Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời - Chương 68: Công nghệ vũ khí mới
Chương trước- Chương 1: Một đêm hoan lạc (H+)
- Chương 2: Thất thần
- Chương 3: Tiramisu
- Chương 4: Quá khứ:Địa ngục trần gian
- Chương 5: Rửa mắt mà nhìn
- Chương 6: Hệt như một trái bom
- Chương 7: Hoa trà đỏ:624 ngày yêu em
- Chương 8: Người đó trở về rồi
- Chương 9: Bắn súng
- Chương 10: Mèo vờn chuột
- Chương 11: Sicily:Gặp lại nhau
- Chương 12: Không cần nói vẫn có thể hiểu
- Chương 13: Tâm tư riêng của Mĩ Lệ
- Chương 14: Cướp súng, lật ngược tình thế
- Chương 15: Từ bạn gái biến thành trợ lý
- Chương 16: Vách ngăn vô hình
- Chương 17: Người đàn ông này đến tột cùng có bao nhiêu điên cuồng
- Chương 18: Không ngại nước bọt có vi khuẩn
- Chương 19: Hư tình giả ý
- Chương 20: Hai vị lão đại đánh nhau
- Chương 21: Tôi có thể cho em tất cả
- Chương 22: Ngoan
- Chương 23: Dã tâm của Địch Lung
- Chương 24: Phòng giam
- Chương 25: Anh là ánh sao lòng em
- Chương 26: Ninh Diệp bị chơi
- Chương 27: Lời mời của Sami
- Chương 28: Gian tình
- Chương 29: Hắc bạch quy tụ
- Chương 30: Tôi đã để ý em
- Chương 31: Hoa đã có chủ, không muốn phản bội phu nhân
- Chương 32: Trì Ngưng bị thương
- Chương 33: Lồng son
- Chương 34: Thoát hiểm trong gang tấc
- Chương 35: Thương xót
- Chương 36: Bón thuốc bằng miệng
- Chương 37: Hôn
- Chương 38: Diệp là bạn trai tôi!
- Chương 39: Cầu may mắn trong nguy hiểm
- Chương 40: Người của tôi khiến em bị thương, tôi sẽ chịu trách nhiệm
- Chương 41: Chuyển nhượng
- Chương 42: Casino
- Chương 43: Chịu thua
- Chương 44: Con nuôi
- Chương 45: Tắm uyên ương (H+)
- Chương 46: Liều chết trầm mê (H+)
- Chương 47: USB
- Chương 48: Nước mắt nàng tiên cá
- Chương 49: Thật lòng
- Chương 50: Giam giữ em bên cạnh!
- Chương 51: Gamba tìm đến
- Chương 52: Cảnh tượng đẫm máu
- Chương 53: Nghĩ cũng đừng nghĩ
- Chương 54: Jam
- Chương 55: Mị lực của anh có đủ đánh gục em
- Chương 56: Sửa soạn đi tiệc
- Chương 57: Dạy dỗ tình cũ (1)
- Chương 58: Dạy dỗ tình cũ (2)
- Chương 59: Dạy dỗ tình cũ (3)
- Chương 60: Chúng ta đều không thích đồ ngọt!
- Chương 61: Jam là nữ
- Chương 62: Đô Linh trao thân
- Chương 63: Vu oan giá họa
- Chương 64: Đối địch
- Chương 65: Trận đấu quyết liệt, Mĩ Lệ không cam tâm
- Chương 66: Miệng lưỡi của Trì Ngưng
- Chương 67: Mặt dày mày dạn
- Chương 68: Công nghệ vũ khí mới
- Chương 69: Quẹt, quẹt, quẹt!
- Chương 70: Bị đánh ngất
- Chương 71: Kéo dài thời gian
- Chương 72: Chạm mặt
- Chương 73: Ninh Diệp ghen
- Chương 74: Chiến tranh lạnh
- Chương 75: Làm lành. Công phu vuốt lông mức thượng thừa
- Chương 76: Hợp tác
- Chương 77: Thăm mộ
- Chương 78: Vì sao trở nên lạnh lùng?
- Chương 79: Ám sát trong đêm
- Chương 80: Phu xướng phụ tùy, đánh lui kẻ thù
- Chương 81: Âm mưu
- Chương 82: Thu mua công ty
- Chương 83: Ra dáng cô vợ nhỏ
- Chương 84: Sóng gió nổi lên
- Chương 85: Lộ tẩy. Đô Kiệt ghé thăm
- Chương 86: Xung quanh em có quá nhiều ong bướm đấy!
