Vũ Trụ Huyền Kỳ - Chương 105: Hoài bão lớn như vũ trụ bao la
Chương trước- Chương 1: Nô bộc Trần gia
- Chương 2: Trần Thu Nguyệt
- Chương 3: Cơ duyên
- Chương 4: Đại Vũ Trụ Thuật
- Chương 5: Luyện Thể
- Chương 6: Săn thú
- Chương 7: Thực lực tiến nhanh
- Chương 8: Lựa chọn võ kỹ
- Chương 9: Tấn cấp Hư Khí cảnh
- Chương 10: Quay về thành
- Chương 11: Luyện đan chi lộ
- Chương 12: Đệ tử Trần gia (1)
- Chương 13: Đệ tử Trần gia (2)
- Chương 14: Đệ tử Trần gia (3)
- Chương 15: Tà ý có mùi hôi
- Chương 16: Mua đan lô (1)
- Chương 17: Mua đan lô (2)
- Chương 18: Mua đan lô (3)
- Chương 19: Đan lô tới tay
- Chương 20: Hệ Thống Giả Lập Vô Hạn
- Chương 21: Luyện đan
- Chương 22: Sinh sự
- Chương 23: Chủ nhân của Trần gia (1)
- Chương 24: Chủ nhân của Trần gia (2)
- Chương 25: Sơn mạch mênh mông
- Chương 26: Ba tên thợ săn
- Chương 27: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng rình
- Chương 28: Một chấp ba
- Chương 29: Lâm Phi Yến
- Chương 30: Tỷ lệ hoàn mỹ
- Chương 31: Thành quả
- Chương 32: Đại chiêu sinh gần kề
- Chương 33: Không khí khẩn trương
- Chương 34: Đông không đếm xuể
- Chương 35: Trận đấu đầu tiên
- Chương 36: Mạnh Khải đấu Phương Lệ
- Chương 37: Tâm ý
- Chương 38: Trọng kiếm
- Chương 39: Vòng ba kết thúc, vòng bốn bắt đầu
- Chương 40: Vô liêm sỉ
- Chương 41: Dị biến trên lôi đài
- Chương 42: Hoành không xuất thế
- Chương 43: Tiếp chưởng (1)
- Chương 44: Tiếp chưởng (2)
- Chương 45: Tỷ võ tiếp tục
- Chương 46: Hung hăng làm nhục (1)
- Chương 47: Hung hăng làm nhục (2)
- Chương 48: Bá đạo cường thế
- Chương 49: Mình ta chấp hết
- Chương 50: Nhẹ nhàng áp đảo
- Chương 51: Trần Phàm đấu Trần Nhất Long
- Chương 52: Chiến giáp và tà công
- Chương 53: Trần Phàm đấu Lâm Phong (1)
- Chương 54: Trần Phàm đấu Lâm Phong (2)
- Chương 55: Nhân Kiếm Phong
- Chương 56: Chủ khảo tức giận
- Chương 57: Ngựa quen đường cũ
- Chương 58: Chiến ý kỳ lạ
- Chương 59: Âm mưu quỷ kế
- Chương 60: Huyết Dạ
- Chương 61: Vàng lạnh sắt nóng
- Chương 62: Mặt mỏng
- Chương 63: Lợi dụng
- Chương 64: Phát giác âm mưu
- Chương 65: Kẻ tài cao thì lá gan cũng lớn
- Chương 66: Huyết Tinh Đại Pháp
- Chương 67: Kiếm khí nguy hiểm
- Chương 68: Chết!
- Chương 69: Bên trong nhẫn trữ vật
- Chương 70: Thử nghiệm thân pháp
- Chương 71: Coi như ta nợ nàng một tiếng nói yêu thương
- Chương 72: Có thù tất báo
- Chương 73: Nói chuyện phiếm
- Chương 74: Tàn đồ
- Chương 75: Tạm biệt Vân Long thành
- Chương 76: Linh và yêu
- Chương 77: Thương Mang Sử Ký
- Chương 78: Đặc sản Đế thành
- Chương 79: Long Ngọc Hải Trầm
- Chương 80: Kết giao bằng hữu mới
- Chương 81: Bạch Linh Hoa
- Chương 82: Phân thì đời nào cũng có
- Chương 83: Người người đều có thể đánh!
- Chương 84: Cửu công chúa
- Chương 85: Hảo huynh đệ
- Chương 86: Trưởng lão dẫn đoàn
- Chương 87: Thể chất đặc thù
- Chương 88: Đế thượng nổi giận
- Chương 89: Bế quan tu luyện
- Chương 90: Tấn cấp chân khí
- Chương 91: Cường giả ngũ đại chi cảnh
- Chương 92: Truyền tống đài khởi động
- Chương 93: Vạn Linh Tông
- Chương 94: Trắng trợn ăn cướp
- Chương 95: Sức mạnh của Vũ Trụ Dung Lô
- Chương 96: Đỗ Mậu
- Chương 97: Luyện hóa chân khí và linh đan
- Chương 98: Thực lực đại tiến
- Chương 99: Tìm tới cửa
- Chương 100: Thách đấu
- Chương 101: Tiểu Tru Ma Kiếm Trận
- Chương 102: Bá khí của Trần Phàm
- Chương 103: Hắc Hổ Kiếm Nha
- Chương 104: Đỗ Mậu hiển uy
- Chương 105: Hoài bão lớn như vũ trụ bao la
- Chương 106: Huynh đệ xuất quan
- Chương 107: Điểm cống hiến
- Chương 108: Mọi người đều đột phá, bắt đầu làm nhiệm vụ
- Chương 109: Nhiệm vụ số 36
- Chương 110: Linh Uyển Phong
- Chương 111: Vân Nham Thạch Giáp Ngưu
- Chương 112: Sao không để lại cho ta cục nào?
