Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời - Chương 11: Sicily:Gặp lại nhau
Chương trước- Chương 1: Một đêm hoan lạc (H+)
- Chương 2: Thất thần
- Chương 3: Tiramisu
- Chương 4: Quá khứ:Địa ngục trần gian
- Chương 5: Rửa mắt mà nhìn
- Chương 6: Hệt như một trái bom
- Chương 7: Hoa trà đỏ:624 ngày yêu em
- Chương 8: Người đó trở về rồi
- Chương 9: Bắn súng
- Chương 10: Mèo vờn chuột
- Chương 11: Sicily:Gặp lại nhau
- Chương 12: Không cần nói vẫn có thể hiểu
- Chương 13: Tâm tư riêng của Mĩ Lệ
- Chương 14: Cướp súng, lật ngược tình thế
- Chương 15: Từ bạn gái biến thành trợ lý
- Chương 16: Vách ngăn vô hình
- Chương 17: Người đàn ông này đến tột cùng có bao nhiêu điên cuồng
- Chương 18: Không ngại nước bọt có vi khuẩn
- Chương 19: Hư tình giả ý
- Chương 20: Hai vị lão đại đánh nhau
- Chương 21: Tôi có thể cho em tất cả
- Chương 22: Ngoan
- Chương 23: Dã tâm của Địch Lung
- Chương 24: Phòng giam
- Chương 25: Anh là ánh sao lòng em
- Chương 26: Ninh Diệp bị chơi
- Chương 27: Lời mời của Sami
- Chương 28: Gian tình
- Chương 29: Hắc bạch quy tụ
- Chương 30: Tôi đã để ý em
- Chương 31: Hoa đã có chủ, không muốn phản bội phu nhân
- Chương 32: Trì Ngưng bị thương
- Chương 33: Lồng son
- Chương 34: Thoát hiểm trong gang tấc
- Chương 35: Thương xót
- Chương 36: Bón thuốc bằng miệng
- Chương 37: Hôn
- Chương 38: Diệp là bạn trai tôi!
- Chương 39: Cầu may mắn trong nguy hiểm
- Chương 40: Người của tôi khiến em bị thương, tôi sẽ chịu trách nhiệm
- Chương 41: Chuyển nhượng
- Chương 42: Casino
- Chương 43: Chịu thua
- Chương 44: Con nuôi
- Chương 45: Tắm uyên ương (H+)
- Chương 46: Liều chết trầm mê (H+)
- Chương 47: USB
- Chương 48: Nước mắt nàng tiên cá
- Chương 49: Thật lòng
- Chương 50: Giam giữ em bên cạnh!
- Chương 51: Gamba tìm đến
- Chương 52: Cảnh tượng đẫm máu
- Chương 53: Nghĩ cũng đừng nghĩ
- Chương 54: Jam
- Chương 55: Mị lực của anh có đủ đánh gục em
- Chương 56: Sửa soạn đi tiệc
- Chương 57: Dạy dỗ tình cũ (1)
- Chương 58: Dạy dỗ tình cũ (2)
- Chương 59: Dạy dỗ tình cũ (3)
- Chương 60: Chúng ta đều không thích đồ ngọt!
- Chương 61: Jam là nữ
- Chương 62: Đô Linh trao thân
- Chương 63: Vu oan giá họa
- Chương 64: Đối địch
- Chương 65: Trận đấu quyết liệt, Mĩ Lệ không cam tâm
- Chương 66: Miệng lưỡi của Trì Ngưng
- Chương 67: Mặt dày mày dạn
- Chương 68: Công nghệ vũ khí mới
- Chương 69: Quẹt, quẹt, quẹt!
- Chương 70: Bị đánh ngất
- Chương 71: Kéo dài thời gian
- Chương 72: Chạm mặt
- Chương 73: Ninh Diệp ghen
- Chương 74: Chiến tranh lạnh
- Chương 75: Làm lành. Công phu vuốt lông mức thượng thừa
- Chương 76: Hợp tác
- Chương 77: Thăm mộ
- Chương 78: Vì sao trở nên lạnh lùng?
