Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời - Chương 65: Trận đấu quyết liệt, Mĩ Lệ không cam tâm
Chương trước- Chương 1: Một đêm hoan lạc (H+)
- Chương 2: Thất thần
- Chương 3: Tiramisu
- Chương 4: Quá khứ:Địa ngục trần gian
- Chương 5: Rửa mắt mà nhìn
- Chương 6: Hệt như một trái bom
- Chương 7: Hoa trà đỏ:624 ngày yêu em
- Chương 8: Người đó trở về rồi
- Chương 9: Bắn súng
- Chương 10: Mèo vờn chuột
- Chương 11: Sicily:Gặp lại nhau
- Chương 12: Không cần nói vẫn có thể hiểu
- Chương 13: Tâm tư riêng của Mĩ Lệ
- Chương 14: Cướp súng, lật ngược tình thế
- Chương 15: Từ bạn gái biến thành trợ lý
- Chương 16: Vách ngăn vô hình
- Chương 17: Người đàn ông này đến tột cùng có bao nhiêu điên cuồng
- Chương 18: Không ngại nước bọt có vi khuẩn
- Chương 19: Hư tình giả ý
- Chương 20: Hai vị lão đại đánh nhau
- Chương 21: Tôi có thể cho em tất cả
- Chương 22: Ngoan
- Chương 23: Dã tâm của Địch Lung
- Chương 24: Phòng giam
- Chương 25: Anh là ánh sao lòng em
- Chương 26: Ninh Diệp bị chơi
- Chương 27: Lời mời của Sami
- Chương 28: Gian tình
- Chương 29: Hắc bạch quy tụ
- Chương 30: Tôi đã để ý em
- Chương 31: Hoa đã có chủ, không muốn phản bội phu nhân
- Chương 32: Trì Ngưng bị thương
- Chương 33: Lồng son
- Chương 34: Thoát hiểm trong gang tấc
- Chương 35: Thương xót
- Chương 36: Bón thuốc bằng miệng
- Chương 37: Hôn
- Chương 38: Diệp là bạn trai tôi!
- Chương 39: Cầu may mắn trong nguy hiểm
- Chương 40: Người của tôi khiến em bị thương, tôi sẽ chịu trách nhiệm
- Chương 41: Chuyển nhượng
- Chương 42: Casino
- Chương 43: Chịu thua
- Chương 44: Con nuôi
- Chương 45: Tắm uyên ương (H+)
- Chương 46: Liều chết trầm mê (H+)
- Chương 47: USB
- Chương 48: Nước mắt nàng tiên cá
- Chương 49: Thật lòng
- Chương 50: Giam giữ em bên cạnh!
- Chương 51: Gamba tìm đến
- Chương 52: Cảnh tượng đẫm máu
- Chương 53: Nghĩ cũng đừng nghĩ
- Chương 54: Jam
- Chương 55: Mị lực của anh có đủ đánh gục em
- Chương 56: Sửa soạn đi tiệc
- Chương 57: Dạy dỗ tình cũ (1)
- Chương 58: Dạy dỗ tình cũ (2)
- Chương 59: Dạy dỗ tình cũ (3)
- Chương 60: Chúng ta đều không thích đồ ngọt!
- Chương 61: Jam là nữ
- Chương 62: Đô Linh trao thân
- Chương 63: Vu oan giá họa
- Chương 64: Đối địch
- Chương 65: Trận đấu quyết liệt, Mĩ Lệ không cam tâm
- Chương 66: Miệng lưỡi của Trì Ngưng
- Chương 67: Mặt dày mày dạn
- Chương 68: Công nghệ vũ khí mới
- Chương 69: Quẹt, quẹt, quẹt!
- Chương 70: Bị đánh ngất
- Chương 71: Kéo dài thời gian
- Chương 72: Chạm mặt
- Chương 73: Ninh Diệp ghen
- Chương 74: Chiến tranh lạnh
- Chương 75: Làm lành. Công phu vuốt lông mức thượng thừa
- Chương 76: Hợp tác
- Chương 77: Thăm mộ
- Chương 78: Vì sao trở nên lạnh lùng?
