số lượng không nhiều, nhưng trên thực tế giá trị của nó không thể tính được.
Ông ta cầm lấy đan dược mà Trịnh Sở đưa cho, hai tay run lên vì kích động: “Cảm ơn cậu Trịnh, vì cậu Trịnh có vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng không từ”.
Trên mặt Trịnh Sở mang theo nụ cười nhàn nhạt, nói: “Ông về trước đi, có chuyện gì tôi sẽ gọi ông”.
“Vâng”, Tạ Bá Ngọc nói xong câu này, mang theo tâm trạng kích động, đi xuống núi Cổ Lâm.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Ba ngàn năm trôi qua
- Chương 2: Hãm hại
- Chương 3: Cậu cả nhà họ Trịnh
- Chương 4: Hái thảo dược
- Chương 5: Đánh gục gấu xám
- Chương 6: Phân chia giai tầng
- Chương 7: Bạn thân trở mặt
- Chương 8: Anh Báo tới trả thù
- Chương 9: Tầng hai khách sạn Thiên Quan
- Chương 10: Không viết được
- Chương 11: Công việc thường ngày của Trịnh Sở
- Chương 12: Xuống núi
- Chương 13: Tiền này không phải của mày
- Chương 14: Còn gây chuyện nữa tao sẽ chặt chân
- Chương 15: Tôi dù chết cũng không thèm lấy loại vô dụng
- Chương 16: Nhà họ Chu trả thù
- Chương 17: Đừng không biết tự lượng sức
- Chương 18: Làm giả sổ sách
- Chương 19: Hãm hại Hứa Thanh Vân
- Chương 20: Không còn là đàn ông
- Chương 21: Có gì thì cứ nói thẳng
- Chương 22: Gọi Trịnh Sở ra đây
- Chương 23: Cầu xin anh
- Chương 24: Chữa được hay không?
- Chương 25: Chữa khỏi
- Chương 26: Nồi áp suất
- Chương 27: Bắt cóc
- Chương 28: Dược liệu hiếm
- Chương 29: Trần đại sư
- Chương 30: Ngọc ba màu
- Chương 32: Lôi ra ngoài
- Chương 33: Cậu là cái đếch gì trước mặt anh Trịnh
- Chương 34: Cô ấy sẽ ổn thôi
- Chương 35: Cạm bẫy
- Chương 36: Bước vào cảnh giới trúc cơ
- Chương 37: Sang lại quán ăn
- Chương 38: Chờ đó cho tao
- Chương 39: Tạm thời trì hoãn
- Chương 40: Nhà thi đấu Hương Lâm
- Chương 41: Trận đấu quyết định
- Chương 42: Chiến tích huy hoàng
- Chương 43: Đấu võ bắt đầu
- Chương 44: Ngô Khải Phong bại
- Chương 45: Hai mục đích
- Chương 46: Đánh bại
- Chương 47: Làm chó cho tôi
- Chương 48: Sợ hãi tột độ
- Chương 49: Tìm dược thảo
- Chương 50: Vụ cướp đường
- Chương 51: Muốn cả ba em
- Chương 52: Chạy đua với thời gian
- Chương 53: Tôi có thể cứu mẹ cậu
- Chương 54: Cải tử hoàn sinh
- Chương 55: Bí thuật gia truyền
- Chương 56: Hang Vạn Thảo
- Chương 57: Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga
- Chương 58: Ra ngoài không nên đắc tội người khác
- Chương 59: Điên cuồng hấp thu
- Chương 60: Đánh vợ
- Chương 61: Đánh lăn xuống núi
- Chương 62: Xin tha
- Chương 63: Có chỗ ở không?
- Chương 64: Con riêng thật sao?
- Chương 65: Lật mặt nhanh chóng
- Chương 66: Khoảnh khắc trước bão
- Chương 67: Không như tưởng tượng
- Chương 68: Cũng chỉ như vậy mà thôi
- Chương 69: Tôi sẽ đưa cậu đi ngay
- Chương 70: Gom hết
- Chương 71: Cốc chủ xuất quan rồi
- Chương 72: Đại chiến cốc chủ
- Chương 73: Kết cục đã định
- Chương 74: Kết cục không ngờ tới
- Chương 75: Có ai không phục?