- Chương 79: Ám sát trong đêm
- Chương 80: Phu xướng phụ tùy, đánh lui kẻ thù
- Chương 81: Âm mưu
- Chương 82: Thu mua công ty
- Chương 83: Ra dáng cô vợ nhỏ
- Chương 84: Sóng gió nổi lên
- Chương 85: Lộ tẩy. Đô Kiệt ghé thăm
- Chương 86: Xung quanh em có quá nhiều ong bướm đấy!
- Chương 87: Gặp nguy
- Chương 88: Bẫy
- Chương 89: Tìm đường sống
- Chương 90: Giết sói
- Chương 91: Lằn ranh sinh tử (1)
- Chương 92: Lằn ranh sinh tử (2)
- Chương 93: Hôn mê sâu, vô sinh
- Chương 94: Con trai từ trên trời rơi xuống?
- Chương 95: Hạnh phúc
- Chương 96: Hôn lễ dành cho em
- Chương 97: Ngoại truyện 1: Cuộc sống sau hôn nhân
- Chương 98: Ngoại truyện 2: Con trai bảo bối Ninh Thiếu Tường
- Chương 99: Ngoại truyện 3: Tiểu biệt thắng tân hôn
- Chương 100: Ngoại truyện 4: Địch Lung:Đô Linh
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời
Chương 11: Sicily:Gặp lại nhau
Về phía Trì Ngưng, cô được công ty cấp miễn phí cho một chuyến bay, sau nhiều lần dừng lại ở các quốc gia khác nhau, cuối cùng máy bay cũng đã đáp cánh an toàn tại sân bay Catania, Sicily.
Rạng sáng, mặt trời lấp ló sau những đám mây trắng bồng bềnh, Trì Ngưng nhìn dòng người thưa thớt trước mặt, cô không khỏi tự hỏi: "Là mình đến sớm quá sao?"
Trên sân bay rộng lớn chỉ lác đác vài người phương Tây mắt xanh tóc vàng, Trì Ngưng quan sát hồi lâu vẫn chưa bắt gặp được một đồng bào tóc đen nào cả. Cô cúi đầu thở dài, ảo não kéo vali đi, lên một chiếc xe buýt công cộng hướng về giữa lòng thành phố.
Khoảng 10 phút sau thì chiếc xe chầm chậm dừng bánh, Trì Ngưng chưa biết đi đâu, cô xuống xe, trước tiên vào một cửa hàng tiện lợi gần nhất để giải quyết cơn đói của mình. Sau khi lấy một hộp mì gói cùng với một chai nước khoáng, cô thanh toán tiền rồi ngồi ăn tại đây luôn.
Mùi gia vị cay nồng thoang thoảng qua cánh mũi, Trì Ngưng hít hà, bắt đầu cắm cúi ăn ngon lành, vừa nhai vừa tấm tắc nói: "Cũng không tệ!" Khá giống với loại mì ở Hoa Hạ mà cô hay ăn.
Ánh mắt của nhân viên bán hàng tập trung vào cô, đột nhiên cất tiếng hỏi, tiếng Trung không được lưu loát lắm: "Cô là người Hoa à?"
Trì Ngưng ngoảnh mặt nhìn vào gương mặt phúc hậu của cô nhân viên trẻ, có phần sửng sốt đáp: "Tôi là người Hoa Hạ, cô biết nói tiếng Trung?"
"Một chút. Cô vừa mới tới đây à?"
"Ừm..." Lời vừa ra đến miệng liền nuốt lại, Trì Ngưng đổi một câu trả lời khác, "Tôi tới đây khá lâu rồi, đang định chuyển sang một khách sạn khác."