- Chương 79: Ám sát trong đêm
- Chương 80: Phu xướng phụ tùy, đánh lui kẻ thù
- Chương 81: Âm mưu
- Chương 82: Thu mua công ty
- Chương 83: Ra dáng cô vợ nhỏ
- Chương 84: Sóng gió nổi lên
- Chương 85: Lộ tẩy. Đô Kiệt ghé thăm
- Chương 86: Xung quanh em có quá nhiều ong bướm đấy!
- Chương 87: Gặp nguy
- Chương 88: Bẫy
- Chương 89: Tìm đường sống
- Chương 90: Giết sói
- Chương 91: Lằn ranh sinh tử (1)
- Chương 92: Lằn ranh sinh tử (2)
- Chương 93: Hôn mê sâu, vô sinh
- Chương 94: Con trai từ trên trời rơi xuống?
- Chương 95: Hạnh phúc
- Chương 96: Hôn lễ dành cho em
- Chương 97: Ngoại truyện 1: Cuộc sống sau hôn nhân
- Chương 98: Ngoại truyện 2: Con trai bảo bối Ninh Thiếu Tường
- Chương 99: Ngoại truyện 3: Tiểu biệt thắng tân hôn
- Chương 100: Ngoại truyện 4: Địch Lung:Đô Linh
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời
Chương 65: Trận đấu quyết liệt, Mĩ Lệ không cam tâm
Sân huấn luyện.
Trời cao trong xanh, không khí thoáng đãng xen lẫn cái se se lạnh của tháng 12.
Trì Ngưng đứng đối diện với Mĩ Lệ, tóc buộc đuôi ngựa, áo thể thao dài, chuẩn bị bước vào luyện tập.
"Hàn Thiết đâu?" Trì Ngưng thắc mắc hỏi thành lời, mọi hôm toàn là anh ta dạy cô, sao hôm nay lại đổi người rồi?
"Nếu muốn biết thì cô hãy hỏi lão đại. Bây giờ, chạy 5km cho tôi!" Mĩ Lệ nói, mặt không đổi sắc.
Trì Ngưng nhíu mày, "Được!"
Dứt lời, cô liền nhấc chân chạy. Vì đã duy trì cường độ luyện tập cao trong suốt thời gian dài nên việc này đối với cô cũng không đến nỗi nào.
Mĩ Lệ ngồi một bên quan sát Trì Ngưng, khóe miệng hơi nhếch lên, "Đáng lẽ lúc nãy nên để cô chạy 10km."
Trì Ngưng chạy mãi, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng. Thể lực không đủ dù sao vẫn là thể lực không đủ, cộng thêm thương thế do luyện võ chưa khỏi, cô bắt đầu thấy rệu rã, bước chân không tự chủ được mà giảm đi vài phần tốc độ.
"Bộp... bộp..."
Tiếng vỗ tay giòn tan vang lên, Mĩ Lệ nhoẻn miệng nói với cô: "Tập trung tinh thần, cô vẫn còn 2km nữa!"
Trì Ngưng vừa chạy vừa thở, hai chân nặng như đeo chì, cơ tay, cơ chân dường như đang biểu bình. Mặc dù rất mệt nhưng cô vẫn cắn răng, cắm đầu cắm cổ mà chạy, không dám dừng lại một giây một phút nào.
Đến khi đã chạy xong, Trì Ngưng liền thả chậm tốc độ. Lúc này, cô mới khom người thở dốc, lồng ngực phập phồng, lưng áo ướt đẫm.
Mĩ Lệ ném cho cô một chai nước, Trì Ngưng nhanh tay lẹ mắt bắt lấy, đoạn áp nhẹ lên má. Sự mát lạnh khiến cô cảm thấy dễ chịu, cánh môi hơi cong lên.