- Chương 87: Gặp nguy
- Chương 88: Bẫy
- Chương 89: Tìm đường sống
- Chương 90: Giết sói
- Chương 91: Lằn ranh sinh tử (1)
- Chương 92: Lằn ranh sinh tử (2)
- Chương 93: Hôn mê sâu, vô sinh
- Chương 94: Con trai từ trên trời rơi xuống?
- Chương 95: Hạnh phúc
- Chương 96: Hôn lễ dành cho em
- Chương 97: Ngoại truyện 1: Cuộc sống sau hôn nhân
- Chương 98: Ngoại truyện 2: Con trai bảo bối Ninh Thiếu Tường
- Chương 99: Ngoại truyện 3: Tiểu biệt thắng tân hôn
- Chương 100: Ngoại truyện 4: Địch Lung:Đô Linh
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời
Chương 68: Công nghệ vũ khí mới
Bữa tối, trên bàn ăn.
Trì Ngưng vừa ăn vừa nghe đám Đường Tiêu thảo luận về chiếc USB, so với bọn họ, cô cũng tò mò không kém.
"Lão đại, dựa vào nguồn tư liệu có trong USB, thuộc hạ đoán đó là một loại công nghệ vũ khí mới. Mà công nghệ này cũng chỉ đang trong giai đoạn nghiên cứu bí mật, chưa được đưa ra thị trường."
Đường Tiêu nhìn Ninh Diệp, nghiêm túc nói ra suy nghĩ của mình.
"Còn gì nữa?" Chân mày Ninh Diệp hơi chau lại, nhàn nhạt hỏi.
Đường Tiêu lắc đầu rồi mở miệng: "Trước mắt, nếu chỉ dựa vào nguồn tư liệu này thì rất khó điều tra. Những thông tin trong đó chỉ là bề nổi, gần như không có tác dụng gì đối với việc nghiên cứu. Thuộc hạ không thể biết nó xuất xứ từ đâu, hay cách thức hoạt động như thế nào..."
"Nói như vậy tức là chú không có cách nào phá giải?!"
"Vâng ạ, có lẽ thuộc hạ cần thêm thời gian..." Đường Tiêu dừng một chút, đôi mắt dưới cặp kính gọng vàng khẽ lóe: "Hoặc giả như chúng ta nắm trong tay toàn bộ công nghệ ấy."
Nghe xong, Ninh Diệp chỉ trầm mặc không nói gì. Hiển nhiên vế sau Đường Tiêu cũng chỉ là nói suông. Nếu thực sự nắm trong tay công nghệ này thì bọn họ cần gì phải lo lắng rồi cất công điều tra như vậy chứ.
"Hàn Thiết, Đường Tiêu, các chú phái thêm người thăm dò xem hiện tại có những gia tộc nào đang nghiên cứu vũ khí, sàng lọc thật kĩ càng, chỉ cần giống một chi tiết cũng không được bỏ qua. Đặc biệt chú ý bên Smith tiên sinh, tôi nghi ngờ ông ta đang nắm trong tay loại kĩ thuật này."
Hàng trăm năm nay, việc Ninh gia phát triển lớn mạnh như vậy đều là nhờ nhóm vũ khí có một không hai trên thị trường với uy lực và sức công phá mạnh mẽ mà chỉ bọn họ mới sản xuất được. Trên thế giới, dường như chưa một ai có thể vượt mặt bọn họ về mảng này. Nhưng giờ đây, có kẻ đang âm thầm sở hữu và nghiên cứu một loại công nghệ nguy hiểm khác, Ninh gia lại hoàn toàn không có tin tức gì, đây là một vấn đề cực kì hệ trọng. Điều này không chỉ đe dọa đến vị trí bá chủ vũ khí của Ninh gia mà trực tiếp hơn còn có thể đe dọa đến chính tính mạng của bọn họ. Nếu không hành động nhanh thì e rằng thứ đợi chờ Ninh gia chính là cái chết và sự diệt vong...
Khi nghe nhắc đến Smith tiên sinh, những người ở đây đều không tránh khỏi sửng sốt. Hàn Thiết và Đường Tiêu liếc nhau, đồng thời nhíu mày.