Để đảm bảo an toàn cho bản thân, cô bắt buộc phải nói dối. Đến một đến nước xa lạ không người quen biết, nhiều khi còn bất đồng ngôn ngữ, bất đồng văn hóa, việc giữ bí mật về hành tung của bản thân là hết sức cần thiết. Câu nói "không có lòng hại người nhưng không thể không có lòng phòng bị người" chính là để chỉ những trường hợp như thế này.
Trì Ngưng ăn xong, cô toan đứng dậy thì khóe mắt đột nhiên lướt thấy một bóng hình quen thuộc. Trái tim bỗng đập nhanh dữ dội, cô lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà đuổi theo.
Ninh Diệp... là anh phải không?
Người đàn ông đi rất nhanh, Trì Ngưng không có tâm trí mà để ý mọi thứ xung quanh, cô chạy qua vỉa hè xuống phần đường cao tốc dành cho ô tô. Khoảng cách giữa cô và người đàn ông ngày một gần, đúng lúc này một tiếng súng chói tai vang lên. Mọi người hét ầm ĩ, chạy tán loạn tìm nơi trú ẩn. Trì Ngưng vội vã ôm đầu ngồi thụp xuống đất, hướng mắt về nơi phát ra âm thanh.
"Đoàng... đoàng..."
Một người bịt mặt từ trên ô tô thò đầu ra, họng súng đen ngòm bắn về phía người đàn ông mặc áo trắng đang đứng cạnh chiếc ô tô gần đó. Ngay khi dung mạo của người đàn ông đập vào mắt, Trì Ngưng đã không thể giữ nổi bình tĩnh.
"Ninh Diệp..."
Cô cất tiếng gọi to, bất chấp tiếng súng đạn trong không khí mà xông về phía chiếc xe...
Chiếc xe vừa chuyển động thì đột ngột phanh gấp, người đàn ông yên vị ngồi trong xe, ánh mắt rơi vào cô gái mặc đồ màu vàng có gương mặt rất đỗi quen thuộc kia, là cô.
"Tiểu Ngưng...?"
Ninh Diệp kinh ngạc, hắn rút khẩu súng bên hông ra, thông qua kính chiếu hậu hướng nòng súng về phía tên bịt mặt, vừa bắn vừa lái xe đến bên cạnh Trì Ngưng, sau đó nhanh như chớp liền kéo cô lên xe.
Cả người Ninh Diệp tản ra khí thế băng lãnh, hắn im lặng không nói gì nhưng chỉ có hắn mới hiểu, bây giờ lòng hắn đang rối như tơ vò...
Tại sao cô lại xuất hiện ở loại địa phương này?
Ninh Diệp quay đầu nhìn lại, hắn gạt cần rồi phóng xe đi như một cơn gió, phát đạn cuối cùng ra khỏi họng súng xuyên thẳng giữa trán tên bịt mặt, để lại một lỗ thủng chói mắt. Tên bịt mặt chết, máu từ trên trán tuôn ra xối xả, cửa kính xe vỡ nát toàn những vết đạn...
Tiếng súng bên tai đã ngừng lại, mọi chuyện xảy ra nhanh đến mức khiến Trì Ngưng không phản ứng kịp. Cô đưa đôi mắt nhòe lệ nhìn chằm chặp vào người đàn ông, cổ họng phát ra tiếng thút thít nghe mà đau lòng.
"Diệp, là anh sao?" Trì Ngưng nghẹn ngào, câu nói mang theo ý dò xét.
Ngón tay Ninh Diệp siết chặt vô lăng, hô hấp như ngưng trệ. Cô vẫn nhận ra hắn, cô còn chưa quên hắn...
"Diệp..."
Ninh Diệp cắn răng, giữ bộ mặt lạnh lùng rồi nghiêng đầu nhìn cô: "Tiểu thư, cô nhận nhầm người rồi." Ngữ điệu của hắn hệt như đang nói chuyện với một người xa lạ, ánh mắt sâu kín tựa như đầm băng ngàn năm, không hàm chứa nổi một tia tình cảm, cảm xúc nào.