- Chương 76: Giúp Lam Hinh luyện đan
- Chương 77: Luyện thành
- Chương 78: Muốn cướp đồ
- Chương 79: Thì thầm to nhỏ
- Chương 80: Không đưa thì đập
- Chương 81: Bạo lực có giải quyết hết không?
- Chương 82: Gặp lại bạn cũ
- Chương 83: Không phải thứ cho người ăn
- Chương 84: Ôm hết hai em
- Chương 85: Mày là cái thá gì?
- Chương 86: Bồi thường đi!
- Chương 87: Chẳng sợ kẻ nào
- Chương 88: Nhà họ Tạ đến trả đũa
- Chương 89: Giải thích thế nào?
- Chương 90: Ý tứ của chị ấy
- Chương 91: Nhận lỗi
- Chương 92: Trung tâm Phú Vinh
- Chương 93: Ánh sáng xanh lục
- Chương 94: Có tiền không?
- Chương 95: Ra ngọc
- Chương 96: Vô tình đụng mặt
- Chương 97: Thật giả khó phân
- Chương 98: Chắc chắn không ai ra giá
- Chương 99: Tôi không muốn mua nữa!
- Chương 100: Ông chủ tôi mời
- Chương 101: Nịnh bợ lấy lòng
- Chương 102: Thế lực cường đại
- Chương 103: Mai phục bên ngoài
- Chương 104: “Vương Nhất Pháp, cậu thật to gan, dám bắn lén tôi”
- Chương 105: Trịnh Sở, tôi vô tội
- Chương 106: Gọi võ giả đến
- Chương 107: Động Thiên Tử
- Chương 108: Ông chủ không có ở đây à?
- Chương 109: Tung tích đá ba màu
- Chương 110: Đến đây lấy đồ
- Chương 111: Ông không đủ tư cách
- Chương 112: Sao tôi phải nói cho cậu
- Chương 113: Trong động có gì?
- Chương 114: Con mãng xà đen
- Chương 115: Đủ điều kiện bố trận
- Chương 116: Quà tạ lễ
- Chương 117: Bị ngất
- Chương 118: Tôi là chồng cô ấy
- Chương 119: Ngày mai anh có thể đến không?
- Chương 120: Đan phượng nham
- Chương 121: Bàn chuyện chính
- Chương 122: Giải quyết luôn hôm nay
- Chương 123: Hủy hôn
- Chương 124: Ly hôn
- Chương 125: Có Chu đại sư ở đây
- Chương 126: Ông định làm thế nào?
- Chương 127: Tự phế hai chân đi
- Chương 128: Xin cậu Trịnh giúp đỡ
- Chương 129: Lấy việc giúp người là niềm vui
- Chương 130: Kỳ nhân dị sĩ
- Chương 131: Trận đấu bắt đầu
- Chương 132: Đừng cản đường
- Chương 133: Anh không có tư cách biết
- Chương 134: Giết cô luyện thành con rối
- Chương 135: Thuật luyện rối
- Chương 136: Hôm nay thật may mắn
- Chương 137: Có kết quả thì đừng khóc
- Chương 138: Những người còn sống
- Chương 139: Chuyện gì cũng có thể xảy ra
- Chương 140: Đoạt Long Môn Lệnh
- Chương 141: Con với cậu ấy có quan hệ gì
- Chương 142: Chữa trị
- Chương 143: Nguy hiểm cận kề
- Chương 144: Kẻ nào chỉ thị
- Chương 145: Ngọn núi kì dị
- Chương 146: Biết tôi là ai không?
- Chương 147: Chạy vào cứ điểm
- Chương 148: Cười hơi sớm
- Chương 149: Thi thể cường đại
- Chương 150: Thăng cấp
- Chương 151: Anh định biểu diễn cái gì?
- Chương 152: Loại người thấp kém
- Chương 153: Tiểu Phi, bạn trai cậu gặp nguy hiểm kìa
- Chương 154: Anh rể, ngàn vạn lần đừng để em thất vọng
- Chương 155: Bắt đầu biểu diễn
- Chương 156: Làm người đừng quá kiêu ngạo
- Chương 157: Sao anh lại ở đây?