"Tiếp theo, tôi và cô sẽ đấu một trận!" Mĩ Lệ khoanh tay, trong mắt lộ ra vẻ khiêu khích.
"Đấu cái gì?!" Trì Ngưng khó hiểu.
"Tôi muốn xem xem cô đã tiếp thu tinh hoa võ học đến đâu. Nếu cô không đánh thắng được tôi thì thật là uổng công Hàn Thiết đã hao tâm tổn sức bấy lâu nay."
Mĩ Lệ nói xong cũng không thèm đợi, cô ta nhấc chân đi về phía phòng huấn luyện.
"Ấy, khoan đã..." Trì Ngưng với gọi, nhanh chóng tu cạn chai nước rồi đuổi theo.
Đứng trong căn phòng tối, Trì Ngưng không kìm được tiếng thở dài. Cô vén hai lọn tóc mai bết dính ra sau tai, lãnh đạm nhìn Mĩ Lệ. Không phải cô ấy vẫn còn tức giận vì lần trước cô công khai Ninh Diệp là bạn trai mình chứ?
"Tôi nhất định sẽ không nương tay!"
Mĩ Lệ nói, đáy mắt xẹt qua sự oán hận mơ hồ. Cô ta nghĩ mãi không thông, rốt cuộc người phụ nữ này có điểm gì hơn người mà lại được lão đại yêu thương và chiều chuộng đến vậy?
Trì Ngưng thu vào trong mắt mọi cảm xúc bất thường của Mĩ Lệ. Cô đeo bao tay, vẻ mệt mỏi tan biến trong nháy mắt, từ thờ ơ, không quan tâm chuyển sang dữ dội, quyết liệt.
Có lẽ mục đích của trận đấu này không chỉ dừng ở mức huấn luyện bình thường, mà Mĩ Lệ là muốn sống mái với cô một phen.
"Tôi cũng vậy, tôi sẽ khiến cô thua một cách tâm phục khẩu phục!"
Trì Ngưng nở nụ cười tự tin, đuôi mắt ẩn chứa vẻ sắc bén lạnh lùng.
Thấy người đối diện bày ra vẻ kiêu ngạo phách lối, Mĩ Lệ nghiến răng, nỗi giận thành công bị khơi lên. Cô ta siết chặt tay, dùng toàn lực vung nắm đấm hướng thẳng về phía Trì Ngưng.
Trì Ngưng híp hai con ngươi, cô túm lấy cổ tay Mĩ Lệ, bẻ ngược ra sau, chớp thời cơ co gối thúc mạnh vào bụng cô ta.
Mĩ Lệ ôm bụng giật lùi, cay đắng nhìn Trì Ngưng. Người phụ nữ này thực sự đã tiến bộ hơn rất nhiều, từ chiêu thức cho đến cách dùng lực, đơn giản mà thô bạo, đánh cú nào đau cú đó... Xem ra cô ta đã quá khinh thường Trì Ngưng!
"Hừ, cô đừng vội đắc ý!" Mĩ Lệ quát khẽ, nhanh như chớp phát động công kích.
Trì Ngưng luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ, ngay khi Mĩ Lệ vừa ra chiêu, cô liền nghiêng người tránh sang một bên, giơ tay đánh vào sườn trái của cô ta.
Mặt Mĩ Lệ biến sắc, may mà phản ứng kịp thời, hơi uốn nhẹ người kéo giãn khoảng khách với Trì Ngưng. Ánh mắt cô ta lóe sáng, nhảy lên bóp chặt bả vai đối phương, gọn gàng, dứt khoát.
"Mẹ kiếp, cô muốn liều mạng hả?!" Trì Ngưng nóng nảy nói, lời như rít qua kẽ răng.
Cô thử nhúc nhích vai, tuy nhiên Mĩ Lệ giữ rất chặt, lực siết và nhấn khiến cô cảm thấy đau nhói, mặt mũi phút chốc trắng bệch.