"Không..."
Bờ môi đỏ mọng thoáng run rẩy, Trì Ngưng bụm chặt miệng, hai mày nhăn chặt, gương mặt khắc khổ như đang cố gắng ngăn lại dòng nước mắt. Cô không tin, đây rõ ràng là anh mà. Ngũ quan đầy đặn hoàn hảo, đôi mắt phượng hẹp dài, bạc môi mỏng kiêu sa, toàn thân từ trên xuống dưới đều toát lên vẻ yêu nghiệt chết người, một cái liếc mắt của anh cũng có thể đốn gục bao trái tim thiếu nữ...
Chẳng lẽ trên đời này lại có hai người giống nhau?
Trì Ngưng lắc đầu, cô cảm nhận được hơi thở quen thuộc trên người hắn, từ mùi hương đến giọng nói. Mặc dù người đàn ông này không còn vẻ ôn hòa như trước đây nữa nhưng cô dám đem tính mạng của mình ra đánh cược, rằng hắn chính là Ninh Diệp, là người yêu của cô.
Trì Ngưng nhắm mắt, mệt mỏi tựa vào cửa kính xe, trái tim đau nhói, không còn tâm trí để ý đến Ninh Diệp, cũng chẳng quan tâm hắn đang đưa cô đi đâu. Nếu hắn muốn chơi thì cô sẽ chơi với hắn tới cùng... Xem cuối cùng ai là người thua?
Ngẫm lại, Trì Ngưng nhớ hắn từng hỏi cô một câu vô cùng kì cục: "Nếu một ngày anh rời đi liệu em có buồn không? Nếu một ngày em phát hiện anh không tốt như những gì em tưởng tượng liệu em có ghét anh không?"
Cô lúc ấy như thế nào nhỉ, không biết trả lời ra sao, còn quở trách hắn vì xem phim truyền hình quá nhiều mà đâm ra suy nghĩ linh tinh...
Trì Ngưng giật mình mở mắt, trán đập mạnh vào cửa kính một cái, từ từ quay đầu nhìn sang Ninh Diệp. Cuộc nói chuyện mà cô nghe được ở quán ăn ngày hôm đó, không phải là cô nghe lầm, còn cả vụ bắn súng lúc nãy. Liên kết mấy điều này lại, vậy... thân phận thực sự của Ninh Diệp có lẽ không đơn giản rồi.
Ninh Diệp đưa mắt liếc qua cái trán ửng hồng của Trì Ngưng, gắt gao nắm lấy vô lăng, kiềm chế cảm giác muốn ôm cô vào lòng. Dạ dày hắn quặn lên từng đợt nhưng dường như hắn chẳng thấy đau, sắc mặt vẫn tỏ ra bình thản không thay đổi chút nào.
Màn sương bàng bạc đã tan, gió đưa hương hoa mát nhẹ trải lên đường phố, khẽ làm thức tỉnh những tâm hồn lãng mạn. Trì Ngưng gục đầu ngủ thiếp trên ghế lái phụ. Một đường không xóc nảy, chiếc Bugatti sơn bạc ánh kim chậm rãi tiến vào gara Ninh gia. Ninh Diệp nhẹ nhàng bước xuống, luồn hai tay qua người Trì Ngưng, thuận lợi bế cô bước vào biệt thự.
Chỉ một tuần không gặp mà trông cô đã gầy hẳn đi, Ninh Diệp đau xót không thôi, cảm giác áy náy lại tăng lên bội phần.
Hàn Thiết xử lý xong công việc, vừa mới quay ra thì bắt gặp một màn này, trong đầu hiện lên mấy dấu chấm hỏi to đùng. Sáng ngày lão đại nói muốn uống trà hoa cúc của hãng gì gì đó nhưng Ninh gia không có, thế là lão đại đích thân đi mua, còn căn dặn thuộc hạ không được phép theo sau. Tại sao bây giờ trở về lại còn mang theo cả một người phụ nữ?