- Chương 158: Đổi nơi khác
- Chương 159: Chuyện linh dị trên núi
- Chương 160: Đương nhiên là giết cô
- Chương 161: Ma quỷ ra tay
- Chương 162: Sát thủ nhà họ Tạ phái tới?
- Chương 163: Cá tạp
- Chương 164: Tạ Nguyên Kỳ Tạ Nguyên Bưu chết
- Chương 165: Biến mất ba năm làm đạo sĩ
- Chương 166: Tạ Ứng Long giết người
- Chương 167: Gây chuyện phá quán
- Chương 168: Tôi sai rồi
- Chương 169: Nhà họ Tạ phái tới?
- Chương 170: Tam Thiên Kiếm Ý
- Chương 171: Ông Tạ không tin tôi?
- Chương 172: Trịnh Sở bế quan
- Chương 173: Không tìm thấy? Mấy ngày qua ông ăn phân à?
- Chương 174: Bắt hết cả hai
- Chương 175: Hoàn thành nhiệm vụ
- Chương 176: Cho một tuần
- Chương 177: Tìm kiếm
- Chương 178: Hoàn thành nguyện vọng
- Chương 179: Đám tôm tép tạp nham
- Chương 180: Hơn mười người bị giết
- Chương 181: Độc băng hỏa có là gì
- Chương 182: Không đủ tư cách
- Chương 183: Người chết
- Chương 184: Đối chiến
- Chương 185: Bút lông hồng ngọc
- Chương 186: Thiêu chết Vương Thành Nhân
- Chương 187: Luyện chế
- Chương 188: Bố tôi muốn gặp anh
- Chương 189: Ly hôn
- Chương 190: Võ giả minh kình ra tay
- Chương 191: Cậu ấm phế vật nhà họ Trịnh thật lợi hại
- Chương 192: Ngọn lửa ảm đạm
- Chương 193: Giết chết Tạ Sư Quý
- Chương 194: Đến Thanh Châu
- Chương 195: Thiên Minh
- Chương 196: Tạ Bá Kim
- Chương 197: Một mất một còn
- Chương 198: Làm thuộc hạ của ta nhé
- Chương 199: Cậu Trịnh, hắn là võ giả cảnh giới bán thần
- Chương 200: Cẩn thận đằng sau
- Chương 201: Giết chết Tạ Bá Kim
- Chương 202: Ông cụ nhà họ Tạ
- Chương 203: Vị trí gia chủ
- Chương 204: Bằng chứng
- Chương 205: Nhà họ Trịnh ở Vân Châu
- Chương 206: Ngược lại tôi muốn xem ai dám trêu tức cậu Trịnh
- Chương 207: Chị họ, anh rể tới cứu chúng ta sao?
- Chương 208: Trịnh An chết
- Chương 209: Đừng giết tôi
- Chương 210: Bị đánh thức
- Chương 211: Bom nổ
- Chương 212: Tra tấn
- Chương 213: Đến Vân Châu
- Chương 214: Bị đánh bại dưới tay một cô gái
- Chương 215: Chém giết bốn phía
- Chương 216: Trở về đòi nợ
- Chương 217: Thiếu niên ngông cuồng
- Chương 218: Trả thù
- Chương 219: Quả báo
- Chương 220: Nếm trải nỗi đau
- Chương 221: Pháp bảo linh khí
- Chương 222: Giết chết Trịnh Bất Phàm
- Chương 223: Băng hỏa song trùng
- Chương 224: Đến phòng thuốc
- Chương 225: Người nhà họ Lại tới
- Chương 226: Lấy được ngọc ba màu
- Chương 227: Cấm thuật
- Chương 228: Quy phục
- Chương 229: Lời hồi đáp của Bách Quỷ Giáo
- Chương 230: Chó canh cửa
- Chương 231: Quyết đấu
- Chương 232: Trịnh Sở ở đâu
- Chương 233: Trần Anh xuất hiện
- Chương 234: Đến người cần giết là ai cũng không biết
- Chương 235: Triệu hồi hung hồn
- Chương 236: Tiêu diệt hung hồn
- Chương 237: Tình hình tài chính có vấn đề
- Chương 238: Âm mưu bất thành
- Chương 239: Mở công ty
- Chương 240: Đến Vạn Châu đòi nợ
- bình luận