Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời - Chương 74: Chiến tranh lạnh
Chương trước- Chương 1: Một đêm hoan lạc (H+)
- Chương 2: Thất thần
- Chương 3: Tiramisu
- Chương 4: Quá khứ:Địa ngục trần gian
- Chương 5: Rửa mắt mà nhìn
- Chương 6: Hệt như một trái bom
- Chương 7: Hoa trà đỏ:624 ngày yêu em
- Chương 8: Người đó trở về rồi
- Chương 9: Bắn súng
- Chương 10: Mèo vờn chuột
- Chương 11: Sicily:Gặp lại nhau
- Chương 12: Không cần nói vẫn có thể hiểu
- Chương 13: Tâm tư riêng của Mĩ Lệ
- Chương 14: Cướp súng, lật ngược tình thế
- Chương 15: Từ bạn gái biến thành trợ lý
- Chương 16: Vách ngăn vô hình
- Chương 17: Người đàn ông này đến tột cùng có bao nhiêu điên cuồng
- Chương 18: Không ngại nước bọt có vi khuẩn
- Chương 19: Hư tình giả ý
- Chương 20: Hai vị lão đại đánh nhau
- Chương 21: Tôi có thể cho em tất cả
- Chương 22: Ngoan
- Chương 23: Dã tâm của Địch Lung
- Chương 24: Phòng giam
- Chương 25: Anh là ánh sao lòng em
- Chương 26: Ninh Diệp bị chơi
- Chương 27: Lời mời của Sami
- Chương 28: Gian tình
- Chương 29: Hắc bạch quy tụ
- Chương 30: Tôi đã để ý em
- Chương 31: Hoa đã có chủ, không muốn phản bội phu nhân
- Chương 32: Trì Ngưng bị thương
- Chương 33: Lồng son
- Chương 34: Thoát hiểm trong gang tấc
- Chương 35: Thương xót
- Chương 36: Bón thuốc bằng miệng
- Chương 37: Hôn
- Chương 38: Diệp là bạn trai tôi!
- Chương 39: Cầu may mắn trong nguy hiểm
- Chương 40: Người của tôi khiến em bị thương, tôi sẽ chịu trách nhiệm
- Chương 41: Chuyển nhượng
- Chương 42: Casino
- Chương 43: Chịu thua
- Chương 44: Con nuôi
- Chương 45: Tắm uyên ương (H+)
- Chương 46: Liều chết trầm mê (H+)
- Chương 47: USB
- Chương 48: Nước mắt nàng tiên cá
- Chương 49: Thật lòng
- Chương 50: Giam giữ em bên cạnh!
- Chương 51: Gamba tìm đến
- Chương 52: Cảnh tượng đẫm máu
- Chương 53: Nghĩ cũng đừng nghĩ
- Chương 54: Jam
- Chương 55: Mị lực của anh có đủ đánh gục em
- Chương 56: Sửa soạn đi tiệc
- Chương 57: Dạy dỗ tình cũ (1)
- Chương 58: Dạy dỗ tình cũ (2)
- Chương 59: Dạy dỗ tình cũ (3)
- Chương 60: Chúng ta đều không thích đồ ngọt!
- Chương 61: Jam là nữ
- Chương 62: Đô Linh trao thân
- Chương 63: Vu oan giá họa
- Chương 64: Đối địch
- Chương 65: Trận đấu quyết liệt, Mĩ Lệ không cam tâm
- Chương 66: Miệng lưỡi của Trì Ngưng
- Chương 67: Mặt dày mày dạn
- Chương 68: Công nghệ vũ khí mới
- Chương 69: Quẹt, quẹt, quẹt!
- Chương 70: Bị đánh ngất
- Chương 71: Kéo dài thời gian
- Chương 72: Chạm mặt
- Chương 73: Ninh Diệp ghen
- Chương 74: Chiến tranh lạnh
- Chương 75: Làm lành. Công phu vuốt lông mức thượng thừa
- Chương 76: Hợp tác
- Chương 77: Thăm mộ
- Chương 78: Vì sao trở nên lạnh lùng?
- Chương 79: Ám sát trong đêm
- Chương 80: Phu xướng phụ tùy, đánh lui kẻ thù
- Chương 81: Âm mưu
- Chương 82: Thu mua công ty
- Chương 83: Ra dáng cô vợ nhỏ
- Chương 84: Sóng gió nổi lên
- Chương 85: Lộ tẩy. Đô Kiệt ghé thăm
- Chương 86: Xung quanh em có quá nhiều ong bướm đấy!