Mĩ Lệ nghiêng đầu, thanh âm ngưng trọng: "Lão đại, sao anh lại có chiếc USB này?"
Thấy ánh mắt Ninh Diệp hướng về phía một phía, Mĩ Lệ lập tức nhìn theo. Nhưng ngay khi gương mặt của Trì Ngưng lọt vào mắt, gò má cô ta không hiểu sao lại bỏng rát dữ dội, những lời nói quyết liệt mà cô ta cố gắng quên đi lại được gợi ra trong đầu. Từng câu từng chữ như nhát dao cứa vào lòng tự tôn của cô ta, khiến cô ta nhói đau...
Trì Ngưng chớp mắt, đoạn chậm rãi lên tiếng: "Thực ra, chiếc USB này là tôi đem về. Lão đại chưa nói với mấy người hả?"
Nhìn vẻ mặt của đám Đường Tiêu, Trì Ngưng liền hiểu ngay. Cô vừa lau tay vừa tiếp: "Trong khoảng thời gian tại Brazil, cụ thể hơn là khi đi gặp Smith tiên sinh, chiếc USB này đã bị ai đó bỏ vào túi của tôi mà tôi không hề hay biết. Sau đó, lúc tôi đi giặt quần áo thì mới phát hiện..."
"Mọi chuyện đã xảy ra cách đây 2 tháng rồi." Đường Tiêu lẩm bẩm.
Hàn Thiết như vừa nghĩ đến cái gì, tròng mắt anh ta lóe sáng: "Trì Ngưng... tôi nhớ hôm ấy cô đã rời khỏi quán bar và đi đâu đó tầm 30 phút, phải không?"
Hàn Thiết vừa dứt lời liền cảm thấy một cỗ uy áp đang trút thẳng xuống đầu mình. Cổ hắn cứng đờ, chầm chậm quay đầu lại, tức thì bắt gặp ngay cái nhìn băng lạnh của Ninh Diệp.
Thôi chết! Hàn Thiết thầm chửi trong lòng, anh ta lỡ lời rồi...
Quả nhiên, giây tiếp theo đã nghe thấy một tiếng nói giận dữ:
"Sao tôi không biết gì?!"
Ninh Diệp dời mắt về phía Trì Ngưng, giọng điệu không hàm chứa một chút tình cảm ấm áp nào.
Trì Ngưng cố gắng lảng tránh ánh mắt của Ninh Diệp, cười hề hề, nụ cười này trông còn khó coi hơn cả khóc. Bây giờ cô biết giải thích thế nào đây... Người đàn ông này đã nói cô không được rời khỏi tầm mắt của hắn, không được chạy lung tung. Đúng là tính tò mò hại chết một con mèo, đáng lẽ lúc ấy cô nên ngoan ngoãn ngồi im.
Biểu hiện rối rắm của Trì Ngưng không qua mắt được Ninh Diệp, hắn híp hai con ngươi, gằn giọng: "Nói!"
"À... Cũng do em quá nhàm chán nên mới đi loanh quanh quán bar một vòng. Ai ngờ giữa đường lại va phải một căn phòng kì quái, thế nên em quyết định vào trong xem xét một phen. Kết quả, căn phòng này lại thông với một con phố..."
Trì Ngưng không dám nói tiếp, cái đầu nhỏ nhắn ngày càng có xu hướng gằm xuống.
"Ngẩng đầu lên, nhìn anh!"
Tiếng quát như thú gầm của Ninh Diệp khiến Trì Ngưng giật bắn mình, ngay cả đám Đường Tiêu ngồi nghe cũng toát mồ hôi hột.
Trì Ngưng nhìn vào đôi mắt trầm lặng của hắn, cắn răng nói một lèo: "Em đi xuống khu phố ấy, thấy có sòng bạc nên vào trong đó chơi một ván. Em chỉ chơi duy nhất một ván thôi, sau đó quay về quán bar luôn."
Nghe đến đây, Ninh Diệp sa sầm mặt, ánh mắt xẹt qua tia phẫn nộ. Tuy nhiên, tất cả mọi người chỉ thấy hắn đang tức giận, không một ai bắt được tia quẫn bách nhỏ nhoi trong mắt người đàn ông.