Rạng sáng, mặt trời lấp ló sau những đám mây trắng bồng bềnh, Trì Ngưng nhìn dòng người thưa thớt trước mặt, cô không khỏi tự hỏi: "Là mình đến sớm quá sao?"
Trên sân bay rộng lớn chỉ lác đác vài người phương Tây mắt xanh tóc vàng, Trì Ngưng quan sát hồi lâu vẫn chưa bắt gặp được một đồng bào tóc đen nào cả. Cô cúi đầu thở dài, ảo não kéo vali đi, lên một chiếc xe buýt công cộng hướng về giữa lòng thành phố.
Khoảng 10 phút sau thì chiếc xe chầm chậm dừng bánh, Trì Ngưng chưa biết đi đâu, cô xuống xe, trước tiên vào một cửa hàng tiện lợi gần nhất để giải quyết cơn đói của mình. Sau khi lấy một hộp mì gói cùng với một chai nước khoáng, cô thanh toán tiền rồi ngồi ăn tại đây luôn.
Mùi gia vị cay nồng thoang thoảng qua cánh mũi, Trì Ngưng hít hà, bắt đầu cắm cúi ăn ngon lành, vừa nhai vừa tấm tắc nói: "Cũng không tệ!" Khá giống với loại mì ở Hoa Hạ mà cô hay ăn.
Ánh mắt của nhân viên bán hàng tập trung vào cô, đột nhiên cất tiếng hỏi, tiếng Trung không được lưu loát lắm: "Cô là người Hoa à?"
Trì Ngưng ngoảnh mặt nhìn vào gương mặt phúc hậu của cô nhân viên trẻ, có phần sửng sốt đáp: "Tôi là người Hoa Hạ, cô biết nói tiếng Trung?"
"Một chút. Cô vừa mới tới đây à?"
"Ừm..." Lời vừa ra đến miệng liền nuốt lại, Trì Ngưng đổi một câu trả lời khác, "Tôi tới đây khá lâu rồi, đang định chuyển sang một khách sạn khác."
Để đảm bảo an toàn cho bản thân, cô bắt buộc phải nói dối. Đến một đến nước xa lạ không người quen biết, nhiều khi còn bất đồng ngôn ngữ, bất đồng văn hóa, việc giữ bí mật về hành tung của bản thân là hết sức cần thiết. Câu nói "không có lòng hại người nhưng không thể không có lòng phòng bị người" chính là để chỉ những trường hợp như thế này.
Trì Ngưng ăn xong, cô toan đứng dậy thì khóe mắt đột nhiên lướt thấy một bóng hình quen thuộc. Trái tim bỗng đập nhanh dữ dội, cô lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà đuổi theo.
Ninh Diệp... là anh phải không?
Người đàn ông đi rất nhanh, Trì Ngưng không có tâm trí mà để ý mọi thứ xung quanh, cô chạy qua vỉa hè xuống phần đường cao tốc dành cho ô tô. Khoảng cách giữa cô và người đàn ông ngày một gần, đúng lúc này một tiếng súng chói tai vang lên. Mọi người hét ầm ĩ, chạy tán loạn tìm nơi trú ẩn. Trì Ngưng vội vã ôm đầu ngồi thụp xuống đất, hướng mắt về nơi phát ra âm thanh.
"Đoàng... đoàng..."
Một người bịt mặt từ trên ô tô thò đầu ra, họng súng đen ngòm bắn về phía người đàn ông mặc áo trắng đang đứng cạnh chiếc ô tô gần đó. Ngay khi dung mạo của người đàn ông đập vào mắt, Trì Ngưng đã không thể giữ nổi bình tĩnh.
"Ninh Diệp..."