- Chương 87: Gặp nguy
- Chương 88: Bẫy
- Chương 89: Tìm đường sống
- Chương 90: Giết sói
- Chương 91: Lằn ranh sinh tử (1)
- Chương 92: Lằn ranh sinh tử (2)
- Chương 93: Hôn mê sâu, vô sinh
- Chương 94: Con trai từ trên trời rơi xuống?
- Chương 95: Hạnh phúc
- Chương 96: Hôn lễ dành cho em
- Chương 97: Ngoại truyện 1: Cuộc sống sau hôn nhân
- Chương 98: Ngoại truyện 2: Con trai bảo bối Ninh Thiếu Tường
- Chương 99: Ngoại truyện 3: Tiểu biệt thắng tân hôn
- Chương 100: Ngoại truyện 4: Địch Lung:Đô Linh
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời
Chương 74: Chiến tranh lạnh
Trong không khí nồng nặc mùi thuốc súng, Ninh Diệp nhìn cô trừng trừng. Bỗng, hắn xoay người thả cô ra, bước xuống giường rồi đá cửa đi ra ngoài.
Cánh cửa gỗ phát ra tiếng va đập não nề, Trì Ngưng nhìn bóng lưng tràn ngập nộ khí của hắn dần biến mất sau vách tường, cô gân cổ gọi với theo: "Mọi chuyện không như anh nghĩ, anh nghe em giải thích! Ninh Diệp... em và hắn không có gì hết..."
Người đàn ông vẫn không quay lại, Trì Ngưng bất lực nằm ngửa trên giường, hai mắt thao láo nhìn trần nhà trắng toát.
"Giận dỗi cái gì chứ?! Còn không chịu cho người ta một cơ hội phân trần, thanh minh..."
Trì Ngưng lẩm bẩm, thâm tâm vừa tức vừa ấm ức. Sau chuyện này, cô phải công nhận Ninh Diệp chính là một hũ giấm, một hũ giấm khổng lồ.
Mắt nào của hắn nhìn thấy cô và Tinh Quân từng có tư tình?! Chỉ vì một cái ôm thôi sao? Mọi chuyện đã rõ như ban ngày, chỉ cần người không mù, không mắc bệnh trí não thì đều biết trường hợp đó cô bất khả kháng, nếu không thì đã không bị bắt đi!
Mà lúc nãy cô cũng ở trước mặt hắn phủi sạch mọi quan hệ với Tinh Quân rồi, rốt cuộc Ninh Diệp có nghe, có để tâm hay không? Còn có thể hiểu lầm cô được... Dù cho ăn gan hùm mật gấu thì cô cũng không dám làm "hồng hạnh vượt tường", "đứng núi này trông núi nọ"...
Cô còn oan hơn cả Đậu Nga có được không?!
Nồi này cô nhất quyết không gánh, xem ra phải nghĩ cách mới được.
Trì Ngưng ôm một bụng tức vào nhà tắm. Cô nhìn chiếc váy rách bươm như xơ mướp trên người, càng nhìn lại càng giận.
"Đồ thối tha! Trí thông minh của anh đều cho chó ăn rồi, thế mà cũng ghen tuông được..."
...
Trong căn phòng trống rỗng trên gác mái biệt thự, người đàn ông ngồi trên chiếc sofa cạnh cửa sổ. Vẻ mặt Ninh Diệp chất chứa ưu tư, ngón trỏ và ngón giữa kẹp chặt điếu thuốc lá, chậm rãi đưa lên miệng.
Rít vào một hơi, Ninh Diệp khép mắt cảm nhận mùi vị nicotin từ từ xâm chiếm phế quản. Lúc này đây, thứ hắn cần nhất đó chính là sự bình tĩnh. Bình tĩnh để đối mặt, để suy xét mọi chuyện.
Chỉ cần nhìn thấy cô, trong đầu hắn sẽ tự động nhảy ra hình ảnh khiến hắn chán ghét cùng với cái tên Tinh Quân.