Ninh Diệp vốn muốn nổi giận, nhưng trong khoảnh khắc chạm phải vẻ mặt đáng thương cùng hối lỗi của cô, hắn lại nhất thời mềm lòng. Thở hắt ra một hơi, hắn mở miệng: "Những lời anh nói em đã bỏ ngoài tai?"
Không chỉ vậy, cô còn giấu hắn chơi cờ bạc. Lần này, hắn nhất định không thể tha cho cô một cách dễ dàng.
"Không phải..." Trì Ngưng lúng túng, tròng mắt chuyển động.
Chợt, khóe miệng cô giương lên đầy đắc ý. Trì Ngưng ngồi thẳng lưng, ưỡn ngực, không nhanh không chậm nói: "Coi như chuyện em giấu anh tự ý rời đi là sai, nhưng dù sao em cũng đã lập công."
Ninh Diệp nhíu mày, giọng cứng rắn: "Sai chính là sai!"
"Ừ, em sai! Nhưng nếu em không đến sòng bạc thì ngày hôm nay chưa chắc chiếc USB này đã nằm trong tay Ninh gia. Em cũng nghĩ kĩ rồi, trong quán bar, ngoài người của anh cùng với Smith tiên sinh ra thì không có người ngoài. Lúc ấy, em luôn ở trong tầm mắt anh, vì vậy không một ai có cơ hội tiếp cận em để thả USB vào, kể cả lão già Smith kia. Cho nên, chỉ có những người có mặt tại sòng bạc hôm đó là những đối tượng khả nghi nhất. Đặc biệt..."
Trì Ngưng nói chậm lại, gương mặt của Tuệ Lâm với Tuệ Nhã xẹt nhanh qua đầu: "Trong sòng bạc, em từng gặp hai người con nuôi của Smith tiên sinh, chính là hai người cãi nhau trước cửa quán bar. Chỉ có hai người này là em tiếp xúc gần nhất và có ấn tượng thôi..."
Chính vì thế, trước đó cô mới nhắc nhở Ninh Diệp phải để ý kĩ gia tộc Smith.
Lượng tin tức Trì Ngưng đem lại có giá trị không hề nhỏ, bầu không khí trong phòng ăn bỗng lâm vào yên tĩnh tột độ, không một ai nói thêm câu gì.
Trì Ngưng vừa ăn vừa nghe đám Đường Tiêu thảo luận về chiếc USB, so với bọn họ, cô cũng tò mò không kém.
"Lão đại, dựa vào nguồn tư liệu có trong USB, thuộc hạ đoán đó là một loại công nghệ vũ khí mới. Mà công nghệ này cũng chỉ đang trong giai đoạn nghiên cứu bí mật, chưa được đưa ra thị trường."
Đường Tiêu nhìn Ninh Diệp, nghiêm túc nói ra suy nghĩ của mình.
"Còn gì nữa?" Chân mày Ninh Diệp hơi chau lại, nhàn nhạt hỏi.
Đường Tiêu lắc đầu rồi mở miệng: "Trước mắt, nếu chỉ dựa vào nguồn tư liệu này thì rất khó điều tra. Những thông tin trong đó chỉ là bề nổi, gần như không có tác dụng gì đối với việc nghiên cứu. Thuộc hạ không thể biết nó xuất xứ từ đâu, hay cách thức hoạt động như thế nào..."
"Nói như vậy tức là chú không có cách nào phá giải?!"
"Vâng ạ, có lẽ thuộc hạ cần thêm thời gian..." Đường Tiêu dừng một chút, đôi mắt dưới cặp kính gọng vàng khẽ lóe: "Hoặc giả như chúng ta nắm trong tay toàn bộ công nghệ ấy."
Nghe xong, Ninh Diệp chỉ trầm mặc không nói gì. Hiển nhiên vế sau Đường Tiêu cũng chỉ là nói suông. Nếu thực sự nắm trong tay công nghệ này thì bọn họ cần gì phải lo lắng rồi cất công điều tra như vậy chứ.
"Hàn Thiết, Đường Tiêu, các chú phái thêm người thăm dò xem hiện tại có những gia tộc nào đang nghiên cứu vũ khí, sàng lọc thật kĩ càng, chỉ cần giống một chi tiết cũng không được bỏ qua. Đặc biệt chú ý bên Smith tiên sinh, tôi nghi ngờ ông ta đang nắm trong tay loại kĩ thuật này."