Cô cất tiếng gọi to, bất chấp tiếng súng đạn trong không khí mà xông về phía chiếc xe...
Chiếc xe vừa chuyển động thì đột ngột phanh gấp, người đàn ông yên vị ngồi trong xe, ánh mắt rơi vào cô gái mặc đồ màu vàng có gương mặt rất đỗi quen thuộc kia, là cô.
"Tiểu Ngưng...?"
Ninh Diệp kinh ngạc, hắn rút khẩu súng bên hông ra, thông qua kính chiếu hậu hướng nòng súng về phía tên bịt mặt, vừa bắn vừa lái xe đến bên cạnh Trì Ngưng, sau đó nhanh như chớp liền kéo cô lên xe.
Cả người Ninh Diệp tản ra khí thế băng lãnh, hắn im lặng không nói gì nhưng chỉ có hắn mới hiểu, bây giờ lòng hắn đang rối như tơ vò...
Tại sao cô lại xuất hiện ở loại địa phương này?
Ninh Diệp quay đầu nhìn lại, hắn gạt cần rồi phóng xe đi như một cơn gió, phát đạn cuối cùng ra khỏi họng súng xuyên thẳng giữa trán tên bịt mặt, để lại một lỗ thủng chói mắt. Tên bịt mặt chết, máu từ trên trán tuôn ra xối xả, cửa kính xe vỡ nát toàn những vết đạn...
Tiếng súng bên tai đã ngừng lại, mọi chuyện xảy ra nhanh đến mức khiến Trì Ngưng không phản ứng kịp. Cô đưa đôi mắt nhòe lệ nhìn chằm chặp vào người đàn ông, cổ họng phát ra tiếng thút thít nghe mà đau lòng.
"Diệp, là anh sao?" Trì Ngưng nghẹn ngào, câu nói mang theo ý dò xét.
Ngón tay Ninh Diệp siết chặt vô lăng, hô hấp như ngưng trệ. Cô vẫn nhận ra hắn, cô còn chưa quên hắn...
"Diệp..."
Ninh Diệp cắn răng, giữ bộ mặt lạnh lùng rồi nghiêng đầu nhìn cô: "Tiểu thư, cô nhận nhầm người rồi." Ngữ điệu của hắn hệt như đang nói chuyện với một người xa lạ, ánh mắt sâu kín tựa như đầm băng ngàn năm, không hàm chứa nổi một tia tình cảm, cảm xúc nào.
"Không..."
Bờ môi đỏ mọng thoáng run rẩy, Trì Ngưng bụm chặt miệng, hai mày nhăn chặt, gương mặt khắc khổ như đang cố gắng ngăn lại dòng nước mắt. Cô không tin, đây rõ ràng là anh mà. Ngũ quan đầy đặn hoàn hảo, đôi mắt phượng hẹp dài, bạc môi mỏng kiêu sa, toàn thân từ trên xuống dưới đều toát lên vẻ yêu nghiệt chết người, một cái liếc mắt của anh cũng có thể đốn gục bao trái tim thiếu nữ...
Chẳng lẽ trên đời này lại có hai người giống nhau?
Trì Ngưng lắc đầu, cô cảm nhận được hơi thở quen thuộc trên người hắn, từ mùi hương đến giọng nói. Mặc dù người đàn ông này không còn vẻ ôn hòa như trước đây nữa nhưng cô dám đem tính mạng của mình ra đánh cược, rằng hắn chính là Ninh Diệp, là người yêu của cô.
Trì Ngưng nhắm mắt, mệt mỏi tựa vào cửa kính xe, trái tim đau nhói, không còn tâm trí để ý đến Ninh Diệp, cũng chẳng quan tâm hắn đang đưa cô đi đâu. Nếu hắn muốn chơi thì cô sẽ chơi với hắn tới cùng... Xem cuối cùng ai là người thua?