Ninh Diệp là người có tính chiếm hữu cao, trước những tấm ảnh cùng với lời nói mà tên mặt sẹo cung cấp, hắn đã tự động nảy sinh nghi ngờ. Vì vậy vừa rồi hắn mới đột ngột đá cửa bỏ đi, bởi hắn sợ bản thân sẽ không khống chế được mà làm ra hành động tổn thương cô.
Cảnh vật ngoài cửa sổ đã trở nên mờ ảo, trong lòng Ninh Diệp là một mớ hỗn độn. Hắn bức bối vò đầu, tiếp tục hút thuốc để đè nén sự căng thẳng.
...
Ban đêm nhiệt độ giảm thấp, Trì Ngưng một mình độc chiếm chăn bông. Nhưng không có hắn, cô chẳng thể nào yên giấc.
Không biết giờ này Ninh Diệp đang ở đâu nữa. Chẳng lẽ hắn định chơi trò chiến tranh lạnh với cô, cho nên mới không chịu về phòng ngủ?!
Trằn trọc đến tận sáng, khó khăn lắm Trì Ngưng mới thiếp đi được một chút, ai ngờ cô lại nằm mơ thấy ác mộng.
Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá làm tan chảy màn sương đêm buốt giá. Trì Ngưng quệt mồ hôi trên trán, cô ngẩng đầu nhìn bản thân qua gương, những quầng thâm dưới mắt khiến cô không khỏi đau lòng.
Chỉ qua một đêm cô đã như vậy rồi, có khác gì phụ nữ thời kì tiền mãn kinh cơ chứ?!
Trì Ngưng hít sâu một hơi, ý chí chiến đấu đột nhiên dâng trào. Ninh Diệp không tìm cô thì cô sẽ đi tìm hắn. Nếu không sớm giải quyết chuyện này, chỉ sợ mối quan hệ giữa hai người sẽ xuất hiện vết nứt. Mà cô thì chắc chắn không cho phép nó xảy ra!
Trì Ngưng lật đật chạy quanh biệt thự cả buổi sáng, nhưng dù cô có lục tung mọi ngóc ngách thì kết quả chỉ có một: hoàn toàn không thấy người đâu.
"Ninh Diệp, anh trốn đi đâu rồi!"
Trì Ngưng nghiến răng nói, cũng chẳng thèm để ý mà ngồi bệt xuống sàn.
Đằng xa có tiếng bước chân vọng lại, theo bản năng Trì Ngưng liền ngước mắt lên nhìn. Hàn Thiết đang tiến về phía cô, bắt gặp cô đang nhìn mình, hắn nhanh chân rẽ sang một hướng khác.
Trì Ngưng thấy thế, cô lập tức đuổi theo, nhoẻn miệng cười với hắn: "Hàn Thiết, chào buổi sáng!"
Nụ cười của Trì Ngưng khiến Hàn Thiết lạnh gáy. Hắn ta gượng gạo gật đầu, muốn bước vòng qua cô.
Nhưng không để cho anh ta có cơ hội, Trì Ngưng đã giơ chân chặn lại. Cô híp mắt nhìn hắn, hỏi: "Lão đại của anh đang ở đâu?"
Hàn Thiết nhún vai, trấn tĩnh đáp: "Đáng lẽ cô phải là người biết rõ nhất chứ? Sao lại hỏi tôi?"
Trì Ngưng cau mày, khẽ nhếch môi: "Tôi biết thì đã không hỏi anh... Rốt cuộc anh có chịu nói không?"
"Lão đại đang rất bận, không muốn bị người khác làm phiền!"
Người khác? Cô mà là người khác?!
Hừ, Ninh Diệp là muốn đem cô chọc cho tức chết mà.
Trong lúc cô lơ đãng, Hàn Thiết đã thừa cơ chuồn mất. Trì Ngưng chớp chớp mắt, lững thững bước từng bước đến lan can. Cô chống cằm, buồn bã buông ra một tiếng thở dài.
Tinh khí của người đàn ông này còn thất thường hơn cả cô...
"Cô đứng đây làm gì?"
Một giọng nói bỗng nhiên vang lên, Trì Ngưng liếc mắt qua, thấy người tới là Mĩ Lệ, trong tích tắc cô liền điều chỉnh tư thế, lấy lại phong thái tự tin, xinh đẹp vốn có.
Kiểu gì thì kiểu, trước mặt tình địch cô tuyệt đối không được tỏ ra yếu kém.