Hàng trăm năm nay, việc Ninh gia phát triển lớn mạnh như vậy đều là nhờ nhóm vũ khí có một không hai trên thị trường với uy lực và sức công phá mạnh mẽ mà chỉ bọn họ mới sản xuất được. Trên thế giới, dường như chưa một ai có thể vượt mặt bọn họ về mảng này. Nhưng giờ đây, có kẻ đang âm thầm sở hữu và nghiên cứu một loại công nghệ nguy hiểm khác, Ninh gia lại hoàn toàn không có tin tức gì, đây là một vấn đề cực kì hệ trọng. Điều này không chỉ đe dọa đến vị trí bá chủ vũ khí của Ninh gia mà trực tiếp hơn còn có thể đe dọa đến chính tính mạng của bọn họ. Nếu không hành động nhanh thì e rằng thứ đợi chờ Ninh gia chính là cái chết và sự diệt vong...
Khi nghe nhắc đến Smith tiên sinh, những người ở đây đều không tránh khỏi sửng sốt. Hàn Thiết và Đường Tiêu liếc nhau, đồng thời nhíu mày.
Mĩ Lệ nghiêng đầu, thanh âm ngưng trọng: "Lão đại, sao anh lại có chiếc USB này?"
Thấy ánh mắt Ninh Diệp hướng về phía một phía, Mĩ Lệ lập tức nhìn theo. Nhưng ngay khi gương mặt của Trì Ngưng lọt vào mắt, gò má cô ta không hiểu sao lại bỏng rát dữ dội, những lời nói quyết liệt mà cô ta cố gắng quên đi lại được gợi ra trong đầu. Từng câu từng chữ như nhát dao cứa vào lòng tự tôn của cô ta, khiến cô ta nhói đau...
Trì Ngưng chớp mắt, đoạn chậm rãi lên tiếng: "Thực ra, chiếc USB này là tôi đem về. Lão đại chưa nói với mấy người hả?"
Nhìn vẻ mặt của đám Đường Tiêu, Trì Ngưng liền hiểu ngay. Cô vừa lau tay vừa tiếp: "Trong khoảng thời gian tại Brazil, cụ thể hơn là khi đi gặp Smith tiên sinh, chiếc USB này đã bị ai đó bỏ vào túi của tôi mà tôi không hề hay biết. Sau đó, lúc tôi đi giặt quần áo thì mới phát hiện..."
"Mọi chuyện đã xảy ra cách đây 2 tháng rồi." Đường Tiêu lẩm bẩm.
Hàn Thiết như vừa nghĩ đến cái gì, tròng mắt anh ta lóe sáng: "Trì Ngưng... tôi nhớ hôm ấy cô đã rời khỏi quán bar và đi đâu đó tầm 30 phút, phải không?"
Hàn Thiết vừa dứt lời liền cảm thấy một cỗ uy áp đang trút thẳng xuống đầu mình. Cổ hắn cứng đờ, chầm chậm quay đầu lại, tức thì bắt gặp ngay cái nhìn băng lạnh của Ninh Diệp.
Thôi chết! Hàn Thiết thầm chửi trong lòng, anh ta lỡ lời rồi...
Quả nhiên, giây tiếp theo đã nghe thấy một tiếng nói giận dữ:
"Sao tôi không biết gì?!"
Ninh Diệp dời mắt về phía Trì Ngưng, giọng điệu không hàm chứa một chút tình cảm ấm áp nào.
Trì Ngưng cố gắng lảng tránh ánh mắt của Ninh Diệp, cười hề hề, nụ cười này trông còn khó coi hơn cả khóc. Bây giờ cô biết giải thích thế nào đây... Người đàn ông này đã nói cô không được rời khỏi tầm mắt của hắn, không được chạy lung tung. Đúng là tính tò mò hại chết một con mèo, đáng lẽ lúc ấy cô nên ngoan ngoãn ngồi im.
Biểu hiện rối rắm của Trì Ngưng không qua mắt được Ninh Diệp, hắn híp hai con ngươi, gằn giọng: "Nói!"
"À... Cũng do em quá nhàm chán nên mới đi loanh quanh quán bar một vòng. Ai ngờ giữa đường lại va phải một căn phòng kì quái, thế nên em quyết định vào trong xem xét một phen. Kết quả, căn phòng này lại thông với một con phố..."