- Chương 113: Linh Trang Phong
- Chương 114: Một đám hạ lưu
- Chương 115: Ta giúp nàng xuất khí
- Chương 116: Thê thảm vô cùng
- Chương 117: Truyền Tấn Phù
- Chương 118: Khảo Hạch Đường
- Chương 119: Chấp pháp đội kéo tới
- Chương 120: Chiến cả chấp pháp đội
- Chương 121: Tỏa Kình Tác
- Chương 122: Đàm Tư Dung
- Chương 123: Nam Thiên Mệnh, Bắc Phong Hành
- Chương 124: Nhục nhã rời đi
- Chương 125: Đới âm binh
- Chương 126: Khảo hạch bắt đầu
- Chương 127: Thiếu niên đắc ý
- Chương 128: Trận pháp bị hỏng
- Chương 129: Lỡ tay
- Chương 130: Thâm bất khả trắc
- Chương 131: Coi như cảnh cáo
- Chương 132: Hóa thân của hệ thống?
- Chương 133: Nàng là một ánh trăng rất tròn
- Chương 134: Giở trò?
- Chương 135: Tiềm lực vô tận
- Chương 136: Miếng gỗ thần bí
- Chương 137: Đệ tử ngoại môn
- Chương 138: Ngô Chấn
- Chương 139: Tàng Kinh Các
- Chương 140: Gặp lại Mạc Thanh Vân
- Chương 141: Cái máy ghi nhớ
- Chương 142: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 143: Vô pháp vô thiên
- Chương 144: Địa Anh Bảng
- Chương 145: Trần Phàm chiến Khoái Thương
- Chương 146: Mặt trời và bóng tối
- Chương 147: Hủy dung
- Chương 148: Ngu người
- Chương 149: Hoàng Viên Hạo Đan
- Chương 150: Tiến vào sơn mạch
- Chương 151: Ám Thiên sơn mạch
- Chương 152: Vô ảnh đao pháp
- Chương 153: Lục Mãng Tinh
- Chương 154: Địa Ma Trùng
- Chương 155: Tạc nát
- Chương 156: Hấp Huyết Độc Văn
- Chương 157: Tiểu Hồ Đồ
- Chương 158: Hệ thống đổi mới
- Chương 159: Hệ Thống Đại Quân Đoàn
- Chương 160: Lữ Bố
- Chương 161: Á Không Trận
- Chương 162: Không đủ năng lượng
- Chương 163: Vong Ngã Hành Không
- Chương 164: Vong Ngã Châu - Chiến Đạo Vô Gian!
- Chương 165: Kịch độc tập kích
- Chương 166: Xích túc ngô công
- Chương 167: Cường thế diệt sát
- Chương 168: Miếng tàn đồ Thứ 2
- Chương 169: Thiết Ma Lãnh
- Chương 170: Đối chiến cường giả
- Chương 171: Bá Khí Hoành Hành
- Chương 172: Hồ Đồ hiển uy
- Chương 173: Thu phục cường giả
- Chương 174: Hóa thù thành bạn
- Chương 175: Thủy Liên Hoa
- Chương 176: Thanh Liên Trường Sinh Quyết
- Chương 177: Hương diễm (1)
- Chương 178: Hương diễm (2)
- Chương 179: Hương diễm (3)
- Chương 180: Long Tượng Đoán Thể Chương
- Chương 181: Thiên Địa Hữu Tình Quyết
- Chương 182: Vô thượng bí thuật
- Chương 183: Hóa Viêm Tuyệt Diệt Chưởng
- Chương 184: Hương diễm bên hồ
- Chương 185: Viêm Ưng Lão Quỷ
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Vũ Trụ Huyền Kỳ
Chương 105: Hoài bão lớn như vũ trụ bao la
"Lão đại chờ đã".
Đột nhiên Đỗ Mậu hét lên, thân hình ục ịch vội vàng chạy tới, dường như lo sợ Trần Phàm sẽ giết chết Hoàng Viên Hạo, hành động này của hắn khiến cho mọi người đều không khỏi kinh ngạc.
"Gì vậy Đỗ béo?".
Trần Phàm tạm dừng thế công nhíu mày hỏi.
"Lão đại, huynh không nên giết hắn, trong Vạn Linh Tông cấm chỉ giết chóc đồng môn".
"Ta biết, nhưng vừa rồi gã này không phải đã muốn giết ta sao?".
"Đúng vậy, nhưng hắn dù gì cũng là đệ tử nội môn, cao hơn đám tân sinh như chúng ta hẳn hai cái cấp bậc, nếu có giết một tân sinh thì cùng lắm cũng chỉ bị tông môn trách phạt qua loa mà thôi, nhưng nếu như huynh giết hắn thì lớn chuyện rồi đó".
Đỗ Mậu khuôn mặt nhăn nhó nói, nếu như ở bên ngoài hắn đương nhiên cổ vũ cho lão đại giết chết gã họ Hoàng này còn không kịp, nhưng đây là ở trong thánh địa tông môn.
"Ta thấy chỗ này vắng vẻ mà, có giết hắn cũng đâu ai biết".