"Còn có thể làm gì, tôi đang ngắm cảnh."
"Ồ.." Mĩ Lệ nhướn mày, khóe môi hơi cong lên, "Hai người cãi nhau?"
"Cô nghe ai nói?" Thần sắc Trì Ngưng lạnh nhạt.
"Mắt tôi nhìn thấy thì cần gì phải nghe ai nói. Hôm qua, lão đại đã rất tức giận khi nhìn thấy cái này."
Mĩ Lệ nói, đoạn đưa điện thoại sang cho cô.
Trì Ngưng trố mắt nhìn đôi nam nữ đang ôm ấp trong tấm ảnh, cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện. Cái này muốn bao nhiêu ám muội có bấy nhiêu ám muội, chẳng trách... Được rồi, nếu cô mà tận mắt trông thấy Ninh Diệp ôm một cô gái khác, cô cũng sẽ ghen...
"Cãi nhau là chuyện thường tình, hắn giận, hắn ghen, chứng tỏ hắn yêu tôi. Cô... cũng đừng mong chúng tôi chia tay!"
Ngữ khí của Trì Ngưng vô cùng cứng rắn, ánh mắt trong suốt ẩn chứa tia kiên định.
Mĩ Lệ nhìn cô, trên mặt không có biểu cảm tức giận, ngược lại rất bình thản: "Cô không cần lo, tôi đã dứt tâm rồi. Dù hai người có như thế nào, tôi cũng không can thiệp."
"Sớm như vậy thì trước đó tôi đã không phải nặng lời." Trì Ngưng chắt lưỡi, ngón tay gõ nhẹ lên lan can.
"Trước nay có ai từng nói miệng lưỡi cô rất sắc bén chưa? Từng câu từng chữ của cô như đâm thẳng vào tim tôi..."
"Xin lỗi, nhưng tôi không hề hối hận." Huống chi, khi đó cô nói cũng không sai.
Mĩ Lệ thản nhiên bước qua cô, nhẹ nhàng bỏ lại một câu: "Có lẽ cô không biết biệt thự này còn có một gác mái trên cao nhỉ? Tôi không chắc lão đại sẽ ở đó, nhưng cô có thể thử tìm..."
"Cảm ơn!"
Trì Ngưng nhấp môi cười, hai mắt sáng quắc như đèn pha ô tô.
Cánh cửa gỗ phát ra tiếng va đập não nề, Trì Ngưng nhìn bóng lưng tràn ngập nộ khí của hắn dần biến mất sau vách tường, cô gân cổ gọi với theo: "Mọi chuyện không như anh nghĩ, anh nghe em giải thích! Ninh Diệp... em và hắn không có gì hết..."
Người đàn ông vẫn không quay lại, Trì Ngưng bất lực nằm ngửa trên giường, hai mắt thao láo nhìn trần nhà trắng toát.
"Giận dỗi cái gì chứ?! Còn không chịu cho người ta một cơ hội phân trần, thanh minh..."
Trì Ngưng lẩm bẩm, thâm tâm vừa tức vừa ấm ức. Sau chuyện này, cô phải công nhận Ninh Diệp chính là một hũ giấm, một hũ giấm khổng lồ.
Mắt nào của hắn nhìn thấy cô và Tinh Quân từng có tư tình?! Chỉ vì một cái ôm thôi sao? Mọi chuyện đã rõ như ban ngày, chỉ cần người không mù, không mắc bệnh trí não thì đều biết trường hợp đó cô bất khả kháng, nếu không thì đã không bị bắt đi!
Mà lúc nãy cô cũng ở trước mặt hắn phủi sạch mọi quan hệ với Tinh Quân rồi, rốt cuộc Ninh Diệp có nghe, có để tâm hay không? Còn có thể hiểu lầm cô được... Dù cho ăn gan hùm mật gấu thì cô cũng không dám làm "hồng hạnh vượt tường", "đứng núi này trông núi nọ"...
Cô còn oan hơn cả Đậu Nga có được không?!
Nồi này cô nhất quyết không gánh, xem ra phải nghĩ cách mới được.
Trì Ngưng ôm một bụng tức vào nhà tắm. Cô nhìn chiếc váy rách bươm như xơ mướp trên người, càng nhìn lại càng giận.