Trì Ngưng không dám nói tiếp, cái đầu nhỏ nhắn ngày càng có xu hướng gằm xuống.
"Ngẩng đầu lên, nhìn anh!"
Tiếng quát như thú gầm của Ninh Diệp khiến Trì Ngưng giật bắn mình, ngay cả đám Đường Tiêu ngồi nghe cũng toát mồ hôi hột.
Trì Ngưng nhìn vào đôi mắt trầm lặng của hắn, cắn răng nói một lèo: "Em đi xuống khu phố ấy, thấy có sòng bạc nên vào trong đó chơi một ván. Em chỉ chơi duy nhất một ván thôi, sau đó quay về quán bar luôn."
Nghe đến đây, Ninh Diệp sa sầm mặt, ánh mắt xẹt qua tia phẫn nộ. Tuy nhiên, tất cả mọi người chỉ thấy hắn đang tức giận, không một ai bắt được tia quẫn bách nhỏ nhoi trong mắt người đàn ông.
Ninh Diệp vốn muốn nổi giận, nhưng trong khoảnh khắc chạm phải vẻ mặt đáng thương cùng hối lỗi của cô, hắn lại nhất thời mềm lòng. Thở hắt ra một hơi, hắn mở miệng: "Những lời anh nói em đã bỏ ngoài tai?"
Không chỉ vậy, cô còn giấu hắn chơi cờ bạc. Lần này, hắn nhất định không thể tha cho cô một cách dễ dàng.
"Không phải..." Trì Ngưng lúng túng, tròng mắt chuyển động.
Chợt, khóe miệng cô giương lên đầy đắc ý. Trì Ngưng ngồi thẳng lưng, ưỡn ngực, không nhanh không chậm nói: "Coi như chuyện em giấu anh tự ý rời đi là sai, nhưng dù sao em cũng đã lập công."
Ninh Diệp nhíu mày, giọng cứng rắn: "Sai chính là sai!"
"Ừ, em sai! Nhưng nếu em không đến sòng bạc thì ngày hôm nay chưa chắc chiếc USB này đã nằm trong tay Ninh gia. Em cũng nghĩ kĩ rồi, trong quán bar, ngoài người của anh cùng với Smith tiên sinh ra thì không có người ngoài. Lúc ấy, em luôn ở trong tầm mắt anh, vì vậy không một ai có cơ hội tiếp cận em để thả USB vào, kể cả lão già Smith kia. Cho nên, chỉ có những người có mặt tại sòng bạc hôm đó là những đối tượng khả nghi nhất. Đặc biệt..."
Trì Ngưng nói chậm lại, gương mặt của Tuệ Lâm với Tuệ Nhã xẹt nhanh qua đầu: "Trong sòng bạc, em từng gặp hai người con nuôi của Smith tiên sinh, chính là hai người cãi nhau trước cửa quán bar. Chỉ có hai người này là em tiếp xúc gần nhất và có ấn tượng thôi..."
Chính vì thế, trước đó cô mới nhắc nhở Ninh Diệp phải để ý kĩ gia tộc Smith.
Lượng tin tức Trì Ngưng đem lại có giá trị không hề nhỏ, bầu không khí trong phòng ăn bỗng lâm vào yên tĩnh tột độ, không một ai nói thêm câu gì.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Một đêm hoan lạc (H+)
- Chương 2: Thất thần
- Chương 3: Tiramisu
- Chương 4: Quá khứ:Địa ngục trần gian
- Chương 5: Rửa mắt mà nhìn
- Chương 6: Hệt như một trái bom
- Chương 7: Hoa trà đỏ:624 ngày yêu em
- Chương 8: Người đó trở về rồi
- Chương 9: Bắn súng
- Chương 10: Mèo vờn chuột
- Chương 11: Sicily:Gặp lại nhau
- Chương 12: Không cần nói vẫn có thể hiểu
- Chương 13: Tâm tư riêng của Mĩ Lệ
- Chương 14: Cướp súng, lật ngược tình thế
- Chương 15: Từ bạn gái biến thành trợ lý
- Chương 16: Vách ngăn vô hình
- Chương 17: Người đàn ông này đến tột cùng có bao nhiêu điên cuồng
- Chương 18: Không ngại nước bọt có vi khuẩn
- Chương 19: Hư tình giả ý
- Chương 20: Hai vị lão đại đánh nhau
- Chương 21: Tôi có thể cho em tất cả
- Chương 22: Ngoan
- Chương 23: Dã tâm của Địch Lung
- Chương 24: Phòng giam
- Chương 25: Anh là ánh sao lòng em
- Chương 26: Ninh Diệp bị chơi
- Chương 27: Lời mời của Sami
- Chương 28: Gian tình
- Chương 29: Hắc bạch quy tụ
- Chương 30: Tôi đã để ý em
- Chương 31: Hoa đã có chủ, không muốn phản bội phu nhân
- Chương 32: Trì Ngưng bị thương
- Chương 33: Lồng son
- Chương 34: Thoát hiểm trong gang tấc
- Chương 35: Thương xót
- Chương 36: Bón thuốc bằng miệng
- Chương 37: Hôn
- Chương 38: Diệp là bạn trai tôi!