Ngẫm lại, Trì Ngưng nhớ hắn từng hỏi cô một câu vô cùng kì cục: "Nếu một ngày anh rời đi liệu em có buồn không? Nếu một ngày em phát hiện anh không tốt như những gì em tưởng tượng liệu em có ghét anh không?"
Cô lúc ấy như thế nào nhỉ, không biết trả lời ra sao, còn quở trách hắn vì xem phim truyền hình quá nhiều mà đâm ra suy nghĩ linh tinh...
Trì Ngưng giật mình mở mắt, trán đập mạnh vào cửa kính một cái, từ từ quay đầu nhìn sang Ninh Diệp. Cuộc nói chuyện mà cô nghe được ở quán ăn ngày hôm đó, không phải là cô nghe lầm, còn cả vụ bắn súng lúc nãy. Liên kết mấy điều này lại, vậy... thân phận thực sự của Ninh Diệp có lẽ không đơn giản rồi.
Ninh Diệp đưa mắt liếc qua cái trán ửng hồng của Trì Ngưng, gắt gao nắm lấy vô lăng, kiềm chế cảm giác muốn ôm cô vào lòng. Dạ dày hắn quặn lên từng đợt nhưng dường như hắn chẳng thấy đau, sắc mặt vẫn tỏ ra bình thản không thay đổi chút nào.
Màn sương bàng bạc đã tan, gió đưa hương hoa mát nhẹ trải lên đường phố, khẽ làm thức tỉnh những tâm hồn lãng mạn. Trì Ngưng gục đầu ngủ thiếp trên ghế lái phụ. Một đường không xóc nảy, chiếc Bugatti sơn bạc ánh kim chậm rãi tiến vào gara Ninh gia. Ninh Diệp nhẹ nhàng bước xuống, luồn hai tay qua người Trì Ngưng, thuận lợi bế cô bước vào biệt thự.
Chỉ một tuần không gặp mà trông cô đã gầy hẳn đi, Ninh Diệp đau xót không thôi, cảm giác áy náy lại tăng lên bội phần.
Hàn Thiết xử lý xong công việc, vừa mới quay ra thì bắt gặp một màn này, trong đầu hiện lên mấy dấu chấm hỏi to đùng. Sáng ngày lão đại nói muốn uống trà hoa cúc của hãng gì gì đó nhưng Ninh gia không có, thế là lão đại đích thân đi mua, còn căn dặn thuộc hạ không được phép theo sau. Tại sao bây giờ trở về lại còn mang theo cả một người phụ nữ?
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Một đêm hoan lạc (H+)
- Chương 2: Thất thần
- Chương 3: Tiramisu
- Chương 4: Quá khứ:Địa ngục trần gian
- Chương 5: Rửa mắt mà nhìn
- Chương 6: Hệt như một trái bom
- Chương 7: Hoa trà đỏ:624 ngày yêu em
- Chương 8: Người đó trở về rồi
- Chương 9: Bắn súng
- Chương 10: Mèo vờn chuột
- Chương 11: Sicily:Gặp lại nhau
- Chương 12: Không cần nói vẫn có thể hiểu
- Chương 13: Tâm tư riêng của Mĩ Lệ
- Chương 14: Cướp súng, lật ngược tình thế
- Chương 15: Từ bạn gái biến thành trợ lý
- Chương 16: Vách ngăn vô hình
- Chương 17: Người đàn ông này đến tột cùng có bao nhiêu điên cuồng
- Chương 18: Không ngại nước bọt có vi khuẩn
- Chương 19: Hư tình giả ý
- Chương 20: Hai vị lão đại đánh nhau
- Chương 21: Tôi có thể cho em tất cả
- Chương 22: Ngoan
- Chương 23: Dã tâm của Địch Lung
- Chương 24: Phòng giam
- Chương 25: Anh là ánh sao lòng em
- Chương 26: Ninh Diệp bị chơi
- Chương 27: Lời mời của Sami
- Chương 28: Gian tình
- Chương 29: Hắc bạch quy tụ
- Chương 30: Tôi đã để ý em
- Chương 31: Hoa đã có chủ, không muốn phản bội phu nhân
- Chương 32: Trì Ngưng bị thương
- Chương 33: Lồng son
- Chương 34: Thoát hiểm trong gang tấc
- Chương 35: Thương xót
- Chương 36: Bón thuốc bằng miệng
- Chương 37: Hôn
- Chương 38: Diệp là bạn trai tôi!