"Đồ thối tha! Trí thông minh của anh đều cho chó ăn rồi, thế mà cũng ghen tuông được..."
...
Trong căn phòng trống rỗng trên gác mái biệt thự, người đàn ông ngồi trên chiếc sofa cạnh cửa sổ. Vẻ mặt Ninh Diệp chất chứa ưu tư, ngón trỏ và ngón giữa kẹp chặt điếu thuốc lá, chậm rãi đưa lên miệng.
Rít vào một hơi, Ninh Diệp khép mắt cảm nhận mùi vị nicotin từ từ xâm chiếm phế quản. Lúc này đây, thứ hắn cần nhất đó chính là sự bình tĩnh. Bình tĩnh để đối mặt, để suy xét mọi chuyện.
Chỉ cần nhìn thấy cô, trong đầu hắn sẽ tự động nhảy ra hình ảnh khiến hắn chán ghét cùng với cái tên Tinh Quân.
Ninh Diệp là người có tính chiếm hữu cao, trước những tấm ảnh cùng với lời nói mà tên mặt sẹo cung cấp, hắn đã tự động nảy sinh nghi ngờ. Vì vậy vừa rồi hắn mới đột ngột đá cửa bỏ đi, bởi hắn sợ bản thân sẽ không khống chế được mà làm ra hành động tổn thương cô.
Cảnh vật ngoài cửa sổ đã trở nên mờ ảo, trong lòng Ninh Diệp là một mớ hỗn độn. Hắn bức bối vò đầu, tiếp tục hút thuốc để đè nén sự căng thẳng.
...
Ban đêm nhiệt độ giảm thấp, Trì Ngưng một mình độc chiếm chăn bông. Nhưng không có hắn, cô chẳng thể nào yên giấc.
Không biết giờ này Ninh Diệp đang ở đâu nữa. Chẳng lẽ hắn định chơi trò chiến tranh lạnh với cô, cho nên mới không chịu về phòng ngủ?!
Trằn trọc đến tận sáng, khó khăn lắm Trì Ngưng mới thiếp đi được một chút, ai ngờ cô lại nằm mơ thấy ác mộng.
Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá làm tan chảy màn sương đêm buốt giá. Trì Ngưng quệt mồ hôi trên trán, cô ngẩng đầu nhìn bản thân qua gương, những quầng thâm dưới mắt khiến cô không khỏi đau lòng.
Chỉ qua một đêm cô đã như vậy rồi, có khác gì phụ nữ thời kì tiền mãn kinh cơ chứ?!
Trì Ngưng hít sâu một hơi, ý chí chiến đấu đột nhiên dâng trào. Ninh Diệp không tìm cô thì cô sẽ đi tìm hắn. Nếu không sớm giải quyết chuyện này, chỉ sợ mối quan hệ giữa hai người sẽ xuất hiện vết nứt. Mà cô thì chắc chắn không cho phép nó xảy ra!
Trì Ngưng lật đật chạy quanh biệt thự cả buổi sáng, nhưng dù cô có lục tung mọi ngóc ngách thì kết quả chỉ có một: hoàn toàn không thấy người đâu.
"Ninh Diệp, anh trốn đi đâu rồi!"
Trì Ngưng nghiến răng nói, cũng chẳng thèm để ý mà ngồi bệt xuống sàn.
Đằng xa có tiếng bước chân vọng lại, theo bản năng Trì Ngưng liền ngước mắt lên nhìn. Hàn Thiết đang tiến về phía cô, bắt gặp cô đang nhìn mình, hắn nhanh chân rẽ sang một hướng khác.
Trì Ngưng thấy thế, cô lập tức đuổi theo, nhoẻn miệng cười với hắn: "Hàn Thiết, chào buổi sáng!"
Nụ cười của Trì Ngưng khiến Hàn Thiết lạnh gáy. Hắn ta gượng gạo gật đầu, muốn bước vòng qua cô.
Nhưng không để cho anh ta có cơ hội, Trì Ngưng đã giơ chân chặn lại. Cô híp mắt nhìn hắn, hỏi: "Lão đại của anh đang ở đâu?"
Hàn Thiết nhún vai, trấn tĩnh đáp: "Đáng lẽ cô phải là người biết rõ nhất chứ? Sao lại hỏi tôi?"
Trì Ngưng cau mày, khẽ nhếch môi: "Tôi biết thì đã không hỏi anh... Rốt cuộc anh có chịu nói không?"