"Tôi đã nói là tôi sẽ không nương tay, có bị thương thì cũng đừng trách." Mĩ Lệ cười lạnh, bấm mạnh vào vai cô, đoạn nhấc chân quét vào đùi phải Trì Ngưng.
Thoắt một cái, Trì Ngưng bị ép quỳ rạp xuống đất. Cô nghiến răng, tròng mắt dâng lên sự lạnh lẽo thấu xương, cô gồng mình hất cánh tay Mĩ Lệ ra, sau đó tát mạnh vào mặt cô ta.
"A!"
Tiếng rít khẽ vang vọng, Mĩ Lệ lãnh trọn cú tát trời giáng của Trì Ngưng, toàn thân tức khắc cứng đờ, vẻ mặt ngẩn ngơ, chết lặng. Cô ta có cảm giác lòng tự tôn đã bị người phụ nữ này giẫm đạp, nỗi hổ thẹn cùng với nóng giận đột ngột xông lên đại não...
Nhân lúc đối phương còn chưa kịp hoàn hồn, Trì Ngưng liền đẩy mạnh cô ta ra. Mĩ Lệ mất điểm tựa, không giữ vững được thăng bằng nên ngã ngửa ra sau. Ánh mắt Trì Ngưng lạnh nhạt, một cú đấm xé gió lao tới, chuẩn xác rơi vào giữa ngực cô ta.
Mĩ Lệ ôm ngực rên rỉ, bên má là dấu bàn tay rõ ràng. Sắc mặt cô ta đỏ lựng vì nhục nhã, mồ hôi lạnh túa ra nhễ nhại, trong mắt thấp thoáng một tia tàn nhẫn điên cuồng.
Tại thời điểm cô ta có ý định bật dậy thì Trì Ngưng đã hành động trước. Cô thản nhiên ngồi trên người Mĩ Lệ, cố định hai tay cô ta ra sau lưng, không khách khí đè mạnh.
"Cô thua rồi!"
Trì Ngưng cười khẩy, gằn giọng nói.
Bị một lực nặng đè lên khiến Mĩ Lệ khó chịu, cô ta ngoái đầu lại, trợn trừng mắt: "Tôi không thua..."
"Cô thua!" Trì Ngưng dứt khoát ngắt lời, cô bây giờ rất mệt, thực sự không có thời gian nói dông nói dài hay tranh cãi gì cả.
Qua hành động của Mĩ Lệ vừa rồi, cô càng chắc chắn suy đoán trong lòng mình là đúng. Có lẽ Mĩ Lệ không cam lòng chấp nhận việc cô là người phụ nữ của Ninh Diệp. Nhưng cô biết làm sao, ngoài cô ta ra, quá nửa Ninh gia đều chán ghét sự tồn tại của cô.
Nếu không phải Ninh Diệp luôn hết mực che chở, bảo vệ cô thì có lẽ đám người kia đã đuổi cổ cô đi rồi. Suy cho cùng, những người đó lễ phép với cô cũng chỉ vì họ trung thành với lão đại, chứ không phải vì phục cô.
Trì Ngưng biết mối quan hệ trong Ninh gia rắc rối hơn vẻ bề ngoài. Ninh gia không chỉ là nhà buôn bán vũ khí hàng đầu thế giới mà còn là danh gia vọng tộc sở hữu khối tài sản tiêu mấy đời không hết. Những bô lão, thủ lĩnh của các gia tộc nhỏ đứng dưới chân Ninh gia càng ngày càng phát triển, thậm chí không có điểm dừng. Việc Ninh Diệp thức trắng đêm chỉ để giải quyết và xử lý công việc đến nỗi sức khỏe suy yếu đã góp phần chứng minh cho điều đó...
Chính vì vậy, người đứng bên cạnh Ninh Diệp, người ngồi lên chức vị nữ chủ nhân Ninh gia phải là một người hoàn hảo, có gia thế môn đăng hộ đối, đặc biệt người đó phải một tay tiếp sức cho sự phát triển của Ninh gia. Mà Trì Ngưng thì lại khác, cô không sở hữu đầy đủ những ưu điểm họ cần, cô không được công nhận là lẽ tất nhiên.