- Chương 39: Cầu may mắn trong nguy hiểm
- Chương 40: Người của tôi khiến em bị thương, tôi sẽ chịu trách nhiệm
- Chương 41: Chuyển nhượng
- Chương 42: Casino
- Chương 43: Chịu thua
- Chương 44: Con nuôi
- Chương 45: Tắm uyên ương (H+)
- Chương 46: Liều chết trầm mê (H+)
- Chương 47: USB
- Chương 48: Nước mắt nàng tiên cá
- Chương 49: Thật lòng
- Chương 50: Giam giữ em bên cạnh!
- Chương 51: Gamba tìm đến
- Chương 52: Cảnh tượng đẫm máu
- Chương 53: Nghĩ cũng đừng nghĩ
- Chương 54: Jam
- Chương 55: Mị lực của anh có đủ đánh gục em
- Chương 56: Sửa soạn đi tiệc
- Chương 57: Dạy dỗ tình cũ (1)
- Chương 58: Dạy dỗ tình cũ (2)
- Chương 59: Dạy dỗ tình cũ (3)
- Chương 60: Chúng ta đều không thích đồ ngọt!
- Chương 61: Jam là nữ
- Chương 62: Đô Linh trao thân
- Chương 63: Vu oan giá họa
- Chương 64: Đối địch
- Chương 65: Trận đấu quyết liệt, Mĩ Lệ không cam tâm
- Chương 66: Miệng lưỡi của Trì Ngưng
- Chương 67: Mặt dày mày dạn
- Chương 68: Công nghệ vũ khí mới
- Chương 69: Quẹt, quẹt, quẹt!
- Chương 70: Bị đánh ngất
- Chương 71: Kéo dài thời gian
- Chương 72: Chạm mặt
- Chương 73: Ninh Diệp ghen
- Chương 74: Chiến tranh lạnh
- Chương 75: Làm lành. Công phu vuốt lông mức thượng thừa
- Chương 76: Hợp tác
- Chương 77: Thăm mộ
- Chương 78: Vì sao trở nên lạnh lùng?
- Chương 79: Ám sát trong đêm
- Chương 80: Phu xướng phụ tùy, đánh lui kẻ thù
- Chương 81: Âm mưu
- Chương 82: Thu mua công ty
- Chương 83: Ra dáng cô vợ nhỏ
- Chương 84: Sóng gió nổi lên
- Chương 85: Lộ tẩy. Đô Kiệt ghé thăm
- Chương 86: Xung quanh em có quá nhiều ong bướm đấy!
- Chương 87: Gặp nguy
- Chương 88: Bẫy
- Chương 89: Tìm đường sống
- Chương 90: Giết sói
- Chương 91: Lằn ranh sinh tử (1)
- Chương 92: Lằn ranh sinh tử (2)
- Chương 93: Hôn mê sâu, vô sinh
- Chương 94: Con trai từ trên trời rơi xuống?
- Chương 95: Hạnh phúc
- Chương 96: Hôn lễ dành cho em
- Chương 97: Ngoại truyện 1: Cuộc sống sau hôn nhân
- Chương 98: Ngoại truyện 2: Con trai bảo bối Ninh Thiếu Tường
- Chương 99: Ngoại truyện 3: Tiểu biệt thắng tân hôn
- Chương 100: Ngoại truyện 4: Địch Lung:Đô Linh
- bình luận