"Lão đại đang rất bận, không muốn bị người khác làm phiền!"
Người khác? Cô mà là người khác?!
Hừ, Ninh Diệp là muốn đem cô chọc cho tức chết mà.
Trong lúc cô lơ đãng, Hàn Thiết đã thừa cơ chuồn mất. Trì Ngưng chớp chớp mắt, lững thững bước từng bước đến lan can. Cô chống cằm, buồn bã buông ra một tiếng thở dài.
Tinh khí của người đàn ông này còn thất thường hơn cả cô...
"Cô đứng đây làm gì?"
Một giọng nói bỗng nhiên vang lên, Trì Ngưng liếc mắt qua, thấy người tới là Mĩ Lệ, trong tích tắc cô liền điều chỉnh tư thế, lấy lại phong thái tự tin, xinh đẹp vốn có.
Kiểu gì thì kiểu, trước mặt tình địch cô tuyệt đối không được tỏ ra yếu kém.
"Còn có thể làm gì, tôi đang ngắm cảnh."
"Ồ.." Mĩ Lệ nhướn mày, khóe môi hơi cong lên, "Hai người cãi nhau?"
"Cô nghe ai nói?" Thần sắc Trì Ngưng lạnh nhạt.
"Mắt tôi nhìn thấy thì cần gì phải nghe ai nói. Hôm qua, lão đại đã rất tức giận khi nhìn thấy cái này."
Mĩ Lệ nói, đoạn đưa điện thoại sang cho cô.
Trì Ngưng trố mắt nhìn đôi nam nữ đang ôm ấp trong tấm ảnh, cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện. Cái này muốn bao nhiêu ám muội có bấy nhiêu ám muội, chẳng trách... Được rồi, nếu cô mà tận mắt trông thấy Ninh Diệp ôm một cô gái khác, cô cũng sẽ ghen...
"Cãi nhau là chuyện thường tình, hắn giận, hắn ghen, chứng tỏ hắn yêu tôi. Cô... cũng đừng mong chúng tôi chia tay!"
Ngữ khí của Trì Ngưng vô cùng cứng rắn, ánh mắt trong suốt ẩn chứa tia kiên định.
Mĩ Lệ nhìn cô, trên mặt không có biểu cảm tức giận, ngược lại rất bình thản: "Cô không cần lo, tôi đã dứt tâm rồi. Dù hai người có như thế nào, tôi cũng không can thiệp."
"Sớm như vậy thì trước đó tôi đã không phải nặng lời." Trì Ngưng chắt lưỡi, ngón tay gõ nhẹ lên lan can.
"Trước nay có ai từng nói miệng lưỡi cô rất sắc bén chưa? Từng câu từng chữ của cô như đâm thẳng vào tim tôi..."
"Xin lỗi, nhưng tôi không hề hối hận." Huống chi, khi đó cô nói cũng không sai.
Mĩ Lệ thản nhiên bước qua cô, nhẹ nhàng bỏ lại một câu: "Có lẽ cô không biết biệt thự này còn có một gác mái trên cao nhỉ? Tôi không chắc lão đại sẽ ở đó, nhưng cô có thể thử tìm..."
"Cảm ơn!"
Trì Ngưng nhấp môi cười, hai mắt sáng quắc như đèn pha ô tô.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Một đêm hoan lạc (H+)
- Chương 2: Thất thần
- Chương 3: Tiramisu
- Chương 4: Quá khứ:Địa ngục trần gian
- Chương 5: Rửa mắt mà nhìn
- Chương 6: Hệt như một trái bom
- Chương 7: Hoa trà đỏ:624 ngày yêu em
- Chương 8: Người đó trở về rồi
- Chương 9: Bắn súng
- Chương 10: Mèo vờn chuột
- Chương 11: Sicily:Gặp lại nhau
- Chương 12: Không cần nói vẫn có thể hiểu
- Chương 13: Tâm tư riêng của Mĩ Lệ
- Chương 14: Cướp súng, lật ngược tình thế
- Chương 15: Từ bạn gái biến thành trợ lý
- Chương 16: Vách ngăn vô hình
- Chương 17: Người đàn ông này đến tột cùng có bao nhiêu điên cuồng
- Chương 18: Không ngại nước bọt có vi khuẩn
- Chương 19: Hư tình giả ý
- Chương 20: Hai vị lão đại đánh nhau
- Chương 21: Tôi có thể cho em tất cả
- Chương 22: Ngoan
- Chương 23: Dã tâm của Địch Lung
- Chương 24: Phòng giam
- Chương 25: Anh là ánh sao lòng em
- Chương 26: Ninh Diệp bị chơi
- Chương 27: Lời mời của Sami
- Chương 28: Gian tình
- Chương 29: Hắc bạch quy tụ
- Chương 30: Tôi đã để ý em
- Chương 31: Hoa đã có chủ, không muốn phản bội phu nhân
- Chương 32: Trì Ngưng bị thương
- Chương 33: Lồng son
- Chương 34: Thoát hiểm trong gang tấc
- Chương 35: Thương xót
- Chương 36: Bón thuốc bằng miệng
- Chương 37: Hôn
- Chương 38: Diệp là bạn trai tôi!