Trời cao trong xanh, không khí thoáng đãng xen lẫn cái se se lạnh của tháng 12.
Trì Ngưng đứng đối diện với Mĩ Lệ, tóc buộc đuôi ngựa, áo thể thao dài, chuẩn bị bước vào luyện tập.
"Hàn Thiết đâu?" Trì Ngưng thắc mắc hỏi thành lời, mọi hôm toàn là anh ta dạy cô, sao hôm nay lại đổi người rồi?
"Nếu muốn biết thì cô hãy hỏi lão đại. Bây giờ, chạy 5km cho tôi!" Mĩ Lệ nói, mặt không đổi sắc.
Trì Ngưng nhíu mày, "Được!"
Dứt lời, cô liền nhấc chân chạy. Vì đã duy trì cường độ luyện tập cao trong suốt thời gian dài nên việc này đối với cô cũng không đến nỗi nào.
Mĩ Lệ ngồi một bên quan sát Trì Ngưng, khóe miệng hơi nhếch lên, "Đáng lẽ lúc nãy nên để cô chạy 10km."
Trì Ngưng chạy mãi, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng. Thể lực không đủ dù sao vẫn là thể lực không đủ, cộng thêm thương thế do luyện võ chưa khỏi, cô bắt đầu thấy rệu rã, bước chân không tự chủ được mà giảm đi vài phần tốc độ.
"Bộp... bộp..."
Tiếng vỗ tay giòn tan vang lên, Mĩ Lệ nhoẻn miệng nói với cô: "Tập trung tinh thần, cô vẫn còn 2km nữa!"
Trì Ngưng vừa chạy vừa thở, hai chân nặng như đeo chì, cơ tay, cơ chân dường như đang biểu bình. Mặc dù rất mệt nhưng cô vẫn cắn răng, cắm đầu cắm cổ mà chạy, không dám dừng lại một giây một phút nào.
Đến khi đã chạy xong, Trì Ngưng liền thả chậm tốc độ. Lúc này, cô mới khom người thở dốc, lồng ngực phập phồng, lưng áo ướt đẫm.
Mĩ Lệ ném cho cô một chai nước, Trì Ngưng nhanh tay lẹ mắt bắt lấy, đoạn áp nhẹ lên má. Sự mát lạnh khiến cô cảm thấy dễ chịu, cánh môi hơi cong lên.
"Tiếp theo, tôi và cô sẽ đấu một trận!" Mĩ Lệ khoanh tay, trong mắt lộ ra vẻ khiêu khích.
"Đấu cái gì?!" Trì Ngưng khó hiểu.
"Tôi muốn xem xem cô đã tiếp thu tinh hoa võ học đến đâu. Nếu cô không đánh thắng được tôi thì thật là uổng công Hàn Thiết đã hao tâm tổn sức bấy lâu nay."
Mĩ Lệ nói xong cũng không thèm đợi, cô ta nhấc chân đi về phía phòng huấn luyện.
"Ấy, khoan đã..." Trì Ngưng với gọi, nhanh chóng tu cạn chai nước rồi đuổi theo.
Đứng trong căn phòng tối, Trì Ngưng không kìm được tiếng thở dài. Cô vén hai lọn tóc mai bết dính ra sau tai, lãnh đạm nhìn Mĩ Lệ. Không phải cô ấy vẫn còn tức giận vì lần trước cô công khai Ninh Diệp là bạn trai mình chứ?
"Tôi nhất định sẽ không nương tay!"
Mĩ Lệ nói, đáy mắt xẹt qua sự oán hận mơ hồ. Cô ta nghĩ mãi không thông, rốt cuộc người phụ nữ này có điểm gì hơn người mà lại được lão đại yêu thương và chiều chuộng đến vậy?