"Kiểu gì cũng sẽ có người biết, chấp pháp đội của Vạn Linh Tông không phải chuyện đùa, cho dù huynh có hủy thi diệt tích thì họ vẫn có cách biết được là huynh làm".
"Vậy sao".
Trần Phàm có chút đăm chiêu suy nghĩ, lời của Đỗ béo nói không sai, nếu Hoàng Viên Hạo giết mình đó chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đổi ngược lại là mình giết gã thì lại là chuyện lớn, cái này cũng chẳng có gì lạ, cùng một con người nhưng tùy theo thân phận sẽ có cách đối xử khác nhau, cái này gọi là phân biệt đẳng cấp, ở nơi nào mà chẳng như vậy, nội quy là một chuyện, nhưng bên trong đó luôn tồn tại những quy tắc ngầm khác, tất cả tự mình hiểu lấy là được.
"Ha ha ha, ngươi đã nghe thấy chưa Trần Phàm, tên mập kia quả nhiên mới là kẻ thức thời đó, bây giờ ngươi có thể làm gì được ta? Ha ha..."
Hoàng Viên Hạo cười lên đầy khoái trá, hắn đứng thẳng người, đã nhanh chóng lấy lại dáng vẻ oai phong ban đầu, ánh mắt nhìn vào Trần Phàm giống như hoàng đế đang nhìn kẻ bề tôi của mình.
"Haiz! Cái thứ tội nghiệp, ai nói là ta muốn giết ngươi chứ? Vừa nãy chỉ là hù ngươi thôi".
Trần Phàm thở dài lắc đầu, nhìn gã họ Hoàng như nhìn một tên ngu ngốc.
"Ngươi...ngươi muốn làm gì?".
Hoàng Viên Hạo sắc mặt khó hiểu, nhưng bất giác liền cảm thấy không ổn cho lắm, hắn giật mình lùi lại, bởi ánh mắt của đối phương lúc này trông thật đáng sợ, chỉ đừng đó nhìn hắn thôi mà khiến cả sống lưng lạnh toát.
"Trên đời này có nhiều cái còn dáng sợ hơn cái chết".
Trần Phàm trầm giọng nói, khuôn mặt lạnh tanh, âm thanh của hắn tựa như từ cõi u minh vọng về, thoáng cái đã tung ra một cước về phía Hoàng Viên Hạo, ẩn bên trong còn mang theo một đạo bá khí vô cùng khủng bố.
"Chết tiệt, là ngươi ép ta..."
Hoàng Viên Hạo cắn chặt hàm răng, một cước kia khiến cho hắn muốn tránh cũng không thể, nếu trúng một chiêu này thì không chết cũng biến thành tàn phế, cuối cùng Hoàng Viên Hạo buộc phải làm ra quyết định, hắn từ trong người lấy ra một tấm phù lục nào đó, dường như còn có chút không nỡ dùng, nhưng sau đó cũng phải nhanh chóng đưa tay bóp nát, chỉ thấy một đạo quang mang vàng sậm lóe lên, bao phủ lấy cả người của hắn, thân hình Hoàng Viên Hạo rung lên một cái rồi bất ngờ chui thẳng xuống lòng đất.
Không ngờ lại là một tấm Thổ Hành Phù.
Tuy nhiên tốc độ của Trần Phàm quá nhanh, tựa như sấm sét, trước khi gã họ Hoàng kịp chạy thoát vẫn dính phải một đạo quyền khí của hắn đập trúng lồng ngực.
"A..."
Hoàng Viên Hạo thét lên một tiếng chói tai, âm từ phía xa xa vọng lại:
"Trần Phàm, chuyện ngày hôm nay ngươi cứ chờ đó, ta thề sẽ không bỏ qua cho ngươi..."
"Lão đại, đệ cũng có một tấm Thổ Hành Phù đây, huynh mau đuổi theo chặn miệng hắn".
Đỗ Mậu thấy thế cũng vội vã lấy ra một tấm phù lục đưa cho Trần Phàm.
"Không cần, cứ để cho hắn chạy, như vậy tính ra cũng tốt".
Trần Phàm nhìn về hướng phương xa nói, thần thái ung dung, cứ như thể mọi chuyện đều đã nằm trong sự sắp đặt của hắn.
Mà tới lúc này, Trần Phàm lại càng thêm ngạc nhiên và hiếu kỳ về Đỗ Mậu, tên béo này sao lại có nhiều đồ tốt như vậy, tiện tay liền có thể xuất ra mấy tấm phù rất cao cấp. Nhưng tất nhiên Trần Phàm chỉ đơn thuần là hiếu kỳ mà thôi, hắn chưa bao giờ tham lam đồ của thuộc hạ mình, nếu đã là người trung thành với hắn thì tất nhiên nội tình càng thâm càng tốt.
"Hả? Sao huynh lại nói như vậy?".
Đỗ Mậu tròn mắt không hiểu, Hoàng Viên Hạo đã chạy thoát, sau này sẽ mang đến không ít phiền phức cho bọn họ, nếu có thể tóm được hắn rồi chặn miệng lại chẳng phải sẽ tốt hơn nhiều sao?
Trần Phàm nhìn sắc mặt kỳ quái của Đỗ Mậu liền không khỏi mỉm cười, hắn liền từ từ giải thích:
"Thứ nhất, gã họ Hoàng đó dù sao cũng là một đệ tử nội môn, nội tình không thể xem thường được, ta có thừa sức đánh bại được hắn nhưng nếu hắn đã một lòng muốn chạy ta cũng rất khó mà ngăn cản được, như đệ thấy đấy, ai biết được hắn còn có những thủ đoạn gì?".