- Chương 39: Cầu may mắn trong nguy hiểm
- Chương 40: Người của tôi khiến em bị thương, tôi sẽ chịu trách nhiệm
- Chương 41: Chuyển nhượng
- Chương 42: Casino
- Chương 43: Chịu thua
- Chương 44: Con nuôi
- Chương 45: Tắm uyên ương (H+)
- Chương 46: Liều chết trầm mê (H+)
- Chương 47: USB
- Chương 48: Nước mắt nàng tiên cá
- Chương 49: Thật lòng
- Chương 50: Giam giữ em bên cạnh!
- Chương 51: Gamba tìm đến
- Chương 52: Cảnh tượng đẫm máu
- Chương 53: Nghĩ cũng đừng nghĩ
- Chương 54: Jam
- Chương 55: Mị lực của anh có đủ đánh gục em
- Chương 56: Sửa soạn đi tiệc
- Chương 57: Dạy dỗ tình cũ (1)
- Chương 58: Dạy dỗ tình cũ (2)
- Chương 59: Dạy dỗ tình cũ (3)
- Chương 60: Chúng ta đều không thích đồ ngọt!
- Chương 61: Jam là nữ
- Chương 62: Đô Linh trao thân
- Chương 63: Vu oan giá họa
- Chương 64: Đối địch
- Chương 65: Trận đấu quyết liệt, Mĩ Lệ không cam tâm
- Chương 66: Miệng lưỡi của Trì Ngưng
- Chương 67: Mặt dày mày dạn
- Chương 68: Công nghệ vũ khí mới
- Chương 69: Quẹt, quẹt, quẹt!
- Chương 70: Bị đánh ngất
- Chương 71: Kéo dài thời gian
- Chương 72: Chạm mặt
- Chương 73: Ninh Diệp ghen
- Chương 74: Chiến tranh lạnh
- Chương 75: Làm lành. Công phu vuốt lông mức thượng thừa
- Chương 76: Hợp tác
- Chương 77: Thăm mộ
- Chương 78: Vì sao trở nên lạnh lùng?
- Chương 79: Ám sát trong đêm
- Chương 80: Phu xướng phụ tùy, đánh lui kẻ thù
- Chương 81: Âm mưu
- Chương 82: Thu mua công ty
- Chương 83: Ra dáng cô vợ nhỏ
- Chương 84: Sóng gió nổi lên
- Chương 85: Lộ tẩy. Đô Kiệt ghé thăm
- Chương 86: Xung quanh em có quá nhiều ong bướm đấy!
- Chương 87: Gặp nguy
- Chương 88: Bẫy
- Chương 89: Tìm đường sống
- Chương 90: Giết sói
- Chương 91: Lằn ranh sinh tử (1)
- Chương 92: Lằn ranh sinh tử (2)
- Chương 93: Hôn mê sâu, vô sinh
- Chương 94: Con trai từ trên trời rơi xuống?
- Chương 95: Hạnh phúc
- Chương 96: Hôn lễ dành cho em
- Chương 97: Ngoại truyện 1: Cuộc sống sau hôn nhân
- Chương 98: Ngoại truyện 2: Con trai bảo bối Ninh Thiếu Tường
- Chương 99: Ngoại truyện 3: Tiểu biệt thắng tân hôn
- Chương 100: Ngoại truyện 4: Địch Lung:Đô Linh
- bình luận