Trì Ngưng thu vào trong mắt mọi cảm xúc bất thường của Mĩ Lệ. Cô đeo bao tay, vẻ mệt mỏi tan biến trong nháy mắt, từ thờ ơ, không quan tâm chuyển sang dữ dội, quyết liệt.
Có lẽ mục đích của trận đấu này không chỉ dừng ở mức huấn luyện bình thường, mà Mĩ Lệ là muốn sống mái với cô một phen.
"Tôi cũng vậy, tôi sẽ khiến cô thua một cách tâm phục khẩu phục!"
Trì Ngưng nở nụ cười tự tin, đuôi mắt ẩn chứa vẻ sắc bén lạnh lùng.
Thấy người đối diện bày ra vẻ kiêu ngạo phách lối, Mĩ Lệ nghiến răng, nỗi giận thành công bị khơi lên. Cô ta siết chặt tay, dùng toàn lực vung nắm đấm hướng thẳng về phía Trì Ngưng.
Trì Ngưng híp hai con ngươi, cô túm lấy cổ tay Mĩ Lệ, bẻ ngược ra sau, chớp thời cơ co gối thúc mạnh vào bụng cô ta.
Mĩ Lệ ôm bụng giật lùi, cay đắng nhìn Trì Ngưng. Người phụ nữ này thực sự đã tiến bộ hơn rất nhiều, từ chiêu thức cho đến cách dùng lực, đơn giản mà thô bạo, đánh cú nào đau cú đó... Xem ra cô ta đã quá khinh thường Trì Ngưng!
"Hừ, cô đừng vội đắc ý!" Mĩ Lệ quát khẽ, nhanh như chớp phát động công kích.
Trì Ngưng luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ, ngay khi Mĩ Lệ vừa ra chiêu, cô liền nghiêng người tránh sang một bên, giơ tay đánh vào sườn trái của cô ta.
Mặt Mĩ Lệ biến sắc, may mà phản ứng kịp thời, hơi uốn nhẹ người kéo giãn khoảng khách với Trì Ngưng. Ánh mắt cô ta lóe sáng, nhảy lên bóp chặt bả vai đối phương, gọn gàng, dứt khoát.
"Mẹ kiếp, cô muốn liều mạng hả?!" Trì Ngưng nóng nảy nói, lời như rít qua kẽ răng.
Cô thử nhúc nhích vai, tuy nhiên Mĩ Lệ giữ rất chặt, lực siết và nhấn khiến cô cảm thấy đau nhói, mặt mũi phút chốc trắng bệch.
"Tôi đã nói là tôi sẽ không nương tay, có bị thương thì cũng đừng trách." Mĩ Lệ cười lạnh, bấm mạnh vào vai cô, đoạn nhấc chân quét vào đùi phải Trì Ngưng.
Thoắt một cái, Trì Ngưng bị ép quỳ rạp xuống đất. Cô nghiến răng, tròng mắt dâng lên sự lạnh lẽo thấu xương, cô gồng mình hất cánh tay Mĩ Lệ ra, sau đó tát mạnh vào mặt cô ta.
"A!"
Tiếng rít khẽ vang vọng, Mĩ Lệ lãnh trọn cú tát trời giáng của Trì Ngưng, toàn thân tức khắc cứng đờ, vẻ mặt ngẩn ngơ, chết lặng. Cô ta có cảm giác lòng tự tôn đã bị người phụ nữ này giẫm đạp, nỗi hổ thẹn cùng với nóng giận đột ngột xông lên đại não...
Nhân lúc đối phương còn chưa kịp hoàn hồn, Trì Ngưng liền đẩy mạnh cô ta ra. Mĩ Lệ mất điểm tựa, không giữ vững được thăng bằng nên ngã ngửa ra sau. Ánh mắt Trì Ngưng lạnh nhạt, một cú đấm xé gió lao tới, chuẩn xác rơi vào giữa ngực cô ta.
Mĩ Lệ ôm ngực rên rỉ, bên má là dấu bàn tay rõ ràng. Sắc mặt cô ta đỏ lựng vì nhục nhã, mồ hôi lạnh túa ra nhễ nhại, trong mắt thấp thoáng một tia tàn nhẫn điên cuồng.