"Thứ hai, nếu ta nhớ không lầm thì Hoàng Viên Hạo còn là một thành viên của Thiên Mệnh Đảng, nghe đệ nói thì cái thế lực này hẳn rất chi là khủng bố, không nói đến giết chết tên này, nếu giờ ta phế hắn đương nhiên không tránh khỏi sự chú ý của cái đảng hội này, ta thì không hề sợ chúng, chỉ là nếu vậy sẽ rất phiền phức thôi".
"Nhưng kiểu gì gã đó chẳng tìm người trong đảng mình đến tính sổ với huynh".
Đỗ Mậu vẫn không hiểu hỏi.
"Ha ha, đảm bảo hắn sẽ không dám hé răng gì về chuyện ngày hôm nay đâu".
Trần Phàm cười lên thành tiếng, sắc mặt tự tin mười phần.
"Ta hỏi đệ, Thiên Mệnh Đảng vì sao lại cho Hoàng Viên Hạo gia nhập?".
"Bởi vì hắn rất có thực lực".
"Đúng, vậy nếu như cái đảng kia phát hiện hắn bị một đệ tử ký danh như ta đánh cho chạy bán sống bán chết, thì bọn họ sẽ còn thu nhận một kẻ phế vật như hắn sao?".
"Đúng a, thế mà đệ lại không nghĩ tới, gã họ Hoàng này chắc cũng phải tổn sao tâm sức lắm mới vào được Thiên Mệnh Đảng, nếu như chuyện ngày hôm nay mà lộ ra ngoài, đừng nói là Thiên Mệnh Đảng kia, cho dù là cái danh đệ tử nội môn của hắn cũng bị người ta phỉ nhổ, đến lúc đó hắn còn mặt mũi nào lăn lộn trong đây cớ chứ. Lão đại, huynh quả nhiên là tính toán như thần!".
Đỗ Mậu cả khuôn mặt tràn đầy sùng bái nói.
"Được rồi, giờ đệ giúp ta thu dọn chiến lợi phẩm đi".
Trần Phàm khoát khoát tay, giống như bản thân vừa làm một chuyện không mấy ý nghĩa.
Đỗ Mậu lập tức hiểu ý ngay, hắn chạy đến chỗ mấy gã đệ tử ngoại môn hiện vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, bản tay liên tục sờ soạng trên người chúng, chỉ trong vòng vài cái hô hấp đã quay lại chỗ Trần Phàm, hắn cười nhe răng nói:
"Lão đại, ngoài bốn thanh tiểu tru ma kiếm còn có mấy mai nhẫn trữ vật này".
Trần Phàm tặc lưỡi lắc đầu:
"Đáng tiếc, gã họ Hoàng kia chạy mất rồi, trên người của hắn nhất định phong phú hơn cái đám này nhiều".
"Xong rồi, chúng ta đi thôi".
"Văng".
Trần Phàm cùng với Đỗ Mậu nhanh chóng rời khỏi nơi đây, để lại phía sau một mảnh sơn cốc hỗn độn, ai mà ngờ được mấy tên tân sinh này vừa mới làm ra những chuyện kinh người tới như vậy, Đỗ Mậu vừa đi trên đường vừa líu lo nói:
"Lão đại, hiện tại huynh tính thế nào? Đệ thấy vẫn nên cẩn thận thì hơn, gã họ Hoàng kia chắc chắn sẽ không dễ dàng nuốt trôi mối hận này đâu".
"Yên tâm, hắn trước đó đã trúng một đạo quyền khí của ta, thương thế tuyệt đối không nhẹ, ít nhất phải tĩnh dưỡng hai ba tháng là ít, trong thời gian đó chúng ta không cần lo về hắn".
Trần Phàm thản nhiên đáp, không kẻ nào có sát ý với hắn mà thoát khỏi số phận bi thảm được, Hoàng Viên Hạo kia không sớm thì muộn cũng sẽ bị hắn làm thịt, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi, hoài bão của hắn lớn như vũ trụ bao la này, một cái Vạn Linh Tông cũng chỉ là một điểm đặt chân nhỏ bé của hắn mà thôi, chứ đừng nói tới mấy hạt bụi mờ như Hoàng Viên Hạo, hắn vốn chưa từng đặt những kẻ như vậy vào trong mắt.
Bên trên một ngọn núi lớn tọa lạc tại sơn môn của Vạn Linh Tông, đỉnh núi cao chạm tới mây, xung quanh mây trắng lượn lờ, nơi đây linh khí nồng đậm hơn so với phía ngoài không ít, lúc này đột nhiên dưới chân núi có một đạo quang mang từ dưới đất chui lên, khiến cho đất đá xung quanh tung bay mịt mù, sau đó là một thân ảnh hiện ra bước lên lưng chừng núi, hắn quần áo rách nát, bộ dạng thê thảm.
"Đáng chết!".
Hoàng Viên Hạo phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, hắn nghiến răng thất thểu lê bước đi vào trong đình viện của mình, hiển nhiên là một kích khi nãy của Trần Phàm đã khiến cho hắn bị thương không nhẹ.
"Trần Phàm, thù này không báo, Viên Hạo ta thề không làm người!".
Ngay khi vừa bước vào trong, phẫn hận dồn nén khiến cho Hoàng Viên Hạo không thể không gào lên một tiếng đầy vang vọng, lửa giận công công tâm, cuối cùng thân thể đổ ầm một cái trên nền đất, bất tỉnh nhân sự.