- Chương 39: Cầu may mắn trong nguy hiểm
- Chương 40: Người của tôi khiến em bị thương, tôi sẽ chịu trách nhiệm
- Chương 41: Chuyển nhượng
- Chương 42: Casino
- Chương 43: Chịu thua
- Chương 44: Con nuôi
- Chương 45: Tắm uyên ương (H+)
- Chương 46: Liều chết trầm mê (H+)
- Chương 47: USB
- Chương 48: Nước mắt nàng tiên cá
- Chương 49: Thật lòng
- Chương 50: Giam giữ em bên cạnh!
- Chương 51: Gamba tìm đến
- Chương 52: Cảnh tượng đẫm máu
- Chương 53: Nghĩ cũng đừng nghĩ
- Chương 54: Jam
- Chương 55: Mị lực của anh có đủ đánh gục em
- Chương 56: Sửa soạn đi tiệc
- Chương 57: Dạy dỗ tình cũ (1)
- Chương 58: Dạy dỗ tình cũ (2)
- Chương 59: Dạy dỗ tình cũ (3)
- Chương 60: Chúng ta đều không thích đồ ngọt!
- Chương 61: Jam là nữ
- Chương 62: Đô Linh trao thân
- Chương 63: Vu oan giá họa
- Chương 64: Đối địch
- Chương 65: Trận đấu quyết liệt, Mĩ Lệ không cam tâm
- Chương 66: Miệng lưỡi của Trì Ngưng
- Chương 67: Mặt dày mày dạn
- Chương 68: Công nghệ vũ khí mới
- Chương 69: Quẹt, quẹt, quẹt!
- Chương 70: Bị đánh ngất
- Chương 71: Kéo dài thời gian
- Chương 72: Chạm mặt
- Chương 73: Ninh Diệp ghen
- Chương 74: Chiến tranh lạnh
- Chương 75: Làm lành. Công phu vuốt lông mức thượng thừa
- Chương 76: Hợp tác
- Chương 77: Thăm mộ
- Chương 78: Vì sao trở nên lạnh lùng?
- Chương 79: Ám sát trong đêm
- Chương 80: Phu xướng phụ tùy, đánh lui kẻ thù
- Chương 81: Âm mưu
- Chương 82: Thu mua công ty
- Chương 83: Ra dáng cô vợ nhỏ
- Chương 84: Sóng gió nổi lên
- Chương 85: Lộ tẩy. Đô Kiệt ghé thăm
- Chương 86: Xung quanh em có quá nhiều ong bướm đấy!
- Chương 87: Gặp nguy
- Chương 88: Bẫy
- Chương 89: Tìm đường sống
- Chương 90: Giết sói
- Chương 91: Lằn ranh sinh tử (1)
- Chương 92: Lằn ranh sinh tử (2)
- Chương 93: Hôn mê sâu, vô sinh
- Chương 94: Con trai từ trên trời rơi xuống?
- Chương 95: Hạnh phúc
- Chương 96: Hôn lễ dành cho em
- Chương 97: Ngoại truyện 1: Cuộc sống sau hôn nhân
- Chương 98: Ngoại truyện 2: Con trai bảo bối Ninh Thiếu Tường
- Chương 99: Ngoại truyện 3: Tiểu biệt thắng tân hôn
- Chương 100: Ngoại truyện 4: Địch Lung:Đô Linh