Tại thời điểm cô ta có ý định bật dậy thì Trì Ngưng đã hành động trước. Cô thản nhiên ngồi trên người Mĩ Lệ, cố định hai tay cô ta ra sau lưng, không khách khí đè mạnh.
"Cô thua rồi!"
Trì Ngưng cười khẩy, gằn giọng nói.
Bị một lực nặng đè lên khiến Mĩ Lệ khó chịu, cô ta ngoái đầu lại, trợn trừng mắt: "Tôi không thua..."
"Cô thua!" Trì Ngưng dứt khoát ngắt lời, cô bây giờ rất mệt, thực sự không có thời gian nói dông nói dài hay tranh cãi gì cả.
Qua hành động của Mĩ Lệ vừa rồi, cô càng chắc chắn suy đoán trong lòng mình là đúng. Có lẽ Mĩ Lệ không cam lòng chấp nhận việc cô là người phụ nữ của Ninh Diệp. Nhưng cô biết làm sao, ngoài cô ta ra, quá nửa Ninh gia đều chán ghét sự tồn tại của cô.
Nếu không phải Ninh Diệp luôn hết mực che chở, bảo vệ cô thì có lẽ đám người kia đã đuổi cổ cô đi rồi. Suy cho cùng, những người đó lễ phép với cô cũng chỉ vì họ trung thành với lão đại, chứ không phải vì phục cô.
Trì Ngưng biết mối quan hệ trong Ninh gia rắc rối hơn vẻ bề ngoài. Ninh gia không chỉ là nhà buôn bán vũ khí hàng đầu thế giới mà còn là danh gia vọng tộc sở hữu khối tài sản tiêu mấy đời không hết. Những bô lão, thủ lĩnh của các gia tộc nhỏ đứng dưới chân Ninh gia càng ngày càng phát triển, thậm chí không có điểm dừng. Việc Ninh Diệp thức trắng đêm chỉ để giải quyết và xử lý công việc đến nỗi sức khỏe suy yếu đã góp phần chứng minh cho điều đó...
Chính vì vậy, người đứng bên cạnh Ninh Diệp, người ngồi lên chức vị nữ chủ nhân Ninh gia phải là một người hoàn hảo, có gia thế môn đăng hộ đối, đặc biệt người đó phải một tay tiếp sức cho sự phát triển của Ninh gia. Mà Trì Ngưng thì lại khác, cô không sở hữu đầy đủ những ưu điểm họ cần, cô không được công nhận là lẽ tất nhiên.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Một đêm hoan lạc (H+)
- Chương 2: Thất thần
- Chương 3: Tiramisu
- Chương 4: Quá khứ:Địa ngục trần gian
- Chương 5: Rửa mắt mà nhìn
- Chương 6: Hệt như một trái bom
- Chương 7: Hoa trà đỏ:624 ngày yêu em
- Chương 8: Người đó trở về rồi
- Chương 9: Bắn súng
- Chương 10: Mèo vờn chuột
- Chương 11: Sicily:Gặp lại nhau
- Chương 12: Không cần nói vẫn có thể hiểu
- Chương 13: Tâm tư riêng của Mĩ Lệ
- Chương 14: Cướp súng, lật ngược tình thế
- Chương 15: Từ bạn gái biến thành trợ lý
- Chương 16: Vách ngăn vô hình
- Chương 17: Người đàn ông này đến tột cùng có bao nhiêu điên cuồng
- Chương 18: Không ngại nước bọt có vi khuẩn
- Chương 19: Hư tình giả ý
- Chương 20: Hai vị lão đại đánh nhau
- Chương 21: Tôi có thể cho em tất cả
- Chương 22: Ngoan
- Chương 23: Dã tâm của Địch Lung
- Chương 24: Phòng giam
- Chương 25: Anh là ánh sao lòng em
- Chương 26: Ninh Diệp bị chơi
- Chương 27: Lời mời của Sami
- Chương 28: Gian tình
- Chương 29: Hắc bạch quy tụ
- Chương 30: Tôi đã để ý em
- Chương 31: Hoa đã có chủ, không muốn phản bội phu nhân
- Chương 32: Trì Ngưng bị thương
- Chương 33: Lồng son
- Chương 34: Thoát hiểm trong gang tấc
- Chương 35: Thương xót
- Chương 36: Bón thuốc bằng miệng
- Chương 37: Hôn
- Chương 38: Diệp là bạn trai tôi!