Đột nhiên Đỗ Mậu hét lên, thân hình ục ịch vội vàng chạy tới, dường như lo sợ Trần Phàm sẽ giết chết Hoàng Viên Hạo, hành động này của hắn khiến cho mọi người đều không khỏi kinh ngạc.
"Gì vậy Đỗ béo?".
Trần Phàm tạm dừng thế công nhíu mày hỏi.
"Lão đại, huynh không nên giết hắn, trong Vạn Linh Tông cấm chỉ giết chóc đồng môn".
"Ta biết, nhưng vừa rồi gã này không phải đã muốn giết ta sao?".
"Đúng vậy, nhưng hắn dù gì cũng là đệ tử nội môn, cao hơn đám tân sinh như chúng ta hẳn hai cái cấp bậc, nếu có giết một tân sinh thì cùng lắm cũng chỉ bị tông môn trách phạt qua loa mà thôi, nhưng nếu như huynh giết hắn thì lớn chuyện rồi đó".
Đỗ Mậu khuôn mặt nhăn nhó nói, nếu như ở bên ngoài hắn đương nhiên cổ vũ cho lão đại giết chết gã họ Hoàng này còn không kịp, nhưng đây là ở trong thánh địa tông môn.
"Ta thấy chỗ này vắng vẻ mà, có giết hắn cũng đâu ai biết".
"Kiểu gì cũng sẽ có người biết, chấp pháp đội của Vạn Linh Tông không phải chuyện đùa, cho dù huynh có hủy thi diệt tích thì họ vẫn có cách biết được là huynh làm".
"Vậy sao".
Trần Phàm có chút đăm chiêu suy nghĩ, lời của Đỗ béo nói không sai, nếu Hoàng Viên Hạo giết mình đó chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đổi ngược lại là mình giết gã thì lại là chuyện lớn, cái này cũng chẳng có gì lạ, cùng một con người nhưng tùy theo thân phận sẽ có cách đối xử khác nhau, cái này gọi là phân biệt đẳng cấp, ở nơi nào mà chẳng như vậy, nội quy là một chuyện, nhưng bên trong đó luôn tồn tại những quy tắc ngầm khác, tất cả tự mình hiểu lấy là được.
"Ha ha ha, ngươi đã nghe thấy chưa Trần Phàm, tên mập kia quả nhiên mới là kẻ thức thời đó, bây giờ ngươi có thể làm gì được ta? Ha ha..."
Hoàng Viên Hạo cười lên đầy khoái trá, hắn đứng thẳng người, đã nhanh chóng lấy lại dáng vẻ oai phong ban đầu, ánh mắt nhìn vào Trần Phàm giống như hoàng đế đang nhìn kẻ bề tôi của mình.
"Haiz! Cái thứ tội nghiệp, ai nói là ta muốn giết ngươi chứ? Vừa nãy chỉ là hù ngươi thôi".
Trần Phàm thở dài lắc đầu, nhìn gã họ Hoàng như nhìn một tên ngu ngốc.
"Ngươi...ngươi muốn làm gì?".
Hoàng Viên Hạo sắc mặt khó hiểu, nhưng bất giác liền cảm thấy không ổn cho lắm, hắn giật mình lùi lại, bởi ánh mắt của đối phương lúc này trông thật đáng sợ, chỉ đừng đó nhìn hắn thôi mà khiến cả sống lưng lạnh toát.
"Trên đời này có nhiều cái còn dáng sợ hơn cái chết".
Trần Phàm trầm giọng nói, khuôn mặt lạnh tanh, âm thanh của hắn tựa như từ cõi u minh vọng về, thoáng cái đã tung ra một cước về phía Hoàng Viên Hạo, ẩn bên trong còn mang theo một đạo bá khí vô cùng khủng bố.
"Chết tiệt, là ngươi ép ta..."
Hoàng Viên Hạo cắn chặt hàm răng, một cước kia khiến cho hắn muốn tránh cũng không thể, nếu trúng một chiêu này thì không chết cũng biến thành tàn phế, cuối cùng Hoàng Viên Hạo buộc phải làm ra quyết định, hắn từ trong người lấy ra một tấm phù lục nào đó, dường như còn có chút không nỡ dùng, nhưng sau đó cũng phải nhanh chóng đưa tay bóp nát, chỉ thấy một đạo quang mang vàng sậm lóe lên, bao phủ lấy cả người của hắn, thân hình Hoàng Viên Hạo rung lên một cái rồi bất ngờ chui thẳng xuống lòng đất.
Không ngờ lại là một tấm Thổ Hành Phù.
Tuy nhiên tốc độ của Trần Phàm quá nhanh, tựa như sấm sét, trước khi gã họ Hoàng kịp chạy thoát vẫn dính phải một đạo quyền khí của hắn đập trúng lồng ngực.
"A..."
Hoàng Viên Hạo thét lên một tiếng chói tai, âm từ phía xa xa vọng lại:
"Trần Phàm, chuyện ngày hôm nay ngươi cứ chờ đó, ta thề sẽ không bỏ qua cho ngươi..."
"Lão đại, đệ cũng có một tấm Thổ Hành Phù đây, huynh mau đuổi theo chặn miệng hắn".
Đỗ Mậu thấy thế cũng vội vã lấy ra một tấm phù lục đưa cho Trần Phàm.
"Không cần, cứ để cho hắn chạy, như vậy tính ra cũng tốt".
Trần Phàm nhìn về hướng phương xa nói, thần thái ung dung, cứ như thể mọi chuyện đều đã nằm trong sự sắp đặt của hắn.
Mà tới lúc này, Trần Phàm lại càng thêm ngạc nhiên và hiếu kỳ về Đỗ Mậu, tên béo này sao lại có nhiều đồ tốt như vậy, tiện tay liền có thể xuất ra mấy tấm phù rất cao cấp. Nhưng tất nhiên Trần Phàm chỉ đơn thuần là hiếu kỳ mà thôi, hắn chưa bao giờ tham lam đồ của thuộc hạ mình, nếu đã là người trung thành với hắn thì tất nhiên nội tình càng thâm càng tốt.
"Hả? Sao huynh lại nói như vậy?".
Đỗ Mậu tròn mắt không hiểu, Hoàng Viên Hạo đã chạy thoát, sau này sẽ mang đến không ít phiền phức cho bọn họ, nếu có thể tóm được hắn rồi chặn miệng lại chẳng phải sẽ tốt hơn nhiều sao?
Trần Phàm nhìn sắc mặt kỳ quái của Đỗ Mậu liền không khỏi mỉm cười, hắn liền từ từ giải thích:
"Thứ nhất, gã họ Hoàng đó dù sao cũng là một đệ tử nội môn, nội tình không thể xem thường được, ta có thừa sức đánh bại được hắn nhưng nếu hắn đã một lòng muốn chạy ta cũng rất khó mà ngăn cản được, như đệ thấy đấy, ai biết được hắn còn có những thủ đoạn gì?".
"Thứ hai, nếu ta nhớ không lầm thì Hoàng Viên Hạo còn là một thành viên của Thiên Mệnh Đảng, nghe đệ nói thì cái thế lực này hẳn rất chi là khủng bố, không nói đến giết chết tên này, nếu giờ ta phế hắn đương nhiên không tránh khỏi sự chú ý của cái đảng hội này, ta thì không hề sợ chúng, chỉ là nếu vậy sẽ rất phiền phức thôi".
"Nhưng kiểu gì gã đó chẳng tìm người trong đảng mình đến tính sổ với huynh".
Đỗ Mậu vẫn không hiểu hỏi.
"Ha ha, đảm bảo hắn sẽ không dám hé răng gì về chuyện ngày hôm nay đâu".
Trần Phàm cười lên thành tiếng, sắc mặt tự tin mười phần.
"Ta hỏi đệ, Thiên Mệnh Đảng vì sao lại cho Hoàng Viên Hạo gia nhập?".
"Bởi vì hắn rất có thực lực".
"Đúng, vậy nếu như cái đảng kia phát hiện hắn bị một đệ tử ký danh như ta đánh cho chạy bán sống bán chết, thì bọn họ sẽ còn thu nhận một kẻ phế vật như hắn sao?".
"Đúng a, thế mà đệ lại không nghĩ tới, gã họ Hoàng này chắc cũng phải tổn sao tâm sức lắm mới vào được Thiên Mệnh Đảng, nếu như chuyện ngày hôm nay mà lộ ra ngoài, đừng nói là Thiên Mệnh Đảng kia, cho dù là cái danh đệ tử nội môn của hắn cũng bị người ta phỉ nhổ, đến lúc đó hắn còn mặt mũi nào lăn lộn trong đây cớ chứ. Lão đại, huynh quả nhiên là tính toán như thần!".
Đỗ Mậu cả khuôn mặt tràn đầy sùng bái nói.
"Được rồi, giờ đệ giúp ta thu dọn chiến lợi phẩm đi".
Trần Phàm khoát khoát tay, giống như bản thân vừa làm một chuyện không mấy ý nghĩa.
Đỗ Mậu lập tức hiểu ý ngay, hắn chạy đến chỗ mấy gã đệ tử ngoại môn hiện vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, bản tay liên tục sờ soạng trên người chúng, chỉ trong vòng vài cái hô hấp đã quay lại chỗ Trần Phàm, hắn cười nhe răng nói:
"Lão đại, ngoài bốn thanh tiểu tru ma kiếm còn có mấy mai nhẫn trữ vật này".
Trần Phàm tặc lưỡi lắc đầu:
"Đáng tiếc, gã họ Hoàng kia chạy mất rồi, trên người của hắn nhất định phong phú hơn cái đám này nhiều".
"Xong rồi, chúng ta đi thôi".
"Văng".
Trần Phàm cùng với Đỗ Mậu nhanh chóng rời khỏi nơi đây, để lại phía sau một mảnh sơn cốc hỗn độn, ai mà ngờ được mấy tên tân sinh này vừa mới làm ra những chuyện kinh người tới như vậy, Đỗ Mậu vừa đi trên đường vừa líu lo nói:
"Lão đại, hiện tại huynh tính thế nào? Đệ thấy vẫn nên cẩn thận thì hơn, gã họ Hoàng kia chắc chắn sẽ không dễ dàng nuốt trôi mối hận này đâu".
"Yên tâm, hắn trước đó đã trúng một đạo quyền khí của ta, thương thế tuyệt đối không nhẹ, ít nhất phải tĩnh dưỡng hai ba tháng là ít, trong thời gian đó chúng ta không cần lo về hắn".