- Chương 39: Cầu may mắn trong nguy hiểm
- Chương 40: Người của tôi khiến em bị thương, tôi sẽ chịu trách nhiệm
- Chương 41: Chuyển nhượng
- Chương 42: Casino
- Chương 43: Chịu thua
- Chương 44: Con nuôi
- Chương 45: Tắm uyên ương (H+)
- Chương 46: Liều chết trầm mê (H+)
- Chương 47: USB
- Chương 48: Nước mắt nàng tiên cá
- Chương 49: Thật lòng
- Chương 50: Giam giữ em bên cạnh!
- Chương 51: Gamba tìm đến
- Chương 52: Cảnh tượng đẫm máu
- Chương 53: Nghĩ cũng đừng nghĩ
- Chương 54: Jam
- Chương 55: Mị lực của anh có đủ đánh gục em
- Chương 56: Sửa soạn đi tiệc
- Chương 57: Dạy dỗ tình cũ (1)
- Chương 58: Dạy dỗ tình cũ (2)
- Chương 59: Dạy dỗ tình cũ (3)
- Chương 60: Chúng ta đều không thích đồ ngọt!
- Chương 61: Jam là nữ
- Chương 62: Đô Linh trao thân
- Chương 63: Vu oan giá họa
- Chương 64: Đối địch
- Chương 65: Trận đấu quyết liệt, Mĩ Lệ không cam tâm
- Chương 66: Miệng lưỡi của Trì Ngưng
- Chương 67: Mặt dày mày dạn
- Chương 68: Công nghệ vũ khí mới
- Chương 69: Quẹt, quẹt, quẹt!
- Chương 70: Bị đánh ngất
- Chương 71: Kéo dài thời gian
- Chương 72: Chạm mặt
- Chương 73: Ninh Diệp ghen
- Chương 74: Chiến tranh lạnh
- Chương 75: Làm lành. Công phu vuốt lông mức thượng thừa
- Chương 76: Hợp tác
- Chương 77: Thăm mộ
- Chương 78: Vì sao trở nên lạnh lùng?
- Chương 79: Ám sát trong đêm
- Chương 80: Phu xướng phụ tùy, đánh lui kẻ thù
- Chương 81: Âm mưu
- Chương 82: Thu mua công ty
- Chương 83: Ra dáng cô vợ nhỏ
- Chương 84: Sóng gió nổi lên
- Chương 85: Lộ tẩy. Đô Kiệt ghé thăm
- Chương 86: Xung quanh em có quá nhiều ong bướm đấy!
- Chương 87: Gặp nguy
- Chương 88: Bẫy
- Chương 89: Tìm đường sống
- Chương 90: Giết sói
- Chương 91: Lằn ranh sinh tử (1)
- Chương 92: Lằn ranh sinh tử (2)
- Chương 93: Hôn mê sâu, vô sinh
- Chương 94: Con trai từ trên trời rơi xuống?
- Chương 95: Hạnh phúc
- Chương 96: Hôn lễ dành cho em
- Chương 97: Ngoại truyện 1: Cuộc sống sau hôn nhân
- Chương 98: Ngoại truyện 2: Con trai bảo bối Ninh Thiếu Tường
- Chương 99: Ngoại truyện 3: Tiểu biệt thắng tân hôn
- Chương 100: Ngoại truyện 4: Địch Lung:Đô Linh
- bình luận