Trần Phàm thản nhiên đáp, không kẻ nào có sát ý với hắn mà thoát khỏi số phận bi thảm được, Hoàng Viên Hạo kia không sớm thì muộn cũng sẽ bị hắn làm thịt, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi, hoài bão của hắn lớn như vũ trụ bao la này, một cái Vạn Linh Tông cũng chỉ là một điểm đặt chân nhỏ bé của hắn mà thôi, chứ đừng nói tới mấy hạt bụi mờ như Hoàng Viên Hạo, hắn vốn chưa từng đặt những kẻ như vậy vào trong mắt.
Bên trên một ngọn núi lớn tọa lạc tại sơn môn của Vạn Linh Tông, đỉnh núi cao chạm tới mây, xung quanh mây trắng lượn lờ, nơi đây linh khí nồng đậm hơn so với phía ngoài không ít, lúc này đột nhiên dưới chân núi có một đạo quang mang từ dưới đất chui lên, khiến cho đất đá xung quanh tung bay mịt mù, sau đó là một thân ảnh hiện ra bước lên lưng chừng núi, hắn quần áo rách nát, bộ dạng thê thảm.
"Đáng chết!".
Hoàng Viên Hạo phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, hắn nghiến răng thất thểu lê bước đi vào trong đình viện của mình, hiển nhiên là một kích khi nãy của Trần Phàm đã khiến cho hắn bị thương không nhẹ.
"Trần Phàm, thù này không báo, Viên Hạo ta thề không làm người!".
Ngay khi vừa bước vào trong, phẫn hận dồn nén khiến cho Hoàng Viên Hạo không thể không gào lên một tiếng đầy vang vọng, lửa giận công công tâm, cuối cùng thân thể đổ ầm một cái trên nền đất, bất tỉnh nhân sự.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Nô bộc Trần gia
- Chương 2: Trần Thu Nguyệt
- Chương 3: Cơ duyên
- Chương 4: Đại Vũ Trụ Thuật
- Chương 5: Luyện Thể
- Chương 6: Săn thú
- Chương 7: Thực lực tiến nhanh
- Chương 8: Lựa chọn võ kỹ
- Chương 9: Tấn cấp Hư Khí cảnh
- Chương 10: Quay về thành
- Chương 11: Luyện đan chi lộ
- Chương 12: Đệ tử Trần gia (1)
- Chương 13: Đệ tử Trần gia (2)
- Chương 14: Đệ tử Trần gia (3)
- Chương 15: Tà ý có mùi hôi
- Chương 16: Mua đan lô (1)
- Chương 17: Mua đan lô (2)
- Chương 18: Mua đan lô (3)
- Chương 19: Đan lô tới tay
- Chương 20: Hệ Thống Giả Lập Vô Hạn
- Chương 21: Luyện đan
- Chương 22: Sinh sự
- Chương 23: Chủ nhân của Trần gia (1)
- Chương 24: Chủ nhân của Trần gia (2)
- Chương 25: Sơn mạch mênh mông
- Chương 26: Ba tên thợ săn
- Chương 27: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng rình
- Chương 28: Một chấp ba
- Chương 29: Lâm Phi Yến
- Chương 30: Tỷ lệ hoàn mỹ
- Chương 31: Thành quả
- Chương 32: Đại chiêu sinh gần kề
- Chương 33: Không khí khẩn trương
- Chương 34: Đông không đếm xuể
- Chương 35: Trận đấu đầu tiên
- Chương 36: Mạnh Khải đấu Phương Lệ
- Chương 37: Tâm ý
- Chương 38: Trọng kiếm
- Chương 39: Vòng ba kết thúc, vòng bốn bắt đầu
- Chương 40: Vô liêm sỉ
- Chương 41: Dị biến trên lôi đài
- Chương 42: Hoành không xuất thế
- Chương 43: Tiếp chưởng (1)
- Chương 44: Tiếp chưởng (2)
- Chương 45: Tỷ võ tiếp tục
- Chương 46: Hung hăng làm nhục (1)
- Chương 47: Hung hăng làm nhục (2)
- Chương 48: Bá đạo cường thế
- Chương 49: Mình ta chấp hết
- Chương 50: Nhẹ nhàng áp đảo
- Chương 51: Trần Phàm đấu Trần Nhất Long
- Chương 52: Chiến giáp và tà công
- Chương 53: Trần Phàm đấu Lâm Phong (1)
- Chương 54: Trần Phàm đấu Lâm Phong (2)
- Chương 55: Nhân Kiếm Phong
- Chương 56: Chủ khảo tức giận
- Chương 57: Ngựa quen đường cũ
- Chương 58: Chiến ý kỳ lạ
- Chương 59: Âm mưu quỷ kế
- Chương 60: Huyết Dạ
- Chương 61: Vàng lạnh sắt nóng
- Chương 62: Mặt mỏng
- Chương 63: Lợi dụng
- Chương 64: Phát giác âm mưu
- Chương 65: Kẻ tài cao thì lá gan cũng lớn
- Chương 66: Huyết Tinh Đại Pháp
- Chương 67: Kiếm khí nguy hiểm
- Chương 68: Chết!
- Chương 69: Bên trong nhẫn trữ vật
- Chương 70: Thử nghiệm thân pháp
- Chương 71: Coi như ta nợ nàng một tiếng nói yêu thương
- Chương 72: Có thù tất báo
- Chương 73: Nói chuyện phiếm
- Chương 74: Tàn đồ
- Chương 75: Tạm biệt Vân Long thành
- Chương 76: Linh và yêu
- Chương 77: Thương Mang Sử Ký
- Chương 78: Đặc sản Đế thành
- Chương 79: Long Ngọc Hải Trầm
- Chương 80: Kết giao bằng hữu mới
- Chương 81: Bạch Linh Hoa
- Chương 82: Phân thì đời nào cũng có
- Chương 83: Người người đều có thể đánh!
- Chương 84: Cửu công chúa
- Chương 85: Hảo huynh đệ
- Chương 86: Trưởng lão dẫn đoàn
- Chương 87: Thể chất đặc thù
- Chương 88: Đế thượng nổi giận
- Chương 89: Bế quan tu luyện
- Chương 90: Tấn cấp chân khí
- Chương 91: Cường giả ngũ đại chi cảnh
- Chương 92: Truyền tống đài khởi động
- Chương 93: Vạn Linh Tông
- Chương 94: Trắng trợn ăn cướp
- Chương 95: Sức mạnh của Vũ Trụ Dung Lô
- Chương 96: Đỗ Mậu
- Chương 97: Luyện hóa chân khí và linh đan
- Chương 98: Thực lực đại tiến
- Chương 99: Tìm tới cửa
- Chương 100: Thách đấu
- Chương 101: Tiểu Tru Ma Kiếm Trận
- Chương 102: Bá khí của Trần Phàm
- Chương 103: Hắc Hổ Kiếm Nha
- Chương 104: Đỗ Mậu hiển uy
- Chương 105: Hoài bão lớn như vũ trụ bao la
- Chương 106: Huynh đệ xuất quan
- Chương 107: Điểm cống hiến
- Chương 108: Mọi người đều đột phá, bắt đầu làm nhiệm vụ
- Chương 109: Nhiệm vụ số 36
- Chương 110: Linh Uyển Phong
- Chương 111: Vân Nham Thạch Giáp Ngưu
- Chương 112: Sao không để lại cho ta cục nào?
- Chương 113: Linh Trang Phong
- Chương 114: Một đám hạ lưu
- Chương 115: Ta giúp nàng xuất khí
- Chương 116: Thê thảm vô cùng
- Chương 117: Truyền Tấn Phù
- Chương 118: Khảo Hạch Đường
- Chương 119: Chấp pháp đội kéo tới
- Chương 120: Chiến cả chấp pháp đội
- Chương 121: Tỏa Kình Tác
- Chương 122: Đàm Tư Dung
- Chương 123: Nam Thiên Mệnh, Bắc Phong Hành
- Chương 124: Nhục nhã rời đi
- Chương 125: Đới âm binh
- Chương 126: Khảo hạch bắt đầu
- Chương 127: Thiếu niên đắc ý
- Chương 128: Trận pháp bị hỏng
- Chương 129: Lỡ tay
- Chương 130: Thâm bất khả trắc
- Chương 131: Coi như cảnh cáo
- Chương 132: Hóa thân của hệ thống?
- Chương 133: Nàng là một ánh trăng rất tròn
- Chương 134: Giở trò?
- Chương 135: Tiềm lực vô tận
- Chương 136: Miếng gỗ thần bí
- Chương 137: Đệ tử ngoại môn
- Chương 138: Ngô Chấn
- Chương 139: Tàng Kinh Các
- Chương 140: Gặp lại Mạc Thanh Vân
- Chương 141: Cái máy ghi nhớ
- Chương 142: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 143: Vô pháp vô thiên
- Chương 144: Địa Anh Bảng
- Chương 145: Trần Phàm chiến Khoái Thương
- Chương 146: Mặt trời và bóng tối
- Chương 147: Hủy dung
- Chương 148: Ngu người
- Chương 149: Hoàng Viên Hạo Đan
- Chương 150: Tiến vào sơn mạch
- Chương 151: Ám Thiên sơn mạch
- Chương 152: Vô ảnh đao pháp
- Chương 153: Lục Mãng Tinh
- Chương 154: Địa Ma Trùng
- Chương 155: Tạc nát
- Chương 156: Hấp Huyết Độc Văn
- Chương 157: Tiểu Hồ Đồ
- Chương 158: Hệ thống đổi mới
- Chương 159: Hệ Thống Đại Quân Đoàn
- Chương 160: Lữ Bố
- Chương 161: Á Không Trận
- Chương 162: Không đủ năng lượng
- Chương 163: Vong Ngã Hành Không
- Chương 164: Vong Ngã Châu - Chiến Đạo Vô Gian!
- Chương 165: Kịch độc tập kích
- Chương 166: Xích túc ngô công
- Chương 167: Cường thế diệt sát
- Chương 168: Miếng tàn đồ Thứ 2
- Chương 169: Thiết Ma Lãnh
- Chương 170: Đối chiến cường giả
- Chương 171: Bá Khí Hoành Hành
- Chương 172: Hồ Đồ hiển uy
- Chương 173: Thu phục cường giả
- Chương 174: Hóa thù thành bạn
- Chương 175: Thủy Liên Hoa
- Chương 176: Thanh Liên Trường Sinh Quyết
- Chương 177: Hương diễm (1)
- Chương 178: Hương diễm (2)
- Chương 179: Hương diễm (3)
- Chương 180: Long Tượng Đoán Thể Chương
- Chương 181: Thiên Địa Hữu Tình Quyết
- Chương 182: Vô thượng bí thuật
- Chương 183: Hóa Viêm Tuyệt Diệt Chưởng
- Chương 184: Hương diễm bên hồ
- Chương 185: Viêm Ưng Lão Quỷ
- bình luận